"Tôi cũng biết rõ những năm này tủi thân cho các người, tôi sẽ bù đắp lại thật tốt, các người một đêm không có nghỉ ngơi, hay là trở về trước ngủ một giấc đi."
Cận Tử Kỳ rũ hàng lông mi xuống, sợ rằng sự tình đi xa không có đơn giản như cha cô nghĩ đến đâu.
Quả nhiên. . . . . .
"Không, Chiêu Đông, em cũng rất muốn biết anh sẽ giới thiệu em và Niệm Chiêu với bên ngoài như thế nào?."
Kiều Hân Hủy đột nhiên đi tới mép giường, giọng nói bình thản hợp với vẻ mặt không có cảm xúc, cũng không mang khí thế hùng hổ dọa người với người khác, ngược lại làm cho người ta cảm thấy bà đưa ra câu hỏi như vậy là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Cận Tử Kỳ thở một hơi, xem ra có người cuối cùng cũng không nén được tức giận, mắt thấy miếng thịt béo đến miệng sẽ bị tha đi mất, đổi lại là cô cũng không nguyện ý vì vậy mà tiếp tục im lặng, nói chung là cần lời giải thích!
"Em có thể cái gì cũng không cần, nhưng Niệm Chiêu thì không thể, em không bao giờ mong muốn để cho con tiếp tục trải qua cuộc sống bị đâm cột sống, để cho trên lưng con nó mang cái gông xiềng là con gái riêng cả đời không ngốc đầu lên được!"
Cận Tử Kỳ thiếu chút nữa sẽ vì Kiều Hân Hủy vỗ tay bảo hay rồi!
Nếu muốn để cho Kiều Niệm Chiêu danh chánh ngôn thuận, biện pháp chỉ có một: Cận Chiêu Đông cưới Kiều Hân Hủy.
Được một phen giải thích khẩu thị tâm phi!(miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)
Người đàn bà này, quả nhiên không thể khinh thường, cho dù là lúc này, cũng đã rõ mình nên nói cái gì, cái gì không nên nói, biết nói thế nào mới có thể làm cho Cận Chiêu Đông thỏa hiệp.
Kiều Hân Hủy mở miệng khiến cho Cận Chiêu Đông có chút kinh ngạc, nhưng chẳng qua là tinh thần chỉ thoáng dao động, rất nhanh ông liền tĩnh táo lại, đối mặt Kiều Hân Hủy ép sát như vậy, cũng không phải là không có hờn giận, sắc mặt dần dần lạnh xuống.
Nếu như không có câu nói trước đó của Cận Tử Kỳ "Nếu như dì Hân thật lòng yêu ngài, làm sao sẽ để ý những thứ bệnh hình thức này?" , Cận Chiêu Đông nhiều lắm là cảm thấy Kiều Hân Hủy giờ phút này có chút luống cuống, tuy nhiên hôm nay. . . . . .
Hai mắt ông không khỏi quan sát Kiều Hân Hủy thêm, hơn nữa sau khi phát hiện người phụ nữ mình vốn nên yêu là Tô Ngưng Tuyết, đối với Kiều Hân Hủy kiên nhẫn hơn chứ không tốt bằng lúc ban đầu, chân mày cũng là càng nhíu càng chặt.
Qua hồi lâu, ông mới mở miệng lần nữa: "Niệm Chiêu không phải là con hợp pháp, điểm này là chớ nghi ngờ. Em là người phụ nữ mà tôi muốn nâng đỡ lẫn chung sống cùng nhau, điểm này tôi cũng không phủ nhận !"
Ông dừng một chút, nhìn về phía Kiều Hân Hủy: "Nói như vậy, em có hài lòng chưa?"
Làm sao có thể hài lòng! Tiến dần từng bước như vậy, chịu đựng Cận Tử Kỳ năm lần bảy lượt chế nhạo, không phải là muốn có thể danh chánh ngôn thuận mà ở nhà họ Cận sao! Tuy nhiên, mới vừa rồi trong lời nói của Cận Chiêu Đông ở đâu ra thừa nhận? Nơi đó có một chút xíu nào là có ý cùng bà kết hôn chứ? Trước đó câu nói kia, chẳng lẽ chẳng qua là dỗ ngọt bà thôi hay sao? !
Quả thật người sâu xa dụng tâm làm người ta khó có thể suy đoán như Kiều Hân Hủy đây, cũng khống chế không nổi cảm xúc, chẳng qua là còn chưa chờ bà ta chất vấn Cận Chiêu Đông, Kiều Niệm Chiêu vừa nghe đến mình không thể quang minh chính đại xuất hiện ở trong giới thượng lưu, đã sớm nổi giận!
