Trong thoáng chốc tháp phá thành cao vút đã hiện ra phía trước hắn.
Mao Nhiên thản nhiên quay đầu nhìn lần cuối về hướng đại trại, trong lòng hắn thầm thốt lên: " Cao Thuận tướng quân, Mao Nhiên tuyệt đối sẽ không để người thất vọng".
Sau một khắc Mao Nhiên giục ngựa lao thẳng vào tháp phá thành phía trước.
Trung quân Lương châu.
" Cái … cái gì vậy?" Lý Nho lắp bắp nói: " Kỵ binh của Mã đồ phu muốn làm gì vậy?"
" Dùng kỵ binh trực tiếp phá tháp ư?" Quách Dĩ ngạc nhiên kêu lên: " Quá điên cuồng, chúng quá điên cuồng. Như vậy thực sự chỉ là tự sát, chỉ là tự sát mà thôi! Trời ạ. Cũng chỉ có quân đội của Mã đồ phu mới có những hành động điên cuồng như vậy".
" Oanh!"
Quách Dĩ còn chưa nói xong, trong sơn cốc vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tầng dưới cùng của tháp phá thành bị đụng mạnh ngay lập tức nứt ra. Trong lúc mảnh gỗ bay đầy trời một trọng giáp thiết kỵ nặng nề ngã xuống, thiết khôi trên đầu bung ra để lộ một khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt. Những dòng máu theo khoé miệng chảy xuống. Cú va chạm kinh thiên động địa vừa rồi đã làm ngũ tạng lục phủ của hắn vỡ nát, gân mạch đứt hết.
Trong khoé mắt sắp tắt của mình Mao Nhiên nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang ầm ầm đổ sụp xuống, rõ ràng cú va chạm đã phá huỷ tháp phá thành.
Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khoé miệng Mao Nhiên, đọng lại, trở thành vĩnh hằng, lặng lẽ không một tiếng động hai mắt Mao Nhiên khép lại, giống như ngọn lửa đang cháy bừng bừng từ từ vụt tắt, cả thế giới đang tối lại, sự sống đang dần dần mất đi.
" Oanh oanh oanh ..."
Ngay sau đó hơn mười trọng giáp thiết kỵ theo sau Mao Nhiên cũng hướng hơn mười tháp phá thành còn lại thực hiện cú va chạm tự sát. Nhưng tiếng nổ lớn vang lên không ngừng. Các tháp phá thành cao vút thi nhau đổ sụp, thân tháp nặng nề quật vào vách đá hay chụp xuống quan đạo, thoáng chốc một cơn mưa mảnh gỗ bay đầy trời.
Trung quân Lương châu.
" Cái … này …" Lý Nho giật mình kinh sợ, hai mắt hắn nhìn trừng trừng vào mười mấy cái tháp đang đổ sụp, hắn kinh hãi nói: " Sao có thể xảy ra điều này? Kỵ binh sao có thể phá tháp phá thành? Không thể nào. Tuyệt không thể nào!".
" Thật sự … chuyện này thật sự có thẻ xảy ra ư?" Quách Dĩ cơ hồ quên hết tất cả kêu lên: " Quân của Mã đồ phu đúng là lũ kỵ binh điên rồ, thật sự chúng có thể phá huỷ tháp phá thành. Ông trời ơi. Đây có phải là sự thật không?"
Đại trại của Cao Thuận.
" Toàn quân đột kích, chiếm lại đồn trại".
Cao Thuận giục ngựa, cầm thương, hét lên vang động tận mây xanh.
" Giết giết giết ~ "
Hai ngàn quân còn lại đuổi theo sau trọng giáp thiết kỵ và tám trăm khinh kỵ binh, phản kích quân Lương châu với khí thế như rời non lấp bể. Quân Lương châu vừa nãy đang mãnh liệt tấn công, lập tức binh bại như núi lở, chúng ôm đầu chạy trốn về hậu trận.
Trung quân Lương châu.
" Ách"
Lý Nho đột nhiên rùng mình. Một cục đờm không thoát ra ngoài được suýt chút nữa giết hắn chết tươi.
Đột nhiên trong lúc đó Lý Nho nhận thấy bản thân hắn đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Vốn trước kia thì nó không phải là sai lầm nhưng khi địch quân đột nhiên phản kích mãnh liệt như thế. Quân Lương châu không kịp đề phòng, tan tác như nước triều hắn mới nhận ra sai sót của mình đã biến thành một sai lầm trí mạng.
Chỉ là một sai sót nhỏ thôi.
Mặc dù quân Lương châu liên tiếp chiếm được chín đồn trại nhưng chúng lại không phá bỏ những đồn trại này. Ý định ban đầu của Lý Nho là dùng những đồn trại này làm căn cứ để tổ chức những cuộc tấn công không ngừng về phía quân Cao Thuận làm như thế thực ra không có gì là không ổn thế nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối để đến hiện tại nó trở thành sai lầm trí mạng của quân Lương châu.
Ban đêm, đại doanh quân Lương châu.
Lý Nho ảo não nhìn Quách Dĩ nói: " Ai, không ngờ trong quân Cao Thuận lại có kỵ binh khủng khiếp như vậy. Thực sự là thất sách".
Quách Dĩ hỏi: " Quân sư, làm lại tháp phá thành lần nữa thì mất bao nhiêu thời gian?"
" Mất ít nhất một tháng" Lý Nho dừng lại một lát rồi nói tiếp: " Thế nhưng Nho cho rằng làm pháp phá thành một lần nữa không phải là đối sách tốt nhất".
Quách Dĩ nói: " Xin chỉ giáo".
Lý Nho nói: " Ngay cả khi chúng ta chế tạo pháp phá thành một lần nữa. Liệu Cao Thuận có phái quân kỵ binh khủng khiếp đó đột kích ra phá một lần nữa không? Bộ binh quân ta không địch lại chúng, tháp phá thành khó tránh được lại bị phá huỷ".
Quách Dĩ thở dài nói: " Thật không ngờ hai mươi vạn đại quân Lương châu thậm chí không thể làm gì nổi Cao Thuận với dăm ba ngàn binh lính. Sỉ nhục, quả thực là sỉ nhục".
Lý Nho nói: " Chuyện đã tới nước này chỉ còn một biện pháp duy nhất".
Quách Dĩ hỏi: " Biện pháp gì?"
