Không biết làm thế nào quẹo vào trong một cái hẻm sâu bên cạnh bệnh viện.
Lúc trở ra, là liễu rũ hoa cười lại gặp làng, trên phố cửa hàng náo nhiệt, dòng người hối hả.
Tống Kỳ Diễn kéo cô tìm một quán bán hàng thoạt nhìn tương đối chính tông mà ngồi xuống.
Có chút không thích ứng, với cách ăn mặc của bọn họ, dường như không nên xuất hiện ở loại địa phương này.
Cận Tử Kỳ nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng phát hiện rất nhiều tầm mắt đều đã rơi vào phía chỗ họ bên này, có tò mò, cũng có khẽ cười giễu, dường như ở nơi đây trong mắt những người này, những người thượng lưu không nên xuất hiện ở loại địa phương không hợp này.
Có một người đàn ông một cước nhảy lên ghế, vén tay áo uống bia, cùng anh em bên cạnh cao giọng nói bậy chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng vung tay tới khiến cho Cận Tử Kỳ không nhịn được mà dây thần kinh trong não căng thẳng.
Cô rất lo lắng, cái lon bia rỗng kia trong lúc lơ đãng sẽ nện vào ót của cô.
Cũng có người già và vài người đàn bà ôm trẻ con vây quanh ở một cái bàn bên cạnh, gia đình vui xum họp mà ăn bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến).
Trẻ con vì hai má bị đông lạnh mà hồng hồng, đang ôm bóng cao su chạy ra chạy vào quán bán hàng, giọng trẻ con non nớt kêu la, kèm theo mấy tiếng cười trong trẻo, thỉnh thoảng còn có tiếng la mắng bật ra từ trong miệng của người lớn.
Cuộc sống của những người ở nơi này, trên mặt đều tràn đầy nụ cười chân thật nhất, cho dù trên người không có quần áo và trang sức nhãn hiệu nổi tiếng hạng sang, không có xa xỉ phẩm làm đẹp, nhưng mà họ vẫn sống được tự tại vui vẻ.
Cận Tử Kỳ nhìn sang quán bán hàng náo nhiệt, chợt có chút hâm mộ cuộc sống có tiết tấu như thế.
Bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất nhanh thì đã bưng lên, chủ quán là một người phụ nữ bọc khăn trùm đầu, nhìn qua rất mộc mạc chất phác.
Không gian chật chội mà đông nghịt người, lại được thu dọn rất sạch sẽ, cũng không có mùi là lạ.
Mùa đông đến nên buổi tối voi cùng lạnh, Cận Tử Kỳ bao lấy áo khoác ngoài, càng lúc càng cảm thấy lạnh.
Bên cạnh lại đột nhiên đưa ra một bàn tay, sau đó kéo cô qua, tiếp sau đó, cô phải dựa vào trong một lồng ngực, mang theo mùi hương nước cạo râu thoang thoảng, ngược lại mùi thuốc lá nhạt đi không ít.
Tống Kỳ Diễn mở rộng áo khoác ngoài của mình, đem cô ủ ở bên trong, cúi đầu cười nhìn cô: "Như vậy thì không lạnh rồi."
"Ai chà, thật đúng là ân ái, hâm mộ chết tôi rồi!" Chủ quán lúc cầm cái muỗng đi tới thì trêu chọc.
Cận Tử Kỳ cười cười với bà, giãy giụa muốn rời khỏi ngực của hắn, hắn lại lù lù bất động, hai cánh tay giống như tảng đá ôm lấy chiếc eo cô, cô lơ đãng cúi đầu, chú ý tới chiếc nhẫn cưới Ruby trên ngón áp út của hắn.
Mà tay của cô vừa đúng lúc khoác lên trên cổ tay hắn, hai viên Ruby chiếu lẫn nhau, ở dưới ánh đèn vàng nhạt, lóng lánh mà lóe ra vầng sáng nhu hòa. Cô nhếch môi, cười cười.
Lúc chủ quán đặt cái muỗng xuống nhìn thấy, ngẩn mình.
Thời điểm Cận Tử Kỳ thật lòng muốn cười, thoạt nhìn càng lúc càng trở nên động lòng người.
"Cám ơn." Bị nhìn chăm chú trong thời gian quá dài, Cận Tử Kỳ thật xấu hổ, mang chút ngượng ngùng.
Vội vã cầm lấy cái muỗng trong tay chủ quán, lại bỏ vào trong một chén canh thật lớn, cuối cùng vẫn không quên quay sang chủ quán cười một tiếng cảm ơn thật toả sáng, chủ quán khoát khoát tay, mờ ám mà cười bỏ đi.
Trong quán bán hàng, có không ít người đã tò mò mà nhìn về phía bên này thật mập mờ.
Cận Tử Kỳ dùng khuỷu tay thúc thúc người đàn ông ở phía sau, truyền đến một tiếng kêu rên, nhưng lực đạo trên tay lại không giảm.
"Em muốn ăn cái gì đó." Xấu hổ mà liếc nhìn chung quanh, nhắc nhở người đàn ông ở phía sau buông tay.
Kết quả yêu cầu của cô không được thỏa mãn.
Chợt, cô cảm thấy nơi đó có chút gì không đúng.
Khóe mắt liếc về phía sau lưng, lúc này mới phát hiện Tống Kỳ Diễn thế nhưng vẫn nhìn cô.
Dáng vẻ rất chuyên chú, không biết đã nhìn bao lâu.
Thân thể của cô nháy mắt cứng ngắc, trong phút chốc thì hiểu tại sao mọi người phải nhìn cô như vậy.
Trước đó không hiểu được như thế nào, bất quá bây giờ chỉ cảm thấy hai đường ánh mắt của hắn như ngọn lửa, đốt cháy phân nửa gương mặt bên phải của cô nóng lên từng trận, chén bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) thơm ngon trước mắt đã không cách nào thu hút sự chú ý của cô.
Hắn ngồi đó, ngồi ở dưới ánh sáng rực rỡ, giống như một pho tượng điêu khắc đẹp mắt mà yên lặng.
Bỗng nhiên, khóe môi hắn từ từ cong lên, nhìn cô chằm chằm: "Nhìn anh làm gì?"
Cận Tử Kỳ sửng sốt, trong lúc nhất thời trở nên cứng họng.
Là cô đang nhìn hắn chăm chú sao? Rõ ràng là. . . . . .
Ách, dường như, bây giờ còn thật sự là cô không nhúc nhích mà nhìn hắn chằm chằm đây. . . . . .
Có một ông chú ở bàn bên cạnh có lòng tốt mà tiếp cận qua, cười hì hì nhắc nhở: "Cậu em, lúc nhìn nhau đắm đuối đưa tình, hẳn là nên hưởng thụ, mà không phải chất vấn!"
