Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Đêm Tân Hôn, Thuận Lợi Yêu Vợ






Editor: tamthuonglac

Trong khoảnh khắc Tô Ngưng Tuyết cầm lấy chổi thì dự liệu trước đó của Cận Tử đã nhận được nghiệm chứng hoàn mỹ.

Chuyện cô và Tống Kỳ Diễn đăng ký kết hôn một khi công khai, trong nhà lập tức gà chó không yên rồi.

Chưa từng gặp qua Tô Ngưng Tuyết như vậy, tức giận xong thì đuổi theo đánh Tống Kỳ Diễn, cho dù là ai cũng không ngăn được.

Khoa chân múa tay vui sướng nhất không có ai so với Cận Mỗ Mỗ, dắt con gà con, chạy tới chạy lui sau lưng Tô Ngưng Tuyết.

"Bên kia bên kia, chú trốn ở bên kia, nơi này, bà ngoại ơi nơi này!" Khuôn mặt nhìn có chút hả hê khi người khác gặp hoạ.

Về phần Tống Chi Nhậm chống quải trượng muốn đuổi theo, nhưng chạy hai bước thì thở hổn hển, chỉ có thể đứng khô mà sốt ruột.

—— có thể thế nào, trận này vợ chồng Cận gia không đánh cơn tức giân tuyệt đối không tiêu tan được!

Tống Kỳ Diễn một bên tránh trái tránh phải, một bên kêu "Mẹ, nhẹ một chút", kết quả đổi lấy chịu đòn nặng hơn.

"Ai là mẹ của mày, mày thật xem tao là mẹ, lại lừa đảo con gái của tao như thế này!"

Tô Ngưng Tuyết càng đánh càng hăng, thở hổn hển quát từng tiếng mà dạy dỗ, "Tao không đi tìm mày tính sổ, ngược lại tự mày còn có mặt mũi tới cửa, có người nào trơ tráo lì lợm không mặt mũi như mày không?"

Cận Tử Kỳ ở một bên khuyên can, lại bị Tô Ngưng Tuyết đẩy ra, cắn răng nghiến lợi mà trợn mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Gấp cái gì, đánh xong nó thì đến phiên cô!"

Tống Kỳ Diễn vừa nghe mẹ vợ còn muốn đánh bà xã tâm can của mình, cũng không dám tránh né nữa, che mặt của mình chủ động đến dưới chổi, "Mẹ, mẹ muốn đánh thì đánh con, con da dầy, đừng đánh Tiểu Kỳ nữa."

"Mày cũng biết bản thân mình da dầy hả!"

Tô Ngưng Tuyết căm giận nói xong muốn bắt đầu vung chổi đánh xuống, chẳng qua khi đó vừa muốn tiếp tục đến sau lưng Tống Kỳ Diễn, chợt ngừng lại, vành mắt lại không tự chủ đã ươn ướt.

Tống Kỳ Diễn bắt đầu ôm lấy ống tay áo, là từng lằn vết đỏ bị chổi đánh lên, còn có hai lằn chuyển thành màu tím.

Bàn tay nắm cán chổi nhẹ buông, lộp bộp một tiếng cây chổi rơi trên sàn nhà.

Cận Tử Kỳ lập tức tay mắt lanh lẹ mà lượm cây chổi để cho dì Hồng ở bên cạnh mang đi.

Nhìn thấy hốc mắt Tô Ngưng Tuyết hồng hồng, Cận Tử Kỳ cũng theo đó mà không khỏi khổ sở, đi tới muốn trấn an bà ở sau lưng, lại một phen bị lướt qua.

"Mẹ. . . . . ." Cận Tử Kỳ cũng không biết nên mở miệng như thế nào giải thích, đoán chừng Tô Ngưng Tuyết cũng không muốn nghe.

"Cô bây giờ đã trưởng thành, có thể một mình một phía đảm đương, làm việc cũng có thể không cần hỏi lại chúng tôi nữa, tự mình muốn kết hôn thì kết. . . . . ." Tô Ngưng Tuyết giận quá hoá cười, quay mắt qua một bên không nhìn tới Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

Cận Tử Kỳ biết Tô Ngưng Tuyết thật sự tức giận, lúc này điều duy nhất có thể làm chính là cúi đầu nhận lỗi.

"Mẹ, chúng con biết sai rồi, chỉ một lần này, mẹ yên tâm, sau này con sẽ không tự ý chủ trương như vậy nữa."

Tô Ngưng Tuyết vẫn không liếc nhìn cô một cái, giữa lúc ấy đang không biết làm sao, thì nghe thấy "Bộp" một tiếng, Cận Tử Kỳ theo tiếng nghiêng đầu, thì chứng kiến Tống Kỳ Diễn thế nhưng hai đầu gối khép lại đang quỳ xuống bên chân Tô Ngưng Tuyết.

Một chiêu này tuyệt đối ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Tống Chi Nhậm nét mặt già nua đều có điểm không nhịn được.

—— Cái này dưới đầu gối đàn ông là vàng, huống chi còn là người thừa kế tương lai của Tống gia, nói thế nào quỳ thì lập tức quỳ?