Lý Nho nói: " Tướng quân có thể cho quân hậu cần đi men theo bờ nam Hà Thuỷ, phá núi mở đường, mở một con đường nữa tiến vào Quan Trung. Làm như vậy dù mất nhiều thời gian nhưng có thể tránh được tảng đã cản đường Cao Thuận kia. Điều may mắn là lương thảo quân ta đoạt được từ bốn quận phụ cận kinh thành đủ để cung cấp cho hai mươi vạn đại quân. Vấn đề lương thảo không có gì phải lo".
Quách Dĩ nói: " Xem ra chỉ còn cách đó là tốt nhất".
…
Thượng huyện, dinh thự của Tả Trung Lang tướng Đoàn Ổi.
Ánh mắt Đoàn Ổi loé lên, hắn nhìn Quách Đồ nói: " Tiên sinh tới đây chẳng hay muốn làm thuyết khách?"
" Cũng không phải" Quách Đồ lắc đầu, hắn ung dung ngồi xuống, vuốt râu, thong thả nói: " Đồ tới đây không phải để du thuyết tướng quân. Thật ra Đồ tới cứu tính mạng tướng quân".
" Tiên sinh nói đùa" Giọng nói Đoàn Ổi không vui. Hắn trầm giọng nói: " Bản tướng quân đang sống rất tốt. Tại sao phải cứu tính mạng?"
" Người nào không lo xa, tất có họa gần" Quách Đồ nói: " Nếu tướng quân không nghe lời nói thật của tại hạ, sớm muộn gì tướng quân cũng bị Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho làm hại".
" Hả?" Đoàn Ổi nói: " Lời của tiên sinh là có ý gì?"
Quách Đồ nói: " Tướng quân không làm theo ý Lý Nho, không dẫn quân tới Hàm Cốc quan hội quân cùng các bộ quân Quách Dĩ, Lý Thôi. Đương nhiên hắn sẽ ghi mối hận này trong lòng. Lần này Quách Dĩ, lý Thôi đang dẫn quân tấn công quyết liệt Trường An cổ đạo. Mặc dù Cao Thuận tướng quân kiêu dũng, thiện chiến nhưng binh mã có hạn, phòng tuyến đó sớm muộn gì cũng bị công phá. Nếu như Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho có thể dẫn quân nhập quan, đoạt được Tam Phụ Quan Trung lúc đó liệu tướng quân còn có những ngày tháng an nhàn như này không?"
" Cái …này …".
Đoàn Ổi không biết phải nói gì cả.
Đoàn Ổi hiểu rõ tính cách của hai người Quách Dĩ, Lý Thôi, đều là hạng người ngang ngược, kiêu ngạo, có thù tất báo. Nếu như hai người này thực sự có thể đánh chiếm Tam Phụ Quan Trung. Chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho Đoàn Ổi.
Quách Đồ nói: " Binh mã tướng quân không quá năm ngàn quân, tướng không quá mười viên. Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Phàn Trù chỉ huy hơn mười vạn loạn quân Lương Châu. Muốn tiêu diệt tướng quân chỉ như nhấc tay. Tướng quân nghĩ sao?"
Cuối cùng sắc mặt Đoàn Ổi thay đổi, hắn cung kính nói: " Ổi ngu đần, suýt nữa làm hỏng đại sự. Hôm nay tình thế khẩn cấp. Ổi xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo".
Quách Đồ nói: " Trước đây Đổng Trác làm rối loạn triều cương. Tướng quân là người nối giáo cho giặc, đã tự cắt đứt còn đường với triều đình. Kinh Châu Mục Lưu Biểu chính là tôn thất hoàng gia, tuyệt đối không thể thu nhận tướng quân, vả lại quân Lương Châu và mười tám lộ quân Quan Đông lâu ngày, oán thù sâu đậm. Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho tướng quân. Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ có lẽ sẽ thu nạp tướng quân chỉ đáng tiếc Trương Lỗ binh ít, tướng đơn cho dù có thể thu nạp tướng quân, cũng chỉ là bảo đảm an toàn nhất thời, vẫn không phải là kế sách lâu dài".
Đoàn Ổi càng nghe càng hiểu Quách Đồ nói có lý, hắn liền vội vàng nói: " Theo tiên sinh bây giờ Ổi nên làm gì?"
Quách Đồ vuốt râu nói: " Con đường sống của tướng quân nằm ở phía tây bắc".
" Hả? Phía tây bắc?" Đoàn Ổi trầm tư suy nghĩ rồi nói: " Mã đồ phu?'
Quách Đồ ôm quyền hướng về phía tây bắc nói: " Chúa công tại hạ hùng tài đảm lược, lại là phò mã của công chúa Ích Dương, triều đình phong làm Thứ sử Lương Châu, chức cao quyền trọng. Thân phận càng vô cùng tôn quý! Văn có Giả Hủ, Thư Thụ, Quản Trữ. Võ có Mã Đằng, Cao Thuận, Phương Duyệt, Từ Hoảng, Hứa Chử, Điển Vi chư vị tướng quân, binh mã có vài vạn. Còn có Hà Sáo đất đai phì nhiêu, trải dài ngàn dặm, Lương Châu giàu mạnh, có thể từ tây bắc mà nhòm ngó Trung Nguyên. Đó là nền tảng làm nên nghiệp bá".
Đoàn Ổi nói:" Nhưng bản tướng quân nghe nói Mã đồ phu chỉ có không quá mười viên tướng, binh không quá hai vạn, là người thế cô lực mỏng. Người như thế sao có thể thành đại sự?'
Quách Đồ nói: " Binh quý hồ tinh chứ không quý hồ đa. Tuy rằng dưới trướng chúa công tại hạ chỉ có bốn, năm vạn quân nhưng tất cả đều là quân tinh nhuệ, bách chiến bách thắng. Tất cả đều có thể một địch trăm. Chẳng phải khi chúa công tại hạ trấn thủ biên cương phía bắc thường xuyên dùng binh lực yếu hơn đánh cho các bộ lạc người Tiên Ti thất bại thảm hại, không còn một mảnh giáp. Từ thời Hoắc, Vệ tới nay không có ai có thể làm như chúa công tại hạ, trấn thủ Mạc Bắc, các bộ tộc Man di phải khuất phục".
