Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 218: Q.2 - Chương 218: Mã Dược muốn làm gì?




Chỉ trong chốc lát toán kỵ binh kia đã đánh tới nơi, vây chặt hắn và hơn mười tên thân kỵ.

Tào Tháo thầm thở dài. Hắn không ngờ mình lại chết ở chỗ này.

" Vị … này chính là Tào Tháo đại nhân?"

Tào Tháo đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên bên tai hắn vang lên một âm thanh trong trẻo, Tào Tháo nghe vậy vội mở mắt ra nhìn thì thấy trước mặt có một viên tiểu tướng trẻ tuổi oai hùng, áo bào trắng, áo giáp trắng, tay cầm ngân thương, mặt trắng như ngọc, mắt như lang tinh. Hiển nhiên đó chính là Triệu Vân người đã đánh tung một kích của Lữ Bố cứu mạng Công Tôn Toản.

" Triệu Vân tướng quân!" Tào Tháo biết cái mạng già của hắn đã được cứu, hắn không khỏi vui mừng quá đỗi hỏi: " Tại sao tướng quân lại ở đây?"

Triệu Vân ngồi trên lưng ngựa, hoành thương, chắp tay nói: " Mạt tướng phụng mệnh Công Tôn đại nhân ( không phải chúa công ) chỉ huy tám trăm quân bạch mã cùng Mã Đằng tướng quân tới đây trợ giúp đại nhân. Không ngờ đại quân vừa rời khỏi Thằng Trì đã nghe nói đại nhân chiến bại, quân bản bộ hầu như mất hết. Mã Đằng tướng quân cùng Quách Đồ tiên sinh e đại nhân gặp nạn nên đem binh tới cứu”.

" Mã Đằng? Quách Đồ?"

Tào Tháo nghe vậy thoáng rùng mình, trong đầu hắn không khỏi nhớ tới trận chiến Dĩnh Xuyên, trên ngọn núi nhỏ và sắc mặt dữ tợn, lạnh lẽo của Mã Dược. Mã Đằng là tộc thúc của Mã Dược. Quách Đồ là tâm phúc của Mã đồ phu. Có đánh chết Tào Tháo cũng không tin, Mã Đằng và Quách Đồ có hảo tâm. Nếu hắn thực sự theo Triệu Vân tới trung quân của Mã Đằng, chỉ e đầu hắn sẽ lập tức rơi xuống đất. Sao hắn còn cơ hội sống sót nữa đây?

" Nếu đại nhân không sao, xin mời theo mạt tướng quay về gặp Mã Đằng tướng quân, có được không?" Triệu Vân lại nói: " Trước khi đi Quách Đồ tiên sinh dặn đi dặn lại nếu gặp được đại nhân bình an vô sự thì kiểu gì cũng phải mời đại nhân tới trung quân".

" Ai, cái .. này … a, a".

Táo Tháo nói quanh co, đôi mắt nhỏ đảo liên tục, hắn khổ tâm tìm kế thoát thân.



Quách Dĩ, Lý Thôi dẫn quân đuổi giết Tào Tháo thấy phía trước có quân Quan Đông đánh tới, hơn nữa trời sắp tối. Quách Dĩ, Lý Thôi e sợ có quân mai phục liền dẫn quân quay về Hàm Cốc quan. Quách Đồ chặn hỏi mấy tên tàn quân của Tào Tháo mới biết Tào Tháo đã đại bại, quân bản bộ Tào Tháo hầu như mất hết. Bản thân Tào Tháo cũng không biết đang ở đâu, có khi đã chết.

Lúc này Quách Đồ mới chia tám ngàn quân thành mười đội do các tiểu giáo chỉ huy phân đi khắp nơi tìm kiếm.

Triệu Vân phụng mệnh tới đây cũng xin đi. Quách Đồ không nỡ cự tuyệt cũng đành phải đồng ý.



Thắng Trì, Mã Đằng đại trướng.

Sau một hồi nhẫn nhịn rốt cuộc Mã Đằng không nhịn được nữa, hắn hỏi Quách Đồ: " Tiên sinh, Đằng không hiểu một chuyện".

Quách Đồ nói: " Tướng quân đừng ngại".

Mã Dược nói: " Nếu như là xuất binh ra Hàm Cốc quan để kiềm chế loạn quân Lương châu, để cho Bá Tề tranh thủ thời gian bình định Lương châu và Quan Trung. Vậy nên phải mau chóng tiến quân tấn công Hàm Cốc quan mới đúng, vì sao lại quay lại hạ trại ở Thằng Trì. Hơn nữa còn phái tất cả binh lính để tìm một Tào Tháo còn không biết sống chết thế nào mà cnhúng ta phải huy động nhiều người như vậy sao?"

" Không tội gì phải huy động binh lính?" Quách Đồ đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Mã Đằng. Trong mắt hắn toát ra vẻ âm lạnh làm người khác phải khiếp sợ, hắn trầm giọng nói: " Nếu như ban đầu tướng quân biết chúa công nói gì ở Dĩnh Xuyên. Nếu như tướng quân biết Tào Tháo là hạng người nào, tướng quân cũng sẽ nghĩ như thế".

" Hả?" Mã Đằng hỏi: " Bá Tề đã nói gì ở Dĩnh Xuyên? Tào Tháo là hạng người nào?"

" Tào Tháo là người kiêu hùng" Quách Đồ lãnh đạm nói: " Ban đầu ở Dĩnh Xuyên chúa công vốn cũng có cơ hội giết chết hắn, đáng tiếc đã thất bại trong gang tấc. Lúc đó Đồ ở ngay bên cạnh chúa công. Đồ còn nhớ rõ sau khi không giết chết được Tào Tháo như ý muốn, chúa công đã ngửa mặt lên trời than rằng nếu như không thể giết chết tào Tháo, sau này chỉ e không còn cơ hội nữa".

