Editor: Tâm Thường Lạc
Không biết làm thế nào quẹo vào trong một cái hẻm sâu bên cạnh bệnh viện.
Lúc trở ra, là liễu rũ hoa cười lại gặp làng, trên phố cửa hàng náo nhiệt, dòng người hối hả.
Tống Kỳ Diễn kéo cô tìm một quán bán hàng thoạt nhìn tương đối chính tông mà ngồi xuống.
Có chút không thích ứng, với cách ăn mặc của bọn họ, dường như không nên xuất hiện ở loại địa phương này.
Cận Tử Kỳ nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng phát hiện rất nhiều tầm mắt đều đã rơi vào phía chỗ họ bên này, có tò mò, cũng có khẽ cười giễu,
dường như ở nơi đây trong mắt những người này, những người thượng lưu
không nên xuất hiện ở loại địa phương không hợp này.
Có một người đàn ông một cước nhảy lên ghế, vén tay áo uống bia, cùng
anh em bên cạnh cao giọng nói bậy chuyện trên trời dưới đất, thỉnh
thoảng vung tay tới khiến cho Cận Tử Kỳ không nhịn được mà dây thần kinh trong não căng thẳng.
Cô rất lo lắng, cái lon bia rỗng kia trong lúc lơ đãng sẽ nện vào ót của cô.
Cũng có người già và vài người đàn bà ôm trẻ con vây quanh ở một cái bàn bên cạnh, gia đình vui xum họp mà ăn bún gạo qua cầu (quá kiều mễ
tuyến).
Trẻ con vì hai má bị đông lạnh mà hồng hồng, đang ôm bóng cao su chạy ra chạy vào quán bán hàng, giọng trẻ con non nớt kêu la, kèm theo mấy
tiếng cười trong trẻo, thỉnh thoảng còn có tiếng la mắng bật ra từ trong miệng của người lớn.
Cuộc sống của những người ở nơi này, trên mặt đều tràn đầy nụ cười chân
thật nhất, cho dù trên người không có quần áo và trang sức nhãn hiệu nổi tiếng hạng sang, không có xa xỉ phẩm làm đẹp, nhưng mà họ vẫn sống được tự tại vui vẻ.
Cận Tử Kỳ nhìn sang quán bán hàng náo nhiệt, chợt có chút hâm mộ cuộc sống có tiết tấu như thế.
Bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất nhanh thì đã bưng lên, chủ quán
là một người phụ nữ bọc khăn trùm đầu, nhìn qua rất mộc mạc chất phác.
Không gian chật chội mà đông nghịt người, lại được thu dọn rất sạch sẽ, cũng không có mùi là lạ.
Mùa đông đến nên buổi tối voi cùng lạnh, Cận Tử Kỳ bao lấy áo khoác ngoài, càng lúc càng cảm thấy lạnh.
Bên cạnh lại đột nhiên đưa ra một bàn tay, sau đó kéo cô qua, tiếp sau
đó, cô phải dựa vào trong một lồng ngực, mang theo mùi hương nước cạo
râu thoang thoảng, ngược lại mùi thuốc lá nhạt đi không ít.
Tống Kỳ Diễn mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cô ủ ở bên trong, cúi đầu cười nhìn cô: "Như vậy thì không lạnh rồi."
"Ai chà, thật đúng là ân ái, hâm mộ chết tôi rồi!" Chủ quán lúc cầm cái muỗng đi tới thì trêu chọc.
Cận Tử Kỳ cười cười với bà, giãy giụa muốn rời khỏi ngực của hắn, hắn
lại lù lù bất động, hai cánh tay giống như tảng đá ôm lấy chiếc eo cô,
cô lơ đãng cúi đầu, chú ý tới chiếc nhẫn cưới Ruby trên ngón áp út của
hắn.
Mà tay của cô vừa đúng lúc khoác lên trên cổ tay hắn, hai viên Ruby
chiếu lẫn nhau, ở dưới ánh đèn vàng nhạt, lóng lánh mà lóe ra vầng sáng
nhu hòa. Cô nhếch môi, cười cười.
Lúc chủ quán đặt cái muỗng xuống nhìn thấy, ngẩn mình.
Thời điểm Cận Tử Kỳ thật lòng muốn cười, thoạt nhìn càng lúc càng trở nên động lòng người.
"Cám ơn." Bị nhìn chăm chú trong thời gian quá dài, Cận Tử Kỳ thật xấu hổ, mang chút ngượng ngùng.
