Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Em Muốn Vứt Chồng Bỏ Con Sao?






Editor: tamthuonglac

Đối với việc Tô Ngưng Tuyết đề nghị muốn đem hôn lễ định tại Australia, Cận Tử Kỳ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Theo sự hiểu biết của cô đối với người mẹ này của mình, xưa nay đều không thích cao giọng phô trương.

Nhưng bây giờ đề xuất yêu cầu như thế, cùng tác phong làm việc ngày trước của bà hoàn toàn khác biệt.

Nhưng dường như Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong lời của Tô Ngưng Tuyết mà nói, chẳng những không có chút nào bối rối, ngược lại vô cùng vui vẻ.

Đúng vậy, vui vẻ, Cận Tử Kỳ cảm giác mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm biểu tình trên mặt hắn.

Tựa như hiện tại ngồi trong phòng chờ khởi hành ở sân bay, cô cũng có thể từ giữa lông mày của Tống Kỳ Diễn đọc lên được cảm xúc sung sướng của hắn.

"Tại sao nhìn anh như vậy?" Tống Kỳ Diễn ôm vai của cô qua, ánh mắt như mỉm cười hỏi cô.

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, quay lại cười khẽ: "Chỉ là đột nhiên hiếu kỳ ngoại trừ Tống thị, anh còn có bao nhiêu tài sản."

Tống Kỳ Diễn lại còn mang hộ chiếu là công dân Australia, điểm này có chút bất ngờ.

Nếu đã trở về Tống gia, cô không tin Tống Chi Nhậm sẽ cho phép Tống Kỳ Diễn còn giữ hộ chiếu nước khác.

Theo cô biết, Tống Chi Nhậm là một người điển hình tôn trọng văn hóa Đông Phương.

Đối với Tống Kỳ Diễn, cô dường như cũng không hiểu rõ nhiều, trừ hắn là người thừa kế "Đã mất" của Tống gia.

Tống Kỳ Diễn ôm cô thật sát, chỉ kém không bế cô đặt lên trên chân mình.

Gần đây hắn dường như trở nên càng thêm dính người, cùng Mỗ Mỗ không sai biệt lắm, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Phát hiện trong mắt cô chuyển động đầy hiếu kỳ tò mò, miệng hắn toe toét, lộ ra một hàm răng trắng, "Nhất định đủ cho đại tiểu thư em trên tiệc tối từ thiện kêu thêm vài lần bốn trăm ngàn."

Lời này nghe vào có chút cắn răng nghiến lợi, Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười trên mặt hắn, càng nhìn càng cảm thấy hẹp hòi.

—— không sai, chính là hẹp hòi.

Tối hôm qua mệt mỏi trước lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô rõ ràng nghe được một câu thở dài: "Bốn trăm ngàn. . . . . ."

Cô tuyệt đối không hoài nghi xuất ra từ miệng của Tống Kỳ Diễn, trong giọng nói khó nén đau lòng và hối tiếc.

Nghĩ như vậy, một tay của Tống Kỳ Diễn đã từ phía sau lưng của cô vuốt thẳng một đường đến cái mông.

Không nặng không nhẹ bóp một cái, Cận Tử Kỳ có chút thẹn quá hoá giận, đưa tay liền muốn đẩy hắn: "Anh tự trọng chút!"

Khi nói lời này rõ ràng khí tràng chưa đủ, không có lực uy hiếp, lỗ tai lại từ từ đỏ lên.

Chung quanh hành khách đang ngồi chờ chuyến bay nhìn sang bọn họ ấm áp mà cười cười.

Tống Kỳ Diễn nhìn cô mang bộ dạng người vợ nhỏ bị chọc tức không được tự nhiên, chẳng những không buông cô ra, ngược lại càng ôm cô thật chặt về phía mình, dính vào nhau vô cùng chặt chẽ mà nồng nhiệt.

Tối hôm qua mắt thấy cô và Tần Viễn cầm sắt hòa minh thì trong lòng sinh ra một dòng chua xót, giờ đã sớm tiêu tán mất hết dấu vết.

Đôi môi mỏng của hắn dán sát tai của cô: "Anh có trầm trọng hơn, chẳng lẽ em không biết?"

Dường như chỉ cần vừa nghe đến giọng nói làm người ta mê muội như vậy Cận Tử Kỳ đã không nhịn được mà trở nên xấu hổ.

Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay người đến người đi.

Hắn không biết mình tại sao vào lúc này sinh ra ý nghĩ muốn ôm lấy cô.

Hơn nữa trong đầu liên tục kêu gào điên cuồng, lập tức truyền đến một bộ vị nào đó cho thân thể.

Gương mặt của Cận Tử Kỳ hoàn toàn đỏ rực, khi cô bị cái gì đó cứng rắn chống đỡ.

"Tống Kỳ Diễn, trong đầu của anh ở đây là đang nghĩ cái gì vậy!" Cô có chút tức giận mà chất vấn hắn.

"Em đang suy nghĩ gì thì anh cũng đang suy nghĩ cái đó." Nói xong lời chính nghĩa lẫm nhiên, lòng không hề xấu hổ.

"Tống Kỳ Diễn anh không nên càng ngày càng không biết xấu hổ một chút?"

Tống Kỳ Diễn nhìn sang cô, đuôi lông mày nhảy lên: "Tại sao không dám?" Giọng điệu xem thường không cho là đúng.

Sau khi âm thanh thông báo ở phòng chờ khởi hành vang lên, một nhóm hành khách chen chúc ùa ra, cũng khiến cho tầm mắt của mọi người trở nên hỗn loạn.

Đó là một thời cơ thần ban cho, hắn làm sao có thể buông tha.

Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đôi môi mới vừa mở ra tức thì bị chặn lại, nụ hôn của hắn nhiệt tình đầy kích thích rung động.

Giam cầm hai tay cô đang giãy giụa.

Khi mọi người đi khỏi phòng chờ khởi hành không sai biệt lắm, hắn cũng lập tức buông cô ra kịp lúc.

Trong phòng chờ khởi hành ở sân bay ánh đèn sáng rực, tất cả mọi người áo mũ chỉnh tề, kể cả Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ cũng vậy.

"Vô sỉ!" Cận Tử Kỳ nhìn qua đặc biệt tức giận, đôi môi sưng tấy.

Tống Kỳ Diễn chẳng nói đúng sai, vẫn ôm cô không buông ra, nhưng cũng không hề hôn cô nữa.

Vào lúc cơn giận của Cận Tử Kỳ từ từ bình phục xuống, một cái tay lại len lén đưa vào quần áo của cô.

Lòng ngón tay thô nhám tuần tự tiến vào, tìm được một nơi mềm mại ——

"Tống Kỳ Diễn!" Cận Tử Kỳ tức giận đến đỏ cả tròng mắt, rốt cuộc cũng bình tĩnh không nổi.

"Ừ, nghe đây, nói đi." Công phu trên tay cũng không có rút xuống.

