Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ nhận lấy tờ báo Tống Kỳ Diễn đưa tới, vuốt một trang báo, tựa đề màu đỏ to lớn, trưng ra mấy tấm ảnh rất rõ nét, không có chỗ nào mà không chỉ mũi nhọn vào Kiều Niệm Chiêu!
Ngay giữa trang báo là tấm ảnh Kiều Niệm Chiêu đứng ở cửa phòng yến hội tư thế giơ tay chào, bên cạnh còn đính kèm vào một cái tiêu đề tràn đầy ý châm chọc: một đời siêu sao điện ảnh và truyền hình chính thức bước vào hào môn đêm đầu tiên, đứng đầu ám đấu danh viện!
Về phần Kiều Hân Hủy, cũng chiếm một góc ở trên tờ báo, sườn xám cổ kính, vốn là hình tượng dịu dàng an phận, nhưng bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà bị truyền thông dùng lời lẽ sắc bén hoàn toàn vặn vẹo bóp méo thay đổi trở nên xấu xa.
“Một người làm quan cả họ được nhờ, phiên bản cô bé lọ lem hiện thực dẫn mẹ của cô ta dũng mạnh xông vào thịnh yến hào môn!”
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ của Kiều Niệm Chiêu trong hình đầy hãnh diện kiêu ngạo, lại nhìn một chút bộ dạng của Kiều Niệm Chiêu giờ phút này ở đây nhút nhát vô cùng lo sợ, sự tương phản mãnh liệt như thế khiến cho cô thiếu chút nữa bật cười.
Cô nhanh chóng xem bài báo một lần, không ngoài dự tính, ở đây đều miêu tả Kiều Niệm Chiêu tối hôm qua giọng khách át giọng chủ quá mức, cùng chủ sự Jane Rocher thân mật như thế nào, con đường trèo lên đỉnh hào môn sắp thông suốt.
Những tấm hình này có độ phân giải xem như không thấp, nhưng tối hôm qua cũng không có truyền thông phóng viên tham gia, chỉ có thể nói những tấm hình này đều là do khách mời yến hội len lén lấy điện thoại di động chụp được sau đó tung ra ngoài .
Mà bên cạnh tấm ảnh lớn, là hai tấm ảnh nhỏ có độ sáng mờ tối, Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái thì nhận ra, chính là màn tranh chấp xảy ra vào tối hôm qua ở bờ biển giữa Kiều Niệm Chiêu và Bạch Tang Tang.
Một tấm, Bạch Tang Tang đang cầm xẻng nhựa gõ lên trên đầu Kiều Niệm Chiêu.
Một tấm khác, Kiều Niệm Chiêu đang nhìn Bạch Tang Tang ở trên đất đầy mỉa mai, quăng cái xẻng nhựa lên trên bụng cô ta.
Dưới hai tấm ảnh có viết một đoạn văn như sau ——
“Tối hôm qua nữ minh tinh trong nước Kiều Niệm Chiêu sắp bước vào hào môn đánh nhau ở bãi biển, một mình đấu với danh môn thiên kim, đối phương được nghi là vợ của tổng giám đốc Tô Hành Phong công ty đại diện của Kiều Niệm Chiêu, hiện trường có người chứng kiến chứng người đó có thai, sau đó bởi vì Kiều Niệm Chiêu gia tăng quyền cước mà phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Kiều Niệm Chiêu vào năm năm trước cướp đi Tô Hành Phong trong tay người làm phim của Phong Kỳ, nhất thời phong quang vô hạn, hôm nay lại bị Tô Hành Phong vứt bỏ, chẳng lẻ ứng cho câu “có Tiểu Tam ắt phải có Tiểu Tứ”?”
Cận Tử Kỳ chợt thông cảm cho tâm trạng tức giận gắt gỏng của Cận Chiêu Đông vào giờ phút này, những tấm hình và bài báo này rất có ý mỉa mai châm chọc, tựa như từng cái tát tay vỗ vào mặt mũi của Cận Chiêu Đông!
Lúc này tất cả điều tiếng xấu mất thể diện đều nhanh chóng bị vứt vào mặt nhà ngoại.
Mặt Cận Chiêu Đông đen lại, chỉ vào Cận Tử Kỳ trách nói: “Cho dù con không muốn họ tham gia yến hội, cũng không nên lấy chuyện như vậy để trút cơn giận. Con là người thừa kế nhà họ Cận, bây giờ hỏng đi là thể diện nhà họ Cận, sau này sẽ là thể diện của Cận Tử Kỳ con!”
Lúc Cận Chiêu Đông nói đến người thừa kế nhà họ Cận, bên kia trong lòng của Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu cùng lúc căng thẳng.
