Editor: Tâm Thường Lạc
----------
Đêm đã yên tĩnh, vậy mà trong phòng khách của Cận gia đèn đuốc vẫn sáng trưng, đầy người ngồi trong phòng khách lại đều có tâm tư.
Trong phòng ăn đã bày trí một bàn đầy món ngon nhưng sớm đã thấm lạnh, ngay cả một đũa cũng chưa từng bị động qua.
Trên ghế sofa ngay chính giữa phòng khách, một lão phu nhân thất tuần ngồi ngay thẳng đoan trang, toàn thân mặc quần áo danh quý cũng nhìn ra thân phận của bà rất đặc biệt, mà bên cạnh bà, Kiều Hân Hủy đang rũ mắt xuống yên lặng mà ngồi cùng.
Kiều Hân Hủy. . . . . .
Thời điểm trong lòng Cận Tử Kỳ đọc qua ba chữ này, hai tay không nhịn được nắm chặt.
Cô chợt hiểu được, tại sao Kiều Niệm Chiêu vào khoảnh khắc thấy được cô phải biểu hiện kinh ngạc như vậy!
Nếu như hôm nay cô không cùng Tống Kỳ Diễn trở lại, vậy Tô Ngưng Tuyết phải một mình đối mặt với trận chiến tranh này hay không?
Trong phòng khách không khí từ từ chuyển lạnh, nhưng Tô Ngưng Thu đột nhiên phá vỡ trầm mặc.
Bà nhìn sang vị lão phu nhân kia cười nói: "Dì Tôn, hôm nay dì làm sao đến đây? Nếu là biết dì muốn tới, cháu đã cùng chị gái đi đón sân bay, việc này để cho người ngoài giúp cũng thật ngại quá !"
Tô Ngưng Thu chỉ một câu nói liền đem Kiều Hân Hủy liệt vào danh sách người ngoài không liên quan, Kiều Hân Hủy ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Thu đang cười đến mức tràn đầy căm thù, không nói gì, bất quá ánh mắt có chút bất đắc dĩ mệt mỏi.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở trên người Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy so với trong hình và trong trí nhớ, giờ phút này người phụ nữ trung niên đang ngồi đối diện cô bởi vì nhiều năm sống trong lao ngục mà sắc đẹp đã phai dần già yếu đi, vài sợi tóc mai lộ ra sương trắng, vậy mà khí chất ôn nhã trong xương từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi qua.
Nếu như nhất định phải mang Tô Ngưng Tuyết và Kiều Hân Hủy ra so sánh, như vậy, một người chính là băng sơn một người là xuân thủy.
Vị lão phu nhân nghe Tô Ngưng Thu nói, trên dưới quan sát bà một phen, ánh mắt lại liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết ngồi ở chỗ đó vẻ mặt trước sau như một lãnh ngạo: "Cô là con gái nhỏ của nhà lão Tô, Ngưng Thu sao?"
Tô Ngưng Thu mỉm cười mà gật đầu, "Hai mươi mấy năm không gặp, làm khó dì Tôn còn nhớ rõ cháu!"
Lão phu nhân xem thường mà mấp máy miệng, ánh mắt lại chuyển sang Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trên ghế sofa bên cạnh Tô Ngưng Thu, đáy mắt chợt lóe lên kinh diễm nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại sự cẩn trọng và uy nghiêm.
"Không nghĩ tới Tử Kỳ đã lớn như vậy, ta nghe nói trước đó cháu đã kết hôn?"
Cận Tử Kỳ từ trong những lời này nghe ra ý trách cứ, hàng lông mày đen xinh đẹp nhíu lại, nhìn sang vị lão bà thân phận không rõ này, bên kia Cận Chiêu Đông lại mở miệng hoà giải, "Tử Kỳ, đây là bà nội của con!"
Bà nội? Cận Tử Kỳ có chút không dám tin mà đánh giá vị lão phu nhân kia. Cùng lúc đó, Cận Chiêu Đông đã giải thích cùng lão phu nhân: "Mẹ, Tử Kỳ mấy năm trước bước ra khỏi trận tai nạn xe, quên không ít chuyện, mẹ đừng trách con bé."
Ngữ điệu và dáng vẻ của Cận Chiêu Đông kính cẩn và ôn hoà như vậy, không chỗ nào không đang nói rõ đối với lão phu nhân kia rất tôn trọng.