Cách lớp quần áo, Cận Tử Kỳ vỗ mạnh vào bàn tay không thành thật kia, thực sự không thể nhịn được nữa, một tay vặn chặt lỗ tai của hắn, bốn mắt nhìn nhau giằng co đùng đùng táo bạo trong không khí.

Cô làm sao sẽ cùng một ông chú bỉ ổi như vậy kết hôn? !

Tống Kỳ Diễn bị ánh mắt sắc bén của cô trừng e rằng không thể làm gì, tâm bất cam tình bất nguyện mà rút tay của mình ra.

"Lấy bàn tay đang đặt trên eo của anh ra, em muốn đi xuống." Cận Tử Kỳ lẳng lặng nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Hắn lại ôm gần sát hơn: "Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi."

Cận Tử Kỳ quay mắt qua một bên, không muốn nhìn người đàn ông này nữa, kìm nén một bụng đầy lửa giận.

Rõ ràng là cô đang hỏi hắn về chuyện tài sản cá nhân, cuối cùng làm sao sẽ phát triển trở thành bộ dáng như vậy?

Vốn nằm ở trên hai cái ghế ngồi bên cạnh ngủ, Cận Mỗ Mỗ chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại.

Người bạn nhỏ đang trợn tròn đôi mắt to đen như mực lẳng lặng quan sát cha mẹ đang ôm nhau.

Sau đó đột nhiên kêu một tiếng: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn đi tiểu một chút!"

Hai người đang ôm nhau quả thực cả kinh sợ hết hồn, nào biết đâu rằng đứa nhỏ này đã sớm tỉnh.

Cũng bởi một tiếng gọi ngọt ngào ngây thơ như chú thú con rống lớn, mọi người tốp năm tốp ba chung quanh đều tập trung nhìn sang đây.

Mặt Cận Tử Kỳ lúng túng càng muốn ra sức giãy giụa, Tống Kỳ Diễn bị con nhà mình nhìn thấy thì toàn thân cũng khó chịu.

Kết quả, một người trước đó giãy giụa, một người bất ngờ không kịp đề phòng mà buông tay ra.

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy lực đạo của bàn tay đang giam cầm ở thắt lưng đột nhiên biến mất, cả người bởi vì mất trọng tâm mà ngã về phía trước——

"Kétttt !" Một đôi bàn tay nhỏ mập mạp của Mỗ Mỗ che lấy hai mắt to tròn, nhưng lại lộ ra khe hở để nhìn ra bên ngoài.

Tống Kỳ Diễn lặng lẽ quay mặt sang, ôm lấy con trai nhà mình dời đi sự chú ý.

Cận Tử Kỳ thực sự ngã xuống tại chỗ trên nền gạch bóng loáng, có chút đau đớn khó qua, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn giống như đứa trẻ làm sai chuyện quay đầu, lại càng dấy lên một mồi lửa trong lòng.

Muốn đứng dậy, lại phát hiện một phu nhân trên ghế bên cạnh mắt nhìn thẳng sang bắp đùi của cô mang theo vẻ phức tạp.

Cận Tử Kỳ theo ánh mắt của bà ấy mà cúi đầu xuống nhìn, sau đó thần tình trên mặt trong phút chốc cứng ngắc ——

Váy của cô...

Thế nhưng bị tốc lên!

------------------

Mãi cho đến khi lên máy bay, Cận Tử Kỳ cũng không thèm nhìn Tống Kỳ Diễn một cái, càng đừng nhắc tới việc nói chuyện.

"Cục cưng, nhanh qua ngồi trong lòng mẹ con đi!"

Tống Kỳ Diễn cẩn thận quan sát sắc mặt Cận Tử Kỳ, sau đó đem con trai béo lùn chắc nịch nhét vào trong ngực cô.

Cận Tử Kỳ mới vừa khoá chặt dây an toàn thì trong lòng đã bị lấp đầy.

Có chút tức giận nhìn cái người đàn ông lúc nào cũng để tâm đùa bỡn này, không biết lại đang tính toán cái gì!

"Các vị hành khách, chúng ta sắp bắt đầu bay, xin vui lòng tắt các loại thiết bị điện tử. . . . . ."

Tiếng nhắc nhở chỉ dẫn an toàn của nhân viên phục vụ trong khoang máy bay vang lên, bên trong buồng phi cơ hành khách đã đi lên không sai biệt lắm.

Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra đang muốn tắt máy, tiếng chuông lại chợt vang lên, là Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới.

Cô đã xin nghỉ phép một tuần lễ rồi, Tiêu Tiêu không thể nào không biết, trừ phi là có chuyện quan trọng.

"Chị Tử Kỳ, chị vẫn chưa lên máy bay chứ? Đoàn phim《 Mắt Mù 》 trong quá trình quay phim đã xảy ra chuyện, một diễn viên nổi tiếng không cẩn thận đã té ngã từ trên cao rớt xuống, hiện tại sống chết cũng chưa biết đang được đưa đi đến bệnh viện."

Cận Tử Kỳ nhướng mày, lúc này không phải là nên tìm Tô Hành Phong sao?

"Tô tổng sáng nay cũng đi công tác ở nước Pháp, chậm nhất cũng phải ngày sau mới trở lại, em chỉ có thể tìm chị thôi!"

Giọng nói của Tiêu Tiêu nghe vào vô cùng lo lắng, tiếng còi xe cứu thương hỗn tạp xung quanh.

Cận Tử Kỳ thoáng nhìn qua cửa cabin vẫn chưa đóng, lại quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh đang tắt điện thoại di động một chút.

Chần chờ hết lần này đến lần khác, vẫn là lần nữa đem Mỗ Mỗ thả lại trong ngực của hắn.

"Sao thế?" Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ lần nữa tháo dây an toàn ra, hoang mang mà hỏi thăm.

Cận Tử Kỳ cũng đã đứng lên, "Hai người đi sang Australia trước, sáng mai em sẽ bay qua sau, công ty xảy ra chút chuyện, Tô Hành Phong không có ở đây chỉ có thể để em ra mặt."

Tống Kỳ Diễn dường như không tin những gì mình nghe được, nhưng sự thật chứng minh Cận Tử Kỳ không có lừa gạt hắn, cô đang thương lượng với nhân viên thừa vụ xin đi xuống máy bay.

"Tạo cho mọi người phiền phức, thật xin lỗi."

Cận Tử Kỳ mới vừa đưa lời xin lỗi với nhân viên thừa vụ xong, bên kia Tống Kỳ Diễn lại ôm Cận Mỗ Mỗ xông lại với khí thế hung hăng.

"Cận Tử Kỳ, bây giờ là em muốn vứt chồng bỏ con sao?"

"Không có thời gian giận hờn tranh cãi với anh, " Cận Tử Kỳ sờ sờ mặt Cận Mỗ Mỗ, lại vỗ vỗ đầu Tống Kỳ Diễn, giống như đang dỗ dành đứa trẻ không nghe lời, "Ở Australia chờ em, xử lý xong chuyện em lập tức đi tới."

