Hai gã cảnh sát liếc mắt nhìn lẫn nhau, vị hơi trẻ tuổi kia từ trong túi giấy lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Phương Tình Vân: "Phương tiểu thư, xin cô xem thử tấm ảnh này, người phụ nữ trên đây, cô quen biết sao?"
Trong hình, là một cô gái mặc đồng phục trung học, cũng khoảng mười bảy
mười tám tuổi, có chút ngây ngô, nhưng giữa mày mắt đã không che giấu
được vẻ kiêu căng của tiểu thư con nhà quan, cô chính là con gái của thư ký thị uỷ tiền nhậm của thành phố S, Hạ Văn Tuyết.
Phương Tình Vân trong lúc nhìn đến vẻ mặt kiêu căng phách lối của cô gái trong tấm ảnh, ngón tay buông xuống ở bên người co rút lại, nhưng rất
nhanh cô đã che giấu đi, cô chẳng qua là phối hợp mà nhận lấy tấm ảnh.
Chỉ là tùy ý mà đưa mắt xem, lại ngẩng đầu nhìn cảnh sát đang chờ ở nơi đó.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cũng đem tấm ảnh trả lại cho vị cảnh sát trẻ kia: "Không, tôi không biết cô ấy."
Cảnh sát có chút kinh ngạc, chẳng qua là còn chưa chờ bọn họ mở miệng
hỏi tới, một bóng dáng thon dài khác đi đến, Tần Viễn đứng ở bên người
Phương Tình Vân, nhìn sang Hạ Văn Tuyết trong hình, hàng mày thanh tú
nhíu lại.
"Tôi biết cô ấy, cô ấy là bạn gái đầu tiên của tôi."
Giọng nói của Tần Viễn không chút nào như mang theo tình cảm khi trần
thuật lại cái bí mật chịu không nổi mà anh đã che giấu mất mười mấy năm
qua.
Phương Tình Vân trợn tròn hai tròng mắt quay đầu nhìn anh, thần sắc của
anh nhàn nhạt, hai tay đút ở trong túi quần, vẫn là đồ thể thao màu
trắng như thường ngày, nhưng trên người đã không còn cổ khí chất dịu
dàng hiền hòa.
Ngay cả hai vị cảnh sát cũng đã hết sức kinh ngạc khi Tần Viễn đột nhiên chen vào nói, cũng giật mình cho sự thẳng thắn như vậy của anh.
Vị cảnh sát lớn tuổi đằng hắng cổ họng, nháy cũng không nháy mắt mà nhìn Tần Viễn chằm chằm, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có biết không, trước đây
không lâu, Hạ Văn Tuyết đã chết?"
Tần Viễn trước đó đã ở chỗ Tống Kỳ Diễn nghe qua tin tức này, nhưng hôm
nay chính tai nghe được cảnh sát chứng thực, vẫn còn có chút kinh ngạc,
anh cúi đầu, tầm mắt lần nữa đặt lên trên tấm ảnh, "Chết như thế nào?"
Phương Tình Vân ở bên cạnh kiềm chế không nổi mà run rẩy, hai cánh tay mảnh khảnh cũng che chở bụng thật chặt.
Sắc mặt của cô tái nhợt đến dọa người, vị cảnh sát lớn tuổi liếc cô một
cái, đáy mắt Phương Tình Vân từng có hoảng hốt, cô nhìn lại vị cảnh sát
đang dò xét mình, lắp bắp hỏi: "Đã chết rồi sao?"
Cảnh sát thấy bụng cô nhô ra, biết cô là phụ nữ có thai, cho nên tâm tình mới có thể không ổn định như vậy.
Ông bèn thu hồi tầm mắt của mình, gật gật đầu, "Đại khái nửa tháng
trước, chết trong một quán ăn đêm ở thành phố B, là bởi vì hít thuốc
phiện quá liều, cấp cứu vô hiệu nên tử vong, căn cứ điều tra của chúng
tôi, Hạ Văn Tuyết trong những năm này trải qua cuộc sống rất thối rữa
thác loạn, hít thuốc phiện, làm gái, cũng không còn đi học nữa."