Khoé miệng Tống Kỳ Diễn đang hơi cong lên lập tức thẳng băng lại, một cái mắt lạnh liếc ngang ông chú nhiều chuyện kia ——
Chẳng lẽ không thấy hắn đang đùa giỡn với bà xã sao? Không có chuyện gì thì đi hóng mát đi!
"Ơ kìa? Tôi nói anh trừng tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi thấy anh cũng một xấp tuổi, làm thế nào ngay cả hẹn hò cùng cô gái nhỏ nhà người ta cũng còn mắc cỡ ngại ngùng như vậy?"
Cái gì gọi là một xấp tuổi? Cái gì gọi là cô gái nhỏ nhà người ta?
Hắn nhìn qua già như vậy sao!
Tống Kỳ Diễn lập tức tối mặt, buông Cận Tử Kỳ ở trong ngực ra, bưng bát bún gạo lặng lẽ ăn.
Nhìn dáng vẻ hắn cam chịu, Cận Tử Kỳ cười mỉm, nhất thời thì tâm tình hớn hở.
Cô cũng cầm đũa lên bắt đầu cúi đầu ăn bún gạo.
--- ------ --------
Nước súp bún gạo qua cầu (quá kiều mễ tuyến) rất ngon, bởi vì ăn chủ yếu là nước súp.
Cận Tử Kỳ khi ăn cảm thấy rất hài lòng, có lẽ là do mang thai, khẩu vị cũng vô cùng tốt.
Cô ăn hết một tô lớn cạn sạch, ngay cả nước súp cũng đã uống đến còn thừa lại chẳng có bao nhiêu.
Ăn no rồi, cô ưu nhã lau chùi miệng, sau đó ưu nhã ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Không giống người nào đó, ăn không có nhã nhặn như vậy, dường như đầu đầy mồ hôi, xoạt xoạt mà ăn hai tô lớn.
Khoé mắt của Cận Tử Kỳ liếc về phía Tống Kỳ Diễn, người đàn ông này, lúc thì phát ra vẻ cường thế khí tràng vĩ đại, rồi lại sẽ lơ đãng bộc lộ ra một mặt bình dân, nói hắn là kẻ thô lỗ không có văn hóa, hắn lại sẽ bỗng nhiên toả sáng ai nấy đều kinh ngạc.
Có lúc, quả thực nhìn không thấu một người đàn ông phức tạp nhiều mặt thay đổi như vậy!
Tống Kỳ Diễn rất nhanh thì phát giác ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô ung dung mà ngồi đó.
Theo tầm mắt của cô cúi đầu nhìn một chút chén canh trước mặt mình, bên trong bún gạo đã ăn gần hết rồi, rất lúng túng, ai kêu hắn từ nhỏ có thói quen tự do, đâu nào còn có thể đi để ý những thứ bệnh hình thức kia?
Thường ngày ở trước mặt cô có nhiều lúc bớt phóng túng, kết quả một lần không chú ý thì bản tính đã bại lộ.
Hắn buồn bực tiếp tục cúi đầu ăn.
Bị hắn nhìn thấu suy nghĩ, Cận Tử Kỳ mấp máy môi, có chút ngại ngùng.
Gương mặt dần dần có phần nóng lên, có chút hồng.
Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn một chút, âm thầm cười cười, cúi đầu tiếp tục tiêu diệt bún gạo trong chén.
"Anh làm sao lại biết nơi này?" Cận Tử Kỳ ngắm nhìn chỗ công trình kiến trúc đã cũ bị bóng tối che khuất, trong lòng có nghi ngờ, không khỏi quay đầu hỏi hắn: "Anh đã tới nơi này sao?"
Trong khoảnh khắc quay đầu lại, một cái bóng đen che phủ trên mặt của cô, Tống Kỳ Diễn chẳng biết lúc nào đã cúi người qua, hôn lên môi cô, mang theo hương vị nước súp bún gạo qua cầu tê cay.
Trước khi cô đẩy hắn ra, tự hắn đã lui về vị trí của mình.
Mặt cô đỏ hồng len lén liếc nhìn xung quanh, hắn lại nhìn cô, chợt thản nhiên mà cười.
Tựa như đang đắm chìm trong hương rượu ngà ngà ở chung quanh, hắn hơi vểnh khóe môi cũng giống như là nhiễm lên ánh trăng mờ mông lung trong bóng đêm.
Mặt Cận Tử Kỳ hơi lúng túng, khẽ nói câu "Đi thôi", rồi lập tức đứng dậy đi ra phía ngoài quán.
Nhưng mà, trong lòng của cô lại mơ hồ có một suy đoán——
Mới vừa rồi là hắn đang chờ cô hôn trả lại sao?
Tống Kỳ Diễn nhìn sang bóng lưng cô chạy trối chết, tâm tình không lời nào diễn tả xiết được, đứng dậy, móc ra tờ tiền mặt trị giá hai mươi đồng đặt ở trên bàn, quay sang chủ quán cười một tiếng: "Vợ tôi xấu hổ, tiền cũng không cần thối lại."
Vừa nói hết lời, người cũng đã đi xa.
Chủ quán đội khăn trùm đầu sững sờ nhìn hai mươi đồng tiền trong tay, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo, nhưng mà, đâu còn có thể tìm được bóng dáng của Tống Kỳ Diễn, bà muốn nói là.
Cái này.....đâu nào là không cần thối lại nha, căn bản chính là còn thiếu một đồng tiến!
Bảy đồng tiền một chén, bọn họ ăn ba chén lớn đó có biết hay không!
................................................
Cận Tử Kỳ đi phía trước, rất nhanh Tống Kỳ Diễn đã đuổi theo
hắn cũng nhanh bước theo sát ở phía sau cô, sau đó khi xuyên qua đường cái, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dắt tay của cô, rồi siết thật chặt, không bao giờ chịu buông ra nữa.
Cảnh đêm trong thành phố S rất lộng lẫy rực rỡ xinh đẹp , đèn đường màu da cam ở trong bóng tối dịu dàng tản ra ánh sáng nhu hòa, uyển chuyển phảng phất giống như là từ chỗ sâu trong bóng đêm lan đến, rất ấm áp, không khí cũng rất mập mờ.
cô không giãy thoát tay của hắn, mặc cho hắn dắt đi, theo hắn bước đi về phía trước.
Khó có thể miêu ta sự an tâm và ngọt ngào trong lòng, chỉ cảm thấy miễn là vẫn được hắn dắt tay như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không sợ hãi, cô tin tưởng, người đàn ông đang nắm tay cô, sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Họ cũng không lập tức trở vè bệnh viện, mà đi lang thang không có mục đích dạo mát gần đấy.
thật lâu sau, Tống Kỳ Diễn mới buông cô ra, bởi vì di động của hắn đột nhiên vang lên.