Sau khi nói một hồi Quách Đồ dừng lại một lát rồi nói tiếp: " Khi tám trăm lưu khấu tung hoành Trung Nguyên, đó thực sự là đội quân tinh nhuệ, đã đánh cho hai vạn quân trung ương của triều đình tháo chạy tán loạn. Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung được xưng là danh tướng nhà Hán, cũng đi theo vết xe đổ đó dẫn tới binh bại, bị xử chém. Nếu tướng quân tại hạ không thể làm đại sự, cho Đồ hỏi lại một câu trong thiên hạ còn có anh hùng hào kiệt nào có thể làm đại sự đây?'
" Cái…này" Đoàn Ổi do dự một lát rồi hắn thăm dò nói: " Nếu muốn bản tướng quan đầu hàng Mã đồ phu, ai da đầu hàng Mã đại nhân thì cũng được thế nhưng bản tướng quân có ba điều kiện".
Quách Đồ nói: " Xin cứ nói, đừng ngại".
Đoàn Ổi nói: " Thứ nhất quân bản bộ của bản tướng quân độc lập với quân đội của Mã Thứ Sử”.
" Có thể".
Quách Đồ đồng ý ngay không chút do dự nhưng hắn thầm lạnh lùng nghĩ đợi tới khi ngươi thật sự quy phục chúa công, thành thủ hạ của chúa công lúc đó muốn xử lý quân bản bộ của ngươi không phải sẽ dự vào một câu nói của chúa công sao? Há có thể để ngươi dùng điều kiện để ra giá. Hừ, hừ.
Đoàn Ổi lại nói: " Thứ hai, Mã đại nhân phải cam đoan sẽ cung cấp lương thảo, quân nhu, trang bị khí giới cho binh lính của bản tướng quân như các bộ quân khác. Ngoài ra phải đối xử bình đẳng như các bộ quân khác, không được cố ý gây khó khăn".
Quách Đồ giả vờ suy nghĩ một lát rồi hắn ra vẻ miễn cưỡng nói: " Cũng có thể".
Cuối cùng Đoàn Ổi nói: " Điều kiện cuối cùng, bản tướng quân muốn làm Thái Thú Vũ Đô".
Không phải Đoàn Ổi không biết tính toán. Chính bản thân hắn cũng biết hai điều kiện đầu của hắn vô cùng hà khắc. Với tình cảnh cấp bách bây giờ của Mã đồ phu, Mã đồ phu sẽ nén giận đồng ý. Khi tình hình của hắn trở lại bình thường hắn tất sẽ khai đao với Đoàn Ổi vì thế Đoàn Ổi không thể không có tính toán trước.
Tự xin trấn thủ Vũ Đô đó là Đoàn Ổi đã sắp xếp đường lui cho mình. Một khi tình hình không hay, Mã đồ phu có ý định ra tay với hắn. Hắn có thể lập tức dẫn binh chạy vào Hán Trung, đầu quân cho Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ.
Quách Đồ giả vờ nói: " Việc này vô cùng hệ trọng, tại hạ không dám tự ý làm chủ, tại hạ cần phải xin ý kiến chúa công".
Đoàn Ổi lạnh nhạt nói: " Nếu đã như vậy, thật sự xin lỗi, tiên sinh có thể phái người đi trước vào Quan Trung, xin mệnh lệnh Mã Dược đại nhân thế nhưng đại quân của Mã Đằng tướng quân phải ở lại bên ngoài Vũ Quan chờ đợi một thời gian. Thế nhưng theo tính toán của bản tướng quân nếu như Mã Đằng tướng quân không thể dẫn quân tới Trường An cổ đạo, cứu viện chỉ e Cao Thuận tướng quân sẽ không chống cự nổi".
" Ngươi" Quách Đồ giả vờ tức giận nói: " Đây là ngươi nhân cơ hội ép người".
Đoàn Ổi cười gian xảo nói: " Đồng ý hay không đồng ý tất cả đều dựa vào tiên sinh. Bản tướng quân hoàn toàn không có ý định ép buộc gì cả".
" Được" Quách Đồ cắn răng, hắn trầm giọng nói: " Tại hạ thay thế chúa công đồng ý, chỉ hy vọng tướng quân giữ lời hứa của mình".
Đoàn Ổi đưa tay ra nói: " Quân tử nhất ngôn".
Quách Đồ nặng nề vỗ vào bàn tay Đoàn Ổi, lớn tiếng nói: " Tứ mã nan truy".
Vào thời kỳ đó giai cấp sĩ tộc ngoắc tay như thế là một hiệp ước quân tử, vô cùng hữu hiệu, rất ít người làm trái với lời thề của mình. Không giống như xã hội hiện đại nhưng hiệp ước quân tử như thế sẽ sớm bị vứt vào sọt rác.
" Được" Đoàn Ổi vung tay lên, hắn lạnh lùng nói: " Người đâu?"
Ngay lập tức có hai tên thân binh đứng ra nói: " Tướng quân có điều gì phân phó?"
Đoàn Ổi nói: " Lập tức truyền lệnh Lý Mông tướng quân mở cửa quan, để binh mã của Mã Đằng tướng quân qua quan ải".
…
Cuối tháng chín, năm Kiến An thứ nhất, Hán Hiến Đế.( năm mộttrăm tám mươi tám )
Sau khi dùng sức mạnh tấn công không đánh chiếm được Vũ Quan, Quách Đồ mạo hiểm một mình tiến vào quan ải. Hắn dùng ba tấc lưỡi của mình đã thuyết phục được bộ tướng cũ của Đổng Trác, Đoàn Ổi đầu hàng. Đại quân Mã Đằng thuận lợi vượt qua Vũ Quan tiến vào Quan Trung. Trong lúc đó Mã Dược đã di rời toàn bộ dân chúng những vùng đất trù phú ba trăm dặm xung quanh Trường An. Hắn đang khua chiêng, gõ mõ di rời dân chúng ở những vùng hẻo lánh ở Quan Trung về quận Bắc Địa, Lương châu.
Tuy nhiên không đợi Mã Đằng dẫn quân tới chi viện, Cao Thuận đã rút quân quay về Quan Trung.
…
Tháng mười năm Kiến An thứ nhất Hán Hiến Đế, sau hơn hai tháng, sau khi gặp trở ngại ở Trường An cổ đạo Quách Dĩ đã cho quân mở một con đường ở nam sông Hà Thuỷ, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ngăn cản của Cao Thuận, chỉ huy hai mươi vạn loạn quân Lương châu trùng trùng điệp điệp tiến vào Quan Trung.
