Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 118: Q.2 - Chương 118: Hoàng tước rình sau




Cho nên, sau khi Khôi Đầu giết thủ lĩnh bộ lạc Độc Cô và tuyên bố đem cả bộ lạc Độc Cô thưởng cho Kha Bỉ Năng, trong ý thức những người dân du mục này Kha Bỉ Năng đã trở thành địa chủ mới của họ, lúc này thấy chủ nhân đột nhiên lại ra mặt chống lại Đại vương Tiên Ti họ không khỏi cảm thấy sợ hãi bất an.

“ Chúng ta, những dũng sĩ của bộ lạc Độc Cô sẽ không đổ máu một cách ngu ngốc, không vì sự ngu xuẩn của Khôi Đầu, tính mạng chúng ta sẽ không vì dã tâm của bộ lạc Hoàng Kim mà hi sinh vô ích.” Kha Bỉ năng vung tay hô lớn: “ Chúng ta trở về Thanh Thủy Xuyên, chúng ta về với đàn bà và hài tử của chúng ta.”

Bao quanh ngọn núi nhỏ các dũng sĩ Tiên Ti rốt cục cũng đứng cả dậy hoan hô, bọn họ cũng không thích chiến tranh, bọn họ thích được cùng thân nhân đoàn tụ một chỗ. Nếu Kha Bỉ Năng có thể dẫn bọn họ về nhà là có thể nhận được sự ủng hộ của họ.

Lạc Dương. Phủ của Viên Phùng.

Sắc mặt Viên Phùng ảm đạm, trong đầu hắn vẫn không ngừng hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra hôm nay trên Đức Dương điện, trưởng sử của Hộ Ô hoàn giáo úy Giả Hủ đã bóp méo sự thật, Yêm đảng cũng vào hùa theo. Hoàng thượng không bắt tội bọn chúng làm cho việc tấu trình của chín bảy viên quan bị thất bại trong gang tấc.

Mã Dược chẳng những không bị bãi chức thậm chí lại trở thành công thần mở mang cương thổ của đế quốc, được phong làm quan Nội Hầu, thăng chức Hộ Ô Hoàn trung lang tướng, ngang cấp với các thứ sử ở các châu quận”.

“Ài.”

Viên Phùng đang lúc tâm trạng rối bời thở ngắn than dài thì Viên Ngỗi bước vào nói với hắn: “Nhị ca, Tiểu thất tới”.

Viên Phùng xoay người lại, đưa mắt nhìn tên gia nô trẻ tuổi đứng sau Viên Ngỗi, sau đó hắn cầm một ống quyển trên án thư. Hắn nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ở hậu viện đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa, ngươi hãy cưỡi ngựa chạy thẳng tới Bột Hải, trực tiếp giao phong thư này cho Bản Sơ, phải nhớ …….”.

Viên Thất trịnh trọng đưa tay nhận quyển sách, hắn nói: “Lão gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng”.

“Được” Viên Phùng gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi có thể đem phong thư đến Bột Hải kịp thời, ta sẽ gả Tiểu Thúy cho ngươi.”

Ánh mắt Tiểu Thất hiện lên sự vui mừng, hắn nói: “Đa tạ lão gia”.

Viên Phùng phất tay áo nói: “Đi đi, mau đi nhanh đi”.

Mã thành.

Bóng đêm tối đen như mực, gió gào rít. Mã Dược đứng lặng lẽ một mình trên lâu thành. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao lờ mờ cùng ánh trăng lạnh lẽo, thi thoảng xuất hiện những ngôi sao băng lóe sáng, xẹt qua màn đêm càng làm cho lòng người trống rỗng, tâm trạng buồn bã. Gió từ phương bắc thổi tới làm tung bay tấm áo choàng của Mã Dược để lộ ra bộ áo giáp dầy cộm, nặng nề.

Đầu tháng mười.

Cũng thời gian này năm ngoái, Mã Dược mới chỉ là một tên quân lính Khăn Vàng. Hắn vì bản năng sinh tồn mà tranh đấu, hắn căn bản cũng không biết ngày mai còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời không? Tất cả cũng chỉ vì một điểm trọng yếu đó chính là sống sót.

Khi con người gặp phải sự uy hiếp đến sự sống của chính mình thì luôn phát ra năng lực vô cùng mạnh mẽ mà nghị lực người bình thường khó có thể làm được. Mã Dược chỉ dựa vào tám trăm tên tàn binh bại tốt, mở một đường máu thoát khỏi vòng vây của quân Hán, càng đánh càng mạnh cuối cùng đã phải làm cho triều đình Đại Hán phải cầu hòa.

Sống sót! Nghe thì rất dễ dàng, nhưng để làm được điều này thì hoàn toàn không dễ. Nhất là khi đang ở thời lọan thế của thời kỳ Hán mạt thì lại càng không dễ dàng gì.

Quân đoàn của Mã Dược mặc dù mở đường máu từ trong đống xác chết thoát ra ngoài nhưng vẫn không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Hán triều sắp đi tới cuối con đường của mình, thời loạn thế chỉ còn trong nay mai. Nếu như không nhanh chóng xây dựng lực lượng, trở nên hùng mạnh thì quân đoàn của Mã Dược chỉ như viên đá lót đường cho kẻ khác.

