Âm Phong hạp cốc. Quân doanh tạm thời của quân Hán.
Quách Đồ sắc mặt lo lắng quay sang Mã Dược nói: “Người Tiên Ti còn ngoan cố hơn chúng ta dự đoán, toán quân kỵ của người Tiên Ti chưa vào trong Âm Phong hạp cốc, chưa bị hỏa thiêu nên sức chiến đấu còn mạnh, một ngàn bộ binh của Công Tôn Việt sắp không địch nổi, có nên cho Quản Hợi đem ba trăm thiết kỵ đi trước tăng viện không?”
“Không cần!” Mã Dược lạnh nhạt nói. “ Khôi Đầu và bộ lạc Hoàng Kim mới là mục tiêu thật sự của trận chiến, đám kỵ binh Tiên Ti chưa vào trong hạp cốc kia, ngăn không được thì thả cho chúng đi đi!”
Quản Hợi trông giống một con gấu chó đang hung hăng đi đi lại lại. Nghe vậy hắn không nhịn được liền dừng lại trước mặt Mã Dược, la lên: “Bá Tề để ta xuất chiến đi, lão Bùi và Hứa Chử đã ra trận hết rồi, còn có mỗi mình ta, chuyện này thật bất công.”
Quách Đồ cũng khuyên nhủ: “Chúa công, sao không cho Quản Hợi tướng quân xuất chiến đi, lúc này còn chưa thấy thám mã về báo, chắc Lưu Ngu không biết mà tham gia vào cuộc chiến này đâu.”
Mã Dược lắc đầu nói: “ Công Tắc, không thể khinh suất được.”
“Báo ..” Mã Dược vừa dứt lời. một thám mã mình đầy bụi bặm bước vội vào, quỳ xuống nói: “ Tướng quân, phát hiện đại quân kỵ binh không rõ thuộc phe nào ở hướng đông cách đây ba mươi dặm.”
"Ừ! ?"
Mã Dược thần sắc bình tĩnh, đại mã kim đao ở trên ghế da hổ vẫn nằm yên bất động. Đứng sau lưng Mã Dược, Quách Đồ cả kinh nhảy dựng lên, khiếp sợ nói: “ Nói sao? ! Phát hiện kỵ binh cách ba mươi dặm? Bọn thám mã làm ăn kiểu gì thế, sao lại để kỵ binh địch đến cách ba mươi dặm mới báo về?”
Thám mã cứng họng không nói được gì.
Quách Đồ nửa tin nửa ngờ nói: “ Liệu có phải là đàn ngựa hoang không?”
“ Nhất định không phải ngựa hoang?” Thám mã nghiêm trang đáp: “ Mặc dù trời tối nhưng tiểu nhân thấy rõ ràng, nhất định là kỵ binh! Hơn nữa ít nhất có một ngàn kỵ binh!”
“ Một ngàn kỵ binh?” Quách Đồ sắc mặt lo lắng nói: “ Vào lúc này lại xuất hiện một ngàn kỵ binh, thật là đau đầu.”
Mã Dược chậm rãi đứng lên, đôi mắt thoáng tia lạnh lẽo, trầm giọng nói: “ Lưu Ngu cuối cùng cũng không nhịn được mà động thủ với ta rồi phải không? Quản Hợi đâu?”
Quản Hợi phấn khích ưỡn ngực bước lên lạnh lùng đáp: “ Có mạt tướng!”
Mã Dược ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt Quản Hợi nói: “ Dẫn ba trăm kỵ binh đi trước chặn địch, không tiếc bất kỳ giá nào, dù hi sinh đến người cuối cùng, cũng không để địch kéo đến đây trong một canh giờ nữa!”
“ Tuân lệnh!” Quản Hợi quát lên một tiếng, cánh tay như chiếc cột vung lên không trung, vác cây trùy lưu tinh lên vai hiên ngang đi khỏi trướng, ra khỏi trướng hắn quát lên như sấm: “ Các anh em, tất cả lên ngựa theo ta.”
Kế huyền, trong phòng nghị sự của phủ thứ sử.
Lưu Ngu khoanh tay nhìn lên bầu trời tối đen, mày cau chặt lại. Theo tính toán thì Khâu Lực Cư và Tô Phó Duyên cùng bốn ngàn kỵ binh cũng đã đến Âm Phong hạp cốc rồi, trận chiến này kết quả cuối cùng ra sao? Nếu thắng khi triều đình truy cứu cũng dễ dàng giải thích, lo nhất là nhỡ ra lại thất bại. Chỉ sợ U châu khó mà tránh khỏi nạn binh đao mất.
Mã Dược đứng nghiêm ở cửa trại, đưa mắt nhìn Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất trại nhằm phía chân trời phía đông mờ mờ tối mà chạy như gió. Gió bắc buồn bã gào thét thổi tới, cuốn qua thảo nguyên hoang dã làm xôn xao cây cỏ. Nỗi buồn không khỏi quanh quẩn trong lòng Mã Dược. Trong khoảnh khắc trong đầu hắn vang lên một câu trong bài phú lưu truyền từ thời cổ.
"Phong tiêu tiêu hề ~ dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề ~ bất phục phản ~~ " (Gió hiu hiu thổi hề, nước sông Dịch lạnh tê, tráng sĩ một đi không trở về)
Quách Đồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Mã Dược. Thấy Mã Dược đang lo lắng Quản Hợi đi vào chỗ chết. Nhưng nếu như không để cho Quản Hợi đi ngăn địch, đến khi đại quân Ô Hoàn tiến đến Âm Phong Hạp cốc rồi cùng đại quân Tiên Ti tại cốc trong ngoài giáp công thì liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản ắt phải đối mặt nguy cơ bị tiêu diệt.
Mà hết thảy đều là bởi vì Quách Đồ hắn thất sách, lại bị kẻ địch thần không biết quỷ không hay lọt vào gần sát chỉ trong vòng ba mươi dặm!
Nghĩ đến đây, trên mặt Quách Đồ tái nhợt không khỏi thoáng chút xấu hổ. Thấp giọng nói: "Chủ công, đều là Đồ vô năng ~ khiến cho Quản Hợi tướng quân thân sa vào chốn nguy hiểm.
"Không cần nhiều lời." Mã Dược thản nhiên giơ lên cánh tay phải, ngăn cản lời Quách Đồ tự trách, trầm giọng nói, "Truyền lệnh Cao Thuận, Hứa Chử, không cần chờ hỏa hoạn trong cốc dập tắt, lập tức chỉ huy quân trọng giáp thiết kỵ mạnh mẽ công kích. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt quân Tiên Ti, sau đó quay về cứu viện Quản tướng quân. "
Quách Đồ mặt liền biến sắc, khuyên nhủ: "Chủ công, hỏa hoạn chưa tắt đã vội mạnh mẽ phát động công kích, làm tăng thương vong vô ích, thiết tưởng không cần thiết."
