Cận Tử Kỳ khoát tay áo một cái, "Đang suy nghĩ gì đấy?"
Cận Tử Kỳ kéo về dòng suy nghĩ của mình đang bay xa, "Chẳng qua là đột nhiên phát hiện, Tôn Hạo hình như là em họ của chị."
Thanh Kiều đang vớt bỏng ngô nhét vào trong cái miệng nhỏ của Mỗ Mỗ,
động tác trên tay dừng lại, mắt hạnh tinh quái mà quay một vòng, sau đó
động tác há to mồm dường như chậm lại, cũng là vẻ mặt khi phát hiện
chuyện bí mật lớn kinh thiên.
"Chị họ, chị nói. . . . . . Kiều Niệm Chiêu là do Kiều Hân Hủy ở sau
lưng dượng cả cùng người đàn ông khác vụng trộm sinh ra sao?"
Bên trán Cận Tử Kỳ nhỏ xuống mấy vạch hắc tuyến, đang muốn nói gì, sau lưng từ xa đến gần vang lên tiếng giày cao gót.
"Mua được thế nào rồi?"
Bóng dáng Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo vừa biến mất ở khúc quanh, Tiêu Tiêu lại cầm bốn tấm vé đi tới.
Ánh mắt của cô cũng là nhìn sang hướng phòng chiếu phim, dường như có
hoang mang, cũng có nghi hoặc, không khỏi nhìn về phía Thanh Kiều đang
bĩu môi hỏi: "Mới vừa rồi. . . . . . Là gặp phải người quen nào sao?"
"Không phải, là Kiều Niệm Chiêu, cô ta dẫn bạn trai mới đến xem bộ phong hoa tuyết nguyệt này!"
Thanh Kiều khinh thường hừ mấy tiếng, lại bóp bóp mặt của Mỗ Mỗ: "Vẫn là Mỗ Mỗ nhà chúng ta khả ái nhất!"
Mỗ Mỗ cười khanh khách, tránh khỏi nanh vuốt của Thanh Kiều, vùi mặt vào cổ của Cận Tử Kỳ.
"Kiều Niệm Chiêu có bạn trai mới sao?" Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc mà đề cao giọng nói.
Thanh Kiều cũng không quá nguyện ý nhiều lời về Kiều Niệm Chiêu này,
nhưng Tiêu Tiêu tò mò, cô cũng chỉ phải trả lời, bất quá là vài ba lời
mà đã nói ra rồi: "Đúng nha, dường như còn là một ông chủ nhỏ."
Tiêu Tiêu không nói thêm gì nữa, chẳng qua là ánh mắt xa xa mà nhìn sang khúc quanh, hàng lông mày thanh tú nhíu lên, tựa như đang nhớ lại cái
gì, đáy mắt thoáng qua không xác định, tinh thần hoảng hốt như vậy bị
Cận Tử Kỳ thu vào ở trong mắt.
Cận Tử Kỳ không khỏi cũng nhìn theo tầm mắt của Tiêu Tiêu, lại chỉ thấy trong hành lang tối om.
"Tiêu Tiêu, em gặp được người quen sao?" Cận Tử Kỳ không khỏi quan tâm mà hỏi thăm.
Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng cười lắc đầu: "Không có, chẳng qua là mới vừa rồi nhìn thấy người đi vào trong, có một bóng dáng có chút
quen thuộc, cho nên mới hỏi thử, phim sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi."
Nói xong, dẫn đầu đi qua đó, có chút không yên lòng, dẫn đến nhịp bước dưới chân cũng theo đó hỗn loạn.
Thanh Kiều cũng nhận ra được lúc Tiêu Tiêu xoay người sắc mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng mà nhìn sang bóng lưng yếu gầy đó.
"Chị họ, Tiêu Tiêu sao thế?" Cô nghiêng mặt nhìn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ chẳng qua là quay đầu lại nhìn phòng chiếu phim ở khúc rẽ một cái, "Có thể nhớ đến người quen thôi."
