Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Kỳ Diễn nhếch mày nhìn Cận Mỗ Mỗ khiêu khích: "Ba là nam sinh, cũng có thể chứ?"
Cận Mỗ Mỗ hừ một tiếng, quay đầu, hiển nhiên, cơn tức đối với người cha vô lương này vẫn còn chưa tiêu tan.
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, không chần chờ,
lui sang một bên, cười khẽ lên tiếng: "Vậy anh giúp nó cởi sao, cũng
đừng để nước tiểu dính lên trên quần, đến lúc đó khó hơn nữa!"
Tống Kỳ Diễn vụng về mà đi kéo ần của Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ hừ một tiếng,
nhưng không có phản kháng, tùy Tống Kỳ Diễn lột quần nó, lộ ra hai cái
múi mông trắng non nõn.
Ôm đứa nhỏ đi tới trước bồn cầu, qua hồi lâu, cũng không thấy Mỗ Mỗ tè ra.
"Sao không đi tiểu?" Tống Kỳ Diễn cho là chỗ đó có vấn đề, xoay Mỗ Mỗ lại cúi đầu xem cho nó.
Cận Tử Kỳ há miệng muốn ngăn lại đã không còn kịp rồi!
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ tăng khí thế, nghẹn đỏ mặt, súng
bắn nước thẳng tắp mà bắn tới mặt của Tống Kỳ Diễn, khí thế hung mãnh,
phương hướng chính xác, làm người ta xem thế là đủ rồi!
Tống Kỳ Diễn dường như không dám tin trước một giây là phát sinh ngoài ý muốn, không, cái này không nên nói là ngoài ý muốn, phải nói là mưu đồ
đã lâu của tiểu nhân, nếu không làm thế nào hết lần này tới lần khác khi hắn cúi đầu thì tiểu ra rồi? !
Đôi bàn tay của hắn đang ôm Mỗ Mỗ, cho nên ngay cả tránh né cũng không
được, một giọt cũng không rơi ra toàn bộ đều tạt thẳng vào cằm và cổ của hắn, đáng giận là trên thân thể của tên tiểu nhân kia một giọt cũng
không có dính vào.
Tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn mà trợn mắt há hốc mồm, còn có chất lỏng ướt đầm dề không ngừng nhỏ xuống dưới, cuối cùng vẫn là nhịn không được,
bật cười, cũng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.
Cận Mỗ Mỗ một bên đã xong, cũng biết tình huống không đúng, giống như
con cá chạch từ trong tay Tống Kỳ Diễn tuột xuống, một mặt kéo quần lên
một mặt nhanh chân chạy ra ngoài, phía sau là Tống Kỳ Diễn gầm lên giận
dữ ——
"Còn dám chạy? Đứng lại cho ta, Cận Mỗ Mỗ, xem ta có đánh chết con không?"
Tống Kỳ Diễn lau đi nước tiểu thấm trên mặt, chẳng quan tâm phải đi rửa
mặt đã muốn đuổi theo ra, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo hắn, mới vừa
tựa vào gần chính là một cỗ mùi khai của nước tiểu trẻ nhỏ, không nhịn
được nhíu chân mày lên.
"Làm thế nào mùi lại nặng như vậy?"
Nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ đầy ghét bỏ, trên gương mặt đẹp trai của Tống Kỳ Diễn cũng theo đó đỏ bừng lên.
Không biết là bực bội hay là xấu hổ, có lẽ là thẹn quá thành giận, dù sao người phụ nữ này là người hắn để ý nhất nha!
Không quan tâm cô ngăn trở tiếp tục sãi bước đi ra ngoài, "Cận Mỗ Mỗ, tới đây cho ta!"
Nhìn quanh một vòng phòng bao cũng không tìm được người, Tống Kỳ Diễn
nghẹn một hơi, đang muốn đi ra ngoài tìm người, mới vừa bước ra một
chân, dư quang khóe mắt đã bị nửa cái mông trắng trẻo non mềm ở dưới cái ghế cách đó không xa thu hút.
Cận Mỗ Mỗ từ phòng vệ sinh trốn ra được, lập tức chui xuóng cái lỗ dưới
ghế, đáng tiếc thể tích quá mức mập mạp, chui vào được một nửa thì cắm ở nơi đó, chỉ có thể lắc lắc hai cái múi mông trắng nõn để bò ra ngoài.