Cận Tử Kì thuận thế đi lên gần phía trước liếc mắt nhìn, thực ra là điện thoại của Hàn Mẫn Tranh.
Chẳng lẽ Tống Chi Nhậm xảy ra chuyện gì?
“Như thế nào?”
Tống Kỳ Diễn dừng hai chân lại, không biết đối phương nói cái gì, vẻ mặt của hắn từ từ nghiêm túc lên.
“Tôi biết rồi, anh trước tiên chiếu cố ông ấy nghỉ ngơi, tôi có chút chuyện, chốc lát nữa thì qua”.
Khi hắn nói những lời này, Cận Tử Kỳ không nhịn được nhướng mày nhìn hắn, thật sự là nói láo không cần viết nháp!
Ngược lại từ trong lời nói của hắn, cô nghe được một ý - -
Tống Chi Nhậm vô cùng có khả năng tỉnh lại!
Quả nhiên,Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại xong, trầm ngâm một lát, đưa tay kéo đầu vai cô qua cười nhẹ: “Nhìn đi, ba chồng của em, cha của anh vừa tỉnh lại thúc dục anh lập tức trở về rồi.
Ông cụ một lần từ tử môn quan trở về, sợ là càng thêm muốn nhận được nhân tình thôi?
So với Tống Nhiễm Cầm, e rằng Tống Chi Nhậm thà rằng chọn Tống Kỳ Diễn tiếp nhận chỗ của ông, nếu không, ông cũng sẽ không trước lúc hôn mê, đã gọi tên Tống Kỳ Diễn, mà không phải la Tống Nhiễm Cầm đang ở bên cạnh.
“ông ấy hoàn toàn quyết định vứt bỏ Tống Nhiễm Cầm rồi?”
“không, vẫn còn chưa quyết định”. Tống Kỳ Diễn ý vị thâm trường mà híp mắt, “Anh cùng bà ta đều là con cháu nhà họ Tống, chỉ kéo ra một chút khoảng cách này thì có ích lợi gì? Đối với một người già như ông ta mà nói............... còn chưa đủ”.
Đáy mắt Tống Kỳ Diễn thoáng qua ánh sáng lạnh lùng bén nhọn, nhưng rất nhanh thì lập tức thu lại tâm tình của mình, để điện thoại vào trong túi quần, kép tay của cô mà trực tiếp đi veev phía trước, không có ý quay đầu trở về.
“không trở về bệnh viện gặp cha anh sao?”
Cận Tử Kì ngẩn đầu nhìn hắn, bất quá bóng đèn chập chờn, đã không thấy rõ biểu cảm trên ngũ quan của hắn.
hắn chỉ là nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu nhìn cô một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng trong suốt: “Vẫn hiểu lạt mềm buộc chặt chứ? Lúc này, không ép buộc ông ta, làm sao ông ta biết ai mới là trụ cột”.
Tròng mắt Cận Tử Kỳ khẽ động: “anh cũng đã đem những tư liệu kia cho ông ấy xem rồi?”
Mới vừa rồi Tống Kỳ Diễn nói với Tống Nhiễm Cầm cô nghe hơi rõ, địa sản Văn Long không phải là do Tô Tấn An mở công ty sao? Theo như Tống Kỳ Diễn vừa mới nói, Tô Tấn An và Tống Nhiễm Cầm cũng vụng trộm vơ vét của Tống thị không ít tiền.
Nếu như sổ ngách không lớn, sắc mặt Tống Nhiễm Cầm sẽ không đến mức khó coi như vậy.
Nếu không với tính tình của bà ta, bị Tống Kỳ Diễn chỉ huy làm việc, làm thế nào còn không nương nanh múa vuốt lên?
“Anh chỉ là bằng lòng với bà ta, ‘anh’ không nói ra, không có nghĩa là người khác sẽ không nói ra, huống chi, chỉ để cho một mình ông già ấy biết, đối với bà ta mà nói, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi”.
Tống Kỳ Diễn nói ra lời lẽ chính nghĩa, nếu Tống Nhiễm Cầm nghe được, sợ rằng lại muốn nổi trận lôi đình rồi.
Căn bản là hắn đã đào một cái hố to, làm cho bà ta nhảy vào trong, sau đó còn đứng bên cạnh mà lấp đất xuống!
Tống Kỳ Diễn phúc hắc, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lòng Cận Tử Kỳ không nhịn được mà cảm khái một phen: thà đắc tội tiểu nhân chớ đắc tội với Tống Kỳ Diễn.
Đi ngang qua một khu phố sầm uất, trên đường lớn khắp nơi đều là các quầy hàng, có bán đậu hủ thúi, có bán thịt dê xiên, cũng có bán nước trái cây, Cận Tử Kỳ dừng chân lại, Tống Kỳ Diễn cũng theo đó nhìn sang.
Cận Tử Kỳ đứng trước một cái lò nướng ở ven đường, đang nhìn chằm chằm bảng hiệu bày trước mặt lò nướng.
Tống Kỳ Diễn đi tới bên cạnh cô, Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười: "Mua cho em ăn đi."
"Cái gì?" Hắn không khỏi chớp đôi tròng mắt đen xuống.
Cận Tử Kỳ chỉ chỉ cái bảng hiệu đó, "Muốn ăn khoai lang nướng, nhưng mà em không có mang tiền, em biết anh có, cho nên, mua cho em đi, bảo bối cũng nói muốn nếm thử mùi vị khoai lang."
Nói xong, hai tay xoa bụng của mình để diễn tả ý kiến của bảo bối trong bụng.
Nhìn vào đôi mắt cô mang ý viết "Mua cho em ăn nhanh lên một chút, nếu không em sẽ không để ý tới anh", Tống Kỳ Diễn hầu như không có bao nhiêu do dự, lập tức bỏ ba đồng tiền mua khoai lang nướng.
Cận Tử Kỳ nhận lấy, lộ ra thần sắc vui vẻ, cô lột vỏ khoai lang ra, thì ăn say sưa ngon lành.
"Khi còn bé, mỗi lần em tan học trên đường về nhà, cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ nhỏ vây quanh một cái lò nướng, cầm năm xu tiền hoặc một đồng tiền giấy kêu la mua khoai lang nướng. Em rốt cuộc chỉ ở trong xe hơi mà nhìn bọn họ hâm mộ, nhưng mà em không thể đi xuống, bởi vì em luôn luôn đều phải ghi nhớ, em là niềm kiêu hãnh của nhà họ Cận, là hi vọng trong mắt ông nội, em chỉ không ngừng cố gắng, lấy được nhiều tán thưởng hơn mới có thể làm cho mẹ em có thêm từng chút một vui vẻ yên tâm."
