Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Chi Nhậm nhất thời không kịp phản ứng, bộ đồng phục bệnh nhân ướt nhẹp, sững sờ mà nhìn Tống Kỳ Diễn.
Cử chỉ Tống Kỳ Diễn thật ưu nhã đặt cốc nước lên trên khay trà ở bên
cạnh, tầm mắt liếc về phía vị cao cấp kia trên người bị Tống Nhiễm Cầm
cào bị thương, đồng tình mà dùng ngón tay chỉ một cái lên vết đỏ trên cổ ông ta.
"Nhớ tiêm thuốc ngừa bệnh chó dại! Aa, nói sai, ngại quá, là thuốc ngừa
bệnh phong đòn gánh, tôi không có học qua y, khó tránh khỏi nói bậy, mọi người đừng để trong lòng."
Tống Kỳ Diễn dừng một chút, vừa giống như nhớ ra cái gì đó, lần nữa nhìn về phía vị cao cấp kia sắc mặt đã cứng ngắc: "Đừng lo lắng chuyện tiền
thuốc thang, tạm thời có thể coi là tai nạn lao động, ngày mai đem biên
lai tiền của bệnh viện cho thư ký, để cho cô ta đến phòng tài vụ chi
trả, bất quá tốt nhất bảo cô ấy xế chiều hãy đi, buổi sáng tôi cũng chỉ
còn là bộ trưởng bộ phận nhân sự, không làm chủ được."
Vị cao cấp quay sang nhìn nụ cười vô hại của Tống Kỳ Diễn mà lúng túng giật giật khóe miệng, trong lòng tự nhận xúi quẩy.
Trên chiếc áo khoác lông chồn nước của Tống Nhiễm Cầm dính không ít
nước, khiến cho bà ta càng thảm hại giống như là một con gấu đen bị rơi
xuống nước.
"Mày, mày, mày ——" ngón tay béo ụt ịt chỉ vào Tống Kỳ Diễn, lại cả hồi lâu nói không ra lời.
Tống Kỳ Diễn vô tội nhìn bà, yên lặng chờ đợi bà nói tiếp, còn khiêu
khích mà trừng mắt nhìn, chỉ thoáng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng Tống Nhiễm Cầm nhìn thế thì cơn tức đã từ từ dồn lại trong não rồi!
Chẳng qua là, Tống Nhiễm Cầm còn chưa kịp phát tác, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra "phanh" một tiếng thật lớn.
Mặt của Tô Hành Phong u ám, bờ môi kéo căng, cả một đường không chút trở ngại mà bước nhanh đến, dưới ánh mắt nhìn soi mói của một đám, không
nói hai lời, kéo Tống Nhiễm Cầm còn trong kinh ngạc muốn đi ra ngoài.
Tống Nhiễm Cầm liều mạng mà giằng co, trong miệng la hét: "Làm cái gì
làm cái gì! Áo lông chồn nước mười mấy vạn có thể chịu được sự lôi kéo
của mày như vậy sao? Không thấy mẹ mày đang có chuyện hả?"
Nói xong, Tống Nhiễm Cầm vội vàng đi xem chỗ bị kéo, sợ bị kéo xuống một xấp lông.
Sắc mặt của Tô Hành Phong càng thêm khó coi, có mệt mỏi, có nhục nhã,
cũng có không dằn lòng được, anh dùng sức đẩy Tống Nhiễm Cầm ra phía
cửa, Tống Nhiễm Cầm bất ngờ không chuẩn bị, nên khi bị tóm đi phải lảo
đảo vài bước.
Nếu không phải là bên cạnh có cô y tá trẻ tay mắt lanh lẹ, tiến lên đỡ
lấy Tống Nhiễm Cầm một phen, chỉ sợ thân thể mượt mà này sẽ phải dán lên vách tường, không dám nói sẽ trở thành bánh thịt, nhưng tối thiểu có
thể đụng đau cái lỗ mũi.
"Con làm gì vậy hả! Bị quỷ ám rồi hay sao? Mẹ còn lời chưa nói hết đây!"
"Nói gì? Mẹ còn có cái gì hay ho mà nói? Chưa ngại mất mặt sao? Nếu như
con không đến kéo mẹ đi, không phải mẹ muốn cho cả bệnh viện mọi người
đều tới xem mẹ làm trò cười?"