Nhưng mà, tại sao bao năm qua cô thế nào cũng không nghe được tin tức về người bà này, nếu không phải bà nội hôm nay đột nhiên tới cửa, cô thật sự sẽ cho là bà nội mình đã cùng ông nội cưỡi hạc về tây rồi!
Sau đó nhìn về phía Kiều Hân Hủy, bà ta tại sao lại cùng bà nội ở chung một chỗ? !
Cận Chiêu Đông cũng không nói dối, lão phu nhân này chính là vợ cả của cha ruột Cận Chiêu Đông: Tôn Lan Phương.
Chỉ bất quá, không có ai ở đây nói ra một sự thật, sau khi cha của Cận Chiêu Đông qua đời, tuổi gần năm mươi Tôn Lan Phương thực sự dám cầm phần tài sản được chia ra đi, cũng không quay đầu lại mà tái giá.
Đến sau này, cũng chưa bao giờ quay lại Cận gia, hôm nay đây là hơn hai mươi năm qua lần đầu gặp lại!
Tôn Lan Phương sau khi nghe giải thích, hai mắt nhìn Cận Tử Kỳ thật kỹ, sau đó không nói thêm gì nữa. Quay qua nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết thần sắc vắng lặng và Cận Chiêu Đông giữa mày mắt có chút mệt mỏi đang ngồi chung một chỗ.
Lão bà chậm rãi mà mở miệng: "Mới vừa rồi hai vợ chồng các con bên trong sân nhà, ta và Hân Hủy ở cửa, cũng đều nhìn rõ ràng, như vậy đối với chuyện này, các con có ý kiến gì không?"
Chuyện này, dĩ nhiên là chỉ vấn đề Kiều Niệm Chiêu nhận tổ quy tông và Kiều Hân Hủy trở về! Cận Chiêu Đông không nghĩ tới lão bà sẽ trước mặt nhiều người như vậy lại nhắc tới chuyện này, chân mày nhíu lại, dường như có chút bất mãn, nhưng không ở tại chỗ này mà làm mất mặt mũi của lão bà.
Cận Tử Kỳ khi ở cửa nhìn thấy Kiều Hân Hủy dìu đỡ Tôn Lan Phương lập tức đoán được hai người này là đang đứng ở cùng một phía trận chiến, khoảnh khắc ấy nghe Tôn Lan Phương nói như vậy trong lòng không khỏi tức giận, tại sao muốn cho mẹ cô lần nữa nhượng bộ?
Bả vai lại bị Tô Ngưng Thu đang ngồi bên cạnh đè lại, ngăn cô mở miệng chống đối lão bà luôn tự cho là đúng kia.
Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn sang Tô Ngưng Thu, chẳng lẽ sẽ để cho bà lão này cậy già lên mặt mà ức hiếp mẹ của cô sao?
Tô Ngưng Thu ngược lại nhìn Tôn Lan Phương cười nói: "Dì Tôn dù cho đối với chị gái cháu là nàng dâu của Cận gia mà bất mãn, nhưng không nên như vậy mà thiên vị giúp người ngoài để bắt nạt người trong nhà chứ?"
"Dì Lan."
Kiều Hân Hủy đột nhiên dịu dàng mà gọi Tôn Lan Phương một tiếng, dường như không nhớ lão bà bởi vì mình mà cùng những người khác trở mặt.
Tôn Lan Phương vỗ vỗ bàn tay của Kiều Hân Hủy đang kéo tay của mình, như có điều suy nghĩ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn không lên tiếng, nửa thật nửa giả mà thở dài một tiếng: "Ngưng Tuyết nha đầu này, cái gì cũng tốt, ta năm đó cũng thích được ngay! Đáng tiếc a, chính là chỉ sinh một đứa con gái, khi thừa kế hương khói, dù sao cũng phải có con trai chứ?"
Lời này vừa nói ra, bên trong phòng khách lập tức bao phủ một cỗ áp suất thật thấp, vài người lập tức thay đổi sắc mặt.
Xông pha đi đầu chính là Tô Ngưng Thu, cười lạnh một tiếng: "Dì Tôn nói lời này cháu đã có thể không thích nghe rồi, sinh con gái thì sao nào? Ngày nay những người sinh con trai tới không có cơm ăn cũng là nhiều không kể xiết!"