Mã Dược không muốn bị biến thành hòn đá lót đường của người khác, ngay lúc này cả cái chết hắn cũng không muốn nghĩ tới.

Tiếng chân tập tễnh vang lên từ phía sau. Một bóng người thon gầy đi tới đứng sau lưng Mã Dược, hai tay xỏ trong tay áo, ngẩng đầu lên nhìn trời sao cùng Mã Dược. Mã Dược quay đầu lại nhìn, ánh mắt hắn lộ ra vẻ nhu hòa. Hắn nhìn dáng người cao gầy của người đó rồi nói: “Công Tắc, sao ngươi lại tới đây?”

Quách Đồ cúi đầu nói: “Chúa công, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của quân ta. Đồ sao có thể khoanh tay đứng nhìn”.

Mã Dược gật đầu nói: “Cũng được, nếu đã tới thì cứ ở lại trong quân đi”.

“Hí, hí, hí”.

Tiếng nói Mã Dược vừa dứt thì bên ngoài thành vang lên tiếng ngựa hí, theo gió đưa đến bên tai Mã Dược và Quách Đồ. Tiếng bước chân vội vã từ xa đưa lại. Trong thoáng chốc thấy Bùi Nguyên Thiệu vội vã chạy lên lâu thành. Hắn nói với Mã Dược: “Bá Tề, có tin tức”.

"Ừ?"

“Thám mã phi báo, năm ngàn khinh kỵ binh Tiên Ti đã từ đại bản doanh của người Tiên Ti tiến thẳng đến Mã thành. Nhưng bất ngờ khi đi được nửa đường chúng đột nhiên đổi hướng đi lên phía bắc, tiến thẳng tới Mạc Bắc”.

Dưới bầu trời đêm, ánh mắt Mã Dược đang nhìn màn đêm u tối đột nhiên sáng rực, sắc bén, như muốn xuyên qua màn đêm nhìn thấy mọi vật cách xa ngàn dặm.

“Tăng cường lục soát, mở rộng phạm vi. Tiếp tục điều tra”.

"Tuân mệnh!"

Bùi Nguyên Thiệu trả lời rồi hắn vội vã đi xuống lầu. Quách Đồ đứng sau Mã Dược, sắc mặt hắn biến đổi, hắn khẽ nói với Mã Dược: “Chúa công, năm ngàn kỵ binh Tiên Ti không tới Mã thành mà chuyển hướng đi Mạc Bắc. Đồ cho là trong nội bộ người Tiên Ti đã có nội loạn, chúng ta cũng nhân điều này tương kế tựu kế đưa người Tiên Ti vào bẫy”.

Quách Đồ vốn đang định giải thích cặn kẽ nhưng tiếng bước chân dồn dập lại vang lên trên thành lâu, Quản Hợi cao như tòa tháp xuất hiện sau lưng Mã Dược. Hắn nói với Mã Dược: “Bá Tề, thái thú hữu Bắc Bình Công Tôn Toản cho người đưa thư tới nói rằng hắn đã thống lĩnh ba ngàn tinh binh tiến quân tới bắc Đô Sơn, cách A lạp sơn khẩu khoảng một trăm dặm. Hắn nói hắn muốn giúp chúng ta một tay”.

“Thế sao?” Ánh mắt Quách Đồ lộ vẻ vui mừng, hắn nói: “Chúa công, Công Tôn Toản bất hòa với Lưu Ngu. Lần này hắn dẫn quân tới đây chính là thành tâm của hắn. Chúa công nên kết giao với hắn để tạo thế lực đối kháng với Lưu Ngu”.

“Tiên Ti trên đường đi lại ngược bắc làm phản. Công Tôn Toản lại dẫn ba ngàn quân tinh nhuệ tới giúp chúng ta. Đây chính là cơ hội cho chúng ta tiêu diệt đại quân Tiên Ti.” Mã Dược đột nhiên quay lại, tấm áo choàng của hắn bị gió thổi bay lên gây ra những âm thanh phần phật trong buổi đêm. Mắt Mã Dược phát ra sát khí nặng nề, hắn khẽ nhếch miệng cười rồi nói: “Quản Hợi”.

Quản Hợi vội ưỡn thẳng ngực nói: “Có mạt tướng”.

Mã Dược nói: “Truyền lệnh, đêm nay đại quân lên đường, thẳng tiến Đô sơn”.

“Ai da” Quản Hợi ngạc nhiên nói: “Bá tề, người muốn đi Đô Sơn gặp mặt Công Tôn Toản ư? Nếu chúng ta đi người Tiên Ti sẽ thừa dịp tập kích Mã thành thì sẽ làm thế nào?”

Mã nhảy lãnh đạm nói: "Người Tiên Ti sẽ không tới!"

Kế huyện, phòng nghị sự của phủ thứ sử.

