"Kỳ Kỳ, vừa rồi Mỗ Mỗ gặp phải một bà cụ bị lạc đường, bà nói bà muốn tìm Tử Kỳ, Mỗ Mỗ suy nghĩ một chút, biết rõ bà tìm chính là người, bảo bà ngồi trên băng ghế chờ Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đi tìm Kỳ Kỳ trước."
trên lưng Mỗ Mỗ đeo một cái cặp sách mini, đôi chân ngắn nhỏ đong đưa, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ đi theo nó, buồn cười mà mím khóe môi, đứa nhỏ này như thế nào tự quen thuộc như vậy, trong chốc lát thì chú trong chốc lát thì bà!
"Kỳ Kỳ, người xem, bà cụ ở đó!" Mỗ Mỗ duỗi đầu ngón tay nhỏ núc ních ra, chỉ thẳng vào một phương hướng.
Cận Tử Kỳ men phương hướng nó chỉ mà nhìn sang, xuyên qua đám người di chuyển lui tới giữa sân bay, một bóng dáng màu đen khô gầy ánh vào trong tầm mắt của cô, Mỗ Mỗ đi trước đã hét lên: "Bà ơi, Kỳ Kỳ đến đây!"
Dường như người phụ nữ lớn tuổi kia đã nghe được giọng nói non nớt trong trẻo của Mỗ Mỗ, động tác xoay người lại thật chậm chạp.
Bà ấy xem ra đã hơn bảy mươi tuổi, trên đầu đội chiếc mũ lông nhung, trên người mặc một chiếc áo khoác vải nỉ mới tinh màu đen cùng một chiếc quần bông màu nâu in chữ "Phúc", chân mang một đôi giày da đế bằng được làm thủ công.
Từ cách ăn mặc này có thể nhìn ra được, điều kiện kinh tế trong nhà của người phụ nữ lớn tuổi này tương đối khá, nhưng mà cảm thấy chung quanh bà không có bất kỳ thân nhân nào quen biết với bà, lẻ loi một mình chống quải trượng đứng ở giữa đại sảnh sân bay rộng lớn.
"Kỳ Kỳ, chúng ta qua gặp bà một chút đi, bà đã tìm Kỳ Kỳ mà!"
Mỗ Mỗ ngẩng lên gương mặt trái táo hồng hồng, cười toe toét khoe răng trắng, đung đưa bàn tay của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bỗng dưng giật mình, được giọng nói của Mỗ mỗ mà kéo dòng suy nghĩ trở lại, không yên lặng đứng ở tại chỗ nữa, theo ý của Mỗ Mỗ, nhấc chân đi về người phụ nữ lớn tuổi đang rướn cổ nhìn sang đây.
"Bà ơi, đây là Kỳ Kỳ nha!" Mỗ Mỗ giống như tranh công mà giới thiệu Tử Kỳ với bà cụ.
Đợi đến gần, Cận Tử Kỳ mới nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ lớn tuổi này, dưới mũ là một mái đầu tóc trắng, có lẽ bởi vì lúc còn trẻ làm việc vất vả không có chú trọng bảo dưỡng, khiến cho nếp nhăn trên trán và ở khóe mắt rất sâu.
Bà lão khi nhìn thấy Mỗ Mỗ lanh lợi thì ánh mắt hiền lành tràn đầy ý cười, dựa theo lời nói của Mỗ Mỗ mà quay qua nhìn về phía Cận Tử Kỳ ở bên cạnh, bởi vì do lớn tuổi mà động tác của bà cũng có chút bất tiện.
Khi Cận Tử Kỳ đối diện với đôi mắt ẩn sâu sự hỗn độn kia, cổ họng giống như là bị mắc kẹt cái gì đó, không lên tiếng tự giới thiệu mình trước, chỉ lẳng lặng nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi nhỏ gầy ở trước mắt này.
Mà khi bà lão nhìn đến Cận Tử Kỳ, nếp nhăn trên mặt và khóe miệng khi cười càng thêm rõ ràng, đôi bàn tay thô ráp hiện đầy đồi mồi run rẩy nâng lên, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Cận Tử Kỳ đang buông xuống ở bên người tạo thành hình ảnh vô cùng đối lập.
Thân hình của Cận Tử Kỳ cứng đờ, khi bàn tay hơi lạnh của cô được một cổ ấm áp bao quanh, cô theo bản năng muốn rút về, nhưng mà khi chạm vào ánh mắt ôn hoà từ ái kia thì động tác giãy giụa cũng chậm lại.
Nhưng bà lão một chút cũng không có phát hiện Cận Tử Kỳ không được tự nhiên, bà lôi kéo bàn tay của Tử Kỳ, mở miệng nói ra câu nói đầu tiên chính là "Tử Kỳ, con nói đi toilet, nhưng ta đi tìm như thế nào cũng không tìm được con?"
Cận Tử Kỳ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh thì trong lòng đã hiểu, khi cô thấy đôi mắt của bà lão trước mắt đục ngầu không thấy rõ, thì đoán được bà lão trước mắt có thể do lớn tuổi nên ở mặt nhận thức tồn tại khó khăn.
Chỉ là, một tiếng "Tử Kỳ" kia khi gọi lại làm cho ngực cô giống như bị một tảng đá lớn chặn lại mà khó chịu.
"Tử Kỳ à, có phải ở đâu không thoải mái hay không, đến, để cho mẹ xem một chút..."
Cận Tử Kỳ đang muốn không để lại dấu vết mà tránh đi sự va chạm đến thân thể của bà lão, nhưng khi cúi đầu thì nhìn thấy ống quần của bà lão có một mảng lớn bị ướt thì dừng lại, bà mới vừa nói bà đi đến toilet tìm "Tử Kỳ".
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của bà lão khi bước đi thì bảy nghiêng tám lệch, Cận Tử Kỳ cũng có thể tưởng tượng ra tình hình của bà ấy là một mình ngây ngốc ở trong sân bay to như vậy tìm kiếm người khắp nơi nhưng bất lực mờ mịt chả biết gì.
Trong lòng mềm nhũn, cô giật giật khóe miệng, giọng nói cũng dịu dàng đi vài phần: "Tôi không sao, ngài yên tâm đi."
Vạt áo lại bị một chút lực nho nhỏ giữ chặt, Cận Tử Kỳ rũ mắt xuống, Mỗ Mỗ rũ cụp lấy hai hàng lông mày rậm, chu cái môi hồng nhỏ khẽ càu nhàu: "Kỳ Kỳ, tại sao Kỳ Kỳ có bà rồi thì không để ý tới Mỗ Mỗ, quá tổn thương lòng của Mỗ Mỗ!"
Cận Tử Kỳ đang định trừng phạt nó mà gõ nhẹ một cái lên cái đầu nhỏ của nó, nhưng khi thấy bộ dáng nó giơ đôi tay nhỏ đầy thịt che lấy cái trán nháy nháy mắt, thì cười khẽ: tự mình tìm phiền toái bây giờ ngược lại còn dám vu oan cô!