Tôn Lan Phương bị một câu nói của Tô Ngưng Thu chận đi hết vẻ rạng rỡ khiến trên mặt mang một trận lúng túng, Cận Chiêu Đông vào lúc này chen vào một câu: "Mẹ, quốc gia không phải có kế hoạch hoá gia đình sao? Sinh nhiều phải chịu phạt tiền."
"Vậy thì có cái gì!" Tôn Lan Phương không vui mà cao giọng kêu lên, dường như rất không đồng ý lời giải thích của Cận Chiêu Đông: "Dòng họ Cận chúng ta, chẳng lẽ còn sẽ phải sợ chút tiền phạt như vậy?"
Cận Chiêu Đông ngượng ngập một hồi, bị cục diện như thế cũng biết phải sức cùng lực kiệt, nhưng Tôn lão bà cũng không tính bỏ qua cho ông, đe dọa nhìn ông nói: "Về phần chuyện của Niệm Chiêu và Hân Hủy hôm nay con cho cái ý kiến đi!"
"Mẹ ——" Cận Chiêu Đông cũng nhíu chặt chân mày.
Tôn Lan Phương lại không nhìn ông, lập tức nói: "Con cháu dòng họ Cận làm sao có thể lưu lạc bên ngoài!"
Nói xong ánh mắt sáng quắc của Tôn Lan Phương lại nhìn sang Tô Ngưng Tuyết: "Người đàn ông mà, khó tránh khỏi sẽ phạm lỗi như vậy, làm vợ nên thông cảm cho chồng, đàn ông ở bên ngoài làm ra tiền nuôi gia đình, phụ nữ ở trong nhà thì phải khoan dung độ lượng nhiều chút!"
Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết đã càng thêm âm trầm, vậy mà Tôn Lan Phương lại làm như không nhìn thấy, lại đối với Cận Chiêu Đông như sấm rền gió cuốn mà bức bách nói: "Làm chủ một gia đình, lấy ra chút khí phách của nam nhân, sợ vợ thì ra bộ dáng gì!"
Ý ở ngoài lời ——
Có muốn đem đứa con gái Kiều Niệm Chiêu này nhận trở về hay không là do ông làm chủ, làm gì phải quản vợ ông nghĩ như thế nào!
"Chuyện này. . . . . ." Giọng điệu của Cận Chiêu Đông có chút chần chờ, cũng có chút khẩn trương, ông ý vị thâm trường mà liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết ở bên cạnh, đáy mắt không tan hết u buồn, nhưng Tô Ngưng Tuyết lại từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn ông một cái.
"Ba ba." Bên kia Kiều Niệm Chiêu lại đột nhiên mở miệng, gương mặt chật vật, đứng ở bên cạnh Kiều Hân Hủy, quần áo trên người cũng là dơ bẩn trải rộng, đó là do bị Ngu Thanh Kiều mới vừa rồi áp đảo trên mặt đất.
Nghĩ đến bên trong sân nhà Kiều Niệm Chiêu hứng hết tên đạn, chịu hết ủy khuất lại không người nào thay cô nói giúp một câu, trong lòng Cận Chiêu Đông cũng không phải là tư vị, khóe mắt ông liếc đến người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh Tôn Lan Phương.
Người phụ nữ kia đã từng là người ông cố gắng muốn bảo vệ , hôm nay lại. . . . . .
Khi ông gặp lại bà nơi này thì thấy được nếp nhăn trên mặt không cách nào dùng đồ trang điểm để che giấu, đôi bàn tay xinh đẹp như ngọc lan kia hôm nay cũng đã thô kiển và sưng vù nứt da, quần áo mặc trên người cũng không quá tốt.
Cận Chiêu Đông không khỏi lại đi nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ưu nhã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh mình.
Trên khuôn mặt trưng ra nét lạnh nhạt đoan trang không hề lưu lại dấu vết của năm tháng, da thịt trắng ngần, hàng lông mày xinh đẹp thanh nhã, rõ ràng là gần năm mươi tuổi nhưng lại khiến cho người ta cảm giác chỉ mới ba mươi mấy.