Nhưng trong lòng Tống Kỳ Diễn lại không nghĩ như vậy, co được dãn được mới là đại trượng phu.

Chỉ cần có thể lấy Cận Tử Kỳ về nhà, đừng nói quỳ, ngay cả đem tên in trên hộ khẩu Cận gia cũng nguyện ý!

Dĩ nhiên lời này không thể để cho Tống Chi Nhậm biết, nếu không chẳng dám bảo đảm ông già nghe xong sẽ không thở hổn hển không dậy nổi, lập tức té ngã ở trong phòng khách Cận gia không hề đứng lên nữa.

Tô Ngưng Tuyết bởi vì cái quỳ này của Tống Kỳ Diễn mà kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, hắn lại hướng Tô Ngưng Tuyết dập đầu lạy ba cái, "Mẹ, đều là lỗi của con, nhưng mà, xin mẹ giao Tiểu Kỳ và Mỗ Mỗ cho con, con sẽ chiếu cố họ thật tốt!"

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn trong suốt nghiêm túc, thời điểm quỳ gối trên người thật thẳng, làm cho người ta có một loại cảm giác tín nhiệm.

Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng hắn lần này, chần chờ mấy giây cũng muốn quỳ xuống theo, Tô Ngưng Tuyết lại cau mày không kiên nhẫn lên tiếng ngăn cản, "Quỳ cái gì, cũng không phải là làm tang sự."

Lời này vừa nói xong, người thông minh cũng nghe ra, Tô Ngưng Tuyết cũng không tức giận như trước nữa, thái độ đã dao động.

Tống Kỳ Diễn tự xưng là người thông minh, cho nên lập tức nhìn đã hiểu lúc này không khí biến hóa.

—— quả nhiên, dụ dỗ bà xã phải lạy, dụ dỗ mẹ vợ cũng phải quỳ.....

Tống Kỳ Diễn đang âm thầm đắc ý, chợt cảm giác được một dòng khí ai oán từ bên cạnh bay tới.

Quay người lại vừa nhấc mắt, thì đã đối diện với nhạc phụ đại nhân bày ra khuôn mặt âm trầm.

—— dường như hắn vẫn chỉ lo lấy lòng mẹ vợ mà quên còn có cha vợ nữa.......

May mắn trong lòng vụt tắt, Tống Kỳ Diễn đứng dậy, một mực cung kính mà đi tới trước mặt Cận Chiêu Đông, lại "Bộp" một tiếng quỳ xuống, kết hợp với ba cái dập đầu, khiêm tốn mà nhận sai, "Ba, con sai rồi, chọc ba và mẹ mất hứng."

"Cậu ngược lại cũng tự hiểu lấy, nếu như vậy, tại sao còn dám làm loạn?" Cha vợ quả nhiên có tức giận.

Đầu Tống Kỳ Diễn rũ xuống thấp hơn, nhìn sang hướng khác, phải hèn mọn thêm nữa thì hèn mọn thêm, ngược lại Cận Chiêu Đông bắt đầu khoanh hai cánh tay ngồi trên ghế sofa thoạt nhìn càng giống lão địa chủ khinh người quá đáng.

Tô Ngưng Tuyết hơi cau mày, "Chiêu Đông, ông phát hoả với con của người khác làm gì!"

Những lời này nhất thời đem Tống Kỳ Diễn đánh trở về mười tám tầng địa ngục, cả lòng cũng thật lạnh lẽo rét buốt .

—— đây là mẹ vợ đối đãi hắn coi như người dưng, căn bản cũng không thừa nhận hắn là con rể mình a!

Tống Chi Nhậm ngồi ở một bên nghe lời này cũng có chút nóng nảy, quỳ cũng quỳ, lúc này vợ chồng Cận gia tại sao còn không chịu đồng ý, chẳng lẽ còn muốn ông già này cũng quỳ xuống tới cúi lạy sát đất nhận lỗi?

Mắt thấy Tô Ngưng Tuyết đặt chén trà trở lại trên khay trà, muốn gọi Cận Chiêu Đông cùng lên lầu, Tống Kỳ Diễn vội vàng dùng đầu gối chuyển động đến trước gót chân Tô Ngưng Tuyết, một phen ngăn lại bước chân bà muốn rời đi.

"Mẹ, ba nổi giận cũng là phải, là con quá vô liêm sỉ, những năm này làm cho hai mẹ con cô ấy chịu nhiều cực khổ như vậy, con biết sai rồi, kính xin ba mẹ cho con một cơ hội sửa sai!"

Tô Ngưng Tuyết bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản nửa bước cũng khó đi, đáy mắt hiện lên thần tình khó xử, mà bên kia Cận Tử Kỳ đang khuyên can Cận Chiêu Đông, đây là vợ chồng son quyết định phân công kích phá sao?

"Ba, không phải ba vẫn hi vọng con có thể kết hôn sao? Hiện tại con kết hôn, ba nhất định cũng sẽ không phải vì con mà lo lắng nữa, như vậy không phải rất tốt sao? Huống chi. . . . . ."

Cận Tử Kỳ nhìn về phía Mỗ Mỗ đang cầm gà con đứng bên ghế sofa, xoay lại nhìn Cận Chiêu Đông, "Anh ấy còn là cha của con trai con, con có thể không có chồng, nhưng con trai của con không thể không có cha."