Tống Kỳ Diễn lại cúi đầu giựt giây nói với Cận Mỗ Mỗ: "Cục cưng, mẹ con không quan tâm chúng ta, nhanh khóc lên cho mẹ thấy!"

Cận Mỗ Mỗ vừa nghe Cận Tử Kỳ phải đi, thật sự nhếch miệng, hai lông mày cũng nhíu xuống muốn khóc, nhưng vẫn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Cận Tử Kỳ che miệng lại.

"Mỗ Mỗ ngoan ngoãn, Kỳ Kỳ phải đi làm việc, Mỗ Mỗ đến nông trường chờ Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ lập tức sẽ qua cùng con."

Lời vừa nói ra, Cận Mỗ Mỗ lập tức mưa tạnh trời quang, nặng nề gật đầu: "Mỗ Mỗ chờ Kỳ Kỳ!"

Tống Kỳ Diễn nhìn con trai phản bội, lại thoáng nhìn sang Cận Tử Kỳ ý đã quyết, vừa định đuổi theo xuống, nhưng cửa cabin chậm rãi khép lại, nhân viên thừa vụ ngăn hắn lại: "Tiên sinh, mời ôm đứa nhỏ ngồi lại chỗ."

"Tại sao cô ấy có thể đi xuống mà tôi thì không thể, mở khoang máy bay ra." Gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn âm trầm.

Nhân viên thừa vụ lại kiên định lắc đầu: "Bởi vì vị tiểu thư kia có tình huống đặc biệt, tiên sinh, máy bay sắp bắt đầu cất cánh, kính xin ngài ngồi trở lại vị trí của mình."

"Tôi thật sự thì cũng có tình huống đặc biệt."

"Cái gì?"

Tống Kỳ Diễn nhíu chặt chân mày nghiêm túc nhìn cô ấy, đặt con trai vào trong ngực cô ấy: "Mới vừa rồi đó là bà xã của tôi, cô ấy đây là muốn cùng tiểu tình nhân của cô ấy bỏ trốn đi, nếu như gia đình của chúng tôi vỡ nát cô đền nổi sao?"

Nhân viên thừa vụ ngẩn người, ngay sau đó rất chuyên nghiệp hóa mà cười cười: "Tiên sinh, xin anh trở về chỗ ngồi."

"Như thế nào lời của cô ấy thì cô tin, tôi nói cô cũng không tin?" Thanh lượng của Tống Kỳ Diễn có chút cất cao.

Nhân viên thừa vụ: "Mời trở về chỗ ngồi, cám ơn đã phối hợp."

Tống Kỳ Diễn: ". . . . . ."

-------------

Cận Tử Kỳ vội vã từ sân bay lái xe chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố.

Trên khung đường cao tốc, giữa dòng xe cộ đang chạy thì xe từ từ chạy chậm lại, cho đến cuối cùng là hoàn toàn tắt máy.

May mắn Cận Tử Kỳ ý thức được có cái gì không đúng thì kịp thời phát tín hiệu cho đèn xe, còn đem xe nhích lại gần bên đường, mới không gây thành một trận tai nạn giao thông đâm đuôi xe liên hoàn.

Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm tới kéo xe, lại lần lữa chậm trễ không ai thấy, có chút cảm giác vô trách nhiệm.

Ngồi vào chỗ ghế lái, lần nữa nổ máy xe, trừ mấy tiếng nổ vang, cũng không khởi động máy được nữa.

Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại tới, diễn viên đang cấp cứu trong bệnh viện tình hình không được lạc quan.

Ngoài xe mưa đã tạnh, mặt trời tươi đẹp ló dạng, gần như nóng rực chiếu sáng cả trời xanh.

Cận Tử Kỳ sau khi do dự vẫn là xuống xe, vừa gọi điện thoại vừa qua đường vẫy tay đón xe.

"Chị Tử Kỳ, chị đến đây nhanh lên một chút đi, Tô tổng lại không có ở đây, nếu chị không đến, bên này sẽ phải cãi nhau ồn ào lên!"

Trong điện thoại giọng nói Tiêu Tiêu tràn đầy lo lắng, trong ống nghe còn mơ hồ truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng tranh chấp ầm ỹ.

Mi tâm Cận Tử Kỳ nhíu lại, sau khi cúp điện thoại, lập tức cởi bỏ áo khoác trên người ném vào trong xe.

Trên người chỉ còn lại một chiếc áo nhung lông dê màu trắng ôm sát người thật mỏng.

Tiện tay từ trong hộp chứa đồ trong xe lấy ra một sợi dây thun buộc mái tóc dài lên, xoắn tay áo lên, chạy đến trong cốp sau cầm lấy công cụ trở về trước đầu xe.

Cô chưa từng tự sửa xe, chẳng qua là lúc nhàm chán thấy tài xế trong nhà làm qua như vậy.

Thời điểm không có chỗ viện trợ, chỉ có thể vạch bầu hồ lô, tự mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm.

Cận Tử Kỳ xốc mui xe lên, bắt đầu cúi người chuyên tâm kiểm tra những món đồ cố định bên trong.

Nói là kiểm tra chẳng bằng nói là nhìn cái gì không thích hợp liền lung tung làm càn lấy vài cái.

Hai cánh tay bởi vì giữ lấy mui xe mà từ từ đau đớn, Cận Tử Kỳ mệt mỏi thở hổn hển một hơi, khi hai tay của cô vô lực muốn để xuống, sau lưng một cánh tay dài ngang trời vượt qua vai của cô, đỡ lấy mui xe.

Cận Tử Kỳ khi nhìn sang bàn tay sạch sẽ đến mỗi móng tay cũng trải qua tu bổ tỉ mỉ thì ngẩn ra, mà giọng nói ôn hòa nhưng không mất đi sự trầm ổn cũng đã vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Pít-tông động cơ và ngay cả côn cũng bị hư tổn."

Trong giọng nói lộ vẻ tự tin chắc chắc, Cận Tử Kỳ có chút nghi vấn, hầu như theo bản năng phản bác một câu, "Kiểm tra cũng còn không có kiểm tra, cứ như vậy mà tự tin tựa hồ có chút mù quáng."

Lúc nói lời này, đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang nắm giữ mui xe.

Thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống như đôi tay trân quý của một người nghệ sĩ.

"Không tin, cô có thể gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm..."

Tiếng nói dịu dàng ôn hoà trở nên có chút khàn khàn mang theo ý cười.

Cận Tử Kỳ thậm chí có thể cảm nhận được một ánh mắt đặc biệt mãnh liệt đến từ đỉnh đầu.

Bàn tay nắm thanh công cụ của cô siết chặt, nhưng vẫn cứ quay đầu lại nhìn xem.

Bởi vì người vốn đang cúi thấp, lúc này bỗng dưng quay lại, làm cho mái tóc dài của cô gác qua cánh tay của người đàn ông.

