Cận Tử Kỳ thoáng trở mình, bàn tay trắng trẻo gác qua bên cạnh, lại chạm tới một mảnh ấm áp bằng phẳng.
Cô lim da lim dim mà mở mắt ra, giọi vào tầm mắt là một mảnh bình yên an ổn.
Vuốt vuốt lại mái tóc dài rối tung, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy phòng quần áo khép hờ, cũng nghe đến bên trong động tĩnh cố ý bị khống chế
rất nhỏ, cô hít thở sâu vài cái, cố gắng để cho đầu óc mình thanh tỉnh.
Dưới đệm chăn thân thể còn ấm áp, cô vuốt ve chiếc bụng vẫn còn chưa có
dấu hiệu máy thai, giống như đang vuốt ve bảo bối nhỏ bé im lặng ở bên
trong, ngay sau đó trên mặt cũng toát ra vẻ dịu dàng.
Mặc dù Cận Tử Kỳ rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà, không thể phủ
nhận, Tống Kỳ Diễn xuất hiện đã thay thế sự oán hận mà cô đã luôn suy
nghĩ về nó, đã thành điều duy nhất trong cuộc sống của cô.
Trước kia từng cố gắng theo đuổi sự nghiệp và công danh lợi lộc, bây giờ nhìn lại bất quá cũng là thoảng qua như mây khói.
Cô phát hiện bản thân mình muốn bất quá là tìm được trọng tâm cuộc sống, mà trọng tâm của cô, chính là Tống Kỳ Diễn.
Có hắn, có đứa nhỏ, có mẹ, tình yêu, thân tình, còn có tình bạn, tựa hồ cũng không thiếu thốn gì.
Chính lúc đang xuất thần, bóng dáng thon dài cao ngất kia đã từ trong
phòng quần áo lặng lẽ đi ra, trong lúc nhìn đến người phụ nữ bất động
thanh sắc ngồi ở đầu giường, hắn dừng bước lại, nhưng ngay sau đó lại
từng bước đến gần.
Bên trong phòng ngủ mở hệ thống sưởi, Cận Tử Kỳ mặc váy vải bông màu
trắng có dây đai mảnh nhỏ lộ lưng rộng rãi, qua một đêm, chiếc váy cuộn
lên tới hông, dây đai cũng trượt xuống, ngày thường mái tóc thẳng như
mặt nước, giờ phút này mặc sức rơi loạn trên đầu vai, ánh mắt mê mê mang mang, thêm một phần ngây thơ như thiếu nữ không tương xứng với số tuổi, lại có sự hấp dẫn như ẩn như hiện.
Hơn nữa khi bàn tay mềm trắng nõn xinh đẹp của cô đặt lên trên chiếc bụng hơi cao, càng thêm mấy phần tình mẹ.
Lúc Cận Tử Kỳ kéo suy nghĩ của mình về, trên đỉnh đầu lại có một cái
bóng bao phủ, cô mới vừa ngẩng đầu nhìn lại, bên giường đã bị chùng
xuống một khoảng lớn, Tống Kỳ Diễn mặc áo sơ mi và quần tây mỉm cười
ngồi đối diện cô.
"Thức dậy rồi sao?" Hắn chợt cúi người, một tay chống lên chiếc giường
mềm mại, một tay xuyên qua mái tóc đen của cô, cẩn thận, nhẹ nhàng mà
nâng chặt gương mặt cô, sau đó cúi đầu nhẹ hôn lên cánh môi hồng của cô
vào ngày mới.
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngoài miệng lại dịu dàng mà đáp lại nụ hôn của hắn: "Em vẫn chưa có đánh răng."
Giọng nói có chút ngượng ngập, dường như tại vì tư thế thân mật mà cảm thấy mắc cỡ.
Tống Kỳ Diễn lưu luyến ở trong môi miệng cô, hàng mày thanh tú khẽ
nhướng, lòng ngón tay thô nhám vuốt ve da thịt bóng loáng trên mặt cô,
thanh âm khàn khàn cơ hồ là ngậm lấy cánh môi của cô mà nói ra: "Vậy có
quan hệ sao?"
Cận Tử Kỳ mặc cho hắn hôn, đầu óc thì nghiêm túc suy nghĩ lại, buồn buồn nói: "Hình như không có."
Hắn cúi đầu cười một tiếng, nhéo nhéo gương mặt cô: "Đứng lên đi, nếu không đi làm sẽ bị muộn đó."
Tống Kỳ Diễn không có nói dối, thật sự sắp trễ, đồng hồ treo trên tường cho thấy đã là bảy giờ rưỡi.
"Tại sao không gọi em thức dậy?" Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy mắt Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt thâm quầng, tối hôm qua hắn trễ như vậy về đến
nhà, còn phải vội vàng cho cuộc họp cổ đông hôm nay, rất có thể trắng
đêm chưa ngủ.
Nghĩ như vậy, không khỏi có chút đau lòng, ê ẩm, loại cảm giác này đối với Cận Tử Kỳ mà nói có chút xa lạ.
Vậy mà, cũng không tệ, ngược lại , cô vẫn rất hưởng thụ loại tâm tình cảm giác lên xuống này.
Tống Kỳ Diễn nhìn chăm chú vào cô đưa tình, khóe miệng hơi vểnh: "Người
xấu mộng đẹp cũng không phải là chuyện một người thân sĩ nên làm."
"Anh là thân sĩ sao?" Cận Tử Kỳ nhướng nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp lên, đối với cái việc tự xưng này của hắn hoàn toàn hoài nghi.
Hắn cũng theo đó chợt nhíu mày, đột nhiên dời đi đề tài: "Em xác định còn chưa chịu rời giường sao?"
Cận Tử Kỳ bị hắn nhắc tới tỉnh ngủ, "A" một tiếng rồi nhanh chóng vén
chăn lên xuống giường, lại muốn mang chân không chạy vào phòng tắm, lập
tức bị hắn đưa tay bắt được ấn trở về giường.
Hắn ngồi xổm người xuống mang giày cho cô xong mới vỗ vỗ mắt cá chân của cô: "Bây giờ đi đi."
Nhưng cô không lập tức chạy đi, chỉ cúi đầu nhìn sang người đàn ông đang đắm chìm dưới ánh mặt trời màu vàng kim, đồng hồ treo tường kim chỉ
giây trôi đi tích tắc tích tắc, đột nhiên cảm giác được dòng thời gian
chảy xuôi chậm rãi như vậy thật tốt đẹp.