Sắc mặt Lưu Ngu âm trầm, hắn im lặng chắp tay sau lưng, thần sắc Diêm Nhu cũng nghiêm trọng, hắn sau mày suy nghĩ, những người còn lại Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn cùng chư tướng thần sắc tất cả đều nghiêm nghị, ánh mắt thể hiện sự nghiêm trọng. Lúc trước thái thú Bột Hải Viên Thiệu sai tâm phúc là đại tướng Cúc Nghĩa mang thư tay của Thái sư Viên Phùng tới cho biết tình hình gây chấn động của triều đình.

Điều làm Lưu Ngu lo lắng nhất là Mã Dược được tấn phong làm Hộ Ô Hoàn trung lang tướng.

Hộ Ô Hoàn trung lang tướng và Hộ Ô Hoàn giáo úy khác nhau về bản chất. Hộ Ô Hoàn giáo úy thì bị U châu Thứ sử quản lý. Hộ Ô Hoàn trung lang tướng thì cùng ngang chức quan với Thứ sử. Nói cách khác Mã Dược sẽ không bị Lưu Ngu quản chế nữa. Nói cách khác từ nay Mã Dược có thể tùy ý xuất binh đi chinh phạt các tộc người trong quận Ô Hoàn, không cần có sự cho phép của Lưu Ngu nữa.

Lưu Ngu nếu ra mặt can thiệp thì lúc đó sẽ là lạm quyền can thiệp vào nhiệm vụ của người khác.

Diêm Nhu trầm ngâm một lát rồi nói: “Đến bây giờ chỉ còn biết hy vọng vào người Tiên Ti. Chỉ cần người Tiên Ti có thể nhập quan tấn công Mã thành từ hai hướng. Mã Dược chắc chắn sẽ bị hao binh tổn tướng. Dân chúng quận Thượng Cốc gặp phải nạn binh đao. Đại nhân có thể gửi tấu trình cho hoàng thượng nói Mã Dược bất tài, đẩy chúng sanh U châu vào cơn chiến loạn sau đó thì cứ thế vấn đề này sẽ được giải quyết”.

“Cấp báo” Diêm Nhu vừa dứt lời thì một tên tiểu giáo chạy vội vào.

Sắc mặt Lưu Ngu thay đổi. Hắn xoay người, trầm giọng hỏi: “Nói!”.

Diêm Nhu sốt ruột không chờ được vội hỏi: “Người Tiên Ti xâm phạm cửa quan à?”

“Bẩm hai vị đại nhân, hai hôm trước Mã Dược tự mình dẫn đại quân đi vào Mã thành. Người Tiên Ti thấy tình hình không thuận lợi liền chuyển hướng đi tới Mạc Bắc, không nhập quan”.

"Cái gì?"

Lưu Ngu, Diêm Nhu và các chư tướng trong đại sảnh biến sắc. Tất cả đều bị tin tức này làm chấn động. Có phải Mã Dược đã nghi ngờ Lưu Ngu nên hắn tự mình dẫn quân đến Mã thành? Đến lúc này hy vọng của Lưu Ngu đặt vào việc người Tiên Ti tấn công Mã Dược đã gặp trở ngại. Nói không chừng Mã Dược còn thu được thắng lợi to lớn khi đối đầu với người Tiên Ti.

“Cấp báo” Đám người Lưu Ngu đang kinh hãi thì lại nghe âm thanh vang lên: “Thượng Cốc cấp báo”.

Lưu Ngu hít thật sau một luồng không khí rồi nói: “Nói đi”.

Tên tiểu giáo nói: “Hữu Bắc Bình thái thú Công Tôn Toản dẫn ba ngàn quân tinh nhuệ, đêm qua đã tới Đô Sơn Bắc Lộc. Mã Dược đã dẫn hai ngàn tinh kỵ đi nghênh đón. Hai đạo quân này sẽ gặp nhau ở Âm Phong hạp cốc”.

“Công - Tôn - Toản!”.

Sắc mặt Lưu Ngu đại biến, hắn gằn giọng nói từng từ một. Sắc mặt Diêm Nhu âm trầm. Hắn lo lắng nói: ”Đại nhân, một khi Mã Dược và Công Tôn Toản liên kết người Tiên Ti nhất định không phải là đối thủ của chúng. Đại cục đã định. Vấn đề chỉ là cuối cùng chúng ta chờ xem Khôi Đầu có thể mang bao nhiêu người chạy thoát ra Đại mạc”.

Âm Phong hạp cốc, Công Tôn Toản đại doanh.

Công Tôn Toản dẫn Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương, Quan Tĩnh và những người khác ra cổng nghênh đón, phía trước bụi bốc lên mù mịt, hơn mười kỵ binh đang phi nước đại đến.

Sắc mặt Quan Tĩnh biến đổi, hắn trầm giọng nói: “Không ngờ Mã đồ tể uy chấn tứ hải lại cũng là người tao nhã như thế”.

Ánh mắt Công Tôn Toản lộ ra vẻ đố kỵ. Hắn nói: “Còn trẻ như thế! Đúng là hậu sinh khả úy!”.