Cận Tử Kỳ mới vừa nhìn thấy một thân quần áo màu trắng, dây thun buộc tóc rơi xuống trên mặt đất, mái tóc dài mềm mại rơi lả tả chợt trông giống như một thác nước màu đen từ trên sườn đồi nghiêng dốc đổ xuống không trung mở ra một đường cong duyên dáng.

Vài sợi tóc phất qua gương mặt cô, tầm mắt của cô có chút mơ mơ màng màng.

Cận Tử Kỳ duy trì tư thế quay đầu lại, cô hơi híp mắt, sau đó thấy rõ người đàn ông sau lưng trợ giúp mình.

Là Tần Viễn, Tần Viễn là người ở trong tiệc sinh nhật đã chi ra tám trăm nghìn muốn tháo mặt nạ của cô xuống.

Anh cũng thoáng cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô bởi vì kinh ngạc mà ngẩn ra, anh lại nghiêng đầu nhìn ra xa một chút, mang theo một tia bất đắc dĩ, sau đó quay đầu lại nhìn cô, hàng lông mày thanh tú cau lại cười cười.

"Cô vẫn muốn để tôi giữ vững động tác này đến khi công ty bảo hiểm xe tới sao?"

Tiếng cười rất sảng khoái rất bình thản, làm cho người ta cảm giác giống như tướng mạo của anh, ôn nhu mà lịch thiệp.

Cận Tử Kỳ bị anh nhắc nhở mới bừng tỉnh và phát hiện hai cánh tay của anh vẫn giúp cô đỡ mui xe, nếu như anh tiện tay buông ra, rất có thể sẽ lỡ tay làm tổn thương đến cô vẫn còn ghé vào trước mui xe.

Nhận ra được điểm này, Cận Tử Kỳ rất nhanh rời đi khỏi đầu xe, hướng qua bên cạnh lui hai bước.

Trong tay của cô còn cầm thanh công cụ kim loại, trên gương mặt trắng nõn đã dính chút dầu máy màu đen.

Ánh mặt trời, nước mưa, kim loại và người phụ nữ, trong không khí ươn ướt tràn đầy hormone.

Cận Tử Kỳ nhìn sang Tần Viễn lấy khăn tay lau chùi từng ngón tay, đang do dự có nên nói ra một tiếng "Cám ơn" hay không.

Giống như cảm nhận được trong lòng của cô không ổn định, Tần Viễn ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh: "Không cần cám ơn."

Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy hương vị của ánh mặt trời.

Cận Tử Kỳ chỉ có thể quay lại cười khẽ, trừ việc này ra cũng không có quá nhiều biểu tình.

Bởi vì giữa bọn họ cũng không quen thuộc.

Cô quay đầu liếc nhìn dòng xe cộ qua lại như con thoi, nhất thời suy xét, lần nữa nhìn về phía Tần Viễn vẫn chưa rời đi: "Công ty bảo hiểm chạy tới có thể còn phải nửa giờ sau, tôi hiện tại vội đi đến bệnh viện, anh có thể đưa tôi qua đó không?"

Cô mới vừa rồi thì thấy được chiếc xe Mercedes-Benz dừng ở sau xe cô trên ba thước, không cần suy nghĩ cũng biết là của anh ta.

Ánh mắt của Tần Viễn sau khi vụt sáng, ngay sau đó thì nụ cười ở khoé miệng sâu hơn, gật đầu: "Lên xe đi."

"Cảm ơn." Ngoại trừ nói lời cảm ơn, Cận Tử Kỳ không có những ý nghĩ khác.

-------

Cận Tử Kỳ ngồi vào xe Tần Viễn, nhưng lúc này anh không ngồi vào ghế lái.

Khi cô hiếu kỳ tò mò anh đang làm gì, thì anh lại đi về phía cửa xe ghế phụ mở ra.

Cận Tử Kỳ kinh ngạc với hành động của anh, anh lại vô cùng lịch lãm trùm lên vai cô một chiếc áo khoác.

"Tháng mười một không chừng khí trời trở lạnh, vẫn là mặc vào đi, tránh cho cảm mạo."

Hầu như lời của anh vừa dứt xong, Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng mà hắt hơi một cái.

Anh săn sóc như thế để cho hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, anh cũng đã thay cô đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe.

"Bệnh viện nào?" Anh vừa lên xe không chờ cô mở miệng đã dẫn đầu hỏi.

Lông mi Cận Tử Kỳ khẽ chớp, nhìn qua con sói xám đung đưa treo trên đầu xe trả lời: "Bệnh viện nhân dân thành phố."

Ánh mắt Tần Viễn cũng bị cô dẫn dắt đến con sói xám đung đưa đó, anh sau khi khởi động xe mới lần nữa nói chuyện: "Rất trẻ con sao? Tối hôm qua rõ ràng ném ra ngoài rồi, buổi sáng lại đặt ở trên đây nữa."

Anh bất đắc dĩ khẽ cười, Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn anh, có thể nhìn thấy đáy mắt anh nhàn nhạt sự thỏa mãn.

Cô nghe nói vị Tần tổng này hình như có vị hôn thê.

"Sẽ không, tối thiểu nói rõ cô ấy rất quan tâm anh, người phụ nữ sẽ chỉ ở trước mặt người yêu mới trở nên giống như trẻ con."

Đuôi lông mày của Tần Viễn nhướng lên, tay nắm bánh tay lái chuyển động, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn qua con đường phía trước.

"Cận tiểu thư ở trước mặt Kỳ Diễn cũng là tính trẻ con như vậy sao?"

Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía anh, không biết như thế nào đột nhiên đem đề tài chuyển đến trên người mình.

Tần Viễn chú ý tới ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười: "Chớ để ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

Cận Tử Kỳ lại rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, "Có lẽ vậy."

Có lẽ cái gì, cô không nói tiếp, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn sang trên trời một dải cầu vồng rực rỡ.

Cũng không nhìn thấy đôi tay đang nắm vô lăng của người đàn ông bên cạnh trong phút chốc đã trắng bệch.

Xe một đường lái đi đến bệnh viện nhân dân thành phố.

Xe dừng lại ở ven đường bên ngoài cửa lớn bệnh viện, dải cầu vồng bên ngoài cửa xe cũng đã biến mất không thấy nữa.

Cận Tử Kỳ đưa tay ấn lên chốt mở cửa xe, cũng không quên quay đầu lại cảm ơn Tần Viễn.

"Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, lúc trở về cẩn thận một chút, tạm biệt."

Mới vừa đẩy cửa xe ra, vốn ngồi thẳng trầm ổn ưu nhã, Tần Viễn chợt quay đầu lại: "Tôi cho rằng, bằng mức độ quen biết của chúng ta mà nói, không cần phải khách sáo như thế."

Hai chân của Cận Tử Kỳ đang đặt xuống xe nhưng bởi vì câu nói đột ngột này mà dừng ở giữa không trung.

Cô sâu kín mà quay đầu, nhìn về phía Tần Viễn đang nhìn mình, tựa như nhớ tới điều gì cười cười với anh: "Lần đầu tiên gặp mặt là lúc anh giúp tôi che dù, vẫn luôn không có cơ hội chính thức nói cám ơn với anh."