Đồng tử của hai mẹ con đều co rụt lại, ông ấy nói Cận Tử Kỳ là người thừa kế nhà họ Cận !
Từ đầu đến cuối ông ấy cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu, ông ấy đã nhận định Cận Tử Kỳ là chủ nhân tương lai của nhà họ Cận!
Kiều Niệm Chiêu ôm lấy mặt bị đánh sưng đỏ, không cam lòng, tức giận, tủi thân, hết thảy đều xông lên đầu, Kiều Hân Hủy cũng có chút hoảng hốt, nói như vậy, vô luận bà ta cố gắng như thế nào cũng đều không cải biến được một chuyện thực sự đã định?
“Nếu tối hôm qua tiểu thư Rocher sẽ mặc bộ lễ phục đó, tại sao con không đề cập tới với nó một chút, để cho nó ngây ngốc mà rơi vào tình huống đụng áo với người ta, hôm nay bị đăng báo thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ con cảm thấy có thể diện sao?”
Cận Tử Kỳ rũ mắt xuống như đang đem lực chú ý ở trên báo, đối mặt với việc Cận Chiêu Đông khiển trách không đáp lại.
“Không kể chuyện này của Tử Kỳ, đây là do tôi không tốt, hoàn cảnh hoành tráng to lớn gì đó cũng chưa từng thấy qua, cứ để Niệm Chiêu dính vào, mới có thể bất ngờ xảy ra tai họa như vậy, Chiêu Đông, anh đừng trách mắng Tử Kỳ nữa.”
Kiều Hân Hủy khéo hiểu lòng người mà ra ngoài giải vây, nhưng trong hốc mắt nước mắt muốn rơi lại không rơi, tủi thân vô cùng.
Kiều Niệm Chiêu cũng không tình nguyện kìm nén bực tức, nhắm thẳng mũi nhọn vào Cận Tử Kỳ: “Chị, tối hôm qua chị đã sớm biết bộ lễ phục đó có vấn đề đúng hay không? Cho nên chị mới có thể hào phóng mà nhường lễ phục cho tôi mặc như vậy, thậm chí sau khi đến phòng yến hội, thì lập tức không còn bóng dáng chị, núp ở trong góc nhìn tôi cùng mẹ ở đó làm trò hề!”
Lúc Cận Chiêu Đông nghe đến câu nói này, ánh mắt chất vấn bắn về phía Cận Tử Kỳ vẫn đang trầm mặc.
Kiều Hân Hủy rèn sắt khi còn nóng, ngoài mặt lại kéo Kiều Niệm Chiêu đang tức giận bất bình sang, khẽ trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó, cho dù chị của con không chịu tiếp nhận mẹ, cũng sẽ không đối đãi với con như vậy. Trường hợp như vậy, chị của con cho dù không hiểu chuyện, cũng sẽ không lấy thể diện của ba con và nhà họ Cận ra đùa!”
“Mẹ người. . . . . .” Kiều Niệm Chiêu cực kỳ tổn thương mà nhìn mẹ lại không giúp mình.
Kiều Hân Hủy lại cố nén nước mắt, quay qua gượng cười với Cận Chiêu Đông, “Chiêu Đông, chuyện tối ngày hôm qua thật sự là do tôi không tốt, Tử Kỳ bây giờ mang thai vốn là thiếu tinh thần cả thể lực, Niệm Chiêu là do tôi quản giáo không nghiêm, anh muốn mắng thì mắng tôi đi, đừng trút bực tức lên đầu của Tử Kỳ nữa, hết thảy đều là do tôi. . . . . .”
Bà ta nói xong, quay mặt, không để cho Cận Chiêu Đông thấy nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng đôi vai gầy khẽ run càng làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng, cho người ta cảm thấy bà ta không đáng phải tủi thân như vậy.
Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy mẹ như thế, vội vàng kéo mẹ qua, bất mãn quay sang nói với Cận Chiêu Đông: “Nếu quả như ba thật sự không muốn gặp con và mẹ, chúng tôi đi là được, cần gì chị ấy phải tìm lý do gây khó khăn cho chúng tôi?”
Lúc Cận Chiêu Đông nghe lời này thì sắc mặt sa sầm xuống, đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, nhưng không ngẩng đầu.
“Đúng vậy, ba cũng đã nhận định chị ấy là người thừa kế của nhà họ Cận, con đây đứa con gái riêng từ nhỏ không ai biết đến thì có tư cách gì ở lại nhà họ Cận nữa? Chẳng bằng thừa cơ hội này đuổi mẹ con chúng tôi ra khỏi cửa là được rồi!”
