CHƯƠNG 39 PN5 – TIỂU TAM CÓ CHUYỆN NÓI (5)
Liêu Trường Ninh cảm thấy, đây là buổi tối hạnh phúc nhất cuộc đời hắn. Ngoan ngoãn nằm xuống, lưu loát cởi quần áo, để bệ hạ của hắn muốn làm gì thì làm, lại đánh giá cao khả năng kiềm chế của chính mình, cuối cùng vẫn là ôm bệ hạ của hắn vào trong ngực. Bệ hạ buổi tối này thực đáng yêu, thực nhu thuận, cũng rất nhiệt tình.
Về chỗ cũ được vài ngày, Liêu Trường Ninh nhịn không được lại vào cung, vừa vào đã bị bệ hạ của hắn đặt trên giường bóp cổ. Liêu Trường Ninh có chút hoài nghi bệ hạ của hắn có đủ khí lực bóp chết người hay không. Quả thực, bệ hạ mở miệng: “Tiểu Tam, bọn họ đều nói trẫm nên thành thân.”
Trẫm nên thành thân.
Thành thân.
Rốt cục cũng đến rồi sao? Liêu Trường Ninh đau đớn trong lòng, đến mức cả người cũng từng chút một cứng lại.
Bệ hạ nói: “Trẫm nghĩ, trẫm cũng đã mười tám tuổi rồi, nên thành thân.”
Liêu Trường Ninh dùng sức nắm chặt nắm tay mới chịu đựng được xúc động muốn cướp người đi nhốt lại.
Bệ hạ nói: “Tiểu Tam, ngươi cảm thấy trẫm và Thừa tướng sau khi thành thân thì về ở trong tẩm cung của trẫm tốt hơn hay về Trọng Hoa cung ở tốt hơn?”
Bệ hạ nói: “Trẫm đối với Thừa tướng là tình yêu đích thực, trẫm nhất định sẽ gạt bỏ muôn vàn khó khăn mà lấy Thừa tướng làm hoàng hậu!”
Cảnh Hoa, lại là Cảnh Hoa! Liêu Trường Ninh không biết mình đi ra khỏi tẩm cung đế vương như thế nào, hắn chỉ biết là hắn muốn đi tìm Cảnh Hoa. Tìm được y, bắt y, bắt y, đúng vậy, bắt y làm cái gì đây? Dù thế nào hắn cũng sẽ không thương tổn bệ hạ của hắn.
Cảnh Hoa đang đọc sách, quyển “Tuyển tập thơ Thái Bạch” bệ hạ tự tay biên soạn. Liêu Trường Ninh liền một phen cướp lấy, sau đó chạy ra khỏi hoàng cung, đem thơ giấu đi.
Hắn không hiểu thơ văn, nhưng cũng biết bên trong đó mỗi một bài đều là tinh hoa. Ghen tị, thật rất ghen tị. Cho nên khi tiến cung lần thứ hai, hắn lại một lần nữa nói dối bệ hạ của hắn: “Thân thể Cảnh Hoa vẫn luôn không được tốt, bệ hạ có biết vì sao Cảnh Hoa đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa thành thân không?” Một hành vi thực vô sỉ. Nhưng mà hắn làm rồi cũng không thấy hối hận, thậm chí còn có chút ẩn ẩn chờ mong.
Chính là, phản ứng của bệ hạ hắn cũng không thấy được. Vào thu, hắn phải về Tây Bắc, phải thay bệ hạ của hắn bảo hộ cửa Đại Tần này. Trước khi đi, hắn vào cung, lại trải qua một đêm mê say, trong lòng cũng mừng thầm không thôi. Bệ hạ của hắn không hề kháng cự, có phải cũng có chút thích hắn hay không?
Đi được mấy tháng, hồi kinh đúng mùa tuyết rơi, mang theo hơn một trăm con dê béo. Tiểu hoàng đế của hắn thể hàn, ăn chút thịt dê tẩm bổ vừa vặn làm ấm người. Không ngờ, cũng làm cho hắn có được ích lợi rất lớn. Bệ hạ vào buổi tối, cực kì nhiệt tình.