Ánh mắt của Cận Tử Kỳ thản nhiên bình tĩnh một chút cũng không có mất tự nhiên dối trá.

Trong mắt Tần Viễn lại thoáng hiện lên u quang, anh nhìn cô chằm chằm và lập lại ba chữ kia trong câu nói vừa rồi của cô.

"Lần đầu tiên?" Vẻ mặt của anh trở nên mơ hồ khó có thể nắm lấy.

Cận Tử Kỳ không rõ chuyện gì nhìn Tần Viễn cúi đầu suy nghĩ, "Hay là, trước đó chúng ta cũng đã gặp nhau?"

Lúc Tần Viễn ngẩng đầu nhìn mình, Cận Tử Kỳ sau khi do dự, vẫn là nói rõ chi tiết: "Tôi trước đó xảy ra tai nạn xe cộ, thương tổn tới đại não nên có một số việc nhớ không rõ lắm, cho nên. . . . . ."

Cô không nói thêm gì nữa, nhưng Tần Viễn đã nghe và hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Mặc dù đã hiểu, nhưng vẫn muốn nghe được đích thân từ trong miệng cô, "Cô mất trí nhớ?"

Cận Tử Kỳ cười yếu ớt gật đầu, không hề cố kỵ, "Có thể nói như vậy, chuyện quá khứ nói chung chỉ nhớ mơ mơ hồ hồ."

Tần Viễn yên lặng một lát mới mở miệng: "Tôi thấy cô có việc gấp, đi vào trước đi."

Vẫn như cũ đối với cô ôn hòa mà cười cười.

Người đàn ông biết săn sóc dịu dàng như vậy, có thể trở thành vị hôn thê của anh ta cũng là loại may mắn.

Cận Tử Kỳ xuống xe, đơn giản nói lời tạm biệt với anh xong rồi đi vào cửa chính của bệnh viện.

Tần Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, đưa mắt nhìn cô từ từ đi xa, nhưng thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

----------

Cận Tử Kỳ ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi đến hai giờ sáng ngày hôm sau.

Ca giải phẫu kết thúc, người diễn viên bị thương kia được đưa đi phòng săn sóc đặc biệt để theo dõi.

Nhưng trước đó Cận Tử Kỳ chạy đến hỏi thăm thì bác sĩ lắc lắc đầu, ca phẫu thuật kết thúc cũng không lạc quan lắm.

Từ chỗ cao té rớt xuống, khiến cho người diễn viên hạng hai này ba đốt xương cổ bị trật vị nghiêm trọng, dù cho sau đó tỉnh dậy cũng có thể đưa đến khả năng liệt nửa người, kết quả sống chẳng bằng chết.

Mặc dù có bảo hiểm nhân thọ bồi thường, nhưng diễn viên của Phong Kỳ gia nhập quay phim gặp chuyện không may, họ cũng khó trốn trách nhiệm.

Cận Tử Kỳ vuốt vuốt mí mắt mệt mỏi, đi ra cửa bệnh viện, ngắm nhìn bên ngoài vẫn tối đen như mực.

Sau đó, trước mắt của cô chợt có thêm một ly trà sữa, trong hơi nóng lượn lờ mùi sữa ngào ngạt.

"Uống một hớp đi, cho cơ thể ấm áp."

Cận Tử Kỳ theo cánh tay kia nhìn lên trên, thì thấy được Tần Viễn.

Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám trắng bằng vải nỉ, bên trong là một thân trang phục hưu nhàn, đứng sừng sững ở bên cạnh cửa.

Giống như nhìn ra cô đang hoang mang, anh bổ sung: "Dạ dày không quá thoải mái không ngủ được nên đến bệnh viện xem một chút, không nghĩ tới còn có thể gặp được cô, trông cô thật mệt mỏi, đang mua trà sữa ở bên cạnh."

Cận Tử Kỳ dọc theo phương hướng anh chỉ mà nhìn lại, quả nhiên là thấy một quầy bán sữa, đang ở bên cửa bệnh viện.

"Cám ơn." Nghi vấn trong lòng giải trừ, cô mới yên tam thoải mái mà nhận lấy trà sữa.

Bởi vì nguyên nhân thức trắng đêm, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, ngay sau đó nụ cười cũng có chút tiều tụy.

"Cả một đêm đều canh tại chỗ này sao?" Anh hình như có nghi hoặc, nở nụ cười thanh nhã ấm áp.

Cận Tử Kỳ nhấp một hớp trà sữa ấm cho người, hai tay lạnh như băng đang cầm lấy thân ly, gật đầu một cái: "Tổng giám đốc đi công tác rồi, chỉ có thể từ tôi đây người đại diện thứ hai ra mặt giải quyết, không có cách nào khác."

Tần Viễn lẳng lặng cười, một lát sau, bưng lên một ly trà sữa khác trong tay nhẹ nhàng uống, nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà khắc chế: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt anh ở nơi nào đó có sự chờ đợi lo lắng.

Ánh mắt đó cũng không thích hợp với một người phụ nữ đã kết hôn, dịu dàng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta đắm chìm.

Cô không lộ dấu vết mà dời mắt đi, tầm mắt ném ra mảnh trời tối đen nơi xa.

Dưới bầu trời rạng sáng từng bụi hoa dâm bụt hé nở.

Đơn điệu đỏ rực sôi nổi như lửa, nhìn qua trầm mặc tuỳ tiện lại tự do phóng khoáng đầy cuồng vọng.

Bỏ quên hết những phiến lá xanh bên cạnh làm bạn.

"Không cần, tôi tự mình đón xe trở về thì được rồi."

Cận Tử Kỳ híp híp hai mắt của mình, gió mát hiu hiu, cơn buồn ngủ rải rác kéo tới.

Tần Viễn không miễn cưỡng cô nữa, nhưng cũng vẫn chưa bỏ đi, đứng tại chỗ nhìn cô rời đi.

Đứng ở bên lề đường đón xe mười mấy phút đồng hồ, cũng không có một chiếc taxi trống đi ngang qua.

Cận Tử Kỳ chợt hiểu, có phải Tần Viễn đã sớm dự liệu được cái kết quả này hay không?

Hai luồng ánh sáng của đèn xe sáng ngời chiếu rọi bóng tối quanh thân cô, Cận Tử Kỳ lấy tay che tầm mắt, nheo mắt lại nhìn qua, là một chiếc Mercedes-Benz màu trắng lịch sự tao nhã.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Viễn ngồi ở trên ghế lái, "Lên xe, tôi đưa cô trở về."

Bên trong xe âm u bao phủ khuôn mặt trong suốt sâu sắc nho nhã của anh, cô nhìn không rõ nét mặt của anh.

Loại cảm giác này, có chút giống như công chúa sa cơ gặp được bạch mã hoàng tử rút dao tương trợ.

Cận Tử Kỳ ở trong lòng tự giễu một phen, nhưng không lập tức bước lên xe, cô không muốn nợ ân tình.

