Editor: Tâm Thường Lạc
Tô Hành Phong nhìn sắc mặt cô lạnh nhạt mà nhíu mày, nghe câu "Suy tính
cho chính mình", nếp nhăn giữa mày càng ngày càng sâu, trong tim cũng
như bị nhéo lấy mà càng lúc càng khiến cho anh thở không nổi, cô nói cô
suy nghĩ trước tiên là cho chính mình.
Cho nên, cô muốn là ——
Anh chợt không có dũng khí nghĩ tiếp, sợ vừa nghĩ thật sự sẽ theo như lời của Tống Kỳ Diễn, hối hận không thôi.
"Thật sự thì, bốn năm trước sự lựa chọn của anh là chính xác, nếu như
không phải do quyết định của anh, tôi cũng sẽ không có hạnh phúc hôm
nay." Cận Tử Kỳ lẳng lặng nói xong, rất thản nhiên, không có bất kỳ cái
gì là khiêu khích.
Tô Hành Phong nghe xong thì trong lòng lại giống như bị một cái cối xay
thịt khuấy trộn, không khỏi nắm lấy cổ tay của cô chặt hơn.
Cận Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn bàn tay anh nắm không chịu buông, sau một
hồi im lặng, mới hỏi anh: "Anh có nhớ hay không, những năm qua tôi vẫn
luôn gọi anh Tô tổng, Tô Hành Phong, Hành Phong, nhưng không có gọi anh
là A Phong?"
Ánh mắt Tô Hành Phong rất buồn, nhưng vẫn thành thực mà lắc đầu, khi đó, anh cũng không nghĩ tới muốn để cô ở trong lòng, làm sao sẽ có lòng đi
nhớ đến những lời nói mà giữa họ đã từng nói?
Cô cười một tiếng một cùng nhạt: "Một đêm nọ, người lớn trong nhà cho
chúng ta đính hôn, tôi gọi anh A Phong, giống như khi còn bé chúng ta
hay gọi như vậy, tôi gọi anh A Phong, gọi Doãn Lịch là A Lịch. Nhưng mà
anh mất hứng, nhàn nhạt nhắc nhở tôi, nói chúng ta đính hôn bất quá là
vì ứng phó trưởng bối, sau lưng không cần thiết làm tiếp vở diễn, tốt
nhất giữ một khoảng cách."
Tô Hành Phong ngẩn mạnh người, khi đó, anh thế nhưng nói qua những lời
tổn thương người ta như vậy, tại sao anh lại không có một chút ấn tượng, anh đem mình đắm chìm vào trong đoạn ký ức đó, trong đầu hiện ra chính
là bộ dáng Kiều Niệm Chiêu không vui .
Đêm hôm đó, cô đột nhiên kêu anh một tiếng A Phong, Kiều Niệm Chiêu đang giúp người giúp việc nhà họ Cận dọn dẹp bát đũa, anh đáp một tiếng, một giây kế tiếp lại truyền đến tiếng chén sứ bị ném vụn trên mặt đất. Sau
lại, anh bị Cận Chiêu Đông gọi đi đến thư phòng, thật lâu sau ra ngoài,
lại nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu cô đơn mà co rúc thân thể nhỏ gầy ngồi ở
trong vườn hoa lạnh như băng.
Kiều Niệm Chiêu nói với anh: A Phong, anh thật sự muốn cùng chị gái kết hôn sao?
Khi đó, Niệm Chiêu tựa như cái đuôi dính vào phía sau anh, mặc dù nói cô ấy là đứa nhỏ do nhà họ Cận nhận nuôi, nhưng ở trong giới này, thực sự
xem cô ấy như bạn bè ít lại càng ít, thậm chí đều nhìn cô bằng nửa con
mắt.
Thậm chí ngay cả Doãn Lịch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi lần nhìn thấy
Kiều Niệm Chiêu cũng là dùng mắt lạnh mà đối đãi, khắp nơi chèn ép loại
trừ cô gia nhập vào cùng bọn họ, chỉ cần nơi nào có Cận Tử Kỳ, Doãn Lịch tuyệt đối sẽ khiến cho Kiều Niệm Chiêu biến mất không bóng không dáng.