"Em cảm thấy Tiêu Tiêu bây giờ với bộ dáng hồn vía lên mây rất giống nữ
chính của một bộ phim truyền hình em đã từng xem qua là không cẩn thận
gặp phải chồng của mình cùng Tiểu Tam hẹn hò vừa nói vừa cười ở trong
rạp chiếu phim. . . . . ."
Thanh Kiều nói đùa nhưng rồi im bặt, cô chớp mắt xuống, ngạc nhiên mà
nhìn về phía Cận Tử Kỳ, hạ thấp giọng kích động nắm tay áo của Cận Tử
Kỳ: "Chị họ, thật chẳng lẽ bị em nói trúng?"
"Chớ nói lung tung, Tiêu Tiêu đang chờ, chúng ta vào đi thôi."
Ánh mắt Cận Tử Kỳ ngăn lại Thanh Kiều lung tung suy đoán, hôm nay là
sinh nhật Tiêu Tiêu, vốn nên là một ngày vui vẻ, cô cũng không hy vọng
em họ mình nói bậy nói bạ phá hư tâm tình tốt đẹp của người được chúc
thọ.
--- ------ ------ ---
Đến lúc Cận Tử Kỳ ôm Mỗ Mỗ đến phòng ngoài phòng chiếu phim của các cô,
lập tức nhìn thấy Tiêu Tiêu cầm điện thoại di động đứng ở nơi đó.
"Tiêu Tiêu." Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ cô tâm thần không yên, khẽ gọi cô một cái.
Tiêu Tiêu thu hồi tinh thần rời rạc của mình, bỏ di động vào trong túi,
trên mặt đầy ý cười, một bên đem vé cho nhân viên kiểm vé một bên xoay
người tới ôm Mỗ Mỗ: "Chị Tử Kỳ, để cho em ôm Mỗ Mỗ một lát nha!"
Lúc Cận Tử Kỳ đưa Mỗ Mỗ cho cô, ngầm kéo tay của Tiêu Tiêu lại: "Tiêu
Tiêu, không phải em có gì gạt chị chứ, mới vừa rồi ở phòng chiếu phim
bên kia rốt cuộc em nhìn thấy gì?"
Tiêu Tiêu ngẩn mạnh người ra, cô chẳng qua là ôm chặt Mỗ Mỗ trong ngực
để cho cô thấy ấm áp, đứng sững tại chỗ không đi, nhìn sang khán giả ở
trước mặt đi ngang qua mờ mờ ảo ảo, hồi lâu sau, mới nâng mắt lên nhìn
Cận Tử Kỳ.
"Chị Tử Kỳ, lúc trước khi chị phát hiện Tô tổng. . . . . .ở chung một chỗ với Kiều Niệm Chiêu, là tâm trạng gì?"
Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp lên, bởi vì cô ấy đột nhiên
hỏi vấn đề này, trước giờ trong những năm qua, Tiêu Tiêu vì tránh vết
thương cũ nên chưa bao giờ từng cùng cô nói nhiều chuyện về Tô Hành
Phong và Kiều Niệm Chiêu, bây giờ. . . . . . Coi là có ý gì?
Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn bình tĩnh mà trả lời: "Có thể có cái gì, chị cùng
anh ta vốn là không có tình cảm gì, cho dù là kết hôn cũng là vì ích lợi gia tộc, không liên quan đến tình yêu, hiển nhiên không cần thiết."
Tiêu Tiêu há miệng, lại phát hiện không biết nói gì, ngược lại Thanh
Kiều ở bên cạnh rất nhanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, liền phát hiện
Tiêu Tiêu có cái gì không đúng, sáp qua đây nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu:
"Không phải cô nhìn thấy bạn trai cô chứ?"
"Không phải cô nhìn thấy bạn trai cô chứ?"
Nói xong, Thanh Kiều đưa cổ nhìn quanh mọi nơi, "Đâu đâu nào, nói cho
tôi biết tôi giúp cô dạy dỗ anh ta! Sinh nhật của bạn gái nói không rảnh cũng không đi tiếp khách, lại có thời gian tới nơi này xem phim sao?"
"Không có. . . . . ." Tiêu Tiêu kiềm lại động tác Thanh Kiều xắn ống tay áo, vội vàng giải thích: "Thanh Kiều cô đã hiểu lầm, tôi mới vừa gọi
điện thoại cho bạn trai tôi, anh ấy đang họp, không có thời gian tới nơi này xem phim đâu."