"Ngoan ngoãn đàng hoàng, không cho phép ồn ào, chờ dẫn bà cụ tới quầy phục vụ, giúp tìm được người nhà của bà, chúng ta sẽ trở về nhà, nếu không..." Cận Tử Kỳ đe dọa mà chỉ chỉ ra mấy lá cờ màu đang lay động trước gió ở ngoài cửa sổ: "sẽ trói con lên trên cột cờ đó biết không?"
Vừa nghe đến hai chữ "cột cờ", mặt của Mỗ Mỗ lập tức biến sắc, vội vội vàng vàng che lấy cái miệng nhỏ của mình chớp chớp đôi mắt to, vô tội ai oán nhìn nhìn người mẹ vô lương, quả nhiên là bộc lộ ra đức hạnh khắc nghiệt giống như ba ba của bé anh đào!
Nhớ đến cô vợ nhỏ của mình cả ngày lệ thuộc vào mình, liếm liếm miệng của mình, lại nhớ đến ông già kia đóng gói mình đuổi ra khỏi cửa, anh bạn nhỏ Mỗ Mỗ trong nháy mắt liền nghiêng cái đầu như cà rốt hết nước.
Cận Tử Kỳ thấy cậu nhóc cuối cùng cũng yên tĩnh lại, mặc dù vẻ mặt kia quả thực sầu khổ, nhưng cũng không có nhàn rỗi để ý tới, việc cấp bách, cô nên phiền não chính là bà cụ vẫn luôn nắm tay mình ở trước mắt này.
"Làm sao mặc ít như vậy, mẹ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh, khó trách tay lạnh như băng vậy."
Ánh mắt của bà lão nhìn cô trở nên ân cần, nhưng mà lại vẫn trống rỗng hỗn độn như cũ, sau đó một tay chống quải trượng một tay dắt tay Tử Kỳ muốn dẫn cô đến phía trước mặt: "đi nào, chỗ mẹ có quần áo, mặc vào sẽ ấm áp ngay."
"Tử Kỳ..." Thấy Tử Kỳ bất động, bà cụ không khỏi quay đầu lại, sau đó dịu dàng cười ấm áp: "Đứa nhỏ này, làm sao mà cứ đứng ở đây?"
Cận Tử Kỳ không biết nói gì, chỉ là trên con ngươi in ngược dáng vẻ tươi cười của bà lão.
Mặc dù gương mặt này già nua một chút, nhưng cô phát hiện hình như cùng một khuôn mặt trong ký ức của cô có vài phần tương tự.
"Tử Kỳ, Tử Kỳ rốt cuộc con làm sao vậy? nói cho mẹ, có phải Viễn Viễn ăn hiếp con hay không?"
Bà lão thấy Cận Tử Kỳ không lên tiếng, đột nhiên lo lắng, chỉ thiếu chút nữa khẩn trương mà quay vòng vòng tại chỗ.
Khi Cận Tử Kỳ nghe được hai chữ "Viễn Viễn", đáy mắt bỗng nhiên có một hình ảnh xa xôi thăm thẳm chớp tắt đi qua, ngay sau đó thì nghe được một giọng nữ dịu dàng đầy lo lắng từ xa truyền đến gần: "Mẹ!"
Giọng nói này dường như đã từng quen biết, mặc dù số lần nghe thấy cũng không nhiều lắm, nhưng cô vẫn nhớ ở trong lòng.
Tay của Cận Tử Kỳ theo bản năng mà siết chặt, cô theo tiếng quay đầu lại, quả nhiên, vẻ mặt của Phương Tình Vân đầy lo lắng vội vàng chạy chậm tới vị trí của họ, trong tay của cô là một túi hành lý lớn chuyên dùng cho người già.
Khi Phương Tình Vân nhìn thấy Cận Tử
Kỳ thì bước chân hơi chậm lại, trong mắt cũng chợt lóe lên kinh ngạc và ánh sáng sắc bén, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại như thường, quay mặt đi con ngươi nhìn thẳng bà lão bên cạnh: “Mẹ, làm sao mẹ chạy đến nơi này?”
Cũng có lẽ vì vô tình gặp Cận Tử Kỳ, tâm tình của Phương Tĩnh Vân trở nên không tốt lắm, cho nên khi nói chuyện với bà cụ trong giọng nói cũng có vài phần khó chịu, giữa hàng lông mày thanh tú cũng lộ ra chút bực bội.
Lúc ánh mắt của Phương Tĩnh Vân dừng lại ở bàn tay của bà cụ thì thần sắc chấn động, bởi vì giờ phút này bà cụ đang nắm thật chặt tay Cận Tử Kỳ, đặc biệt là sau khi Phương Tĩnh Vân đột ngột chạy tới như vậy, sợ “Tử Kỳ” bị cướp đi.
Cận Tử Kỳ không đi quan tâm để ý đến sắc mặt Phương Tĩnh Vân phức tạp khó coi, không lộ dấu vết rút tay của mình về, mặc dù trong lúc ấy bà cụ liên tục cố gắng giữ chặt cô, nhưng cô cũng không chút nào chần chờ, cũng không nhìn đến sắc mặt của bà lão nữa.
“Nếu đã tìm được người rồi, chúng tôi cáo từ trước.” Cận Tử Kỳ cũng không cần cầu xin Phương Tĩnh Vân nói lời cảm ơn, kéo bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ định rời đi, thế nhưng bà lão lại không muốn. “Tử Kỳ, con đi đâu vậy hả?”
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn thấy ống tay áo mình bị kéo lấy, mà Phương Tĩnh Vân đã đưa tay đến đẩy bàn tay của bà lão ra, trong miệng cũng vội vã giải thích: “Mẹ, mẹ nhận lầm người rồi, chúng ta về nhà đi, A Viễn vẫn còn chờ mẹ!”
Phương Tĩnh Vân nói lời này giống như chạm đến chỗ đau của bà lão, vốn hòa ái dễ gần bà lão đã lập tức nghiêm mặt, ánh mắt vốn hỗn độn cũng trấn tĩnh hơn chút ít, trừng mắt Phương Tĩnh Vân: “Tôi ở đâu nhận lầm, đây không phải là Tử Kỳ của tôi sao!”
Nhưng phàm là người già mắc chứng bệnh si ngốc, đều kiêng kỵ nhất là bị người ngoài nắm lấy yếu điểm này mà nói chuyện.
“Mẹ--” Phương Tĩnh Vân đột nhiên bị bà lão mang theo thần sắc không vui dạy dỗ khiến cho sắc mặt trắng bệch.
Nhất là một câu “Tử Kỳ của tôi” kia, càng làm cho thân thể Phương Tĩnh Vân không ngừng run rẩy, cô ổn định hô hấp của mình, nhìn về phía Cận Tử Kỳ nói: “Cận tiểu thư còn làm phiền cô giải thích một chút, mẹ chồng tôi tính tình bướng bỉnh, dù sao cũng không nghe lời của người khác, nếu như cô nói không phải thì đại khái bà cũng sẽ không làm phiền cô như vậy.”