Có lẽ là lời nói này của Cận Tử Kỳ làm Tô Ngưng Tuyết xúc động rồi, Tô Ngưng Tuyết thở dài, "Tôi già rồi, chuyện người trẻ tuổi các anh chị tôi cũng không cần biết nữa, thích dày vò như thế nào thì dày vò đi."

Nói xong, Tô Ngưng Tuyết lại càng lướt qua Tống Kỳ Diễn quỳ trên đất ôm lấy Cận Mỗ Mỗ thẳng đi về phía cầu thang.

Lúc rời đi, sắc mặt đã hòa hoãn không ít.

Tô Ngưng Tuyết hiện tại mủi lòng, sợ rằng bất quá là tức giận khi bọn họ đăng ký trước mà không nói cho bà biết thôi.

Đã đánh thắng pháo đài cứng rắn nhất Cận gia, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt nghiêng đầu nhìn Cận Chiêu Đông.

Cận Chiêu Đông bị người cả phòng nhìn chằm chằm, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Thấy Tô Ngưng Tuyết đang lên lầu, cũng không muốn lưu lại nữa, nhìn về phía Tống Chi Nhậm nói, "Về chuyện kết hôn, sự việc bọn trẻ quá vội vàng, tôi vẫn muốn cùng mẹ của Tử Kỳ thương lượng một chút thật tốt mới có thể cho Tống lão câu trả lời thuyết phục."

Tống Chi Nhậm nghe ra trong lời nói có ý xua đuổi khách, cũng không ỳ ra nữa không đi, dù sao tình thế đã thay đổi.

"Nếu đã như thế, vậy ta cáo từ trước, về nhà yên lặng chờ tin tức Chiêu Đông anh và Ngưng Tuyết, các người yên tâm, Tống gia cưới vợ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Tử Kỳ ."

Cận Chiêu Đông nhướng mày, nhưng mặt không biến sắc mà đứng dậy, đưa Tống Chi Nhậm tới cửa, cũng không mở miệng nói đến hôn sự của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn.

Đi tiễn khách nhân xong Cận Chiêu Đông cũng không trở về phòng khách, mà đi lên thang lầu đến thư phòng.

Thần kinh Cận Tử Kỳ căng thẳng nhất thời buông lỏng, cô lập tức ngồi ở trên ghế sofa, xoa cái trán trướng đau.

—— quả nhiên, kết hôn là một chuyện phiền toái, không thông báo gia trưởng mà kết hôn càng thêm phiền toái!

Chợt lòng bàn chân truyền đến một trận ấm áp, cô vén mi mắt lên cúi đầu, Tống Kỳ Diễn đang đứng ở bên chân cô, hắn cầm lên giầy của cô mới vừa rồi ngăn cản Tô Ngưng Tuyết mà rơi xuống, lặng lẽ giúp cô mang vào.

Bàn tay của Tống Kỳ Diễn không thể trắng nõn so với những quý công tử kia, nhưng rất thon dài sạch sẽ, lòng bàn chân cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay hắn khô ráo mà ấm áp, một dòng nước ấm chậm rãi lướt qua lòng của cô.

Trong góc lầu hai, Tô Ngưng Tuyết thấy Tống Kỳ Diễn ngồi xổm người trên mặt đất cẩn thận mang giày cho Cận Tử Kỳ, nhẹ thở dài một tiếng, thời điểm quay lưng hốc mắt ướt át.

—— ván đã đóng thuyền, là bới móc phỉ báng vẫn phải đem người đưa đi, đã không phải do bà nói rồi.

----------------

P/s: thực sự là rất rất rất bấn loạn cái hành động mang giày của Diễn ca a~ Bợn Lạc cũng ước ao, cũng khát khao có người xỏ giày cho bợn Lạc...........nhưng bợn Lạc toàn mang dép a !

Đến lúc Tống Kỳ Diễn thu thập xong chính mình từ trong phòng tắm bước ra, Cận Tử Kỳ đang tựa vào đầu giường xem tạp chí.

Thấy hắn ra ngoài, Cận Tử Kỳ cầm tạp chí lên hỏi, "Quyển tạp chí này tại sao thiếu hai trang?"

"Chỗ nào?" Tống Kỳ Diễn giả vờ vô sự mà đến gần bò lên giường, lật xem qua lại vài trang, mới không nhanh không chậm mà lên tiếng: "Thật đúng là thiếu đi hai trang."

Cận Tử Kỳ tinh mắt phát hiện ở giữa đường nối giấy có dấu vết bị xé qua, lông mày đen khẽ nhíu, "Quyển tạp chí này người nào động tới sao?" Ngước mắt nhìn về phía Tống Kỳ Diễn hỏi ý, trừ bảo mẫu thì chỉ qua tay của hắn.

Dáng vẻ Tống Kỳ Diễn làm ra vẻ hồi tưởng, chân mày nhíu lại chợt buông lỏng, hiểu rõ mà "ồ" một tiếng, "Mới vừa rồi anh ở dưới lầu nhìn thấy Mỗ Mỗ ngồi ở trong phòng ăn chơi, có thể là con không cẩn thận xé đi."