Không nhịn được cô dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt
hắn, từ cái trán đến đuôi lông mày, tiếp nữa là sống mũi, khóe môi, theo đường cong chiếc cằm kiên nghị trượt xuống, đột nhiên trượt đến hầu kết của hắn thì vuốt ve từng chút một.
Thậm chí có thể cảm nhận được, cổ họng của hắn khi lòng ngón tay của cô lướt xuống thì bắt đầu nóng lên một cách khác thường.
"Đột nhiên mới phát hiện, đường nét ngũ quan của anh thật sự rất thô kệch."
"Chẳng lẽ trước kia cảm thấy anh thanh tú?" Hắn bỗng dưng bắt được bàn tay cô muốn dời đi, lưu luyến mà nắm chặt.
Cô cũng không quên bốn năm trước lúc gặp hắn với bộ mặt râu ria.
Cô mím khóe môi mang theo ý cười: "Không phải, chẳng qua là. . . . . . Trên cảm giác có chút không giống thôi."
Nói xong, không nhịn được cúi người hôn xuống làn môi mỏng của hắn, mới đứng dậy đi tới phòng tắm.
Hắn nửa ngồi ở bên giường, giơ tay lên sờ qua bờ môi còn lưu lại hơi ấm
của cô, lông mi run rẩy mấy cái, khóe miệng qua một giây kế tiếp thì bắt đầu thoáng hiện chút ý cười, quay đầu lại nhìn trên tấm kính nửa mờ một bóng dáng mảnh mai đang bận rộn.
--- ------ ---
Cận Tử Kỳ rửa mặt xong ra ngoài, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở trước kính thử đồ vì chiếc cà vạt mà khó chịu.
Cô từ từ đi tới trước mặt hắn dừng lại, hắn ngừng động tác trên tay nhìn cô, cô lại nhận lấy cà vạt trong tay hắn, ngẩng đầu lên, dịu dàng mà
giúp hắn buộc lại một cách rất thành thạo.
Mỗi một cái động tác, mỗi một cái vẻ mặt, đều tràn đầy nghiêm túc mà mang theo hương vị hạnh phúc.
Cho đến thao tác cuối cùng hoàn thành, cô mới không nhón chân nữa, tựa như tranh công mà vỗ vỗ lên lồng ngực rắn chắc của hắn.
Lơ đãng cùng tầm mắt đang rũ xuống của hắn chạm vào nhau, cô rõ ràng nhìn thấy được bên trong tròng mắt hắn ảnh ngược của mình.
Trong lòng khẽ động, đột nhiên nổi lên tính trẻ con, đầu ngón tay mượt
mà thon dài chạy lên gần cà vạt, tiến lên đón lấy ánh mắt thâm thuý đầy
khó hiểu của hắn, khóe môi giương lên: "Anh có biết cà vạt có tác dụng
gì không?"
Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày: "Tác dụng gì?" Ánh mắt lại luôn luôn không rời khỏi mặt của cô.
Trong đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ thoáng lướt qua, trong chớp nhoáng, chiếc
Cà vạt vốn được buộc lại đã bị cô lôi kéo, cả người hắn bất ngờ không đề phòng mà nghiêng tới trước, đầu cũng theo đó hạ thấp xuống, sau đó trên môi có một sự mềm mại ấm áp.
Hắn hơi có vẻ kinh ngạc mà co rút con ngươi lại, cô cũng đã buông hắn ra, tâm tình vui vẻ mà đi tới phòng giữ quần áo.
Chỉ là vừa đi được hai bước, lại bị người đàn ông vốn sững sờ ôm lấy,
hai cánh tay của hắn từ phía sau vòng tới, vững vàng khóa cô lại ở trong ngực của mình, bên tai là một tiếng nỉ non than nhẹ của hắn: “Hình như
còn chưa đủ nha.”
Lỗ tai của cô đỏ lên, Tống Kỳ Diễn cũng đã cúi tới, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Chẳng biết tại sao, ở nơi này ánh nắng ban mai tươi sáng, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngọt ngào an lòng.
Lông mi Cận Tư Kỳ nhẹ nhàng lay động, hoi nghiêng mặt sang bên, khi hắn
lần nữa cúi tới, cô ăn ý nhắm hai mắt lại, chờ đợi một nụ hôn sâu triền
miên, kết quả lại là ---
“Kỳ Kỳ, người cùng baba ôm nhau làm cái gì hả?”
Cận Tư Kỳ chợt mở mắt ra, trong phút chốc thì tỉnh táo lại, đồng thời sử dụng hai tay đẩy Tống Kỳ Diễn ra.
Hàng mày thanh tú của Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng, trên mặt biểu tình cũng không tự nhiên khi nghe tới cái giọng nói quấy rối đó.
“Ba ba, có phải trong miệng Kỳ Kỳ có đường hay không, người làm gì cứ ăn miệng của Kỳ Kỳ.”
Khóe môi của Cận Tư Kỳ căng lên, sau đó phát hiện cửa phòng vốn đóng
chặt lại bị đẩy ra không một tiếng động, mà đầu sỏ gây nên đang ngồi xếp bằng ở giường lớn. hai bàn tay ngắn đầy thịt đang chống cằm lên. Đôi
mắt sang trong veo nhìn bọn họ chằm chằm.
Rốt cuộc bọn họ quá nhập tâm, hay là họ mắt mù rồi, thế nhưng không thấy tên nhóc đi vào!
Vấn đề mấu chốt là, tiểu đồng chí Cận Mỗ Mỗ rốt cuộc nhìn được bao nhiêu rồi?!
Cận Tư Kỳ và Tống Kỳ Diễn hai mặt nhìn nhau, ở trước mặt đứa nhỏ tóm lại có điều bớt phóng túng, từng người đều nghiêng đầu của mình qua một
bên.
Cận Mỗ Mỗ lại rũ hai bả vai nho nhỏ, giọng nói ngọt ngào ngây thơ vô
cùng tủi thân: “Kỳ Kỳ hư, Kỳ Kỳ hư, cũng không để ý Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đang
cùng các người nói chuyện mà.”
“Không phải… ách … là Kỳ Kỳ và baba đang làm chuyện quan trọng…”
Cận Tư Kỳ bỗng dưng im bặt, phản ứng theo khả năng mím chặt môi. Dường
như lúc này vẫn tương đối thích hợp im lăng, nói cái gì nữa, chỉ biết
làm người ta suy nghĩ lung tung, mặc dù đối phương … là một đứa trẻ cái
gì cũng không hiểu.