" Xịt" Mã Đằng hít một hơi thật sâu, hắn vội hỏi: " Nói như thế tiên sinh chia binh ra làm mười đường, đi khắp nơi tìm kiếm Tào Tháo không phải vì cứu Tào Tháo mà vì muốn giết hắn ta".

" Dĩ nhiên!" Quách Đồ lộ ra sát khí, hắn dữ tợn nói: " Ngoại trừ Triệu Vân, Đồ đã ra nghiêm lệnh cho các tiểu giáo chỉ huy. Một khi tìm được Tào Tháo, không cần phải nói gì hết, cứ chém đầu hắn".

" Cái này" Mã Đằng nhíu mày nói: " Làm như vậy chỉ e không ổn lắm. Dù sao chúng ta cũng là liên minh với nhau".

" Liên minh? Chúa công đã nói trên đời này vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà không bao giờ tòn tại cái gọi là liên minh" Quách Đồ lãnh đạm nói: " Muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa quân ta hoàn toàn có thể giết chết Tào Tháo rồi giá hoạ cho loạn quân Lương châu, nói Quách Dĩ, Lý Nho đã giết chết Tào Tháo. Tướng quân nghĩ sao?"

" A!".

Mã Đằng khẽ thở dài, lặng im không nói gì.



Thâm sơn Mật Ma Trung.

Triệu Vân lại khuyên nhủ Tào Tháo: " Đại nhân, nơi này là thâm sơn, rừng rậm, bất kỳ lúc nào cũng có loạn quân Lương châu đuổi giết tới. Tại sao đại nhân không theo mạt tướng hồi doanh?"

Bởi vì Triệu Vân là đội trưởng đội thân binh của Công Tôn Toản, không phải là tâm phúc của Mã Dược. Cái này chính là biết người, biết mặt, không biết lòng. Để tránh để lộ tin tức, Quách Đồ chỉ dám phân phó Triệu Vân sau khi tìm được Tào Tháo liền đưa ngay về quân doanh vì thế Triệu Vân cũng không biết ý đồ thực sự của Quách Đồ khi mời Tào Tháo tới quân doanh.

" Ai da".

Trong khi Triệu Vân đang thúc giục thì Tào Tháo vô cùng nhanh trí, hắn đột nhiên cắn mạnh vào dầu lưỡi mình, lập tức máu tươi từ miệng phun ra, hắn co quắp ngã xuống đất.

" Chúa công!".

Mười tên thân kỵ bên cạnh Tào Tháo vội vàng tiến lên đỡ Tào Tháo dậy.

Triệu Vân cũng cuống quít nhảy xuống ngựa, hắn ân cần hỏi: " Tào Tháo đại nhân, ngài làm sao vậy?"

Hai tay Tào Tháo ôm trán, hắn đau đớn nói: " Tướng quân không biết chứ từ khi còn nhỏ Tháo đã bị một vết thương nặng ở đầu, từ đó thành chứng đau đầu. Nếu thân thể không khoẻ mạnh, chứng đau đầu sẽ lập tức phát tác. Đau nhức vô cùng. Đau đến chết đi được. Ai da, ta đau quá, ta đau quá".

Không chỉ có kêu rên, Tào Tháo còn ra vẻ đau đớn đập đầu xuống đất, âm thanh phát ra thình thịch.

Triệu Vân vội la lên: " Ở nơi hoang vắng này lấy đâu ra lang trung bây giờ?"

Đôi mắt nhỏ của Tào Tháo hiện lên vẻ gian xảo rất khó phát hiện, hắn nhìn Triệu Vân nói: " Tháo chỉ là một quận thủ, chết cũng không đáng tiếc, còn có mười thân kỵ, có điều loạn quân Lương Châu tàn ác, bất nhân. Nếu như để chúng trốn về Quan Trung, chỉ e chúng lại ức hiếp dân chúng, làm loạn Tam Phụ. Triệu Vân tướng quân hãy dùng kỵ binh mau truy đuổi chúng. Đừng để ý tới Tháo".

Triệu Vân cảm động, hắn ngồi trên lưng ngựa, hoành thương, ôm quyền nói: " Đại nhân coi nhẹ sự sống chết, trọng đại nghĩa. Tuy bản thân đang lâm vào hiểm cảnh vẫn không quên tai hoạ của lê dân. Đạo đức của ngài làm người khác phải kính nể, Vân tuy bất tài nhưng cũng không thể ngồi nhìn bậc hiền thần như đại nhân rơi vào tay loạn quân Lương Châu. Thôi được, xin đại nhân mau lên ngựa, mạt tướng sẽ hộ tống ngài quay về Lạc Dương".

" Ai" Ban đầu Tào Tháo ngạc nhiên sau đó hắn vui mừng nói: " Vậy xin đa ta Triệu Vân tướng quân".



Hoàng cung Lạc Dương, Đức Dương điện.

Văn võ bá quan và mười tám lộ chư hầu hô vạn tuế ba lần sau đó phân ngồi sang hai bên.

Vương Doãn nháy mắt, Thái Ung hiểu ý vội trình tấu: " Khải bẩm Bệ hạ, khải bẩm Thái hậu. Thần cho là mười tám lộ quân Quan Đông có công đánh dẹp Đổng Trác, đương nhiên phải phong thưởng vì để tránh sơ sót các lộ chư hầu đều tự bẩm tấu công lao của mình trên điện. Thế nhưng trước đó nên đề cử một người đảm dương chức vị Đại tướng quân, đóng quân ở Lạc Dương, ổn định lòng người".

Thái vừa dứt lời Thái hậu đang buông rèm nhiếp chính còn chưa lên tiếng, Thái Thú Thượng Đảng Trương Dương, một kẻ vũ phu không đếm xỉa gì tới lễ nghi triều đình. Hắn tiến ra trước điện, không quỳ xuống, đứng dưới điện lớn tiếng nói: " Thần cho là Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu anh tài tuyệt thế, công lao chói lọi, có thể đảm đương chức vị Đại tướng quân đương triều".