"Phải không?" Phương Tình Vân vuốt bụng của mình, "Tôi cũng là hai tháng trước mới trở về nước, trước đó vẫn luôn ở Anh quốc và Pháp, tôi không
biết các người thế nào lại tìm tới tôi?"
Vị cảnh sát lớn tuổi đưa mắt ám hiệu người cảnh sát trẻ, cảnh sát trẻ lập tức lại mang ra một tấm ảnh khác.
Là một người đàn ông tóc quăn nhuộm màu vàng rực, mặc áo sơ mi sắc hoa tương tự như tên côn đồ cắc ké.
Phương Tình Vân trong lúc nhìn đến tấm ảnh, cũng hít một hơi, sửng sốt
mấy giây, nhưng rồi cũng báo cáo thật chi tiết: "Cậu ta là một người em
họ phương xa của tôi, gọi là Ngô Khải Binh, sao thế, chẳng lẽ ngay cả em họ tôi cũng đã xảy ra chuyện sao?"
Nói xong, lo lắng mà nhìn về phía vị cảnh sát kia.
Vị cảnh sát mím môi, đôi mắt tinh nhuệ nhìn vẻ mặt khẩn trương của
Phương Tình Vân, không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Phương tiểu thư,
chúng tôi muốn biết chính là, cô cùng Ngô Khải Binh quan hệ như thế
nào?"
"Không tính là rất quen thuộc, cha mẹ cậu ta vào lúc cậu ta mười lăm
tuổi thì đã qua đời, cho nên cậu ta vẫn luôn được gởi nuôi ở nhà họ
Phương, bất quá cậu ta cho tới năm tôi đi Anh quốc du học, cũng không
gặp nhau, bây giờ tôi trở về nước, là con cháu trưởng thành ở nhà họ
Phương, mỗi năm mới tết đến chúng tôi mới gặp lại nhau."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn hơi nheo đôi mắt tinh anh lại: "Vậy cô có biết
hay không, theo nguồn tin báo chúng tôi lấy được, người cung cấp cho Hạ
Văn Tuyết ma túy và cho cô ta công việc làm gái mại dâm, chính là cậu em họ Ngô Khải Binh này của cô.”
Phương Tình Vân sững sốt, hiển nhiên có chút không tin: “Phải không?” Cô không có che giấu sự kinh ngạc của mình.
“Hạ Văn Tuyết năm năm trước đi đến thành phố B làm việc, trong lúc đó
quen biết Ngô Khải Binh, hai người lui tới một đoạn thời gian, sau đó
Ngô Khải Binh mở ra một quán ăn đêm, Hạ Văn Tuyết liền theo cậu ta ở bên trong giúp một tay, sau lại lầm đường lỡ bước, duy trì những hoạt động
mánh khóe mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho đến trước khi chết cô
ta còn đang làm gái bán dâm hạng nhất.”
Vị cảnh sát trẻ nói tiếp: “Đêm đó Hạ Văn Tuyết từ trong phòng đi ra gặp
được Ngô Khải Binh, hai người lén lén lút lút mà núp ở khu vực khuất
camera không biết làm cái gì, sau đó Hạ Văn Tuyết vào toilet nhưng rồi
không trở ra.”
“Sau khi phát hiện Hạ Văn Tuyết, đầu óc cô ta đã bị sốc, trong tay còn
nắm ma túy, pháp y kiểm tra thi thể cho ra báo cáo cũng chứng minh, Hạ
Văn Tuyết hẳn là bị người ta dụ dỗ hút ma túy quá liều dẫn đến cái
chết.”