Khoảnh khắc ấy gian phòng cách vách, da mắt Cận Mỗ Mỗ nhập nhèm lim dim đứng lên đi tiểu một chút, chợt hắt xì một cái, cả người tay chân đều lạnh mà bò lên giường, miệng đánh run cầm cập, "Khí trời lạnh, chắc muốn cảm mạo nga!"

Cận Tử Kỳ bán tín bán nghi mà liếc hắn mấy lần, thấy hắn một bộ dạng chuyện không liên quan mình, cũng không muốn truy cứu nhiều hơn nữa, chỉ là thiếu đi một phần tin tức, có xem hay không cũng không quan trọng.

Vì vậy, lúc này một trang báo cứ như vậy bị bay qua.

Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh, thấy dưới váy ngủ của Cận Tử Kỳ như ẩn như hiện một đôi đùi thon dài trắng nõn dáng dấp xinh đẹp, tâm lại bắt đầu ngứa nhột khó nhịn, con tim lại bắt đầu bất ổn mà nhảy lên.

Thân thể cao to từng chút, từng chút một cọ xát qua.

Một đôi tay len lén di chuyển vị trí, xê dịch đến bên chân của cô.

Nhìn cô vẫn hết sức chăm chú mà đọc tạp chí, trong lòng có may mắn, rón ra rón rén mà đưa bàn tay từ phía dưới vào trong vạt áo ngủ của Cận Tử Kỳ.

"Anh làm cái gì?" Cận Tử Kỳ bị một trận lạnh lẽo làm cho thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

Vừa quay đầu thì nhìn thấy hé ra khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, Tống Kỳ Diễn đang đem mặt dính vào đầu vai của cô.

"Không có chuyện gì, chỉ là bàn tay lạnh, qua chỗ của em mà ủ ấm, em tiếp tục đọc sách, đừng để ý tới anh."

—— đừng để ý tới anh? Không để ý tới anh, tôi xem ra nóc nhà anh cũng có thể đem xốc lên!

Cận Tử Kỳ đặt tạp chí xuống, bỗng dưng nắm lấy bàn tay làm xằng làm bậy kia, đôi mắt đẹp liếc xéo hắn, "Ủ tay?"

Nữ vương từ từ toát ra khí thế, chẳng qua là trên giường này, không cần cái gì là nữ vương!

"Anh thấy tay của em cũng rất lạnh, anh tới ủ ấm cho em nha."

Vừa nói xong, thì nhiệt tình cầm bàn tay của Cận Tử Kỳ nhét vào trong bắp đùi của mình.

"Em không lạnh, mau buông ra!" Gương mặt Cận Tử Kỳ đỏ bừng rồi, nơi đó của người đàn ông có thể tùy tiện phủ tay lên sao?

Che ủ cái này có khả năng liền ủ ra vấn đề lớn!

Tống Kỳ Diễn nhìn xuống đèn tường, gương mặt Cận Tử Kỳ càng lúc càng phát ra sự kiều mị, nhịp tim nhanh hơn không thể tự kiềm chế, trên mặt lại như cũ một mực thản nhiên, "Anh có chút nóng, vậy em giúp anh giải nhiệt đi."

Cận Tử Kỳ cảm thấy Tống Kỳ Diễn hoàn toàn là trời cao phái tới khiêu chiến sự nhẫn nại của cô!

Cô hít thở sâu, cố gắng duy trì nụ cười dịu dàng, "Nóng có thể đi vào tắm nước lạnh." Dùng sức muốn rút bàn tay mình ra, nhưng trái lại bị nắm thật chặt.

"Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta." Cuối cùng dứt khoát trực tiếp làm rõ.

Nghe được câu này Cận Tử Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu chống lại đôi mắt của hắn nóng bỏng gần như muốn thiêu đốt cô, kéo lên khoé môi khô khốc, "Ồ, em đã biết."

—— sau đó thì sao, chấm hết?

Tống Kỳ Diễn không dám tin thái độ của Cận Tử Kỳ, tối thiểu ngay cả sự thẹn thùng cũng không có sao?

Vậy tiếp theo hắn phải làm sao? Với suy nghĩ của hắn có chút không giống nhau a!

Cận Tử Kỳ lại rất phối hơp mà xem tạp chí, thật giống như không nhìn thấy biểu tình rối rắm trên mặt Tống Kỳ Diễn.

Hai người giống như một đôi pho tượng ngồi ở trên giường, ai cũng không nói gì thêm, buổi chiều đầu tiên sau khi cưới lại bắt đầu một cuộc bạo lực rét lạnh, nhưng cuối cùng nhà trai giơ tay đầu hàng tuyên bố kết thúc.

Hương thơm nhè nhẹ quanh quẩn không đi, ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, tại sao có thể cô phụ một đêm đêm xuân?

Tống Kỳ Diễn hơi híp mắt, một đôi nanh vuốt ma quỷ lần này đưa về phía bộ ngực bởi vì hít thở mà hơi phập phồng lên xuống, mắt thấy sẽ phải được như ý, quyển tạp chí thật dầy nhắm vào đầu nện xuống, đau đớn khiến hắn vội vàng rụt tay về.

