Điển Vi vui vẻ nói :“Chủ công, ngài không sao chứ?”
Mã Dược cười he he, nhổ bảy, tám mũi tiễn Lang Nha trên lưng xuống, bùi ngùi nói: “Nhờ phước áo giáp nhẹ tơ vàng do Ngọc Nương dệt, bằng không lần này dù bổn tướng quân có thoát chết cũng thương không nhẹ.”
Lúc bấy giờ, Mã Chinh kế bên đột nhiên thút thít.
Nghe thấy Mã Chinh khóc, trong lòng Mã Dược giận lắm, liền xán một bạt tay lên mặt Mã Chinh, mắng: “Khóc cái gì khóc, có nhiêu đó cũng khóc, như đàn bà vậy!”
Mã Chinh ngừng khóc, quay sang Mã Dược nói: “Phụ thân, đều do hài nhi vô dụng.”
Mã Dược mềm lòng, ngữ khí nhu hòa hơn, xoa đầu Mã Chinh nói: “Nhi tử, giờ đây con đã hiểu tại sao phụ thân phải giết người chưa? Những người Tiên Ti này là tử thù của người Hán chúng ta, con không giết bọn họ thì bọn họ sẽ quay ngược lại giết chúng ta! Hôm nay là do mạng con lớn, bởi vì con là nhi tử của Bình Tây tướng quân. Nhưng rất nhiều tiểu hài tử người Hán sau khi bị người Tiên Ti bắt đi, làm gì có nhiều quân đuổi theo mà cứu họ. Thế thì họ phải làm sao?”
Mã Chinh im lặng không nói gì, trong đôi mắt đen láy to tròn hằn lên sự thù hận.
Ánh mắt Mã Dược trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Bọn họ chỉ có thể bị người Tiên Ti giết chết một cách tàn nhẫn, không một ai sống sót!”
“Hiểu rồi, phụ thân!” Mã Chinh điểm điểm đầu, nắm chặt nắm đấm nhỏ, căm giọng nói, “Phụ thân, từ hôm nay trở đi, hài nhi nhất định sẽ học thuộc binh thư, siêng năng luyện võ, tương lai sẽ làm một tướng quân đánh trận như phụ thân, giết sạch nhưng người Tiên Ti bỉ ổi vô sỉ ấy.”
“Ưhm.”
Mã Dược mặt mày không biểu tình, chỉ điểm điểm đầu.
Thật ra Mã Dược rất muốn nói với Mã Chinh rằng, cái con phải làm không chỉ là tướng quân lĩnh quân đánh trận, mà còn phải làm thống soái chỉ huy tướng quân, làm Hoàng Đế thống trị vạn dân thiên hạ. Nhưng đáng tiếc rằng, hiện Mã Dược cũng chỉ là Bình Tây tướng quân, đối với thuật thuần phục, bản thân hắn cũng chỉ mới trong quá trình tìm hiểu, căn bản không thể dạy được gì cho Mã Chinh.
Cũng may Mã Chinh chỉ mới chín tuổi. Mã Dược còn có thời gian để từ từ dạy bảo trưởng tử này.
Chẳng mấy chốc, ba vị tiên sinh Giả Hủ, Quản Ninh, Thư Thụ cũng cưỡi ngựa, thở hồng hộc phóng tới. Dù sao ba vị này đều là lão sư của Mã Chinh, Mã Chinh bị bắt thì cũng không phải là chuyện nhỏ! Khi thấy phụ tử Mã Dược, Mã Chinh đều bình yên vô sự, ba người Giả Hủ mới thở phào, cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, trời không cho Mã đồ phu được yên tĩnh rồi.
Mã Chinh vừa được cứu về thì Giả Hủ đã mang đến một tin “nóng máu” khác.
Giả Hủ lén lút kéo Mã Dược sang một bên, khẽ giọng nói: “Chủ công, công tử Chiến đánh công tử Song bị thương. Nghe Đại phu nhân nói bị thương không nhẹ, xương sườn bị đá gãy ba cái, nội tạng cũng bị thương, thổ cả huyết.”