"Ừ ."
Vẻ mặt Mã Dược bất động.
"Chủ công. Ngàn vạn lần hãy nhịn, phải lấy đại cục làm trọng." Quách Đồ khuyên can: " Vả chăng Quản tướng quân là dũng tướng chốn ba quân, lại chỉ huy ba trăm kỵ binh tinh nhuệ thiện chiến có thể chống đỡ đợi đại quân quay về cứu viện ."
"Hô. "
Mã Dược thở phào quay nhanh đầu lại, che mắt nhìn về phía Âm Phong Hạp cốc. Chỉ thấy trong sơn cốc lửa cháy ngất trời, người Tiên Ti hỗn loạn, tiếng kêu đau đớn tuy cách xa nhau vài dặm cũng có thể rõ ràng nghe thấy.
Trong lòng Quách Đồ biết Mã Dược đã ra quyết định bèn yên lặng thở dài, khom người nói: "Chủ công anh minh."
...
Âm Phong hạp cốc đã trở thành huyết ngục rực lửa.
Bộ Độ Căn rốt cục tìm thấy Khôi Đầu trong đám loạn quân. Chỉ thấy Khôi Đầu đầu tóc rũ rượi, áo giáp trên người, áo bào cũng nhiều chỗ bị cháy khiến cho mặt mũi đen nhẻm. Thoạt nhìn lộ ra vẻ vô cùng thảm hại, càng làm người ta sợ hãi là trên lưng Khôi Đầu vẫn cắm hai mũi tên sắc bén như nanh sói xuyên thấu ra tới ngực. Có những giọt máu đỏ nhỏ xuống từ đầu mũi tên.
Những chiến sĩ Tiên Ti vẫn có thể theo bên cạnh Khôi Đầu thì phần lớn trên người bị cháy, chạy tới chạy lui như đàn khỉ cố gắng dập tắt lửa trên người, thỉnh thoảng có người bị trúng hỏa tiễn từ hai bên đỉnh núi bắn trúng, kêu thảm ngã vào trong biển lửa, chỉ trong chốc lát liền bị thiêu thành một khúc than cháy. Trong không khí tràn ngập mùi xú khí nồng nặc khiến trong người muốn ói.
" Vương huynh!" Bộ Độ Căn tiến lên một bước cầm tay Khôi Đầu, lớn tiếng hỏi: " Vương huynh làm sao vậy".
" Có phải Bộ Độ Căn không?" Trên mặt Khôi Đầu thoáng qua vẻ sầu thảm, quay đầu lại nhìn Bộ Độ Căn buồn bã nói: " Đại Tiên Ti đã bại, đội thiết kị vô địch đã từng tung hoành trên đại sa mạc chưa hề chiến bại mà Tiên vương để lại cho Bổn vương đã hết rồi, hoàn toàn xong hết rồi".
Bộ Độ Căn hít thật sâu luồng không khí nóng rực xung quanh rồi khuyên nhủ: " Vương huynh xin đừng đau thương nữa. Người Hán không phải có câu ngạn ngữ, gọi thắng bại là chuyện thường của binh gia, lần này thất bại, lần sau chiến thắng lại cũng được! Vương huynh. Tỉnh lại đứng lên đi, các dũng sĩ Đại Tiên Ti vẫn chờ huynh chỉ huy bọn họ chém giết phá vây, trở lại Vương Đình rồi tập hợp lại lực lượng đi Một ngày nào đó người Tiên Ti sẽ đem nỗi sỉ nhục hôm nay trả lại cho bọn người Hán đáng chết này gấp trăm lần, gấp ngàn vạn lần ~~ "
"Ô "
Khôi Đầu rên rỉ nho nhỏ. Sắc mặt đột nhiên hồng lên, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng cũng đột nhiên trở nên rạng rỡ sống động. Khôi Đầu đứng dậy nắm chặt tay phải của Bộ Độ Căn, sau đó với vẻ trịnh trọng quen thuộc đưa quyền trượng vẫn nắm chắc trong tay trịnh trọng vào tay Bộ Độ Căn.
" Bộ Độ Căn, người huynh đệ thân nhất của ta, đệ hãy nghe. Có Thiên Lang thần làm chứng, ta vua của Đại Tiên Ti Khôi Đầu, trước khi chết đem vương vị truyền lại cho đệ. Từ hôm nay trở đi nữ nhân, nô lệ cùng với tất cả tài sản của bản vương. Còn có thảo nguyên xinh tươi, đều đã trở thành tài sản của đệ."
" Vương huynh … ô ...."
Thấy trên mặt Khôi Đầu hiện lên sắc đỏ yêu dị, gương mặt Bộ Độ Căn lộ vẻ sầu thảm, càng thổn thức không thể nên lời.
" Nghe đây, huynh đệ Bộ Độ Căn …" âm thanh Khôi Đầu bắt đầu nhỏ đi, "Mời quỳ gối dưới chân Bản vương, lấy danh nghĩa Thiên Lang thần tuyên thệ, thề thừa kế nguyện vọng chưa thành của Tiên vương, thề nhất thống đại sa mạc… Bổn vương muốn chinh phục Đại Hán, muốn giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe xe ngựa để tuẫn ~ táng ~~ cho Bổn vương … ách … ô … ."
Bộ Độ Căn từ từ quỵ xuống, quỳ gối dưới chân Khôi Đầu, tay phải ôm ngực, đầu đang ngẩng cao cúi xuống. Khôi Đầu dùng hết khí lực toàn thân nhấc tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bộ Độ Căn. Trong ánh lửa cháy bập bùng lan tỏa khắp nơi, hỏa tiển bay như mưa trong không trung, trước sự chăm chú theo dõi của hơn một ngàn chiến sĩ Tiên Ti, Bộ Độ Căn trịnh trọng tuyên thệ.
" Ta … Bộ Độ Căn … lấy danh nghĩa Thiên Lang thần xin thề. Thề thừa kế tham vọng chưa thành của Tiên vương, thề thống nhất đại sa mạc, thề chinh phục Đại Hán, giết nam nhân người Hán cao vượt qua bánh xe ngựa.
Khóe miệng Khôi Đầu cuối cùng giật một cái, nụ cười nhàn nhạt vĩnh viễn đọng lại ở trên mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen nhánh vẫn mở thật lớn nhìn thẳng lên bầu trời cao u ám phảng phất nói với thiên thần, trong lòng hắn vô cùng tiếc nuối và buồn bã vô tận.