Trương Dương vừa nói xong lập tức trên cung điện vang lên những tiếng ồn ào.

Thái Thú Đông Quận Kiều Mạo là người đầu tiên bước ra, lớn tiếng phản đối: " Đại tướng quân là người thống soái binh mã thiên hạ, là trụ cột của non sông, xã tắc, thân phận không thể coi thường. Không phải là người tài đức, quân công trác tuyệt, không thể trở thành Đại tướng quân. Dù Viên Thiệu xuất thân danh môn, là minh chủ liên quân Quan Đông nhưng còn trẻ tuổi, chưa được mọi người tin phục, chỉ e khó đảm nhiệm nổi".

Trương Dương tức giận nói: " Vậy theo Kiều đại nhân người nào có thể đảm nhận chức vụ đó?"

Kiều Mạo đáp: Hạ quan cho là Duyện châu Mục Lưu đại nhân đức cao vọng trọng, có nhiều quân công có thể làm Đại tướng quân".

Kiều Mạo vừa dứt lời, Thái Thú Trường Sa Tôn Kiên bước ra lớn tiếng nói: " Lưu lão hủ sao có thể đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân? Thứ Sử Dương châu Viên Thuật đại nhân là anh hùng cái thế. Danh vọng vang khắp bốn bể, vạn dân chúng kính phục. Chẳng lẽ còn có người người phù hợp hơn Viên Thuật đại nhân để đảm nhiệm chức Đại tướng quân?"

Tôn Kiên vừa nói xong Viên Thuật cảm thấy lâng lâng mà Duyện Châu Mục Lưu Đại thì tức giận đến tái mặt.

Tôn Kiên vừa nói xong Thái Thú Quảng Lăng Trương Siêu đứng ra phản đối: " Nếu nói về danh vọng trong thiên hạ, vạn dân kính ngưỡng, còn có ai có thể sánh được với Thứ Sử Từ châu Đào Khiêm đại nhân? Từ Khiêm đại nhân đảm nhận chức Thứ Sử Từ châu, dân chúng an cư lạc nghiệp, bọn trộm cướp nghe tiếng bỏ chạy. Từ châu là quận dân chúng thấy của rơi không nhặt, đêm ngủ không đóng cửa. Có thể nói là thái bình thịnh thế".

Tôn Kiên phản đối: " Tuy rằng Đào Khiêm đại nhân là người hiền lương nhưng lại không có quân công. Sao có thể đảm nhiệm chức Đại tướng quân?"

Thái Thú Hà Nội Vương Khuông nói: " Nếu bàn về quân công, trong mười tám lộ chư hầu Quan Đông còn có ai có thể sánh với Thứ Sử Ký châu Hàn Phức đại nhân? Hàn Phức đại nhân từng hỗ trợ Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung nhị vị tướng quân diệt trừ giặc khăn vàng Trương Bảo Trương Giác, Trương Lương, đã giao tranh nhiều lần với Hắc sơn tặc. Đây mới thực sự là quân công chân chính, chứ không như một số người chỉ dựa danh tiếng của tổ tiên để tìm kiếm danh vọng". a

Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu đột nhiên giận dữ quát lên: " Vương Khuông, ngươi đừng hiếp người quá đáng".

Vương Khuông bình thản nói: " Hạ quan chỉ xét việc theo sự thực. Nếu có chỗ nào mạo phạm. Xin được tha thứ".

Thấy mười tám lộ quân Quan Đông rơi vào tình cảnh hỗn loạn tranh chấp với nhau, mắt Vương Doãn hiện lên vẻ lạnh lùng. Mọi chuỵên đã đúng như dự liệu của ông ta. Diễn biến đã chuyển sang có lợi cho triều đình. Chức vị Đại tướng quân chỉ có một. Có thể nói đã có mấy chư hầu thèm thuồng chức quan đó.

Tranh cãi thì cứ việc tranh cãi. Cuối cùng không ai có thể đảm nhận chức vị đó. Kết quả là không để người khác chiếm tiện nghi.

Con người đôi khi vô cùng thông minh, đôi khi lại vô cùng ngu xuẩn. Luôn làm ra những chuyện tổn hại cho người khác và cho chính mình.



Lương châu.

Đại trướng trung quân của Vương Uyên.

Đại tướng quân Xa Sư quốc Mục Tát Hãn bước nhanh vào, hắn lớn tiếng nói: " Trưởng Sử đại nhân, thám mã vừa hồi báo cách đây năm mươi dặm về phía nam có hai toán quân đang giao tranh quyết liệt. Hình như là quân đội của Mã đồ phu đáng tấn công một đội vận lương".

" Đội vận lương?" Vương Uyên biến sắc nói: " Lẽ nào đó là đội vận lương do Diêm Ôn đại nhân phái đi?"

Mục Tát Hãn nói: " Đại nhân, chúng ta có phái binh cứu viện không?"

Vương Uyên nói: " Chỉ sợ đây là quỷ kế của Mã đồ phu".

Mục Tát Hãn nói: " Có thể là quỷ kế gì?"

" Báo …" Vương Uyên đang do dự thì có một tên tiểu giáo bước vội vào hắn lớn tiếng nói: " Trưởng Sử đại nhân, trong doanh trại địch quân đột nhiên có mấy ngàn kỵ binh kéo ra, chúng di chuyển về phía nam".

Mục Tát Hãn nói: " Đại nhân…cái đó nhất định là do Mã đồ phu nhận được cấp báo hắn đã phái viện binh".

"… Cái này …"

Vương Uyên do dự.

Mục Tát Hãn vội la lên: " Đại nhân, mau phát viện binh đi cứu viện. Nếu chậm là không kịp. Tất cả quân lính vận chuyển lương thực và thịt khô của Diêm đại nhân sẽ rơi vào tay Mã đồ phu".