Cô lại nhìn quanh bốn phía một vòng, dường như còn không hết hy vọng, muốn mình có thể tìm được xe trở về nhà.

"Thời gian này ở trên con đường này hầu như xe không chạy đến." Tần Viễn kiên nhẫn giải thích.

Thân thể bị gió đêm thổi trúng rét run, Cận Tử Kỳ không do dự nữa, mở cửa xe ngồi xuống.

Trong phút chốc, thân thể lạnh như băng được hệ thống sưởi vây quanh.

"Dựa vào một lát đi, đến nơi tôi sẽ gọi cô."

Cận Tử Kỳ dưới giọng nói hết sức ôn nhu của Tần Viễn, giống như một loại thôi miên, đầu hơi tựa sát đến đệm dựa phía sau chỗ ngồi, thần kinh căng thẳng cả đêm cũng buông lỏng xuống.

Mí mắt nặng trĩu từ từ đóng lại, trước mắt mơ mơ hồ hồ đến cuối cùng là một mảnh tối đen.

------------

Đang ngủ Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ tới mình dường như vẫn chứa có nói cho Tần Viễn biết địa chỉ nhà.

Ánh sáng mãnh liệt đâm vào mi mắt đang khép lại, Cận Tử Kỳ yếu ớt mở mắt ra.

Trên người cô đang đắp một chiếc áo khoác bằng vải nỉ, chỗ ngồi cũng được cố ý điều chỉnh thấp xuống nghiêng về phía sau.

Một lần nữa ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt chính là ánh mặt trời trong lành ngoài xe, mới phát hiện mình thế nhưng đang ở bờ sông.

Chiếc áo khoác ngoài trong tay Cận Tử Kỳ vẫn có chút ấn tượng, chính là chiếc áo mà rạng sáng nay Tần Viễn mặc lên người.

Nhìn xuống thời gian, gần bảy giờ sáng.

Cận Tử Kỳ đi xuống xe liền nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn thon dài gần bên lối đi có lót ván gỗ.

Hai cánh tay của Tần Viễn đang tựa vào lan can, ánh mắt ngắm nhìn ra phương xa, dáng vẻ như có điều suy nghĩ lọt vào trong tầm mắt của cô.

Tựa hồ nghe đến âm thanh mở cửa xe, anh quay đầu lại.

Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đã tỉnh, sau đó đứng thẳng người cười nhạt đi tới: "Trước khi ngủ cô không có nói cho tôi biết địa chỉ."

Tần Viễn dường như vào bất cứ lúc nào cũng có thể đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động.

Cận Tử Kỳ cũng không có bao nhiêu so đo, dù sao anh ta không đánh thức mình cũng là lo lắng mình quá mệt mỏi.

"Bên Hương Hoa Đình đông môn, cám ơn."

Bên trong xe không khí có chút an tĩnh, sáng sớm trên đường lộ rộng lớn người xe qua lại không nhiều lắm.

Xe có rèm che vững vàng chạy thoải mái, bên cạnh lại có người đàn ông anh tuấn nho nhã, trong không khí còn tràn ngập hương chanh ngọt ngào thơm mát mà không ngấy, ý thức của Cận Tử Kỳ cũng từ từ rõ ràng.

Tựa như nhớ ra cái gì đó, cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra, lại phát hiện là đang ở trạng thái tắt máy.

"Vừa rồi nhìn cô ngủ được ngon như vậy, nên lấy điện thoại di động tắt đi, sẽ không tạo thành phiền phức gì cho cô chứ?"

Đều đã nói như vậy, nếu như cô còn so đo tức giận thì có vẻ tỏ ra không chừng mực.

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, một lần nữa mở máy: "Không sao, hẳn là cũng không có chuyện gì lớn."

Trên màn hình điện thoại di động rất nhanh thì nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn, tất cả đều đến từ Tống Kỳ Diễn.

Chẳng qua là đến lúc cô gọi lại qua, cũng chỉ nghe được giọng nữ êm tai của tổng đài: "Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi người sử dụng đã tắt máy, xin gọi lại sau, Sorry, the number. . . . . ."

"Gọi điện thoại cho Kỳ Diễn sao?"

"Ừ, hôm qua tạm thời thay đổi đi kế hoạch Australia, chỉ sợ anh ấy sẽ có chút lo lắng."

Cận Tử Kỳ vừa nhìn sang phong cảnh bên đường vừa trả lời, nhưng Tần Viễn chỉ là cong lên khóe miệng cười cười.

---------

Tần Viễn theo sự chỉ dẫn của Cận Tử Kỳ, đi qua bảy tám ngã rẽ đã đến trước cửa chính biệt thự Cận gia.

Đã tám giờ sáng.

Dưới đường mòn thỉnh thoảng có vài chiếc xe có rèm che xa hoa chạy qua.

Xe ngừng lại, Cận Tử Kỳ đang muốn xuống xe lại phát hiện Tần Viễn khác thường.

Sau khi anh tắt máy xe, hai tay gác lên trên vô lăng, cúi đầu, không nhúc nhích.

"Tần tổng, anh có sao không?" Cận Tử Kỳ không khỏi lên tiếng quan tâm.

Tần Viễn vẫn cúi đầu, gương mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt vùi đi thật sâu nhìn không rõ.

Đôi môi anh đang mím chặt hơi nhếch lên, thoáng kéo ra một chút ý cười: "Không có sao, cô xuống xe đi."

Ánh mặt trời xuyên thấu qua kính chắn gió dừng ở trên mặt Tần Viễn, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn trong suốt của anh không có chút máu.

Mi tâm của Cận Tử kỳ nhíu chặt, lúc này cô thực sự cũng không bước xuống xe.

Tầm mắt của cô bị mấy hộp thuốc trên chỗ ngồi phía sau thu hút.

Mà chân mày của Tần Viễn đã nhíu lại, một tay anh đặt tại dạ dày, một tay khác nắm tay lái xanh trắng rất đáng sợ.

Khi nhìn rõ chữ trên những hộp thuốc kia, Cận Tử Kỳ có chút giật mình.

"Có phải bệnh bao tử của anh tái phát hay không?"

Sau đó lại liên tưởng đến việc rạng sáng nay ở bệnh viện nhìn thấy anh, xác thực anh có nói là do dạ dày khó chịu nên cả đêm khó ngủ.

Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Cận Tử Kỳ sau một lúc chần chừ, vẫn là xuống xe đi vòng qua bên ghế lái mở cửa xe ra, đưa tay đỡ thân thể cứng ngắc của Tần Viễn, nói: "Tần tổng, tôi xem ra bây giờ anh cũng không lái xe được, hay là trước tiên đi vào nhà tôi nghỉ ngơi một chút đi.

Mặc dù Tống Kỳ Diễn không ở nhà, cô và Tần Viễn lại không tính là quen thuộc, vốn nên tránh hiềm nghi, nhưng nhìn tình huống của anh ta thật sự không tốt lắm, Cận Tử Kỳ cũng chỉ có thể dứt bỏ tầng cố kỵ này.