Thế nhưng chào đón Quách Dĩ, Lý Thôi và hai mươi vạn quân Lương châu là một Quan Trung trống rỗng. Vùng đất Quan Trung vốn là một vùng dân cư đông đúc, trù phú bây giờ đã biến thành một vùng đất hoang. Trong phạm vi ngàn dặm không có tiếng chó gà, khói bếp. Niềm khát khao quay lại Quan Trung của loạn quân Lương châu bị giáng một đòn trí mạng.
…
Trường An.
Quách Dĩ, Lý Thôi, Lý Nho, Dương Phụng, Triệu Sầm đứng lặng lẽ trên đường phố. Tất cả đều choáng váng. Nơi này vốn là đường phố phồn hoa, náo nhiệt nhất thành Trường An. Bình thường ở đây ngựa xe đông nghịt, người buôn bán nhiều như mây. Người đi lại không ngừng nhưng bây giờ khung cảnh vô cùng tiêu điều, không một bóng người.
Cả một con phố trở nên trầm lặng, thậm chí ngay cả một con chuột cũng không có.
" Người đâu?" Quách Dĩ không tin vào mắt mình kêu lên: " Dân chúng trong thành Trường An đi đâu hết rồi? Đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ toàn bộ đã bị Mã đồ phu giết hết rồi sao?"
Lý Thôi cũng kêu lên: " Các huyện Phách lăng, Dương Lăng, Bình Lăng đều như vậy, không ngờ thành Trường An cũng lâm vào cảnh này. Rốt cuộc thì nơi đây đã xảy ra chuyện gì? Quan Trung đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không có dân chúng Quan Trung, hai mươi vạn đại quân của chúng ta dựa vào cái gì để sống? Chẳng lẽ các tướng sĩ phải đi sản xuất lương thực sao?'
Nghe Lý Thôi, Lý Nho đột nhiên rùng mình một cái, hắn thất thanh kêu lên: " Độc kế! Đây chính là độc kế tuyệt hậu của Mã đồ phu!".
Quách Dĩ, Lý Thôi nghe vậy vội vã quay đầu hỏi: " Độc kế gì?"
Lý Nho thở dài nói: " Đây chính là độc kế tuyệt hậu lấy lui để tiến của Mã đồ phu".
Quách Dĩ không hiểu liền hỏi: " Cái gì là lui để tiến?'
Lý Nho thở dài nói: " Mặc dù Mã đồ phu rút khỏi Quan Trung nhưng thực tế hắn không rút khỏi Quan Trung".
Lý Thôi cau mày nói: " Quân sư sao cứ phải nói mơ hồ như vậy? Tại sao lại ăn nói lộ xộn như vậy?"
Lý Nho nói: " Nói Mã đồ phu đã rút ra khỏi Quan Trung thì đúng là quân đội của Mã đồ phu đã rút lui khỏi Quan Trung. Nói Mã đồ phu chưa rút lui ra khỏi Quan Trung là bởi vì Mã đồ phu đã đem hết dân chúng Quan Trung di rời tới Hà Sáo”.
Rốt cuộc Quách Dĩ cũng hiểu ra, hắn lắp bắp nói: " Tiên sinh nói là Mã đồ phu đã di chuyển trên một trăm vạn dân chúng Quan Trung tới Hà Sáo ư? Điều này…này có thật không?"
" Chắc chắn như thế".
Lý Nho thở dài ai oán một tiếng. Tâm trạng nguội lạnh như tro tàn.
Trước đây Lý Nho đã hiến kế cho Đổng Trác di rời toàn bộ hai trăm vạn dân chúng Lạc Dương và bốn quận phụ cận kinh thành vào Quan Trung. Đây cũng chính là mưu kế tương tự với độc kế tuyệt hậu để làm tan rã mười tám lộ quân chư hầu Quan Đông. Điều đáng tiếc là Đổng Trác chết bất ngờ, độc kế này thất bại trong gang tấc. Hắn thực sự không ngờ Mã đồ phu lại thành công trong việc thi hành độc kế này với quân Lương châu, di rời toàn bộ trăm vạn dân chúng Quan Trung vào Hà Sáo.
Đây chính là báo ứng, Câu châm ngôn của người xưa không sai chút nào.
" Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Triệu Sầm hỏi: " Trường An Tam Phụ đã thành tử địa. Đại quân chúng ta không thể ngồi đây ăn không ngồi rồi sao?'
Quách Dĩ nói: " Làm gì bây giờ ư? Dĩ nhiên tấn công Hà Sáo, đoạt lại dân chúng".
" Không được" Quách Dĩ vừa nói xong, Lý Thôi liền lên tiếng phản đối: " Mã đồ phu đã dám di chuyển dân chúng Quan Trung tới Hà Sáo hắn tất đã có kế hoạch phòng bị vẹn toàn. Hơn nữa Mã đồ phu ở Háo Sáo nhiều năm, thế lực đã ăn sâu bén rễ. Nếu quân ta tuỳ tiện tấn công, rất dễ sa vào cái bẫy của hắn. Ta thiết nghĩ hiện tại quân ta nên xuôi nam tiến vào Hán Trung. Hán Trung thịnh vượng giầu có. Chắc chắn có đủ lương thực để cung cấp cho đại quân chúng ta".
" Vào Hán Trung làm gì?" Quách Dĩ không ngờ Lý Thôi dám ngang nhiên phản đối hắn, hắn giận dữ nói: " Quân ta có hai mươi vạn đại quân, quân đội của Mã đồ phu nhiều nhất có hai, ba vạn, ưu thế chúng ta gấp mười lần. Chẳng lẽ chúng ta còn sợ không đánh thắng chúng sao?"
Khi ở Hàm Cốc quan, bởi vì có ba mươi vạn đại quân uy hiếp, vì sự sinh tồn của quân Lương châu Lý Thôi cố vì đại cục, nén giận nghe lệnh sai khiến của Quách Dĩ nhưng hiện nay đại quân đã tiến vào Quan Trung, ba mươi vạn đại quân đã bị ngăn cách bởi Hàm Cốc quan, nguy hiểm đã qua đi, Lý Thôi lập tức không muốn nghe mệnh lệnh Quách Dĩ nữa.