Anh từng không ưa cách làm của Doãn Lịch, kéo cổ áo anh ta hỏi anh ta,
tại sao phải đối đãi với một cô gái mồ côi như vậy? Doãn Lịch lại lạnh
lùng chế nhạo, hất tay của anh ra, khiêu khích mà nói chính là không
thích cô ấy giả bộ bộ dáng đáng thương.
Ngay lúc đó anh chỉ cảm thấy Kiều Niệm Chiêu khiến người ta trìu mến,
cũng không biết cô lại là con gái riêng bên ngoài của gia trưởng nhà họ
Cận.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng Doãn Lịch lúc bấy giờ đây đã sớm nhìn ra rồi, mới có thể chèn ép Kiều Niệm Chiêu.
Mà anh cũng từ đêm đó trở đi, đối với Cận Tử Kỳ càng thêm xa lánh, thậm
chí ngày hôm sau, đầu óc như u mê nên nói với cô không muốn cô gọi anh
là A Phong nữa, trong lòng anh thật sự thì đã sớm đưa cái kiểu gọi riêng này cho Kiều Niệm Chiêu.
Mà cô sau khi nghe xong không có hỏi thêm một chữ, chẳng qua là cười gật đầu, nói một chữ: được.
--- -----
Nhớ lại, dù sao vẫn là mất mác.
Nụ cười bên khoé miệng Cận Tử Kỳ càng lộ ra hời hợt, lại không thể không tiếp tục thêm: "Hành Phong, nếu xác định khoảng cách, chúng ta vẫn tiếp tục giữ vững, không cần thiết vượt lên trước nữa."
Anh còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã phá hỏng con đường phía trước của anh rồi, không cho anh bất kỳ cơ hội nào!
Anh nhíu mày lại thật chặt, ánh mắt nhìn sang cô sâu nặng: "Cũng bởi vì Niệm Chiêu sao?"
Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Anh không làm được, hạnh phúc tôi mong muốn, anh cũng không cho nổi."
Ánh mắt của hai người đọ sức lẫn nhau, không chần chờ.
"Vậy em cùng Tống Kỳ Diễn lúc đầu ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn cho nổi sao?"
Anh ta vẫn cố chấp mà không chịu buông tay, ánh mắt cô lóe lóe, "Tôi cũng không biết."
Tô Hành Phong không thể tin được mà nheo lại mắt quan sát cô, cô cũng đã bỏ tay của anh.
"Có lẽ. . . . . . Giữa tôi và anh ấy lúc ban đầu chính là mang tính chất hấp dẫn lẫn nhau."
Cận Tử Kỳ không nhìn tới anh thần sắc hoàn toàn kinh ngạc, xoay người
rời đi, cô mím khóe môi mình, cô không có nói dối, lúc ban đầu, giữa cô
và Tống Kỳ Diễn, cũng bất quá là do hormone nồng nặc mà mê hoặc lẫn
nhau.
Chẳng qua là không nghĩ tới, cuối cùng như một loại kỳ tích đã chuyển hóa thành tình yêu, thậm chí là. . . . . . Hôn nhân!
--- --------
Trở lại phòng ngủ, mở ra một phòng đầy đèn, cũng là rọi sáng sự trống rỗng cô tịch.
Cận Tử Kỳ hất ra thứ trói buộc trên chân, tùy ý mà nằm soài trên giường, lăn qua lộn lại, lại phát hiện chung quy khó có thể ngủ, dừng một chút, lần nữa ngồi dậy, cúi đầu nhìn chiếc giầy bị cô cỡi đi nằm xiêu xiêu
vẹo vẹo.
Khẽ thở dài, nhắc tới những chuyện cũ kia, tâm tình khó tránh khỏi vẫn
là bị ảnh hưởng, vốn còn muốn nhắc nhở Tô Hành Phong về Bạch Tang Tang,
sau đó lại bị anh ta phá hư tâm tình, cô cũng ăn miếng trả miếng mà bưng chặt miệng.