Dù sao anh ta cũng đã giúp mình, cũng không thể qua cầu rút ván.

Huống chi, trong nhà không phải còn có người giúp việc sao, cũng không phải là cô nam quả nữ sống chung một phòng.

"Nhà cô? Nhà của cô và Kỳ Diễn sao?" Tần Viễn lại không xuống xe, chẳng qua là yếu ớt mà nhìn cô hỏi.

Cận Tử Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới lúc này anh lại đột nhiên hỏi ra cái vấn đề không quan trọng này.

Cô mấp máy cánh môi, lắc đầu: "Chúng tôi hiện vẫn còn sống ở trong nhà của cha mẹ tôi."

Sau đó nâng cánh tay của anh, muốn dìu anh xuống xe: "Trong nhà có nước nóng, coi như anh cũng phải uống ly nước và ăn bữa sáng chứ, bộ dạng này của anh mà rời đi, tôi không yên tâm."

Cận Tử Kỳ nói những lời này cũng không có ý tứ gì khác, nhưng đáy mắt Tần Viễn lại thoáng hiện lên ánh sáng hoảng hốt.

Anh nhìn cô chằm chằm bởi vì lo lắng cho mình mà hàng lông mày đen xinh đẹp hơi nhíu lại, cũng ngửi thấy được hương trà nhè nhẹ trên người cô, trận đau dạ dày từ từ hòa hoãn, không đẩy cô nữa mặc cho cô giúp đỡ dìu anh xuống xe.

-------------

"Dì Hồng, giúp tôi rót một ly nước nóng."

Hầu như vừa vào cửa Cận Tử Kỳ liền xông vào trong phòng ăn dặn dò dì Hồng đang dọn dẹp.

Tần Viễn cũng không để cho cô đỡ nữa, cho nên bước đi có chút chậm, Cận Tử Kỳ đứng ở cửa chờ anh, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đáng lẽ giờ phút này vốn nên ở trong công ty.

Tô Ngưng Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống một chén trà xanh mới vừa pha xong, hương trà lượn lờ.

Nghe được giọng nói của Cận Tử Kỳ, Tô Ngưng Tuyết liền ngẩng đầu nhìn sang.

"Không phải con và Kỳ Diễn đi Australia rồi sao?" Trên mặt Tô Ngưng Tuyết thoáng qua biểu tình kinh ngạc.

"Công ty gặp phải một chuyện, Tô Hành Phong không có ở đây chỉ có thể từ con mà xử lý, cho nên không lên máy bay."

Cận Tử Kỳ nói xong lập tức nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa, "Tần tổng vào đi, mẹ của tôi đang ở đây, bất quá cũng không sao."

Chân mày Tô Ngưng Tuyết cau lại, lúc nào thì Cận Tử Kỳ cũng sẽ mang bạn bè về nhà?

Sau đó, ở gần cửa xuất hiện một bóng dáng màu trắng, cùng người sáng nay thấy qua báo chí xuất hiện đồng dạng.

"Loảng xoảng" một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống ở trên sàn nhà.

Tô Ngưng Tuyết ít khi ở trước mặt người ngoài sẽ thất thố như thế.

Nước trà văng tung toé đầy đất, thậm chí ngay cả quần áo trên người bà cũng bị dính không ít vết trà.

"Mẹ người làm sao vậy?" Bên này vẫn chưa có chiếu cố tốt, bên kia mẹ lại rớt bể chén trà.

Tô Ngưng Tuyết được giọng nói ân cần lo lắng của Cận Tử Kỳ gọi mà hoàn hồn, trên gương mặt thoáng trắng bệch lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lại nhìn về phía Tần Viễn đang ở sau lưng Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, con không giới thiệu một chút sao?"

Cận Tử Kỳ nhìn Tô Ngưng Tuyết đã khôi phục như thường, thì cũng yên tâm, thấy Tô Ngưng Tuyết đối với Tần Viễn dường như thật tò mò, Cận Tử Kỳ liền nghiêng thân giới thiệu: "Vị này là tổng giám đốc Tần thị Tần Viễn, mẹ cũng đã từng thấy qua trên tạp chí."

"Tần tổng vì dạ dày không quá thoải mái, cho nên con mời anh ấy đi vào nghỉ ngơi một chút mới đi."

Mà Tần Viễn đã đi lên phía trước từng bước, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết ngồi ở nơi đó lễ phép gật đầu: "Cận phu nhân."

Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, nụ cười có chút nhàn nhạt như xưa: "Tần tổng thanh phong lãng nguyệt, xác thực tuấn tú lịch sự."

"Phu nhân quá khen." Tần Viễn cười nhạt đột nhiên trở nên giữ kín như bưng.

Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy không khí trở nên quái dị, không chờ cô phỏng đoán ra được nguyên nhân gì, dì Hồng đã bưng một ly nước nóng đi ra ngoài: "Đại tiểu thư, nước nóng cô cần đây."

"Đúng rồi dì Hồng, bây giờ dì nấu cháo trứng muối thịt nạc đi."

"Vâng, Đại tiểu thư."

Dì Hồng lần nữa trở về phòng bếp, mà Tô Ngưng Tuyết bên kia cũng đã có người giúp việc vào thu dọn lại đống bừa bãi đầy đất.

Cận Tử Kỳ mới vừa đem nước đưa cho Tần Viễn, dì Hồng liền vội vã từ phòng bếp ra ngoài.

"Không có trứng muối rồi, tôi đi mua một chút trở lại." Dì Hồng trước khi rời đi không quên liếc mắt nhìn Tần Viễn.

Tần Viễn đối mặt với việc dì Hồng quan sát, bình thản ung dung, không quên lễ phép gật đầu thăm hỏi

Nghe được dì Hồng nói thiếu hụt nguyên liệu, liền nói: "Không cần làm phiền rồi, tôi lái xe trở về khách sạn có thể ăn."

Nói xong, Tần Viễn đã tính toán cáo từ, lần này không chờ Cận Tử Kỳ mở miệng, Tô Ngưng Tuyết đã lên tiếng.

"Tử Kỳ, bên cạnh cửa chính hướng tây khu biệt thự có một siêu thị lớn bán hàng, nơi đó cũng có trứng muối, con lái xe đi mua một chút rồi trở lại." Dừng một chút, Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Tần Viễn: "Làm phiền Tần tổng ở nhà ngồi đợi một lát."

Tần Viễn hơi có vẻ suy yếu mà cười một tiếng: "Phu nhân khách khí."

Cận Tử Kỳ thấy mẹ đối với Tần Viễn mặc dù không nhiệt tình nhưng coi như khách khí, liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa mua trứng muối.

Hầu như khi bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ của xe đồng thời trong phòng khách Tô Ngưng Tuyết liền mang vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm trang.

Đôi mắt lạnh nhạt đánh giá Tần Viễn ở cửa, "Chẳng lẽ cậu không có lời muốn nói với tôi sao?"