Quách Dĩ vừa nói xong, Lý Thôi liền lên tiếng châm biếm: " Muốn đi thì ngươi đi đi dù sao bản tướng quân cũng không đi".
" Lý Thôi, ngươi đừng ăn nói càn rỡ" Quách Dĩ tức giận nói: " Ngươi đừng quên bản tướng quân mới là chủ tướng quân Lương châu. Ngươi dám kháng mệnh?"
" Chủ tướng?" Lý Thôi lãnh đạm nói: " Quách Dĩ ngươi là cái gì mà cũng dám xưng là chủ tướng quân Lương châu?"
" Ngươi muốn chết hả?"
Quách Dĩ giận dữ hắn rút kiếm ra định chém.
" Chỉ sợ ngươi không dám" Lý Thôi không chút nhượng bộ, hắn cũng rút kiếm ra, lớn tiếng quát: " Đừng tưởng trước kia ngươi giết Phàn Trù tướng quân, người khác không biết dụng tâm của ngươi. Bây giờ ngươi lại muốn xuống tay với bản tướng quân. Hừ, hừ! Ngươi đừng tưởng bản tướng quân cũng sẽ bó tay chờ chết như Phàn Trù tướng quân. Nằm mơ!".
Nhìn thấy hai người sắp đụng binh đao, Dương Phụng, Triệu Sầm vội cuống quít khuyên nhủ.
Chỉ có Lý Nho đứng ở bên thầm lắc đầu than thở, hắn thầm nghĩ cục diện hiện tại mới thực sự bộc lộ chỗ âm độc của độc kế tuyệt hậu của Mã đồ phu. Chiêu rút để tiến này của hắn không những đã chuyển toàn bộ Quan Trung vào Hà Sáo hơn nữa hắn còn có thể làm cho hơn hai mươi vạn đại quân Lương châu tan rã trong nháy mắt, đến bờ vực của diệt vong.
Không đánh mà thắng. Đó mới là cảnh giới cao nhất của thuật dùng binh.
Không có kẻ thù hùng mạnh uy hiếp, hiện thời lại rơi vào cảnh lo lắng thiếu thốn lương thực, mâu thuẫn giữa các bộ hạ cũ của Đổng Trác sẽ nhanh chóng phát triển. Khả năng xảy ra hỗn chiến và tự lập của Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Triệu Sầm là điều không thể tránh khỏi. Chỉ e là chưa tới một năm, đạo quân hùng mạnh hai mươi vạn đại quân Lương châu sẽ tan rã hoàn toàn.
Lý Nho vốn còn có thể đưa công tử Hoàng ra áp chế dã tâm của Quách Dĩ, Lý Thôi nhưng điều đáng tiếc là ngay khi đại quân Lương châu vừa mới tiến vào Quan Trung, Mã đồ phu đã cho người tới tặng " Đại lễ". Đó là một đầu người- đầu của công tử Hoàng.
Ngay khi vừa nhìn thấy đầu của công tử Hoàng, Lý Nho liền hiểu ra sự tan rã của hai mươi vạn đại quân lương châu là không thể tránh khỏi.
Sau khi Lý Thôi, Quách Dĩ tranh cãi một hồi, tất cả buồn bực giải tán.
Ngày hôm sau Lý Thôi lặng lẽ dẫn sáu vạn quân bản bộ ra đóng ở Hoè Lý.
Mấy ngày sau, Dương Phụng, Triệu Sầm vốn cũng có ý định riêng đã rời bỏ Quách Dĩ. Dương Phụng dẫn năm vạn quân bản bộ tới Mậu Lăng. Triệu Sầm dẫn hai vạn bộ hạ cũ tới Phách Lăng. Quách Dĩ cho là do Lý Thôi xúi bẩy, Dương Phụng, Triệu Sầm mới dẫn quân bỏ đi, hắn vô cùng giận dữ chỉ huy mười vạn đại quân tới tấn công Hoè Lý.
…
Lương châu, Lũng huyện.
Phủ quan tạm thời của Mã Dược.
" Văn Hoà, liệu đầu lâu của Đổng Hoàng đã đưa tới doanh trại quân Lương châu chưa?" Mã Dược nhếch miệng cười nhạt, hắn nhìn Giả Hủ nói: " Hiện tại Lý Nho không còn khả năng vãn hồi cục diện nữa. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra. Cuộc hỗn chiến giữa các đạo quân Lương châu sẽ nhanh chóng xảy ra".
" Mặc dù Lý Nho đa mưu túc kế nhưng hắn không có nhiều danh vọng trong quân đội, chỉ e hắn không thể vãn hồi cục diện" Sau khi nói sau Giả Hủ dừng lại, ánh mắt ưu tư, hắn nhìn Mã Dược rồi nói tiếp: " Mặc dù hơn mười vạn quân Lương châu thực lực mạnh mẽ nhưng không hề đồng tâm với nhau, rất khó có thể tạo nên mối uy hiếp thực sự. Ngược lại gần một trăm vạn dân chúng mới tới Bắc Địa mới thực sự là mối phiền toái lớn".
Mã Dược cau mày hỏi: " Phiền toái gì?"
Giả Hủ lo lắng nhìn Mã Dược nói: " Chúa công có điều không biết, lúc trước Phương Duyệt tướng quân cho người tới báo hiện nay có rất nhiều di dân Quan Trung hàng ngày ăn không đủ no. Chỉ trong vòng mười ngày tháng trước đã có hơn mười vụ gian dâm và hơn mười vụ giết người. Dân chúng Quan Trung vừa mới tới Bắc Địa chưa quen thung thổ, không có kế sinh nhai, tâm trạng vô cùng bất ổn, rất dễ vượt ra ngoại sự khống chế".
Mã Dược cau mày nói: " Vậy trước hết hãy tìm việc cho bọn họ làm. Không thể để cho bọn họ nhàn rỗi như vậy".
Giả Hủ cười gượng nói: " Hủ cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng có gần một trăm vạn dân chúng Quan Trung di dời tới Bắc Địa ( thực ra chỉ có hơn bảy mươi vạn, Mã đồ phu không có đủ điều kiện và thời gian tiến hành tổng điều tra dân cư ). Tráng niên có thể lao động có hơn ba mươi vạn. Chúng ta có thể tìm đâu ra nhiều việc cho bọn họ làm?"