Thanh Kiều lúc này mới an phận lại, nhưng cũng không tin mà nhìn Tiêu Tiêu: "Thật sự?"
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, chỉ sợ trễ một bước, Thanh Kiều lại muốn vẫy cánh tay sử dụng võ lực nữa.
"Mỗ Mỗ cũng giúp dì Tiêu Tiêu đánh trứng thúi!" Mỗ Mỗ trừng đôi mắt to
đen bóng đảo tròn một vòng, tận dụng mọi thứ, bắt được mỗi một cái cơ
hội để nịnh hót, còn nhỏ tuổi lại biết đạo lý "Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên".
Nhìn sang dáng vẻ Mỗ Mỗ tức cười như vậy, Tiêu Tiêu không nhịn được cười lên, loại bỏ đi vẻ lo lắng trên mặt, mới vừa muốn kêu mọi người đi vào, xoay mặt một cái liền phát hiện Cận Tử Kỳ đang ý vị không rõ mà quan
sát mình.
Biểu tình trên mặt Tiêu Tiêu cứng đờ, nhưng rất nhanh thì khôi phục như thường, cô đi tới trước mặt Cận Tử Kỳ.
"Chị Tử Kỳ, chúng ta mau vào đi thôi, phim đã bắt đầu."
Cận Tử Kỳ lại nhìn chằm chằm cô mấy giây, gật gật đầu, xoay người vào phòng chiếu phim.
Trong phòng chiếu phim là một mảnh tối đen, chỉ có ánh huỳnh quang màu lam nhạt trên màn hình loé ra.
Người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ ngồi ở giữa Tử Kỳ và Thanh Kiều, đang cầm túi
bỏng ngô lớn, đung đưa đôi giày da nhỏ, dùng bàn tay nhỏ đầy thịt hốt
một nắm to, hung hăng mà nhét vào trong cái miệng nhỏ, dùng sức mà nhai.
Thỉnh thoảng xem đến chỗ hấp dẫn, sẽ phát ra tiếng cười khanh khách, hoàn toàn khó hiểu phiền não của người lớn.
Thanh Kiều len lén kéo kéo ống tay áo của Cận Tử Kỳ, ám hiệu cô dựa gần
mình một chút, Cận Tử Kỳ phối hợp mà qua sát, Thanh Kiều lại dán vào lỗ
tai của cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà hỏi: "Thật chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy bạn trai sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm Thanh Kiều tò mò bát quái, nhẹ nhàng mà lắc đầu một cái, "Chị cũng không biết."
"Chị họ, chị làm sao lại không biết chứ? Tiêu Tiêu nói thế nào cũng là
nhân viên của chị, chị nên quan tâm đời sống tình cảm của người ta một
chút, a, đúng rồi, chị có biết bạn trai cô ấy tên gọi là gì không?"
Cận Tử Kỳ lập tức bị hỏi khó rồi, cô trời sanh tính trong trẻo lạnh
lùng, xưa nay không thích quan tâm chuyện và vật của người bên cạnh, hôm nay bị Thanh Kiều hỏi tới, mới phát giác mình đối với đồng nghiệp cùng
làm chung với nhau kiêm bạn tốt nhiều năm như vậy hiểu rất ít.
Mắt đẹp vụt sáng vài cái, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu ngồi ở trên ghế, yên lặng nhìn màn ảnh, giống như xem rất chuyên chú.
Cận Tử Kỳ dời tầm mắt xuống, dừng ở trên bàn tay Tiêu Tiêu đang nắm chặt, ở trong đó, cầm một cái điện thoại di động.
Cô liền nhớ tới, mới vừa rồi ở cửa phòng chiếu phim, Tiêu Tiêu nói, cô
ấy gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy, đáng tiếc anh ta đang họp, giờ
phút này hiểu được những lời này, Cận Tử Kỳ không khỏi hoài nghi ——
Rốt cuộc là anh ta thật sự bề bộn nhiều việc không có thời gian nghe
điện thoại, hay căn bản anh ta đã tắt máy khiến Tiêu Tiêu không thể kết
nối?