Cận Tử Kỳ nói tới chỗ này, lộ ra một nụ cười ấm áp, "Anh biết không? Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua em được ăn khoai lang nướng nữa, em đã quên lần đầu tiên khi ăn là mùi vị gì rồi, bất quá vẫn nhớ đến tâm tình lúc ấy, rất kích động cũng rất thấp thỏm, dù sao vẫn cảm thấy có ánh mắt ai đó đang vụng trộm mà giám sát từng cử chỉ phong thái của em."
Cô ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Từ nhỏ đến lớn, con đường của em đều do gia tộc và trưởng bối an bài cho em, em không dám nói không, bởi vì em sợ nhìn đến sự thất vọng trong mắt của mẹ, khi còn bé thấy thứ gì không tốt tổng hội ở trên mặt tâm lý sẽ lưu lại ám ảnh. Có lúc thậm chí sẽ từ trong mộng tỉnh lại, em sợ một ngày nào đó tỉnh lại, mẹ đột nhiên không thấy, ba ba của em sẽ có một ngôi nhà mới, sẽ có một người con gái khác và một người người vợ khác, nhưng mà em cũng chỉ có một mình."
Trong đôi mắt trong suốt của Cận Tử Kỳ lúc này phản chiếu đầy ánh đèn đường, ánh nước lóng lánh sáng ngời.
Tống Kỳ Diễn bị cô nhìn chăm chú như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi cô ở trước mặt hắn xoay tròn người một cái, khi cầm khoai lang nướng chuẩn bị đi vào đường cái, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng nhảy ra phía trước một bước, đưa ra hai cánh tay vòng cô vào trong ngực của mình.
Hắn không quên cô là phụ nữ có thai, còn là một người phụ nữ mang thai hay đột nhiên bộc phát tính trẻ con.
Cận Tử Kỳ chẳng qua là thưởng thức bộ dáng khẩn trương của hắn, mím đôi môi đỏ mọng cười khẽ, "Mới vừa rồi anh nghe lén đến bao nhiêu?"
Tống Kỳ Diễn ôm sát cô, không khước từ cô tùy ý dính vào, nghe cô hỏi, trầm ngâm một lát, mới chau đầu mày lại trả lời: "Không nghe thấy cái gì, anh nhìn thấy cậu ta đi qua, trong lòng không yên tâm nên đã đi theo qua."
"Cậu ta" trong miệng hắn, trong lòng cả hai đều biết rõ, cho nên hắn không nói thẳng.
Cận Tử Kỳ lại nhìn hắn chằm chằm không nháy mắt: "Anh không yên lòng cái gì?"
Là không yên tâm em cùng anh ta châm lại lửa tình, hay là không yên tâm em bị bọn họ khi dễ?
Tống Kỳ Diễn hơi nâng khóe miệng, hắn trêu ghẹo mà nắm chiếc cằm của cô lên, trong tròng mắt đen hẹp dài lộ ra ý cười nhẹ nhõm cùng một khuôn mặt thâm sâu khó lường thật không phù hợp: "Lần đầu tiên nướng khoai lang, là ăn với cậu ta sao?"
"Khi đó thuộc thời kỳ phản nghịch, chính mắt thấy ba ba ở sau lưng mẹ phản bội, nên muốn làm vài chuyện gì đó đưa tới sự chú ý của các người lớn. Khi đó quá trẻ tuổi cũng quá ngu ngốc, dù sao vẫn cho rằng tình yêu chính là tất cả, vì tình yêu mà có thể làm việc nghĩa không chùn bước, bây giờ nhìn lại, đó bất quá là bài học kinh nghiệm khắc sâu cho một thời tuổi trẻ ngông cuồng thôi."
Cô dừng lại một chút, cười cười, cúi đầu xuống cắn một miếng khoai lang.
Trong phút chốc, trong không khí tràn ngập hương thơm từ khoai lang nướng lan toả ra.
Cô nuốt xuống khoai lang trong miệng, mới nói tiếp: "Thật sự thì trong lòng em đã sớm biết em và anh ta từ lúc bắt đầu chính là một sai lầm không thể vãn hồi. Mẹ nói đúng, kết cục của cô bé lọ lem và Bạch Mã Hoàng Tử khả năng chỉ có xuất hiện ở trong cổ tích, trên thực tế, phải chỉ có môn đăng hộ đối. Nhưng mà em thì có chút không cam lòng. Nếu như năm đó không có phát sinh chuyện xui xẻo như vậy, em và anh ta cũng chưa chắc có thể tu thành chánh quả. Nhưng mà trong lòng luôn có một niệm tưởng: có lẽ chúng ta đã sớm hạnh phúc. Vì điểm không cam lòng này, khiến cho em trong rất nhiều năm đã không bỏ xuống được."
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn sâu kín mà nhìn sang cô, bàn tay chạy theo gương mặt đang rũ xuống của cô, mới vừa muốn nói gì, đầu ngón tay lại chạm phải một giọt nước lạnh như băng, ngưng đọng trên lòng ngón tay của hắn, ở dưới ánh đèn lóng lánh trong suốt.
"Sao vậy? Tại sao lại khóc?" Hắn có chút kinh ngạc, trong lòng lại cũng có chút bế tắc khó chịu.
Bởi vì đầu ngón tay hắn lưu lại một trận mát mẻ ướt át.
Lông mi của Cận Tử Kỳ hơi hơi run rẩy, phản ứng theo bản năng mà giơ tay lên lau chùi khoé mắt, động tác có chút luống cuống.
Cô rất ít khóc, không có thời gian cũng không có cơ hội để khóc.
Chẳng lẽ, nước mắt cũng biết cô có chỗ mềm yếu có thể khóc lóc kể lể, thừa dịp phòng tuyến lơ lỏng mà dũng mãnh lao ra sao?
Cô nhìn khoai lang nướng trong tay, giọng nói trầm khàn mà lên tiếng: "Em không khóc."
Chẳng qua là thoáng quẩy người một cái, thì tránh được hắn đụng vào, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, cầm khoai lang ấm nóng, vẫn là không có thói quen phơi bày mặt yếu ớt nhất ở đáy lòng trước ánh sáng.
Ánh nước bên khoé mắt khô cạn, cô mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, còn muốn mang vẻ cảnh thái bình giả tạo.
"Mới vừa rồi cầm khoai lang, không cẩn thận bị cay khói."
"Em đang khóc."
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào vành mắt đỏ hồng của cô, tâm tình rất bình tĩnh sảng khoái, tỉnh táo mà tuyên bố.
Một tay vẫn khư khư mà kéo cô, hơi dùng sức, tựa như muốn lấy được sự thừa nhận của cô.
