Một lần nữa trở về ngôi nhà này, vậy mà cô vẫn có cảm giác lạ lẫm ở đây. Bối Di theo anh xuống xe, hai hàng dài người hầu nối tiếp nhau cúi đầu chào anh, cô hơi bối rối cúi mặt xuống. Vừa bước vào trong nhà, Quân Duệ nhìn thấy cô đã chạy ào tới.
“Mama!”
“Quân Duệ?”
Quân Dư Thần nhíu mày, nhìn sang Ngô quản gia:
“Sao nó lại ở đây?”
Bình thường đây là giờ Quân Duệ học tiếng anh, nhưng hôm nay cậu lại không ở trên phòng học. Ngô quản gia dè dặt đáp:
“Thưa thiếu gia, tiểu thiếu gia nói hôm nay bị đau bụng nên…”
Quân Duệ chui tọt vào lòng Bối Di không dám nhìn anh, Quân Dư Thần rõ ràng không tin thằng nhóc con này đau bụng. Anh lạnh lùng nói:
“Gọi giáo viên của nó đến đây.”
“Vâng ạ.”
Ngô quản gia lập tức đi gọi điện thoại cho giáo viên tiếng anh.
Quân Duệ dụi dụi đầu vào ngực cô, nức na nức nở nói:
“Mami ơi con đau bụng quá…hu hu…”
Bối Di xoa đầu cậu rồi quay sang Quân Dư Thần:
“Hình như là thằng bé bị đau bụng thật đấy, hay là anh cho nó nghỉ một hôm đi…”
“Không được.” Quân Dư Thần lập tức trả lời.
Quân Duệ qua mặt được cô nhưng làm sao qua mặt được anh, trong khi đó Bối Di thì mềm lòng, mỗi khi nhìn cậu cô lại nhớ đến con của mình bị mất ba năm trước. Lúc này liền bênh vực cậu:
“Anh cho nó nghỉ đi, bài hôm nay tôi sẽ dạy cho nó sau. Được không?”
Thanh âm mềm mại hết mức có thể, ánh mắt chớp chớp đáng yêu lấy lòng anh. Quân Dư Thần cảm thấy cô dành tình cảm cho Quân Duệ nhiều hơn anh nghĩ, nhưng nếu anh đồng ý dễ dàng quá thì sau này cô sẽ được nước lấn tới.
Sau này?
Ai ngờ anh lại nghĩ đến sau này cơ đấy…
Quân Dư Thần thầm cười, anh đột ngột tới gần, dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
“Làm sao tôi tin cô được?”
Mùi hương của anh bất giác bao vây xung quanh cô, Bối Di vô thức nhìn đi nơi khác.
“Tôi học chuyên nghành ngôn ngữ đấy.”
Ước mơ của cô là được trở thành phiên dịch viên. Chỉ là đã bị Trình Mục Dương và Lương Mỹ Kỳ huỷ hoại.
“Ồ?” Quân Dư Thần nhướn mi:
“Vậy nói thử cho tôi xem.”
Bối Di nói một câu tiếng anh, tiếng pháp và cả tiếng đức. Lúc cô nói xong, ý cười trên môi anh càng sâu. Cô tò mò, vậy là anh đồng ý hay không đồng ý?
“Rất tốt, nhưng phát âm chưa chuẩn lắm đâu.”
Quân Dư Thần sửa lại cho cô, phát âm của anh chuẩn không khác gì người bản xứ. Bối Di kinh ngạc há hốc miệng, cảm thấy mình vừa rồi đúng là múa rìu qua mắt thợ.
“Nhưng mà tôi có thể dạy được cho Quân Duệ, anh tin tôi đi.”
Bối Di một lần nữa khẳng định chắc chắn, đôi mắt mở to long lanh chờ anh đồng ý.
Chờ đợi một lúc, cuối cùng anh cũng nói:
“Được rồi.”
Quân Dư Thần cũng không hiểu mỗi lần nhìn cô thì anh lại mềm lòng, trong khi anh là người chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình.
“Càm ơn anh vì đã tin tưởng tôi.”
Bối Di mỉm cười.
Không chú ý đến khoảng cách bây giờ giữa hai người rất gần, thậm chí hơi thở của anh còn lướt qua bờ môi cô rất nhẹ. Yết hầu anh khẽ động đậy một cái, đồng tử xanh ngắt chậm rãi tối lại, đúng lúc đó Ngô quản gia đi vào:
“Thiếu gia, tôi đã gọi điện cho giáo viên tiếng anh tới rồi ạ.”
Bối Di giật mình vội lùi người ra khỏi anh. Quân Dư Thần đứng thẳng người lên, khôi phục bộ dạng lạnh lùng thường thấy.
“Thôi, huỷ đi.”
“Dạ?”
Ngô quản gia không hiểu sao anh lại đột ngột thay đồi ý kiến nhưng ông ta bắt buộc phải làm theo, một lần nữa đi gọi điện thoại cho giáo viên tiếng anh.
“Ngô quản gia, mang cho tôi hộp sơ cứu đến đây.”
Quân Dư Thần lên tiếng.
Ông ta tất tả mang hộp cứu thương tới:
“Thiếu gia bị thương ạ? Để tôi gọi bác sĩ tới.”
“Không.”
Anh chỉ đáp gọn một tiếng, lấy bông băng và thuốc sát trùng ra bôi lên vết thương của Bối Di.
Ngô quản gia sững sờ nhìn cảnh tượng thiếu gia nhà mình sơ cứu vết thương cho người khác, đã thế còn là một cô gái. Lúc nãy nghe tiểu thiếu gia gọi cô là mẹ ông ta cũng kinh ngạc lắm rồi mà phải kìm lại.
May mà vết thương không nghiêm trọng, bôi thuốc xong băng một miếng băng gạc là được.
Quân Duệ ngồi bên cạnh cô, ngước đôi mắt to tròn lên hỏi:
“Mami, mami có đau không?”
“Không đau chút nào.”
Cô xoa đầu cậu, cười.
Quân Dư Thần bảo Ngô quản gia cất hộp thuốc đi, sau đó nhấc cổ áo của Quân Duệ đặt cậu sang một bên.
“Mau đi lên phòng ôn bài đi.”
“Thằng bé vẫn còn bị đau bụng mà…”
Bối Di bênh cậu nhưng lần này anh rất quả quyết:
“Không nói nhiều nữa, Quân Duệ, nếu con không lên phòng ôn bài thì đừng mong gặp mami.”
Quân Duệ nghe thế mới chịu lững thững lên phòng, lúc lên cầu thang còn ngoảnh mặt nhìn cô mấy lần mới chịu. Bối Di thấy anh có hơi nghiêm khắc với cậu quá, nhưng cô lại chẳng có tư cách gì để nói.
Cô đột nhiên tò mò không biết hiện tại mẹ của Quân Duệ hiện đang ở đâu?
Lén liếc nhìn khuôn mặt của Quân Dư Thần, liệu…cô có hỏi được không nhỉ?