Tống Nhiễm Cầm che chóp mũi của mình, không thể tin được mà nhìn Tô Hành Phong mặt lạnh lùng.
Đứa con trai này mặc dù thỉnh thoảng cũng làm cho bà phát cáu, nhưng
chưa bao giờ giống như hôm nay khàn cả giọng như vậy, gương mặt tuấn tú
đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên cổ, ngay cả sức lôi kéo bà cũng nặng
khiến cho bà phải kêu đau.
"Nhẹ một chút nhẹ một chút! Con kéo mẹ đau rồi, nhẹ một chút! Mẹ tới thăm ông ngoại con, cái gì cãi nhau chê cười?"
Tô Hành Phong khi nhìn mẹ mình già mồm át lẽ phải, không biết hối cải,
đôi mắt cũng đỏ ngầu, hung hăng mà buông Tống Nhiễm Cầm ra, dùng ngón
tay trỏ chỉ chỉ Tống Nhiễm Cầm, rất lâu sau đó mới bật ra một câu.
"Mẹ không đi đúng không, vậy con đi!" Nói xong, cũng không quay đầu lại sãi bước rời khỏi phòng bệnh.
Tống Nhiễm Cầm còn chưa hiểu đây là cái tình huống gì, nhìn nhìn mọi
người trong phòng bệnh, lại nghiêng đầu nhìn nhìn cửa phòng rộng mở,
chần chờ trong chốc lát, giày cao gót mới bước đuổi theo.
"Con trai! Con trai! Con đi đâu vậy, chờ mẹ với! Mẹ không có lái xe tới đây nha!"
Trò khôi hài vừa diễn ra đã theo Tống Nhiễm Cầm rời sân kết thúc hoàn mỹ.
Tống Chi Nhậm bị tức vẫn chưa trở lại bình thường, ngồi ở mép giường, hai tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu thở dốc.
Một vị cao cấp đang vuốt lưng ông, đồng tình mà an ủi: "Chủ tịch, lúc
này giữa cha và con gái tranh chấp vài câu luôn có, đừng để trong lòng,
bị chọc tức thân thể của mình có thể không tốt!"
Tống Chi Nhậm khoát khoát tay: "Các người đều trở về đi thôi, còn phải chuẩn bị hội nghị ngày mai."
Nhóm người chức sắc liếc mắt nhìn lẫn nhau, tạm biệt xong thì lần lượt
rời đi, đợi trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người, Tống Chi Nhậm mới
lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Tống Kỳ Diễn, nhưng lời thì là nói với Cận
Tử Kỳ.
"Tử Kỳ, ta để cho Mẫn Tranh đưa con trở về, ta còn có một số việc muốn nói cùng Kỳ Diễn."
Cận Tử Kỳ không phải người không có ánh mắt, hiển nhiên nhìn ra Tống Chi Nhậm có mấy lời không muốn để cho cô nghe được, đơn giản là về chuyện
buôn bán cơ mật, Tống Chi Nhậm chung quy vẫn đề phòng cô, ai bảo cô là
con gái Cận thị chứ?
"Dạ, vậy mọi người từ từ nói chuyện." Cận Tử Kỳ nói xong, nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái lập tức đi ra ngoài.
Lúc khép cửa lại, còn có thể nhìn thấy ánh mắt của Tống Kỳ Diễn đuổi theo ở sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ cong lên khóe môi, trong khoảnh khắc đóng cửa lại đó, trong phòng bệnh đã vang lên giọng nói của Hạng Tân Ngữ.
Ngoài cửa, Hàn Mẫn Tranh vẫn chờ, thấy cô ra ngoài, hơi hé miệng, nụ cười như có như không.
Anh lễ phép mà làm ra một tư thế "Mời" về phía cô: "Xe đã đợi ở lầu dưới."
"Cám ơn." Cận Tử Kỳ gật đầu, nụ cười đơn giản, bước đi tới thang máy.
Hàn Mẫn Tranh chẳng qua là lẳng lặng đi theo phía sau của cô, giống như một đường không khí ẩn hình.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Cận Tử Kỳ nhìn sang số tầng lầu từ từ giảm xuống, chợt nhớ lại g ddosì, nhìn về phía Hàn Mẫn Tranh bên
cạnh, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng theo đó quay đầu nhìn sang.