Sắc mặt của Phương Tĩnh Vân thật không tốt, hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ nhướng lên, nhưng lại có thể hiểu tâm tình của cô ấy.
Nghe đến đó nếu như Cận Tử Kỳ vẫn không rõ đây là có chuyện gì, vậy đơn giản so với đứa ngốc còn ngốc hơn.
Phương Tĩnh Vân sử dụng xưng hô với bà lão đây là mẹ chồng, “Viễn Viễn” trong miệng bà lão ngoại trừ Tần Viễn còn có thể là ai?
Nếu như mẹ chồng của mình lôi kéo bạn gái trước của chồng mình một mực thân thiện mang vẻ yêu thích, còn đối với mình mắt lạnh, e rằng chỉ cần là một người phụ nữ có thất tình lục dục cũng không có cách nào mang khuôn mặt tươi cười chào đón.
Huống chi, Cận Tử Kỳ cùng Phương Tĩnh Vân trong lúc đó, sớm đã không có cái gọi là mặt ngoài vui vẻ đáng nói. Chỉ là vì sao mỗi lần khi cô gần như sắp quên đi một số nhân vật như vậy, cuối cùng lại xuất hiện ra một hai người sẽ đến nhắc nhở cô sự tồn tại của Tần Viễn, chẳng lẽ thật sự chính là một đoạn nghiệt duyên sao?
Về phần bà lão tại sao cứ mở miệng ra là một tiếng “Tử Kỳ”, Cận Tử Kỳ cũng không quan tâm, đây có liên quan gì đến cô, chẳng lẽ cũng bởi vì một tiếng “Tử Kỳ” cô sẽ phải đảm nhiệm làm một thánh mẫu Maria sao?
Cận Tử Kỳ nhẹ phẩy tay của bà Tần đang nắm ống tay áo của mình, thản nhiên nói: “Tần lão phu nhân, chỉ sợ bà nhận lầm người, giữa chúng ta dường như chưa gặp qua, chỉ là không hiểu vì sao bà biết rõ tên của tôi?”
trên mặt bà Tần lộ vẻ lờ mờ ngơ ngẩn, đồng thời trên mặt của Phương Tĩnh Vân cũng đầy lúng túng, nhưng cô cũng chỉ biết cố gắng tỉnh táo lại, vịn lấy thân thể bà Tần bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, dịu dàng nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Bà Tần lại ngơ ngẩn nhìn sang Cận Tử Kỳ không rời mắt được, khẽ nhếch miệng, tay run rẩy chỉ chỉ Cận Tử Kỳ, đôi môi lúng túng ậm ừ, nói lẩm bẩm, giống như là đang hỏi chính mình: “Tử Kỳ thật sự không phải là con dâu của tôi sao?”
Động tác Cận Tử Kỳ ôm lấy Mỗ Mỗ khẽ dừng, nhưng không quay đầu lại nhìn bà Tần, lập tức dẫn Mỗ Mỗ rời đi.
Sau lưng, còn có thể nghe được Phương Tĩnh Vân một lần lại một lần nhấn mạnh từng chút một, “Mẹ, mẹ lại hồ đồ! Con mới là vợ của A Viễn, là con dâu của ngài, lần sau cũng đừng nhận bậy nữa.”
“Hả? cô là Tử Kỳ?” Tôi nhìn không giống nha, vừa rồi người kia mới là Tử Kỳ mà, tôi không thể nào nhận lầm.”
"Hả? Cô là Tử Kỳ? Tôi nhìn không giống nha, vừa rồi người kia mới là Tử Kỳ mà, tôi không thể nào nhận lầm ."
Giọng nói của bà Tần cũng trở nên vô cùng hoang mang, vòng qua vòng lại sắp xoay cho mình chóng mặt.
Phương Tình Vân bắt lấy tay của bà, liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ đã đi xa, rồi nhìn qua đôi mắt của bà Tần đã như giếng cạn không chút gợn sóng lại đục ngầu, nói rõ từng chữ một: "Con không gọi là Tử Kỳ, con gọi là Tình Vân, mẹ, mặc kệ là mẹ thật sự hồ đồ hay là giả hồ đồ, con cũng hi vọng mẹ có thể cho con sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho người làm vợ của con trai mẹ."
Bà Tần nghe được chỉ ngây ngốc nhìn Phương Tình Vân nghiêm túc, một hồi lâu sau ồ một tiếng, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ tay của Phương Tình Vân, "Mẹ lại làm chuyện ngu ngốc, con à, Viễn Viễn đâu, tại sao không thấy nó hả?"
Tâm tình của Phương Tình Vân cũng theo đó thay đổi tốt hơn, thái độ đối với bà Tần lại hiếu thuận như trước: "A Viễn gần đây muốn ở chỗ này mua một miếng đất khai phá sân golf, cho nên vẫn luôn bận bịu cùng Cục địa chính ở thành phố này và một số nhà khai phát với kiến trúc sư bàn bạc....."
Nói đến một nửa Phương Tình Vân lại im bặt, nhìn đôi mắt của bà Tần đã một mảnh mờ mịt, cô lặng lẽ mà than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, mình nói với một bà lão ở nông thôn cái gì cũng không hiểu để làm gì?
"Tại sao không nói? Con vẫn còn chưa nói cho mẹ biết đến tột cùng Viễn Viễn đi làm cái gì, tại sao không đến đón mẹ?"
Trong lòng Phương Tình Vân tự nhủ: cho dù tôi nói, cũng chưa chắc bà nghe mà hiểu được, chi bằng không nói, đỡ phải đến lúc đó bà truy vấn hỏi đến cùng, làm cho tôi nhức đầu.
Nhưng trên mặt Phương Tình Vân vẫn là uyển chuyển giải thích: "Kỳ thật cũng không có gì, A Viễn chính là đi công tác, mẹ cùng con trở về trước, buổi tối trở về nhà ăn cơm, đến lúc đó để cho anh ấy hiếu kính với mẹ thật tốt!"
Bà Tần nghe xong lời này mới thở phào một cái, vừa ở một bên được Phương Tình Vân dắt đi ra ngoài, vừa nghiêng đầu hỏi cô: "Tử Kỳ à, vừa rồi ở trong phòng rửa tay mẹ không cẩn thận làm ướt quần, con lau lau giúp mẹ đi."
Vốn đang đi lên phía trước Phương Tình Vân đột nhiên ngừng lại, bà Tần không hiểu tại sao nên nhìn cô: "Làm sao dừng lại rồi?"
Huyệt thái dương bên trán Phương Tình Vân đập thình thịch, lại cố nén không phát tác, nghiêng đầu nhìn qua bà cụ, nhấn mạnh lại nhiều lần: "Mẹ, con đã nói với mẹ, con không gọi là Tử Kỳ, cố gắng đừng gọi con như vậy!"
