Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 73: Q.5 - Chương 73: 【42】 Không thể mềm lòng nữa!




Editor: Tâm Thường Lạc

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vừa tới khách sạn, Johnny đã dẫn theo mấy người đàn ông trung niên mặc comple giày Tây đi tới.

Trong đó có mấy vị tối hôm qua Cận Tử Kỳ đã gặp ở trong yến hội, dường như là người phụ trách khu Á Thái của ngân hàng Cảnh Thăng, chỉ bất quá giờ phút này, trên mặt của bọn họ hoàn toàn không có sự thoải mái buông lỏng của hôm qua.

Cận Tử Kỳ lập tức liên tưởng đến đoạn đối thoại vào sáng nay của Tống Kỳ Diễn và Jane, mặc dù cô nghe thấy không được đầy đủ, nhưng mơ hồ nghe được tên “Ngân hàng Hưng Nghiệp” khi Jane bật thốt lên với vẻ mặt kinh ngạc.

Lần này Tống thị đầu tư thị trường hải ngoại, lần này có quy mô lớn nhất từ trước đến giờ.

Là ngân hàng đầu tư hiển nhiên cũng sẽ muốn đợt mở rộng này được chia lấy một gáo nước canh, nếu như không có điều tra và phân tích cặn kẽ thị trường trước, ban đầu Cảnh Thăng cũng sẽ không đồng ý cho Tống thị vay.

Huống chi, người phụ trách mảng thị trường châu Âu là Tống Kỳ Diễn, nói ra cũng xem như là cháu của chủ tịch Extreme, một khi Tống Kỳ Diễn và Cảnh Thăng trở mặt, hợp tác giữa Extreme và Cảnh Thăng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện trở ngại, mà Tống Kỳ Diễn ở Australia có những sản nghiệp ở những vùng khác, cũng sẽ từ chối hợp tác cùng Cảnh Thăng.

Quyết định như vậy đối với Cảnh Thăng mà nói là trăm hại mà không một lợi, Tống thị có thể lựa chọn Hưng Nghiệp, nhưng ở bên trong Cảnh Thăng lại không tìm được một nơi khác để hợp tác mà có phương thức làm ra tiền tốt hơn so với Tống thị.

Sáng sớm nay Jane nhất thời để cho sướng miệng lưỡi, khiêu khích Tống Kỳ Diễn, nói ra lời đe doạ sẽ không đầu tư cho Tống thị nữa.

Trên đường đi đến bệnh viện Tống Kỳ Diễn đã gọi điện cho chủ tịch ngân hàng Cảnh Thăng tức là cha của Jane, với lý do là để ngừa cho Tống thị và Cảnh Thăng trong quá trình hợp tác bị trộn lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công trình mà phải dừng lại, nên quyết định lựa chọn ngân hàng Hưng Nghiệp, về phần ngân hàng Cảnh Thăng, chỉ có thể mong đợi hợp tác lần sau.

Tống Kỳ Diễn nói một tràng khéo đưa đẩy nhưng lập trường lại kiên định, nghe thấy xong ông Rocher nổi trận lôi đình, một cuộc điện thoại, trực tiếp mắng lên trên đầu Johnny và Jane, bắt bọn họ bất kể như thế nào cũng phải mời Tống thị hợp tác lại.

Thậm chí, để tỏ thành ý hợp tác, ông Rocher cũng đã gọi người phụ trách chủ yếu khu vực Á Thái qua đây.

Nhớ đến mới vừa rồi cha mình ở ngay trước mặt những lãnh đạo cao cấp này dạy dỗ mình đến chẳng còn mặt mũi gì nữa, mất hết thể diện (NV:hôi đầu thổ kiểm), sắc mặt Johnny đã không thể nhìn khá hơn được nữa, hắn ta nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm một hồi lâu, mới mở miệng: “Frank. . . . . .”

“Có muốn ăn chút gì rồi trở lên hay không?”

Tống Kỳ Diễn dìu Cận Tử Kỳ, quay đầu dịu dàng hỏi cô, trực tiếp cắt đứt lời Johnny muốn nói.