Khi đối diện với đôi mắt đen láy to tròn trong suốt như được khảm lên
viên gạo nếp trắng trẻo mập mạp, Cận Tư Kỳ không khỏi nhẹ nhàng thở ra,
có chút vui mừng Mỗ Mỗ còn chỉ có bốn tuổi …
Người bạn nhỏ Mỗ Mỗ chớp chớp đôi mắt to sáng như tuyết, “Con biết rồi, là baba đang thoa thuốc cho Kỳ Kỳ.”
Nhìn ánh mắt đứa nhỏ đơn thuần chờ đợi được khen ngợi, Tống Kỳ Diễn ho
nhẹ một cái, ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, miệng Kỳ Kỳ bị thương, cho nên baba thoat chút thuốc cho Kỳ Kỳ.”
Tống Kỳ Diễn lúc này trợn mắt nói lời bịa đặt lặp tức nhận được sự khinh bỉ và bất mãn của người bên cạnh, hắn lại nhớ ra cái gì đó, dặn dò Mỗ
Mỗ: “Đây là bí mật của baba và Kỳ Kỳ, không được tùy tiện nói ra ngoài.”
Cận Mỗ Mỗ không hiểu hỏi: “Tại sao vậy? lần trước chú Hoằng và dì Noãm Noãn cũng nói như vậy.”
Hai người làm cha mẹ yên lặng xét lại mình: Rốt cuộc bọn họ đem con phó thác cho người như thế nào?
Cận Mỗ Mỗ cũng không biết suy nghĩ của các đại nhân, lăn lông lốc một
cái từ giường trượt xuống, vui vẻ mà chạy đến đầu giường ôm cái gối, sau đó đem gối đầu đặt ở trên thảm, thân thể tròn trịa đè lên.
Đối diện ánh mắt của hai vị phụ huynh, Cận Mỗ Mỗ nằm ở trên gối, quay
đầu lại có lòng tốt giải thích: “Lần trước chú Hoằng cũng ôm lấy dì Noãn Noãn vứt xuống mặt đất, sau đó nhào tới, còn khóa cửa, Mỗ Mỗ nghe được dì đang khóc, nhưng mà Mỗ Mỗ làm thế nào gõ cửa chú Hoằng cũng không
mở, còn muốn Mỗ Mỗ cuốn xéo!”
Cận Tư Kỳ che cái trán không phản bác được, gương mặt Tống Kỳ Diễn đen
thui rồi, hít thở sauu vài cái, cầm điện thoại di động từ trên tủ giường rồi đi ra bên ngoài, qua mấy giây, thì truyền đến tiếng mắng gầm nhẹ
của Tống Kỳ Diễn.
“Lục Cảnh Hoằng! cậu đã làm bao nhiêu chuyện không bằng cầm thú trước mặt con trai tôi?”
Cận Tư Kỳ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, cô hẳn là nên đi ra ngoài để cho hắn gọi điện thoại xa một chút.
Bởi vì ---
“Kỳ Kỳ, cái gì là chuyện không bằng cằm thú vậy?” Một đứa trẻ không ngại học hỏi lên tiếng.
"Kỳ Kỳ à, cái gì là chuyện không bằng cầm thú vậy?" Một đứa trẻ không ngại học hỏi lên tiếng.
Cận Tử Kỳ lúng túng không dám nhìn tới đôi mắt to tròn quá mức thuần
khiết của con trai, chẳng lẽ muốn cô nói cho nó biết, chuyện không bằng
cầm thú là giống như ba ba nó trước kia mỗi đêm leo qua ban công đến bên giường mẹ để ngủ sao?
"Cái này. . . . . ."
Mỗ Mỗ hoàn toàn không hiểu cha mẹ sao phản ứng quái dị, lập tức lại dời
đi lực chú ý, giống như là nhớ ra cái gì đó, từ trên gối đứng lên, mắc
cỡ ngại ngùng mà kéo kéo quần áo của Cận Tử Kỳ.
"Kỳ Kỳ, thật ra là Mỗ Mỗ tới là mượn điện thoại di động." Tên nhóc mím cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ngượng ngùng.
Cận Tử Kỳ thấy nó không còn xoắn xuýt với "Chuyện cầm thú" nữa, vội vàng cầm điện thoại di động của mình đưa cho nó, không quên trấn an mà sờ sờ đầu của nó: "Ngoan ngoãn nha, tự mình đi chơi, Kỳ Kỳ phải thay quần
áo."
Cận Mỗ Mỗ dạ một tiếng, thì cuộn di động lại chạy như một làn khói, trốn vào trong phòng ngủ nhỏ của mình, đóng cửa, lại kéo rèm cửa sổ, từ
trong túi sách nhỏ của mình móc ra một cuốn tập.
Mở ra, bên trong có viết một chuỗi chữ số Ả Rập xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ngón tay nho nhỏ của Mỗ Mỗ thuần thục mà trượt qua trượt lại trên màn
hình, sau khi con số được chuyển đi, bàn tay nhỏ bé đầy thịt cầm chiếc
di động lớn gác qua bên tai, ở bên kia vừa tiếp máy thông nhau thì đã lễ phép kêu lên: "Dì Noãn Noãn buổi sáng tốt lành!"
Bờ môi tinh bột hé ra toe toét, rất gian xảo mà híp híp đôi mắt to lại, vui cười không ngớt mà chờ Tô Noãn trả lời.
Kết quả, lại ngầm trộm nghe thấy âm thanh chất vấn lạnh lùng của một
người đàn ông: "Có phải cái thằng nhóc mập kia gọi tới hay không?"
Vừa nghe đến giọng nói âm trầm của nhạc phụ đại nhân tương lai, thân thể nhỏ mềm mịn tròn trịa đột nhiên run lên, mà vậy đầu kia đã sớm đổi
người, giọng nói dọa người của người đàn ông truyền đến: "Thằng nhóc
mập, sau này đừng quấy rầy vợ và con gái tao nữa biết không?"
Trái tim thuỷ tinh trong lòng Cận Mỗ Mỗ trong phút chốc bị đánh nát,
nhưng ngay sau đó lại được nó dùng keo 502 dán từng mảnh từng mảnh trở
lại, đối với bên đầu kia điện thoại nói: "Chú nhận lầm người rồi, cháu
không phải Cận Mỗ Mỗ."
"A!" Đầu kia hừ lạnh một tiếng, "Vậy mày nói thử xem, mày là ai, thằng nhóc mập!"
Cận Mỗ Mỗ trái lại cố gắng che giấu thân phận của mình, nhìn chung
quanh, rốt cục có nhân vật hoạt hình bị nó phát hiện trên drap giường,
ưỡn thẳng sống lưng nhỏ, tự cho là thông minh mà hô lên: "Tôi là siêu
nhân trứng muối!"
