Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 182: Q.2 - Chương 182: Dã tâm




Ban đêm, trong đại trướng của Kha Bỉ Năng.

Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê chư tướng đi theo Kha Bỉ Năng khom lưng tiến vào lều. Ngột Lực Đột vội bước hai bước đuổi theo Kha Bỉ Năng nghi hoặc hỏi: “ Vì sao Đại vương đồng ý thay Bộ Độ Căn đánh trận này?”

Kha Bỉ Năng hừ lạnh một tiếng quát lên: “ Nếu bản vương không đồng ý đánh trận đầu thì làm sao kéo được tên Thác Bạt Khiết Phấn giảo hoạt kia xuống nước chứ? Nếu như không thể kéo Thác Bạt Khiết Phấn xuống nước cho dù Bộ Độ Căn có thua, trên đại thảo nguyên cũng hình thành cục diện song hùng. Đến lúc đó không tránh khỏi một phen long tranh hổ đấu nhưng Đại Tiên Ti không chịu nổi một trận hỗn chiến nữa đây là cơ hội cuối cùng của ta, nhất định phải giải quyết vấn đề đó trong trận chiến này.”

“ Đại vương muốn đem Thác Bạt Khiết Phấn và Bộ Độ Căn giải quyết một thể à?” Tiết Quy Nê lấy làm kinh hãi thất thanh nói: “ Đại vương không phải ngài đang muốn cùng hợp tác với người Hán phối hợp để đối phó với Bộ Độ Căn và Thác Bạt Khiết Phấn chứ?”

“ Vớ vẩn.” Kha Bỉ Năng mắng. “ Bản vương cũng muốn cùng người Hán hợp tác, nhưng người Hán liệu có cho hợp tác không, người Hán vốn xảo trá vô thường hợp tác cùng bọn họ ư? Chỉ sợ đến lúc chết rồi vẫn không biết mình chết như thế nào. Bản vương còn chưa ngu xuẩn tới mức tự đi tìm tử lộ cho mình.”

“ Không phải hợp tác với người Hán?” Tiết Quy Nê buồn bực nói: “ Vậy làm thế nào để giải quyết cả Bộ Độ Căn và Thác Bạt Khiết Phấn?”

Kha Bỉ Năng nói: “ Mượn một câu nói của người Hán là “ Mượn đao giết người”.

" Mượn đao giết người?" Ngột Lực Đột biến sắc, giật mình nói: “ Mượn đao của người Hán để giết Bộ Độ Căn và Thác Bạt Khiết Phấn à?”

Tiết Quy Nê nói: “ Nếu vậy Đại vương cũng không nên chủ động xin đánh trận đầu tiên chứ?”

“ Bản vương nếu không chủ động xin đánh Bộ Độ Căn sao có thể dám tử chiến với quân Hán? Bản vương nếu không chủ động xin đánh làm thế nào để kéo được Thác Bạt Khiết Phấn xuống nước? Hơn nữa ...” Kha Bỉ Năng nói đoạn ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm: “ Quyết chiến với Hán quân đi đánh trận đầu lại có nhiều điểm hay.”

“ Có chỗ nào hay?”

“ Quân Hán trang bị đến tận răng đầy đủ các binh chủng, chiến thuật mặc dù đơn giản nhưng cực kỳ thực dụng! Mỗi lần chiến đấu đều lấy trọng trang bộ binh bảo vệ đội hình một lượng lớn cung thủ ở phía sau sát thương kỵ binh của quân ta, đợi khi tên hết nhuệ khí quân ta cũng không còn, quân Hán mới đem trường thương binh tiến hành quyết chiến chính diện nếu như quân ta hơi yếu thế quân Hán sẽ cho kỵ binh tinh nhuệ tiến hành phản kích một trận tiêu diệt toàn quân ta.”

Ngột Lực Đột, Tiết Quy Nê chư tướng liên tiếp gật đầu nói: “ Chiến thuật của quân Hán quả nhiên đều như vậy.”

Kha Bỉ Năng âm hiểm cười một tiếng trầm giọng nói: “ Nếu quân ta đánh trận đầy sẽ đối đầu với cung thủ quân Hán. Trường cung của quân Hán tất nhiên lợi hại nhưng chỉ cần chúng ta có sự chuẩn bị trước các anh em chỉ bị thương mà phần lớn không bị chết trận! Sau đó Thác Bạt Khiết Phấn cùng quân đội của hắn sẽ đối đầu với trường thương binh tinh nhuệ của quân Hán.”

Ngột Lực Đột bất ngờ hỏi: “ Quân ta nên chuẩn bị như thế nào?”

Kha Bỉ Năng đáp: “ Cho các anh em mặc thêm nhiều quần áo dầy trước mặt và sau lưng nhét thêm da trâu. Khi xung phong triển khai đội hình hàng ngang thưa thớt để giảm tối đa sát thương của cung thủ quân Hán, sau khi lao tới trận tiền của quân Hán thì lập tức thúc ngựa trở về”

Ngột Lực Đột chư tướng liên tục gật đầu khen hay.

Kha Bỉ Năng lại nói: “ Quay về nói cho thuộc hạ của ngươi, các thiên phu trưởng, bách phu trưởng trong lúc bỏ chạy thì đội hình nhất định phải tán loạn nếu như thương tích trên người các huynh đệ quá ít thì bọn họ phải sử dụng mũi tên tạo vết thương trên mặt trên cổ. Tốt nhất là dùng tên đâm vào những nơi không yếu hạng như mông, cánh tay hoặc đùi giả như bị thương vì trúng tên.”