Vị cảnh sát lớn tuổi nhìn chằm chằm cô rất có nề nếp mà nói: “Chúng tôi
có chứng cớ nguyên vẹn cho thấy, những năm này Phương tiểu thư vẫn luôn
chuyển tiền vào trong tài khoản của Ngô Khải Binh, thậm chí trước một
tuần Hạ Văn Phương gặp chuyện không may, cô còn chuyển tiền vào trong
tài khoản của Ngô Khải Binh một trăm vạn.”
Đầu mày xây dựng của Phương Tình Vân khẽ nhướng, khô khốc mà cười cười:
“Tôi chuyển tiền cho em họ tôi ủng hộ nó gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ
còn phải được cảnh sát chứng thực sao? Các người không phải quá thần hồn nát thần tính rồi chứ?”
“Chúng tôi hy vọng là chúng tôi suy nghĩ nhiều, bất quá tôi sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng thấy người chị họ nào hào phóng như vậy, lại
vô duyên vô cớ chuyển tiền vào trong tài khoản của người bà con xa cùng
mình không lui tới một trăm vạn, cho dù là giữa anh em ruột thịt, cũng
sẽ không thể không nói hai lời mà cho nhiều tiền như vậy.”
“Ông nói những điều này bất quá cũng là suy đoán của bản thân ông,”
Phương Tình Vân khôi phục trấn định: “Tôi mặc dù cùng cậu ta không ruột
thịt, nhưng ngại vì một phần máu mủ, huống chi tiền cũng không phải là
tôi cho cậu ta, gần đây cậu ta nói muốn khuếch trương cửa hàng, trên tay tiền vốn không đủ, tôi mới có thể vì mặt mũi của mẹ tôi mà cho cậu ta
mượn, chứ không phải là cho như ông nói.”
Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn lẫn nhau.
Vẻ mặt của Phương Tình Vân thản nhiên, cũng không giống như nói dối.
“Huống chi mấy năm trước, cha của cô ta đã phạm trọng tội, chính là một
kẻ phạm tội tham ô hối lộ, chỉ bằng phẩm hạnh của cha cô ta như vậy, thế nào sẽ dạy ra một đứa con đức hạnh gồm nhiều mặt ưu tú chứ? Trong nước
không có ít con cái của tham quan, bởi vì cha rơi đài, không biết có bao nhiêu người sa đọa nổi điên, tôi chỉ có thể nói đây là nhân quả báo
ứng.”
Vị cảnh sát trẻ không nhịn được gật đầu một cái, tựa như cũng cảm thấy cô nói có lý.
Mặt mày Phương Tình Vân đã lạnh lùng, “Các người sẽ không cho là chuyện
cha của Hạ Văn Tuyết cũng do tôi làm chứ? Tôi bất quá là một chủ biên
nho nhỏ, vẫn chưa đến mức có bản lĩnh một tay che trời, chuyện Hạ Văn
Tuyết này, thật sự cùng tôi không có liên quan, hai vị, trong người tôi
mang thai, không thể quá vất vả, sẽ không tiễn các vị.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, hai vị cảnh sát làm sao nghe không
hiểu, bọn họ cũng nhìn thấy trên mặt Phương Tình Vân chiều hướng sẽ cự
tuyệt tiếp tục nói chuyện, lại không thể không cáo từ, dù sao, bọn họ
cũng không có chứng cớ gì thực sự.
Đưa mắt nhìn hai vị cảnh sát xuống lầu, Phương Tình Vân lúc này mới từ
từ xoay người, lại phát hiện Tần Viễn vẫn đứng ở phía sau của cô, vẻ
biến hóa trên mặt cô cũng không tránh được ánh mắt của anh.
Trong lòng cô hoảng hốt, nhưng lập tức liền thu lại dòng suy nghĩ rối
loạn của mình, bởi vì trước đó đã cãi nhau, khiến cho cô không có cách
nào đối với anh có sắc mặt dịu dàng, vuốt ve bụng của mình, cô lướt qua
anh muốn lập tức rời đi.
Tần Viễn không có đuổi theo, nhưng mà sau lưng lại vang lên giọng nói chất vấn lạnh lùng của anh.