Nhìn sang đồng hồ treo trên vách tường, đã hai giờ sáng, Tống Kỳ Diễn vẫn còn chưa trở về.
Trong phòng bếp còn ninh cháo, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng xuống lầu, cố gắng
không quấy nhiễu những người khác trong biệt thự, thẳng một đường đi tới phòng bếp, mở đèn lên, quả nhiên cháo còn dùng lửa nhỏ để ninh, dường
như qua một lúc sẽ có người giúp việc đến xem.
Lại đợi thêm, Tống Kỳ Diễn vẫn chưa trở về.
Hoàn toàn không có buồn ngủ, cô dứt khoát đi tới nơi cửa hiên, muốn để
cho ánh đèn tối đi chút, chỉ cần ánh sáng nhàn nhạt là được, người về
nhà, bất quá quan tâm là có đèn hay không, sáng quá ngược lại không có
cảm giác an toàn.
Nhận ra được ý nghĩ và hành động của mình, Cận Tử Kỳ cũng không nhịn
được tự giễu, lúc nào thì, cô đã đi vào hàng ngũ hiền thê lương mẫu rồi, Tô Hành Phong nói không sai, cô thực sự đã thay đổi.
Ngoài cửa, gió thổi làm lá cây lay động, ánh đèn vàng xuyên qua cành đổ
xuống vài cái bóng trên mặt đất, dường như là ánh sáng cùng bóng đang
chơi trốn tìm, cô nhất thời nhìn mê mẫn, dứt khoát phủ kín quần áo trên
người, tựa vào bên tường ngồi xuống, bắt đầu ngơ ngác mà ngồi ngây ngốc ở đấy.
Đêm càng sâu, trước cửa rọi vào ánh đèn kéo thần chí cô trở về, cô ngây
ngốc mà đứng lên, ngược ánh sáng, quay sang cái bóng người ở chỗ xa kia
mỉm cười, cho dù cô biết, hắn không thấy mình cười.
Lúc Tống Kỳ Diễn ở trong xe nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng đó, trái
tim kéo căng, tháo dây an toàn ra, không để ý tới phải khóa xe đã bước
nhanh lên, một tay ôm lấy cô vào lòng, ở bên cổ cô hít một hơi thật sâu.
"Chờ anh sao? Gió lớn lắm, sao không ở trong nhà mà chờ?"
Lúc hít vào, mùi thuốc lá nồng đậm xông đến khiến Cận Tử Kỳ nhíu mày, bị hắn khoá lại, không thể động đậy, đẩy mặt của hắn ra, "Lần sau nếu để
cho em và cục cưng hít lại khói thuốc của anh, cũng đừng bước vào cửa
phòng!"
Đôi mắt sâu của hắn cong cong cười lên, từng chút từng chút một lần nữa
ôm lấy cô vào trong lòng mình, không nói gì, chẳng qua là than nhẹ một
tiếng, thoả mãn mà ôm lấy thân thể không tính là đẫy đà của cô thật
chặt.
Cận Tử Kỳ cũng yên tĩnh lại, mùi thuốc lá khiến cho thân thể cô cứng
ngắc, sau khi hắn ôm lấy tinh thần dần dần tan rã, đêm đã khuya, cả
người một ngày mệt nhọc, cuối cùng đã tìm được một góc an giấc.
Hai người lại đứng một hồi lâu, gió đêm thổi trúng khiến cho Cận Tử Kỳ co rúm lại, không khỏi hắt hơi một cái.
Hắn khẽ cười trầm thấp, lồng ngực chấn động mà rung lên, liếc xéo nét
mặt của cô đang tức giận, cô dỗi hắn liếc hắn một cái, quyết tâm đẩy
vòng tay của hắn ra, tiếp tục đi lên lầu, nhưng trên vai có một cổ ấm áp hơi nặng.