Liêu Trường Ninh cảm thấy chính mình rất vui sướng, nguyên do là đối với các chướng ngại vật, hắn đã đưa tiểu Trạng Nguyên đi, đánh tiểu Thám Hoa tơi bời, thay đổi những người trông cũng được mắt trong nhóm cận vệ.
Tiểu hoàng đế cái gì cũng chưa nói. Cho nên lá gan của hắn càng lớn hơn nữa, tiến cung cũng nhiều hơn.
Cho đến một ngày, bệ hạ của hắn nói với hắn: “Tam à, không muốn tự mình làm hoàng đế sao?”
Sắc mặt Liêu Trường Ninh nhất thời trắng bệch, người cũng bước xuống từ trên tháp.
Bệ hạ của hắn nói: “Tam à, ngươi làm hoàng đế là có thể lấy trẫm làm hoàng hậu đó…”
Liêu Trường Ninh cảm thấy hắn như chết đi. Thì ra bệ hạ của hắn chỉ nghĩ về hắn như vậy thôi sao? Đúng vậy, ba mươi vạn đại quân trong tay, còn có hành động đuổi người thay người nữa, bệ hạ của hắn là nghĩ hắn có dụng tâm xấu sao? Hành động mà hắn cho rằng chan chứa tình yêu, ra chỉ là một kẻ phạm tội khi quân lừa dối, khinh nhờn long thể sao?
Hắn không biết hắn đã lắp bắp nói những gì, chỉ biết là bệ hạ của hắn nhìn vào ánh mắt hắn tràn đầy thương xót.
Liêu Trường Ninh nghĩ, cứ dứt khoát chết đi quên đi, vì thế năm ngón tay vươn thành móng vuốt tự cào vào ngực mình.
Chung quy là không chết được. Bởi vì bệ hạ của hắn không cho phép.
Bệ hạ của hắn khóc, khóc rồi đánh hắn một trận. Một đấm một đá mềm mại vô lực kia, lại làm cho hắn đau đến tận xương cốt.
Bệ hạ của hắn khóc xong rồi ngủ. Gắt gao ôm người vào trong ngực, Liêu Trường Ninh run rẩy đưa tay vuốt ve gương mặt non nớt kia, buông tay lại đụng đến một cái túi. Mở ra, bên trong là một bình sứ nhỏ, bị đậy kín. Mở nút ra, tâm Liêu Trường Ninh trầm xuống. Rượu độc. Cư nhiên là rượu độc. Hắn cư nhiên khiến cho bệ hạ của hắn phải luôn mang bên mình một bình rượu độc!
Không dám ở lại nữa, Liêu Trường Ninh trực tiếp trở về Tây Bắc. Chôn thây nơi núi rừng, da ngựa bọc thây đi. Hắn nghĩ, hắn tìm được nơi quay về của mình rồi.
Gió lạnh cát dày, hai ngày trôi qua, người cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Liêu Trường Ninh nghĩ, có lẽ hắn cần một câu trả lời, cho dù bệ hạ của hắn chỉ nói một câu một chữ, hắn cũng có thể chết tâm từ nay về sau.
Lần thứ hai hồi kinh, trong cung đang có tiệc đêm, nhưng mà bệ hạ của hắn lại một mình trốn trong tẩm cung vắng vắng vẻ vẻ mà rơi nước mắt. Ngực đau đớn rầu rĩ dữ dội, Liêu Trường Ninh đã sớm quên dự tính ban đầu khi trở về của mình, gắt gao ôm lấy bệ hạ của hắn vào trong ngực. Cõng người trên lưng, chậm rãi đi vòng vòng quanh tẩm cung rộng lớn, cảm nhận được nước mắt của bệ hạ từng giọt rơi xuống cổ hắn.
“Liêu Tiểu Tam, trẫm đã mười chín rồi, không thể cõng.” Bệ hạ của hắn tuy nói như vậy, hai tay lại ôm chặt lấy cổ của hắn, mặt cũng kê sát vào.