Khi trên màn hình hiện ra chữ END, phòng chiếu phim vốn tối om đã được
ánh đèn chiếu sáng, người xem bên trong bắt đầu hi hi ha ha mà đi ra
ngoài, vậy mà Tiêu Tiêu lại giống như là bị yểm bùa, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
Chẳng qua là, bàn tay cầm điện thoại di động, khớp ngón tay giữ chặt có chút xanh trắng.
Cận Tử Kỳ đứng dậy quay đầu lại, thấy dáng vẻ cô ấy hoảng hốt, không nhịn được giơ tay lên đẩy cô: "Tiêu Tiêu."
"Cái gì?" Tiêu Tiêu đột nhiên từ trên ghế nhảy lên, phản ứng quả thực có chút quá khích.
Vậy mà, lúc cô thấy rõ người trước mắt đánh thức mình là Cận Tử Kỳ, mới
thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch mới từ từ có huyết sắc ấm lại, cô
mím khóe môi nói: "Chúng ta cũng đi ra ngoài đi."
"Em xác định mình không sao chứ?" Cận Tử Kỳ lại giữ cô lại, ánh mắt bén nhạy mà nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Tiêu hít sâu một cái, ánh mắt trong suốt, lắc đầu: "Em rất khỏe, chị Tử Kỳ, đi thôi."
Cận Tử Kỳ nhìn sang cô giơ tay lên che ngực của mình, thắt lưng cố gắng
giữ thẳng, sau đó đi theo dòng người, anh đẩy tôi đẩy mà đi ra ngoài,
chỉ còn lại cô và Thanh Kiều đang bế Mỗ Mỗ đứng ở bên trong.
Cho đến khi trong phòng chiếu phim đi được tốp năm tốp ba không sai biệt lắm rồi, nhóm người Cận Tử Kỳ các cô mới ra ngoài, Tiêu Tiêu đã ở cửa
sau, đợi đến ba người các cô đến, mới cùng nhau đi thang máy xuống dưới
lầu.
--- -------
Bên ngoài rạp chiếu bóng chẳng biết lúc nào lại có gió nổi lên, mang
theo mưa nhỏ lất phất, đánh vào cửa sổ thủy tinh rồi rơi xuống đất,
giống như từng sợi thép bén nhọn, cũng ngăn trở mọi người rời đi.
Có không ít người chọn liều lĩnh chạy vào giữa màn mưa, cũng có không ít người đứng ở một bên đợi mưa tạnh, cũng không thiếu có người phòng ngừa chu đáo, trước đó chuẩn bị ô ở trong túi, giờ phút này đang thoải mái
nhàn nhã mà che ô rời đi.
Cận Tử Kỳ các cô hiển nhiên bị vây ở trận mưa càng rơi xuống càng lớn này.
Xe có rèm che dừng ở bãi đất trống phía trước rạp chiếuphim, nói chung thời gian chạy tới cũng chỉ một phút, không xa.
Vậy mà, suy tính đến Cận Tử Kỳ đang có mang, Thanh Kiều nghiêm khắc mà bác bỏ đề nghị này.
"Các người ở chỗ này chờ, tôi đi mua ô, mới vừa rồi thấy được ở quầy bán đồ ăn vặt có bán!"
Thanh Kiều đem Mỗ Mỗ giao vào trong tay Cận Tử Kỳ, thì không nói hai lời, nhanh chân chạy đi mua ô.
"Dì, chờ Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ giúp dì cầm ô!"
Mỗ Mỗ vui vẻ mà buông tay Cận Tử Kỳ ra đuổi theo, hai cái cánh tay dang
rộng, Thanh Kiều bất đắc dĩ, thở dài, chỉ đành phải ôm lấy bé mập này,
cùng nhau đi đến quầy bán đồ.
Bên trong đại sảnh rạp chiếu bóng, lập tức truyền đến một tràn tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ nhỏ.
Cận Tử Kỳ nhìn sang một lớn một nhỏ, bóng dáng vui vẻ, trong lòng không khỏi hâm mộ: trẻ tuổi quả nhiên tốt!
