Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ

Chương 20: Chương 20: Lời mời gọi




Đối mặt với lời mời gọi của Bối Di, Quân Dư Thần đã bị lung lay, nhưng là một người đàn ông anh phải khiến cho cô khuất phục mình hơn nữa.

Anh không đáp, nụ cười trên môi hờ hững như có như không.

Anh muốn xem người phụ nữ trước mặt này tài cán đến đâu…

Bối Di thấy anh chẳng nói gì, vẻ mặt cô thoáng quẫn bách, cô vốn không biết kĩ năng như mấy cô gái kia, trước mặt anh cố tình tỏ ra mình là một người phụ nữ lả lơi mà thôi.

Quân Dư Thần che giấu sự sắc bén dưới đôi mắt xanh ngọc kia, thật ra vẻ e ngại bối rối này của cô mới là thứ kích thích đàn ông nhất, ăn đứt sự long lơi đưa đẩy của mấy cô gái nhàm chán đó.

Bối Di vươn tay cởi cúc áo sơ mi của anh rồi khẽ luồn tay mình vào, cơ bắp anh săn chắc tuyệt đẹp, nhiệt độ còn hơi nóng làm tay cô khẽ run lên, Bối Di cụp mắt tránh ánh mắt của anh.

“Có được không…?”

Cô học cách của anh lúc nãy, đôi môi ngọt ngào kề sát viền tai anh, nhưng không dám cắn nó mà chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn đậu nước.

Bối Di nghe thấy tiếng hít sâu như cố kìm nén của Quân Dư Thần, trong lòng thầm vui mừng hơn. Anh cứ tưởng cô không biết cách quyến rũ đàn ông nhưng chính sự ngây thơ đó lại là thứ vũ khí lợi hại nhất.

Quân Dư Thần cúi đầu, hơi thở vờn quanh gò má cô, anh vươn tay vén lọn tóc cô ra sau tai, thanh âm trầm thấp mê người:

“Thật biết cách quyến rũ người khác đấy…”

Bối Di ngẩn người, cô quyến rũ được anh rồi sao?

Như không chịu đựng nổi nữa, anh muốn nếm thử sự ngây thơ đó ngay bây giờ, Quân Dư Thần bế ngang người cô bất ngờ đứng dậy, trước mặt tất cả mọi người hiên ngang ra ngoài.

Bối Di chôn mặt trong hõm vai anh, bóng dáng hai người khuất sau ngã rẽ, Lục Kiều Nhi nhìn theo, đáy lòng như muốn nổ tung vì đố kỵ.

Quân Dư Thần cà thẻ vip vào cửa, cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo của phòng tổng thống tự động mở ra, anh vừa bước vào thì nó cũng tự động đóng vào, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa giống trên người Quân Dư Thần, chứng tỏ anh thường xuyên đến đây.

Bối Di thấy tim mình đập nhanh dần, anh đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng áp người xuống, đôi môi Quân Dư Thần rong ruổi trên môi cô rồi di chuyển xuống hõm vai ngọc ngà…

Làn da cô rất trắng, đối lập hẳn với chiếc váy màu đen nên càng thu hút, mỗi nơi anh hôn qua liền chuyển sang màu hồng. Quân Dư Thần nghiêng đầu, cằm đặt lên xương quai xanh của cô, hơi thở ấm nóng phả vào khuôn mặt Bối Di.

“Ưm…”

Bối Di ngượng ngùng quay mặt đi như tránh anh, vài giây sau cô thấy trước ngực mình mát rượi, sau đó một thứ mềm mềm ươn ướt ma sát qua lại trên ngực cô.

“A…không…” Bối Di co rúm người, như có một dòng điện chạy dọc từ đầu tới ngón chân.

Quân Dư Thần há miệng ngậm lấy nụ hoa, một bên tay còn lại chơi đùa, anh rất hài lòng với phản ứng nhạy cảm này của cô, thanh âm cô ngọt ngào mê luyến thốt ra như cổ vũ anh, một bên ngực bị anh hôn tới đỏ hồng, rồi lại chuyển qua bên còn lại, hai bầu ngực tròn bị anh say sưa chiếm cứ, định lên dấu ấn của mình…

Bối Di chưa từng trải qua cảm giác này, nó vừa sợ hãi, lại lạ lẫm, hồi hộp, cô ngửa cô ra phía sau, hai tay bấu chặt lấy tấm drap giường, ánh mắt dần dần mê mang…

“Ưm…”

Cô thốt ra từng tiếng rên rỉ mà chính bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm, từng ngón tay thon dài của Quân Dư Thần lướt qua làn da trắng noãn nhẵn nhụi, cánh môn hôn dọc một đường từ cổ xuống ngực cô, mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn đỏ hồng. Eo cô cong lên, vô tình chạm vào thứ cứng cáp ở đũng quần anh.

Bối Di mở mắt nhìn anh, đôi mắt long lạnh giờ đây phủ một tầng sương mỏng của dục vọng. Quân Dư Thần nuốt nước bọt, cổ họng bỏng rát, anh vươn tay kéo thẳng váy cô vứt xuống đất.

Thân thể trắng nõn mỹ miều gần như hoà cùng với drap giường, điểm xuyết một vài dấu hôn hồng hồng, Quân Dư Thần nhìn thôi máu huyết cũng đủ sôi trào. Anh thẳng một đường cởi nốt thứ ngăn cách cuối cùng của cô…

“A…khoan đã…”

Bối Di kẹp chặt hai chân, mắt long lanh nhìn anh ửng đỏ.

“Sao thế?”

Giọng của Quân Dư Thần khàn hẳn đi, cô biết bây giờ mà dừng lại là không thể nhưng cô rất sợ…

“Anh…nhẹ thôi nhé.” Bối Di lí nhí nói, anh “ừ” một tiếng để xoa dịu cô, quần nhỏ của cô theo đó mà rơi xuống đất.

Ánh mắt Quân Dư Thần nhìn chằm chằm nơi đó của cô, Bối Di ngượng ngùng dùng hai tay che mặt. Càng nhìn, Quân Dư Thần thấy cổ họng càng khô khốc, anh dùng tay thăm dò nơi đó, Bối Di như bị điện giật, eo cong lên, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ thút thít.

“Ứ…”

….

Chương sau có thịt, mn đừng quên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.