“Vớ vẩn.” Mã Dược biến sắc, định thần lại rồi hạ giọng nói, “Song Nhi đã mười hai tuổi, còn Chiến Nhi mới chỉ sáu tuổi. Một tiểu oa nhi sáu tuổi làm sao hạ được một thiếu niên mười hai tuổi?”
“Chủ công ngài không biết đấy thôi.” Giả Hủ thấp giọng nói, “Công tử Chiến trời sinh thần lực! Tuổi còn nhỏ mà có thể nhấc nổi trăm cân nặng.”
“Tiểu sói con này!” Mã Dược lấy tay nâng trán, quay sang Giả Hủ nói, “Lát trở về xem coi tình trạng của Song Nhi ra sao.”
“Chủ công.”
Giả Hủ đột nhiên thấp giọng gọi một tiếng.
Mã Dược ngoảnh đầu nói: “Văn Hòa có gì để nói?”
Giả Hủ mấp máy gì đó, lắc đầu nói: “Không có, Hủ không có gì để nói.”
Ánh mắt Mã Dược đanh lại, thấp giọng nói: “Văn Hòa, ngươi không nói bổn tướng quân cũng biết, Chiến Nhi trời sinh thần lực, tương lai ắt sẽ trở thành một đại tướng dũng mãnh thiện chiến. Khi đó danh vọng trong quân đội của Chiến Nhi sẽ vượt qua cả Chinh Nhi. Nắm quyền quân đội trong tay, Chiến Nhi sẽ uy hiếp tới địa vị của Chinh Nhi, là như thế sao?”
Giả Hủ chắp tay nói: “Chủ công minh giám.”
“Đây đích thực là một vấn đề!” Mã Dược chắp tay đi qua đi lại mấy bước, buồn bã nói: “Xem ra chỉ còn có hạ sách này.”
Giả Hủ nói: “Gì thế ạ?”
“Chiến Nhi dù sao cũng do Nãi Chân Nhĩ Đóa sinh, có huyết thống của người Hồ!” Mã Dược thở hắt một tiếng, nói: “Từ hôm nay trở đi, chỉ cho phép Chiến Nhi học võ nghệ, không cho phép dạy nó học vấn, đặc biệt không cho phép nó học binh thư trận pháp! Làm vậy, cho dù mai sau Chiến Nhi có dũng mãnh thiện chiến, thì bất quá cũng chỉ là một mãnh tướng anh dũng, vĩnh viễn không thể trở thành một đại tướng thống binh nắm quyền điều quân, không đủ tạo thành mối uy hiếp đối với Chinh Nhi.”
Giả Hủ nghe ra sự cô đơn trong lời nói Mã Dược, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi hắn.
“Ai ~~” Mã Dược thở dài sườn sượt, nói: “Tự cổ vô tình đế vương gia a!”
Mã Dược càng đi càng xa, vừa lúc bóng chiều tà hắt lên người Mã Dược khiến bóng của hắn được kéo dài ra. Một luồng gió lạnh thổi qua, hất tung chiếc áo choàng màu đỏ phía sau. Bóng lưng ấy trông cô đơn biết bao! Cục trái cổ của Giả Hủ khẽ động, rất muốn tiến lên an ủi vài câu, nhưng thật sự không biết nên an ủi chủ công mình như thế nào.
……
Nhữ Nam, Đoạn Hồn cốc.
Trương Huân suất lĩnh một vạn tinh binh chen chúc trong bãi đất trũng ngoài cốc. Phóng tầm mắt nhìn lại, bốn phía lửa cháy bùng bùng, khói đen phảng phất trong không trung, cả bầu trời sáng bừng vì ánh lửa. Đoạn Hồn cốc và núi non trùng điệp ở tứ phía đã hoàn toàn bị biển lửa bao trùm, thỉnh thoảng có từng đàn chim bầy thú hốt hoảng chạy ra, nhưng chưa kịp thoát đã khét lẹt vì bị lửa cháy.