Nghiêng mắt, thì nhìn thấy đó là một chiếc áo khoác kiểu nam, khoác lên
trên người cô có phần ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Mà hắn đi theo sau lưng, rập khuôn theo đuôi, giữ vững khoảng cách của
một cánh tay, giống như là một cuộc đấu sức không tiếng động.
Cô nhìn lên trên cầu thang cái bóng của hai người chồng lên nhau lắc lư, khóe miệng đã sớm cong lên nhè nhẹ.
Vừa đi vào phòng ngủ, Tống Kỳ Diễn trở tay đóng cửa lại, lập tức đưa tay kéo cô trở lại trong ngực.
Nụ hôn tràn đầy mùi thuốc lá lại ùn ùn kéo đến, Cận Tử Kỳ nhất thời khó
có thể thích ứng, phản ứng theo bản năng giằng co, lại cũng chỉ là trằn
trọc trái phải, khó mà né tránh khỏi bị hắn truy đuổi, ngược lại bộ dáng giống như đã muốn mà còn kháng cự.
Cho đến khi hai người đều đã thở hồng hộc, mới hơi kéo khoảng cách ra,
trán của hắn áp lên trán cô, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh. Bàn tay của Cận
Tử Kỳ từ hầu kết của hắn đi xuống, giọng nói khản đi: "Tắm rửa đi."
Hắn ngắm nhìn cô đáy mắt chợt hiện lên ánh sáng lóng lánh, dịu dàng đề nghị: "Cùng nhau tắm chứ?"
Mặt của cô trong phút chốc đỏ bừng, hắn lại được như ý mà khẽ cười, sau
đó buông lỏng cô ra, kéo kéo chiếc mũi cô, rồi xoay người
đi tới phòng tắm, ở thời điểm đóng cửa lại còn cố ý quay sang cô huýt sáo.
Cận Tử Kỳ liếc hắn, nhưng trong lòng cũng là có dòng nước ấm nhè nhẹ lướt qua.
-----------------
Giúp hắn mang quần áo lót đặt ở cạnh mép giường, trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy cái túi giấy hắn đặt ở trên giường.
Một chồng lớn thật dầy, cầm ở trong tay áng chừng, không nhẹ, hẳn là Tống Chi Nhậm cho.
Lúc Tống Kỳ Diễn quấn một chiếc khăn tắm đi ra, lại thấy cô ngồi ở mép
giường suy nghĩ xuất thần, hắn nhíu mày rũ mắt, đứng ở trước giường, cô
lập tức giật mình ngửa đầu nhìn lên.
Tầm mắt theo mái tóc đen ươn ướt đến vậy ngũ quan tuấn lãng rồi đến lồng ngực cơ bắp rõ ràng của hắn, cô nghe được tiếng mình nuốt nước bọt, sau đó lại khó khăn lắm mới dời mắt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm văn kiện
trong tay để dời đi sự chú ý.
"Quần áo của anh.....Muốn nhìn hãy nói đi, tại sao phải giấu đi chứ?"
"Nào có giấu đâu? Là tự anh quên cầm vào." Cô mềm mềm yếu yếu mà phản bác một câu.
Môi mỏng của hắn hơi cong, một tay đặt tại chỗ buộc khăn lông, làm bộ muốn cởi bỏ ra.
Vẻ mặt của Cận Tử Kỳ lúng túng, vội vàng đè lại tay của hắn, ngăn cản động tác của hắn.
Kết quả hắn lại trở tay cầm tay của cô, ngón cái quét qua lòng bàn tay
của cô, khóe miệng mỉm cười, khiến cho cô "vọt lên" từ trên giường bật
dậy, dùng sức một cái, hẳn là đẩy hắn ngồi ở trên sàn nhà.
Cô ngẩn người, xoay mình nằm ở bên giường, lo lắng mà nhìn về phía hắn,
lại phát hiện chiếc khăn tắm đã sớm tử trận, giọi vào tầm mắt cô * phái
nam thứ thiệt, như trong miệng của nhóm nghệ thuật gia Hy Lạp đó là một
tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ.