Giả bộ kiên cường, bởi vì hắn cố ý vạch trần mà sụp đổ, cô không giãy dụa nữa, mặc cho hắn đỡ hai vai mình, rũ mi xuống, không lau khô hàng nước trợt thành một đường cong dọc theo khuôn mặt đi xuống.
Hai người ở một góc đầu đường giằng co, cho đến khi Tống Kỳ Diễn khẽ run rồi một cái, cảm giác gió đêm lành lạnh, lại kéo cô vào trong lồng ngực ấm áp của mình, một tay nâng cằm của cô lên, nhìn vào trong mắt cô.
“Tần Viễn phải không?” hắn nhíu chân mày lên có chút phiền muộn.
Trong đôi mắt hắn không muốn câu trả lời, nhưng dứt khoát thẳng thắn ra như vậy, cũng tốt hơn nếu hai người đều tự mình ở nơi đó suy nghĩ lung tung, tự mình chặn một cái vách ngăn! hắn đem tâm tình phơi bày ra ngoài, bao gồm sự lo lắng của hắn!
“Anh đối với quá khứ của em mặc dù không một rõ hai ràng nhiều, tối thiểu biết đại khái tình huống. Tần Viễn là quá khứ của em, anh để ý chính là, em đối với cậu ta, bây giờ thật sự không phải không có chút động lòng.”
Cận Tử Kỳ nhìn hắn thật sâu, thấy được đáy mắt hắn lưu tâm, cũng nhìn ra hắn khẩn trương.
hắn lo lắng cô cho câu trả lời mà hắn không muốn nghe đến sao?
cô hít sâu, từ lồng ngực thở ra một luồng khí vẩn đục, trịnh trọng mà nhìn hắn chằm chằm, nhấn từng chữ một, tựa như giải thích, lại càng giống như là một loại cam kết: “Làm người, em không làm được nhất tâm lưỡng dụng.”
“Từ lúc trong đề tài của chúng ta xuất hiện Tần Viễn, tâm tình của em vẫn không bình thường.”
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ nhấp nháy bất định, hắn cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nét mặt của cô.
“Tử Kỳ, đối mặt với em, dường như anh luôn không hề tự tin.”
Giọng nói của hắn khàn khàn ngưng trọng, một tay đặt lên trái tim cô: “không có tự tin, trở thành duy nhất của em.”
Cận Tử Kỳ giương khóe môi lên, đầu nhẹ nhàng áp vào lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại ngăn nước mắt tràn ra.
Hồi lâu sau, cô mới ở bên gáy của hắn bùi ngùi thở dài, đem những sợ hãi của mình bao năm qua đều nói ra.
“Lần đầu tiên yêu, em không biết yêu. Gặp Tần Viễn, là khi đó em chờ đợi một sự ấm áp. Ai cũng có thể, em thừa nhận, không phải không thể không có anh ta. Em chỉ muốn tìm một người, để cho em cảm giác mình còn tồn tại có ý nghĩa.”
“Tần Viễn, Tô Hành Phong, em đều đã thử cùng bọn họ đi hết cả đường đời, nhưng mà đều đã thất bại.”
“Khi đó Tô Hành Phong nói cho em biết Kiều Niệm Chiêu sẽ là duy nhất của anh ta, em chỉ có thể cười gật đầu, chỉ sợ mở miệng nước mắt cũng rớt xuống. Nửa đêm, em cuối cùng tự hỏi mình, một Cận Tử Kỳ hiền lương thục đức không giữ được Tần Viễn, một Cận Tử Kỳ lạnh lùng kiêm đủ phong tình không giữ được Tô Hành Phong, rốt cuộc muốn một Cận Tử Kỳ như thế nào mới có thể giữ lại được một người đàn ông?”
Cho nên, không hề mong đợi nữa cái gọi là tình yêu, chỉ bắt đầu vì gia tộc mà sống, tựa như cái xác không hồn.
Da thịt bị nước mắt ma sát qua trong gió rét đau buốt từng cơn, một dòng ấm áp khô ráo đặt lên trên gương mặt cô, cô chậm rãi mở mắt ra, Tống Kỳ Diễn hôn nước mắt cô, sau đó cúi đầu, ngậm lấy cánh môi cô.
Cũng không lưu luyến triền miên như thường ngày, chẳng qua là nhẹ nhàng mà bốn cánh môi chạm nhau, hôn cẩn thận từng li từng tí.
hắn ở bên môi cô thì thầm: “Cận Tử Kỳ, em có biết anh yêu thích em cỡ nào không?”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhón chân lên, đáp lại nụ hôn của hắn, dường như lời nói được thốt ra từ trong môi của hắn.
cô nói: “Tống Kỳ Diễn, dường như em không thể không có anh rồi.”
-------------------------
Có lẽ là hai người sau khi hoàn toàn nói rõ nguyên nhân rồi, ngược lại khi bên cạnh nhau lại nổi lên hai phút lúng túng.
Mặc dù vẫn nắm tay, nhưng không khí yên lặng lại làm cho hai người cũng không dám hít thở với mức độ quá lớn.
Cận Tử Kỳ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lôi kéo tay của hắn, Tống Kỳ Diễn chậm dừng chân mà quay đầu nhìn cô.
cô chần chờ trong giây lát, mới sâu kín mà mở miệng: “Khi nào thì anh biết em khôi phục trí nhớ?”
Tống Kỳ Diễn sửng sốt, ngay sau đó cười cười, ánh mắt cong cong , “Khi mới vừa rồi ở trên giường trong phòng bệnh.”
Tròng mắt của Cận Tử Kỳ chợt lóe, nhưng hắn vẫn nói rõ: “Nếu như em mất trí nhớ, em cũng sẽ không đối với chuyện năm đó nhớ rõ ràng như vậy, người bình thường cũng đã không làm được huống chi là người mất trí nhớ, trừ phi……Em cũng đã nhớ lại nó.”
“Em cho là anh sẽ bởi vì em cố ý giấu giếm mà mất hứng.”
hắn cúi đầu, cằm cọ xát ở trên mặt của cô, thô nhám, râu ria lúng phúng, cọ cọ làm cho da thịt mềm mịn của cô khó chịu, hắn nhìn cô ghét bỏ, khóe mắt thêm vài phần ý cười.
“Mất trí nhớ thì thế nào, không mất trí nhớ thì thế nào, anh thích, vẫn luôn là Cận Tử Kỳ thiện lương, ác độc, thông minh, chậm lụt, xinh đẹp, khó coi, chỉ cần là em, đều rất thích.”
Phụ nữ, quả nhiên không qua nổi thử thách lời ngon tiếng ngọt của đàn ông!