“Em nói em không biết Hạ Văn Tuyết, nhưng em lại biết cha của Hạ Văn Tuyết, có phải quá mâu thuẫn hay không?”
Phương Tình Vân không dám tin quay đầu lại nhìn anh, trầm giọng nói: “Anh hoài nghi tôi?”
“Anh chỉ là muốn biết chân tướng.” Ánh mắt Tần Viễn nhìn cô trở nên
phiền muộn, mở miệng, mới phát hiện giọng đã khàn đục: “Nơi này không có cảnh sát, em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc em có biết Hạ Văn
Tuyết hay không?”
“Không biết. Chẳng lẽ mỗi một người bạn gái của anh tôi đều phải cùng họ làm chị em sao?”
Phương Tình Vân lạnh lùng giễu cợt mà nói hết một câu, rồi cũng không quay đầu lại bước đi nhanh.
Tần Viễn cúi đầu nhìn qua bước chân cô vì vội vàng mà mất trật tự, con mắt dần dần sâu, nhưng trong lòng đã không phải là tư vị.
Phương Tình Vân vừa rẽ qua một khúc cua thì ngừng lại, toàn thân cô
giống như là đã tiêu hao hết khí lực, mệt mỏi dựa vào cạnh tường, sau đó một tay chống vách tường đi đến trước toilet.
Toilet u ám, trong không khí thì nồng đậm mùi khai của nước tiểu, cô cũng đã không kịp đi so đo.
Cô nửa nghiêng thân thể, gục người ở trên bồn rửa tay, lấy nước ở vòi
nước, hai tay vốc lấy dòng nước lạnh thấu xương không ngừng hắt về phía
mặt của mình, rất lâu sau đó, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô nhìn qua người phụ nữ trong gương với đôi mắt đỏ hồng, sắc mặt trắng
bệch, bàn tay khống chế không nổi mà run rẩy, cô lấy ra điện thoại di
động của mình từ trong túi xách, run run bấm một dãy số.
Điện thoại rất nhanh đã được chuyển, là một giọng nam già nua nhưng mạnh mẽ, đầu kia mới vừa hô một tiếng “Vân Vân”, Phương Tình Vân rốt cuộc đã không kiềm chế được mà bắt đầu trách móc, giọng nói vẫn đang run rẩy
nghẹn ngào.
“Cảnh sát đã tìm tới cửa, không phải nói đừng chuyển tiền cho nó sao,
khiến cho sự tình đó càng nổi bật hơn à? Các người là đồ ngu hả? Còn
dùng tên của tôi chuyển tiền, là sợ tôi cuối cùng chết không đủ thảm
sao?”
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại thừa dịp Phương Tình Vân thở dốc mà
nói: “Vân Vân, việc này con đừng trách em họ con, nó gần đây bị cảnh sát nhắm chằm chằm, cho nên muốn lén ra nước ngoài trốn tránh, mẹ con nhìn
thấy nó cả ngày nơm nớp lo sợ như vậy mà đau lòng, nên nhất thời hồ đồ
lên trên mạng chuyển tiền cho nó, không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng
đến nước này.”
“Bà ấy nghĩ tới giải quyết tốt hậu quả cho nó, vậy ai sẽ giải quyết tốt
hậu quả cho tôi? Các người là những kẻ ích kỉ, có nghĩ tới chuyện sống
chết của tôi hay không!” Phương Tình Vân sau khi cuồng loạn chất vấn một hồi, đã hung hăng mà ném điện thoại di động lên trên tấm gương phía
trước.
Điện thoại di động rơi trên mặt đất bể nát, mà ngay cả tấm gương cực lớn kia cũng xuất hiện vài đường nứt.
Phương Tình Vân ở trong không gian âm u lạnh lẽo này, ôm lấy hai cánh
tay của mình, một tay che miệng muốn đè xuống sự sợ hãi ở dưới đáy lòng
từ từ dâng lên vô hạn, giống như một cái động không đáy.