"Con nói con là vợ của Viễn Viễn nhà ta, vợ của Viễn Viễn nhà ta không phải là Tử Kỳ..."
Bà cụ cũng cảm thấy bội phần uất ức, nho nhỏ nói thầm, lại bị Phương Tình Vân thính tai mà nghe được, cô vịn lấy bả vai của bà cụ, hít sâu một cái, mạnh mẽ mở miệng lên tiếng: "Cận Tử Kỳ đã cùng A Viễn chia tay, cô ấy không nhớ A Viễn của mẹ, hiện tại con mới là vợ hợp pháp của A Viễn, hiểu không?"
Vẻ mặt của bà Tần nhất thời trở nên đờ đẫn, giống như nghe không rõ lời nói của Phương Tình Vân, hoặc là không thể tin được nội dung mà chính mình nghe được, chỉ là há miệng không ngừng run rẩy, lại nói không ra lời.
Phương Tình Vân phát giác được phản ứng của mình có phần hơi quá, nếu như Tần Viễn biết mình nói với mẹ anh như vậy, bảo đảm không cho phép mình lại tức giận, nên lập tức tiến lên một lần nữa đỡ lấy bà Tần: "Mẹ, tính tình của con hơi lớn, mẹ đừng để trong lòng, còn nữa, con thật sự rất hy vọng có thể nghe mẹ gọi con một tiếng Tình Vân."
Lời nói này đã đủ để giải thích rõ Phương Tình Vân những năm qua chua xót, chăm sóc cho bà lão này không ít, kết quả bà lão khi thấy cô liền lôi kéo tay của cô mà Tử Kỳ ngắn Tử Kỳ dài này nọ, hoàn toàn mang cô thành thế thân của Cận Tử Kỳ.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi vì sao cơn tức của cô sẽ lớn như vậy, nhất là bị Cận Tử Kỳ nghe qua những lời này.
Còn không biết ở trong lòng Cận Tử Kỳ cười nhạo cô như thế nào!
Phương Tình Vân không khỏi ảm đạm thương tâm, nhưng cô cũng chỉ biết không thể biểu hiện ra ngoài quá nhiều, bày ra với bà Tần một nụ cười sáng lạn, lại dìu lấy bà cụ đi đến chỗ đậu xe, lại phát hiện bà cụ tựa như cái tượng gỗ điêu khắc không nhúc nhích.
"Mẹ, như thế nào không đi?" Cô nhẹ nhàng đẩy bà Tần hai mắt đã vô thần.
Bà Tần nghe tiếng quay đầu nhìn cô, nhìn mặt Phương Tình Vân chằm chằm thật lâu, mới nói: "Con không gọi là Tử Kỳ?"
Không lạnh không nóng, giọng nói già nua mù mờ ngỡ ngàng, mơ hồ mang theo một chút đau đớn, nhưng Phương Tình Vân chỉ lo cảm động bà lão rốt cục nhận rõ thực tế, cũng không thật sự chú ý, nơi nào sẽ phát hiện bà cụ có bất thường.
"Đúng nha, mẹ, về sau mẹ kêu con là Tình Vân, cũng có thể gọi con Vân Vân, tựa như mẹ gọi A Viễn vậy."
Bà Tần lại không đáp lại lời nào, chỉ quay đầu nhìn qua bầu trời xanh thẳm phía trước, giống như là lão tăng nhập định, thật lâu sau mới lẩm bẩm tự nói một tiếng: "Tình Vân..."
"Ôi!" Phương Tình Vân vui mừng đáp một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp nho nhã đều là vẻ tươi cười.
Những nỗ lực bao năm qua không oán không hối, rốt cục bắt đầu có hồi báo, cô tin tưởng về sau sẽ tốt hơn !
...............
Trở lại trên xe, anh bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ ngồi ở trên ghế sau, hai tay nắm lấy dựa lưng của ghế lái phụ, ló ra gương mặt trắng nhỏ mềm mượt hỏi Cận Tử Kỳ đang lái xe: "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ biết bà cụ sao?"
Cận Tử Kỳ ở trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu nhóc mập mạp tinh quái kia, đưa bàn tay phải rảnh rỗi sờ sờ cái đầu dưa hấu của nó, đầu tóc so với trước khi đi dài ra không ít: "Không quen biết thì không thể làm chuyện tốt giúp bà tìm được người nhà sao?"
Mỗ Mỗ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lắc lắc đầu, tựa vào trên đệm dựa: "Tại sao bà phải nói Kỳ Kỳ là con dâu của bà!"
"Câu nào của bà nói Kỳ Kỳ là con dâu của bà chứ?" Cận Tử Kỳ liếc nhìn đứa bé thông minh nhà mình.
"Bà nói Kỳ Kỳ là vợ của Viễn Viễn, Viễn Viễn là con trai của bà, cho nên Kỳ Kỳ là con dâu của bà!"
Cận Tử Kỳ bật cười: "Con biết con dâu là có ý gì sao?"
"Tựa như Kỳ Kỳ với ông nội vậy !" Mỗ Mỗ giơ cao tay lớn tiếng hô, sợ bị ngộ nhận là ngu ngốc.
Nhìn qua bộ dáng đáng yêu của Mỗ Mỗ, tại ngã tư đường Cận Tử Kỳ dừng xe chờ đèn đỏ, xoay người lại, nhéo nhéo cái mặt trái táo mềm nhẵn, trầm ngâm hai giây, "Đừng nói cho ba ba con chuyện hôm nay gặp được bà cụ biết không?"
"Nhưng mà con đã nói cho ba ba rồi, làm sao bây giờ?" Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp đôi mắt to đen lúng liếng.
Cận Tử Kỳ khẽ nhíu mày: "Khi nào?"
Tại sao cô không biết tên nhóc này từ khi nào thì mật báo cho Tống Kỳ Diễn rồi?
Không muốn để cho Tống Kỳ Diễn biết rõ, cũng bất quá là không muốn thêm phiền toái không cần thiết, Tần Viễn, trước giờ vẫn luôn là vướng mắc trong lòng Tống Kỳ Diễn, giống như lần trước cô nói về Tần Viễn hắn sẽ mất tinh thần mà ngã ở trong phòng tắm.
"Ngay mới vừa rồi đó! Thời điểm Kỳ Kỳ lấy xe, con gọi điện thoại cho ba ba, nói cho ba ba biết Mỗ Mỗ đã trở lại, thuận tiện cũng nói cho ba ba biết, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ gặp được một bà lão kỳ quái."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, lập tức hiểu được, tất nhiên là vừa rồi cô đi lấy xe, khi Mỗ Mỗ cầm lấy túi của cô đứng ở ven đường đợi cô đã len lén cầm di động của cô gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn!
Trẻ con thời buổi bây giờ, có cần thông minh như vậy hay không?
Cận Tử Kỳ nhìn qua bộ dạng tiểu đại nhân của Mỗ Mỗ, đột nhiên cảm thấy đau đầu, về sau có bí mật gì, tuyệt đối không thể nói ở ngay trước mặt Mỗ Mỗ, không chừng nó xoay người lập tức cầm lấy cái loa lớn tuyên bố ra ngoài cho cô.