Mã Dược ưu tư một lúc sau cùng hắn giận dữ nói: " Không phải Thư Thụ rất am hiểu nội chính sao? Tại sao bây giờ hắn còn chưa tới?"
" Chúa công!" Mã Dược vừa nói xong đã thấy Điển Vi vội vã đi vào hắn lớn tiếng nói: " Thư Thụ tiên sinh cầu kiến".
" Hả?" Mã Dược nghe vậy vui mừng nói: " Mau mau cho mời".
Thư Thụ vâng lệnh từ Háo Sáo chạy cả ngàn dặm tới Lương châu. Trên mặt còn đầy bụi đường, hắn còn chưa kịp tắm rửa, nóng lòng chạy tới phủ quan của Mã Dược, hắn nhìn Mã Dược vái chào, kính cẩn nói: " Thụ tham kiến chúa công".
Mã Dược phất tay nói: " Tắc Chú, miễn lễ".
Thư Thụ dùng ống tay áo lau mồ hôi trán và nói: " Chúa công, trên đường tới Lương châu, Thụ đã nghĩ ra một kế sách lưỡng toàn. Vừa có thể giải quyết hữu hiệu vấn đề nhàn cư của trên trăm vạn lưu dân ( sau khi di rời tới Bắc Địa an toàn, lập tức trở thành lưu dân ) vừa có thể làm ra cho chúa công một vạn khoảnh ruộng tốt".
"Hả?" Mã Dược vui vẻ hỏi: "Biện pháp gì?"
Thư Thụ nói: "Lập tức tổ chức dân phu đào kênh mương, để dân chúng lao động đổi lấy lương thực. Xét thấy không thể để số lượng dân chúng khổng lồ như vậy nhàn rỗi. Ngoài Tần Cừ, Hán Cừ ( kênh dẫn nước ) chúng ta mở thêm một mạng lưới càng nhiều, càng sâu, càng dài kênh dẫn nước càng tốt. Thụ đã tính toán cần khoảng ba mươi vạn dân phu".
"Hay!" Mã Dược vui mừng nói: "Tắc Chú rất giỏi nội chính. Quả nhiên không hổ danh, Tắc Chú có thể giải quyết dễ dàng vấn đề khó khăn làm cho Văn Hoà thúc thủ vô sách".
Thần sắc Giả Hủ vẫn tự nhiên. Thần sắc Thư Thụ không tốt lắm.
Thư Thụ nói tiếp: "Chúa công còn có thể động viên người già, con trẻ, nữ nhân khai khẩn điền địa từ giờ tới mùa xuân sang năm có thể tạo nên mấy vạn khoảng ruộng tốt. Đợi đến khi thu hoạch xong vụ lúa nước cùng tiểu mạch đầu tiên. Trăm vạn di dân đã có thể tự túc lương thực, không cần quân lương của Hà Sáo cứu trợ nữa".
"Diệu kế!" Giả Hủ kích động nói: "Kể từ bây giờ chỉ trong không đầy hai năm bình nguyên Bắc Địa sẽ trở thành một vựa lúa lớn, có thể không ngừng cung cấp vô số quân lương. Lần sau khi tấn công Quan Trung, Hán Trung và Quan Đông. Lương thực ở Bắc Địa đủ để cung cấp quân lương, không cần phải vận chuyển lươpng thảo từ Hà Sáo tới Lương châu nữa".
"Ừ" Mã Dược gật đầu nói: "Tắc Chú, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là Biệt Giá Lương châu, phụ trách nội chính, mọi vịêc lớn nhỏ do ngươi xử lý".
Thư Thụ ôm quyền, cung kính nói: "Thụ lĩnh mệnh".
Lạc Dương, phủ đệ của Lữ Bố.
Lữ Bố đang ngồi buồn bực uống rượu giải sầu. hực sự Lữ Bố có lý do để buồn bực. Nếu muốn nói đệ nhất công thần trong việc diệt trừ Đổng Trác thì không phải Lữ Bố hắn thì còn ai vào đây nữa nhưng tất cả mười tám lộ chư hầu Quan Đông đều được Thiên Tử phong thưởng, duy chỉ có Lữ Bố hắn là bị lãng quên, không được ai nhắc tới.
Ban đầu khi du thuyết Lứ Bố quay giáo, Vương Doãn đã từng đồng ý với Lữ Bố sau khi thành công triều đình sẽ phong hắn làm Phiêu Kỵ tướng quân nhưng khi thời gian đã lâu như vậy Vương Doãn lại làm như ông ta đã quên mất việc đó. Suốt mấy tháng nay Vương Doãn không hề đả động tới việc này. Điều làm Lữ Bố không thể nuốt trôi đó chính là ngay cả Lưu Bị cũng được phong chức Ti Đãi Giáo uý.
Lưu Bị chủ trì quân vụ kinh đô Lạc Dương và vùng phụ cận. Không phải Lữ Bố phải nghe lệnh Lưu Bị là gì?
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, Điêu Thuyền uốn éo đi vào đại sảnh, cười tươi như hoa nói với Lữ Bố: "Tâm tình tướng quân không tốt, hãy để thiếp ca múa giải khuây cho tướng quân nha?"
"Ừ",
Lữ Bố khẽ gật đầu, Điêu Thuyền liền nhẹ nhàng lay động thân hình thon thả của mình, bắt đầu nhảy múa.
Lữ Bố dùng đũa trúc đánh nhịp, khẽ ngâm nga. Điêu Thuyền múa xong một điệu vũ, tâm tình Lữ Bố thoải mái hơn nhiều. Dục vọng bộc phát, Lữ Bố liền đưa tay kéo thân hình đầy đặn, mềm mại của Điêu Thuyền vào lòng mình, hắn đặt Điêu Thuyền ngồi trên đùi mình, kiều đồn tròn căng của Điêu Thuyền đặt ngay ở giữa hai đùi Lữ Bố. Mị thuật sở trường của Điêu Thuyền lập tức phát huy hiệu quả, làm dục hoả trong người Lữ Bố bốc lên ngùn ngụt.
Lữ Bố vén y phục rực rỡ của Điêu Thuyền lên, hai tay Lữ Bố ôm lấy kiều đồn trắng như tuyết của Điêu Thuyền, hắn đang định âu yếm Điêu Thuyền một hồi thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng của tên thân binh: "Tư Đồ đại nhân tới".