" Được." Vương Uyên nghiến răng, hắn lạnh lùng nói: " A Lý Bố chỉ huy hai vạn kỵ binh tấn công đại doanh địch quân, kiềm chế chủ lực địch quân ở lại đại doanh không cho chúng rời khỏi doanh trại đi cứu viện. A Tư Cổ Lệ chỉ huy một vạn kỵ binh ở lại trông coi doanh trại. Mục Tát Hãn chỉ huy hai vạn kỵ binh theo bản Trưởng Sử tiến về phía nam tiếp ứng đội vận lương. Không được phép sơ sót".



Phía nam Ngũ Thập Lý năm mươi dặm.

Hai đạo quân đang giao chiến kịch liệt với nhau.

" Giết".

Mấy trăm xe trâu làm thành đội hình phòng ngự hình tròn. Hơn một ngàn bộ binh lui vào trong trận xe ngưu, dựa vào thế trận và chướng ngại để chống lại. Bên ngoài trận xe trâu hơn ba ngàn Lang kỵ Ô Hoàn chia thành các đội nhỏ vây xung trận hỗ trợ lẫn nhau. Âm thanh vang động không ngừng. Chúng liên tục giương cung bắn vào trong.

Từ Hoảng trong bộ áo giáp của một tên tiểu giáo Lương châu, đứng trong trận như một pho tượng lạnh lùng.

Hắn căn bản không lo lắng tên của người Ô Hoàn bắn vào người mình. Người Ô Hoàn luôn tự hào về tài bắn cung của mình. Chúng bắn một hồi lâu mà không làm bất kỳ ai ngộ thương. Bên cạnh Từ Hoảng diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị mấy trăm tên tù binh người Khương mặc áo giáp ( trang bị của quân Hán quận thủ địa phương ) hai tay bị trói, đồng loạt quỳ xuống.

Mỗi tên tù binh người Khương đều có hai tên lính Tịnh châu như hung thần áp sát từ phía sau. Đám binh lính Tịnh châu này cũng mặc áo giáp của quân Hán quận thủ địa phương. Trong tay mỗi tên lính Tịnh châu là những mũi lang tiễn sắc bén, mắt chúng toát ra sự hung tợn. Đối với đám lão binh thân kinh bách chiến, giết người như ngoé này việc giết người cũng chỉ như giẫm chết một con kiến mà thôi.

" Phốc."

Một âm thanh vang lên, một tên tiểu giáo chịu trách nhiệm quan sát nhảy xuống xe trâu hắn nhìn Từ Hoảng nói: " Tướng quân, tới rồi".

" Ừ?" Từ Hoảng đột nhiên quay đầu lại, hắn khum tay trên trán quan sát phía bắc và hỏi: " Chỉ có quân binh của chúa công hay cả quân Tây Vực đều đã tới?"

Tên tiểu giáo nói: " Đều đã tới quân người Hồ Tây Vực đang đuổi giết quân của chúa công".

Một lát sau Từ Hoảng và các tướng lĩnh bên cạnh nhìn thấy ở chân trời phía bắc bụi bốc lên mù mịt, loáng thoáng có hai đạo quân đang truy đuổi, chém giết nhau.

Chỉ chốc lát nữa thôi những con cá sa bẫy này sẽ được tiễn đưa lên đường.

Trong mắt Từ Hoảng đột nhiên xuất hiện một ánh mắt lạnh băng làm kẻ khác phải run sợ, hắn lạnh lùng nói: " Dựng cờ, động thủ".

Một tên thân binh nhanh chóng dựng cây đại kỳ vẫn đang nằm dưới đất. Đám kỵ binh Ô Hoàn vẫn đang rong ruổi phòng ngự vòng ngoài thấy cây đại kỳ được dựng lên lập tức đeo cung vào người, chúng nhao nhao rút loan đao nhằm trận xe trâu tấn công. Ngay lúc đó bên trong trận xe trâu vang lên những tiếng thét thê thảm và tiếng binh khí va chạm vào nhau liên miên không dứt.

Đương nhiên những âm thanh thảm thiết vang lên không ngừng.

Khi cánh tay phải của Từ Hoảng đang giơ cao lạnh lùng hạ xuống, bên trong trận xe trâu nhưng tên lão binh cũng không ngần ngại đâm những lang nha tiễn sắc bén vào người những tù binh người Khương bị trói tay quỳ trên mặt đất, không hề có khả năng chống cự. Giết chóc! Cảnh giết chóc này làm người khác phải nghẹn thở. Chỉ trong giây lát mấy trăm tên tù binh người Khương đáng thương đã ngã xuống nằm trong vũng máu.

Không một tên tù binh người Khương nào may mắn thoát khỏi kiếp nạn đó. Bọn chúng không phải bị đâm xuyên qua cổ, chí ít cũng bị đâm xuyên qua ngực, bụng. Rất nhiều tên trên người cắm ít nhất ba mũi tên. Thậm chí có tên bị giết rồi binh lính Tịnh châu còn tàn nhẫn dùng đầu nhọn của mũi tên đâm vào mắt. Những mũi lang tiễn sắc bén xuyên thấu qua hộp sọ nạn nhân chìa đầu mũi tên ra ngoài.

Đại đa số tù binh không chết ngay lập tức, chúng nằm trên vũng máu rên la giãy giụa nhưng cuối cùng không ai trong số chúng may mắn sống sót bởi vì bất hạnh thay tất cả bọn chúng đã trở thành con bài cho độc kế của Độc Sĩ Giả Hủ. Từ trước tới nay Độc Sĩ Giả Hủ luôn coi sinh mạng con người như rơm rác, chẳng bằng con vật, thậm chí hắn còn tàn độc hơn cả Mã đồ phu, sao hắn có thể thương tiếc tính mạng của mấy trăm tù binh người Khương kia chứ?