Khóe miệng của cô đột nhiên căng lên, ngượng ngùng mà rụt đầu về, hắn
lại ngồi dưới đất cười lên ha hả, không ê dè thân mình chẳng một mảnh
vải che thân, cô bị cười nhạo mà lúng túng, hung hăng quét mắt nhìn hắn
một cái, rũ cả hai vai xuống.
Không bao lâu, sau lưng lại có một dòng ấm áp phủ lên, hắn từ phía sau
vòng lấy cô, làn hơi thở ấm nóng toàn bộ phun lên trên gò má cô cầm lấy
cái túi giấy từ trong tay của cô: "Muốn xem sao?"
Cô mới vừa muốn trả lời, đột nhiên "A" một tiếng, cũng chọc cho hắn khốn hoặc mà trợn to hai mắt nhìn lại.
Hai người ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó cô khó khi như cô
gái nhỏ mà khẽ cắn môi đỏ mọng, ảo não mà vuốt vuốt huyệt thái dương của mình: "Em quên mất, dưới phòng bếp đang hầm cháo cho anh."
Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng hiện lên mừng rỡ, từ trên giường đứng dậy,
đến phòng quần áo tùy ý mặc một bộ đồ, trở lại bên giường kéo cô: "Theo
anh đi xuống ăn cháo."
Cận Tử Kỳ theo hắn thi lễ đứng lên, sau đó hiển nhiên bị hắn ôm lấy, cô
lại ấn hắn ngồi xuống: "Em đi lấy, anh nghỉ ngơi trước một lát đi."
Chẳng qua là còn chưa chờ họ đưa ra quyết định cuối cùng do ai đi lấy, ở cửa đã bị người ta gõ lên, người giúp việc bưng cháo đứng ở cửa.
"Thiêu gia, thiếu phu nhân, cháo đã ninh xong rồi."
Uống xong cháo đã cách hừng đông cũng không xa, hai người nằm ở trên giường, không chút nào buồn ngủ.
Tống Kỳ Diễn lấy tay nhét cô vào trong ngực, để cho cô gối lên cánh tay
của mình, hắn mở đè, tựa vào đầu giường, mở cái túi giấy đó ra, từ bên
trong lấy ra một xấp văn kiện chằng chịt chữ màu đen.
"Tài liệu của nhân viên tầng quyết sách của Tống thị, ông cụ lần này là
được ăn cả ngã về không, không thành công thì thành nhân rồi."
Cận Tử Kỳ tùy ý liếc nhìn, không thể không cảm thán, điều tra đươc như thế này so với thám tử tư còn chuyên nghiệp hơn.
Ngay cả mặc quần lót hiệu gì cũng ghi chép lại cặn kẽ.
Nhìn sang một bên mặt nghiêng của hắn đang chuyên chú dưới ánh đèn, cô
càng nhìn càng say mê, tựa vào ngực của hắn, sau một hồi im lặng mới nói đến chuyện vừa rồi ở phòng ăn gặp phải Tô Hành Phong, tầm mắt Tống Kỳ
Diễn dừng ở trên mặt của cô.
Hắn chậm rãi cười lên, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô: "Anh noi rồi, cậu ta sẽ hối hận với quyết định ngày đó."
Giờ phút này, cơn buồn ngủ của cô đã từ từ đánh tới, cô phần nghe không rõ lắm lời của hắn cũng chỉ mơ hồ mà phụ họa một câu: "Dường như A
Lịch cũng đã nói....."
Hắn nhìn sang cô ngủ yên ổn, cảm thán một tiếng: "Đứa ngốc, thật may là em chậm chạp ngốc nghếch như vậy."
Nếu không, giống như Doãn Lịch nói, nếu như anh ta thật sự lên tiếng với cô, vậy thì về sau không có chuyện gì tới lượt hắn!
Nếu không phải cô đối với Doãn Lịch vô tâm, nếu như thực có một chút xíu ý tứ như vậy, thì đúng là không tới phiên hắn ra sân.
Có lẽ, đây chính là vận mệnh sao.
Quanh đi quẩn lại, cô cuối cùng vẫn rơi vào trong ngực của hắn.....