"Phụ thân?".
"Nhạc phụ đại nhân?".
Điêu Thuyền, Lữ Bố cuống quít buông nhau ra, Điêu Thuyền vội sửa lại mái tóc rối bù cùng trang phục. Nàng quay đầu lại liếc lẳng lơ liếc nhìn Lữ Bố làm cho Lữ Bố hồn phi phách tán rồi mới uyển chuyển bước đi. Lữ Bố đưa mắt nhìn thân hình mềm mại, hấp dẫn mê người của Điêu Thuyền biến mất sau bức bình phong, khẽ thở dài như mất mát điều gì rồi mới sửa sang lại áo sống.
Lát sau Vương Doãn nhanh nhẹn đi vào.
Lữ Bố vái chào Vương Doã nhưng hắn cố ý không nhìn mặt Vương Doãn, hắn lạnh nhạt nói: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân".
Nhìn thấy sắc mặt của Lữ Bố, Vương Doãn há có thể không hiểu tâm tư của Lữ Bố sao?
Lúc ấy Vương Doãn mới thở dài nói: "Có phải trong lòng Phụng Tiên oán giận vi phu không giữ lời, chưa từng thuyết phục Thiên tử phong cho con làm Phiêu Kỵ tướng quân không?"
Lữ Bố nói: "Tiểu tế sao dám".
"Ai, vi phu há không hiểu tâm tư của con sao?" Vương Doãn nói: "Nhưng Phung Tiên không biết vi phu vẫn chưa thuyết phục Thiên Tử sắc phong cho con làm Phiêu Kỵ tướng quân là chỉ muốn tốt cho con thôi".
"Vì tốt cho tiểu tế?" Lữ Bố ngạc nhiên hỏi: "Xin chỉ giáo".
Vương Doãn nói: "Phụng Tiên có biết vì sao Lưu Bị có thể được phong chức Ti Đãi giáo uý, chỉ huy quân sĩ lưu thủ Lac Dương không?"
Lữ Bố nói: "Tiểu tế sao có thể biết cái gã đan hài cỏ Lưu Bị vì sao có thể được phong chức Ti Đãi giáo uý chứ?"
"Nguyên nhân chính là Lưu Bị là gã đan hài cỏ, không tài, không đức vì vậy mới phong cho hắn làm chức Ti Đãi Giáo uý, để hắn ở lại trấn thủ Lạc Dương" Vương Doãn nói: "Nếu để Phụng Tiên làm cái chức Ti Đãi Giáo uý kia cũng chỉ là hại Phụng Tiên mà thôi. Mười tám lộ chư hầu Quan Đông đều là hạng người có dã tâm mạnh mẽ. Chúng có thể ngồi yên nhìn Phụng Tiên hùng cứ Lạc Dương, uy hiếp Thiên Tử, sai khiến chư hầu không?'
"Cái này" Lữ Bố chợt hiểu nói: "Thì ra là như vậy".
Vương Doãn nói: "Thế nhưng hôm nay vi phu có một tin tốt muốn nói cho con".
"Hả? Tin tốt lành gì?"
Vương Doãn nói: "Triều đình mới nhận được cấp báo của Duyện Châu, giặc Khăn vàng Thanh Châu khởi binh, trăm vạn tặc binh đánh vào Duỵên Châu. Duyện Châu Mục Lưu Đại chỉ huy đại quân chinh phạt, không ngờ bị tặc binh đánh đại bại, bản thân Lưu Đại cũng trúng mấy mũi tên, chết trong loạn quân. Vi phu đã dâng biểu tấu xin Thiên Tử phong Phụng Tiên làm Thứ Sử Duyện Châu, chỉ huy binh mã bình định giặc Khăn vàng'.
Lữ Bố nghe vậy hắn vui vẻ hỏi: "Nhạc phụ đại nhân nói thật không?"
"Thật" Vương Doãn vuốt râu mỉm cười nói: "Vi phu sao có thể đùa giỡn với con".
Hoàng cung, Tẩm cung của Hà Thái hậu.
Hà Thái hậu khẽ chỉ cánh tay ngọc vào Lưu Bị nói: "Mời Hoàng thúc ngồi".
Lưu Bị ôm quyền cúi dạp người vái lạy, cung kính nói: "Tạ ơn Thái hậu".
Hà Thái hậu cười quyến rũ, đôi mắt đẹp yêu kiều liếc nhìn Lưu Bị rồi nói: "Hoàng thúc là dòng dõi Hoàng thất, giống như người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy'.
Lưu Bị ôm quyền nói: Bị nào dám không tuân lệnh".
Hà Thái hậu che miệng cười, bà ta chợt nhớ ra việc chính liền nghiêm mặt nói: " Hoàng thúc nói vậy chắc đã biết giặc Khăn vàng Thanh Châu nổi loạn, Duyện Châu Mục Lưu Đại thua trận, bị giết. ".
Lưu Bị nói: "Bị đã biết".
Hà Thái hậu nói: "Theo Hoàng thúc nên phái ai đi thảo phạt?"
Lưu Bị nói: "Quốc sự trong đại, xin Thái hậu quyết định".
Hà Thái hậu khẽ gật đầu, hiển nhiên bà ta rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Bị, bà ta liền đem suy nghĩ trong lòng giãi bày, hỏi Lưu Bị: "Trước kia khi mười tám lộ chư hầu Quan Đông tiến vào Lạc Dương, mười bảy lộ chư hầu suốt ngày chỉ ở Lạc dương uống rượu, ca hát, chỉ có Thái Thú Đông Quận Tào Tháo dẫn quân đuổi theo loạn quân Lương châu. Trong lúc khó khăn mới biết trung thần. Ai Da nghĩ nên phong Tào Tháo làm Duyện Châu Mục, dẫn quân bình định, Hoàng thúc nghĩ có thoả đáng không?"
Lưu Bị nói: "Thoả đáng".
Hà Thái hậu nói: "Tư Đồ đại nhân đã dâng biểu xin lập Lữ Bố là Duyện Châu Mục. Việc này Ai Da không tiện nói với ông ấy. Vậy xin phiền Hoàng thúc tới phủ Tư Đồ, giải thích mọi chuyện với Vương Doãn đại nhân".
Lưu Bị nói: "Bị xin lĩnh mệnh".
Tại dinh của Lữ Bố.