Trận lửa lớn nhường này, ngay cả vàng bạc cũng nóng chảy chứ đừng nói đến loài người và súc vật.
“Ha ha ha ~~” Trương Huân cầm kiếm đứng nghiêm, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, “Tào quân không phải vờ bại dụ địch muốn phục kích đại quân của bổn tướng quân sao? Bọn họ nhất định không thể ngờ tới, bổn tướng quân lại tương kế tựu kế, dùng một mồi lửa đốt họ thành tro bụi, ha ha ha ~~ Bổn tướng quân thật muốn nhìn xem, vẻ mặt giờ đây của Tào A Man sẽ như thế nào?”
Trong thoáng chốc, Trương Huân tựa hồ như thấy được ngàn vạn tướng sĩ Tào quân đang kêu rên, giãy giụa trong biển lửa, sau đó hóa thành tro bụi.
“Ầm ầm ~~”
Trong tiếng lửa cháy, chợt Trương Huân nghe thấy một âm thanh khác lạ. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân cũng đột nhiên rung chuyển.
“Âm thanh gì thế?” Trương Huân hoảng sợ hỏi, “Mặt đất dường như đang rung chuyển.”
“Trời ạ, mặt đất quả thực đang rung chuyển!” Có tướng lĩnh Thành quân hoảng sợ đáp.“Không lẽ là nẻ đất?”
“Nẻ đất?”
Trương Huân bị dọa đến nhảy dựng. Bốn phía trước mắt đều là biển lửa, cho dù muốn trốn không không biết đường mà trốn! Nếu là nẻ đất thật thì hắn và một nghìn tinh binh của hắn sẽ bị nhấn chìm trong đống đổ nát mất!
“Không ~~” Chợt có thân binh chỉ sang hướng Bắc thét lên,“Không phải nẻ đất, là nước, là cơn hồng thủy!”
“Ah~”
Trương Huân và mấy chục tên tướng lĩnh Thành quân lập tức xoay người, quả thấy một cơn sóng lớn đang từ phía Bắc sơn cốc đổ ập đến. Cơn sóng cao ấy hòa lẫn với vô số nhánh cây và đá tảng. Những chỗ bị cơn sóng lớn lướt qua, ngọn lửa liền bị dập tắt, nhánh cây bị gẫy, rừng rậm bị nhấm chìm, đất đá sụp đổ, khí thế rất chi kinh người.
“Không hay rồi. Là cơn hồng thủy, chạy mau!”
Trương Huân “xì” một tiếng, liền xoay người tháo chạy, nhưng chỉ chạy không đến hai bước thì chợt khựng lại. Chả phải vì nguyên do gì, vì ngoại trừ hướng cơn sóng đang cuốn đến thì những hướng khác đều bị nhấn chìm trong biển lửa. Nếu muốn tránh cơn hồng thủy thì phải xông qua biển lửa đang cháy hừng hực kia.
Vào lúc này, rốt cuộc Trương Huân cũng đã biết nỗi khổ “Thiên đường không lối, địa ngục không cửa”! Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tướng sĩ Thành quân dưới trướng hoang mang lao vào biển lửa, rồi bị ngọn lửa vô tình đốt thành khói bụi, số còn lại không dám lao vào biển lửa thì bị cơn hồng thủy nhấm chìm.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cơn sóng lớn ập đến, hất Trương Huân ngã lăn xuống đất.
……
Hơn mười dặm, trên một ngọn núi cao.
Tào Tháo mắt thấy cơn hồng thủy chảy tràn qua chân mình, quay sang Quách Gia nói: “Ai, Dĩnh Thủy một khi bị vỡ đê, không biết có bao nhiêu dân chúng sẽ bị vạ lây đây.”
Quách Gia khuyên nhủ: “Đây cũng là chuyện bất đắc nhĩ, nếu để Thành quân chiếm lĩnh Nhữ Nam, để Viên Thuật tàn bạo đến thống trị Nhữ Nam thì tình cảnh của dân chúng Nhữ Nam càng thê thảm hơn. Có câu “đau ngắn còn hơn đau dài”, “hai cái cân chọn cái nhẹ hơn”, chính là đạo lý đó. Chủ công không nên tự trách.”