"Lần này anh giải thích như thế nào?" Cận Tử Kỳ tức giận lại cầm tạp chí gõ một cái lên cổ tay của hắn.

Ánh mắt của cô mặc dù đặt ở trên tạp chí, nhưng lực chú ý cũng đưa lên trên người Tống Kỳ Diễn.

Chỉ cần hắn vừa có xôn xao, là có thể tùy thời bắt được hắn.

"Chúng ta là vợ chồng." Năm chữ, lời lẽ chính nghĩa, chuyện đương nhiên, một đôi tay lại duỗi qua.

Cận Tử Kỳ giơ tạp chí lên lại muốn đập xuống, hắn lại đột nhiên giơ tay lên một phen chế trụ cổ tay trắng bóc của cô, cướp đi tạp chí trong tay cô, lật người lên, sâu kín mà nhìn cô, tròng mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.

"Thế nào, còn muốn cường bạo chồng?" Cận Tử Kỳ nghe thấy giọng nói từ tính khàn khàn hô hấp không khỏi dồn dập.

Lúc này Tống Kỳ Diễn còn đâu có tính khí trẻ con, đầy đủ mười phần thành thục của người đàn ông mị lực.

Bên tai Cận Tử Kỳ bắt đầu đỏ bừng, hắn lại đem tạp chí ném qua một bên, một tay kéo thắt lưng cô vào trong lòng ngực mình, một tay chế trụ cằm của cô, cúi đầu lại gần.

Cận Tử Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, lại bị Tống Kỳ Diễn cạy môi ra rồi khép lại, đầu lưỡi dò xét đi vào, nụ hôn của hắn như cuồng phong mưa rào như muốn cuốn sạch cô, một đường công thành đoạt đất.

Thắt lưng bị bàn tay to kia chậm rãi dời lên, đi vòng qua cô sau lưng, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng khẽ động, khóa kéo váy ngủ đã lặng lẽ bị kéo xuống không một chút tiếng động.

Khi Cận Tử Kỳ nhận ra được có vật gì đó thô sáp cứng rắn đâm vào bụng của mình, bật ra tiếng thét chói tai, chẳng qua âm thanh bị nuốt hết trong nụ hôn giống như gặm cắn của Tống Kỳ Diễn.

Thân thể trắng nõn trong nháy mắt nhiễm sắc hồng, Cận Tử Kỳ muốn đẩy hắn ra, rời xa cái cảm giác xấu hổ này, lại phát hiện khí lực của hắn thật lớn, bất kể cô đẩy như thế nào cũng lù lù bất động.

Đôi bàn tay kia đã không thành thật mà đưa vào trong váy ngủ của cô.

Có lẽ là tối hôm qua Tống Kỳ Diễn biểu hiện tựa như lang như sài khiến cho lòng cô có sự sợ hãi, Cận Tử Kỳ theo bản năng có chút kháng cự.

Hơn nữa tối nay hắn cũng không phải là lời hay ý đẹp mà thương lượng, vừa lên tới thì đã ôm hôn.

Bá đạo như vậy , cường thế như vậy, rất không phân rõ phải trái như vậy. . . . . .

Chẳng lẽ đàn ông khắp thiên hạ và hắn đều ranh mãnh nóng vội sao? !

Suy nghĩ một chút Cận Tử Kỳ đã cảm thấy như vậy có chút ủy khuất, người đàn ông này, tại sao lại không thể dịu dàng một chút?

Đôi môi bị hôn tê dại, hẳn là đã sưng lên, nhưng hắn lại càng ngày càng mãnh liệt.

Bàn tay to sau lưng không an phận một chút xíu nào di chuyển đi đến phía trước, lập tức muốn bắt đầu bao phủ lên cô——

"A!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên kêu đau, kèm theo hai tay cũng buông Cận Tử Kỳ ra, ôm đầu lưỡi bị cắn đau, căm giận bất mãn, "Em làm gì!"

Cận Tử Kỳ che cánh môi sưng đỏ, không để ý tới hắn, vẫn nhanh chóng kéo lên váy ngủ bị rơi xuống.

Sau đó liếc ngang Tống Kỳ Diễn che miệng mặt tràn đầy lên án, "Hoặc là trở về giường của nhà mình ngủ, hoặc là đàng hoàng mà nằm xuống, nếu không ——" đôi mắt đẹp uy hiếp mà trợn to mắt nhìn xuống.

Cái này không trợn to mắt còn được, đôi mắt trợn to giống như mị nhãn thổi qua tới, kích cho luồng nhiệt trào xuống phía dưới bụngTống Kỳ Diễn, thân thể thần kinh và giác quan giống như là muốn nổ tung.

Bất mãn với uy hiếp của cô, Tống Kỳ Diễn giận đến phát run, "Em là bà xã của anh, anh cùng bà xã mình thân mật, em dựa vào cái gì không đồng ý, có người nào khi dễ người như em không?"

"Em không thích, không đồng ý, anh cưỡng bức em chính là phạm tội."

"Ở nơi nào là phạm tội, anh đây là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!"