"Anh cùng Thanh Kiều. . . . . ." Cận Tử Kỳ chẳng qua là mở lời dẫn đầu, chờ anh chủ động phần tiếp theo.
Ánh mắt của Hàn Mẫn Tranh chợt lóe, trên khuôn mặt xưa nay vốn lạnh nhạt mới thoáng lộ ra chút có tâm tình dao động, khóe miệng cũng có chút
cười yếu ớt.
Cận Tử Kỳ không hỏi tới nữa, vẻ mặt của anh đã cho cô câu trả lời tốt nhất.
Có một số tình cảm không cần dùng quá nhiều ngôn ngữ biểu đạt, một cái ánh mắt, một động tác là có thể thấm nhuần mọi ý.
Thời điểm trở lại Tống trạch, Cận Tử Kỳ ở ghế sau ngủ thiếp đi, đến khi
cô mở mắt, Hàn Mẫn Tranh đang ngồi ở chỗ tài xế, lẳng lặng, không có
đánh thức cô, chẳng qua là nhìn mình trong kính chiếu hậu.
Cận Tử Kỳ sờ sờ gò má của mình, xác định không có chảy nước miếng, mới khẽ mỉm cười.
"Không phải tôi ngủ thật lâu rồi chứ?"
"Ừ, gần nửa giờ thôi, khi mang thai tương đối dễ thích ngủ, hiện tại xuống xe chứ." Anh nói.
Cô gật gật đầu, anh đã dẫn đầu xuống xe, giúp cô mở cửa xe đàng hoàng.
Vừa đi vào tòa nhà lầu chính, lại nhìn thấy Ngu Thanh Kiều mặc áo ngủ
nằm ở trên ghế sô pha trong khu vực tạm thời tiếp đãi khách bên cạnh
cửa, Tống trạch vừa đến mùa đông thì hai mươi bốn giờ không ngừng mở hệ
thống sưởi, cho nên cả phòng cuối mùa xuân cùng đầu mùa hè cũng như
nhau.
Có lẽ không ngủ được sâu, khi cửa mới vừa vang lên tiếng bước chân, Ngu Thanh Kiều đã xoa mắt ngồi dậy.
Mắt ngủ lim dim mà nhìn về phía cửa, chớp chớp mắt nhìn, sau khi xác
định là hình bóng nhung nhớ kia, lập tức từ trên ghế sofa nhảy xuống,
không để ý tới phải mang dép đã bỏ chạy tới đây, ở khoảng cách còn hai
thước thì đã nhảy lên một cái.
Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, mà cả người Ngu Thanh Kiều đã chiếm giữ trên người Hàn Mẫn Tranh.
Đôi mắt của Hàn Mẫn Tranh thoáng lóe lên một chút lúng túng, bên tai
cũng hồng hồng nhưng vẫn dùng hai tay nâng lấy Ngu Thanh Kiều phòng ngừa cô té xuống, Ngu Thanh Kiều thừa dịp cháy nhà hôi của mà ôm cổ của anh
dâng lên một nụ hôn.
"Yêu dấu, anh cuối cùng đã trở lại, tới đây, kể chuyện xưa cho em trước khi đi ngủ!"
Trên người Ngu Thanh Kiều còn mặc áo ngủ phim hoạt hình, đôi chân trần
trắng nõn, tóc dài rối tung, nhưng không mất đi vẻ khả ái, dưới ánh đèn
thủy tinh sáng ngời, gương mặt Hàn Mẫn Tranh có chút nhàn nhạt đỏ ửng.
Anh cố ý lạnh mặt xuống, liền muốn kéo cô nàng từ trên người xuống, chẳng qua là giọng nói đã sớm không bình thản bằng trước đó.
"Đừng làm rộn, nơi này là Tống trạch, tôi còn có chuyện phải về bệnh viện xử lý."
Trong lòng Cận Tử Kỳ hiểu rõ, nguyên lai là Tống Chi Nhậm cố ý phái Hàn
Mẫn Tranh đưa mình trở về, sợ là vì để cho Tống Kỳ Diễn yên tâm cùng ông ấy đàm luận chuyện, dù sao Hàn Mẫn Tranh cũng là tâm phúc của ông ấy.
"Làm thế nào ông già kia lại nô dịch anh? Anh xem anh đi đều đã gầy rồi, em thấy mà đau lòng muốn chết!"