Tào Tháo khẽ điểm đầu, thì thào: “Trận đánh này, cần nhanh chóng kết thúc!”
Tuân Du ở kế bên nói: “Chủ công yên tâm đi, lúc này có lẽ một vạn tinh binh của Trương Huân đã trở thành tôm cá dưới nước rồi. Còn hai vạn tinh binh ở đại doanh Nhữ Âm, sau khi mất đi sự chỉ huy của Trương Huân sẽ không còn là mối lo nữa. Sáu vị tướng quân Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Khiết, Quan Vũ, Tàng Bá, Vu Cấm đã tự suất lĩnh binh lính chia nhau vây đánh, chiến thắng là chuyện trong dự liệu thôi.”
Giang Đông.
Hoàng Cái sau khi đánh hạ Cố Chướng, liền làm theo kế của Từ Thứ. Ban ngày cho quân xa xuất thành, ban đêm cho vào thành. Làm liên tục mười ngày như vậy, gian tế Đan Dương vội khẩn cấp hồi báo Uyển Lăng , nói Tôn Kiên ít nhất tập kết năm vạn Ngô quân trong Cố Chướng! Thái Thú Đan Dương Lưu Diêu tin thật, vội
từ các huyện điều quân ra rồi tập hợp ở Uyển Lăng, lại lệnh đại tướng Thái Sử Từ lĩnh quân ba nghìn qua Lãnh Thủy đóng quân để chống Ngô quân.
Thái Sử Từ là đồng hương của Thái Thú Đan Dương Lưu Diêu, hai người chơi thân từ thuở nhỏ. Nửa năm trước, lão mẫu của Thái Sử Từ ốm chết, Thứ Sử Thanh Châu Khổng Dung vừa lúc vào triều nhậm chức. Thái Sử Từ bèn dẫn mười mấy thân tín đến quận Đan Dương nương tựa Lưu Diêu. Lưu Diêu trông thấy Thái Sử Từ mừng rỡ khôn cùng, liền cho làm Đô Úy Đan Dương, là cánh tay trái, bờ vai phải của gã.
Thế nhưng, rất nhanh Lưu diêu đã biết mình bị trúng kế !
Lúc toàn bộ sự chú ý của quân Đan Dương tập trung vào Hoàng Cái ở Cố Chướng. Tôn Sách, Tôn Tĩnh, Phan Chương thừa dịp bất ngờ đánh chiếm Cú Dung, Mạt Lăng, Thạch Thành tam huyện, thuỷ quân Ngô quận của Chu Thái, Tương Khâm cũng bất ngờ đánh chiếm cảng Vu Hồ. Đợi đến khi Lưu Diêu phát giác, các huyện ở phía Bắc quận Đan Dương đã sớm rơi vào tay Ngô quân. Thuỷ quân Đan Dương ở cảng Vu Hồ cũng bị thuỷ quân Ngô quận tiêu diệt, khúc dưới của sông Trường Giang đã bị thuỷ quân Ngô quận khống chế hoàn toàn.
Lưu Diêu vội dùng tám trăm dặm báo tin đến Thọ Xuân, lại lệnh Thái Sử Từ dẫn binh Bắc thượng Lật Dương, để làm lá chắn cho Uyển Lăng.
Sau khi Ngô quân đánh chiếm các huyện phía Bắc Đan Dương và cảng Vu Hồ, Tôn Kiên lệnh Tôn Tĩnh trấn thủ Thạch Thành, Phan Chương trấn thủ Cú Dung. Hai quân giữ thế “hai sừng” để chống đỡ khả năng phản kháng của quân Đan Dương, lại lệnh Chu Thái, Tương Khâm suất ba nghìn thuỷ quân canh gác trên mặt sông Trường Giang để tiếp ứng cho hai quân Tôn Tĩnh, Phan Chương.