" Vương huynh!"
Bộ Độ Căn đột nhiên ngẩng đầu, thân thể của Khôi Đầu đã sớm mất đi tánh mạng ầm ầm ngã xuống. Tựa như một khúc gỗ từ từ đổ xuống trên nền đất cát đã bị lửa cháy làm cho nóng bỏng.
" Vương huynh."
Trong mắt Bộ Độ Căn thoáng qua nét đau thương sâu sắc, vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đấy bụi than của Khôi Đầu, hai mắt trợn tròn của Khôi Đầu rốt cục khép lại, Bộ Độ Căn đột nhiên đứng dậy, xoay người về lối thoát hướng bắc của Âm Phong Hạp cốc, cầm quyền trượng trong tay giơ lên cao quá đầu. Trong hẻm núi đang cháy đùng đùng nhất thời vang lên một tiếng rống giận cực đại.
" Các dũng sĩ Đại Tiên Ti … ta lấy danh nghĩa là vua lệnh cho các ngươi quay về thảo nguyên đi."
" Quay về thảo nguyên đi."
" Quay về thảo nguyên đi. "
" Quay về thảo nguyên đi. "
Những dũng sĩ Tiên Ti may mắn còn lại cuối cùng oang oanh rống lên, không để ý hết thảy tụ tập đến bên cạnh Bộ Độ Căn, tụ tập dưới quyền trượng tượng trưng cho vương quyền của Tiên Ti.
...
" Tướng quân mau nhìn, kỵ binh, một đám lớn kỵ binh!"
Một tên thân binh kêu to lên. Không chờ tên thân binh nhắc nhở thì Quản Hợi cũng nhìn ra, chỉ thấy một đoàn kỵ binh đen sì sì đang từ đại sa mạc hoang vu cuồn cuộn đến, âm thanh vó sắt đến đinh tai nhức óc tràn đầy không gian. Xem thanh thế như vậy ít nhất cũng phải có hơn một ngàn kỵ binh.
"Hu. "
Quản Hợi chậm rãi dừng chiến mã, cánh tay phải nhàn nhã giơ lên, đám kị binh phía sau đang dũng mãnh tiến tới cũng bắt đầu chậm lại, chậm rãi triển khai sang hai cánh. Cuối cùng sau khi dừng chiến mã thì ba trăm tinh kỵ phía sau Quản Hợi đã nhóm thành một trận trường xà. Gió thổi cuồn cuộn làm cát bay đầy trời, đập vào áo giáp các tướng sĩ kêu lanh canh. Sát khí dày đặc lan tràn khắp nơi trên vùng đất hoang bao la.
" Phất đại kỳ lên. "
" Tuân lệnh, tướng quân!"
Quản Hợi ra lệnh một tiếng, một tên thân binh quát lên một tiếng lớn rồi đưa tay cầm đại kỳ giơ cao lên trời đồng thời dùng sức vẫy mạnh. Huyết sắc đại kỳ lập tức mở ra đón gió tung bay phần phật.
" Đốt đuốc!"
Quản Hợi vừa ra lệnh một tiếng, sớm có thân binh lấy hỏa thạch đốt hơn mười cây đuốc. Ánh lửa đỏ bừng thoáng chốc chiếu vào trên lá huyết sắc kỳ đang bay phần phật làm ánh lên chữ “ Mã “ cực to thêu trên trên nền cờ giống như một thiên mã cuồng đại đang chực bay lên không trung.
...
" Hí luật luật. "
Đang giục ngựa phi nhanh thì Khâu Lực Cư ghìm mạnh cương ngựa. Con ngựa cưỡi nhất thời hí vang toàn thân dựng đứng lên, Diêm Nhu đang theo sát phía sau không kịp dừng lại, suýt nữa thì cả người cả ngựa đụng vào Khâu Lực Cư.
" Khâu Lực Cư đại nhân, chuyện gì vậy?"
Khâu Lực Cư đưa tay chỉ về phía trước, lãnh đạm nói: " Tiên sinh xin nhìn phía trước."
" Ừ! ?"
Diêm Nhu đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy trên thảo nguyên đã mọc lên hơn mười cây đuốc quỉ mị. Ánh lửa đỏ bừng dưới bầu trời u ám càng thêm chói mắt, một cây đại kỳ dưới ánh lửa chiếu rọi xuống đang tung bay phần phật. Trên nền huyết sắc hiện lên một chữ “ Mã” cực lớn trông hung dữ đến cùng cực.
Dĩ nhiên là quân đội của Mã Dược! Trong lòng Diêm Nhu đột nhiên trầm xuống. Tên Mã Dược này, thậm chí đã sớm nghĩ tới chuyện chuẩn bị khi quân ta có hành động. Bất quá,chỉ bằng hơn ba trăm kỵ binh kia mà cũng muốn ngăn trở đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên? Chẳng qua chỉ là bọ ngựa chống xe, tự chuốc lấy diệt vong thôi.
" Khâu Lực Cư đại nhân. Xin lập tức chỉ huy quân phát động công kích phá tan đám kỵ binh chết tiệt kia. Rồi mau chạy tới Âm Phong Hạp cốc, để chậm e sinh biến."
" Ừ!" Khâu Lực Cư nặng nề gật đầu, thản nhiên giơ lên cao cánh tay phải, loan đao sắc bén trong tay hung hăng chỉ về phía trước lớn tiếng quát to: " Các dũng sĩ bộ tộc Ô Hoàn, giết."
" Giết."
" Giết."
" Giết."
Hơn một ngàn kỵ binh Ô Hoàn đuổi theo phía sau Khâu Lực Cư mãnh liệt lao lên. Ngàn vạn tiếng vó ngựa nặng nề nện xuống vùng đất hoang vu rộng lớn. Trong đám bụi mù bốc lên đầy trời, bờm chiến mã trong gió đêm bay phất phơ, hơn ngàn kỵ binh Ô Hoàn tựa như hơn ngàn con sói hung ác nhe hàm răng dày đặc lao về phía miếng mồi ngon.
Tuy nhiên, ba trăm kị binh tinh nhuệ của Quản Hợi có phải là miếng mồi ngon không? Dĩ nhiên không phải!
" Phi thương, chuẩn bị."
Quản Hợi hét lớn một tiếng, sát khí lạnh lẽo thoáng qua trong mắt. Đồng thời đem quả chùy lưu tinh nặng nề chuyển sang tay trái, tay phải đưa tới phía sau yên ngựa rút ra một phi thương giơ lên ngang tai, mũi thương ba góc sắc bén dưới ánh lửa chiếu rọi lóe ra ánh đỏ bầm chỉ thẳng về phía kỵ binh Ô Hoàn mạnh liệt xông tới.