Cận Tử Kỳ không nhịn được cong khóe môi lên, háy hắn một cái, nhưng thân thể lại tới gần dựa sát vào hắn.
Đi được một lát, Cận Tử Kỳ mới hỏi hắn: "Anh mới vừa nói. . . . . . Hạ Văn Tuyết sao rồi?"
"Đã chết." Lúc Tống Kỳ Diễn nhắc tới Hạ Văn Tuyết sắc mặt cũng có mấy phần thâm trầm, "Ngay mấy ngày trước, Hạ Văn Tuyết trà trộn ở trong một quán ăn đêm, bị người ta dụ dỗ hút ma túy quá liều, bị sốc té xỉu ở trong nhà vệ sinh, không kịp phát hiện, đến lúc đưa đi bệnh viện, cấp cứu đã không có hiệu quả rồi."
Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc, đối với Hạ Văn Tuyết, cô còn dừng lại ở ấn tượng là một cô tiểu thư nhà quan ngang ngược càn rỡ, không quên cô ta, cũng bất quá bởi vì cô ta là kẻ chủ mưu phía sau của màn ngộ sát vào mười năm trước.
Chẳng qua, cha của Hạ Văn Tuyết, rất nhiều năm trước đã bị liên quan đến một vụ tham ô hối lộ, các cán bộ địa sản thông đồng cấu kết với quan viên cao cấp đều rơi xuống ngựa, từ đó về sau Hạ Văn Tuyết cũng mai danh ẩn tích trong thành phố S này.
Tống Kỳ Diễn nắm chặt bàn tay của Cận Tử Kỳ, "Trước đó anh đã bảo Trâu Hướng đi điều tra sự kiện kia, cũng tìm được Hạ Văn tuyết, Trâu Hướng nói khi đó cô ta đã người không ra người quỷ không ra quỷ, sống qua ngày đoạn tháng cùng ma túy, cô ta thậm chí không có chút năng lực kinh tế, nhưng mà lại được hút ma tuý rất nhiều, em không cảm thấy thật kỳ quái sao?"
Cận Tử Kỳ nghe được ý ở ngoài lời của hắn: "Anh muốn nói. . . . . . Có người ở sau lưng cố ý dụ cô ta lạc lối?"
"Không hổ là người phụ nữ của anh." Tống Kỳ Diễn cong ngón trỏ lên gõ nhẹ lên trán của cô, cười đến thoải mái, nhưng rất nhanh lập tức thu lại biểu tình, nói: "Có người tố cáo nói cung cấp ma tuý cho cô ta chính là chủ của quán ăn đêm kia."
"Anh để cho Trâu Hướng điều tra thân phận của chủ quán kia, kết quả tra được hắn ta lại là bà con họ hàng xa của Phương Tình Vân, trước kia là tên du côn lưu manh, sau lại được Phương Tình Vân cũng chính là chị họ của hắn trở về nước, cho hắn một số tiền lớn tài trợ hắn làm ăn, hắn liền mở ra quán ăn đêm hiện tại này."
Cận Tử Kỳ nghe thấy toàn thân rợn cả tóc gáy, nghĩ đến Phương Tình Vân trưng ra hộ mặt ôn nhã sạch sẽ như thế, ánh mắt sáng rỡ trong suốt, không cách nào liên hệ cô ta với một người đàn bà có tâm cơ bụng dạ âm độc thâm sâu khó lường thành một người.
Trước đó những chuyện kia cũng bất quá là do cô thử dò xét suy đoán, cô không có chứng cớ, mặc dù biết ban đầu tài xế đụng mình là của nhà họ Phương, nhưng cũng không thể một mực chắc chắn là do Phương Tình Vân giật dây người ta làm.
Nhưng mà, bây giờ nghe Tống Kỳ Diễn nói như vậy, cô lại không nhịn được đem toàn bộ việc xưa kia kẻ phá hoại chuyện tình cảm của cô cùng Tần Viễn đều đẩy lên trên người Phương Tình Vân, nhất là cái chết của Hạ Văn Tuyết.... ....
Người phụ nữ nào chỉ cần cùng Tần Viễn từng có quan hệ hay không, Phương Tình Vân đều hận không thể giết cho thống khoái?
Cận Tử Kỳ hít vào một hớp khí lạnh, nếu quả thật là bộ dáng như vậy, cô ta thật sự quá đáng sợ!
"Trâu Hướng nói, lúc cậu ta tìm được Hạ Văn Tuyết, thần chí cô ta mơ hồ, lại vẫn đối với chuyện phát sinh năm đó canh cánh trong lòng, cô ta vẫn nhắc mãi, bất kể chuyện gì của cô ta, cô ta cũng là bị người ta xui khiến, sau đó Trâu Hướng cặn kẽ hỏi cô ta, cô ta mới nói ra chân tướng năm đó."
Cận Tử Kỳ nhìn sang Tống Kỳ Diễn, hắn ôm cô thật chặt, "Cô ta nói, cô ta rất tức giận việc Tần Viễn bị em đoạt đi, nhưng mà cũng không muốn gây tổn thương làm hại em, nếu như biết bởi vì sự kiện kia sẽ bị nhà họ Cận âm thầm đối phó cuối cùng làm cho cửa nát nhà tan, cô ta tuyệt đối sẽ không nghe theo người đàn bà kia giựt giây, tìm người trả thù em."
Người đàn bà kia? Người đàn bà kia trong miệng Hạ Văn Tuyết. . . . . .
Cận Tử Kỳ âm thầm nghĩ ngợi, nghĩ đến cái tên còn lại là Phương Tình Vân tên.
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, tất cả chuyện xấu cô đều đã phản ứng theo bản năng mà đẩy lên người Phương Tình Vân.
Tống Kỳ Diễn nhìn thấu tâm tư của cô, nói tiếp: "Hạ Văn Tuyết nói, lúc ấy cô ta nhận được một cú điện thoại, đối phương cũng không chịu nói cho cô ta biết mình là người nào, chỉ nói cho cô ta rằng Cận Tử Kỳ chạy đi Anh quốc tìm Tần Viễn, muốn cùng Tần Viễn đốt lại tình cũ, lại nói một đống lớn lời nói kích thích cô ta, Hạ Văn Tuyết cũng là sinh ra quan nhị đại (thế hệ con nhà quan thứ hai), tâm cao khí ngạo, hiển nhiên không lịch sự dễ kích động, cộng thêm đối với em vốn có oán hận, hai người đã âm mưu tìm người dạy dỗ em một trận."
Lần nữa nói tới chuyện phát sinh trong con hẻm nhỏ vào năm đó, trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn còn sợ hãi.
Những tên lưu manh kia, đâu nào là có ý muốn dạy dỗ cô một trận, rõ ràng là. . . . . . Muốn phá hủy cô!