Sau khi an bài hết, Tôn Kiên tự dẫn tám ngàn tinh binh Ngô quận Bắc thượng Hoài Nam, dùng thuật che mắt để gạt Trần Lan. Trong nửa tháng ngắn ngủn, Ngô quân đánh đâu thắng đó, hạ liên tiếp mười thành. Binh phong tiến thẳng đến thị trấn Hợp Phì, trấn cốt lõi của Hoài Nam. Hợp Phì là lá chắn phía Nam của Thọ Xuân. Một khi thất thủ, Thọ Xuân sẽ lộ mình trước binh phong của Ngô quân!
Mà vào lúc này, Trần Lan còn ngỡ quân chủ lực của Tôn Kiên còn đang ở Giang Đông. Quân của Trần Lan mới tới Hoài Nam được một tháng, hiện đóng quân ở Lịch Dương. Chính đang chuẩn bị thuyền bà tấn công Ngô quận thì nghe Hợp Phì báo nguy, lúc đấy Trần Lan mới biết mình trúng quỷ kế của Ngô quân, vội suất đại quân hồi Hợp Phì yểm trợ.
…..
Hợp Phì, dinh cơ của Chu Thượng.
Chu Thượng vốn là Thái Thú Lư Giang, nhưng từ sau khi Viên Thuật xưng đế, quận Lư Giang đổi thành Hoài Nam Doãn, nên Chu Thượng đã không còn tư cách đảm nhiệm chức Thái Thú Lư Giang, bị Viên Thuật đuổi đến thị trấn quân sự trọng yếu – Hợp Phì – làm Thái Thú.
Tiểu sảnh.
Tôn Kiên khum tay nói: “Thái Thú Chu Thượng.”
Chu Thượng đáp lễ nói: “Thái Thú Tôn Kiên.”
Hai người nhìn nhau cười, phân chủ khách ngồi xuống. Tôn Sách, Chu Du lại tiến lên trước dùng lễ vãn bối chào Chu Thượng và Tôn Kiên. Tuy Chu Thượng chưa từng gặp mặt Tôn Kiên, nhưng bởi vì Chu Du nên ấn tượng của ông đối với Tôn gia vốn rất tốt, cũng được gọi là quen biết với người cậu Ngô Cảnh của Tôn Sách, bèn hỏi Tôn Kiên: “Không biết Ngô Cảnh đại nhân gần đây vẫn tốt chứ?”
Tôn Kiên nói: “Rất tốt, đa tạ Chu đại nhân đã nhớ đến.”
Không đợi Tôn Kiên mở miệng, Chu Thượng đã chủ động nói:“Viên Thuật đi ngược với lẽ trời, mưu toan soán Hán xưng đế, có thể nói tội ác tày đình. Hạ quan có ý hiến Hợp Phì, không biết ý tướng quân sao?”
Tôn Kiên nói: “Mong là như vậy, không dám có ý kiến.”
“Thúc phụ, Tôn Tướng quân.” Chu Du ở một bên đứng phắt dậy, cất giọng nói, “Việc hiến thành hẵng tính sau. Sao không chờ hai vạn đại quân của Trần Lan tiến đến rồi mới tính?”
Tôn Sách là hiểu Chu Du nhất, vội la: “Công Cẩn có phải đã có lương kế phá địch?”
Chu Du mỉm cười, bèn nói một chập. Tôn Kiên, Chu Thượng, Tôn Sách nghe xong liền vỗ tay khen hay.
Tháng tư, Kiến An năm thứ bảy thời Hán Hiến đế , vùng Giang, Hoài vừa mới bước vào mùa mưa dầm mỗi năm một lần, tin dữ liên tiếp truyền đến Thọ Xuân.
Đầu tiên là Trương Huân đại bại, ba vạn đại quân bị Tào quân đánh đến tan rã, cuối cùng chỉ còn tám ngàn tàn binh rã rời trốn về Thọ Xuân. Tiếp đó là Trần Lan trúng kế tiếp ứng nhau của Tôn Kiên và Chu Thượng tại Hợp Phì, hai vạn đại quân bị tám nghìn tinh binh Ngô quận dồn ở Hợp Phì giết sạch.