Tâm Liêu Trường Ninh vừa mới nguội lạnh kiên quyết từ bỏ liền mềm ra, ấm áp trở lại.
Đây là bệ hạ của hắn, là bệ hạ đã cho hắn hết thảy!
Qua năm mới, bệ hạ lại vui vẻ lên.
Liêu Trường Ninh cũng vui vẻ theo. Dẫn Trường Tĩnh đi ăn hoành thánh do bệ hạ dạy người ta làm, lại thật sự ghen tị.
Em trai hắn, cái tên Liêu Trường Tĩnh luôn ngơ ngác kia, chỉ vào An Hòa công chúa nói: “Ca, đệ muốn lấy nàng ấy!”
Em trai hắn, thời điểm bệ hạ phát hỏa, đúng lý hợp tình nói: “Vợ của thần.”
Đánh cho em trai một trận, lại vẫn là muốn vào cung cầu thân, Liêu Trường Ninh trong lòng khó chịu không thôi. Em trai của hắn có thể muốn chết muốn sống xin hắn cho ra chiến trường kiếm quân công về cầu hôn công chúa, hắn lại chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bệ hạ của hắn, cái gì cũng đều không làm được.
Sau khi xuân ấm dần lên, mang theo em trai trở về Tây Bắc, lúc này đây, muốn thay bệ hạ của hắn bảo vệ tốt cừa Tây Bắc.
Mùa xuân, mùa hè. Chiến sự dần dần khẩn trương lên.
Mùa thu, tin tức truyền đến, thành Thái Nguyên bị tàn sát, bệ hạ của hắn hộc máu ngất đi.
Liêu Trường Ninh quả thực muốn nổi điên. Một nhánh binh kia, cư nhiên lách qua phòng tuyến mà hắn và Minh Anh đã bày ra, còn tránh được cả trinh thám của hắn! Hắn muốn nói không có khả năng, nhưng mà thành Thái Nguyên thật sự thật sự bị tàn sát, bệ hạ của hắn thật sự hộc máu ngất đi.
Minh Anh giữ vững nét mặt, bắt đầu ra tay chỉnh sửa kế hoạch.
Mùa thu, mùa đông. Một năm lại qua đi.
Mùa xuân, mùa hè, rồi mùa thu. Đều đều một năm huyết chiến, diệt sạch chủ lực của dân tộc Hung nô, tàn binh hoặc là hướng về phía bắc trốn vào nơi cực lạnh, hoặc là hướng về phía tây tìm chỗ nương tựa vào Tây Vực, hoặc là tán loạn khắp nơi trên thảo nguyên, rốt cuộc cũng không có kết quả tốt.
Sau một năm rưỡi rời kinh thành, khải hoàn về triều.
Ngồi trên lưng ngựa, bệ hạ của hắn tiến ra nghênh đón, Liêu Trường Ninh xuống ngựa, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu liền thấy được rõ ràng trong mắt bệ hạ của hắn là vui sướng.
Hàng đêm ngủ trên long sàng, Liêu Trường Ninh cảm thấy chính mình chưa từng được sống vui vẻ như vậy. Hắn nghĩ, bệ hạ nhất định cũng là thích hắn, không phải thích giống như với Cảnh Hoa, mà là giống như hắn, chân chân chính chính yêu thương.
Hắn đang thỏa hiệp, cũng là yêu cầu. Thỏa hiệp cho bệ hạ của hắn cưới vợ sinh con, yêu cầu bệ hạ của hắn không được lập hậu. Thậm chí còn chờ mong, chờ mong sau khi chết có thể được chôn chung.
Chính là, bệ hạ của hắn trước mặt khắp thiên hạ nói, trẫm giết chóc quá nhiều, cả đời không nạp hậu cung, không lưu hậu tự.
Liêu Trường Ninh cảm thấy, đời này, thật đáng giá.
========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tam: ta nói xong rồi.