Bên đầu kia điện thoại trong phút chốc trầm mặc, một giây, hai giây, ba giây, "Bộp" một cái cúp điện thoại.
Cận Mỗ Mỗ nghe trong ống nghe âm thanh tút tút, bẹt cái miệng nhỏ nhắn,
vuốt ve lồng ngực nho nhỏ của mình, cũng không vì lạnh nhạt như vậy mà
bị tiêu diệt, lại lật một tờ trong cuốn tập trên đầu gối, phía trên rõ
ràng là một mã số khác.
Quen tay hay việc mà bấm chuyển số qua, bên kia vừa tiếp máy thông nhau
thì tiếng nói giòn tan vang lên: "Dì Ngưng chúc mừng năm mới! Cháu là Mỗ Mỗ, dì Ngưng có thể giúp Mỗ Mỗ đưa điện thoại cho tiểu anh đào ở phòng
bên cạnh không?"
Bên đầu kia điện thoại: ". . . . . ."
--- ------ ------
Bữa ăn sáng nhà họ Tống dường như chưa từng có vắng lạnh như vậy.
Trên chiếc bàn ăn dài ngoại trừ một nhà ba người Cận Tử Kỳ còn có Ngu Thanh Kiều, ngoài ra không còn người nào khác nữa.
Lúc dùng cơm, Cận Tử Kỳ nghĩ đến một cái ví dụ, Tống Chi Nhậm giống như
là Thái Dương Hệ mặt trời trung tâm, chín đại hành tinh đều vây xoay
quanh ông, hôm nay ông đã ngã xuống vào bệnh viện, vậy chín viên hành
tinh cũng liền tự tản đi rồi.
Theo người giúp việc nói, Tống Nhiễm Cầm tối hôm qua dường như cùng Tô
Tấn An tranh cãi ầm ĩ một trận, hai vợ chồng đập bể không ít vật dụng
trong nhà, may mắn Tống trạch lúc xây dựng có cách âm hiệu quả tốt, cô
ngược lại một chút cũng không nghe được.
Sáng nay, tòa nhà lầu phía đông truyền ra tin Tống Nhiễm Cầm bệnh nặng
đến mức không thể xuống giường được, Cận Tử Kỳ xem thường, dựa vào thân
thể và khí phách của Tống Nhiễm Cầm dinh dưỡng quá dư như vậy, làm sao
có thể dễ dàng gục xuống như thế?
Dùng xong bữa ăn sáng, đoàn người ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, đều là ngồi xe của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ mới vừa đi ra tòa nhà lầu chính, lập tức nhìn thấy Bạch Tang Tang đứng ở cửa, dường như cố ý chận cô lại.
"Cha tôi chiều nay sẽ đích thân đến Tống thị bày tỏ chúc mừng, cũng coi là đối với chủ tịch tân nhậm ủng hộ!"
Bạch Tang Tang hao tổn tâm cơ bày tỏ như vậy, vì bất quá là muốn trấn an Cận Tử Kỳ. Tối hôm qua thái độ của Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm đã
chứng minh Cận Tử Kỳ thật sự không nói cho bọn họ biết, cô thở phào một
hơi đồng thời cũng càng thêm thấp thỏm.
Cho nên, cô mới tự mình gọi điện thoại trở về nhà họ Bạch, thỉnh cầu cha đi tham gia buổi lễ nhậm chức vào chiều nay ở Tống thị, lấy thanh danh
của Bạch Triển Minh ở trên thương trường, cũng coi là khẳng định năng
lực vị tân chủ tịch Tống Kỳ Diễn này.
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Bạch Tang Tang mặc dù không tình nguyện nhưng không
thể không có vẻ cám ơn, mím khóe môi cười cười: "Phiền Bạch tiểu thư
rồi, tôi ở chỗ này thay Kỳ Diễn cám ơn cô và Bạch chủ tịch."
Người khác có hảo ý, cô há có thể phụ lòng? Nếu như cô không cảm kích,
khó bảo đảm Bạch Tang Tang lại phải nghi thần nghi quỷ rồi.
Bạch Tang Tang nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, rồi xoay người trở về tòa nhà
lầu phía đông, lúc đang xoay người, Cận Tử Kỳ lại bắt được thần thái cô
ta vào lúc ấy lộ ra yên tâm cùng mỏi mệt, xem ra, cô ta tối hôm qua ngủ
cũng không được ngon.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Tiếng nói của Tống Kỳ Diễn vang lên ở bên cạnh, chẳng biết lúc nào hắn đã đi tới.
"Bạch Tang Tang thuyết phục Bạch chủ tịch tự mình đi cổ vũ anh trong lễ nhậm chức, vui không?"
Cận Tử Kỳ khó khi cùng hắn nói đùa, Tống Kỳ Diễn liếc cô một cái, khóe
miệng nhếch lên, cầm chìa khóa xe đi tới nhà để xe, một bàn tay nắm lấy
tay cô thật chặt, ngôn hành cử chỉ không có chút nào khẩn trương khiếp
đảm.
Dường như, hôm nay trên hội đồng quản trị sắp đề cử vị trí chủ tịch tân nhậm đã sớm là vật trong túi của hắn.
Tống thị trong một đêm, sợ là đã sớm không còn yên bình như thường ngày
nữa, thay đổi triều đại khó tránh khỏi phải có một phen gió tanh mưa
máu.
Một tập đoàn Tống thị to lớn như vậy, muốn làm chủ tịch hiển nhiên cũng không chỉ một mình Tống Kỳ Diễn.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Tống thị, bậc cha chú nòng cốt trong
công ty thế nhưng có không ít người thân, biết bao nhiêu người cùng nhà
họ Tống kéo tới quan hệ, lòng người chưa đủ, rất khó bảo đảm những vị
cha chú này không muốn trở thành "Tống Chi Nhậm" kế tiếp!
Ngồi vào chỗ ghế lái phụ, Cận Tử Kỳ lại thấy được túi giấy chứa văn
kiện, Tống Kỳ Diễn mang nó xuống rồi, chỉ sợ là muốn mang đến công ty để thăm dò tính toán với những trụ cột kia của Tống thị.
Ở cửa toà nhà lầu chính, Ngu Thanh Kiều nắm tay Cận Mỗ Mỗ đứng chờ, thời điểm Tống Kỳ Diễn lái xe đi qua, Cận Tử Kỳ không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Anh thấy như thế nào?"
Tống Kỳ Diễn liếc cô một cái, thấy giữa mày cô nhàn nhạt quan tâm, mỉm cười, "Về cái gì?"