Lúc quay đầu lại, phát hiện Tiêu Tiêu cũng chuyên tâm nhìn chằm chằm
phương hướng Thanh Kiều và Mỗ Mỗ rời đi, trong mắt là một loại ánh sáng
nhu hoà đầy hâm mộ và mong đợi, nhận ra được ánh mắt của Cận Tử Kỳ, cô
mới thu hồi tầm mắt của mình.
Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà đối với Cận Tử Kỳ cười một tiếng: "Em và anh
Hạo đã nói rồi, đợi đến mùa hè năm sau chúng em sẽ kết hôn, sau đó bắt
đầu dời đến Thượng Hải, chờ công việc của anh ấy ổn định lại, thì muốn
một đứa bé."
"Không phải em nói cha dượng nhà anh ta có công ty sao?"
Tiêu Tiêu gật đầu: "Đúng nha, mặc dù anh ấy cũng theo họ của cha dượng
anh ấy, nhưng chung quy không phải con trai ruột, cha dượng anh ấy đối
với anh ấy vẫn có đề phòng, nếu không phải là vì mẹ của anh ấy, anh ấy
đã sớm rời khỏi công ty của cha dượng anh ấy."
Cô thở dài, nhưng sau đó trên mặt là đúng vẻ mặt ước mơ về tương lai:
"Anh ấy nói với em, chờ lần này hợp đồng ở thành phố S vừa xong, anh ấy
sẽ nói chuyện từ chức với cha dượng anh ấy, em tin, dựa vào thực lực của anh, tại Thượng Hải một phen xông ra thiên địa không khó lắm!"
Cận Tử Kỳ lúc này không nói gì, yên lặng trong chốc lát, mới nhìn sang Tiêu Tiêu: "Mới vừa rồi em gọi anh ta là anh Hạo?"
"Đúng vậy ạ, làm sao thế?" Tiêu Tiêu không rõ nội tình mà nhìn lại Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ hé khóe môi, dời hai mắt của mình đi: "Chẳng qua là cảm thấy người trùng tên trùng họ thật nhiều ."
Trong lòng cô tình nguyện tin đây là một sự trùng hợp, cũng không nguyện ý giả thiết phỏng đoán của cô trở thành sự thật.
Nếu như đó là thật sự, đối với Tiêu Tiêu, không khỏi quá mức tàn nhẫn!
Thanh Kiều rất nhanh đã mua ba cái ô tới đây, trong miệng còn tức tối
bất bình: "Em nói, bà ta không cần bán ô, trực tiếp đi ăn cướp là được
rồi, năm mươi đồng một cái ô rách, còn dám nói với em là xếp VIP9. 8!"
Thanh Kiều nói không sai, đích xác là ô rách, mới vừa bung ra, khung ô đã rắc rắc một cái gãy đứt cả một cây.
Cả tấm vải ô cũng đã che phủ gương mặt của Thanh Kiều, chung quanh là
một loạt tiếng cười vang, Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được cười khẽ, nhìn
cô nàng kéo lấy tấm vải trên đầu, đen mặt mà ném cái ô xuống đất.
"Có kẻ bịp bợm như vậy sao? Gian thương, quả thực là gian thương lòng dạ hiểm độc ăn thịt người không nhả xương!"
Thanh Kiều tức giận bất bình chống nạnh, quay sang Cận Mỗ Mỗ đang ôm hai cái ô khác mà nháy mắt: "Mỗ Mỗ, đi, chúng ta đi tìm cái bà già đó lấy
lại công đạo!"
Mỗ Mỗ ngơ ngác ngửa đầu nhìn Thanh Kiều đen mặt, lại cúi đầu nhìn hai
cái ô màu sắc rực rỡ trong ngực được giảm 30%, ồ một tiếng, liền hấp tấp đi theo Thanh Kiều cũng hối hả mà đi tìm chủ quầy bán đồ lặt vặt tính
sổ.
Cận Tử Kỳ đối với một lớn một nhỏ dở hơi vội vàng tới vội vàng đi đó bất đắc dĩ, vuốt vuốt bên trán, mang thai mà đứng đã lâu khó tránh khỏi mệt mỏi, "Tiêu Tiêu, chúng ta đi đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lát
thôi."