“ Ồ” Ngột Lực Đột ngạc nhiên nói: “ Đại vương sao phải làm vậy?”

Kha Bỉ Năng âm hiểm nói: “ Nếu không làm như vậy sao có thể biểu hiện quân ta bị thương vong trầm trọng chứ? Nếu thương vong không trầm trọng thì sao có thể qua được ánh mắt của hai tên hồ ly Thác Bạt Khiết Phấn và Bộ Độ Căn chứ? Chỉ cần Bộ Độ Căn và Thác Bạt Khiết Phấn tin rằng quân ta đã không còn sức chiến đấu bọn họ mới có thể hạ quyết tâm tử chiến với quân Hán.”

" Thì ra là như vậy." Ngột Lực Đột vỗ tay nói: " Mạt hiểu rồi."

Kha Bỉ Năng vung tay lên nói: “ Đi thôi, khẩn trương đi chuẩn bị mọi việc.”

Ngột Lực Đột tay phải đặt lên ngực chào Kha Bỉ Năng xoay người rời trướng. Chờ khi Ngột Lực Đột ra khỏi trướng, Kha Bỉ Năng vung cánh tay trái, nói nhỏ như muỗi kêu gần như không thể nghe thấy: “ Ngày mai, chỉ cần qua ngày mai, đại hảo nguyên Mạc Bắc đã hoàn toàn thuộc về bản vương rồi.”

Ngày hôm sau, tại bờ bắc Hà Thủy.

Tù và âm vang, trống đánh rung trời, cửa trại của quân Hán ầm ầm mở ra, một đội quân đông đảo tràn ra ngoài bắt đầu tập trung cách doanh trại ba dặm. Quân Hán đã lựu chọn kỹ lưỡng địa hình để bày trận, hai bên trái phải đều là rừng rậm có thế ngăn cản hữu hiệu sự tấn công bên sườn của người Tiên Ti. Phía sau lại có sông Hà Thủy nước lạnh như băng, bờ bên kia có đài quan sát, chắc chắn không thể bị người Tiên Ti tập hậu.

Chiếm được địa lợi quân Hán có thể tập trung toàn lực để phòng ngự mặt trước.

Nếu như có thể lựa chọn người Tiên Ti sẽ không bao giờ lựa chọn địa hình mà chỉ có thể tiến hành giao phong chính diện với quân Hán. Nhưng Bộ Độ Căn không còn chọn lựa nào khác! Quyết chiến với quân Hán chỉ có hai kết quả. Thắng hoặc thua, thắng sẽ được tất cả, hơn mười vạn thần dân, thảo nguyên tất cả đều thuộc về Bộ Độ Căn.

Nếu thua sẽ mất tất cả. Nhưng hắn cũng không còn đường lui nữa! Quyết một trận tử chiến, ít nhất còn vượt qua được cái chết mà tìm lấy cơ hội sinh tồn. Nhưng nếu không đánh mà lui thì Bộ Độ Căn đến cơ hội cũng không còn, đàn bà, của cải, đại thảo nguyên tất cả đều sẽ rời xa hắn.

Quân Hán vừa lập xong đội hình, phía bắc đã thấy kỵ binh Tiên Ti kéo đến đông như kiến cỏ, như vô cùng vô tận bao trùm cả đại thảo nguyên, bụi bốc mù mịt như che khuất cả mặt trời, không khí như bị nén lại khiến người ta thấy nghẹt thở.

Phương Duyệt toàn thân mặc giáp dày, cầm thương đứng trước trận tiền.

Đột nhiên quay đầy lại, phía sau tinh kỳ dày đặc như tường, đang đón gió bay phấp phới. Trận địa nghiêm chỉnh dữ tợn của quân Hán đã bị các lá cờ che khuất hoàn toàn. Thấy uy thế của quân Hán như vậy, Phương Duyệt trên miệng cười nhẹ, mắt nhìn vào bóng người cao gầy của Quách Đồ.

Quách Đồ tiên sinh không hổ là túi khôn dưới trướng của tướng quân, trận tinh kỳ này của hắn quả là kiệt tác! Tinh kỳ dày đặc vừa lần quân sĩ phấn khởi tinh thần vừa khiến người Tiên Ti khó mà nhìn rõ được tình hình trong trận của quân Hán. Sáng thì rõ ràng, tối thì khó nắm bắt, chỉ có những gì ẩn trong bóng tối mới là nguy hiểm nhất.

" Ô ô ô ~~ "

Tiếng tù hiệu thê lương vang lên, kỵ binh Tiên Ti cuồn cuộn di chuyển bắt đầu dừng lại, cách đội hình quân Hán khoảng năm dặm thì dừng hắn lại bắt đầu triển khai sang hai cánh, Bộ Độ Căn và ba vạn kỵ binh của hắn ở giữa, Kha Bỉ Năng và Thác Bạt Khiết Phấn cũng quân của mình ở hai bên phải trái.

Đội nhìn kỵ binh của người Tiên Ti kéo dài khoảng mười dặm.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy một hàng dài toàn người kêu ngựa hí, như trong trời đất này chỉ có người Tiên Ti và người Tiên Ti.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.