Mỗ Mỗ không biết trong lòng Kỳ Kỳ thân yêu của mình đang mưu tính về sau đề phòng mình như thế nào, nó tựa cái cằm của mình ở trên đệm dựa, cúi đầu ủ rũ như ông cụ non mà thở dài.
Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn qua nó, nhưng Mỗ Mỗ ngồi trở lại trên ghế sau, đong đưa hai cái chân nhỏ, rũ cụp lấy lông mày: "Thật kỳ quái nha, ba ba cũng nói đừng để cho Kỳ Kỳ biết là Mỗ Mỗ đã nói cho ba ba chuyện của bà cụ rồi!"
Cận Tử Kỳ lập tức ngây ngẩn cả người.
Mỗ Mỗ mở đôi mắt to, "Ba ba nói, hàng vạn hàng nghìn lần cũng không thể để cho Kỳ Kỳ biết rõ ba ba đã biết chuyện bà lão kia nói Kỳ Kỳ là con dâu của bà."
Những lời này có chút không suông miệng, Mỗ Mỗ nói xong có phần tốn sức, tự thuật lại thật chậm, cộng thêm mồm miệng vẫn không phải là rất rõ ràng, Cận Tử Kỳ thật lâu sau mới hiểu được lời Mỗ Mỗ nói là có ý gì.
Mà Mỗ Mỗ sau khi nói xong thì đầu của mình còn loạng choạng, vừa rồi nghe thấy đã choáng bây giờ nói lại còn choáng hơn!
Nhưng Cận Tử Kỳ cúi đầu cười, cô vẫy vẫy tay với con trai: "Mỗ Mỗ, đáp ứng Kỳ Kỳ một chuyện được không?"
Mỗ Mỗ lập tức tiếp cận tới đây, dáo dác, giống như con chuột đồng giảo hoạt.
"Đừng nói với ba ba con là con đã đem chuyện ba ba biết bà cụ gọi Kỳ Kỳ là con dâu của bà đã nói cho Kỳ Kỳ."
Sau khi nói xong, Cận Tử Kỳ lập tức nổ máy xe.
Mà anh bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ còn duy trì lấy tư thế ghé đầu qua, gãi cái đầu dưa hấu của mình, tỏ ra nghe không hiểu.
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng ngơ ngác của nó, bật cười: "Cái đứa trứng ngốc!"
Xe được dừng lại ở ven đường, Cận Tử Kỳ cũng quay xuống tựa ở trên lưng ghế, "Vậy thay lời khác là được rồi, Mỗ Mỗ, nếu như ba ba hỏi tiếp, con hãy nói giúp Kỳ Kỳ một câu cho ba ba."
Mỗ Mỗ hiếm khi nhu thuận mà gật đầu, chun chun cái mũi nhỏ lên.
Cận Tử Kỳ nói xong ba chữ kia, rồi cười cười lái xe vào trong dòng xe đang chạy, không có chú ý đến ở chỗ ngồi phía sau Mỗ Mỗ nhếch nhếch miệng, móc ra điện thoại di động cất trong túi của mình, vừa rồi quên bỏ lại vào trong túi xách của Kỳ Kỳ.
Ngón tay nhỏ trắng mịn núc ních quét quét vài cái trên màn hình, sau đó gác chiếc điện thoại cứng nhắc hơi lớn qua bên tai, ở bên kia vừa kết nối được ầm lên: "Ba ba, Kỳ Kỳ nói Kỳ Kỳ yêu ba ba!"
Cận Tử Kỳ thoáng bất ngờ không kịp chuẩn bị, chợt dẫm mạnh thắng xe, cái đứa trứng ngốc này!
cô có bảo nó nói như vậy sao? không phải là cô dặn đi dặn lại nó, nếu như Tống Kỳ Diễn lại truy cứu tới nữa mới nói sao?
Ngón tay nhỏ của Mỗ Mỗ nhẹ điểm điểm lên trên màn hình, ung dung cúp điện thoại, cười ngây ngô hắc hắc hai tiếng: "Ba ba nói, ba ba cũng yêu Kỳ Kỳ." Cúi đầu xuống, phát hiện mình bỏ quên, vội vàng bổ sung một câu: "Bất quá ba ba cũng nói, ngàn vạn lần cũng không thể để cho Kỳ Kỳ biết ba ba càng yêu Mỗ Mỗ hơn!""
Cận Tử Kỳ đối với tâm tư mờ ám của tên nhóc trứng thối này làm cho dở khóc dở cười, đưa tay véo véo mũi của nó.
Nguyên văn lời của Tống Kỳ Diễn là - -
Anh cũng yêu em. Đừng bóp méo lời thoại nghe chưa, nếu không lần sau cũng không cho con gặp tiểu anh đào!
Mỗ Mỗ len lén liếc nhìn sắc mặt của Cận Tử Kỳ, hai đầu ngón trỏ nho nhỏ đâm đâm vào nhau, đây không có tính là bóp méo lời thoại, nó nhiều lắm là, nhiều lắm la bỏ thêm một câu mà thôi.
............
Gần tối, Tống Kỳ Diễn cùng Cận Tử Kỳ đi đến Thịnh Thế Hào Đình, hai người ăn ý không có đề cập chuyện của bà Tần.
Giống như dự liệu đến người nhà họ Bạch sẽ cố ý làm khó dễ, Tống Kỳ Diễn cũng không dựa theo giờ giấc mà Tống Chi Nhậm giao phó đến Thịnh Thế Hào Đình, mà lái xe đi hóng gió ở trung tâm thành phố, trì hoãn một giờ sau mới đến khách sạn.
Kết quả đúng như hắn dự đoán, chờ họ đi vào phòng được bao, bên trong vẫn không có một bóng người.
Xem ra đêm nay người nhà họ Bạch là quyết tâm ra oai phủ đầu cho họ một trận "Ác khí."
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nhìn nhau cười một tiếng, cũng không lộ ra bực mình, ngược lại là ngồi lên trên một bên sofa, thỉnh thoảng mỉm cười trao đổi một chút tâm đắc về ẩm thực, thoạt nhìn cũng vô cùng ân ái!
Nhìn trong mắt nhân viên phục vụ, tất nhiên là cảm thấy chủ nhân phòng bao này quả thật rộng lượng, không phải chỉ ăn một bữa cơm sao. Những vị khách kia còn kì kèo mè nheo, cả buổi rồi vãn còn chưa đến, thật sự rất không có lễ độ!
Vì vây, trải qua sự bát quái truyền bá của đám nhân viên phục vụ, sau bữa cơm này ở tại đây, nhìn thấy nhà họ Bạch ngang ngược càn rỡ sẽ mang chút tội danh như nhận lời mời đi đến khách sạn ăn cơm rất thích đến muộn.