Johnny nhất thời lúng túng, nhưng vẫn nhịn cơn tức, ngữ điệu hiền hòa mà nói: “Frank, về chuyện hợp tác của ngân hàng Cảnh Thăng và Tống thị, có chỗ đụng chạm khiến cậu bực mình, tôi thay mặt Jane nói xin lỗi với cậu.”

Johnny vốn là một kẻ kiêu căng bất tuân, cúi đầu nhận lỗi như vậy vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi trong lòng không phục.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn ta tối hơn phân nửa, nhìn lại một chút mấy vị trung niên ở phía sau chờ cơ hội để hành động, biết bọn họ có chuyện muốn nói với Tống Kỳ Diễn, theo phản ứng tự nhiên mà đề xuất nên rời đi trước.

“Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Tống Kỳ Diễn không quên săn sóc mà dặn dò một câu.

Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu, như nguyện nhìn thấy sắc mặt Johnny càng thêm khó coi, mới xoay người đi tới cửa thang máy.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Vừa đi ra khỏi thang máy, Cận Tử Kỳ lại nghe được một tràng tiếng Anh lưu loát cất cao của một giọng nữ.

Cô theo tiếng quay đầu, lập tức nhìn thấy Jane đang cầm điện thoại, đứng trong hành lang, trên gương mặt xinh đẹp có chút phiền não.

“Bảo con tự mình đi xuống nhận lỗi với anh ta? Cha à, cha đang đùa với con hay sao?”

“Không được, dù sao cái lời xin lỗi này con không thể nói, nếu như con cúi đầu, không phải bảo rằng những điều con nói trước đó đều sai sao? Nếu như không có chuyện gì khác, con cúp máy trước. . . . . .”

Jane không cần biết đến tiếng trách cứ của đối phương, quả quyết mà cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, thì chạm phải tầm mắt của Cận Tử Kỳ.

Đáy mắt cô ta thoáng hiện một chút xấu hổ vẫn chưa kịp xóa đi, Thân hình hơi cứng ngắc, chẳng qua là, lần này, không còn kịp cùng Cận Tử Kỳ nói những lời tranh chấp bén nhọn đối lập nhau, điện thoại di động trong tay cô ta một lần nữa vang lên như bùa đòi mạng.

Jane ão não cắn môi, bắt đầu nhận điện thoại, vừa nói lại xoay người rời đi: “Không phải con nói sẽ không đi rồi sao?”

Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng Jane rõ chật vật, cong khóe môi, sau đó trở về phòng của mình.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Cận Tử Kỳ ở trên sân thượng ngồi hóng mát một lát, nghe được tiếng chuông cửa, đi tới trông cửa lại không nhìn thấy người.

Cô vừa muốn khép cửa lại, cửa phòng đã bị một cỗ sức mạnh đẩy ra.

Một bóng dáng quen thuộc đã lẻn trốn vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa “Ầm ——”một cái.

“Anh. . . . . .” Cận Tử Kỳ nhìn thấy Doãn Lịch đã một ngày không gặp, có chút kinh ngạc bởi bộ quần áo lôi thôi của anh.

Một đôi dép kẹp, một cái quần cộc in hoa, đỉnh đầu là chiếc nón cỏ, cộng thêm áo sơ mi trắng, trong tay còn mang theo một cái giỏ trúc, dường như là mới từ dưới biển vớt cá xong quay lại.

Anh lại vội vàng mà che miệng của cô, vẻ mặt khẩn trương dán vào cửa, dường như là đang trốn tránh người nào.

“Anh đã đi đâu?” Hình như yến hội tối hôm qua Doãn Lịch không có tham gia. . . . . .

“Ra biển.” Doãn Lịch trả lời một câu ngắn gọn, đôi tai vẫn chú ý tình hình ở cửa.

Cận Tử Kỳ cũng không hỏi nhiều, cách một cánh cửa, cô dường như nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng phụ nữ nghi hoặc mà lầm bầm lầu bầu thì nghĩ đến chính là vị Đại tiểu thư nhà họ Yến kia rồi!