Cận Tử Kỳ theo Tống Kỳ Diễn ra ngoài, thì nhìn thấy gương mặt Tống Kỳ
Diễn xanh méc, xông tới, cô vẫn chưa kịp ra tay ngăn cản, hắn cũng đã
xốc Cận Mỗ Mỗ lên giống như chim ưng già bắt con gà con, mạnh mẽ mà vỗ
một cái lên trên mông!
"Bốp!"
"A!"
"Bốp!"
"A!"
Một người đánh một người la, tạo thành âm thanh song ca trong trẻo mà êm tai!
"Lần sau còn dám tùy tiện đi tiểu hay không?"
"A! Kỳ Kỳ cứu mạng a!"
"Còn dám kêu viện binh? Nếu như cứ để cho con tiếp tục không chút kiêng
kỵ như vậy, sớm muộn cũng biến thành một đứa con trai bỉ ổi!"
Tống Kỳ Diễn khi vỗ một cái lên trên cái mông hồng hồng trơn mềm, trong lòng thầm than: cảm giác cũng không tệ lắm!
Cận Tử Kỳ nhìn hai cha con làm ầm ĩ không ra bộ dạng gì, nhức đầu phải
xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn là đi tới, tiếng con trai kêu la quả
thật có chút thê thảm, sợ rằng phòng bao bên cạnh cũng đều nghe thấy.
"Đánh cũng đã đánh rồi, thả nó xuống đi!" Nhìn sang đôi mắt to nước mắt lưng tròng, quả thực có chút không đành lòng.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô đầy bất mãn, vẫn không chịu buông tay: "Cận Tử Kỳ, em phải quan tâm quản lý con trai em!"
"Không phải anh đã quản rồi sao?" Cận Tử Kỳ nhướng mày lườm hắn.
"Tại sao anh phải quan tâm? Đừng quên, nó là do em sanh ra, Cận Tử Kỳ!"
Tống Kỳ
Diễn đem trong tay bé mập hướng Cận Tử Kỳ trước mặt một đưa, “Nếu như em không lấy thái độ tích cực mà dậy dỗ nó, đứa nhỏ này sau khi lớn lên
nhất định là đồ gây họa, sẽ bị đâm cột sống!
Cận Tử Kỳ nghe hắn chỉ trích hùng hổ mạnh mẽ, hàng lông mày đen xinh đẹp khẽ nhíu lại, không thấy đôi mắt nhỏ đáng thương của Cận Mỗ Mỗ, phản
bác Tống Kỳ Diễn: “Coi như gieo họa, cũng là gieo họa đứa nhỏ nhà khác,
anh gấp cái gì?”
Tống Kỳ Diễn ngẩn ra, dường như là bị một câu nói của cô đánh thức, nhìn một chút nhóc mập trong tay bị xách cổ áo lên, giống như vén ra mây mù
thấy được trời xanh, đáy mắt thoáng qua hiểu rõ, đúng nha, hắn gấp cái
gì đây?
Vì vậy, người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ bình yên vô sự mà được thả lại trên đất, nháy mắt, hai bàn tay đầy thịt còn cầm cái quần chưa kịp mặc vào xong,
trần truồng lộ ra cái *** nhỏ.
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình thất thần, ho nhẹ
một tiếng, ngồi xổm người xuống để giúp nó mặc xong quần, mà Tống Kỳ
Diễn đã sớm vọt vào nhà vệ sinh đi rửa sạch gương mặt đầy mùi khai của
hắn.
Cận Mỗ Mỗ tủi thân mà khoát khoát ngón tay: “Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ đói bụng!”
Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng rất nhanh thì hiểu nó, mới vừa rồi có một trận ồn ào đoán chừng tiêu hao không ít thể lực.
“Được, vậy đi đến vị trí ngồi xuống, đợi lát nữa món tôm hùm con thích ăn nhất sẽ mang tới nha!”
“Không muốn, Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ ôm!” Cận Mỗ Mỗ dẩu cái miệng nhỏ nhắn, quay sang cô dang rộng hai cánh tay.