Vội vã cầm lấy cái muỗng trong tay chủ quán, lại bỏ vào trong một chén
canh thật lớn, cuối cùng vẫn không quên quay sang chủ quán cười một
tiếng cảm ơn thật toả sáng, chủ quán khoát khoát tay, mờ ám mà cười bỏ
đi.
Trong quán bán hàng, có không ít người đã tò mò mà nhìn về phía bên này thật mập mờ.
Cận Tử Kỳ dùng khuỷu tay thúc thúc người đàn ông ở phía sau, truyền đến
một tiếng kêu rên, nhưng lực đạo trên tay lại không giảm.
"Em muốn ăn cái gì đó." Xấu hổ mà liếc nhìn chung quanh, nhắc nhở người đàn ông ở phía sau buông tay.
Kết quả yêu cầu của cô không được thỏa mãn.
Chợt, cô cảm thấy nơi đó có chút gì không đúng.
Khóe mắt liếc về phía sau lưng, lúc này mới phát hiện Tống Kỳ Diễn thế nhưng vẫn nhìn cô.
Dáng vẻ rất chuyên chú, không biết đã nhìn bao lâu.
Thân thể của cô nháy mắt cứng ngắc, trong phút chốc thì hiểu tại sao mọi người phải nhìn cô như vậy.
Trước đó không hiểu được như thế nào, bất quá bây giờ chỉ cảm thấy hai
đường ánh mắt của hắn như ngọn lửa, đốt cháy phân nửa gương mặt bên phải của cô nóng lên từng trận, chén bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến)
thơm ngon trước mắt đã không cách nào thu hút sự chú ý của cô.
Hắn ngồi đó, ngồi ở dưới ánh sáng rực rỡ, giống như một pho tượng điêu khắc đẹp mắt mà yên lặng.
Bỗng nhiên, khóe môi hắn từ từ cong lên, nhìn cô chằm chằm: "Nhìn anh làm gì?"
Cận Tử Kỳ sửng sốt, trong lúc nhất thời trở nên cứng họng.
Là cô đang nhìn hắn chăm chú sao? Rõ ràng là. . . . . .
Ách, dường như, bây giờ còn thật sự là cô không nhúc nhích mà nhìn hắn chằm chằm đây. . . . . .
Có một ông chú ở bàn bên cạnh có lòng tốt mà tiếp cận qua, cười hì hì
nhắc nhở: "Cậu em, lúc nhìn nhau đắm đuối đưa tình, hẳn là nên hưởng
thụ, mà không phải chất vấn!"
Khoé miệng Tống Kỳ Diễn đang hơi cong lên lập tức thẳng băng lại, một cái mắt lạnh liếc ngang ông chú nhiều chuyện kia ——
Chẳng lẽ không thấy hắn đang đùa giỡn với bà xã sao? Không có chuyện gì thì đi hóng mát đi!
"Ơ kìa? Tôi nói anh trừng tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi thấy anh cũng một xấp tuổi, làm thế nào ngay cả hẹn hò cùng cô gái nhỏ nhà
người ta cũng còn mắc cỡ ngại ngùng như vậy?"
Cái gì gọi là một xấp tuổi? Cái gì gọi là cô gái nhỏ nhà người ta?
Hắn nhìn qua già như vậy sao!
Tống Kỳ Diễn lập tức tối mặt, buông Cận Tử Kỳ ở trong ngực ra, bưng bát bún gạo lặng lẽ ăn.
Nhìn dáng vẻ hắn cam chịu, Cận Tử Kỳ cười mỉm, nhất thời thì tâm tình hớn hở.
Cô cũng cầm đũa lên bắt đầu cúi đầu ăn bún gạo.
--- ------ --------
Nước súp bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất ngon, bởi vì ăn chủ yếu là nước súp.
Cận Tử Kỳ khi ăn cảm thấy rất hài lòng, có lẽ là do mang thai, khẩu vị cũng vô cùng tốt.
Cô ăn hết một tô lớn cạn sạch, ngay cả nước súp cũng đã uống đến còn thừa lại chẳng có bao nhiêu.
Ăn no rồi, cô ưu nhã lau chùi miệng, sau đó ưu nhã ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Không giống người nào đó, ăn không có nhã nhặn như vậy, dường như đầu đầy mồ hôi, xoạt xoạt mà ăn hai tô lớn.
Khoé mắt của Cận Tử Kỳ liếc về phía Tống Kỳ Diễn, người đàn ông này, lúc thì phát ra vẻ cường thế khí tràng vĩ đại, rồi lại sẽ lơ đãng bộc lộ ra một mặt bình dân, nói hắn là kẻ thô lỗ không có văn hóa, hắn lại sẽ
bỗng nhiên toả sáng ai nấy đều kinh ngạc.