Bên ngoài đội hình phòng ngự vòng tròn, mấy ngàn lang kỵ Ô Hoàn đang vung đao chém vào xe trâu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Bên trong trận xe trâu đám binh lính Tinh châu giống như đầu gỗ, chúng trợn mắt há hốc mồm nhìn đám lang kỵ Ô Hoàn biểu diễn. Thỉnh thoảng có một tù binh người Khương còn đang ngắc ngoải bị ném ra ngoài trận xe trâu. Đám kỵ binh Ô Hoàn đang say sưa đâm chém giống như dã lang gửi thấy mùi máu tanh, nhao nhao xông tới, loan đao tung bay. Trong khoảng khắc tên tù binh đáng thương đó bị chém thành một đống thịt vụn.

Màn kịch này tiếp diễn cho tới khi quân Hồ kỵ Tây Vực " Đánh lui” kỵ binh của Mã đồ phu kéo tới nơi mới chấm dứt.

Cú Đột huýt sáo, ba ngàn lang kỵ lập tức bỏ chạy, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của đám lính Tịnh châu. Từ Hoảng dùng tay quệt máu trên thi thể một tên tù binh người Khương, lau lên mặt của Mình. Sau đó hắn dùng bộ mặt vô cùng sợ hãi đi tới trước trận xe trâu.



Vương Uyên, Mục Tát Hãn chỉ huy hai vạn kỵ binh Tây Vực khó khăn lắm mới đánh tới nơi. Hiện ra trước mắt cả hai là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết như dưới ngục Tu La. Rất nhiều binh lính đã bị chém nát nhừ, không nhận ra được mặt, ngũ tạng tung ra, be bét, trên vòng tròn xe trâu ngổn ngang xác chết, vũ khí cướp đi tính mạng của những binh lính đó là những mũi lang nha tiễn tàn độc.

Trên rất nhiều thi thể có dấu vết của đao chém, máu vẫn đang lặng lẽ chảy ra, hiển nhiên vừa mới chết trận không lâu.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, làm người khác muốn nôn mửa. Rất nhiều binh lính người Hồ Tây Vực chưa từng gặp qua cảnh máu tanh khủng khiếp như vậy, chúng sợ hãi đến hai mắt nhìn đăm đăm, người run lấy bẩy.

Nhìn thấy khung cảnh thê thảm như vậy, mối nghi ngờ trong lòng Vương Uyên cuối cùng cũng bị xua tan.

Một tên tiểu giáo mặt đầy máu me, từ sau xe trâu thò đầu ra nhìn, hắn quát hỏi: " Các ngươi là ai?"

Vương Uyên giục ngựa tiến lên, hắn lớn tiếng nói: " Các ngươi không phải sợ. Bản quan là Trưởng Sử Tây Vực của Đại Hán, Trưởng Sử Vương Uyên, không phải quân của nghịch tặc cướp ngôi Mã Dược".

Tên tiểu giáo vui mừng nói: " Vương đại nhân? Ngươi thực sự là Vương đại nhân?"

" Đúng!" Vương Uyên hỏi lại: " Ngươi là ai?"

Tên tiểu giáo nói: " Tiểu nhân là Phương Từ, là tiểu giáo dưới trướng Kim Thành Diêm Đô Uý".

Thái Thú Kim Thành Diêm Ôn, Đô Uý Diêm Hoành. Vương Uyên đều biết tiếng hai người này. Hắn liền hỏi lại: " Diêm Hoành tướng quân đâu?"

Sắc mặt tên tiểu giáo trở nên buồn bã hắn chỉ một thi thể máu thịt lẫn lộn, buồn rầu nói: " Tướng quân đã chết trận".

" Ai" Vương Uyên bùi ngùi thở dài, rồi hắn ôn tồn nói: " Tốt lắm, phản quân của Mã đồ phu đã bị đánh lui. Hiện tại không việc gì nữa rồi".



Lạc Dương.

Mười tám lộ chư hầu Quan Đông nhao nhao tranh cãi với nhau trước mặt Thái hậu cùng văn võ bá quan trong triều một hồi lầu mà vẫn không đi tới một kết quả thống nhất nào. Vương Doãn thấy thời cơ đã tới ông ta liền khẽ ho khan một tiếng, đợi khi mười tám lộ chư hầu yên lặng trở lại Vương Doãn mới nói tiếp: " Lão phu có một đề nghị dung hoà, chư vị đại nhân có nguyện ý nghe không?

Các lộ chư hầu nhao nhao tranh cãi đã nửa ngày vẫn không nhất trí được với nhau, đang muốn tìm người phân xử liền lập tức nói: " Xin mời".

Vương Doãn nói: " Viên Thiệu, Viên Thuật, Hàn Phức, Đào Khiêm bốn vị đại nhân đều có đức cao vọng trọng, có lãnh điạ riêng, có tài kinh bang tế thế, xuất thân từ danh môn. Hơn nữa mọi người đều có chiến công to lớn, diệt trừ quốc tặc Đổng Trác thay triều đình lập công lao hãn mã. Nếu như phong một vị làm Đại tướng quân, chỉ e người khác không phục".

Viên Thiệu nói: " Tư Đồ đại nhân có cao kiến gì?"

Vương Doãn nói: " Cả bốn vị đại nhân đều làm Đại tướng quân, được không?"

" Cái gì?" Viên Thiệu ngạc nhiên nói: " Sao có thể cả bốn đều là Đại tướng quân?"

" Có gì mà không được?" Vương Doãn lãnh đạm nói: " Viên Thiệu đại nhân làm Chinh Đông Đại tướng quân, Hàn Phức đại nhân làm Chinh Bắc Đại tướng quân, Đào Khiêm đại nhân làm Chinh Nam Đại tướng quân. Viên Thuật đại nhân làm Chinh Tây Đại tướng quân. Cả bốn vị Đại tướng quân đều được phong tước Hầu. Trấn thủ bốn phương, có được không?"

“ … Việc này ..”

Viên Thiệu vuốt chòm râu ngắn, nhất thời hắn không biết nói gì.