"Cô ta nói cô ta ban đầu rõ ràng nói với những tên lưu manh kia, chẳng qua là muốn hù dọa em một chút, không biết cuối cùng bọn họ thế nào lại muốn đối với em. . . . . ." Nói đến từ ngữ nhạy cảm, Tống Kỳ Diễn dừng một chút, đáy mắt cũng thoáng qua ánh sáng lạnh.
Cận Tử Kỳ đã đoán được mười phần, hai tay không khỏi ôm chặt mình, không cách nào tưởng tượng, lúc ấy một cô gái chỉ đầu hai mươi lại có lòng hại người âm độc như vậy, thậm chí hết thảy tất cả cục diện đều là do cô ta bố trí.
Phương Tình Vân, rốt cuộc là cô ta ngụy trang quá tốt, hay là tình cảm của chúng ta vốn cũng không chịu nổi một kích?
Cận Tử Kỳ nhắm hai mắt lại, đột nhiên không dám nhớ lại đoạn tình đầu mà cô tự nhận là tốt đẹp.
"Bất quá Phương Tình Vân thật sự rất thông minh, cả câu chuyện đều là do cô ta bày ra, nhưng mà từ đầu tới đuôi cô ta cũng không ra mặt, theo Hạ Văn Tuyết nói, ngay lúc đó số điện thoại cũng là điện thoại công cộng ở nước ngoài."
Tống Kỳ Diễn nhíu lại con ngươi mắt rét lạnh, hừ một tiếng: "Coi như cô ta là vì mình mà lưu lại đường lui thật tốt, sau này dù cho chuyện này ra ánh sáng rồi, cũng không ai sẽ nghĩ tới dính líu đến cô ta, Tần Viễn, lại càng sẽ không hoài nghi người bên gối mình."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ thu lại, nhìn hắn: "Cho nên. . . . . . Anh mới để cho Tần Viễn tự mình đi điều tra chuyện của Hạ Văn Tuyết?"
"Lấy mười năm tình cảm của cậu ta cùng Phương Tình Vân, lời người khác nói cậu ta làm sao sẽ tin? Có lẽ, cậu ta còn có thể cho là người khác không muốn thấy bọn họ được tốt đẹp mà âm thầm làm phá hư, chẳng bằng chỉ điểm cho cậu ta một chút, chuyện còn lại sẽ để cho chính cậu ta đi thăm dò, nếu như không tra được không phát hiện được bộ mặt thật của Phương Tình Vân, vậy cũng chỉ có thể nói đây là số mệnh."
"Vậy nếu như, anh ta yêu Phương Tình Vân thì sao?"
Không phải nói, tình yêu có thể chiến thắng hết thảy sao?
Nếu như Tần Viễn biết, có một người con gái như vậy, yêu anh ta suốt hơn mười năm. . . . . .
Tống Kỳ Diễn lẳng lặng thở dài, vuốt ve mái tóc dài của cô, "Em cho rằng Tần Viễn thật sự là một người dịu dàng hiền hòa lịch lãm sao? Nếu như không có một lòng dạ ngoan tuyệt, cậu ta làm thế nào tay trắng làm nên sự nghiệp, ở trên thương trường có được địa vị như giờ này ngày này? Có lẽ, khoảnh khắc chân tướng kia bị vạch trần, hậu quả. . . . . . Chỉ sợ không phải Phương Tình Vân có thể thừa nhận."
Cận Tử Kỳ từ nhỏ đã sống trong cuộc sống ngươi lừa ta gạt, sẽ không xa lạ gì với những thủ đoạn sét đánh của những thương nhân kia, chẳng qua là, Phương Tình Vân đã có con của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn quyết tâm ngoan độc được sao?
"Đừng quên, dự tính ban đầu Tần Viễn cùng cô ta ở chung một chỗ cũng không phải là vì yêu.
Cận Tử Kỳ nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn chằm chằm, hắn không có kiêng dè, khóe miệng thoáng hiện một chút ý cười: "Phương Tình Vân tính toán tường tận hết mưu kế mới chiếm một góc trong trái tim cậu ta, chỉ cần em vẫn còn, Tần Viễn hoàn toàn sẽ vứt bỏ Phương Tình Vân, về phần đứa bé kia, anh nghĩ, với tính tình của cậu ta, tuyệt đối sẽ không để cho nó sinh ra."
Chỉ cần em vẫn còn. . . . . .
Năm chữ thôi, nhưng cũng khiến cho mặt hồ trong lòng Cận Tử Kỳ bị kích thích tầng tầng chấn động.
"Nếu như có sự teois buộc, cậu ta làm sao có thể cho phép mình trở lại bên cạnh em nữa?"
Cận Tử Kỳ nghe vậy bỗng dưng nhìn đến hắn, hắn thì cười khẽ: "Tần Viễn đối với em và Phương Tình Vân đều có tình yêu, mặc dù cậu ta đã quyết định cùng Phương Tình Vân sống đến cuối đời, nhưng mà, cái tên gọi Cận Tử Kỳ, cũng là một vết thương trong lòng cậu ta vĩnh viễn không cách nào phai mờ, một khi biết đã từng đánh mất là do người bên cạnh tính toán, cậu tuyệt đối sẽ không vì vậy buông tha cho."
Cô lại rũ mắt xuống, có vẻ có chút mệt mỏi, xuyên qua eo bàn tay hắn nắm được bàn tay hắn.
"Nhưng mà, mỗi buổi sáng khi em thức dậy, người muốn thấy, là anh."
Mà không phải là Tần Viễn. . . . . .
Lời nói nửa câu sau cô không nói ra, cô biết, hắn sẽ hiểu.
Tống Kỳ Diễn cười mà không nói, chẳng qua là ôm chặt lấy cô.
Ở nơi này đêm trời rét lạnh, tối thiểu nhất họ còn có nhau.
Chỉ là thời khắc ấm áp như vậy cũng không có kéo dài được bao lâu, một cuộc điện thoại khẩn cấp của Tống Chi Nhậm đã đuổi tới.
Tống Kỳ Diễn trước đó đoán không sai, khi chuyện Tống Nhiễm Cầm tự tiện tham ô nuốt riêng vốn lưu động bị Tống Chi Nhậm biết, Tống Chi Nhậm tuyệt đối sẽ giận dữ, câu chất vấn kia dường như là gầm thét mà hô tới.
Thậm chí, ngay cả Cận Tử Kỳ ở một bên cũng đã nghe thấy rõ ràng mồn một, chói tai đến mức phải nhăn mày lại.
Tống Chi Nhậm thở hồng hộc lạnh lùng nói: "Anh có biết không? Biết lúc nào?"