"Ba, theo như ba nói như vậy, mẹ vẫn là phải không danh không phận mà đi theo ba sao?"
Giọng nói chua ngoa dường như muốn đâm rách màng nhĩ người ta, Cận Tử Kỳ âm thầm cau mày, phản ứng theo bản năng giơ tay lên che lỗ tai của mình, mà vẻ mặt Cận Chiêu Đông ở bên kia càng khiến cô kinh sợ.
Từ nhỏ đến lớn, Cận Tử Kỳ chưa từng gặp qua Cận Chiêu Đông như vậy, ánh mắt của ông lạnh lẽo, khóe miệng mím lại khẽ trễ xuống, vài nếp nhăn nhàn nhạt lại cho ông có thêm vài phần nghiêm túc.
Xem ra phản ứng của Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu làm cho cha cô vô cùng vô cùng thất vọng!
Cận Tử Kỳ không khỏi vòng lấy cánh tay mình, mặc dù mở máy sưởi, cô lại cảm thấy một trận âm u lạnh lẽo.
Tiếng nói lạnh nhạt trầm trầm của Cận Chiêu Đông quẩn quanh khắp không gian phòng bệnh, ẩn hàm tức giận: "Các người có thể lựa chọn."
Hai sự lựa chọn, hoặc là vẫn tiếp tục lấy thân phận như vậy, hoặc là chuyển ra khỏi nhà họ Cận!
Kiều Hân Hủy đứng ở phía dưới máy điều hòa không khí, dòng khí ấm áp thổi ào ào ở trên người của bà, nhưng bà chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Cận Chiêu Đông ngồi dựa ở trên giường bệnh thần sắc lạnh nhạt nghiêm túc.
Đây không phải là kết quả mà bà ta tưởng tượng ra. . . . . .
Trong lúc nhất thời, Kiều Hân Hủy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không cách tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này, trước đó một khắc, bà vẫn còn ở bên ngoài cùng Niệm Chiêu thương lượng lựa chọn công ty tổ chức hôn lễ nào, vẫn còn dạy Niệm Chiêu sau khi trở thành tiểu thư nhà họ Cận phải ăn nói cẩn thận, không thể giống như trước kia không chút kiêng kỵ . . . . . .
Kết quả một câu nói đưa đến như vậy của Cận Chiêu Đông, không phải hung hăng mà xáng một bạt tai ở trên mặt bà ta sao?
Một người phụ nữ bình thường, lúc này, có lẽ sẽ xông lên, cuồng loạn lôi Cận Chiêu Đông ra để chất vấn tại sao ra nông nỗi như vậy, tuy nhiên bà so với ai khác cũng biết, bà không thể!
Thời điểm bà đi theo ông khi đó, cũng đã là nàng dâu bị nhà họ Hàn từ bỏ đuổi ra khỏi nhà rồi, mặc dù ông vẫn cho là bà rời khỏi nhà họ Hàn là bởi vì thương ông quá sâu, nhưng trong xương cốt của một người đàn ông đều có tật xấu thâm căn cố đế, cho dù trên mặt ông không nói, nhưng trong lòng ông đối với việc bà đã từng là người bên gối của một người đàn ông khác thì thực sự nhất định có vướng mắc.
Lúc này, nếu như bà nháo lên, kết quả chính là hoàn toàn cùng nhà họ Cận bỏ mất dịp may!
Cận Chiêu Đông chưa bao giờ dùng kiểu giọng nói này, kiểu sắc mặt này để mà nói chuyện với bà, thời điểm ông ấy biết bức tranh đôi chim tước kia là do Tô Ngưng Tuyết vẽ, giữa bọn họ cũng đã xuất hiện một cái rãnh, một khi xử lý không tốt, rất có thể trở thành một cái hào rộng không thể vượt qua, đó là nơi bà không thể đi đến.
Lý trí như bà, nhưng lúc này, vẫn có chút không cách nào có thể khống chế bản thân, đáy lòng cuộn trào mãnh liệt, sự đả kích này đối với bà mà nói quả thực hơi lớn rồi, rõ ràng chỉ có một bước gần nữa thôi, rồi lại bị hung hăng mà kéo lấy chân sau, vươn tay, không chạm tới cái vị trí kia, chính là, dù khoảng cách bà gần như vậy lại điển hình là nhìn thấy chứ không với tới được!
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh như một mảnh tro tàn.
Kiều Niệm Chiêu cũng bị dáng vẻ nghiêm nghị của Cận Chiêu Đông hù cho không dám ăn nói tùy tiện nữa, chẳng qua là nén lệ nhìn sang Kiều Hân Hủy, không cam lòng rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng ở nơi đó lo lắng suông.