Có lúc, quả thực nhìn không thấu một người đàn ông phức tạp nhiều mặt thay đổi như vậy!
Tống Kỳ Diễn rất nhanh thì phát giác ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô ung dung mà ngồi đó.
Theo tầm mắt của cô cúi đầu nhìn một chút chén canh trước mặt mình, bên
trong bún gạo đã ăn gần hết rồi, rất lúng túng, ai kêu hắn từ nhỏ có
thói quen tự do, đâu nào còn có thể đi để ý những thứ bệnh hình thức
kia?
Thường ngày ở trước mặt cô có nhiều lúc bớt phóng túng, kết quả một lần không chú ý thì bản tính đã bại lộ.
Hắn buồn bực tiếp tục cúi đầu ăn.
Bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, Cận Tử Kỳ mấp máy môi, có chút ngại ngùng.
Gương mặt dần dần có phần nóng lên, có chút hồng.
Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn một chút, âm thầm cười cười, cúi đầu tiếp tục tiêu diệt bún gạo trong chén.
"Anh làm sao lại biết nơi này?" Cận Tử Kỳ ngắm nhìn chỗ công trình kiến
trúc đã cũ bị bóng tối che khuất, trong lòng có nghi ngờ, không khỏi
quay đầu hỏi hắn: "Anh đã tới nơi này sao?"
Trong khoảnh khắc quay đầu lại, một cái bóng đen che phủ trên mặt của
cô, Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào đã cúi người qua, hôn lên môi cô,
mang theo hương vị nước súp bún gạo qua cầu tê cay.
Trước khi cô đẩy hắn ra, tự hắn đã lui về vị trí của mình.
Mặt cô đỏ hồng len lén liếc nhìn xung quanh, hắn lại nhìn cô, chợt thản nhiên mà cười.
Tựa như đang đắm chìm trong hương rượu ngà ngà ở chung quanh, hắn hơi
vểnh khóe môi cũng giống như là nhiễm lên ánh trăng mờ mông lung trong
bóng đêm.
Mặt Cận Tử Kỳ hơi lúng túng, khẽ nói câu "Đi thôi", rồi lập tức đứng dậy đi ra phía ngoài quán.
Nhưng mà, trong lòng của cô lại mơ hồ có một suy đoán——
Mới vừa rồi là hắn đang chờ cô hôn trả lại sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng lưng cô chạy trối chết, tâm tình không lời
nào diễn tả xiết được, đứng dậy, móc ra tờ tiền mặt trị giá hai mươi
đồng đặt ở trên bàn, quay sang chủ quán cười một tiếng: "Vợ tôi xấu hổ,
tiền cũng không cần thối lại."
Vừa nói hết lời, người cũng đã đi
Xa.
Chủ quán đội khăn trùm đầu sững sờ nhìn hai mươi đồng tiền trong tay,
sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà, đâu còn có
thể tìm được bóng dáng của Tống Kỳ Diễn, bà muốn nói là.
Cái này.....đâu nào là không cần thối lại nha, căn bản chính là còn thiếu một đồng tiến!
Bảy đồng tiền một chén, bọn họ ăn ba chén lớn đó có biết hay không!
................................................
Cận Tử Kỳ đi phía trước, rất nhanh Tống Kỳ Diễn đã đuổi theo
Hắn cũng nhanh bước theo sát ở phía sau cô, sau đó khi xuyên qua đường
cái, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dắt tay của cô, rồi siết
thật chặt, không bao giờ chịu buông ra nữa.
Cảnh đêm trong thành phố S rất lộng lẫy rực rỡ xinh đẹp , đèn đường màu
da cam ở trong bóng tối dịu dàng tản ra ánh sáng nhu hòa, uyển chuyển
phảng phất giống như là từ chỗ sâu trong bóng đêm lan đến, rất ấm áp,
không khí cũng rất mập mờ.
Cô không giãy thoát tay của hắn, mặc cho hắn dắt đi, theo hắn bước đi về phía trước.
Khó có thể miêu ta sự an tâm và ngọt ngào trong lòng, chỉ cảm thấy miễn
là vẫn được hắn dắt tay như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ
không sợ hãi, cô tin tưởng, người đàn ông đang nắm tay cô, sẽ bảo vệ cô
thật tốt.
Họ cũng không lập tức trở vè bệnh viện, mà đi lang thang không có mục đích dạo mát gần đấy.