"Anh cưỡng bức em chính là phạm tội, A!" Cận Tử Kỳ chỉ kịp thét một tiếng kinh hãi.

Tống Kỳ Diễn bất ngờ túm cánh tay của cô qua, kẹp cô ấn lên trên đùi của mình, mặt băng bó cầm lên tạp chí bên giường, giơ lên hướng xuống chiếc mông nửa che nửa hở dưới váy ngủ vỗ xuống.

"Bành bạch!" Tạp chí vỗ vào mông vang lên âm thanh trong trẻo ở trong tai.

Khuôn mặt Cận Tử Kỳ phút chốc đỏ bừng, xấu hổ muốn giãy giụa đứng dậy, hắn lại giam giữ thân thể của cô, lại dùng tạp chí vỗ mấy cái vào mông của cô, "Còn dám không nghe lời hay không!"

"Tống Kỳ Diễn, anh buông em ra!" Cận Tử Kỳ xấu hổ không chịu nổi, "Anh đã vứt hết thể diện hả?"

Tống Kỳ Diễn không cho là đúng, lại vỗ hai cái bốp bốp, "Sau này còn dám mạnh miệng hay không?"

—— sĩ khả sát bất khả nhục! (Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục)

Cận Tử Kỳ mím môi không thuận theo nhu nhược, hé ra gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, sau đó không thấy bị vỗ xuống nữa, đến lúc cô ý thức được có cái gì không đúng nghiêng đầu sang chỗ khác thì đã không còn kịp nữa.

Váy ngủ trên người cô bị hắn nới lỏng ra từ phía sau, một trận mát mẻ đánh tới, Cận Tử Kỳ giận đến xoay người muốn dạy dỗ cái người đàn ông sắc mê tâm khiếu này, mới vừa đứng lên, váy ngủ lại rơi xuống ở trên giường.

—— cô tựa hồ quên mất dây kéo đã bị kéo ra. . . . . .

Tống Kỳ Diễn híp mắt ung dung nhìn đôi mắt đẹp vì kinh ngạc mà trợn tròn, hai gò má Cận Tử Kỳ đỏ hồng.

Trong lúc cô muốn vòng hai cánh tay che cảnh xuân trước ngực, hắn chợt cúi người qua, đem cô quay trở lại lên trên giường, hai cánh tay thon dài chống đỡ ở hai bên, nhìn thân thể xinh đẹp dưới mái tóc đen, Tống Kỳ Diễn chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cận Tử Kỳ lại càng thêm xấu hổ, vừa che thân thể của mình, vừa nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn ở phía trên cảnh cáo, "Anh đừng làm loạn, nếu không em. . . . . . em. . . . . ."

"Em như thế nào?" Khoé miệng Tống Kỳ Diễn cong lên cúi thấp mặt cười gian, khi cô đang quay đầu tránh đi, nhướng nhướng chân mày, ôm eo của cô trở mình, dễ dàng mà mang theo cô nhảy qua dạng hai chân ngồi ở trên người mình.

"Tống Kỳ Diễn anh. . . . . . anh. . . . . ." Cận Tử Kỳ che lồng ngực của mình, thẹn quá hoá giận.

"Anh thế nào? Em đã không để cho anh cưỡng bức em, vậy em cưỡng bức anh được rồi!"

Vừa nói xong, hai tay vắt chéo ở sau ót mình, tròng mắt đen hơi híp, khóe miệng hơi cong lên, chiếc cằm kiên nghị khẽ nâng, nhìn sang cô, một bộ dáng "phóng đãng" theo "chàng" hái hoa!

Đã từng thấy người ngang ngược nhưng chưa từng thấy người mặt dạn mày dạn trơ tráo như vậy!

Một tay của Cận Tử Kỳ bắt đầu nhấc lên, vẫn chưa vung xuống, đã bị hắn chặn lại móc ngang, cả người nằm úp sấp trên lồng ngực cường tráng của hắn, khoảng không tiếp xúc cự li bằng không như vậy khiến cho cả thân thể cô đột nhiên mềm nhũn.

Tống Kỳ Diễn gần như nhận ra được sự khác thường của cô, hài lòng cười cười, giơ tay lên lướt qua gương mặt nóng bỏng của cô, bỗng nhiên lật người, một trận trời đất quay cuồng, lần nữa quay về nắm giữ quyền chủ động.

"Chuyện như vậy hãy để cho đàn ông chủ động tương đối tốt. . . . . ."

Ngày hôm sau lúc bữa ăn sáng.

Xương sống thắt lưng Cận Tử Kỳ đau nhức với hai mắt quầng thâm đi xuống lầu, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tinh thần sảng khoái đang ở trong phòng ăn bận rộn, chốc lát giúp đỡ dì Hồng bưng cái mâm chốc lát lại vào phòng bếp cầm chén đũa.

Khi phát giác cô xuống lầu, lập tức cười chào hỏi, "Rời giường? Tới đây ăn điểm tâm đi."

Không đợi cô cho hắn cái sắc mặt gì, hắn đã chạy đến cửa, hướng về phía trong đình viện gọi người, "Ba, mẹ, Mỗ Mỗ, bữa sáng chuẩn bị xong, có thể đi vào ăn!"