Ba trăm tướng sĩ vội vàng chuyển đao sang tay trái, tay phải rút mũi thương giơ ngang tai.
"Cáp ~~ "
Quản Hợi đột nhiên hét lớn một tiếng, hung hăng thúc vào bụng ngựa. Chiến mã hí vang lấy sức tung bốn vó lao lên phía trước, chỉ trong chốc lát liền hoàn thành việc tăng tốc bắt đầu phi nhanh.
"Giá ."
"Cáp ."
"Uống."
Ba trăm kỵ binh tinh nhuệ như bóng với hình bám sát phía sau Quản Hợi nghênh chiến với đám kỵ binh Ô Hoàn đang cuồn cuộn tới. Từ trong mắt mỗi tướng sĩ toát ra ánh mắt quyết tử. Lúc chiến mã đang lao lên, trong lòng mỗi tướng sĩ đều như có khúc bi tráng không ngày về quay cuồng, kích động.
Đây là một trận tỉ thí thực lực quá chênh lệch.
Cho dù khó khăn, cho dù trở ngại, cho dù tử vong, vang dội bên tai bọn họ trước sau chỉ có câu nói kia của Mã đồ tể khiến máu nóng sôi trào – tuyệt không rời bỏ! Vậy đó, thân là binh sĩ của Mã đồ tể thì bọn họ tuyệt sẽ không lùi bước cho dù chết, cũng phải chết khi đang xông lên!
Trước trận Ô Hoàn, Khâu Lực Cư cầm loan đao trong tay chém mạnh về phía trước hét lớn: " Bắn tên."
Đám kỵ binh Ô Hoàn chạy ở phía trước bắt đầu giương cung bắn tên [ kĩ thuật bắn cung tên phân hai loại. Bắn thẳng và bắn cầu vồng ( lên trời) , bắn thẳng tuy chỉ bắn được gần nhưng khả năng trúng cao, bắn cầu vồng có thể bắn xa gây thương vong nhiều nhưng khả năng trúng thấp. Cưỡi ngựa bắn cung vì bắn ở tốc độ vận động cao nên bị nhiều yếu tố ảnh hưởng. Bắn cầu vồng khả năng trúng rất thấp nên đa phần chọn cách bắn thẳng. Chỉ có tình huống đặc thù khi đối mặt trận hình bộ binh dày đặc qui mô lớn thì kỵ binh mới có thể sử dụng bắn cầu vồng để giết địch ]
" Toa toa toa."
Mấy trăm mũi tên sắc bén như nanh sói nhằm hướng kỵ trận của quân Hán gào thét lao tới, mũi tên lạnh lùng xé gió phát ra tiếng rít chói tai. Đuôi mũi tên vẽ trong không trung những đạo quỹ tích mơ hồ, phảng phất như nanh sói sắc bén, nhằm hướng kỵ trận quân Hán hung hăng lao vào.
"Toa toa."
Hai mũi tên sắc bén như nanh sói cơ hồ xoạt qua mang tai Quản Hợi. Lông chim cuối mũi tên mơ hồ làm hắn đau. Quản Hợi cũng không hề chớp mắt tiếp tục giục ngựa phi tới. Trong khoảnh khắc thân hình vững chãi đã nhổm hẳn trên lưng ngựa, cánh tay phải dùng sức vung lên. Đầu ngả ra lấy thế để ném.
Phía sau Quản Hợi, hơn ba mươi kỵ binh quân Hán lặng lẽ ngã xuống trên vùng đất hoang vu lạnh giá. Số tướng sĩ còn lại tiếp tục giục ngựa phi tới. Tất cả bọn họ đều như không thấy điều đó, những lão binh này trải qua vô số trận gió tanh mưa máu đã sớm thấy qua chuyện sinh tử, trên chiến trường mạng người giống như cỏ rác bỏ mình tại trận cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Kỵ binh Ô Hoàn cố gắng bắn ra đợt tên thứ hai, hai bên đã cách xa nhau chưa đầy ba mươi bước. Quân Hán đã thương vong hơn năm mươi kỵ binh nhưng rốt cục đã tiến vào phạm vi sát thương của phi thương.
" Giết!"
" Hưu."
Quản Hợi hét lớn một tiếng, cánh tay phải đột nhiên vung ra phía trước, đầu thương đầy tức giận nhất thời được hung hăng ném ra. Mũi thương sắc bén trong khoảnh khắc xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai bay như chớp đến đám kỵ binh Ô Hoàn đứng ở hàng đầu. Hàn quang chợt lóe, kỵ binh Ô Hoàn không may không còn kịp vung đao cản lại. Đầu thương sắc bén đã lạnh lùng ghim vào lồng ngực hắn thân hình của kỵ binh Ô Hoàn giật mạnh. Đôi chân kẹp chặt bụng ngựa vô lực rời ra, cả người liền từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngã trên vùng đất hoang vu lạnh lẽo. Sau khi kỵ binh Ô Hoàn tựa như cơn lũ tràn qua, vó ngựa cuồng loạn trong khoảnh khắc đã dẫm hắn nát như bùn.
"Hưu ~ "
"Hưu ~ "
"Hưu ~ "
Trong tiếng xé gió liên miên không dứt, hơn hai trăm đầu thương đầy tức giận từ trong trận quân Hán bay ra, hung hăng ghim vào trong trận kỵ binh Ô Hoàn. Trận tiền Ô Hoàn nhất thời người ngã ngựa quị, tiếng kêu thảm thiết và chiến mã hí trong khoảnh khắc trộn lẫn vào nhau. Hơn trăm kỵ binh Ô Hoàn kêu thảm ngã ngựa, chợt bị đồng bọn chạy tới dẫm nát thành bùn.
"Cáp ~ "
Quản Hợi hét lớn một tiếng, đem chùy lưu tinh chuy từ trên cánh tay trái xoay tròn, tay phải giữ sợi xích sắt tung ra. Quả chùy lưu tinh lấy tay phải hắn làm tâm bắt đầu xé gió quay tròn. Những mũi nhọn sắc bén như nanh sói vẽ trên không trung một vòng tròn quỹ tích ngăm đen khiến người ta khiếp sợ.
"Oanh ~~ "
Trong tiếng vó ngựa cuồng loạn, hai đạo kỵ binh rốt cục không cách nào ngăn cản hung hăng lao vào nhau. Tiếng binh khí giao nhau, tiếng chiến mã hí, vó sắt tung lên, máu tươi cùng các đoạn chân tay bay lên đầy trời. Cuộc chiến kỵ binh kinh hoàng diễn ra trong nháy mắt, giống như sương khói lan tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt đầy màu của máu.