Cận Tử Kỳ cảm thấy hắn cố ý giả bộ ngu, nhưng cũng không cùng hắn nói
chuyện phiếm, đi thẳng vào vấn đề, chỉ chỉ túi giấy bị hắn tiện tay nhét vào tủ chứa đồ: "Đương nhiên là những người này."
Tống Kỳ Diễn chậm rãi đạp thắng xe, thả chậm tốc độ lái xe.
"Tứ đại cổ đông tuổi tác đã cao, không có dã tâm gì, chỉ có vẻ quan tâm
lợi ích đối với con cháu bọn họ, dễ dàng trở thành cỏ đầu tường. Nhóm
tổng giám đốc thuộc về lực lượng trung kiên, chánh trị trung niên, thời
kỳ cao nhất của đời người, dã tâm rất lớn, nhưng không phải chuyện gì
xấu, dù sao người có dã tâm mới có năng lực. Người trẻ tuổi, luôn cố hết sức mình cho sự nghiệp, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhìn qua chú
trọng tích luỹ kinh nghiệm công việc hơn, tinh thần rất phấn chấn, là
lực lượng mới ra đời của Tống thị, cũng là tương lai của Tống thị. Vài
cổ lực lượng khắc chế lẫn nhau, đều đã ở trong một trạng thái tốt đẹp
thăng bằng."
"Còn gì nữa không?" Cận Tử Kỳ không nghĩ tới hắn trong
một đêm lại nhìn thấu cơ cấu nòng cốt trong nội bộ của Tống thị.
Có lẽ, hắn đã sớm đem nội tình trong Tống thị lần mò một rõ hai ràng, xem những tài liệu này bất quá là chạy theo hình thức.
Ý cười trong đáy mắt Tống Kỳ Diễn càng đậm, cũng không vì bị cô nhìn
thấu mà ngượng ngập, hai tay vỗ vỗ tay lái, nói: "Bà chị gái kia của anh thế nhưng vô cùng được lòng người nha!"
Cận Tử Kỳ cũng theo đó cười cười, không nói gì.
Xe ngừng lại, Ngu Thanh Kiều ôm Mỗ Mỗ ngồi vào chỗ ngồi phía sau, một lớn một nhỏ hai kẻ dở hơi còn ngậm kẹo que.
Lần nữa nổ máy xe, Tống Kỳ Diễn sâu kín mà than một tiếng "Người đã già rồi!"
Ngu Thanh Kiều vừa nghe xong, lập tức nịnh hót mà vuốt mông ngựa: "Anh
rể, anh đâu nào có già, anh đó là giống như người đàn ông ở hàng ngũ
thành thục không ngừng quyến rũ, chị họ, chị nói xem đúng không?"
Dưới ánh mắt mong đợi của Thanh Kiều, Cận Tử Kỳ thản nhiên cười một
tiếng, mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, tay không tự giác nắm chặt bàn tay hắn đặt ở một bên, "Già rồi thì tốt, già rồi mới có thể lui về hưởng thụ hạnh
phúc thôi!"
Qủa nhiên, Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong độ cong bên khóe miệng có khuynh hướng mở rộng.
Ngu Thanh Kiều nghe thấy lại chưa hiểu rõ hết gãi gãi tóc, nói thầm mấy câu rồi lui về trên ghế sau.
Học dáng vẻ của Mỗ Mỗ, xoay chuyển con ngươi mắt, nhìn cái ót của đôi vợ chồng trước mặt, trong lòng chậc chậc cảm thán, thật may là cô ở bên
phe của bọn họ, nêu không làm thế nào bị đôi vợ chồng này chỉnh chết
cũng không biết đây!
Ngu Thanh Kiều tự nhận là không phải loại có IQ cao, có sở trường giở
thủ đoạn đùa bỡn người khác, nhưng mơ hồ từ trong ám ngữ của Tống Kỳ
Diễn và Cận Tử Kỳ nghe ra có chút mờ ám --
E rằng hai vị này sẽ đối giao phó người nào đó rồi!
Hơn thế đồng thời, tòa nhà lầu phía đông của Tống trạch, Tống Nhiễm Cầm bọc mình trong đống chăn nhảy mũi một cái thật to.
Bà đỏ cả một cái mũi to, vắt khăn giấy trong tay, hướng về phía cửa cao
giọng thét một tiếng: "Mọi người chết ở nơi nào? Người đâu? Có phải muốn tôi chết rồi mới có người đi vào nhặt xác tôi hay không!"
-----------------
Editor: Tâm Thường Lạc.
Tin tức Tống thị muốn giao quyền thừa kế khi Cận Tử Kỳ bước vào Phong Kỳ đã truyền đi ào ào huyên náo.
Thậm chí, truyền thông cả thành phố S đều đã chạy tới cao ốc của Tống thị để thu thập tin tức cho buổi lễ nhậm chức này
Cận Tử Kỳ đang làm việc ở trong phòng lúc mười một giờ, lại nhận được
điện thoại của Ngu Thanh Kiều, đầu bên kia nhộn nhịp, rất ồn ào, nhưng
mà không che dấu được giọng nói của Thanh Kiều không ngừng kích động.
"Chị họ, chị họ! Nói cho chị biết tin tốt, anh rể thật sự trở thành chu tịch rồi!"
Tảng đá nặng treo thật cao trong lòng lúc này mới vững vàng rơi xuống
đất, Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cũng đã có tin nhắn đến, không thể
nghi ngờ là của Tống Kỳ Diễn, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.
-- Kết quả trong dự đoán, chớ vui,
Giọng điệu kiêu ngạo như vậy, nếu như bị những đối thủ của hắn nhìn thấy, không biết sẽ là cái vẻ mặt gì!
Cận Tử Kỳ không khỏi cười khẽ lên tiếng, không bao lâu, Cận Chiêu Đông
điện thoại đến, cũng nói một chút lời chúc mừng nhanh chóng, làm cha vợ
của chủ tịch Tống thị, không thể ngờ Cận Chiêu Đông cũng sẽ đi đến Tống
thị chúc mừng.
Tô Ngưng Tuyết điện thoại theo sau Cận Chiêu Đông, vẫn là giọng nói
thanh nhã, dường như đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều là
trạng thái đường dây bị bận, nếu đổi lại thường ngày e rằng Tô Ngưng
Tuyết đã sớm cất điện thoại đi.
Nhưng hôm nay Tô Ngưng Tuyết lại khó nén vui sướng, chỉ bất quá thuận
miệng hỏi một câu: "Mới vừa rồi cùng ai gọi điện thoại vậy?"
Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, không có cố ý giấu diếm: "Là cha gọi tới chúc mừng."