Một bữa ăn sáng ăn rất phong sinh thủy khởi*.

(Phong sinh thủy khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc)

Cận Tử Kỳ buồn buồn gặm cắn từng miếng bánh bao, cố tình đưa đẩy một loại bực bội, không uống sữa tươi hắn đưa tới.

Tống Kỳ Diễn bất quá cười trừ, lại tha thiết mà gọi Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ba mẹ phục vụ dùng cơm.

Cho dù Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết cơ bản không để ý tới hắn như thế nào, hắn trước sau cũng tươi cười chào đón, không khuất phục.

Sau khi ăn xong, tiễn Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ra cửa"Con rể" trở lại phòng ăn, cười tủm tỉm ngồi trở lại bên cạnh Cận Tử Kỳ, săn sóc đưa lên khăn ăn, "Ăn no xong, anh đưa em đi làm."

Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn đang lấy lòng, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng một cách ưu nhã, mới vừa có ý đứng dậy, Tống Kỳ Diễn liền giành trước một bước dời cái ghế đi.

"Ngược lại phục vụ rất chu đáo." Cận Tử Kỳ không nhịn được muốn châm chọc hắn một câu.

Tống Kỳ Diễn lại nhướng mày cười một tiếng, chợt đi phía trước một bước, dán chặt lấy cô, ánh mắt nhìn sang cô sâu kín, ở bên tai cô thầm thì nói nhỏ: "Yên tâm, tối hôm qua kiểu phục vụ đặc biệt như vậy thuộc về một mình em."

"Anh!" Cận Tử Kỳ xấu hổ nhấc chân muốn đạp qua, lại nhìn thấy dì Hồng từ phòng bếp ra ngoài, trong nháy mắt thu lại nóng nảy, khôi phục sự ưu nhã lãnh đạm của tiểu thư Cận gia như xưa.

Dì Hồng có thể nhận ra được không khí giương cung bạt kiếm trong phòng ăn, kinh ngạc nhìn Cận Tử Kỳ hỏi thăm, "Đại tiểu thư, làm sao vậy?"

Khóe môi Cận Tử Kỳ cong lên lắc đầu,"Không có sao, dì Hồng dì vào đi thôi, tôi cũng lên lầu."

Quay người lại thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tựa vào bàn hai cánh tay vòng trước ngực, đang nhìn mình vẻ mặt hứng thú.

Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không để ý tới thêm lập tức đi ra phòng khách.

"Không đi làm sao? Anh thuận đường, đưa em đi qua."

Bước chân Cận Tử Kỳ chậm lại, quay đầu nhìn hắn cười nhạt một tiếng, "Không cần, em hôm nay nghỉ."

Như mong muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc trên mặt hắn, Cận Tử Kỳ giống như là một con Khổng Tước cao quý chiếm ưu thế, bước chân nhẹ nhàng thoải mái đi tới phòng khách ngồi xuống xem ti vi.

Tiện tay điều khiển đến kênh đang phát ra một chương trình thức ăn ngon.

"Đây là Cơm hộp của Vợ Yêu sao?" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cho Cận Tử Kỳ cả kinh, thân thể run lên bần bật.

Mà đôi mắt người khởi xướng lại nhìn chằm chằm màn hình TV, nói lẩm bẩm, "Cái này là người phụ nữ mỗi ngày đều làm cho ông xã cô ấy rồi đưa đến trong công ty phải không?"

Cận Tử Kỳ không lên tiếng, mặc cho một mình hắn ở nơi này lầm bầm lầu bầu nói một mình, "Người đàn ông nào cũng cũng hi vọng bà xã của mình có thể dịu dàng hiền thục như thế nha, lên được phòng khách xuống được phòng bếp."

Thấy cô không lên tiếng, còn dùng ngón tay khều một cái lên bả vai của cô, "Em nói xem,Tiểu Kỳ?"

Nhất định xem TV không yên, Cận Tử Kỳ đem hộp điều khiển ti vi thả lại khay trà, đứng dậy nhìn lại vẻ mặt mong mỏi của Tống Kỳ Diễn, mím môi khẽ mỉm cười, "Nói như vậy anh muốn cưới cô ấy sao?"

Cận Tử Kỳ đơn thuần ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lạnh lùng, Tống Kỳ Diễn thức thời mà ngậm miệng, gạt tạp dề ở trên người đặt trên ghế sofa, chạy nhanh ra khỏi phòng khách.

"Anh phải đi làm rồi, buổi trưa không cần đưa cơm cho anh, anh ăn cơm tập thể là được rồi."

Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng đáng ghét của hắn, thật muốn đuổi theo hung hăng đá hắn một cước.

Ngoài phòng vang lên âm thanh xe có rèm che khởi động, giữa lúc Cận Tử Kỳ đang chuẩn bị lên lầu, lại lơ đãng liếc đến TV, đập vào mắt chính là một hộp Bento đang bốc hơi nóng hổi.

--------------

"Đại tiểu thư, đến rồi." Tài xế trong nhà cung kính kéo ra cửa xe ghế ngồi phía sau.

Nhưng Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sau chần chừ bất động, trên đầu gối cô để một hộp cơm hộp hình Winnie the Pooh.