Nếu nói chỉ phong một Chinh Đông Đại tướng quân, Viên Thiệu khó tránh được không khỏi có lòng tham nhưng lúc này mười tám lộ quân chư hầu Quan Đông không phục, đều công kích hắn, hắn đã ở trên thế cưỡi hổ khó xuống. Triều đình phong thưởng phân ra như vậy coi như cũng là biện pháp dung hoà tốt nhất. Dù sao Chinh Đông Đại tướng quân cũng đứng vào hàng Tam công. Đó cũng là chức vị cực phẩm rồi.

Sau một hồi tranh luận, các lộ chư hầu còn lại không còn nhẫn nại được nữa, chức Đại tướng quân kia không phong. Chức quan càng không thể phong. Các lộ chư hầu còn đang thấp thỏm xem mình được phong chức tướng quân gì liền rối rít phụ hoạ: " Được, Tư Đồ đại nhân nói có lý. Cứ làm thế đi".

Việc phong bốn vị Đại tướng quân khó nhất đã xong. Các chư hầu khác cũng đã xử lý xong xuôi. Chỉ chưa tới nửa canh giờ các lộ chư hầu đã hoàn toàn nhất trí. Công Tôn Toản được phong chức Bắc Bình tướng quân. Mã Dược được phong chức Bình Tây tướng quân. Tôn Kiên được phong chức Cá Tiền tướng quân. Viên Thiệu đòi hộ cho Tào Tháo chức Tả tướng quân. Các lộ chư hầu khác đều được phong hàm tướng quân.

Sau khi phần phong thưởng chức vị cho các lộ chư hầu xong xuôi, kế tiếp tới việc ai đóng ở Lạc Dương đã không còn quan trọng nữa. Ngay cả bốn đạo quân phiệt có thực lực nhất: Viên Thiệu, Viên Thuật, Hàn Phức, Đào Khiêm cũng không thể ở lại Lạc Dương, bọn họ chỉ có thể thay mặt triều đình trấn thủ một phương. Bọn họ sao có thể để một thế lực quân phiệt cũng hùng mạnh như mình ở lại trấn thủ Lạc Dương?

Cuối cùng Vương Doãn đề nghị phong Lưu Bị làm Ti Đãi giáo uý, trấn thủ Lạc Dương.

Trong tay Lưu Bị chỉ có mấy trăm quân, hắn không thể tạo ra mối uy hiếp với anh em họ Viên. Hơn nữa thân phận hắn là Hoàng thúc của đương kim Hoàng Thượng, vô cùng tôn quý. Cho dù là ở phương diện nào Lưu Bị là người thích hợp nhất lưu lại trấn thủ Lạc Dương. Thế nên các lộ chư hầu còn đang kiêng dè nhau cũng chỉ biết cách đồng ý với biện pháp thoả hiệp này.



Vũ Uy, Lương châu. Đại doanh quân Tây Vực.

Màn đêm buông xuống. Trong doanh trại quân Tây Vực đuốc cháy sáng choang, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Quân lương vừa vận chuyển tới. Những người Hồ đã mấy ngày nay không biết tới mùi thịt lập tức chen chúc nhau ùa tới, một trận tranh giành nổ ra. Sau khi tranh cướp được thịt khô, bên trong quân doanh lập tức xuất hiện các đống lửa. Những đám binh lính từ ba tới năm người vừa nhảy vừa ca hát quanh đống lửa. Điều làm người ta phải tiếc nuối đó là trong quân có quá ít đàn bà, làm giảm đi rất nhiều niềm vui thú.

Công chúa Đại Nguyệt thị A Tư Cổ Lệ, tuổi trẻ, xinh đẹp, dáng người quyến rũ, bốc lửa mặc bộ trang phục mỏng manh đang ngảy múa trước đống lửa. Thân thể xinh đẹp của nàng đang biểu diễn những vũ điệu rung động lòng người trước đám binh lính Tây Vực.

Điều duy nhất làm đám binh lính thất vọng đó là lúc nào trên mặt vị công chúa cũng có một tấm lụa mỏng làm cho người khác không thể nhìn thấy dung nhan của nàng. Thế nhưng chỉ cần đôi mắt xanh như làn nước của nàng, mái tóc vàng bồng bênh, gợn sóng của nàng cũng đủ làm mê đắm lòng người.

Rất nhiều tên lính vóc người khoẻ mạnh, tính tình hào phóng, giỏi ca múa đứng lên nhảy múa, giống như một bầy ong mật vây quanh một đoá hoa, làm thành một đoàn dài xung quanh A Tư Cổ Lệ. Tập quán của người Tây Vực vốn rất cởi mở. A Tư Cổ Lệ cũng không tiếc rẻ gì hết nàng áp kiều đồn của mình vào người những tên lính đó làm nhiệt hoả trong chúng bốc lên đến choáng váng, sau đó nàng lại như bươm bướm tìm hoa lướt đi chỗ khác.



Bên ngoài đại doanh quân Tây vực, ở góc tây nam có hơn một trăm chiếc lều.

Bên trong doanh trại quân Tây Vực, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, trong khi đó ở đây quang cảnh khá tĩnh lặng. Chỉ có hơn mười cây đuốc cháy yếu ớt cắm trên mặt đất phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong doanh trại vô cùng tĩnh lặng. Trong ánh đuốc yếu ớt, Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu giống như loài dã lang đang ẩn núp trên hoang nguyên.

Dù trong lòng không còn hoài nghi nữa, Vương Uyên vẫn rất cẩn thận. Để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, Vương Uyên không để Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu và trú trong đại doanh mà hắn bố trí hơn một trăm chiếc lều bên ngoài doanh trại ở góc tây nam. Thế nhưng thật đáng tiếc Mã đồ phu là một đối thủ hung tàn như dã lang, lại còn có thêm Độc Sĩ Giả Hủ.

