Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 77: Q.4 - Chương 77: Chương 39. Gà chó không yên




Editor: Tâm Thường Lạc

Trong phòng ngủ, Cận Tử Kỳ đang gối đầu ở trên đùi Tống Kỳ Diễn nghiên cứu quyển "Quá trình mang thai".

Một tiếng đồ sứ vỡ vụn mơ hồ truyền đến, rất mơ hồ, nhưng cũng nhất định là có đồ vật này nọ bị đập vỡ.

Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng thì từ trên ghế sofa ngồi dậy, sửa lại một chút mái tóc dài hơi xốc xếch, nhanh chóng xỏ đôi dép lê đứng lên vừa muốn đi ra, cho là Mỗ Mỗ ham chơi không cẩn thận phá vỡ bình hoa trong nhà.

Tống Kỳ Diễn cũng hơi chau mày, theo đó đứng dậy, chẳng qua là không chờ bọn họ ra cửa, liền có người giúp việc vô cùng lo lắng mà tới đây gõ cửa: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, lầu dưới đánh nhau!"

Đánh nhau? Cận Tử Kỳ lập tức liền liên tưởng đến Tống Nhiễm Cầm đang gây sóng gió trong phòng khách.

Ở trong nhà này, cũng chỉ có Tống Nhiễm Cầm mới có thể khuấy đảo một đầm nước trong thành một cái đầm nước vẩn đục.

Vẻ mặt của người giúp việc đầy lo sợ bất an: "Đại thiếu gia, cậu đi xuống xem một chút đi, chủ tịch đã ngủ, chúng tôi không dám đi quấy rầy, tuy nhiên. . . . . . Nếu tiếp tục đánh nhau nữa, đồ đạc trong phòng khách đều sẽ bị đập vỡ hết.

Có nghiêm trọng như thế sao?

Cận Tử Kỳ híp híp con ngươi mắt ——

Bạch Tang Tang bụng bự ra rồi còn có thể cùng Tống Nhiễm Cầm đánh nhau như vậy?

"Mới vừa rồi bà chủ nhà họ Bạch đến đây, còn dẫn theo thiếu gia nhà họ Bạch và bạn gái, kết quả cùng Đại tiểu thư một câu không hợp, thì động thủ rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cũng không khuyên được..."

Người giúp việc nói đến cục diện lầu dưới hỗn loạn như vậy, cũng nhức đầu muốn chết, rồi lại không thể làm gì.

Cận Tử Kỳ còn chưa nói gì, sau lưng đã có một cơ thể ấm áp dựa vào, Tống Kỳ Diễn dường như muốn mang hết sức nặng của thân thể mình đè ở trên người của cô, nhưng lại khống chế lực đạo không để cho phụ nữ mang thai như cô phải chịu vất vả.

Cô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, có điều ngụ ý mà cười lên: "Tôi nhớ trong phòng khách có không ít đồ cổ đấy!"

Quả nhiên, lời của Cận Tử Kỳ chưa dứt, người giúp việc đã trợn to mắt không cách nào che giấu khủng hoảng, cô thở nhẹ ra một tiếng"Trời ạ" sau đó che miệng mình, sắc mặt cũng từ từ mà tái nhợt.

Rất hiển nhiên, những người giúp việc này đã quên mất những bình hoa đang bị đập trong lúc này có giá trị nghìn vàng.

Tống Kỳ Diễn vừa theo thói quen ôm lấy Cận Tử Kỳ, vừa không có bao nhiêu để ý nhìn sang người giúp việc mà nhắc nhở: "Nếu như tôi nhớ không lầm, đặt ở bên sofa chính là một cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa thời Nguyên..."

Trên trán người làm nữ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, phía sau lưng lại là một trận khô nóng hầm hập, đó là do sợ hãi quá mà tạo thành.

Các cô chịu trách nhiệm quét dọn phòng khách, mặc dù nói khi rớt bể đồ thì các cô sẽ không phải bị bồi thường, nhưng cái công việc này tuyệt đối là không giữ được, nghĩ đến tiền lương nhà họ Tống cho, người làm nữ lập tức không nhịn được mà thấy đau đớn nhức nhối một trận.