Sau đó cũng có không ít người mời Bạch Triển Minh ăn cơm, Bạch Triển Minh sảng khoái đáp ứng, vui vẻ đi trước, kết quả mỗi lần đến cuối cùng đều bị chủ tiệc để cho ông là khách mời phải chờ đợi cả buổi thật lâu.
Rốt cục vào một ngày nào đấy, sau hai giờ đợi chờ đối phương, cũng không nhịn được nữa, bất chấp mặt mũi, tại hành lang chỉ vào thư ký của ông mắng to: "không phải nói rõ là sáu giờ rưỡi sao, như thế nào đã tám giờ rưỡi mới đến? Hả?"
Trong lòng thư ký vô cùng oan ức, đẩy đẩy mắt kính trên sóng mũi, theo sự thật trả lời: "không phải là chủ tịch ngài mỗi lần dự tiệc đều muốn muộn ít nhất hai giờ sao? Cho nên đối phương mới có thể cố ý đi trễ hai giờ phối hợp với ngài."
"Phối hợp cái rắm!" Bạch Triển Minh bất ngờ nói tục, "Ai nói cho anh biết tôi đi ăn cơm thích đến trễ, tôi ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút quy củ này còn không hiểu sao?"
"Vậy trước đó tại sao ngài không nói?" Thư ký theo phản xạ oán trách một câu.
"Anh nói cái gì!" Bạch Triển Minh không dám tin cái tên thư ký nho nhỏ này dám dạy dỗ mình.
Thư ký phát hiện mình nói sai vội vàng giải thích "Là nhân viên phục vụ ở Thịnh Thế Hào Đình nói, các cô đó nói Bạch chủ tịch ăn cơm thích trễ hơn so với khách bình thường khác vài tiếng đồng hồ, đây là thái tử gia của các cô ấy len lén nói bí mật này với các cô ấy."
Thái tử gia? Thái tử gia Tống thị, ngoại trừ cái tên toàn thân vô lại Tống Kỳ Diễn kia còn có thể là ai!
Bạch Triển Minh xoay người đá một cước vào vách tường trên hành lang, mũi giày da quá cứng, sức lực dưới chân quá lớn, phương hướng của một cước kia đi qua cũng vô cùng chuẩn xác, thành công gạt ngã đồ trang trí được bày trên chiếc bàn bên cạnh, rầm một tiếng làm vỡ bình sứ Thanh Hoa, đêm đó, Bạch Triển Minh không khỏi hao phí không ít tinh lực, thời gian còn mất cả tiền, hơn nữa còn bị lưu lại tiếng xấu vì tính cách thô bạo.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này hãy nói, Bạch Triển Minh nếu như biết rõ tính tình của Tống Kỳ Diễn là chỉ cần bị trừng mắt một cái thì hắn sẽ ghi hận và trả đũa, thế nhưng mức độ lại ác liệt đến như vậy, e rằng tối hôm nay cũng sẽ không dám quá sĩ diện mà ra oai phủ đầu hắn như vậy.
Dù sao, cuối cùng khổ thân là chính bản thân ông, ông hận đến nghiến răng nghiến lợi muốn chửi má nó!
Khoảng tám giờ tối, người nhà họ Bạch mới đi vào phòng bao, tới đây là vợ chồng Bạch Triển Minh còn có Bạch Lộ Ngưỡng.
Với tư cách là nữ chính của việc liên hôn này, nhưng Bạch Tang Tang đã rất nhiều ngày chưa từng lộ diện.
"Bạch chủ tịch, Bạch phu nhân, Bạch tổng, mời!"
Tống Kỳ Diễn mỉm cười đứng dậy nghênh đón, Cận Tử Kỳ cũng theo sát phía sau, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp hóa.
Bạch Triển Minh hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời, lập tức đi đến trước bàn ngồi xuống, Bạch phu nhân thì lại ôm túi đi thẳng vào toilet trong phòng bao, mà Bạch Lộ Ngưỡng thì sau khi điện thoại di động vang lên lại quay ra đường cũ ra khỏi phòng bao.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy ba người trước mặt tùy ý tản đi, không có người nào đưa mắt liếc nhìn vợ chồng họ một cái, không khỏi nhướng đôi lông mày đen xinh đẹp lên, quay đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh, "Cha của anh ngược lại khôn khéo."
Biết rõ đêm nay người nhà họ Bạch nhất định mặt nặng mày nhẹ, cho nên bản thân mình không đến mà để cho con trai tới đây cáng đáng chịu tội.
Tống Kỳ Diễn cười vô cùng ấm áp khoan dung, giống như cũng không ngại bị lạnh nhạt như vậy, quay sang chỗ nhân viên phục vụ đang cung kính chờ ở một bên vỗ tay phát ra tiếng, ý bảo cô có thể dọn thức ăn lên.
Toàn bộ bên trong phòng bao, ngoại trừ tiếng bát đũa thỉnh thoảng chạm vào nhau thì không có tiếng động nào khác, lúc rảnh rỗi trầm tĩnh, Cận Tử Kỳ lại nghiêng đầu ghé tai thì thầm Tống Kỳ Diễn nói vài lời, mang trên mặt vẻ ngọt ngào sung sướng.
Bạch Triển Minh vốn ngồi ở chỗ kia lên mặt ra vẻ, sắc mặt càng thêm đen, ông ta vẫn chờ Tống Kỳ Diễn mở miệng nói xin lỗi, kết quả tên nhóc này ngược lại còn vui vẻ, cùng vợ hi hi ha ha xem cả nhà bọn họ là người tàng hình đúng không!
"Bộp!" Bạch Triển Minh nặng nề gác đũa lên trên mặt bàn, doạ cho nhân viên phục vụ đang đưa đồ ăn qua dừng bước không dám tiến lên.
Nhất thời không khí yên tĩnh quỷ dị trong phòng bao trở nên có chút nóng nảy.
Tống Kỳ Diễn nhíu mày, dựa vào thành ghế, biểu tình trên mặt không rõ, giống như là đang cười, lại có một chút lạnh lùng.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ đảo qua mọi người trước bàn, mỉm cười thản nhiên, biểu tình trên mặt như có như không, cũng gác đũa qua, nhìn Bạch Triển Minh: "Bạch chủ tịch, không biết thân thể của Bạch tiểu thư thế nào?"
Nếu đã không có người phá vỡ yên tĩnh trước, vậy cũng chỉ có thể để cô đảm đương cái việc chim đầu đàn bị nả súng này.
Bạch Triển Minh liếc nhìn gương mặt mỉm cười của Cận Tử Kỳ, hừ một tiếng: "Dù sao cũng không chết được."
Thật đúng là hếch mũi lên mặt nha!
Cận Tử Kỳ liếc ngang Tống Kỳ Diễn, ánh mắt ý bảo hắn mở miệng, Tống Kỳ Diễn lại không nhanh không chậm nâng lên ly rượu chân cao của hắn, đong đưa một chút, hương rượu đỏ lan khắp bốn phía.