Mã đồ phu và Độc Sĩ Giả Hủ đương nhiên sẽ không đặt cược toàn bộ hy vọng đánh tan quân Tây Vực của Vương Uyên lên người Từ Hoảng và mấy trăm tinh binh Tịnh châu.



Khoảng cách từ đại doanh quân Tây Vực tới đại doanh Mã Dược là mười dặm.

Ba ngàn lang kỵ Ô Hoàn, ba ngàn tinh binh Hà Đông thân kinh bách chiến ( may mắn sống sót khi tử thủ Lũng huyện ) ngoài ra còn có hơn ba ngàn binh lính Tịnh châu cùng với hơn bốn ngàn quân quận quốc binh đã tụ tập trên khu đất trống trong đại doanh, trong bầu trời đêm đen kịt, không một tiếng quạ kêu, chỉ có tiếng gió lớn gào thét, làm lá đại kỳ trong tay Điển Vi tung bay phần phật.

Giả Hủ trong bộ áo giáp hiếm khi mặc cũng giục ngựa đứng cạnh Mã Dược ở trung quân.

Nhìn bầu trời không một ánh sao, Giả Hủ nhìn Mã Dược nói: " Chúa công, tới giờ rồi".

" Ừ" Mã Dược gật đầu hắn trầm giọng nói: " Toàn quân tấn công".

Mã Dược vừa ra lệnh hơn một vạn quân như ùn ùn, mãnh liệt xông tới đại doanh của quân Tây Vực ở cách đó mười dặm.



Đại doanh quân Tây Vực.

Trăng non hiện lên xiêu vẹo ở phía tây, bây giờ cũng gần tới bình minh. Rốt cuộc cũng có những binh lính mệt mỏi, không chống đỡ được nữa nghiêng người ngã xuống nằm trên mặt đất ngủ say. Dù binh lính bên canh có lay gọi dậy cũng vô ích, một lát sau bọn chúng cũng lập tức mệt mỏi ngã gục xuống theo. Trong chốc lát bên trong đại doanh quân Tây Vực binh lính nằm ngủ la liệt trên mặt đất.

Vương Uyên thấy bên ngoài trướng đột nhiên yên ắng , hắn ngạc nhiên đi ra ngoài trướng xem xét. Hắn phát hiện binh lính nằm ngổn ngang bên ngoài trướng. Điều vô cùng kinh hãi là những binh lính này nằm co quăp, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự. Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng đủ biết đã có chuyện bất thường xảy ra.

" Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Uyên kinh ngạc quay đầu hỏi tên thân binh đang đứng nghiêm ngoài trướng. Hai tên thân binh này là Hán binh, lại phải bảo vệ đại trướng của Vương Uyên nên chúng không tham dự vào cuộc cuồng hoan của binh lính Tây Vực, chúng cũng không ăn thịt khô và quân lương đưa tới hôm nay nên vẫn bình an vô sự. Chúng thấy Vương Uyên hỏi liền đáp: " Hồi bẩm đại nhân lúc nãy mọi người vẫn còn nhảy múa ca hát, không hiểu sao bây giờ lại nằm cả xuống".

" Sao lại xảy ra chuyện này?"

Vương Uyên đang định tiến lên xem xét kỹ càng thì đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt, cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, không rõ ràng, hơn nữa còn xoay tròn. Vương Uyên cố sức dùng tay vuốt lại hai mắt, cảnh vật trước mắt lại khôi phục như bình thường. Nhưng đầu óc hắn vẫn cảm thấy ong ong, bụng lại đau đớn dữ dội.

Một ý nghĩ nhanh chóng hiện lên, Vương Uyên lập tức nghĩ tới quân lương và thịt khô được vận chuyển tới hôm nay. Hắn giật mình chỉ tên thân binh nói: " Độc, có độc! Quân lương và cả thịt khô mang tới hôm nay đều có độc. Mau, mau lục soát, thu hết chúng lại và tiêu huỷ. Không cho bất kỳ ai dùng nữa".

" Tuân lệnh".

Hai tên thân binh trả lời, chúng đang định quay người rời đi, Vương Uyên lại nói: " Quay lại".

Tên thân binh xoay người lại hỏi: " Đại nhân còn có điều gì phân phó?'

Vương Uyên cố gắng dùng bàn tay đấm vào đầu mình để cơ thể đã kiệt sức của mình duy trì sự tỉnh táo. Hắn vội vàng nói: " Lập tức nổi kèn lệnh, tập trung tất cả binh lính không bị trúng độc.

Nếu như bản quan đoán không lầm đây chính là độc kế của mã đồ phu. Sau đó hắn sẽ cho đại quân nhân cơ hội này tới tập kích đại doanh".

Tên thân binh trả lời lĩnh mệnh rời đi. Nhìn theo bóng dáng của tên thân binh, Vương lại cảm thấy cảnh vật trước mặt mình quay cuồng, đầu hắn trở nên càng lúc càng nặng nề. Rốt cục hắn không chịu được kêu lên một tiếng đau đớn, Vương Uyên giống như một khúc gỗ từ từ ngã xuống đất. Sau khi hắn ngã xuống đất chân tay bắt đầu co quắp, miệng sùi bọt mép.

Tuy nhiên …

Tên thân binh của Vương Uyên chưa kịp nổi hiệu lệnh tụ tập binh lính chưa trúng độc. Từ chân trời xa xa trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh. Hiệu kèn vừa nổi lên, tiếng reo hò như gió cuốn lập tức nổ ra. Trong sắc trời mờ mờ, chân trời phía đông hiện lên ánh sáng rực. Tên lính Tây Vực gác đêm sợ hãi khi phát hiện ra một đạo quân đen kịt dài vô tận như kiến hiện ra từ trong bóng tối đang xông tới.

Không đợi tới khi đại quân Mã Dược đánh giết vào đại doanh, quân Từ Hoảng được Vương Uyên bố trí ở góc tây nam đại doanh phát động tấn công trước tiên.

" Toa toa toa!"