"Bá!"
Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi hung hăng đập trúng đầu một tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng vỡ vụn giòn tan, đầu óc tên kỵ binh Ô Hoàn tựa như quả dưa bị đập bẹp thoáng chốc hóa thành máu bay đầy trời. Thân thể không đầu của kị sĩ trên lưng ngựa vẫn lao về phía trước hơn mười bước, loan đao sắc bén trong tay vẫn giữ tứ thế sẵn sàng chém giết cũng đã vĩnh viễn không còn chém được lên người kẻ địch nhát nào nữa.
" Bành!"
Một tiếng vang lên thật lớn. Quả chùy lưu tinh của Quản Hợi chưa dừng lại hung hăng va thẳng vào trong ngực tên kỵ binh Ô Hoàn. Trong khoảnh khắc ngực tên kỵ binh Ô Hoàn bị đụng phải lõm vào, dãy đinh như nanh sói của quả chùy lưu tinh ghim thật sâu vào lồng ngực hắn làm lục phủ ngũ tạng của hắn sau khi bị đập thủng nát bét.
Hai mắt tên kỵ binh Ô Hoàn trợn trừng hung hăng nhìn chằm chằm vào Quản Hợi. Trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn, một dòng máu đỏ từ khóe miệng chảy ra thì, Kỵ binh Ô Hoàn rốt cục hét một tiếng, tay phải ra sức hung hăng chém về phía trước. Thanh loan đao sắc bén hóa ra một đạo hàn mang nhằm thẳng ngực Quản Hợi chém tới.
" Đinh ~ "
Quản Hợi giơ ngang cánh tay phải đang cuốn đầy sợi xích sắt lên đỡ. Trong tiếng âm thanh sắt thép va vào nhau, đòn giáng trả của tên kỵ binh Ô Hoàn sắp chết mặc dù bị Quản Hợi hóa giải, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn cắt trên cánh tay phải của Quản Hợi một vết thương có thể chạm tới xương. Thoáng chốc máu tươi tuôn trào.
" Hô."
Quản Hợi không kịp thu hồi chùy lưu tinh, một đạo hàn mang lóe ra từ thanh mã xoa đã hung hăng đâm tới trước ngực. Hắn ngẩng đầu chấn động, chỉ thấy một tên kỵ binh Ô Hoàn đôi mắt hung ác đang giận dữ rống khàn cả giọng.
" Hừ!"
Quản Hợi hừ một tiếng, hai tay như chớp nắm lấy thanh mã xoa đang đâm tới. Mã xoa của kỵ binh Ô Hoàn chợt rung lên, mũi nhọn sắc bén dừng ngay sát trước ngực Quản Hợi. Thậm chí Quản Hợi có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh toát ra từ đầu mũi nhọn của mã xoa.
" Cút ngay. "
Quản Hợi điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay nổi vồng lên, lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể phát tiết ra, thậm chí truyền ngược lại qua mã xoa làm tên kỵ binh Ô Hoàn dựng ngược lên trên lưng ngựa.
" Phốc phốc. "
Hai tên kỵ binh quân Hán từ phía sau vọt lên. Hai mũi phi thương sắc bén lạnh lùng xé toạc bụng tên kỵ binh Ô Hoàn, trong khoảnh khắc máu tuôn như suối. Quản Hợi buông lỏng tay thân thể kỵ binh Ô Hoàn thuận thế từ không trung rơi xuống. Hai tay vẫn nắm chặt mã xoa không muốn buông ra.
" Hống nha nha. "
Quản Hợi rốt cục thu hồi lưu tinh chùy, đang muốn đánh nữa thì phát hiện trước mắt đã không còn một tên kỵ binh Ô Hoàn nào nữa. Hắn kinh ngạc quay đầu thì phát hiện không ngờ đã xuyên qua trận quân địch! Nhìn sang hai bên, ba trăm tinh kỵ đã chỉ còn lại có hơn trăm kỵ. Hơn nữa phần lớn trên người đang bị thương dù sao đây cũng không phải trọng giáp thiết kỵ, nên hổ dữ cũng khó ngăn cản sói đàn cắn xé.
" Hô."
Quản Hợi hít thật sâu, lấy từ bao thương một đầu thương giơ cao về phía trước. Hơn trăm kỵ binh quân Hán vội vàng giục ngựa quay đầu một lần nữa lập trận phía sau Quản Hợi. Gió bắc buồn tẻ dữ dội thổi qua làm … mồ hôi trên vai tướng sĩ quân Hán tí tách rơi xuống, Trong khi nín thở chờ đợi, đôi mắt tướng sĩ quân Hán càng nồng đậm vẻ quyết tử, cho dù đánh tới người cuối cùng, cũng ~ tuyệt ~ không ~ rút ~ lui.
Sau trận Ô Hoàn, trong mắt Diêm Nhu không khỏi thoáng qua một vẻ run sợ. Quân đội của Mã đồ phu thật đúng là ngoan cố, chỉ bằng hơn trăm kỵ tàn binh bại tướng kia mà vẫn còn muốn đánh tiếp? Diêm Nhu hít một hơi thật sâu rồi quay đầu, dưới bầu trời đêm đang ngày càng có nhiều kỵ binh Ô Hoàn chạy tới, hơn nữa còn đông hơn cả số kỵ binh ban đầu. Hiện tại đã tụ tập ít nhất hai ngàn kỵ sĩ.
" Ừ! ?"
Ánh mắt Quản Hợi càng phát ra vẻ ác độc hung tàn, kỵ binh Ô Hoàn đang cuồn cuộn không ngừng chạy tới khiến cho sự chênh lệch lực lượng hai bên đang trở nên càng ngày càng lớn, tình thế đang trở nên càng ngày càng hung hiểm!
...
Âm Phong Hạp cốc, lửa cháy lớn đùng dùng rốt cục đã tắt. Liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản giống như nước lũ tràn vào khắp sơn cốc chật hẹp. Các chiến sĩ Tiên Ti đã bị lửa đốt khói hun cả người vô lực bị tướng sĩ quân Hán chém như thái rau ngã xuống đất. Bộ Độ Căn có năm trăm hộ vệ Hoàng Kim Tiên Ti bảo vệ rốt cục đã phá được vòng vây.