Thật lâu sau, Tống Kỳ Diễn mới buông cô ra, bởi vì di động của hắn đột nhiên vang lên.
Cận Tử Kì thuận thế đi lên gần phía trước liếc mắt nhìn, thực ra là điện thoại của Hàn Mẫn Tranh.
Chẳng lẽ Tống Chi Nhậm xảy ra chuyện gì?
“Như thế nào?”
Tống Kỳ Diễn dừng hai chân lại, không biết đối phương nói cái gì, vẻ mặt của hắn từ từ nghiêm túc lên.
“Tôi biết rồi, anh trước tiên chiếu cố ông ấy nghỉ ngơi, tôi có chút chuyện, chốc lát nữa thì qua”.
Khi hắn nói những lời này, Cận Tử Kỳ không nhịn được nhướng mày nhìn hắn, thật sự là nói láo không cần viết nháp!
Ngược lại từ trong lời nói của hắn, cô nghe được một ý - -
Tống Chi Nhậm vô cùng có khả năng tỉnh lại!
Quả nhiên,Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại xong, trầm ngâm một lát, đưa tay
kéo đầu vai cô qua cười nhẹ: “Nhìn đi, ba chồng của em, cha của anh vừa
tỉnh lại thúc dục anh lập tức trở về rồi.
Ông cụ một lần từ tử môn quan trở về, sợ là càng thêm muốn nhận được nhân tình thôi?
So với Tống Nhiễm Cầm, e rằng Tống Chi Nhậm thà rằng chọn Tống Kỳ Diễn
tiếp nhận chỗ của ông, nếu không, ông cũng sẽ không trước lúc hôn mê, đã gọi tên Tống Kỳ Diễn, mà không phải la Tống Nhiễm Cầm đang ở bên cạnh.
“ông ấy hoàn toàn quyết định vứt bỏ Tống Nhiễm Cầm rồi?”
“không, vẫn còn chưa quyết định”. Tống Kỳ Diễn ý vị thâm trường mà híp
mắt, “Anh cùng bà ta đều là con cháu nhà họ Tống, chỉ kéo ra một chút
khoảng cách này thì có ích lợi gì? Đối với một người già như ông ta mà
nói............... còn chưa đủ”.
Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng qua ánh sáng lạnh lùng bén nhọn, nhưng rất
nhanh thì lập tức thu lại tâm tình của mình, để điện thoại vào trong túi quần, kép tay của cô mà trực tiếp đi veev phía trước, không có ý quay
đầu trở về.
“Không trở về bệnh viện gặp cha anh sao?”
Cận Tử Kì ngẩn đầu nhìn hắn, bất quá bóng đèn chập chờn, đã không thấy rõ biểu cảm trên ngũ quan của hắn.
Hắn chỉ là nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu nhìn cô một cái,
trong mắt lóe ra ánh sáng trong suốt: “Vẫn hiểu lạt mềm buộc chặt chứ?
Lúc này, không ép buộc ông ta, làm sao ông ta biết ai mới là trụ cột”.
Tròng mắt Cận Tử Kỳ khẽ động: “anh cũng đã đem những tư liệu kia cho ông ấy xem rồi?”
Mới vừa rồi Tống Kỳ Diễn nói với Tống Nhiễm Cầm cô nghe hơi rõ, địa sản
Văn Long không phải là do Tô Tấn An mở công ty sao? Theo như Tống Kỳ
Diễn vừa mới nói, Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm cũng vụng trộm vơ vét của
Tống thị không ít tiền.
Nếu như sổ ngách không lớn, sắc mặt Tống Nhiễm Cầm sẽ không đến mức khó coi như vậy.
Nếu không với tính tình của bà ta, bị Tống Kỳ Diễn chỉ huy làm việc, làm thế nào còn không nương nanh múa vuốt lên?
“Anh chỉ là bằng lòng với bà ta, ‘anh’ không nói ra, không có nghĩa là
người khác sẽ không nói ra, huống chi, chỉ để cho một mình ông già ấy
biết, đối với bà ta mà nói, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi”.
Tống Kỳ Diễn nói ra lời lẽ chính nghĩa, nếu Tống Nhiễm Cầm nghe được, sợ rằng lại muốn nổi trận lôi đình rồi.
Căn bản là hắn đã đào một cái hố to, làm cho bà ta nhảy vào trong, sau đó còn đứng bên cạnh mà lấp đất xuống!
Tống Kỳ Diễn phúc hắc, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lòng Cận Tử Kỳ không nhịn được mà cảm khái một phen: thà đắc tội tiểu nhân chớ đắc tội với Tống Kỳ Diễn.