Cận Tử Kỳ nhìn sang mảng lớn nước tương trước ngực nó, có chút dở khóc
dở cười, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ôm lấy nó, kết quả Cận Mỗ Mỗ ở trong
lòng cô không an phận mà giãy dụa vài cái, đột nhiên, đôi tay múp thịt
đánh úp về phía bộ ngực của cô.
Trong phút chốc, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đã tuôn lên gương mặt, cả người đều đã cứng ngắc.
Cận Mỗ Mỗ lại không một chút nào tự biết, đè ngực của cô lại, cái miệng
nhỏ nhắn bật ra, giống như là rất thèm ăn mà nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: “Ngực của Kỳ Kỳ…”
Chờ nó lấy ra đôi tay nhỏ bé, vải áo trên ngực cô vốn màu trắng đã xuất
hiện thêm hai dấu tay đen sì rõ ràng, khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, Tống Kỳ Diễn nói đúng, cái tên gieo họa này tuyệt đối là cố ý…
Cận Mỗ Mỗ nhìn đến tác phẩm mình làm ra thì đắc ý, cười toe toét có chút hả hê, nhưng vẫn giả bộ vô hại mà đem đầu đặt ở trên vai của cô, ôm lấy cổ cô, không nhúc nhích mà làm một đứa bé ngoan.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, đặt con nhỏ lên trên ghế dựa,
nhân lúc nó đang ăn được khoan khoái, đi tới phòng rửa tay cùng Tống Kỳ
Diễn nói một tiếng, mới cầm túi xách đi đến phòng rửa tay ở bên ngoài để bỏ đi dấu móng vuốt của sói ở trước ngực.
Hai bàn tay nhỏ của Cận Mỗ Mỗ nắm lấy đầu tôm hùm, len lén quay đầu lại, con ngươi tròn linh hoạt chuyển qua lại, nhìn sang hai người bận tối
mày tối mặt, đắc ý nói lầm bầm: ai bảo các người khi dễ tôi, hai cái
trứng thúi lớn!!
….
Trong hành lang đèn có chút tối, thêm màu sắc giấy dán tường, dẫn đến ánh sáng không được tốt lắm.
Cận Tử Kỳ lấy túi xách che đi chỗ ngực bị dơ, theo trí nhớ tìm kiếm
phòng rửa tay, vốn là nhận biết phương hướng không mạnh, ánh đèn lại u
ám, rất nhanh đã bị hành lang quanh co khúc khuỷu làm cho không biết
người ở chỗ nào.
Bốn phía cũng không có một bảng chỉ đường chỉ dẫn làm thế nào đến phòng
rửa tya, nhìn thấy cách đó không xa có nhân viên phục vụ bưng cái mâm đi ngang qua, Cận Tử Kỳ trước mắt sáng lên, liền đi tới hỏi đường.
Bên cạnh một cánh cửa phòng bao lại đột nhiên mở ra, một tràng tiếng
nâng ly cạn chén ồn áo náo động từ bên trong truyền đến, thời điểm Cận
Tử Kỳ đi ngang qua, vừa văn có một người đàn ông ưỡn bụng bia từ bên
trong ra ngoài.
Cận Tử Kỳ đi có chút gấp, nhưng vẫn ngưng bước lại, vô cùng nguy hiểm mà tránh đi người đàn ông trung niên say khướt.
Người đàn ông trung niên bộ dáng óc đầy bụng phệ, có chút thô tục, đánh
tieegns ợ rượu, lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở đối diện đi tới, ánh mắt giống như là hai ngọn đèn chợt bị bật sáng, phát sáng lên như muốn chọc vào
mắt người ta.
Cận Tử Kỳ bị cái ánh mắt quan sát đắm đuối của hắn ta như vậy khiến cô
không thoải mái, cố ý vượt qua từ bên cạnh, hắn ta cũng không vì vậy mà
buông tha nên quấn lên theo, ngăn lại đường đi của cô: “Tiểu thư, ra
sân khấu sao?”
Lời lẽ càn rỡ như vậy không khác nào là làm nhục trá hình, Cận Tử Kỳ nhíu mày, lạnh lùng lui về phía sau hai bước.
“Ông uống say rồi, nơi này là quán ăn, không phải quán đêm.”