Cho đến khi đã phá được vòng vây, Bộ Độ Căn quay đầu lại nhìn lần cuối cảnh thây nằm ngổn ngang. Hẻm núi giờ giống như Tu La huyết ngục. Quân Hán đang bước qua thi thể của vô số chiến sĩ Tiên Ti, đông tựa như kiến đang đuổi theo. Trong mắt Bộ Độ Căn thoáng chốc toát ra nỗi cừu hận khắc cốt ghi xương, cầm quyền trượng trong tay hung hăng chỉ về phương bắc, thê lương quát dài: " Đi. "
Một trận Âm Phong Hạp cốc, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu chết trận, Kha Bỉ Năng chỉ huy năm ngàn kỵ binh bỏ đi, Thác Bạt Khiết Phấn cũng dẫn ba ngàn kỵ binh chạy trốn. Cuối cùng Bộ Độ Căn chỉ huy năm trăm tàn binh tháo chạy ra ngoài. Tuy nhiên hạn vận của Bộ Độ Căn chỉ vừa mới bắt đầu. Thừa dịp đại quân Khôi Đầu xuất quân ra ngoài, Mạn Sấn là con của Đại vương Tiên Ti đời trước Hòa Liên thừa dịp vương đình không người trông nom, dẫn quân bản bộ đánh chiếm Vương Đình.
Vạn dặm đại sa mạc, loạn lạc hình thành.
...
“ Oanh ~~ "
Trong tiếng vó ngựa hỗn độn, quân hai bên lại lần lượt thay nhau qua lại.
" Hu."
Quản Hợi chậm rãi quát dừng chiến mã, lúc quay đầu thấy vẫn có thể đuổi theo phía sau hắn chỉ còn lại có mười ba kỵ sĩ. Trong đó một tên binh lính thì cánh tay trái bị người Ô Hoàn chặt sát bả vai, máu đang tuôn trào, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng đã nhuộm đỏ máu. Có một tên binh lính khác bụng bị lòi ra, nửa đoạn ruột đầy máu lòi ra ngoài cơ thể, nhưng hắn cũng không nhìn một lần nào.
Mười ba kỵ binh còn lại cuối cùng tựa như mười ba con sói hung tàn, ngang nhiên nhìn thẳng vào cái chết đáng sợ. Trong đầu chỉ còn lại ý niệm duy nhất, đó là xông tới, nhằm địch nhân cắn chết, xé nát.
" Hà hà đều thành ra thế này, không hổ là huynh đệ lão Quản ta!"
Quản Hợi cười khinh thường, lại quay đầu ngựa, từ bao thương rút ra phi thương cuối cùng giơ cao lên, mười ba kỵ sĩ còn lại cuối cùng vội vàng quay ngựa lập trận phía sau Quản Hợi. Trận gió hung tợn như bị sát khí trên người tướng sĩ quân Hán tỏa ra trấn áp cũng yên lặng lùi bước.
Gió lặng, mây ngừng trôi. Trên vùng đất hoang hoàn toàn yên tĩnh, sự yên tĩnh lạ thường khiến người ta nín thở trong đợi chờ. Chỉ có tiếng thở dốc của Quản Hợi và mười ba kỵ sĩ vang lên hổn hển.
Đứng sau trận Ô Hoàn, Diêm Nhu hít một hơi thật sâu nhìn cách đó không xa, mười ba kỵ sĩ tướng sĩ quân Hán thân hình thê thảm mà hùng tráng, cùng với viên Hán tướng cứng cỏi đứng trước trận tiền quân Hán, trong mắt toát ra vẻ lạnh lùng không thể át được, cuối cùng thì quân đội kia là như thế nào? Cuối cùng là ai, tạo cho bọn họ ý niệm tử chiến không lùi. Khiến cho bọn hắn biến thành một đám dã thú chém giết hung tàn.
Mã đồ tể! Mã đồ tể chăng? Một tay Mã đồ tể đã tạo nên một đội quân như vậy sao! ?
Tô Phó Duyên cũng hít thật sâu, mặt mày khiếp sợ nói: " Bọn quân Hán này muốn làm gì? Chỉ còn lại có hơn mười kỵ binh như vậy, chẳng lẽ còn muốn xông trận sao?"
Khâu Lực Cư cũng trầm giọng nói: " Ngay cả biết rõ kết cục chết trận, mà không ngờ vẫn tử chiến không lùi?"
Diêm Nhu trầm giọng nói trong mắt thoáng qua một nỗi buồn khó tả: “ Chủ công đều là thuộc hạ vô năng.”
...
" Có Lão Tử đây, lũ thỏ chết các ngươi đừng có mơ tưởng đi qua đừng có mơ tưởng."
Quản Hợi dùng sức nắm lấy thi thể một tên kỵ binh Ô Hoàn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Ở gần Quản Hợi, ít nhất chất đống trên trăm thây của kỵ binh Ô Hoàn và chiến mã. Chỗ thi thể này chất đống đủ tạo thành một tòa núi nhỏ, trong không khí tràn ngập nỗi kinh hoàng bởi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Quản Hợi. Nó phảng phất như hai khối sắt nóng đỏ khiến cho kẻ khác trông thấy đều rùng mình.
" Hí luật luật."
Trong tiếng chiến mã hí dài, một tên kỵ binh Ô Hoàn tự phụ là dũng sĩ giục ngựa xông tới, loan dao sắc bén giơ lên cao giữa không trung nhằm vào đầu Quản Hợi hung hăng chém xuống.
" Chết!"
Quản Hợi quát lên một tiếng lớn, bước nhanh tới trước chiến mã của kỵ binh Ô Hoàn. Trước khi loan đao của tên kỵ binh Ô Hoàn chém xuống, hai cánh tay nổi gân xanh của Quản Hợi đã nhanh như chớp ôm lấy đầu ngựa vặn mạnh. Không ngờ cuối cùng làm kỵ binh Ô Hoàn cả người cả ngựa đều ngã lăn xuống đất, tạo nên một tiếng vang thật lớn.
Trong bùi mù cuộn bay đầy trời, Quản Hợi vung tay đoạt lấy thanh loan đao của kỵ binh Ô Hoàn. Trong tiếng xương thịt bị chém giòn tan, máu lạnh bắn vào lồng ngực hắn. Thân thể cường tráng của kỵ binh Ô Hoàn co giật kịch liệt hai cái, một dòng máu nhỏ chảy ra từ miệng hắn, đôi mắt vốn sáng ngời cũng từ từ ảm đạm đi.
" Kiệt kiệt kiệt ~~" Quản Hợi chậm rãi xoay người lại, bước mạnh về phía trước hai bước, lạnh lùng nói: " Còn ai muốn tới, ai dám xông lên! ?"