"Aa." Tô Ngưng Tuyết đáp một tiếng nhưng không có câu kế tiếp, sau đó lại nói chút lời khích lệ mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, đối diện với màn hình LED trên tòa cao ốc đang thông báo tin tức, trên màn ảnh to lớn, tiếng đèn flash rắc rắc không ngừng, ở đó lóe lên một mảnh ngân hà, là ký hiệu kiến trúc
bắt mắt của Tống thị.
Trên quảng trường trước tòa cao ốc, tụ tập rất nhiều người đi đường, đều đã tò mò ngửa đầu nhìn màn ảnh lớn.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy màn ảnh ống kính chuyển động, dừng ở trên sân khấu
làm lễ nhậm chức chủ tịch, giữa tiếng vỗ tay như sấm rền, một bóng đen
cao ngất đi lên đài, đèn chiếu sáng cũng trong phút chốc toàn bộ sáng
lên!
Vẫn là cánh tay của người đàn ông mỗi sáng sớm để cho cô tựa gần.
Giày Tây, dáng vẻ ưu nhã, lúc giơ tay nhấc chân thì khó nén vẻ cường
thế, khóe miệng thoáng mang theo chút ý cười khó năm bắt, biến hóa rất
chuyên nghiệp hài hòa, dường như là một loại quy định.
Dưới đài chủ tịch là tầng lớp nhân viên cao cấp nòng cốt tổng bộ của
Tống thị, đội ngũ chỉnh tề đi lên phía trước, Cận Tử Kỳ liếc mắt liền
thấy được Tống Nhiễm Cầm, cũng không khởi sắc hơn lắm, trong màn ảnh bà
dường như đang ẩn nhẫn điều gì.
Tống Kỳ Diễn đứng ở trước đài, hai cánh tay của hắn chống hai bên bục
diễn thuyết, giọng nói từ tính hơi khàn khàn quanh quẩn mãi không đi
khắp bầu trời trên quảng trường, người phía dưới chỉ có thể nhìn lên
hắn, để cho hắn nhìn qua giống như là một vị thần không thể thần bí
không thể theo kịp.
Cận Tử Kỳ nghe hắn ôn hòa lễ độ mà đọc diễn văn, dưới đài tiếng vỗ tay
như sấm, nhìn sang người đàn ông cười đến hàm xúc như vậy, đột nhiên
sinh ra một loại cảm giác sùng kính không thể kềm chế được, đó là người
luôn là cấp trên quanh năm suốt tháng mới có khí thế đó.
Tống Kỳ Diễn trong giờ phút này, bản thân hắn nhẹ tản ra sức mạnh, đã để cho mọi người không cách nào khắc chế mình mà muốn đi nhìn lên hắn,
nhịp tim Cận Tử Kỳ không khỏi tăng nhanh, trước kia cô lại chưa từng
phát hiện qua ——
Một người, làm sao mới có thể có sức mạnh như vậy. . . . . .
Cả quá trình tuyên đọc báo cáo nhậm chức không có bất kỳ sai lầm, nhưng
mà báo cáo cuối cùng, Tống Kỳ Diễn đột nhiên dừng lại, hiện trường đèn
flash giống như là biết trước điều gì rồi, tần số rắc rắc rắc rắc càng
thêm nhanh chóng.
Thần sắc Tống Kỳ Diễn lại thoáng lạnh lùng, ánh mắt bình thản quét qua
từng người dưới đài, giọng nói từ tốn mà trầm thấp tuyên bố quyết định
của hắn ——
Tống Nhiễm Cầm về hưu, mà rất nhiều cấp cao cùng Tống Nhiễm Cầm có liên
quan vụng trộm cũng bị thôi giữ chức vụ, những người này trong vòng mười năm hết thảy mọi công ty dưới cờ Tống thị không được thuê mướn.
Giống như là một đạo thánh chỉ, quyền uy mà không cho chống lại.
Toàn trường nhất thời xôn xao, bao gồm Tống Chi Nhậm đang ngồi ở vị trí đầu não chống quải trượng phía dưới.
Thậm chí Cận Tử Kỳ cũng có chút giật mình kinh ngạc, cô có thể tưởng
tượng ra hiện trường giờ phút này là cái cảnh hỗn loạn đến mức nào.
Những người đó rời đi khỏi sự che chở của Tống thị, chỉ sợ là không có công ty khác còn dùng bọn họ!
Người nào lại dám ăn gan hùm mật gấu cùng người nắm quyền cao nhất của Tống thị đối nghịch?
Tống Kỳ Diễn thật giống như thuận miệng nói ra một cái quyết định, nhấc lên sóng to gió lớn, càng thêm ào khắp thương giới!
Khi ống kính chuyển sang dưới đài, vốn là đội ngũ chỉnh tề đã sớm xốc
xếch không chịu nổi, Tống Nhiễm Cầm đứng mũi chịu sào, một tay căm giận
chỉ vào Tống Kỳ Diễn trên bục vẻ mặt thản nhiên, một hơi thở không được, ngất đi.
Trong đội ngũ cấp cao, cũng có không ít sắc mặt tro tàn, hai chân mềm nhũn ngồi sững trên đất hai mắt trợn ngược.
Tống Chi Nhậm không có mở miệng ngăn lại, chẳng qua là ngẩng đầu che huyệt thái dương, sắc mặt nhìn cũng không tốt.
Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt Tống Chi Nhậm như vậy giống như nuốt phải con
ruồi, đoán rằng ở trong lòng Tống Chi Nhậm đã hối hận quyết định tối hôm qua, ông không thể ngờ là mình dẫn một sói đuôi dài nhập thất!
Đèn flash đau nhói mắt người, Tống Kỳ Diễn không chút nào thèm để ý toàn trường hỗn loạn, hắn thản nhiên tự xử, dưới sự truy đuổi của những ống
kính kia, hắn đi xuống đài nhưng không có ký giả nào dám đi tới ngăn hắn lại để phỏng vấn.
Giờ khắc này, tầm mắt Cận Tử Kỳ cũng không khỏi theo sát truy đuổi bóng dáng của hắn.
Trên màn ảnh người đàn ông cường thế cao lớn đó, đâu nào vẫn là đứa trẻ lớn đầu quấn cô làm nũng?
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim hơi hoảng, Tống Kỳ Diễn như vậy, ở trong mắt cô, giống như là một đàn anh cao thâm trong thương giới thu lại
cường đại, chỉ cần một cái ánh mắt một động tác của hắn, là có thể trong chớp nhoáng giết hết!
Cô thậm chí cũng hoài nghi, người đàn ông sáng nay bị cô kéo cà vạt hôn lấy, thật sự là hắn sao?