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy người làm nữ giống như là hóa đá đứng sững tại chỗ, không khỏi có lòng tốt mà hỏi thăm ——

"Có phải trong ngày thường công việc áp lực quá lớn hay không, làm thế nào sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"

"Không có. . . . . . Không có sao." Không có sao mới là lạ!

Người làm nữ cười đến so với khóc còn khó coi hơn, một khắc cũng không dám trì hoãn liền vội vàng muốn chạy xuống lầu bảo vệ cái bình hoa kia.

Ngoài dự đoán, Tống Kỳ Diễn lại lên tiếng kêu cô, "Tôi lời còn chưa nói hết đây!"

Trong lòng người làm nữ như lửa đốt, nhưng cũng không dám vi phạm ý tứ của người đứng thứ hai trong nhà này, chỉ đành phải dừng bước quay đầu lại.

"Đại thiếu gia, cậu còn có chuyện gì phân phó?"

Tống Kỳ Diễn cười từng chút một, "Không có gì, chính là muốn nói cho cô biết, đối với những món đồ sứ cổ kia, phải cầm nhẹ đặt nhẹ. Cô luôn luôn quét dọn ở phòng khách thì phải biết rõ, một cái bình hoa tinh xảo cũng giống như một cô gái đẹp, nếu có một chút xíu nào tỳ vết, giá trị sẽ lập tức bị giảm sút mạnh, thậm chí không đáng một đồng."

Hầu như lời hắn vừa nói xong, ở cửa cầu thang lại vang lên một tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát thật lanh lảnh.

Cả cơ thể của người làm nữ xương cốt đều đã run lên một cái, bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy người làm nữ kia không chút dấu vết đã chuyển chân sang hướng cửa cầu thang, quay ngang qua trách cứ Tống Kỳ Diễn mà liếc xéo hắn một cái, vô hình trung lộ ra một sự mềm mại đầy phong tình, "Nào có nghiêm trọng như anh nói, đừng hù dọa người ta."

Tống Kỳ Diễn ranh mãnh cười một tiếng, sờ sờ sống mũi của mình, vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng cô.

"Lúc này còn có người ngoài ở đây, không thể chừa cho anh chút mặt mũi sao?"

Người làm nữ nhìn sang hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, lại nghe được đối thoại của hai người họ, tâm tình không khỏi chầm chậm trở lại bình thường, lời Cận Tử Kỳ vừa nói ra khiến cho cô không còn sợ hãi như trước đó nữa.

Kết quả, câu nói kế tiếp của Cận Tử Kỳ hoàn toàn treo trái tim cô lơ lửng lên trên trời.

"Mới vừa rồi nghe thấy bình hoa nào đó bị rơi xuống đất, âm thanh chát chúa vang dội, cũng sẽ không phải là đồ dỏm, em đoán, cũng chỉ khoảng mười mấy vạn một cái thôi, cha thật sự có khả năng dự đoán, biết đem đặt ở chỗ tiện bị rớt ngã như vậy."

Mới vừa nói xong, người làm nữ kia đã giống như một cơn gió mạnh mà rời đi, biến mất tại đầu bậc thang.

Tống Kỳ Diễn nghiêng người xuống, nhìn thấy ánh mắt trấn tĩnh trong sáng của Cận Tử Kỳ, nhếch miệng cười lên, cong ngón trỏ lại chà chà lên sống mũi rất thẳng của cô: "Chúng ta thật đúng là ông trời tác hợp cho, trời sinh một đôi!"

Cận Tử Kỳ cũng cười lên, nắm lấy bàn tay hắn đang vuốt ve mặt mình, "Không có ai hư như anh."

Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ ánh đèn sáng tỏ ở cửa cầu thang: "Cũng không nên phụ người ta ra sức biểu diễn!"

Cô cười mà không nói, nắm chặt tay của hắn, chợt một cái bóng dáng nho nhỏ không biết từ đâu trong góc chui ra, bàn tay nhỏ đầy thịt bám lên trên vách tường, phồng cái má phấn nộn: "Hai người đang lén lén lút lút làm cái gì vậy?"

Tống Kỳ Diễn đi tới trước mặt Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai múi mông nhỏ, Cận Mỗ Mỗ nhăn nhó liền muốn né tránh, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý, đổi sang vuốt cái đầu dưa hấu tròn, "Tìm ông nội chơi đi."