Đám kỵ binh Ô Hoàn đối diện vội vàng biến sắc, theo bản năng giục ngựa lui về phía sau. Người này hình dạng hung tợn như vậy, sức lực lại vô cùng khủng khiếp, thực là khát máu. Quả thực không phải là người, rõ ràng là đồ ma quỷ.
" Không được lui lại phía sau, không được lui lại phía sau.” Khâu Lực Cư quơ loan đao, khàn cả giọng rống to, " Tiến lên! Giết hắn, giết chết hắn."
" Lão Tử làm thịt ngươi trước, oa a a."
Trong mắt Quản Hợi lạnh lùng xẹt qua một tia hung ác tàn bạo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, nhằm phía Khâu Lực Cư bước nhanh tới. Khâu Lực Cư đột nhiên biến sắc, giục ngựa chạy nhanh vào trong trận. Hơn mười thân binh kỵ binh Ô Hoàn quơ loan đao, dũng cảm tiến lên đón, cố gắng ngăn cản Quản Hợi.
" Cút ngay. "
Quản Hợi quát lên một tiếng lớn, trợn trừng hai mắt như vỡ ra, hai chân đạp mạnh xuống đất. Thân hình vững chãi đã lăng không nhảy lên, thậm chí lấy chính thân hình khổng lồ nặng hai trăm cân địa làm vũ khí, nhằm đám kỵ binh Ô Hoàn đang hung hăng phi tới va chạm mạnh.
"Đinh ~ "
"Đem ~ "
Mấy thanh loan đao dường như cùng chém vào người Quản Hợi. Lưỡi đao sắc bén cùng bộ giáp sắt giá lạnh trên người Quản Hợi chạm nhau, thoáng chốc vang lên tiếng kim loại va vào nhau giòn tan.
Bành.
Ngay sau ba tiếng va nhau vang dội, thân hình khổng lồ của Quản Hợi giống như một khúc gỗ cứng nặng nề đập tới hung hăng đánh bay mấy tên kỵ binh Ô Hoàn. Đám kỵ binh Ô Hoàn sau khi bị đánh bật ra lại liên tiếp đụng ngã mấy kỵ binh đồng bọn. Chỉ trong chốc lát thời gian, đám kỵ binh Ô Hoàn tiến lên nghênh chiến đã bị thương vong hơn phân nửa. Số kỵ binh Ô Hoàn còn lại táng đởm kinh hồn vội giục ngựa lui ra thật xa không dám đến gần kẻ hung thần ác sát kia nữa.
Khâu Lực Cư giục ngựa lui hơn mười bước thoát ra, mắt thấy Quản Hợi thần uy như thế, nhất thời kinh hãi, lớn tiếng hét lên: " Bắn tên, bắn tên cho Lão Tử. Bắn chết đồ ma quỷ này, bắn tên."
Kỵ binh Ô Hoàn vội vàng lấy cung tên từ trên lưng ra. Giương cung lắp tên, trong tiếng ken két chói tai các cánh cung đã giương lên hết cỡ. Trong chốc lát mấy chục đến hàng trăm mũi tên sắc bén như nanh sói bắn ra dày đặc như mưa về phía người Quản Hợi.
" Ngao ~ "
Quản Hợi tru lên như sói vớ vội thi thể một tên kỵ binh Ô Hoàn che trước mặt mình. Trận mưa tên bắn nhanh tới thoáng chốc đã biến thi thể tên kỵ binh Ô Hoàn nọ thành con nhím.
" Phốc ~~ "
Một mũi tên như nanh sói bắn từ mặt bên xé gió bay tới, lọt qua khe hở của bộ trọng giáp thoáng chốc bắn thủng chỗ giáp vai của Quản Hợi làm cho máu tươi chảy ra từ trước ngực hắn. Từ miệng vết thương nặng máu chảy ra khắp người. Chỉ trong chốc lát thời gian, Quản Hợi liền cảm thấy cả nửa người bên trái đã trở nên lóng ngóng cứng đờ.
"Phốc ~ "
"Phốc ~ "
Lại có hai mũi tên sắc bén như nanh sói bắn xuyên qua các chỗ khớp nối mà bộ trọng giáp khó có thể bảo vệ xuyên vào trong cơ thể Quản Hợi~~
"Ngô ~ ách ~~ "
Quản Hợi rên thảm một tiếng. Gối trái mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, hai tên kỵ binh Ô Hoàn kỵ đem thừa dịp giục ngựa xông lên trước. Trong tiếng rít xé gió sắc bén hai thanh mã xoa đã thừa dịp đâm vào. Nhằm chỗ dưới nách mà bộ trọng giáp của Quản Hợi khó có thể bảo vệ hung hăng xuyên thẳng tới trước ngực.
"A ~~ đau quá ~~ Lão Tử muốn giết các ngươi ~~ "
Quản Hợi đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thê lương tru lên. Cánh tay phải rủ xuống đất đột nhiên giơ lên nắm lấy một thanh mã xoa đánh lén rồi dùng sức rút ra từ trong cơ thể mình ra sau đó không nhìn thèm nhìn chỗ vế thương đang tràn đầy máu tươi, hắn dùng hết sức vung mạnh tay, hai tên kỵ binh Ô Hoàn … không kịp đề phòng đã bị Quản Hợi vứt lên không.
"Giết các ngươi ~~ "
"Hưu hưu ~~ "
Quản Hợi thét dài một tiếng. Đem hai thanh mã xoa mới đoạt được ném ra, hai tên kỵ binh Ô Hoàn đánh lén cả người đang bay trên không trung liền bị mã xoa của mình xuyên qua ngực, chưa rơi xuống đất liền tuyệt khí bỏ mình.
" Hưu ~~ "
Lại một mũi tên như nanh sói bắn cầu vồng tới, đúng lúc Quản Hợi giơ cánh tay, chỗ hở dưới nách làm tạo ra cơ hội lớn. Mũi tên cực kỳ âm độc xuyên vào chỗ mới bị mã xoa đâm thủng, một mũi tên này thật là đã trúng chỗ quan trọng của Quản Hợi! Chỉ thấy cả thân hình khổng lồ của Quản Hợi run mạnh lên, thần sắc đôi mắt trong khoảnh khắc trở nên ngây dại.