Trong lúc hắn đang nói thì ngựa đã phi dến trước cổng nhưng vẫn không giảm tốc độ, những tưởng sẽ va chạm vào đám người Công Tôn Toản thì kỵ sĩ trên lưng ngựa mới thắng ngựa, chiến mã nhất thời nhấc bổng nửa thân trước lên, đầu ngẩng cao hí lên một tràng dài. Sau khi hai chân trước đá lăng không mấy cái mới hạ xuống đất.

Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm tái nhợt, cả hai thấy hai chân trước của chiến mã chỉ cách Công Tôn Toản có vài thước. Từ thuở nhỏ Công Tôn Toản đã nổi tiếng khắp vùng biên cương về thuật cưỡi ngựa. Lúc này hắn nhìn thấy thế cũng không khỏi thấy ngạc nhiên, Mã đồ tể đúng là Mã đồ tể. Thuật cưỡi ngựa có thể nói là vô cùng điêu luyện (thật đáng thương Công Tôn Toản không biết Mã Dược có sự trợ giúp của bàn đạp ngựa ).

"Phốc."

Thân hình nặng nè bay lên không rồi hạ xuống bãi cỏ, phát ra một âm thanh trầm đục. Mã Dược nhảy xuống ngựa, nét mặt tươi cười hắn vừa tiến về phía Công Tôn Toản vừa nói: “Ngài có phải là Thái thú Hữu Bắc Bình, uy danh lừng lẫy, người đương thời gọi là Bạch mã tướng quân Công Tôn Toản, Công Tôn đại nhân không?”

“Túc hạ có đúng là hậu nhân của Phục Ba tướng quân, Hộ Ô Hoàn giáo úy uy chấn thiên hạ, Mã Dược, tự là Bá Tề không?” Công Tôn Toản bước nhanh lên trước nghênh đón, mặt hắn cũng nở một nụ cười giả tạo, hắn cao giọng nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thật đáng ngưỡng mộ”.

Nói xong, Mã Dược và Công Tôn Toản đưa hai tay ra nắm chặt lấy nhau. Hai người giống như cố nhân lâu ngày gặp nhau, bật cười ha hả. Cả hai đúng không hổ là hào kiệt đương thời, sau mấy lời nói xã giao tán dương nhau không khí đã trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

“Mã Dược tướng quân, kia là hai bào đệ của bổn quan Công Tôn Việt và Công Tôn Phạm. Còn vị này chính là bằng hữu của bổn quan, thái thú Liêu Tây Nghiêm Cương, còn vị này là Trưởng sử Quan Tĩnh, tên chữ là Sĩ Khởi”.

Công Tôn Toản thân mật kéo Mã Dược đi giới thiệu đám người Quan Tĩnh với hắn. Mã Dươc lại giới thiệu Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương và Quách Đồ giới thiệu với Công Tôn Toản. Sau vài câu xã giao, Công Tôn Toản dắt tay Mã Dược đi vào đại doanh. Hai bên phân phó chủ khách rồi bắt đầu tiệc rượu.

Chủ khách an tọa, sau ba tuần rượu. Chủ đề đàm đạo chuyển sang chiến sự với người Tiên Ti.

Tiên Ti đại doanh.

Bộ Độ Căn giận dữ đi vào trong trướng. hắn gần như hét lên: “Vương huynh, tên hỗn đản Kha Bỉ Năng không dẫn quân tới Mã thành. Hắn dẫn theo năm ngàn khinh kỵ binh của bộ lạc Độc Cô chạy về Mặc Bắc, vùng Thanh Thủy Xuyên”.

“Cái gì?” Khôi Đầu biến sắc mặt thốt lên. Hắn hỏi lại: “Ngươi nói lại lần nữa”.

Bộ Độ Căn mặt lộ vẻ đanh ác. Hắn nói: “Vương huynh yên tâm. Chờ đến khi cuộc chiến ở đây kết thúc, cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, Độ Căn đệ cũng sẽ phải bắt được tên khốn Kha Bỉ Năng, đệ nhất định phải tự tay bẻ gãy cổ hắn, hừ”.

“Kha Bỉ Năng” Khôi Đầu Bột vung tay đấm xuống tấm thảm quát lớn: “Ngươi dám phản bội Bổn vương”.

Thủ lĩnh bộ lạc Thác Bạt, Thác Bạt Khiết Phấn khuyên nhủ: “Đại Vương, quân ta liên tiếp mấy ngày tấn công quân doanh Hán quân, thiệt hại nặng nề. Kha Bỉ Năng lại vừa dẫn bộ lạc Đôc Cô chạy tới Mạc bắc. Ba vạn đại quân chỉ còn không tới hai vạn. Hơn nữa lương khô tướng sĩ mang theo đã gần cạn. Hay là chúng ta tạm lui binh có được không?”

“Câm miệng!” Khôi Đầu trợn mắt đứng lên, cánh tay hắn vung vẩy giống như dã thú bị thương. Hắn rít lên: “Không được lui binh. Ai dám nói lui binh nữa bổn vương sẽ lấy đầu của người đó”.