"Ông nội ngủ rồi, còn chơi thế nào nữa?" Mỗ Mỗ nghẹo đầu, chớp mắt to.

"Vậy thì kêu lên đi chứ," Tống Kỳ Diễn lớn tiếng nói chuyện, lộ ra một nụ cười bí hiểm: "Nếu như ông nội không đứng lên, cô của con ở dưới lầu sẽ đập vỡ hết các bình hoa mà có thể đổi được rất nhiều tiền."

Lời vừa nói ra, đúng là so với bất cứ lời dụ dỗ nào cũng hữu hiệu hơn, chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ giống như là một con heo con xù lông, thân thể tròn phúng phính nhảy lên vài cái tại chỗ.

Đôi bàn tay trắng mịn nho nhỏ cào cào tóc mình, giống như con thú nhỏ rống lên hai tiếng: "Bà cô đó thật là xấu, Mỗ Mỗ muốn đi nói cho ông nội, muốn ông nội đuổi cô ra ngoài, những bình hoa kia sau này đều là của Mỗ Mỗ!"

Nói xong, xoay người như một làn khói bỏ chạy xa, chạy thẳng tới phòng ngủ của Tống Chi Nhậm mà tố cáo.

Cận Tử Kỳ ôm trán của mình, , đứa nhỏ này. . . . . .

Lại cúi đầu sờ sờ bụng của mình, chỉ hy vọng con sẽ là đứa bé bình thường.......

--- ------ ----

Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tô Hành Phong ở bên hành lang.

Dường như tâm tình của anh không chút nào bị ảnh hưởng bởi trận cãi nhau ồn ào trong phòng khách, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc.

Trong lúc ngẩng đầu, nhìn thấy hai vợ chồng đâm đầu đi tới, sắc mặt chấn động, nhưng cũng không có chào hỏi, vứt điếu thuốc lá trong tay, ở tại chỗ yên lặng vài giây mới lần nữa đẩy cửa phòng khách ở phía trước ra.

Trong lúc chớp nhoáng, một chiếc giày cao gót bay ra, Tô Hành Phong tránh né không kịp, góc độ chính xác mà nện lên trên mặt của anh, trên trán để lại một cục u màu đỏ.

Cận Tử Kỳ không nhịn được cười khẽ ra tiếng, mặc dù cô vẫn khắc chế tự mình nghĩ phải duy trì vẻ mặt nghiêm túc.

Tống Kỳ Diễn lại không thể chờ đợi mà dắt cô đi tới, trong miệng lại như có chút hả hê mà nói: "Làm thế nào không cẩn thận như vậy? Thật may là có Hành Phong cậu cản trở, bằng không thì đã đập vỡ cái bình sứ Thanh Hoa sau lưng cậu rồi!"

Quả nhiên, trong hành lang, sau lưng Tô Hành Phong, là một cái bình hoa thể tích cực lớn.

Tô Hành Phong nghe Tống Kỳ Diễn giễu cợt, sắc mặt khó coi, nhưng không có phản bác, mà đi vào.

Trong phòng khách đã sớm nháo thành một đoàn, khắp nơi đều là đồ sứ vỡ vụn, Bạch Tang Tang đang ôm bụng đứng ở một bên cách xa chiến trường, Bạch phu nhân mang vẻ mặt hốt hoảng chắn ở trước mặt Bạch Tang Tang, trong miệng không ngừng nói: "Đừng đánh!"

Về phần Tống Nhiễm Cầm và tiểu thái muội kia đang níu chặt tóc của đối phương, ở trên ghế sofa xoay vặn cho thành một đoàn, hai người áo quần xốc xếch, trên mặt tất cả đều là vết đỏ do bị móng tay cào trúng, Tống Nhiễm Cầm thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu đau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mà tiểu thái muội với khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn, trong miệng càng không ngừng hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Tống Nhiễm Cầm.

"Ai bảo mụ già bà dám đánh tôi! Ai bảo bà phách lối, cho mặt mũi mà không muốn, thời điểm lão nương lăn lộn ở trên đường, còn không biết bà ở cái hốc núi kênh rạch nào chăn trâu đấy! Còn dám sĩ diện với tôi!"

"A ——" Da đầu của Tống Nhiễm Cầm bị kéo tới tê dại: "Tiểu tiện nhân, vẫn còn không buông tao ra ra!"