Kế tục Trương Huân và Trần Lan, Lôi Bạc cũng trúng kế của Trần Cung, đánh đâu bại đó, Đông Thành, Âm Lăng lần lượt rơi vào tay giặc. Bất đắc dĩ, Lôi Bạc chỉ đành suất một vạn tàn binh lui về Thọ Xuân. Viên Thuật trong cơn giận dữ, lôi Lôi Bạc đến “Ngọ môn” chém đầu thị chúng. Cứ như vậy, trước sau không đến ba tháng, ba đường đại quân do Viên Thuật phái ra đều tan tác cả, bảy vạn tinh nhuệ thương vong hơn phân nửa.
……
Giữa tháng tư, ba đường đại quân Tào Tháo, Tôn Kiên, Lữ Bố cùng tiến vào Thọ Xuân dưới thành, hình thành thế vây kín.
Thế nhưng, ngày tháng của ba đường đại quân Tào Tháo, Tôn Kiên, Lữ Bố cũng kham khổ lắm. Tuy Thọ Xuân bị vây kín, nhưng quân coi giữ trong thành đông đến gần năm vạn người, ngược lại ba đường liên quân vây thành, tổng binh cộng lại cũng chỉ có bốn vạn người! Từ sự so sánh binh lực, liên quân tựa hồ vẫn chưa chuẩn bị thực lực để cường công.
Không thể cường công, vậy thì chỉ có thể vây đánh trường kỳ.
Nhưng vấn đề là trong thành Thọ Xuân lương thảo sung túc, kiên trì nửa năm cũng không thành vấn đề. Ngược lại, ba đường liên quân do dạo gần đây mưa tầm tã, đường lối lầy lội nên sự cung cấp quân lương gặp khó khăn, tình hình bắt đầu khẩn trương. Tào quân nhiều người, thể chất dân Duyện Châu lại yếu nên quân lương mau hết nhất. Bất đắc dĩ, Tào Tháo đành phải hướng sang Tôn Kiên mượn chút ít quân lương, Lữ Bố cũng cho mượn một phần thích hợp. Nhưng theo tình hình như vậy, liên quân nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ nửa tháng.
Nói cách khác, nếu trong vòng nửa tháng không công phá được Thọ Xuân, liên quân cũng chỉ có thể chọn cách lui binh.
……
Trường An.
Từ lúc cuối tháng ba, để nắm giữ tốt tiến triển chiến sự ở Dương Châu, Mã Dược đã bí mật phản hồi Trường An.
Trong đại sảnh tại dinh cơ của Mã Dược, hầu hết văn võ thân tín của Mã đồ phu đều tề tựu tại một sảnh, những quan văn như Giả Hủ, Thư Thụ, Phó Tiếp, Pháp Chân, Lý Túc cùng những quan võ như Từ Hoảng, Phương Duyệt, Cao Thuận, Hứa Chử, Cú Đột, Điển Vi, Lý Mông, Vương Phương, phân ra đứng ở hai bên, trông cũng nhân tài tề tựu lắm.
Lý Túc ra khỏi hàng trước tiên, khum tay cung kính nói: “Chủ công, theo mật thám hồi báo, vào tháng hai, Viên Thuật từng phái đại tướng Trương Huân, Lôi Bạc, Trần Lan đem quân chủ động đón đánh Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên ba đường liên quân, với ý định xua địch ra ngoài đất nước, nhưng cuối cùng bị liên quân đánh tan tác. Trương Huân, Trần Lan lần lượt tử trận, Lôi Bạc cũng bị Viên Thuật chém đầu thị chúng trong cơn thịnh nộ.”
Lý Túc bằng biểu hiện ở chuyến đi Giang Nam, đã đã lấy được sự tín nhiệm cao độ của Mã Dược, giờ đây đã tiếp tay ngoại giao từ quân sư Giả Hủ
“Ưhm.” Mã Dược trầm giọng nói, “Tình hình bây giờ như thế nào?”