Từ khi Khôi Đầu lên ngôi Đại vương đến nay, Các bộ lạc Tiên Ti ở phía đông và tây phản bội, các bộ lạc Tiên Ti ở vùng trung bộ thảo nguyên cũng không tuân theo vương mệnh. Tôn nghiêm của vương đình Tiên Ti bị uy hiếp nặng nề. Mặc dù Khôi Đầu tài năng bình thường nhưng hắn được thừa kế hùng tâm của tổ phụ Thiện Thạch Hòe. Không ngày nào hắn không nghĩ đến việc khôi phục uy danh ngày xưa, nhất hô bá ứng.

Lần dấy binh xâm phạm Đại Hán này Khôi Đầu suy nghĩ rất đơn giản, hắn muốn nhờ trận chiến này tạo cho hắn một võ công hiển hách, khuất phục hoàn toàn các thủ lĩnh của các bộ tộc ở trên thảo nguyên.

Tuy nhiên thực tế lại rất tàn khốc. Khôi Đầu đã điều động gần như tất cả quân đội mới tập hợp được ba vạn thiết kỵ. Hắn không ngờ lại bị mấy ngàn quân Hán phòng thủ trường thành ngăn cản. Tấn công mãnh liệt đã mấy ngày, thương vong nặng nề vẫn không tiến lên được. Nếu như cứ như thế nào rút quân quay về, uy tín của Khôi Đầu sẽ tan biến, còn việc muốn khôi phục lại uy danh như Thiện Thạch Hòe ngày xưa và khôi phục lại đại đế quốc Tiên Ti thì đó là việc không bao giờ làm được.

Không thể quay về như thế được. Khôi Đầu hung hăng vung cánh tay, lạnh lùng nói: “Bộ Độ Căn, ngày mai ngươi suất lĩnh dũng sĩ bộ lạc Hoàng Kim toàn lực tấn công. Nhất định phải chiếm được đại bản doanh của quân Hán”.

Âm Phong hạp cốc, đại doanh của Công Tôn Toản.

“Khôi Đầu lên ngôi chưa lâu, chưa có uy tín. Chưa tới lúc tuyệt vọng hắn sẽ không lui binh. Đồ cho là Hoàng kim bộ lạc chính là bộ lạc cao quý nhất trong số mấy trăm bộ lạc Tiên Ti, thuộc về Vương đình, được hưởng đặc quyền, nhân số dù không nhiều lắm nhưng lại được trang bị rất tốt, thiện chiến. Ngày xưa bộ lạc này đã từng theo Thiện Thạch Hòe tung hoành trên thảo nguyên, lập nhiều chiến công hiển hách. Thực lực không thể coi thường”.

Nói xong một hơi, gương mặt Quách Đồ tái nhợt. Hắn cúi người khẽ ho khan mấy tiếng.

“Quách Đồ tiên sinh nói rất đúng, Khôi Đầu dù tài năng hạn chế nhưng hắn lại nóng lòng lập đại công để tạo uy tín cho mình. Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng lui binh”.

Trưởng sử Hữu Bắc Bình Quan Tĩnh lộ vẻ tán thưởng. Quách Đồ mới chỉ theo Mã Dược tới U châu có mấy tháng. Việc hắn nắm vững tình hình của người Tiên Ti ở Mặc Bắc như lòng bàn tay. Điều này đã làm cho người khác rất thán phục.

Ánh mắt Công Tôn Toản nhìn sang Mã Dược. Hắn hỏi Mã Dược: “Mã Dược tướng quân. Nếu đúng như lời Quách Đồ tiên sinh nói thì ngày mai sẽ xảy ra một trận ác chiến. Tướng quân có cần ta dẫn quân đi trợ giúp không?”

Mã Dược không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có người thường nói: Người Tiên Ti là cái họa trong lòng của Đại Hán. Công Tôn đại nhân có nghĩ như thế không?”

Ánh mắt Công Tôn Toản lộ ra vẻ hoài nghi. Hắn không biết Mã Dược hỏi vậy là có thâm ý gì. Hắn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu có một người có hùng tài đại lược, thống nhất được Mạc Bắc thì người Tiên Ti cũng là mối đại họa trong lòng của Đại Hán. Nếu vương đình suy vong, các bộ lạc Tiên Ti đánh lộn lẫn nhau thì không cần phải lo lắng”.

Mã Dược nói: “Công Tôn đại nhân đã từng nghĩ một khi Khôi Đầu chết, cục diện thảo nguyên Mạc Bắc sẽ như thế nào không?”

Công Tôn Toản chấn động. Hắn đáp ngay không cần suy nghĩ: “Khôi Đầu chết thì đệ của hắn là Độ Căn sẽ kế thừa vương vị. Nhưng con của cố đại vương Tiên Ti đời trước và Khiên Mạn cũng đã trưởng thành. Hắn nhận được sự ủng hộ của mấy bộ lạc. Giữa hai người đó sẽ có một trận ác chiến. Còn nữa Kha Bỉ Năng là người có dã tâm, chắc chắn hắn sẽ có ý thèm muốn vương vị đến lúc đó thì thảo nguyên Mặc Bắc rộng lớn sẽ xảy ra nội chiến, chiến tranh sẽ diễn ra liên miên”.