" Hừ!" Tô Phó Duyên một mũi tên đắc thủ, giục ngựa từ trong đám người xông ra, đi tới trận tiền ngạo nghễ giơ cây cung trong tay lên nói với tướng sĩ Ô Hoàn đang run sợ trong lòng: " Người dù vũ dũng thì cũng vĩnh viễn không cách nào thay đổi kết cục chiến tranh. "
" Tê ~~ "
Tô Phó Duyên đang muốn mượn cơ hội khích lệ tinh thần kỵ binh Ô Hoàn bị sa sút, bỗng nghe thấy từ trong trận kỵ binh Ô Hoàn đồng thời vang lên một trận thở mạnh. Hắn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy ác quỉ rõ ràng mới vừa bỏ mạng đột nhiên sống lại một cách kì dị. Thân hình khổng lồ đã lăng không nhảy lên, hai cánh tay cường tráng cố gắng mở ra, tựa như một con chim to vụng về nhằm phía Tô Phó Duyên hung hăng đánh tới.
"Oanh ~~ "
Tô Phó Duyên vội vàng né tránh nhưng không kịp, thân hình cường tráng của Quản Hợi đã hung hăng đè xuống. Trong tiếng vang ầm ầm, thân thể hai người ôm nhau đã nặng nề ngã xuống. Sau khi ngã Tô Phó Duyên cố ngóc đầu chuyển hướng đứng lên, nhưng hoảng sợ phát hiện căn bản là mình khó có thể nhúc nhích. Giống như là bị một quả núi lớn nặng nề đè xuống.
Quản Hợi đè Tô Phó Duyên xuống bên dưới, hai tay nắm chặt đầu Tô Phó Duyên dùng sức xoắn mạnh một cái.
"Lạc lạt lạt ~~ "
Trong tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan, đầu lâu Tô Phó Duyên thậm chí đã bị vặn đứt. Quản Hợi đứng dậy cầm đầu lâu máu me của Tô Phó Duyên vung lên cao, lớn tiếng quát to: "Ai? Còn có ai dám tới. "
" Còn có ai dám tiến lên?"
Quản Hợi hét lớn một tiếng, bước lên ba bước, kỵ binh Ô Hoàn liền lui ba bước, không một người nào dám tiến lên.
Qua một hồi lâu. Khâu Lực Cư mới lấy lại tinh thần lại, khàn cả giọng hét lớn: " Bắn tên ~~ bắn tên cho Lão Tử."
"Toa toa toa ~~ "
Mưa tên bay như châu chấu bắn cầu vồng tới.
Lúc này, Quản Hợi không còn sức né tránh, chỉ trong chốc lát thời gian, các khớp nối tay, cánh tay, đùi mà trọng giáp khó có thể bảo vệ đã cắm đầy những mũi tên hung ác. Hai mũi tên vô tình đã xuyên thủng xuyên thủng cái cổ tráng kiện của Quản Hợi. Mũi tên sắc bén sau khi xuyên thấu thì không có máu tươi chảy ra. Máu trong người Quản Hợi đã sớm hầu như không còn trước trận ác đấu vừa rồi.
"Hô ~~" Diêm Nhu thở phào một hơi thật dài, rốt cục tỉnh lại từ chấn động quá lớn nói với Khâu Lực Cư: " Khâu Lực Cư đại nhân, rốt cục đã tiêu diệt được tên quân Hán khó dây dưa này. Bây giờ nhanh lên đi Âm Phong Hạp cốc, chỉ mong còn kịp. "
"Ô ô ô ~~ "
Diêm Nhu vừa nói dứt lời, từ phía tây bắc chợt vang lên tiếng tù và miên man. Trong tiếng tù và liên tục không thôi, có vô số ánh lửa từ trên vùng đất hoang u ám mọc lên. Chúng hội tụ thành hai con rồng lửa uốn lượn, chậm rãi ngọa nguậy về phía trước.
"Xong, người Tiên Ti đã xong thật rồi! Thậm chí bị đánh bại quá nhanh như vậy." Mắt thấy rồng lửa chạy đến mãnh liệt, lại có âm thanh sát phạt mơ hồ theo gió vọng lại, trong mắt Diêm Nhu không khỏi xẹt qua một nỗi thất vọng nói với Khâu Lực Cư: " Khâu Lực Cư đại nhân, thời cơ đã qua, ở lại nơi đây lâu cũng vô ích, không bằng sớm cho lui binh."
Khâu Lực Cư mặt liền biến sắc, nhìn Diêm Nhu nói: " Ý của Tiên sinh là cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc?"
Diêm Nhu gật đầu nói: " Mười phần là như vậy, nếu không làm sao Mã đồ tể lại có binh lực tới cứu viện?"
"A” Khâu Lực Cư nói: "Nếu là viện quân của Mã đồ tể thì sao không thừa dịp đánh luôn?"
Diêm Nhu thần sắc lạnh lùng, hỏi: " Đại nhân cho là quân ta vẫn còn kham nổi một trận nữa sao?"
Khâu Lực Cư nghe vậy hoảng sợ, nhìn sang hai bên, tướng sĩ quân bản bộ Ô Hoàn mặt đều có vẻ sợ hãi. Kỵ binh bản bộ Ô Hoàn của Tô Phó Duyên càng không chịu nổi. Chủ tướng vừa đã bỏ mình, tinh thần đã sớm rơi xuống tới đáy cốc. Quân Mã Dược tỏ ra mạnh mẽ, nhất là viên Hán tướng nọ như ma quỷ, càng khiến cho tất cả tướng sĩ Ô Hoàn trong lòng đều hoảng sợ!
Quản Hợi đã sớm bỏ mạng từ lâu, nhưng không có một người Ô Hoàn nào dám tiến lên xúc phạm di thể của hắn.
Khâu Lực Cư nói: " Chẳng lẽ cứ như vậy trở về xuông?"
Diêm Nhu nói: " Khâu Lực Cư đại nhân, cuộc chiến vẫn dài, xin tự mình quyết định. Tại hạ cần sớm trở về Huyện Kế phụng mệnh Lưu Thứ sử U Châu, hẹn lần sau gặp lại."
Dứt lời, Diêm Nhu nhảy lên ngựa, có hơn mười khinh kỵ binh hộ vệ vội vã rời đi về phía nam. Khâu Lực Cư đưa mắt nhìn toán người của Diêm Nhu lẫn vào trong màn đêm, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ hung tàn, lạnh lùng nói: " Các huynh đệ, chúng ta nếu đã tới đây, tự nhiên không thể đi một chuyến uổng công. Bây giờ nếu đã đi theo Lưu Ngu đại nhân thì vùng đất U Châu của người Hán tự nhiên là không thể cướp đoạt. Chúng ta phải đi đoạt Ô Duyên của bộ lạc chó Điều Tẩu, đi."
Khâu Lực Cư cầm mã xoa trong tay chỉ về phía trước, hơn ba ngàn kỵ binh Ô Hoàn trong khoảnh khắc gào thét chạy đi. Chỉ trong chốc lát thời gian liền rút lui sạch sẽ khỏi vùng đất hoang.