Lý Túc nói: “Giờ đây ba đường liên quân Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên đã vây kín Thọ Xuân, nhưng trong thành Thọ Xuân có gần năm vạn tinh binh, mà ba đường liên quân chỉ có bốn vạn quân. Theo sự phân tích tình hình của hai quân, nếu liên quân muốn đánh hạ Thọ Xuân trong thời gian ngắn, hình như không mấy có khả năng.”
Giả Hủ đột nhiên hỏi: “Tử Nghiêm , có phải Hoài Nam đã vào mùa mưa?”
Lý Túc nói: “Hồi bẩm quân sư, vào nửa tháng trước Hoài Nam đã bước vào mùa mưa.”
Giả Hủ nói: “Hoài Nam một khi bước vào mùa mưa, đường lối sẽ lầy lội khó đi, hơn nữa Hoài Thủy, Dĩnh Thủy, Trường Giang hình như mỗi năm đều có hồng thủy, đường sá và cầu cũng có thể bị sập, khi đó lương thảo vì vận chuyển nặng nên sẽ không thể tiếp tế cho liên quân, mà Thọ Xuân lại là sào huyệt của Viên Thuật, trong thành ắt sẽ lương thảo sung túc, cố thủ một năm nửa năm cũng không phải chuyện khó.”
Mã Dược nói: “Ý Văn Hòa là, liên quân chỉ có thể tốc chiến tốc thắng?”
“Không phải liên quân.” Giả Hủ nói, “Là Tào quân tất phải tốc chiến tốc thắng! Trận chiến này nếu không thể diệt Viên Thuật, Lữ Bố chắc chắn sẽ không tham dự lần thảo phạt thứ hai, Tôn Kiên cũng sẽ đối mặt với sự tấn công từ hai phía của Lưu diêu và Vương Lãng nên không cách nào xuất binh. Khi đó Tào quân sẽ phải một mình đối mặt bới quân Viên Thuật vừa mới lấy lại hơi, còn có Nam Dương Trần Kỷ cùng chủ công chực chờ uy hiếp bên cạnh Tào Tháo. Bỏ lỡ lần này, chỉ sợ Tào Tháo sẽ không tìm được cơ hội diệt Viên Thuật nữa.”
Mã Dược nói: “Nếu tốc chiến tốc thắng, liên quân có mấy phần thắng?”
Giả Hủ nói: “Nếu như hai quân triển khai tư thế tiến hành quyết chiến chính diện, phần thắng của liên quân là không! Nhưng chủ công đừng quên liên quân có những quân sư tuyệt đỉnh như Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục, Trần Cung, Từ Thứ, còn dưới trướng Viên Thuật chỉ có Kim Thượng, Các Tượng những hạng vô năng. Cho nên, Hủ cho rằng liên quân cuối cùng sẽ chiến thắng.”
“Hiểu rồi!” Mã Dược đập một cái xuống bàn, trầm giọng nói, “Nói cách khác, cuộc chiến Thọ Xuân sẽ phân thắng thua trong vòng một tháng. Một khi Viên Thuật bại vong, Thành đế quốc mà hắn khổ tâm gầy dựng sẽ sụp đổ trong vòng một đêm. Nam Dương Trần Kỷ, Đan Dương Lưu Diêu, Lư Giang Lưu Huân, Hội Kê Vương Lang, Dự Chương Hứa Cống sẽ giữ binh tự trọng, đánh trận của mình. Đến lúc Tào Tháo, Tôn Kiên chia cắt Dương Châu thì thời cơ sẽ đến.”
Giả Hủ nói: “Chủ công anh minh.”
Mã Dược cười thầm, lạnh lùng nói: “Vậy quân ta sẽ chọn lúc này để xuất binh, đánh Tào Tháo một phát mạnh từ phía sau lưng! Cho dù không thể một phát loại trừ tiểu triều đình ở Hứa Xương, cũng phải khiến Tào Tháo “trộm gà bất thành còn phải mất nắm gạo”. Trong trận chiến phạt Viên, Tào Tháo đã tiêu hao đại lượng nhân lực vật lực, nhưng cuối cùng lại không được gì cả. He he!”