Hoàn toàn ngược lại so với cô mang bộ mặt chần chờ, nụ cười trên mặt chú tài xế thật thà chất phát đã thành một đóa hoa.

Biết rõ Đại tiểu thư nhà ông mười ngón tay không dính nước dương xuân thế nhưng xuống bếp làm cơm hộp, hơn nữa đích thân đưa tới cho cô gia, bộ dáng lại giống như đánh máu gà (hăng hái), chủ động xin đi giết giặc hào hứng giúp đỡ hộ tống Đại tiểu thư tới công ty.

Cũng là chú tài xế có phần nhiệt tình, để cho Cận Tử Kỳ hoàn toàn không có cơ hội hối hận, một đường chạy như điên tới, đến thời điểm cô lấy lại tinh thần, đã đến lầu dưới Tống thị.

Muốn phân phó tài xế quay đầu xe trở về, nhưng đối diện ánh mắt vui mừng của chú tài xế, Cận Tử Kỳ cũng không nhẫn tâm phá hư tâm tình tốt đẹp của mọi người, chỉ có thể nhắm mắt xuống xe.

"Đại tiểu thư, cố gắng lên!" Tài xế trước khi rời đi làm một động tác cổ vũ.

Cận Tử Kỳ sững sờ nhìn ông, vụng về bắt chước ông làm ra động tác tay giống vậy, miễn cưỡng mà cười cười, "Cố gắng lên."

Ở cửa chính Tống thị nhân viên ra ra vào vào hẳn là đi ăn cơm trưa hoặc là ăn cơm trưa xong trở về.

Cận Tử Kỳ đứng ở trước toà nhà cao vút, hít sâu một cái, làm một phen tâm lý trong lòng, hạ quyết tâm đi vào, một đường không có ai ngăn trở cô, có thể gương mặt đó của cô đối với họ mà nói quá mức quen thuộc.

Đang ở cửa thang máy nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh vừa mới dùng cơm trở về, ánh mắt sắc bén lạnh băng dưới mắt kiếng của hắn trực tiếp rơi vào hộp cơm hộp trong tay cô, Cận Tử Kỳ lấp liếm mà giấu ở sau lưng mình, sắc mặt bình tĩnh mà giải thích.

"A, vừa rồi có nhà hàng đang làm hoạt động tặng quà ở ven đường, ở đường Sơn Tây bên kia."

Hàn Mẫn Tranh gật đầu một cái, liền dời ánh mắt sang chỗ khác, đến lúc đi ra cửa thang máy, khi cửa thang máy lần nữa khép lại, mới đột nhiên quay đầu lại nói với Cận Tử Kỳ,"Cận tiểu thư, tôi mới từ đường Sơn Tây ăn cơm trở lại."

Khóe mắt Cận Tử Kỳ giựt giựt, lời nói dối bị vạch trần mà ngượng ngùng, nhưng gương mặt Hàn Mẫn Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, hướng cô cung kính cúi đầu độ cong mười lăm độ, sau đó rời đi.

Thang máy khép lại, chỉ còn lại một mình Cận Tử Kỳ, cô quay đầu thì nhìn thấy trên vách kính thang máy sáng ngời gương mặt mình hồng hồng, cúi đầu nhìn hộp cơm hộp trong tay, thật muốn hất tay vứt đi.

Trong lòng nghĩ như vậy, cửa thang máy đã lần nữa mở ra, đến chỗ tầng lầu phòng làm việc của Tống Kỳ Diễn.

Chầm chậm mà đi ra thang máy, lại gặp thoáng qua một thanh niên tinh anh mặc tây trang mang giày da, đối phương rất nhanh quay sang đây, hướng đến Cận Tử Kỳ có chút không yên lòng chào hỏi, "Chào Phu nhân!"

Một tiếng "Chào Phu nhân" để cho Cận Tử Kỳ ngẩn ra, theo tiếng nghiêng đầu thì nhìn thấy Trâu Hướng nhìn mình cười ha hả.

Vì vậy cũng kéo ra một nụ cười lịch sự, lên tiếng, "Chào anh, tôi tìm Tống Kỳ Diễn, anh ấy có ở đây không?"

Vừa nghe Cận Tử Kỳ là tới tìm Tống Kỳ Diễn, hai con mắt Trâu Hướng giống như là một trăm ngói bóng đèn chợt sáng lên, dùng sức gật đầu, mang Cận Tử Kỳ đến phòng làm việc đồng thời cố ý đè thấp giọng nói: "Cô cuối cùng đã tới, BOSS cũng chờ sốt ruột, bắt đầu từ mười giờ, BOSS vẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng mở cửa ghé đầu ra ngoài nhìn một chút."

"Vốn là tôi còn tò mò có phải xảy ra chuyện gì lớn lao hay không, vào lúc này nhìn thấy cô, tôi mới biết, nguyên lai là BOSS không kịp đợi mà muốn gặp cô rồi!" Vừa nói, Trâu Hướng nhìn Cận Tử Kỳ cười cười mờ ám.

Cùng nụ cười của dì Hồng và chú tài xế trong nhà giống nhau như đúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.