Hai người kia tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn, đi bới móc tạm thời là cũng chưa về.
Xoay người đi vài bước, lại không nghe được tiếng bước chân của Tiêu
Tiêu đi theo, không khỏi quay đầu lại: "Tiêu Tiêu em. . . . . ."
Tất cả lời đều đã nghẹn ngào ở cổ họng, khi Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tiêu
Tiêu giống như là người mất hồn đứng sững sờ ở cửa, đôi mắt thì thẳng
tắp mà nhìn chằm chằm bên ngoài rạp phim, khóe mắt như muốn vỡ ra, thấm
vào màu máu đỏ tươi.
Cô theo tầm mắt Tiêu Tiêu nhìn sang, cuối đường kẻ vạch cho người đi bộ, Kiều Niệm Chiêu mang một đôi giày cao gót, mặc một chiếc váy màu xanh,
duyên dáng yêu kiều đứng dưới một chiếc ô, mà che ô cho cô . . . . . .
Cổ họng của Cận Tử Kỳ kéo căng, cô nhìn thấy chính là Tôn Hạo một tay
giơ cao chiếc ô, một tay ôm bờ eo nhỏ nhắn của Kiều Niệm Chiêu, trên mặt là vẻ cưng chìu đầy che chở, mà Kiều Niệm Chiêu cũng cười đến giống như đoá hoa nhỏ nở rộ.
Hai người dường như đang đợi đèn xanh đèn đỏ, dáng vẻ cười nói rôm rả,
Kiều Niệm Chiêu nói câu gì, Tôn Hạo lập tức săn sóc mà cúi thân thể cao
to xuống, nghe mấy câu, khóe miệng cũng chậm rãi giương lên nụ cười ấm
áp.
Đèn xanh đèn đỏ sau khi biến đổi, Tôn Hạo rất cẩn thận mà mang hết chiếc ô đều nghiêng sang chỗ Kiều Niệm Chiêu, mặc cho mình hơn nửa thân thể
bị xối ướt trong mưa, sau đó mới dắt cô lướt qua đường lớn đi tới bãi
đậu xe bên kia.
Chợt một chiếc xe lớn chạy như bay lao vụt qua, bánh xe chạy qua một
vũng nước lớn ở ven đường, văng lên một đống nước, Tôn Hạo tay mắt lanh
lẹ đã kéo Kiều Niệm Chiêu lui về phía sau, hai người lui lại ven đường,
giày cao gót của Kiều Niệm Chiêu bị trẹo, cả người đều nghiêng ngã vào
trong ngực anh ta.
Dưới màn mưa, tuấn nam mỹ nữ, gắn bó kề cận bên nhau, không thể nghi ngờ là một phong cảnh đẹp mắt.
Trong đám người đợi mưa tạnh ở rạp chiếu bóng, có người khẽ sít soa:
"Chậc chậc, đây mới thực sự là hoàng tử và công chúa trong cổ tích, Cao
Phú Soái và Bạch Phú Mỹ (*), chúng ta những thứ điểu ti (**) này đây,
chỉ có thể đứng bên cạnh!"
(*) Cao Phú Soái và Bạch Phú Mỹ: nam đẹp trai nhà giàu, nữ xinh đẹp nhà giàu.
(**) Điểu ti: những kẻ nghèo hèn mọn, không có chính kiến, bi quan....
"Người nữ đó tôi cảm thấy nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu
rồi, bất quá nói thật, hai người kia thật đúng là xứng đôi, nam cao lớn
anh tuấn, nữ mềm mại động lòng người, đi trên đường tỷ lệ người quay đầu lại là trăm phần trăm nha!"
Sau lưng tiếng nghị luận liên tiếp khiến cho Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn, trong những tiếng hâm mộ cảm khái kia, cô quay đầu nhìn Tiêu Tiêu ở bên cạnh, cô ấy vẫn không nhúc nhích mà nhìn một màn kia trong mưa.
Một khắc kia, Cận Tử Kỳ biết, sự suy đoán của mình không còn là suy đoán!