Nhìn Doãn Lịch lúc này cả người ăn mặc bình dân, Cận Tử Kỳ theo bản năng liên tưởng đến tình cảnh lần đầu tiên ở nông trường gặp phải Tống Kỳ Diễn, ngay lúc đó hắn so với Doãn Lịch còn cuồng dã hơn một chút, quai hàm đầy râu ria.

Doãn Lịch vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy khoé môi Cận Tử Kỳ vểnh lên, bộ dạng mất hồn mất vía tinh thần trôi đi đâu.

Anh xem xét mình trên dưới một lần, nhất thời cũng không hiểu gì mà sờ đầu hỏi: “Anh có chỗ nào không ổn sao?”

Cận Tử Kỳ nhướng nhướng mày, im lặng cười, cô dẫn đầu đi vào trong, đến trước sofa ngồi xuống, rót cho anh tách trà.

Doãn Lịch hoài nghi mà nhìn cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bị kích thích?”

Hai người cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ thấy qua cô vừa cười khúc khích, vừa ân cần mà châm trà cho mình như vậy?

“Vội vội vàng vàng xông vào phòng của em, chẳng lẽ không sợ em đẩy anh ra ngoài?”

Doãn Lịch xem thường, ôm giỏ trúc, chạy hết một vòng ở trong phòng : “Người đàn ông của em đâu?”

“Có công việc phải xử lý, bị lôi đi.” Cận Tử Kỳ tự mình uống một hớp nước giải khát.

Doãn Lịch lắc lư đến trước sofa, mở giỏ trúc ra, gác qua trước mắt cô: “Tặng cho em con cua!”

Cận Tử Kỳ nhìn những con cua lớn gần cỡ ngón cái, khóe mắt giựt giựt, Doãn Lịch lại vui rạo rực mà ở bên tai cô lảm nhảm: “Anh nghe nói ăn cua tráng dương, vừa vặn, bồi bổ cho người đàn ông của em!”

“Không hiểu anh đang nói bậy bạ gì nữa.” Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa đoạt lấy giỏ trúc úp lên trên đầu của anh.

“Này, này, có người nào cám ơn như em không?” Doãn Lịch cố làm ra vẻ mà kêu vài tiếng, đi tới gần, nháy nháy mắt, trên người còn mang theo chút mùi tanh mặn, hình tượng thế này, có chút giống ông chú thô tục.

Cận Tử Kỳ liếc anh một cái, ý cười trên mặt không giảm, miệng liên tục nói lời uy hiếp, cũng không hề có khí thế gì.

“Nói đi, chuyện gì.”

“Vậy mà cũng bị em đoán được?” Doãn Lịch kinh ngạc trừng cô, sau đó cố ý đằng hắng cổ họng.

“Em có thể bớt thông minh một chút cho anh hay không!” Doãn Lịch đột nhiên kéo cao giọng lên án!

Thân thể thon dài của anh nghiêng tới phía trước, bàn tay cũng thiếu chút nữa chọt lên trán Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhíu chặt chân mày, bàn tay cũng thoáng dùng sức mà chống lên trên bàn: “Chuyện gì xảy ra?”

“Mẹ nuôi con lớn được như thế này, con lại đền ơn cho mẹ như vậy hay sao!”

Cận Tử Kỳ trong phút chốc đã hiểu được, dứt khoát tựa vào ghế sofa nhìn Doãn Lịch biểu diễn!

“Trước kia mẹ đã dạy con, giờ con đã quên đi đâu rồi? Mẹ làm như vậy còn không phải là vì con sao? Con ngược lại thì hay rồi, lẫn lộn đầu đuôi! Con cho rằng bây giờ rời khỏi nhà họ Cận, con còn có thể bảo toàn cho mình sao?”

“Mẹ cho con biết, tốt nhất con lập tức đi nói xin lỗi với ba của con, về phần chỗ Cận Tử Kỳ, mẹ sẽ nghĩ biện pháp, tối thiểu bây giờ, không thể trở mặt với cô ta, ba của con đối với con đã đầy thất vọng, trước khi chuyện ở nhà họ Bạch vẫn chưa giải quyết, con hãy ở sau lưng mặt trời mà chờ đợi cho tử tế!”