Cận Chiêu Đông giờ phút này cũng là tâm phiền ý loạn, chậm rãi phun ra một hớp khí đục, lạnh lùng nói với Kiều Hân Hủy: "Tôi biết nói như vậy có lẽ đối với em rất không công bằng, nhưng tôi không thể mặc kệ cả Cận Thị, nếu như em muốn rời khỏi, tôi cũng sẽ không ngăn em, tôi. . . . . . Có thể cho em một khoản tiền, để cho em nửa đời sau áo cơm không lo."
Kiều Hân Hủy nhìn mặt ông lạnh lùng, sắc mặt bà ta chuyển thành trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, nhịp tim cũng chợt tăng nhanh, không nghĩ tới bà bây giờ đối với Cận Chiêu Đông mà nói lại là có cũng được mà không có cũng không sao rồi!
Bà vịn vách tường mới không để cho mình ngã xuống, kinh ngạc nhìn nhìn Cận Chiêu Đông vẫn suy yếu, người đàn ông này bà đã hao phí ba mươi năm thời gian, ông vẫn tác phong nhanh nhẹn, thành thục đầy quyến rũ, nhưng bà thì sao? Ở trong tù bao năm qua, thân thể đã sớm khô héo suy yếu, hoa tàn ít bướm, không so được với Tô Ngưng Tuyết vẫn giữ lại dáng vẻ thướt tha thùy mị.
Cận Chiêu Đông rời bà rồi, dựa vào thân phận địa vị giờ này ngày này của ông, sẽ có một đống lớn phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên nguyện ý làm tình nhân của ông; bà rời khỏi ông rồi, sẽ trở thành một bà lão chắc chắn không ai muốn!
Ngay từ ba mươi năm trước, bà cũng đã được ăn cả ngã về không ở trên người của người đàn ông này rồi, thế nào còn có gì để thua?
Kiều Niệm Chiêu nhìn mình bộ dáng của mẹ tinh thần hoảng hốt, rốt cuộc không chịu nổi áp lực trong lòng, bụm mặt, hu hu mà khóc lên, nửa quỳ ở mép giường của Cận Chiêu Đông, bắt lấy cánh tay của ông thật chặt.
"Ba ba, tại sao ba có thể như vậy? Mẹ vì ba hy sinh nhiều như thế, ba cũng biết, cũng biết mà, mẹ chỉ là muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh ba, làm một người phụ nữ xứng với ba, cứ như vậy khó hiểu sao? Ba đã không chấp nhận mẹ, vậy ba để cho mẹ vào ở trong nhà họ Cận, có ý nghĩa gì?"
Cận Chiêu Đông nhắm hai mắt lại, không nhìn tới con gái đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc thật đáng thương.
Cận Tử Kỳ đứng ở trong góc nhỏ, thờ ơ lạnh nhạt xem vở diễn một nhà ba người đau khổ, khi ánh mắt của cô quét về phía Kiều Hân Hủy, Kiều Hân Hủy khống chế run rẩy đứng thẳng thân, sau đó từ từ đi tới mép giường ngồi xổm xuống.
Kiều Hân Hủy đã thu lại luống cuống trước đó, nhìn Cận Chiêu Đông cố gắng lộ ra nụ cười: "Chiêu Đông, là em quá ích kỷ, em cho là chỉ có cùng anh kết hôn mới có thể quang minh chánh đại cùng anh ở chung một chỗ, lại chưa từng nghĩ tới, anh cưới em sẽ bị vây vào tình cảnh gì. Nếu như vậy sẽ làm tổn hại đến anh, em tình nguyện vẫn mãi là bộ dạng như thế này."
Cận Tử Kỳ nghe thấy cũng thầm than, quả nhiên là hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Kiều Hân Hủy rất rõ ràng, một mực chất vấn, không vâng lời Cận Chiêu Đông kết quả là cái gì, có bao nhiêu thiếu nữ cũng bởi vì đi nhầm một bước này nên mất đi người đàn ông họ yêu sao?
Cận Chiêu Đông nghe được giọng nói ôn hoà nhã nhặn của Kiều Hân Hủy, mới mở mắt ra, nhìn Kiều Hân Hủy ẩn nhẫn nước mắt cười lúm đồng tiền, trong lòng mềm nhũn, trên mặt sương lạnh cũng rút đi, thở dài, nắm barn tay hơi lạnh đang đặt trên mép giường của bà.
Kiều Hân Hủy vui mừng, lập tức cầm ngược tay ông, tha thiết thật chặt, không thể chia lìa.
"Tôi biết lén lén lút lút như vậy là tủi thân cho em rồi, bất quá em yên tâm, mặc dù không thể cho em danh phận Cận phu nhân, nhưng tôi có gì cũng sẽ không thiếu phần em, sau này nhà họ Cận chính là nhà của em."