Ngu Thanh Kiều giơ một tay nâng mặt Hàn Mẫn Trang, ngó nhìn lên xuống
trái phải một phen, xiết chặt lông mày, còn kém không nặn ra hai giọt
nước mắt, Hàn Mẫn Tranh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là cứng ngắc mà
mặc cho cô làm xằng làm bậy.
Cận Tử Kỳ cảm thấy mình là con kỳ đà cản mũi quá chướng mắt, nên lặng yên không một tiếng động rời đi trước.
Dự định lên lầu xem trước một chút Mỗ Mỗ ngủ thể nào, nhưng khi đến đầu
bậc thang nhìn thấy Bạch Tang Tang cách đó không xa trước cửa sổ không
biết đã đứng bao lâu, cô ta nghe được động tĩnh thì quay người lại, biểu hiện trên mặt là lạ.
Cận Tử Kỳ hiển nhiên đoán được cô ta là vì một màn gần chỗ bệnh viện mà đến đây, không phải là muốn để cho mình giữ bí mật sao.
Bạch Tang Tang vòng ngực đi tới, mím khóe môi, dường như để cho cô ăn
nói khép nép là có chút làm khó, cô nhìn chung quanh liếc mắt một cái,
mới cất giọng nói đầy cứng rắn: "Nói đi, có yêu cầu gì cứ nói ra."
Cận Tử Kỳ không trả lời, chẳng qua là lẳng lặng, đuôi mắt mang theo ý cười nhìn cô ta.
Ánh mắt của Bạch Tang Tang vốn là mơ hồ, giờ phút này bởi vì ánh mắt Cận Tử Kỳ mang ý cười như thế trong lòng càng thêm sợ hãi, hai bàn tay
buông xuống ở bên mình không nhịn được siết chặt, Cận Tử Kỳ chỉ liếc mắt nhìn động tác nhỏ của cô ta đã thấy cô ta để lộ tâm tư, nhưng vẫn như
cũ không lên tiếng.
Cuối cùng là làm việc trái với lương tâm, Bạch Tang Tang thiếu kiên nhẫn có chút khẩn trương mà nhăn mi tâm lại.
"Cô đến tột cùng muốn thế nào mới bằng lòng không nói ra chuyện cô thấy được?"
Giọng nói của cô ta trở nên dồn dập bất an, ánh mắt thời khắc đều đề
phòng bốn phía, tùy thời chuẩn bị khi có người tiếp cận thì sẽ dừng lại
cái đề tài này, cô ta thì kinh hoảng cùng Cận Tử Kỳ thì đầy hứng thú tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn cô ta một cái, trên khuôn mặt kiều mỵ đâu nào còn có huyết sắc, xem ra bị dọa cho sợ không nhẹ.
Cô cười một tiếng: "Cô không cần khẩn trương như vậy, tôi cũng không
nghĩ từ chỗ của cô được cái gì, nếu như cô nhất định bảo tôi phát biểu
quan điểm gì đó cho sự việc kia, vậy tôi chỉ có bốn chữ, tự giải quyết
tốt."
Bạch Tang Tang chợt thay đổi sắc mặt, nhưng sau khi nghiền ngẫm và tiêu
hóa được ý tứ trong lời nói của Cận Tử Kỳ, cô hơi hơi buông lỏng một
chút, nhưng vẫn thần kinh căng thẳng, cô ta cũng sẽ không cho Cận Tử Kỳ
là một người phụ nữ ngốc ngu muội!
Không chừng, một khi không lưu ý, Cận Tử Kỳ sẽ đem chuyện này phát tán ra ngoài.
Đến lúc đó, không chỉ là cô, ngay cả Bạch thị đều phải bị liên luyh, ông nội của cô và cha tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô.
Cận Tử Kỳ thu hết sự chần chừ và lo lắng của cô vào đáy mắt, qua hồi lâu mới nói:"Thay vì ở chỗ này lo lắng tôi nói việc này ra ngoài, chẳng
bằng hạn chế và chú ý lại lời nói cùng việc làm của mình thật tốt, có lẽ khi nhìn thấy, không chỉ có một mình tôi."
"Cô có ý gì?" Bạch Tang Tang nghe câu nói sau cùng lập tức mất tỉnh táo.
"Tôi không có ý gì khác, chẳng qua là khuyên nhủ cô hạn chế và chú ý lại lời nói cùng việc làm của mình thật tốt."