Hai tay Cận Chiêu Đông không nhịn được đan lại nhau, ông cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn sang Tôn Lan Phương bên cạnh Kiều Hân Hủy, hầu kết cổn động, giọng nói thẳm lặng: "Thủy chung là con nợ các cô ấy. . . . . ." Kiều Hân Hủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn sang Cận Chiêu Đông, trên viền mắt lóe lên thủy quang, sau đó khó khăn lắm mà tránh đi tầm mắt của ông, khi Cận Chiêu Đông quyết định nói tiếp bà lại đứng lên.
"Không cần, nếu như tôi biết hôm nay là tới đây đòi lý lẽ, tôi nhất định sẽ không tới."
Kiều Hân Hủy nhàn nhạt nói xong, nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu sắc mặt lo lắng, "Tiểu Chiêu, con đem bà nội Tôn đến đây rồi, không có chuyện gì của chúng ta, đi thôi."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu lại kéo Kiều Hân Hủy muốn rời đi lại, vội vàng nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Ba ——"
Vậy mà lúc này một tiếng "ba" lại bị Kiều Hân Hủy cắt đứt, bà nhìn Kiều Niệm Chiêu mà nhấn từng chữ một dặn dò: "Quên mẹ từ nhỏ đã nói với con rồi sao? Ông ấy là chú của con, không phải cha của con!"
"Hân Hủy." Cận Chiêu Đông cũng theo đó đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy.
Ông nhìn sang bóng lưng Kiều Hân Hủy rất thẳng rất gầy gò, hai tay từ từ nắm chặt.
Liếc nhìn Tô Ngưng Tuyết, ông dường như đã xuống quyết định rất lớn, hít thở sâu xuống rồi nói: "Chuyện năm đó lỗi là do tôi. . . . . . Niệm Chiêu và Hân Hủy, cuối cùng là do tôi thẹn với mẹ con họ. . . . . . Tôi cũng quả thật hẳn là. . . . . ."
Chẳng qua là lời của ông còn chưa nói xong, lại bị Tô Ngưng Tuyết cáu kỉnh quát lên mà đứt đoạn: "Đủ rồi!"
Hai chữ, vang dội cả biệt thự, Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, muốn đứng dậy đi tới bên người trước mắt, lại bị Tô Ngưng Thu ngăn lại, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Để cho mẹ con tự mình cắt đứt đi!"
Cận Tử Kỳ nhíu nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, Tống Kỳ Diễn ôm sát vai của cô, không tiếng động mà dành cho cô sự khích lệ và ủng hộ.
Bên kia Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đứng lên, không còn tĩnh táo như trước đó nữa, nâng cao cằm, cơn tức giận đã sớm không cách nào che giấu, bà mắt lạnh nhìn Cận Chiêu Đông, chê cười một tiếng: "Có phải đời này cô ta còn sống thì tôi phải nhịn cô ta hay không, sau này cô ta chết đi tôi cũng còn phải nhịn?"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông trở nên cứng nhắc, ánh mắt kinh ngạc mà trừng lên, nhìn Tô Ngưng Tuyết xuất thân từ danh môn được tu dưỡng thật tốt thế nhưng nói ra những lời ác độc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể mở miệng nói tiếp.
Tô Ngưng Tuyết lại khinh bỉ mà khẽ cười, "Cận Chiêu Đông, người ta có thể vô sỉ nhưng không thể không có giới hạn!"
Tô Ngưng Tuyết lại khinh bỉ mà khẽ cười, "Cận Chiêu Đông, người ta có thể vô sỉ nhưng không thể không có giới hạn!"
Những lời châm chọc này tuy nói là do tức giận mà mắng, nhưng lại vô hình trung tạo nên bầu không khí của một vở hài kịch.
Ngu Thanh Kiều là người không nhịn được thổi phù một tiếng bật cười, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông lúng túng lập tức bưng chặt cái miệng nhỏ của mình, chỉ sợ dượng cả chốc lát nữa đem cơn tức này tung lên trên người mình.
Tôn Lan Phương cũng là giận đến trực tiếp đập đập lên khay trà: "Phản phản! Ta thế nhưng không biết Chiêu Đông bao năm qua lại cùng một người phụ nữ có lòng ghen tuôn đố kị sống chung hơn nửa đời người! Thái độ như vậy của cô, đặt ở trước kia sớm đã bị dìm lồng heo rồi!"