Ánh mắt Tần Viễn thu lại, cười khẽ: "Đây chính là phu nhân cố ý để Tiểu Kỳ đi ra ngoài?"

"Tiểu Kỳ?" Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt quay mắt đi: "Đây không phải là nhũ danh Tần tổng nên xưng hô."

"Vậy xưng hô cái gì? Cận Tử Kỳ? Tử kỳ? Hay là... Cận đại tiểu thư?"

Ý cười trong đáy mắt Tần Viễn dần dần sâu, nhưng đôi môi có chút tái nhợt, anh dường như đã quên mất cơn đau của dạ dày, dáng người thẳng tắp đứng ở cạnh cửa phòng khách, không tiến một bước cũng không lui một bước.

Khóe mắt Tô Ngưng Tuyết liếc về phía người giúp việc ra vào trong phòng ăn, Tần Viễn phát hiện Tô Ngưng Tuyết băn khoăn, độ cong ở khóe miệng cong lên càng lớn, nhưng cũng càng thêm giễu cợt.

"Phu nhân vẫn là giống như mười năm trước, đều thích làm mọi việc một giọt nước cũng không lọt."

Tô Ngưng Tuyết quét mắt nhìn anh một cái, giọng nói lạnh nhạt cứng rắn: "Đã như vậy, tại sao cậu còn phải trở lại?"

Sắc con ngươi mắt Tần Viễn nhoáng một cái, nụ cười không giảm: "Nơi này là cố hương của tôi, tôi vì cái gì không thể trở lại, phu nhân chẳng lẽ đã quên, mẹ của tôi vẫn còn ở trong nước cần chiếu cố."

"Tôi nghe nói cậu có một vị hôn thê thư hương môn đệ, nếu như vậy hãy cùng cô ấy sống qua ngày thật tốt, cậu cùng Tử Kỳ đã từng trải qua như thế nào đi nữa cũng đã qua, không cần thiết níu kéo không thả."

"Phu nhân có phải đã đánh giá mị lực con gái của bà cao quá hay không?"

Ngón tay Tô Ngưng Tuyết khép lại áo choàng siết chặt, đôi mắt đẹp có chút không dám tin nhìn về phía Tần Viễn.

Nhưng mà nụ cười ở khóe miệng anh ta xác thực là giọng điệu mỉa mai.

"Mười năm qua, phu nhân sẽ không còn tưởng rằng tôi đối với Cận Tử Kỳ nhớ mãi không quên chứ?"

Tần Viễn bây giờ và Tần Viễn trước đó cùng một chỗ với Cận Tử Kỳ tưởng như hai người.

Anh ta thong thả thanh thản bước đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Tô Ngưng Tuyết.

"Tựa như bà đã nói, tôi đã có một vị hôn thê toàn tâm toàn ý chỉ vì tôi, tôi tại sao còn phải đi nhớ thương cô con gái thiên kim khó cầu của bà chứ?"

Tô Ngưng Tuyết hơi híp mắt, ánh mắt bén nhọn quan sát Tần Viễn, "Cậu đến tột cùng muốn thế nào?"

"Phu nhân vẫn là thích suy nghĩ nhiều." Đem ly nước cầm trong tay đặt vào khay trà, Tần Viễn ngước mắt nghênh ánh mắt của đón Tô Ngưng Tuyết: "Nếu đã như vậy, phu nhân có thể đoán một chút tôi muốn như thế nào?"

Tô Ngưng Tuyết lại không nói tiếp, bà hít sâu một cái, rất nhanh thì thu lại thần sắc của mình thật tốt.

Tần Viễn nhìn sang vị quý phụ trước mắt lại khôi phục bộ dáng ưu nhã lãnh đạm trước sau như một, cười nhạo một tiếng: "Phu nhân định lực quả thực để cho tôi bội phục, những năm này tôi cũng vậy vẫn lấy phu nhân làm gương."

Tô Ngưng Tuyết thẳng tắp mà nhìn Tần Viễn chằm chằm vẻ mặt biến hóa: "Cậu hận tôi?"

Lời nói của Tần Viễn là châm chọc cho dù ai cũng nghe được, huống chi là Tô Ngưng Tuyết người đã lăn lộn mấy chục năm trên thương trường.

Tần Viễn cúi đầu nhìn hai tay của mình, mười ngón tay sạch sẽ chỉnh tề, anh nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết ánh mắt không thay đổi, một phong thái ung dung: "Phu nhân chê cười rồi, tôi tại sao phải hận bà?"

"Nếu như không phải là ngài năm đó cho năm trăm vạn, tôi bây giờ có thể không thể ngồi ở trước mặt của ngài như vậy, cũng còn là một ẩn số chưa biết chừng, có lẽ sớm đã chết rét tại đầu đường bị chó lang thang gặm phải ngay cả xương cốt cũng không còn thừa."

Ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết cũng càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu đã còn nhớ rõ năm trăm vạn, vậy thì nên tuân thủ lời hứa năm đó, vĩnh viễn không cần phải xuất hiện ở trước mặt Tử Kỳ nữa."

Tần Viễn gật gật đầu, giống như là đồng ý lời của Tô Ngưng Tuyết, nhưng nụ cười trên mặt cũng không phải là chuyện như vậy.

"Nhưng bây giờ tôi hối hận."

Trên mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó cũng là ẩn ẩn tức giận.

Tần Viễn lại không cho là đúng uống một hớp nước, lần nữa nhìn ánh mắt Tô Ngưng Tuyết chất chứa tức giận, nhẹ nhàng, chậm chạp lặp lại: "Tôi nói tôi hối hận, phu nhân."

"Những năm này tôi mỗi đêm trước khi ngủ cũng sẽ nhớ, tôi giờ này ngày này có thể có mọi thứ, cũng phải cúi lạy nhờ năm trăm vạn phu nhân ban tặng, nếu như không có phu nhân, tôi vẫn còn là một kẻ hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi như cũ."

"Tôi không biết cậu đang ở đây nói gì." Tô Ngưng Tuyết lạnh lùng cắt ngang anh.

Tần Viễn lại cười như báo thù, con ngươi mắt màu nâu sẫm phát ra ánh sáng sắc nhọn.

"Xem ra trí nhớ của phu nhân cũng không tốt lắm." Anh hơi hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Vào thời điểm tôi bị chồng của ngài cắt đứt chân, nếu như không phải là ngài cho tôi khoản tiền kia lại đưa tôi xuất ngoại, tôi cũng sẽ không nghĩ tới dùng tiền kia đi đầu tư thị trường chứng khoán, đương nhiên, tôi cũng rất cảm kích thị trường chứng khoán những năm kia, thật vô cùng tốt. Ở thời điểm đó thị trường tài chính như gió lốc tiến đến, bạn bè tôi tại nước Anh vội vàng muốn tiền đầu tư nhà, chúng tôi trên thị trường cao ốc kiếm chác không ít, phu nhân, ngài cho tôi vật chất bảo đảm sống sót, điểm này những năm qua tôi vẫn luôn không dám quên."

-----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.