Đột nhiên, rất nhiều từ ngữ trào vào đầu cô, thí dụ như Thượng Đế. . . . . .
Tống Kỳ Diễn đi tới trước mặt Tống Chi Nhậm, biểu hiện rất cung kính
khiêm nhường mà không mất phong phạm, khóe miệng chứa ý cười, lộ ra hàm
răng trắng tinh, cùng nụ cười mang tính xã giao nghề nghiệp trên bục
dường như khác biệt hoàn toàn.
Hắn chỉ nói một câu với Tống Chi Nhậm: "Cám ơn ngài cuối cùng lựa chọn tôi trở thành người thừa kế Tống thị."
Tống Chi Nhậm bình tĩnh hồi lâu, trên mặt vô cùng lạnh nhạt, lại hiển lộ rõ ràng nội tâm ông cuộn trào mãnh liệt mênh mông.
Nhưng cuối cùng vẫn là ở Lão Hồ Ly liều mạng trên thương trường mấy mươi năm, biết thời điểm nào nên tức thời điểm nào nên cười.
Thần sắc Tống Chi Nhậm yên lặng, chẳng qua là đôi mắt rất đỏ, ông giơ
tay lên ý bảo Hàn Mẫn Tranh tiến lên dìu mình, sau đó chống quải trượng, không có nói thêm gì, cũng chầm chậm mà rời khỏi hội trường.
Bước chân ông cụ rất ổn định, nhưng bóng lưng cũng rất lạnh nhạt.
Cuối cùng là mình đưa ra quyết định, cho dù là sai lầm rồi, giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Cận Tử Kỳ cảm thấy, lúc này người quay phim đã khiêng máy quay xông lên, trực diện gương Tống Chi Nhậm thật nổi bậy, đoán chừng so với Tu La Địa Ngục Tu La hẳn cũng dữ tợn không kém, khuôn mặt chẳng có chỗ nào là
tốt!
Trên màn hình Led ống kính từ hiện trường chuyển tới sân khấu, người chủ trì cũng là bộ mặt không dám tin, lời nói vào lúc này cũng có chút hỗn
loạn, nhưng nói nhiều hơn đúng là tán thưởng và kỳ vọng người thừa kế
Tống Kỳ Diễn này.
Cận Tử Kỳ nhìn nữ chủ trì trẻ tuổi giữa mày mắt toàn là sự ái mộ, nhẹ
bĩu môi xuống, rốt cuộc không còn hăng hái, xoay người ngồi trở lại ghế
xoay, gục xuống bàn, nhìn chằm chằm chiếc di động không có động tĩnh đến xuất thần.
Muốn gọi cho hắn, rồi lại sợ quấy rầy hắn, đè xuống sự chộn rộn trong lòng, có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Không biết không yên lòng như vậy bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên, cô mới bị thức tỉnh, vội vàng bấm nút nghe xuống,
trong ống nghe là giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của đàn ông: "Xuống đây
đi!"
Dường như Cận Tử Kỳ không chần chờ, lập tức cúp điện thoại, cầm lấy túi đẩy cửa đi ra ngoài.
Bước chân có phần vội vàng rối loạn, xuyên qua vô số ánh mắt kinh ngạc
đang nhìn sang, thẳng một đường đến cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở
ra, cô thiếu chút nữa đụng phải Tô Hành Phong từ bên trong ra ngoài.
Tô Hành Phong trong lúc nhìn thấy cô, phút chốc kinh ngạc, không vì sự
xuất hiện của cô, chỉ vì bộ dạng vừa căng thẳng vừa lo lắng trên mặt cô
giống như thiếu nữ đang yêu cuồng nhiệt mới có.
Anh chỉ vừa hé miệng, còn chưa kịp nói gì, cô đã xoay người qua bên cạnh mở thang máy ra, không thể chờ đợi đã nhấn nút đóng cửa, để lại anh
kinh ngạc đứng ở cửa thang máy nhìn ngơ ngẩn.
"Tô tổng, hội nghị sắp bắt đầu, ngài nên nhanh lên một chút đi thôi!" Thư ký có lòng tốt nhắc nhở.
Tô Hành Phong lấy lại tinh thần, lại cất bước đi tới phòng hội họp,
nhưng mà khi đi ngang qua trước cửa sổ sát đất, không nhịn được cúi đầu
nhìn, con đường lớn đối diện cao ốc Phong Kỳ, một chiếc Rolls-Royce chói mắt đậu ở chỗ đó!
Đột nhiên, đã hiểu!
Anh giật giật khóe miệng, cười đến có chút tự giễu, nhịp bước dưới chân cũng tăng nhanh.
--- ------ ---
Cận Tử Kỳ bằng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, vọt ra khỏi Phong Kỳ, nhưng
lúc nhìn thấy chiếc Rolls-Royce thì thả chậm bước chân, nhất là khi thấy rõ người đàn ông đang gục trên tay lái càng thêm không có ý đi về phía
trước.
Tống Kỳ Diễn dường như là vừa ra khỏi hội trường thì chạy thẳng tới bãi đậu xe, lái xe đến Phong Kỳ đón Cận Tử Kỳ tan tầm.
Không biết có phả ý hợp tâm đầu hay không, vừa mới ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cô từ trong chiếc cửa xoay tròn đi ra ngoài.
Cận công chúa vẫn là phong thái như thiên nga trắng cao quý lạnh lùng,
xách một chiếc túi đứng ở nơi đó, cũng đã thu hút không ít người khác
phái chú ý khi đi ngang qua, xa xa đi tới, lại có vẻ nhỏ gầy như vậy.
Tống Kỳ Diễn hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng người thò ra ngoài cửa sổ, quay sang cô ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô lên xe.
Cô lại dừng bước cách khoảng ba thước, trên gương mặt thanh nhã lạnh nhạt có chút mất tự nhiên, chậm chạp không chịu lên xe.
"Chẳng lẽ có muốn đi nhờ xe ?" Hắn không khỏi nheo lại mắt, biểu lộ không vui không bỏ sót.
Cận Tử Kỳ nhìn thái độ vủa hắn, thích ý mà tựa vào bên cửa sổ xe, hơi nhếch môi, lắc đầu, chính là không chịu lên xe!
Tống Kỳ Diễn nhăn đầu lông mày, cào cào mái tóc ngắn được vuốt keo định
hình, nheo mắt nhìn bộ dáng cô nhấp nháy mắt không được tự nhiên, chần
chờ một lát, mới chợt tỉnh ngộ, không khỏi cười lên.