Tống Kỳ Diễn hơi dời điện thoại di động ra, trong ống nghe còn vang dội cả âm thanh do dùng sức đập xuống đồ vật bằng gỗ, một cái tiếp một cái, Cận Tử Kỳ không khỏi vì bàn tay của Tống Chi Nhậm mà cảm thấy lo lắng.
Ngược lại Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, hiển nhiên không thể nói cho Tống Chi Nhậm biết, là hắn đem những tài liệu kia giao cho Hàn Mẫn Tranh, nhưng mà nói tuyệt đối không biết, không khỏi quá mức giả dối, không lừa được lão hồ ly Tống Chi Nhậm.
Nghiêng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn cong khóe miệng lên, giọng nói cũng gần như bị oan uổng: “Tôi bất quá cũng là suy đoán mà thôi. Ngài cũng biết, ở Tống thị tôi cũng không có bao nhiêu thực quyền, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải là do tự ngài ký tên, huống chi chị gái dầu gì ở Tống thị mấy chục năm, làm việc từ trước đến nay ổn định, thế nào lại dễ dàng bị tình cảm chi phối?”
hắn dừng một chút, dường như cho Tống Chi Nhậm cơ hội xả hơi.
“Tiểu Kỳ vợ tôi mấy ngày trước còn oán trách với tôi, nói đồ bổ mà nhà họ Tống chúng ta cho phụ nữ có thai như cô ấy ăn, so với con dâu của chị gái là vợ của cháu ngoại mà ăn những thứ hàng nhập khẩu kia, đẳng cấp thật sự là quá thấp. Hơn nữa, lần đại thọ bảy mươi lần đó của ngài, tôi nghe một ông bác ở bàn bên cạnh nói đến, hình như nói đến bất động sản Văn Long gần đây có liên tiếp mấy hạng mục lớn, tất cả mọi người đối với tiền bạc bên trong bất động sản Văn Long cảm thấy tò mò.”
không nghe thấy tiếng của Tống Chi Nhậm vang lên, Tống Kỳ Diễn lại nói một câu cuối cùng tổng kết: “Cho nên, kính xin ngài khỏe lại mà từ từ tìm hiểu rõ, khía cạnh tình trạng tài chánh của bất động sản Văn Long, dù sao cũng là người một nhà, nói không chừng, trong này còn có những ẩn tình khác, nếu như oan uổng cho chị gái một nhà cũng không tốt lắm.”
Bên kia dường như vẫn còn đang nghi ngờ lời hắn giải thích, Tống Kỳ Diễn trầm ngâm chốc lát, mới giải thích tiếp: “Chị gái là nhân viên Tống thị, tiền lương hàng năm cũng đã mấy trăm vạn, gần đây phòng bất động sản đi xuống, nhưng mà tôi nghe nói chị gái lại tặng cho Bạch lão một bộ tranh ‘Thụy tùng bách hạc đồ’ giá trị hơn ba trăm vạn.”
Giữa người thông minh nói chuyện, không cần quá cặn kẽ, cảnh giới muốn nói lại thôi như vậy, mới là cao tay nhất.
Tống Kỳ Diễn không nói thêm nữa, cũng là cho Tống Chi Nhậm không gian tự đi tưởng tượng.
Với sự gian trá giảo hoạt của Tống Chi Nhậm, sẽ không hiểu Tống Nhiễm Cầm tại sao có thể mua được bức tranh đắt tiền như vậy sao?
không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, Tống Kỳ Diễn cung kính gật đầu: “Tôi biết rồi cha, tôi và Tử Kỳ lập tức trở về bệnh viện, đúng rồi, ngài mới vừa bị sốc một trận, có muốn mua chút thức ăn khuya về hay không?”
Cười tủm tỉm cúp điện thoại, Tống Kỳ Diễn ôm chầm đầu vai của cô, “Chúng ta phải đi thu hoạch rồi.”
“Ông cụ nhà chuẩn bị đem quyền lực cho anh rồi sao?”
Tống Kỳ Diễn lại cười nhạo một tiếng: “Nào có dễ dàng như vậy? Ông ta làm hoàng đế một cõi hơn nửa đời người, làm sao có thể dễ dàng cam tâm tình nguyện giao ra Tống thị quyền to như vậy? Trước đó nói muốn cho Tô Hành Phong trở thành người thừa kế, cũng bất quá đem cậu ta làm con rối, mà chính ông ta, ở phía sau màn ra tay điều khiển.”
Quả thực, cả đời người, như thế nào cam tâm từ chỗ cao rơi xuống bùn?
“Bất quá, ông ta cũng biết, thỉnh Phật dễ dàng tiễn Phật khó khăn.”
Cận Tử Kỳ cười nhìn hắn: “Anh chính là Tôn Phật sao?”
hắn không nói toạc ra, chẳng qua là khẽ nhướng đôi mày thanh tú, quay đầu lướt qua bốn phía một vòng: “đi mua một ít thức ăn khuya đi.”
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ hắn chuyên tâm tìm cửa hàng bán thức ăn khuya, trong lòng phì cười –
Đây chính là đánh một cái tát rồi cho quả táo ngọt sao?
Tống Kỳ Diễn xếp hàng đi mua bữa ăn khuya, Cận Tử Kỳ không muốn chen tới chen lui trong đám người nữa, nên ở bên ngoài chờ.
cô vô cùng buồn chán mà đi dạo ở xung quanh, chợt thấy ở trên vài thước, có một chiếc Cadillac màu bạc dừng ở bồn hoa, chỗ tay lái và chỗ cạnh tài xế đều có người ngồi, giờ phút này hai người đều đang động tình mà ôm nhau.
Từ góc độ Cận Tử Kỳ nhìn sang, vừa lúc có một ngọn đèn đường mang ánh sáng đánh vào kính chắn gió, cô nhìn thấy rõ ràng bên trong có một đôi nam nữ đang khó kiềm chế kích tình mà hôn nhau mãnh liệt, áo quần trên người cũng có chút rối loạn.
Cận Tử Kỳ thoáng nhìn khiến đôi gò má có chút hồng, theo đó liên tưởng đến mình và Tống Kỳ Diễn có một đêm muộn ở trong xe phóng đãng, đang muốn xoay người rời đi, cửa xe lại mở ra.
một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại yểu điệu màu đỏ xuất hiện ở trong tầm mắt, Cận Tử Kỳ cùng cô chạm mặt, chính là mặt đối mặt, một góc ba trăm sáu mươi lăm độ, hai người bốn mắt giao nhau, nhất thời tất cả sững sờ tại chỗ.
Cận Tử Kỳ làm thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ mới vừa rồi ở bên trong cùng một người đàn ông hôn nhau kích thích, thế nhưng.... Là cô ấy!