"Bạch chủ tịch, lệnh thiên kim trừ bỏ phá hỏng đại sự cả đời của cháu trai tôi thì định bỏ mặc như vậy sao?"
Tống Kỳ Diễn nói thẳng ra vấn đề làm cho người nhà họ Bạch biến sắc.
Bạch Triển Minh vì Tống Kỳ Diễn lúc này đổi trắng thay đen nguyên nhân sự việc mà tức giận đến đỏ bừng mặt, mới vừa giơ tay lên vỗ bàn, Tống Kỳ Diễn lại nhanh hơn ông ta một bước, mỉm cười nói: "Bạch chủ tịch, nghề nghiệp của ngài là thương nhân, cũng không phải là cường hào ác bá."
"Anh có ý gì?" Ánh mắt của Bạch Lộ Ngưỡng rét lạnh thẳng tắp bắn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn quét mắt nhìn anh ta một cái: "Trong chuyện nam nữ thì thua thiệt luôn ở phía người nữ, Bạch chủ tịch thật cho là đứa cháu trai không nên thân của tôi nếu không phải Bạch tiểu thư thì không lập gia đình sao? Đừng quên, cậu ta chính là cháu ngoại của Tống Chi Nhậm."
Ánh mắt tinh nhuệ của Bạch Triển Minh nhíu lại, đánh giá Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn nhấp một hớp rượu đỏ, "Dù cho tôi không muốn thừa nhận, nhưng máu mủ vẫn là không thể chia cắt, cậu ta dầu gì cũng là cháu trai của tôi, năng lực để cho cậu ta có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc an khang chung quy vẫn phải có."
Tống Kỳ Diễn trong lúc im lặng vẫn lộ ra khí tràng nghiêm nghị làm cho không khí trong phòng bao đều ngưng trọng.
Bạch Triển Minh hiển nhiên cũng đã nghe nói qua một chút chuyện về Tống Kỳ Diễn, nghe nói hắn khi còn bé là được người con gái thứ hai của chủ tịch hãng xe hơi trình độ cực cao nhận nuôi, ở trong hôn lễ ông cũng tận mắt nhìn thấy qua vị phu nhân Windsor kia, cũng tình cờ gặp một số người lạ từng xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế, đều là một vài nhân vật bậc triệu phú giàu có không lộ ra ngoài.
Tài lực của Tống thị tại thành phố này thậm chí cả nước đều đứng hàng thứ nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhà họ Bạch cuối cùng sẽ đáp ứng gả con gái cho Tô Hành Phong, lòng người tham lam, muốn từng bước thăng cấp, không biết thoả mãn.
"Hôn sự giữa Bạch tiểu thư cùng cháu trai tôi, Bạch chủ tịch, thời gian một ngày một đêm đã đủ cân nhắc chưa? Tôi hi vọng vào tối mai thời gian này nhận được điện thoại của Bạch chủ tịch, cha tôi cũng bắt đầu sốt ruột với hạng mục hợp tác của hai nhà."
Tống Kỳ Diễn vẫn cười, lại cười đến mức ngấm vào người khác, khiến cho người ta nhìn qua sinh ra ảo giác bị tính kế.
Bạch Triển Minh lặng im suy nghĩ nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn, cuối cùng hỏi ra một câu: "Rốt cuộc anh đang làm việc gì?"
"Nếu như tôi nói tôi đang làm ruộng ông tin sao?" Tống Kỳ Diễn nửa đùa nửa thật chuyển động ly rượu.
Bạch Triển Minh và Bạch Lộ Ngưỡng nghe thấy cũng là hai mặt nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia sáng nào đó nhưng không xác định, nếu như bọn họ nhớ không lầm, trên bảng danh sách Forbes thật sự có một vị chính là làm ruộng ...
Chẳng lẽ...
Trong nội tâm Bạch Triển Minh và Bạch Lộ Ngưỡng đều ngạc nhiên run sợ, nói không kinh hoảng là giả .
Hai cha con không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, muốn chứng thực suy đoán trong lòng.
Nhưng Tống Kỳ Diễn nhìn cũng không nhìn lại bọn họ một cái, hắn đẩy cái ly trên bàn, nhìn sang Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh nói: "Cận Tử Kỳ, rượu cũng đã uống cơm cũng đã ăn, dẫn anh về nhà đi!"
Câu nói sau cùng rất có hàm ý làm nũng, cha con nhà họ Bạch nghe được thiếu chút nữa nôn ra một búng máu, đối với Tống Kỳ Diễn đang khinh bỉ mà nhìn từ trên xuống dưới vài lần, tính tình như vậy mà thật sự là ông vua nông nghiệp rồng thần thấy đầu không thấy đuôi kia sao?
... ...... ...... ......,
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ rời sân dưới ánh mắt soi mói của cha con nhà họ Bạch.
Bạch phu nhân nhìn nhìn thần sắc khó coi của hai cha con lại nhìn một chút cửa phòng bao đang khép lại, "Tiểu Bạch, không xin lỗi mà để cho anh ta đi sao?" Trước khi đến không phải nói rồi, muốn hung hăng nhục nhã thằng nhóc thối tha này một trận à?
Bạch Triển Minh liếc nhìn vẻ mặt ngu ngốc của bà nhà, không kiên nhẫn chậc chậc một tiếng: "Chuyện trên thương trường bà biết cái gì!"
"Nhưng cũng không thể để cho một tên nhóc tính khí ngang tàng kia cưỡi lên trên đầu nhà họ Bạch chúng ta, việc này truyền đi, về sau nhà họ Bạch chúng ta còn làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt những thân bằng hảo hữu?" Bạch phu nhân không muốn vì vậy mà bỏ qua.
"Bà có thu dọn chỉnh tề rồi đi ra ngoài cho tôi hay không." Bạch Triển Minh trừng mắt một cái cảnh cáo bà: "Anh ta cũng không phải là người bà có thể tùy tiện đụng chạm, về sau ít trêu chọc mà đụng đến anh ta và cô vợ kia, hai người đó cũng không phải là hiền lành!"
Bạch phu nhân bĩu môi, trong lòng lải nhải: có người nào nói khoa trương như ông vậy sao?
Bạch Triển Minh đương nhiên cũng nhìn thấy vợ của mình là không đụng đến tường phía Nam thì không quay đầu, nhất định phải bị vợ chồng Tống Kỳ Diễn dạy dỗ thêm chịu chút đau khổ mới có thể trưởng thành, nhưng mà biết rõ với tính tình vợ chồng đó như vậy sợ là sẽ giận chó đánh mèo cả Bạch thị.
"Nếu như bà còn muốn mỗi ngày có tổ yến vi cá đến già, thì cách vợ chồng bọn họ xa thật xa cho tôi, nếu để cho tôi biết bà cũng không có việc gì đi trêu chọc bọn họ, vậy thì về nhà mẹ đẻ ngay đi!"
... .......
Xuyên qua cửa kiếng xoay tròn cao to, nhiệt độ bên trong khách sạn và bên ngoài chênh lệch làm cho thân thể của cô không tự chủ run lên.