"Dìm lồng heo?" Tô Ngưng Tuyết nghiêng đầu chuyển một cái, quét qua Tôn Lan Phương: "Mới vừa rồi gọi bà một tiếng mẹ cũng bất quá là cho bà mặt mũi, để cho bà không đến nổi ở trước mặt con cháu không ngốc đầu lên được, nhưng dù là vậy không có nghĩa là bà còn cùng Cận gia có quan hệ."
Tôn Lan Phương giận đến phát run, nhìn Tô Ngưng Tuyết sắc mặt thiên biến vạn hoá, "Được, rất tốt, quả nhiên là không đem lão bà ta để ở trong mắt, thật sự đem mình làm chủ Cận gia!"
"Năm đó cha chồng vừa qua đời, không để ý công ty Cận thị gặp phải nguy cơ, người cuốn khăn gói cả đêm chạy đi là ai? Từ xưa có nói, con gái đã gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, huống chi là nàng dâu đã gả đi ra ngoài hai lần. Vị lão thái thái này xem ra lúc còn trẻ ít đọc sách, ngay cả luân lý căn bản thông thường này cũng không hiểu."
"Cô cô cô - -" Tôn Lan Phương bị Tô Ngưng Tuyết mắng nhưng lời lẽ không mang theo chữ thô tục khiến mặt mày liên tục lúc trắng lúc xanh.
Tô Ngưng Tuyết cũng đã xoay đầu, không nhìn thẳng Tôn Lan Phương.
Ngược lại Kiều Hân Hủy vốn muốn rời đi đã xoay người lại, nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng đầy tức giận của Tô Ngưng Tuyết, trong mắt hiện lên áy náy, do dự kêu một tiếng: "Ngưng Tuyết... Tôi..."
NhưngTô Ngưng Tuyết ngay cả dư quang khóe mắt cũng tiếc phải bố thí cho, duy trì lấy hình tượng lạnh nhạt cao quý tài trí hơn người từ trước đến giờ.
"Dì Tuyết chỉ nói người khác có lỗi với dì, nhưng dì có tự xét lại bản thân mình hay không?"
Kiều Niệm Chiêu đột nhiên nhúng tay vào ân oán của thế hệ trước, Kiều Hân Hủy muốn ngăn cô lại bị Kiều Niệm Chiêu kéo ra phía sau, nghênh tiếp ánh mắt lạnh lẽo của Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ tôi và cha tôi yêu nhau trước, vì cái gì đến cuối cùng lại bị chia rẽ thì dì Tuyết không phải là so với ai khác đều rõ ràng hơn sao?"
Tô Ngưng Tuyết ngẩn ra, lập tức liếc sang Cận Chiêu Đông cười lạnh: "Là ông nói cho cô ta biết ?"
Cận Chiêu Đông há to miệng, lại không biết nên giải thích như thế nào, bên kia Kiều Niệm Chiêu đã tiếp tục lên án: "Mẹ tôi nếu như không phải thật tâm đem dì trở thành bạn bè mà chiếu cố dì như vậy sao? Nếu như không phải sợ dì tổn thương, tại sao bà phải một thân một mình kiếm tiền nuôi lớn tôi mà không phải đi theo dì đoạt lại vị trí nữ chủ nhân Cận gia?"
Tô Ngưng Tuyết dường như nghe được một câu chuyện hài nên cười to, hí mắt cười một tiếng: "Đúng nha, mẹ của cô đúng là chiếu cố tôi, cũng đem chồng của tôi chiếu cố thật tốt, còn cho cô cái đứa con gái này cũng giúp con gái của tôi chiếu cố vị hôn phu, tôi thực tại rất cảm kích!"
"Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông đưa tay muốn kéo bà lại, nhưng bà phản ứng theo quán tính mà né tránh.
Trên người Tô Ngưng Tuyết tản ra khí tức không để cho xâm phạm, bà nhìn bộ dáng Kiều Niệm Chiêu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục bộ chằm chằm, gần như trào phúng mà hừ nói: "Khi cô lên án với tôi những chuyện đó, trước tiên hãy nhớ lại bản thân cô được sinh ra như thế nào!"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, ngay sau đó bàn tay của Kiều Hân Hủy đang kéo áo của con gái cũng cứng ngắc lại.