"Tiểu tiện nhân? Mụ già tiện chủng, đến bây giờ miệng vẫn còn không sạch sẽ?"

Theo đó sát chính là tiếng hai bàn tay vang lên "Bốp bốp", lớp phấn trắng trên mặt Tống Nhiễm Cầm rớt xuống ào ào.

"Tôi đoán lúc mẹ bà sinh bà ra, có phải đầu của bà cắm ở cuống rốn rồi hay không? Vì vậy thần kinh của bà cũng bị cắt bỏ cùng cuống rốn? Rõ ràng gương mặt già giống như bánh xoắn, còn dám dùng mỹ phẩm Elizabeth như tôi!"

"Mày mày mày ——" Đỉnh đầu của Tống Nhiễm Cầm bốc lên khói xanh, giận đến hai mắt trợn trắng nhìn thẳng.

Nha đầu đáng chết, mới vừa rồi còn mang bộ dạng ngây thơ Tiểu Bạch, làm thế nào cũng không nghĩ tới lực bộc phát mạnh như vậy!

Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là kéo kéo gương mặt đầy thịt, lại là một trận đau rát nhức nhối.

Bạch phu nhân nhìn thấy chuyện sẽ ồn ào lớn, vội vàng nói với Bạch Lộ Thần vẫn còn đang uống trà: "Lộ Thần, con tìm ở đâu tới người đàn bà chanh chua như vậy, còn không bảo nó dừng tay, con đây là đang làm hại chị gái của con đó biết không?"

Cận Tử Kỳ vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đè ở trên chiếc bụng mượt mà của Tống Nhiễm Cầm, cũng chỉ mười mấy tuổi, thế nhưng dáng vẻ ăn mặc đúng là không sợ trời không sợ đất, ngay cả âm thanh của hai bàn tay cô cũng nghe được rồi.

Nhìn sang Tống Nhiễm Cầm bởi vì tức giận mà ngũ quan vặn vẹo, Cận Tử Kỳ không khỏi mong đợi đến phần sau phát triển tiếp ——

Lần này Tống Nhiễm Cầm là hung hăng mà mất mặt, với tính tình của bà, chỉ sợ cuộc sống sau này của Bạch Tang Tang sẽ không trải qua êm đẹp giống như trước đó nữa, cô tin không lâu sau khi sẽ có tiết mục Bạch Tang Tang cùng mẹ chồng độc ác đối chiến!

Tô Hành Phong nhìn thấy mẹ mình mẹ ăn thua thiệt lớn như vậy, cũng không khỏi tối mặt, lạnh lùng đưa tay kéo tiểu thái muội kia, "Mẹ tôi có làm gì không phải đi nữa, cũng là trưởng bối, cha mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"

Tiểu thái muội bị Tô Hành Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo ra, dưới chân mất thăng bằng liền muốn ngã nhào, may mắn Bạch Lộ Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, đáy mắt tiểu thái muội lập tức đầy nước mắt.

Cô tủi thân mà đưa lòng bàn tay đỏ bừng của mình đến dưới ánh đèn, chính là bàn tay tát Tống Nhiễm Cầm.

"A Thần, anh xem tay của em. . . . . . Cũng đã sưng lên rồi!"

Bạch Lộ Thần thổi thổi bàn tay của tiểu thái muội, từng chút dịu dàng nói nhỏ nhẹ trấn an: "Tới đây, anh giúp em thổi một chút, sau này thấy vỏ cây già đừng có chụp vào biết không?"

Cơ mặt của Tống Nhiễm Cầm co quắp kịch liệt, sau khi mở miệng gầm thét một tiếng "Mày ——", liền muốn từ trên ghế sofa bò dậy xông về phía Bạch Lộ Thần, lại bị Tô Hành Phong kịp thời kéo giữ.

Tô Hành Phong khó khăn lắm mới từ từ kéo Tống Nhiễm Cầm đi ra, không nhịn được trách cứ: "Mẹ, mẹ yên tĩnh lại được không?"

"Con chê ta gây chuyện?" Tống Nhiễm Cầm không thể tin được mà quay đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tô Hành Phong.

Mà bên này tiểu thái muội đúng lúc phát ra tiếng hờn dỗi ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.