Mã Dược thản nhiên nói: “Ta có ý đánh một trận, giết chết Khôi Đầu, làm cho thảo nguyên xảy ra biến loạn, hóa giải mối họa biên cương của Đại Hán. Không biết Công Tôn đại nhân nghĩ thế nào?”

Mã Dược vừa nói xong. Chư tướng của Công Tôn Toản lộ ra vẻ kinh ngạc, không tin vào tai mình nữa. Công Tôn Toản cũng hoài nghi nhìn hắn, chỉ có Quan Tĩnh vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, hắn đang trầm tư suy nghĩ. Sau một lúc lâu Công Tôn Toản mới lấy lại tinh thần, hắn hỏi Mã Dược: “Ý của Mã tướng quân muốn giết chết Khôi Đầu?”

Mã Dược trả lời:”Đúng”.

“Nhưng Khôi Đầu là Đại vương của người Tiên Ti, giết hắn bằng cách nào?”

Mã Dược nói: “Ta sẽ dùng cánh quân của Cao Thuận để làm mồi khiến cho đại quân Tiên Ti rơi vào mai phục. Hai ngàn tinh kỵ của ta và ba ngàn tinh binh của Công Tôn đại nhân sẽ mai phục ở Âm phong hạp cốc. Chuẩn bị cây khô và cỏ khô ở trong hạp cốc. Chúng ta chỉ cần chờ đến khi đại quân của Khôi Đầu vào hết trong cốc, phục binh sẽ rút ra và dùng hỏa công thì lúc đó đại sự sẽ thành”.

Mã Dược vừa dứt lời thì Công Tôn Việt không nhịn được phá lên cười nói: “Mã Dược tướng quân nói đùa phải không? Nếu như quan ải bị phá, thiết kỵ Tiên Ti sẽ cướp phá khắp nơi, sao chúng có thể tới Âm phong hạp cốc được?”

Mã Dược cười nhạt không đáp.

Quan Tĩnh vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên mở mắt ra đáp: “Diệu kế! Diệu kế! Kế này quá hay!”

“Ồ.”

Đám người Công Tôn Toản, Công Tôn Việt vội đưa mắt nhìn Quan Tĩnh. Quan Tĩnh mỉm cười nói: “Cao Thuận phòng thủ cửa quan đã năm ngày. Đại quân Tiên Ti tấn công mãnh liệt nhưng không chiếm được, thương vong nặng nề. Khôi Đầu và binh tướng Tiên Ti tất rất căm hận nhưng nếu Cao Thuận giả vờ không giữ được quan ải, bỏ quan chạy trốn. Khôi Đầu chắc chắn sẽ thống lĩnh quân Tiên Ti đuổi theo kỳ được mới thôi. Khi đó sẽ dẫn dắt Khôi Đầu và đại quân Tiên Ti tiến vào hạp cốc và dùng hỏa công”.

“À.”

Công Tôn Toản trầm ngâm, hắn nhíu mày suy nghĩ.

Bên ngoài đại doanh, một tên tiểu giáo đang chăm chú nghe trộm cuộc đối thoại bên trong doanh trướng, nghe đến đó, trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ dị. Hắn quay sang nói với tên quân sĩ bên cạnh nói nhỏ mấy câu. Sau đó thân hình hắn biến mất trong bóng đêm.

Kế huyện, phủ của U châu thứ sử.

Diêm Nhu đang đêm khuya đến gặp. Lưu Ngu bị gia nô đánh thức, không kịp thay quan phục, chân đất ra đón Diêm Nhu vào nội đường.

“Tử Hòa đêm khuya đường đột đến đây, có chuyện gì quan trọng vậy?”

“Đại nhân, gian tế của húng ta trong quân của Công Tôn Toản báo về cho biết Công Tôn Toản và Mã Dược mưu đồ mai phục ở Âm phong hạp cốc, dùng hỏa công để tiêu diệt toàn quân Tiên Ti của Khôi Đầu”.

“Cái gì? Tiêu diệt toàn quân Tiên Ti?” Lưu Ngu thất thanh hỏi lại: “Dã tâm của Mã đồ phu không nhỏ, chẳng qua kế này …..”

Diêm Nhu nói: “Mã Dược muốn dùng quân của Cao Thuận làm mồi nhử. Người Tiên Ti hận Cao Thuận thấu xương, lại không hiểu binh pháp, e rằng không thoát được quỷ kế của Mã Dược”.

Lưu Ngu hít một hơi thật dài. Hắn trầm giọng nói: “Nếu chuyện này xảy ra, Mã Dược lại lập công lớn. E rằng sau này càng khó khống chế hắn. Chuyện này nên giải quyết sao đây”.

“Đại nhân, bây giờ chỉ còn cách nhân lúc thánh chỉ chưa tới. Mã Dược vẫn là Hộ Ô Hoàn giáo úy, thuộc quyền quản chế của đại nhân. Nếu không làm thì sẽ ……”

Diêm Nhu vừa nói hắn vừa dùng tay làm thành tư thế chém đầu, mắt hắn hiện ra sát cơ.