"Mẹ..." Cận Tử Kỳ rốt cuộc không thể chịu được cái cảnh tượng khiến cô hít thở không thông này, buông tay Tống Kỳ Diễn ra mà đi tới, muốn khẽ vuốt lưng Tô Ngưng Tuyết, lại bị Tô Ngưng Tuyết giơ tay lên cự tuyệt.
Tô Ngưng Tuyết quá mức quật cường như vậy, không cần người khác trợ giúp, tựa như một con thú nhỏ bị vây hãm một mình chống chọi lại tất cả áp bách cùng nguy hiểm, mặc dù là đồng quy vu tận cũng chưa từng chần chờ phân nửa!
Cận Tử Kỳ cảm thấy thật đau lòng nhưng cũng đành chịu, không tiếng động mà thở dài, vừa chuyển mắt liền cùng tầm mắt của Tống Kỳ Diễn gặp nhau.
Tống Kỳ Diễn nhíu lại lông mày, lắc lắc đầu với cô, hắn cũng cùng suy nghĩ với dì nhỏ, để cho mẹ tự mình giải quyết những vết sẹo xấu xí đã hằn lên trái tim bà bao năm qua sao?
Tầm mắt của Tô Ngưng Tuyết từ trên mặt Tôn Lan Phương chuyển lên trên mặt của Kiều Niệm Chiêu, lại từ trên mặt Kiều Hân Hủy dời đi, cuối cùng dừng lại trên mặt Cận Chiêu Đông, ánh mắt trước sau như một bén nhọn lãnh chấp (lạnh lẽo và cố chấp).
"Cảm thấy tôi ngang ngược không nói đạo lý sao? Haha, ba mươi năm trước tôi đến đây như thế nào, Cận gia các người là người rõ ràng nhất, bất kể cô ta là Kiều Hân Hủy hay là Kiều Niệm Chiêu, từ nay về sau, tôi cũng không muốn nghe thêm một chữ nữa!"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông cũng càng ngày càng khó coi, ngón tay cái nắm lại giật giật, nhìn Tô Ngưng Tuyết lần nữa.
Tựa như một đóa hoa mẫu đơn từ từ rã rời tan tác, mất đi khí chất phú quý đoan trang tao nhã trước kia, nhưng trước lúc khô kiệt đi, trong phút chốc đã đem toàn bộ oán khí vốn đè nén sâu trong nội tâm bùng phát ra ngoài.
Tô Ngưng Tuyết nhìn qua hai mắt Cận Chiêu Đông hơi có phần lộ vẻ rối rắm, lạnh lùng giễu cợt: "Cận Chiêu Đông, tôi với ông kết hôn ba mươi năm, ông mang đến cho tôi những gì? Một đoạn tình yêu ngoài giá thú? Một cái khác để cho ta phó chư thật lòng nữ nhân? Hay là một cái khác con gái riêng? Hiện tại nàng đã trở lại, ngươi có phải hay không còn muốn cho nàng một chỗ vị?"
Tô Ngưng Tuyết nhìn sang Cận Chiêu Đông rất lộ ra củ kết hai tròng mắt, lạnh lùng chê cười: "Cận Chiêu Đông, ta với ngươi kết hôn ba mươi năm, anh cho ta là cái gì? Một đoạn ngoài giá thú chuyện? Một người đàn ông thay lòng đổi dạ? Hay là một đứa con gái riêng? Hiện tại cô ta đã trở lại, không phải là ông gấp rút muốn cấp cho cô ta một vị trí sao?"
Bà dời mắt đi khinh thường mà nhếch khóe môi: "Ông cho rằng tôi sẽ vẫn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn như vậy sao? Tôi hôm nay có thể xác định rõ mà nói cho ông biết, những thứ chuyện tình yêu kia của ông tôi nhìn thấy mà chán ghét, nhiều năm như vậy ông không mệt tôi cũng thấy chán. Không phải tôi không tranh hơn thua, mà là tôi khinh thường phải làm điều đó, cũng không muốn ở trên nguyên tắc mà ủy khuất bản thân mình."
"Cận Chiêu Đông, chúng ta ly hôn đi."
Câu nói sau cùng nói xong nhẹ vô cùng, thật nhẹ nhàng tựa như bất quá là một câu nghe lầm.