Tống Kỳ Diễn dắt tay cô đi đến chỗ đậu xe.
Đêm nay bữa cơm này thái độ của Tống Kỳ Diễn ngoài dự liệu của cô, nếu như Tống Chi Nhậm tận mắt thấy, có thể cũng tức giận tới mức ngã ngửa ra sau bất tỉnh nhân sự hay không, dù sao ý tứ của ông cụ chính là ôn tồn cùng nhà họ Bạch nói chuyện một chút.
Hai người mới vừa đi qua con đường nhỏ ngoài sân cỏ của Thịnh Thế Hào Đình, Tống Kỳ Diễn đột nhiên dừng bước.
"Làm sao vậy?" Cận Tử Kỳ tò mò theo tầm mắt của hắn nhìn lại.
không nhìn thì không biết, vừa nhìn thật là có chút ít ngạc nhiên, một phụ nữ mặc chiếc váy bó sát người hở ngực lộ lưng khó khăn lắm mới dài qua mông, trên tai đeo hai chiếc khuyên tai tròn cực lớn rất đẹp không phải Kiều Niệm Chiêu thì là ai?
"Em gái em là khách quen của quán đêm?"
Dưới tầng hầm của Thịnh Thế Hào Đình có một PUB hạng sang, hiển nhiên Kiều Niệm Chiêu mới từ bên trong đi ra.
Dường như cô ta uống rất nhiều rượu, bắt đầu đi trên đường cũng đều lung la lung lay, làm cho Cận Tử Kỳ nhịn không được mà nhíu mày chính là, giờ phút này cô ta đang bị ba tên đàn ông cơ thể cường tráng mập mạp lôi kéo qua một chiếc xe có rèm che.
Cho dù là cách một đoạn, cô cũng có thể nghe được tiếng trêu chọc bỉ ổi và từ ngữ bẩn thỉu của những tên đàn ông kia, có lẽ là trời tối ít người cho nên bọn họ càng không kiêng kị gì mà chấm mút lung tung trên người của Kiều Niệm Chiêu.
Kiều Niệm Chiêu chống đẩy vài cái, nhưng cũng có thể bởi vì uống nhiều rượu cho nên sức lực không đủ, ngược lại thành dáng điệu dục cự hoàn nghênh (đã muốn mà còn kháng cự), lại càng chọc cho những tên đàn ông kia không thể chờ đợi được mà nhét cô ta vào xe.
Tống Kỳ Diễn cũng không có ý bước lên, một tay nắm tay của cô, một tay đút vào trong túi quần, nghiễm nhiên một bộ dạng xem cuộc vui. Cận Tử Kỳ nghe được một tiếng gào có vẻ hơi hoảng sợ của Kiều Niệm Chiêu, hàng lông mày đen nhíu lại càng chặt hơn.
Mặc dù ngày thường Kiều Niệm Chiêu làm nhiều việc xấu, nhưng đều là phụ nữ, thấy cô ta bị nhiều tên đàn ông dâm loạn như vậy chơi đùa, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, tính luân phiên thông dâm đúng là hành vi cực kỳ xem thường phụ nữ.
Đột nhiên sau lưng có người gọi một tiếng "Tống thiếu", Cận Tử Kỳ nhạy cảm quay đầu lại, thì nhìn thấy Tôn Hạo người mà từng gặp mặt một lần, anh ta vốn là thăm dò mà gọi thử, đợi đến gần thấy rõ là vợ chồng Tống Tử Kỳ lập tức thân thiện chào hỏi.
Rất nhanh, Tôn Hạo cũng chú ý tới tình hình bên kia, khi nhìn thấy đã có một người đàn ông đưa một tay vào trong ngực áo của Kiều Niệm Chiêu, anh ta quát to một tiếng với đối phương, lập tức vọt tới chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vì vậy, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lại trở thành khán giả, nhìn xem Tôn Hạo đánh đuổi ba người lưu manh kia, nửa ôm Kiều Niệm Chiêu như vũng bùn nhào tới đây, thỉnh thoảng vỗ nhẹ mặt của cô: "Kiều tiểu thư, cô hãy tỉnh!"
"Thiếu phu nhân, nếu như chị cùng Tống thiếu không tiện, vậy thì để tôi đưa Kiều tiểu thư trở về đi."
Tôn Hạo lúc nói lời này, sắc mặt rõ ràng lạnh vài phần, anh ta là đang trách Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ thờ ơ lạnh nhạt, họ so với anh ta đã đứng ở chỗ này sớm hơn, lại mặc cho Kiều Niệm Chiêu bị người ta đùa giỡn.
Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy Tôn Hạo đối với Kiều Niệm Chiêu lộ ra dịu dàng thương yêu, cô chưa từng quên hôm đó tại Tống gia, lúc Tôn Hạo nhắc tới Kiều Niệm Chiêu thì vô cùng hào hứng.
Cho nên khi Tôn Hạo đề xuất yêu cầu này, trong lòng Cận Tử Kỳ là cầu còn không được, cô cũng không nguyện ý tối khuya mà đưa Kiều Niệm Chiêu trở về nhà họ Cận, nói không chừng Kiều Niệm Chiêu uống rượu say còn có thể phát điên với cô!
"Vậy thì phiền anh đưa cô ấy trở về." Cận Tử Kỳ lộ ra một nụ cười nhẹ vừa đủ.
Thế nhưng ngoài dự đoán, sau đó sắc mặt của Tôn Hạo càng thêm u ám, anh ta cũng không ngờ tới Cận Tử Kỳ thế mà giống như một ông chủ hất tay một cái giao em gái mình cho một người không quen biết, trong lòng cũng càng thêm đồng tình với Kiều Niệm Chiêu.
Nhìn qua Kiều Niệm Chiêu dán chặt ở trước ngực Tôn Hạo, ngủ như heo chết, khóe mắt Cận Tử Kỳ giựt giựt, trong phút chốc, Tôn Hạo đã ôm Kiều Niệm Chiêu đi xa, sau đó mở ra một chiếc xe có rèm che rồi rời đi.
"Chúng ta làm vậy... có phải có chút quá đáng hay không?" Cận Tử Kỳ nhíu mày nhìn sang người đàn ông bên cạnh
Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống cong khóe miệng: "Vậy nếu không thì... Đuổi theo trở lại?"
"Em không biết bảng số xe của Tôn hạo." Cận Tử Kỳ nhún vai, tỏ vẻ có lòng mà không có sức, tựa như nhớ ra cái gì đó, ngửa đầu nói với hắn: "Dường như Tôn Hạo vẫn rất thích Kiều Niệm Chiêu."
"đã nhìn ra." Bên tai là một tiếng cảm thán nhẹ.
"Vậy anh thấy thế nào?"
Tống Kỳ Diễn nhìn qua hướng chiếc xe của Tôn Hạo đã đi xa, vẻ mặt có chút quái dị, một hồi lâu, mới nói: "không đáng đánh giá."