“Kiều Niệm Chiêu!” Cận Chiêu Đông lớn tiếng quát mắng: “Con đã bao lớn, bản thân mình gây họa, còn muốn ra sức mà đẩy trách nhiệm lên người chị con! Ta vẫn còn chưa mù đâu, không cần con làm đôi mắt cho ta, có một số việc tự ta sẽ nhìn thấy, con đã luôn miệng nói Tử Kỳ không tha cho con, đến lúc trở về thành phố S, con cứ dứt khoát dọn ra khỏi cửa mà tự lập là được!”
Kiều Niệm Chiêu nhất thời nghẹn lại, ngơ ngác đứng sững tại chỗ, phút chốc quên nói tiếp.
Thật sự thì cô ta căn bản cũng không có ý muốn dọn ra, bất quá là muốn lấy những lời này tìm đến Cận Tử Kỳ mà soi mói, đâu nào đoán được Cận Chiêu Đông lần này sẽ theo lời của cô ta mà nói tiếp?
Chẳng những không ngăn cản giúp cô ta chỉ trích Cận Tử Kỳ, ngược lại giúp Cận Tử Kỳ để cho cô ta dọn ra khỏi nhà họ Cận!
Loại cảm giác này thật giống như sấm sét giữa trời quang, tàn nhẫn mà bổ trúng Kiều Niệm Chiêu, hết sức gay go!
Cận Chiêu Đông nhìn bộ dạng Kiều Niệm Chiêu si ngốc, giận vô cùng.
Sáng sớm nay ông thức dậy vốn tâm trạng không tệ, ra ban công ngồi phơi nắng, ngắm nhìn cảnh biển ngoài trời một chút, vậy mà chút tâm tình tốt đẹp này sau khi nhìn tới tờ báo hôm nay, lập tức từ thiên đường mà rơi xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!
Nhất là trong lúc nhìn đến những tiêu đề tin tức từng cái đều tràn đầy ý giễu cợt, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức, ngay cả khách ở tại căn phòng cách vách, ở trên sân thượng nhìn thấy ông ánh mắt cũng có chút khác thường, lúc hai vợ chồng xoay người trở về còn nói nhỏ cười khẽ mà liếc ông một cái, làm cho ông chợt cảm thấy không còn mặt mũi.
Ngay cả nhân viên phục vụ mang bữa ăn tới phòng khách, đưa mắt nhìn sang cũng khiến cho cả người ông không được tự nhiên, mà một cuộc điện thoại của Bạch Triển Minh gọi đến khởi binh vấn tội càng làm cho trong đầu óc ông bùng lên lửa khói, có thế nào cũng không nghĩ tới, tối hôm qua sau khi hai mẹ con trở về phòng có vẻ lén lén lút lút thế nhưng ở trong yến hội lại gây ra họa lớn như vậy!
Nhìn qua báo chí Kiều Niệm Chiêu với phong thái rực rỡ hào nhoáng mê người, lại liên tưởng đến Bạch Tang Tang đang nằm ở trong phòng bệnh của bệnh viện với tình hình thai nhi lành ít dữ nhiều, Cận Chiêu Đông chỉ thiếu chút nữa không chảy máu não, hai chân mềm nhũn ngất đi!
Cho nên, một cuộc gọi của Bạch Triển Minh, ông đã không thể chờ đợi mà gọi điện thoại bảo Cận Tử Kỳ tới đây.
Mà Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy còn ở trước mặt ông thật giống như người không có chuyện gì, khi ông thử dò xét mà nói rằng nghe nói tối hôm qua tiểu thư nhà họ Bạch ngã xuống khiến đứa bé trong bụng khó giữ được, Kiều Niệm Chiêu không những không sợ hãi, ngược lại trước mặt ông nhìn có chút hả hê, khiến cho Cận Chiêu Đông vốn đang tức giận hung hăng mà phất cho một cái tát tay.
Đây cũng là nguyên nhân lúc Cận Tử Kỳ đẩy cửa bước vào đã thấy Kiều Niệm Chiêu bụm mặt đau buồn mà núp ở trong góc.
Cận Chiêu Đông vẫn còn hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, Kiều Hân Hủy nghe thấy trong lòng run sợ, cũng không nghĩ ra Cận Chiêu Đông sẽ ngã về phía Cận Tử Kỳ, nhưng lại không hề nghi ngờ chút nào mưu đồ của Cận Tử Kỳ vào tối hôm qua trên yến hội.
Bà ta trừng mắt mà trách móc Kiều Niệm Chiêu phá hỏng chuyện, trong lòng không ngừng ão não, vừa định mở miệng đưa cái cục diện bế tắc này bỏ qua đi, “Chiêu Đông, Niệm Chiêu không hiểu chuyện, anh đừng quá tức giận với nó, tổn hại đến thân thể của mình. . . . . .”