Cận Tử Kỳ lại nghe thấy hết sức rõ ràng chính xác, cô thì đứng ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết, cũng thấy rõ trong mắt Tô Ngưng Tuyết giống như giải thoát được gông xiềng nặng nề mà trở nên thoải mái và nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt đó, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi tò mò, Tô Ngưng Tuyết đến tột cùng có yêu Cận Chiêu Đông hay không?
Nhưng Cận Chiêu Đông sau khi nghe được câu nói sau cùng thì nổi lên tức giận, cảm giác là thẹn quá thành giận.
"Ngay trước bọn nhỏ mặt bà nói bậy bạ gì đó? Cũng đã một đống tuổi rồi còn ly hôn cái gì, bà cho rằng mình chỉ mới có ba mươi tuổi sao? Tô Ngưng Tuyết, bà không còn trẻ tuổi, bà đã năm mươi tuổi!"
Giữa đôi lông mày của Cận Chiêu Đông rét lạnh lên, ông luôn mang cho người ta ấn tượng là một người trầm ổn nho nhã, chưa từng có bộ dạng tức giận lộ ra ngoài giống như giờ phút này? Chẳng qua là bộ dạng ông không đồng ý ly hôn lúc này, sẽ khiến cho những người khác lo lắng.
"Ba!" Kiều Niệm Chiêu lo lắng kêu lên, chỉ sợ Cận Chiêu Đông quên đi cô và mẹ cô.
Cận Chiêu Đông há miệng muốn nói cái gì, liếc mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy, lại nuốt xuống.
Tô Ngưng Tuyết nhìn ánh mắt của ông, cười lạnh mà quay mắt đi, "Ông xem, tình nhân của ông và con gái riêng cũng làm cho mẹ ông tiến dần từng bước làm chủ rồi, tôi có còn cần thiết ở chỗ này kéo ông không thả sao? Hay là, ông tính toán trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bồng bềnh? Cận Chiêu Đông, trên đời này chưa từng có chuyện tốt như vậy!"
"Ông không cần lo lắng rời khỏi Cận gia tôi sẽ đói chết đầu đường, tài sản chúng ta sau khi cưới cùng chung, một phần tôi cầm lấy cũng sẽ không thiếu, còn một phần của con gái cũng không có thể thiếu, về phần một phần còn lại, đến lúc đó ông muốn cho tình nhân hay là con gái riêng tôi cũng sẽ không quản."
"Tô Ngưng Tuyết!" Gương mặt Cận Chiêu Đông đã xanh mét, trên cổ cũng nổi gân xanh.
"Như thế nào? Ông lo lắng ly hôn thật mất mặt, hay là lo lắng giá cổ phiếu của Cận thị vì vậy bị tổn hại? Ông làm ra chuyện mà ông cho rằng người khác cũng không biết sao? Hiện tại ông có biết tư vị bị người ta tát không? Ông thử vuốt lương tâm của mình suy nghĩ một chút, ông đã cho tôi cái tát này lặp đi lặp lại bao lần!"
Tô Ngưng Tuyết nói xong liền không lưu lại thêm nữa, xoay người đi lên lầu.
Cận Tử Kỳ biết, mẹ phải đi thu dọn hành lý rồi!
Cô quay đầu lại nhìn qua sắc mặt từng người một khiến cho người ta căm hận, trong lòng cười khẽ ——
Nơi này, sau này có phải ngay cả cô cũng không cần trở lại hay không?
Cha của cô có vợ con song toàn, còn có một mẹ già cung dưỡng, đủ để hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình!
Cận Chiêu Đông mệt mỏi nhíu lại chân mày, tầm mắt dừng ở trên người Cận Tử Kỳ, sau khi chần chờ vẫn là sâu kín mà mở miệng: "Tử Kỳ, con đi lên nói với mẹ con, ngừng náo loạn chút đi, nói ra ngoài không khó nghe sao?"
"Khó nghe sao?" Cận Tử Kỳ lại cười hỏi ngược lại, thấy thế Cận Chiêu Đông có chút không vui, cô lại vẫn mỉm cười mà quét qua hai mẹ con Kiều gia, "Ba vẫn nói chúng tôi mắc nợ mẹ con họ, chẳng lẽ ba chưa từng nghĩ tới mình cũng mắc nợ mẹ tôi sao?"