Vương Doãn cùng Lữ Bố đang nói chuyện vui vẻ thì chợt có tên lính vào bẩm báo: “ Có giáo úy Lưu Bị cùng nghĩa đệ là Quan Vũ, Trương Phi xin gặp ạ.”
Lữ Bố sai người dẫn ba anh em Lưu Bị vào phòng khách, cùng gặp Vương Doãn.
Lưu Bị ôm quyền kính lễ: “ Đêm khuya mạo muội đến quấy rầy, thật là thất lễ.”
Lữ Bố cũng ôm quyền mà đáp: “ Lưu Bị đại nhân không cần phải khách khí, mời ngồi”
Mọi người phân theo chủ khách ngồi xuống. Lữ Bố sai người dâng trà cho anh em Lưu Bị. Lưu Bị định mở lời thì đột nhiên Quan Vũ cất lời hỏi Lữ Bố: “ Tôi nghe nói, Lữ Bố tướng quân có người thiếp yêu là Điêu Thuyền, là con gái của Tư đồ đại nhân, xinh đẹp như hoa thật là đáng ngưỡng mỗ, xin gọi cho chúng tôi được diện kiến”
Lưu Bị lấy tay ôm trán ,thầm nghĩ thật là thất sách.
Quan Vũ cả văn lẫn võ, mười phần giỏi giang. Quan Vũ vốn là con em một nhà giàu ở Giải Lương Hà Đông, tên chữ là Trường Sanh,vì tranh chấp nổi giận mà giết người, nên phải đổi tên thành Vân Trường mà tránh nạn, bán táo kiếm sống qua ngày ở Trác Quận, sau được cùng Lưu Bị ,Trương Phi kết nghĩa anh em. Hôm nay, ba người cùng đến gặp Lữ Bố, chủ ý quyết không phải chỉ muốn được diện kiến người đẹp Điêu Thuyền.
Quan Vũ vừa dứt lời thì Lữ Bố lập tức biến sắc, khi có khách ,chủ nhân thường cho gọi ái thiếp mời rượu. Đấy là khi chủ nhân muốn. Nay Quan Vũ lại phản khách vi chủ, chủ động yêu cầu được diện kiến yêu thiếp của Lữ Bố thì thật là không phải.
Vương Doãn thấy Lữ Bố khó xử liền cuống quít giảng hòa nói: “ Phụng Tiên, nên mời ra vậy.”
Thấy Vương Doãn lên tiếng. Lữ Bố đành hạ nộ khí trong lòng, nói với tên gia đinh đứng trước bình phong: “ Mau đi gọi nhị phu nhân đến đây gặp mặt Lưu Bị đại nhân.”
Gia đinh lĩnh mệnh đi, trong chốc lát, Điêu Thuyền yểu điệu bước vào phòng.
Quan Vũ nhìn thấy Điêu Thuyền, liền ngây ra như bị sét đánh, đôi mắt phượng hẹp dài toát ra thần sắc khó nói thành lời. Lữ Bố bên cạnh trông thấy trong lòng không khỏi giận dữ mà hừ một tiếng. Quan Vũ không nhận ra, vẫn chằm chằm nhìn Điều Thuyền, đầy vẻ si mê.
Lưu Bị vội vàng ho vội một tiếng nói: “ Bị phụng ý chỉ của hoàng hậu,nên có việc quan trọng muốn tìm Lữ Bố tướng quân để cũng thương nghị, vừa lúc có Tư đồ đại nhân ở đây, xin ở lại cùng bàn bạc có được không?
Lữ Bố cố dằn lửa giận xuống hỏi: “ Chuyện gì?”
Lưu Bị nói: “ Thứ sử Tịnh châu Trương Tể thuộc hạ cũ của Đổng Trác có dấu hiệu chuẩn bị động binh, thái hậu định cử Lữ Bố tướng quân làm thái thú Hà Đông, dẫn quân giữ An Ấp, chống đỡ Trương Tể, chẳng hay ý tướng quân thế nào?”
“ Gì?”
“ Cái gì?”
Lưu Bị vừa dứt lời. Lữ Bố, Vương Doãn đều ngạc nhiên, biến sắc.
Lưu Bị ngạc nhiên hỏi: “ Có gì không ổn sao?”
Vương Doãn cau mày đáp: “ Huyền Đức đại nhân có điều chưa biết. Chẳng là hôm qua,lão phu đã khởi tấu với thái hậu, xin Phụng Tiên đảm nhiệm chức Duyện Châu mục,để bình định bọn loạn quân Khăn Vàng ở Thanh Châu. Thái thú Hà Đông, e rằng phải chọn người khác thôi.”
“ Chuyện Duyện Châu mục, thái hậu đã có ý cử thái thú Tiếu quận Tào Thao đảm nhận. Việc này e khó có thể thay đổi được rồi”.Lưu Bị nói.
“ Cái gì”.Vương Doãn thất thanh: “ Lại có việc này sao?”.
Lữ Bố nghe vậy thất vọng nói: “ Nhạc phụ đại nhận,chuyện sao lại vậy?”. T
Nét mặt Vương Doãn cực kỳ khó xử nhìn hai bên than : “ Cái này, cái này .... ta cũng không rõ”
Tháng giêng năm Kiến An thứ hai thời Hán hiến đế ( tức năm một trăm tám chin sau công nguyên ), triều đình chính thức sắc phong Tiếu quận thái thú Tào Tháo nhậm chức Duyện Châu mục, xuất quân thảo phạt quân phản loạn Khăn Vàng ởThanh Châu. Đồng thời bổ nhiệm Hổ Bí trung lang tướng Lữ Bố làm thái thú Hà Đông, dẫn tám ngàn thuộc hạ ra đóng quân, đề phòng thứ sử Tịnh Châu Trương Tể.
Cùng tháng đó.
Mã Dược dâng biểu lên triều đình. Tấu xin Mã Đằng làm thứ sử Lương Châu, Thư Thụ làm Lương Châu biệt giá, Phó Tiếp tiếp tục làm Vũ Uy thái thú. Pháp Chính làm thái thú Trương Dịch, trông coi ba quận Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng. Từ Hoảng làm thái thú Hán Dương. Phương Duyệt làm thái thú Lũng Tây, Hàng Tương làm thái thú Vũ Đô, Cao Thuận đảm nhận thái thú hai quận Bắc Địa, An Định.