“Ừ” Lưu Ngu nói: “Nhưng tự ý giết hại tướng quân chính là tử tội đó”.

“Tướng ngoài biên ải có thể không tuân quân mệnh. Chỉ cần giết chết Mã Dược, diệt trừ hậu hoạn thì Yêm đảng cũng không thể bao che cho hắn được nữa, đã quá muộn. Mã Dược đã chết chẳng lẽ hắn có thể đội mồ đứng dậy minh oan cho mình sao? Chân tướng sự thật thế nào còn không phải do đại nhân quyết định sao?”

Cứ cho là Yêm đảng không tin thì cũng chỉ ở trước mặt hoàng thượng tranh cãi chứ còn làm gì khác được nữa. Đại nhân là dòng dõi hoàng tộc, trọng thần của triều đình. Dù cho Yêm đảng có căm hận trong lòng nhưng cũng sẽ không dám động tới đại nhân, cùng lắm là đại nhân bỏ chức quan này để giết tên loạn thần Mã Dược này được không?”

“À.”

Thấy Lưu Ngu vẫn do dự. Diêm Nhu vội lên tiếng: “Đại nhân, không còn thời gian để do dự nữa. Nếu cứ tiếp tục do dự thì sẽ đánh mất cơ hội cuối cùng này. Một khi thánh chỉ truyền tới U châu, các quận Ô Hoàn sẽ thuộc về Mã Dược. Mã Dược nắm trong tay mấy vạn hùng binh thì cục diện đã ổn định. Lúc đó muốn diệt trừ hắn thì lại càng khó khăn hơn nữa”.

Lưu Ngu nói: “Muốn giết Mã Dược cũng cần có cớ gì đó”.

Diêm Nhu nói: “Việc này rất dễ dàng, muốn ghép tội cho người khác còn sợ không có bằng chứng ư? Chỉ cần bắt được Mã Dược thì không cần phải lo không có cách để giết hắn”.

Lưu Ngu nói: “Muốn giết Mã Dược, trước tiên phải diệt trừ tay chân của hắn, làm thế nào để tiêu diệt được toán Hổ lang chi sư của hắn?”.

“Mã Dược muốn ở Âm Phong hạp cốc tiêu diệt toàn quân Tiên Ti. Chúng ta sẽ giống bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình ở phía sau.” Diêm Nhu nói tiếp: “Đại nhân, ba ngày trước hạ quan đã cho người mật báo cho Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên thống lĩnh hai ngàn khinh kỵ binh từ Liễu thành theo hướng tây tiến vào, hiện giờ đã tới Ngư Dương ở quan ngoại. Nếu như chúng nhập quan ở Cổ bắc khẩu thì chỉ trong vòng một ngày sẽ tới được Âm phong hạp cốc. Đợi khi quân của Công Tôn Toản và Mã Dược đang ác chiến với quân Tiên Ti thì hai ngàn khinh kỵ binh của Tô Phó Duyên và Khâu Lực Cư sẽ bất thình lình tập kích, chắc chắn sẽ đánh tan được liên quân của Công Tôn Toản và Mã Dược. Kể cả khi Công Tôn Toản và Mã Dược may mắn thoát chết thì chúng cũng bị hao binh tổn tướng, nguyên khí bị hao tổn nặng nề”.

“Chỉ cần diệt hết vây cánh của Công Tôn Toản và Mã Dược trước thì việc đối phó với hai người này sẽ không thành vấn đề nữa”.

Lưu Ngu cau mày nói: “Tử Hoà, trợ giúp người Tiên Ti tấn công Hán quân chính là tử tội đấy. Nếu triều đình truy cứu trách nhiệm cho dù bổn quan là dòng dõi hoàng gia cũng e không thoát khỏi tội chết”.

Diêm Nhu nói: “Hạ quan đã có đối sách. Người Ô Hoàn và Người Tiên Ti cùng chủng tộc, người thường không thể phân biệt được. Cho quân của Tô Phó Duyên và Khâu Lực Cư cải trang làm người Tiên Ti thì triều đình có truy cứu cũng không có chứng cứ”.

Lưu Ngu trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên trong mắt hắn hiện lên vẻ kích động: “Cũng được, Tử Hòa hãy ra lệnh cho Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên nhập quan từ Cổ Bắc, tận dụng cơ hội Công Tôn Toản, Mã Dược đang hỗn chiến với người Tiên Ti, tấn công bọn chúng, tốt nhất hãy giết chết Công Tôn Toản và Mã Dươc ngay tại trận”.

Diêm Nhu nói: “Vậy để hạ quan đi sắp đặt mọi chuyện”.

Âm Phong hạp cốc, đại doanh của Mã Dược.

Quản Hợi vung hai tay nói: “Ha, ha. Lần này được giết sướng tay rồi”.