Đẩy cửa xe ra, từ từ thong thả bước đi tới, đứng ở bên cạnh cô, dắt tay của cô: "Là muốn như vầy phải không?"
Cận Tử Kỳ sợ hết hồn, vội vàng nhìn một vòng khắp nới, xác định không có người quen, mới thoáng yên tâm, vậy mà bị ánh mắt hắn cười như không
cười chăm chú nhìn, muốn hất tay của hắn ra, mạnh miệng mà
phủ nhận: “Em mới không muốn!”
Lời nói dồn dập, mặt cũng là so với lời nổi lên biến hóa trước tiên, lập tức đỏ ửng lên.
Nhiệt độ bốc lên như vậy, khiến cho cô vội vàng giơ tay kia lên áp vào
má, lại phát hiện động tác như thế vô cùng kiểu cách, lại vội buông
xuống, cố gắng để cho mình bày ra tư thế bình tĩnh: “Tự em đi!”
“Mình tự đi còn giữ tay anh chặt như vậy sao?”
Cận Tử Kỳ nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau bị hắn giơ lên dưới mắt, thiếu chút nữa không tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Phụ nữ quả nhiên là dối trá, rõ ràng hận không thể chiêu cáo thiên hạ,
đây chính là người đàn ông của tôi, rồi lại lo lắng huênh hoang quá mức, dẫn tới tình địch không cần thiết, vì vậy trong lòng không ngừng tiến
hành giãy giụa.
Cận Tử Kỳ có chút xấu hổ mà nhẹ nhàng quăng bàn tay bị bắt lấy.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm chặt thêm vài phần, trong miệng tiếng cười
không ngừng, mở cửa xe cho cô, rồi buông bàn tay ra, đổi thành ôm vai,
nhìn vào mắt của cô, trong giọng nói trầm thấp còn lộ ra mấy phần ý
cười.
“Anh bảo đảm, sau này tuyệt đối không bỏ em xuống.”
Cô bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nhìn vào đôi tròng mắt sâu thẳm như hắc
động, nỗi lòng giống như là bị đâm xuyên, lúng túng mà ảo não, âm thầm
khinh bỉ mình buồn lo vô cớ!
Được rồi, cô nhất định thừa nhận, khi cô nhìn thấy người đàn ông như
thần thánh đứng ở trên đài chủ tịch, không thể khống chế mà bất an,
không biết có phải hay không mà đã từng ám ảnh trong lòng, để cho cô đột nhiên lo được lo mất lên.
Cho nên, mới có thể muốn hắn một lần hai lượt dùng hành động chứng minh hắn đối với mình quan tâm và cưng chiều.
“Mới không có…” Cô nhẹ nhàng mà nỉ non một câu nữa, cũng không biết là đang phủ nhận chút gì.
Tống Kỳ Diễn nghiêng thân hôn lên vành tai cô, nỉ non như một lời tuyên thệ: “Vậy thì! Anh là của em!”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng đẩy đánh hắn, muốn nói gì đó để che giấu gương mặt
đỏ hồng của cô, thấp giọng cãi lại: “Ai muốn anh là của em, người nào mà không biết làm ăn kinh doanh không có được một người sạch sẽ…”
Tựa như cha của cô, cũng giống như cha của hắn, cũng đều là một trong những kẻ dối trá!
Hắn nhìn sang cô thật sâu, chợt cười lớn nhéo nhéo gương mặt cô: “Vậy thì anh nhất định vì em mà bảo vệ trinh tiết!”
“Anh…” Mặt của Cận Tử Kỳ càng thêm hồng, cảm giác muốn bốc cháy: lửa đốt một góc trời.
Hắn lại nắm tay của cô, từng li từng tí, yêu quí mà nắm vào trong lòng bàn tay của mình, cẩn thận mà che chở.
Cận Tử Kỳ hơi quẩy người một cái, nhưng cũng không thoát khỏi lồng ngực
của hắn, thấy đã có người dừng chân ngắm nhìn, vội vàng khom lưng, từ
trong khủy tay của hắn trượt vào trong xe, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn
thẳng, chẳng qua là nhịp tim vô cùng dồn dập.
Tống Kỳ Diễn thấy trong ngực trống rỗng, lại nhìn Cận Tử Kỳ đang chỉnh
vạt áo ngồi ngay ngắn, nhìn cô mặc dù nhìn thẳng phía trước, nhưng đôi
bàn tay lại sống chết mà cào kéo dây an toàn, tâm tình khoái trá không
cách nào nói nên lời!
Giúp cô đóng cửa xe xong, lúc xoay người thì hắn thu lại vẻ vô lại, nhìn thấy chung quanh có người kinh ngạc hưng phấn quan sát mình, lập tức
đá.
Cài xong dây an toàn, hắn tựa vào đệm dựa một cách thoải mái, quay đầu
đối với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của người phụ nữ huýt gió một cái,
nheo lại tròng mắt đen hẹp dài mang theo một chút ngả ngớn, cố ý kéo dài giọng: “Chưa vui mừng sao?”
Trong lòng Cận Tử Kỳ nổ lên một tiếng động lớn, lại bị nhiều loại tâm tình, cô vừa quay đầu liền bị hôn lên cánh môi.
Phản ứng theo bản năng lui về phía sau, nhưng hắn không truy đuổi đến,
chẳng qua là một tay chống bên chỗ ngồi của cô, nháy cũng không nháy mắt mà nhìn cô chằm chằm, trạng thái nửa bao vây khóa cô vào trong ngực,
làm cho cô đỏ mặt đến không thể đỏ hơn nữa.
Cố đè xuống phần rung động chân tình, quay đầu nhàn nhạt hỏi: “Không phải nên tụ họp ăn mừng thành công sao?”
Theo như lẽ thường mà nói, trở thành người thừa kế Tống thị, lại có
nhiều lãnh đạo các công ty đến chúc mừng cổ vũ như vậy, làm thế nào cũng nên cùng người ta đi ăn một bữa bày tỏ lòng biết ơn, mà không phải lẻ
loi một mình xuất hiện tại nơi này!
“Khẩu thị tâm phi.” Từ trong làn môi mỏng của hắn xuất ra bốn chữ đơn giản.
Cô đỏ bừng mặt, nghẹn đủ một hơi, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh…”
Hắn không nhìn cô, ngồi xuống ghế lái xong, phát động động cơ xe, “Đi đón Mỗ Mỗ!”
“Anh muốn làm gì?” Hành vi của hắn khiến cho cô đoán không ra.
Hắn lại nhìn đường xá trước mặt, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta có
một nhà ba người ăn mừng một bữa cũng không được nữa sao?”