Nói đến chỗ kích động, Doãn Lịch lại đứng lên, hai tay chống eo, cứng cổ, mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ: “Không vui? Bây giờ muốn con chết hay muốn con sống, đều là một cái gật đầu của nhà họ Bạch!”

Kèm theo một cái hừ lạnh, anh nghiêng đầu, hai tay bắt chéo ở trước ngực, bực tức ngồi xuống!

Kiên trì một hồi, đột nhiên thở ra một hơi rất mạnh, ngồi phịch ở trên ghế, anh khôi phục dáng vẻ trước sau như một.

Sau đó cầm lấy tách trà mà cô đã rót xuống uống ừng ực, sảng khoái mà lau khoé miệng, nói: “Hết rồi!”

Có thể nói ra lời nói này, ở trong khách sạn này, trừ người tình kia của cha cô thì còn có thể là ai?

Lời đã nói đến mức này rồi, Cận Tử Kỳ không thể không cảm thán Kiều Hân Hủy xảo trá và mặt dày mày dạn.

Bảo Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng mặt trời, vậy đến tột cùng sau lưng của người nào?

Của cô? Cha cô ? Hay là cả hai?

Mẹ con họ cũng biết gắp lửa bỏ tay người!

Cận Tử Kỳ cũng thở ra một hơi thật dài, xem ra con cọp không phát uy, luôn có người muốn cô làm con mèo bệnh để tới nuôi dưỡng.

Cô xẹt qua chiếc nhẫn trên tay trái, không tiếng động cười lên, Kiều Hân Hủy muốn dựa vào nhà họ Cận giải quyết tai họa mà Kiều Niệm Chiêu gây ra, quả thật cũng là dễ hiểu, bất quá chuyện dường như đã đi xa không có đơn giản như vậy!

Cô điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, quay sang nhìn Doãn Lịch, hỏi: “Thế nào lại nghe được?”

Anh ta không thể nào đúng lúc như vậy mà bắt gặp Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu, nhất định có người thứ ba thuật lại.

Mà lời này, phải là người thứ ba như thế nào mà đúng dịp nghe thấy? Còn rõ ràng như thế?

“Một bà thím quét dọn vệ sinh ở trong thang máy biểu diễn cho một nhân viên phục vụ phòng xem.”

Cận Tử Kỳ xem thường mà nhìn sang, Doãn Lịch lập tức giơ tay nhận tội: “Cũng không phải là anh muốn nghe, anh vừa đúng lúc đứng ở phía sau, họ vừa nhắc tới đại minh tinh thì nói đến hăng say, nơi nào sẽ chú ý tới anh?”

Cận Tử Kỳ một tay chống tại càm, một tay dọc theo thân chiếc tách mà miêu tả hình dáng của nó, tâm thần lay động: “Anh nói xem, em đây có nên cho mẹ con Kiều Hân Hủy mượn chút gió đông hay không?”

“Cận Tử Kỳ! Người đàn ông của nhà em đầu óc không dùng được, chẳng lẽ đầu em cũng nổ tung rồi sao? Lẽ nào trong này không có mờ ám? Em lui một bước, người ta sẽ được voi đòi tiên, chẳng bằng đổi bị động thành chủ động, đánh cho mẹ con họ không kịp ứng phó? Ở trong ấn tượng của anh, em cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp như vậy!”

Doãn Lịch nói đến chỗ kích động, hai tay chống bàn đứng lên!

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn chiếc tách, im lặng, đáy mắt lại thoáng qua một đường ánh sáng lạnh.

Lần này, quả thật không thể mặc cho Kiều Hân Hủy mang mình ra làm vũ khí, nếu như cô không chủ động ra trận, tình trạng mẹ con nhà họ Kiều ở lỳ tại nhà họ Cận vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nhớ tới Kiều Niệm Chiêu dùng lời lẽ lấy oán báo ơn đầy căm giận, nhớ đến Kiều Hân Hủy những năm gần đây từng bước mưu tính, Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, lần này, làm sao có thể mềm lòng nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.