Kiều Hân Hủy nặng nề gật đầu: "Em không thèm để ý những thứ này, chỉ cần anh là được rồi, so với cái gì cũng quan trọng hơn, em chỉ có anh và Niệm Chiêu thôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc tốt cho Niệm Chiêu, thì em đủ hài lòng."
Cận Tử Kỳ bình tĩnh mà dời mắt, đi tới, cũng thu hút sự chú ý của ba người kia.
"Ba, ba tốt nhất nghỉ ngơi, con đi trước đây." Cầm hộp giữ ấm rồi xoay người rời đi.
Cũng là trong khoảnh khắc nhìn đến Cận Tử Kỳ, Kiều Hân Hủy mới nghĩ đến chút gì, giật mình một cái, nhưng trong lòng thì thoáng oán hận, chính là Cận Tử Kỳ, là do cô ta thay đổi ý tưởng lúc ban đầu của Chiêu Đông!
Cận Tử Kỳ lại không thèm quan tâm mẹ con kia suy nghĩ gì, mở cửa đi ra, chẳng qua là vẫn còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đã vang lên tiếng cửa mở, Kiều Niệm Chiêu đuổi sát theo ra ngoài, trên mặt còn lưu lại nước mắt.
"Là cô có đúng không? Là cô khiến cho ba không muốn cưới mẹ tôi! Cận Tử Kỳ, tại sao cô phải ác độc như vậy, là mẹ cô tự mình muốn ly hôn, trách được ai, bây giờ là không muốn nhìn thấy người khác được tốt sao?"
Cận Tử Kỳ dừng bước, từ từ quay người trở lại, nhìn Kiều Niệm Chiêu phẫn uất bất bình, con ngươi mắt trừng trừng, bật cười: "Tôi bất quá là nhắc nhở cha tôi không nên làm ra quyết định sẽ làm bản thân ông ấy hối hận thôi, quyền quyết định từ đầu đến cuối đều không ở chỗ của tôi, ông ấy là một người đã lớn như vậy thế nào lại để cho tôi thao túng?"
"Không cần lấy cái loại đường hoàng này mà vịn cớ cho qua với tôi!" Kiều Niệm Chiêu nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, cắn răng nghiến lợi: "Cô chính là không muốn thấy tôi được tốt đẹp, không muốn thấy tôi cũng đứng ở vị trí như cô, cô muốn độc chiếm danh hiệu tiểu thư nhà họ Cận, cô làm hại mẹ tôi chỉ có thể cả đời lén lén lút lút mà làm người, cô là cái người đàn bà xấu xa!"
"Cô đã nói tôi là người đàn bà xấu xa rồi, tôi mà không làm chút chuyện xấu thật sự là có lỗi với danh xưng này."
Cận Tử Kỳ đi qua trước mặt cô ta hai bước, thời điểm lướt qua nhau, lại ngừng lại, nghiêng đầu, ở bên tai Kiều Niệm Chiêu nhẹ giọng mà nỉ non: "Có người đàn ông nào sự nghiệp thành công sẽ lấy một kẻ mang tội giết người mới từ trong nhà giam ra ngoài để làm vợ chứ, trừ phi đầu óc người đó là tú đậu."
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trong nháy mắt trắng bệch, thân thể cũng không ngăn được run rẩy, ba chữ tội giết người, giống như là một thanh băng nhũ hung hăng mà ghim vào trái tim của cô, rồi lại không thể chảy ra bất kỳ giọt máu nào.
"Thay vì luôn miệng liến thoắng trách tôi phá hỏng chuyện tốt của mẹ cô, chẳng bằng trở về tự kiểm điểm lại mình thật tốt, nếu không phải do cô ban đầu đẩy tôi một cái, mẹ cô cớ gì phải thay cô gánh tội thế, trên lưng mang tội danh giết người, đừng nói là Cận Thị, cho dù là nhà của người bình thường, cũng sẽ không cưới người phụ nữ như vậy làm người vợ."
"Cô. . . . . ." Kiều Niệm Chiêu không có chút huyết sắc nào, đôi môi lúng túng ậm ừ, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ gắt gao.
Cận Tử Kỳ lại nhàn nhạt mà cười: "Cô cho rằng quá kỳ hạn truy cứu hình sự thì tôi không thể làm gì được cô sao, mà tôi vẫn luôn tin tưởng, người đang làm thì trời đang nhìn, chính cô gieo trồng thì một ngày nào đó quả xấu sẽ do bản thân cô ăn lấy. Cô không cần trách người khác không cho cô cơ hội chuyển mình, là do cô tự mình ngay từ mười năm trước đã đem cơ hội này đập nát."