Cận Chiêu Đông mím chặt môi mỏng, không nói một lời, Cận Tử Kỳ lại không ngừng nhìn sang ông: "Ba chỉ thấy mẹ tôi là nữ chủ nhân Cận gia nên áo cơm không lo, nhưng không biết người phụ nữ quan tâm nhất chính là trái tim của chồng mình, ba lại đem trái tim của mình cho một người đàn bà khác, vẫn còn muốn nói mẹ tôi mắc nợ người đàn bà kia, có phải quá mức tàn nhẫn hay không?"
Cận Tử Kỳ liếc về phía mẹ con nhà họ Kiều, nói xong cảm khái vô hạn: "Khi tôi và mẹ trông chừng cái biệt thự lạnh lẽo như băng này, ba lại kiến tạo cho mẹ con họ một mái nhà ấm áp, ba là chồng của mẹ tôi, là người yêu của người đàn bà kia, nhưng, ba thật sự là một người chồng đủ tư cách sao? Ba ngay cả sự trung thành tối thiểu cũng không làm được. . . . . ."
Cận Chiêu Đông bị cô nói xong sắc mặt tái nhợt, sững sờ mà chết trân ở nơi đó.
Tôn Lan Phương lại ở nơi nào đó xù lông, "Đây chính là quy củ của Cận gia sao? Ba ba cô nuôi dưỡng cô lớn như vậy, chính là để cho cô trách hờn ông ấy sao? Uổng cho cô được chỉ định làm người thừa kế!"
Tống Kỳ Diễn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, ôm lấy eo Cận Tử Kỳ lại, đối với Tôn Lan Phương ngồi ở chỗ đó thở hổn hển mà xem thường mà bĩu môi: "Người thừa kế của Cận gia người nào thích làm thì làm, Tiểu Kỳ của chúng tôi nhìn mà còn thấy chướng mắt."
"Cậu. . . . . . Cậu nói cái gì!" Lão bà bị tức phải vỗ mạnh lên tay vịn ghế sofa, may mắn là tay vịn mềm mại, nếu không nhất định bàn tay đã phải sưng lên: "Cận gia không có cái loại con cháu không đứng đắn thế này!"
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn còn chưa phản bác, trên lầu Tô Ngưng Tuyết đã đi xuống, xách theo vali hành lý, sau lưng là Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cũng xách theo vali hành lý của mình, chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Tô Ngưng Tuyết hiển nhiên nghe được tiếng lão bà tức giận đang mắng, bước xuống bậc thang cuối cùng, liền quay sang lão bà nói: "Giờ này ngày này, ngài là người không có đủ tư cách nói chuyện đúng sai của Cận gia nhất. Nếu như bà không sợ trăm năm sau bị đâm vô cột sống, cũng có thể ở chỗ này mà an hưởng tuổi già ."
Tôn Lan Phương nghe thấy mà đứng phắt lên, lồng ngực vì tức giận mà lên xuống phập phồng kịch liệt, Kiều Hân Hủy dựa vào gần, lập tức tiến lên đỡ lấy bà đang lảo đảo muốn ngã, "Dì Lan, dì có sao không?"
"Thật là nghĩ tức chết lão bà ta, như thế nào có người phụ nữ ác độc như vậy!"
Tô Ngưng Tuyết lại đối với việc chỉ chó mắng mèo như vậy ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhạt liếc nhìn Cận Chiêu Đông, lập tức kéo vali hành lý đi tới cửa, "Đơn thoả thuận ly hôn tôi sẽ ủy thác luật sư mang tới đây, đến lúc đó ông ký tên là được."
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn lẫn nhau, không còn cần thiết lưu lại, cầm đồ đạc của mình liền theo ra cửa, mới vừa đi ra biệt thự mấy bước, lập tức thấy được Tô Ngưng Tuyết đang đi lên phía trước bỗng dừng chân lại.
Mà ở trước nhà để xe có một chiếc Mercedes-Benz màu trắng đang dừng, Kiều Nam đang mặc áo khoác ngoài vải nỉ màu cà phê tựa vào bên cạnh xe như có điều suy nghĩ, dường như đã nhận ra tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn đến Tô Ngưng Tuyết liền mỉm cười.
"Em đã ra rồi." Dường như đã đứng ở nơi này chờ đợi thật lâu, cũng chính là vì giờ phút này.