“Lão Quản, không được khinh thường” Mã Dược trầm giọng nói: “Cao Thuận có thể dùng binh lực yếu kém chống đỡ được đại quân Tiên Ti là nhờ vào địa thế., chứ không phải là người Tiên Ti không thiện chiến. Ngược lại người Tiên Ti vẫn là vô địch trên chiến trường rộng lớn. Nếu quân ta phải đối địch với người Tiên Ti ngoài bãi chiến trường tất sẽ thất bại. Cho nên trận đánh ở Âm phong hạp cốc này ta cần xuất toàn lực, trừ quân ở lại Trữ huyện, toàn quân sẽ xuất trận quyết chiến. Tất cả các nam nhân của người Ô Hoàn cũng phải ra trận. Lần này không cần giữ lại cái gì nữa”.

Bùi Nguyên Thiệu nhắc nhở: “Bá Tề, có phải chúng ta quá nhẹ dạ khi tin tưởng Công Tôn Toản. Nếu khi trong lúc hai bên đang kịch chiến, Công Tôn Toản đột nhiên rút quân thì hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm”.

Mã Dược lắc đầu nói: “Nguyên Thiệu không được đa nghi, nếu Công Tôn Toản nghe thấy sẽ làm tổn thương hòa khí hai bên. Công Tôn Toản nếu có bụng khác thì cần gì hắn dẫn quân từ xa tới Thượng Cốc”.

Quách Đồ nói: “Hạ quan cũng cho là Công Tôn đại nhân thành tâm giúp chúng ta, không nên nghi ngờ ông ấy. Nhưng Lưu Ngu ở Kế huyện thì không thể không đề phòng. Quân Tiên Ti lúc này vẫn chưa từ Mã thành nhập quan, tin này chắc chắn đã truyền tới Kế huyện. Bọn Lưu Ngu, Diêm Nhu thấy mưu kế của chúng không thành, chắc chắn chúng sẽ lại giở quỷ kế khác”.

“Ừ” Mã Dược gật đầu nói: “Công Tắc nói có lý, Quản Hợi”.

Quản Hợi nghĩ Mã Dược muốn phái hắn làm tiên phong. Hắn khấp khởi mừng thầm. Hắn ưỡn ngực, lạnh lùng nói: “Có mạt tướng”.

“Thống lĩnh ba trăm thiết kỵ phòng thủ đại doanh. Không có lệnh của ta thì không được tự tiện hành động”.

“Ai da” Quản Hợi như bị dội một gáo nước lạnh. Hắn nhăn nhó nói: “Tại sao lại bắt thuộc hạ phòng thủ đại doanh? Thuộc hạ muốn làm tiên phong”.

Mã Dược cau mày. Hắn trầm giọng nói: “Đây là quân lệnh!”.

“Ồ”.

Quản Hợi đưa tay gãi đầu rồi lui xuống.

Mã Dược thở phào. Hắn quay sang nói với Quách Đồ: “Công Tắc, ngoại trừ ba trăm thiết kỵ để lại cho Quản Hợi để đề phòng sự bất trắc, cần phái thám mã điều tra trong vòng mấy trăm dặm. Đặc biệt chú ý hành động của Kế huyện. Lưu Ngu muốn gây bất lợi cho quân ta, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng quân Hán. Hắn có thể dùng quân Ô Hoàn của Hô Xích hoặc Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đóng giả làm quân Tiên Ti đến đánh lén chúng ta”.

Quách Đồ nói: “Chúa công nói rất đúng. Hạ quan sẽ đi sắp đặt mọi chuyện”.

“Công Tắc, chờ đã”.

Quách Đồ đang nặng nhọc đi ra khỏi trướng, bỗng nghe Mã Dược gọi. Hắn quay đầu lại hỏi: “Chúa công, còn chuyện gì nữa?”

Mã Dược nghiêm nghị nói: “Người Tiên Ti và Ô Hoàn có rất nhiều tay cung thiện xạ. Kỵ thám mã rất dễ bị tiêu diệt từ xa. Kha Bỉ Năng có thể tiến tới gần Trữ huyện cũng vì nguyên nhân đó. Hãy cử mỗi nhóm hai thám mã, cách nhau một khoảng cách nhất định. Một khi một người bị giết thì người còn lại có thể chạy về báo tin”.

Quách Đồ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời. Hắn vui mừng nói: “Chúa công anh minh”.

Chờ bọn Quách Đồ xoay người bước đi. Mã Dược đứng dậy, cao giọng nói: “Bùi Nguyên Thiệu nghe lệnh!”.

Bùi Nguyên Thiệu tiến lên một bước nói: “Có mạt tướng”.

“Lập tức quay về Trữ huyện, mang tất cả dầu lửa dự trữ vận chuyển tới Âm Phong Hạp cốc”.

"Tuân mệnh."

"Chu Thương."

“Có mặt”.

“Thống lĩnh một ngàn quân đi thu thập cỏ khô, cành cây khô và những vật dễ cháy để trong hạp cốc”.

"Tuân mệnh."

Thấy Bùi Nguyên Thiệu thản nhiên rời đi, Quản Hợi gãi gãi đầu, mắt hiện lên vẻ ảo não, hắn nghiêng đầu nhìn Mã Dược lúc này đã đang ngồi sau bàn, trầm tư xem bản đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.