Âm thanh chói tai, xe gió vang lên, Từ Hoảng lần lượt dùng cung tên bắn chết năm tên lính Tây Vực gác đêm, ngay trong lúc đó hơn mười phi trảo đã bám chắc vào hàng rào doanh trại. Hơn một trăm tên lính vây xung quanh phi trảo bắt đầu ra sức kéo dây. Hàng rào doanh trại không lấy gì làm chắc chắn lập tức đổ sụp.

Từ Hoảng tay cầm bội kiếm đi trước, tám trăm tinh binh chờ đợi đã lâu như mãnh hổ xuống núi chạy ào vào đại doanh của liên quân Tây Vực. Đám tinh binh này theo kế hoạch đã định sẵn chia làm hơn mười nhóm chia nhau ra khắp nơi, dọc đường tấn công cứ gặp binh lính người Hồ là chém, trông thấy lều trại thì đốt, trông thấy đồ đạc thì đập vỡ.

Chỉ trong chốc lát trong doanh trại ánh lửa bốc lên, ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Rất nhiều binh lính Tây Vực may mắn chưa bị trúng độc hoảng loạn chạy trốn, la hét gọi nhau, không còn trật tự gì hết. Điều nguy hiểm nhất là ngay lúc này đại quân của Mã Dược đã kéo tới nơi.



Lạc Dương. Trong một dịch quán rách nát.

Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi dùng nơi này làm chỗ trú chân tạm thời.

Mặc dù Lưu Bị đã được Thiên Tử chính thức nhận là Hoàng thân bây giờ hắn đã là Hoàng thúc của đương kim Thánh thượng. Thế nhưng sau khi trải qua loạn hoạn quan, Đổng Trác chuyên quyền cùng với đại hoạ loạn quân Lương châu hai ngày trước. Lạc Dương không còn cảnh phồn hoa ngày trước. Đế thất ngày càng suy đồi tới tình trạng tột cùng. Ngay cả ba bữa cơm trong ngày của Thiên tử và Thái hậu cũng do đại thần quyền thế Vương Doãn cứu trợ. Hoạn quan và cung nữ thì buộc phải ra khỏi thành tìm rau dại ăn lót dạ. Trong tình cảnh thế này sao Lưu Bị có thể được đãi ngộ đầy đủ đây?

Bên trong đình viện dịch quán.

Lưu Bị đang nhanh nhẹn ngồi đan hài cỏ, hắn hoàn toàn giống như một người buôn bán hài cỏ. Quan Vũ cũng trở lại thân phận kẻ áo vải như trước. Hắn thường ra ngoài thành lấy cỏ khô mang vào trong sân dịch quán, cẩn thận xếp ở góc sân, hắn còn dùng đá tảng đè lên để đề phòng cỏ bị gió thổi bay.

Chỉ có Trương Phi phanh áo ngực, hở bụng,ngực, trải chiếu ngồi uống nước lạnh. ()

" Đại ca, huynh đan hài cỏ làm gì? Phí cả nửa ngày mới đan được một đôi. Bán không được hai văn tiền, có tác dụng gì chứ?" Hiển nhiên Trương Phi rất bất mãn với hành động của Lưu Bị, hắn bĩu môi nói: " Hôm nay không thể so với lúc làm chủ một quận được. Dù thế nào đại ca cũng là một quận thủ. Phì … nước Lạc Dương thật khó uống. Đại ca, không bằng chúng ta quay về Lang quận đi. Tiểu đệ lại thấy thèm thịt chim ở đó rồi".

" Dực Đức, đệ chỉ biết uống rượu" Đang ngồi xếp cỏ khô Quan Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Trương Phi nói: " Nếu đại ca đan hài cỏ để bán, đương nhiên đại ca có lý do của đại ca. Ta và đệ đương nhiên phải giúp đỡ. Đệ đã không giúp thì thôi còn ngồi đó nói mát. Thật kỳ cục".

Lưu Bị nghe vậy vuốt cằm, hắn thầm nghĩ Vân Trường có trí dũng, Dực Đức dũng thì có dũng nhưng chỉ hiềm tính tình lỗ mãng, hơi thiếu tâm kế. Tính tình như vậy chỉ e không thể cáng đáng trọng trách một mình.



Thành Lạc Dương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.

Hứa Du phơi phới đi tới, hắn ra vẻ khinh thường nới với Viên Thiệu: "Chúa công, thằng nhãi Lưu Bị lại đang ngồi ở dịch quán đan hài cỏ, đan xong giao cho Quan Vũ gánh đi bán ngoài phố. Nghe nói tiền bán hài cỏ cũng đủ để duy trì khẩu phần lương thực hàng ngày cho ba huynh đệ. Ha, ha, ha".

Chưa nói xong Hứa Du đã cất tiếng cười cuồng vọng.

Viên Thiệu cũng cười ha hả nói: " Đây mới thực sự là Lưu Bị, cũng chỉ có Lưu Bị mới có thể làm những chuyện như vậy. Đường đường là một Hoàng thúc đương triều mà lại bán hài cỏ. Thực đáng buồn cười. Thế nhưng cũng phải nói thật nếu như Lưu Bị không phải là hạng người không có chí lớn, tầm nhìn hạn hẹp, bản tướng quân sẽ không bao giờ để hắn lưu lại bảo vệ Lạc Dương".

Điền Phong cau mày nói: " Chúa công, Phong cho rằng Lưu Bị không phải là hạng người không ôm chí lớn. Rất có thể Lưu Bị cố ý làm ra vẻ lừa bịp như vậy. Mục tiêu của hắn là làm chúa công và các lộ chư hầu lơi lỏng cảnh giác".

" Cố ý lừa bịp?" Viên Thiệu phản đối: " Có thể lừa bịp cái gì? Nguyên Hạo quá lo lắng rồi".

Hứa Du ôm quyền, cung kính nói: " Chúa công anh minh".

Điền Phong thở dài, không nói gì.

" Thôi" Viên Thiệu phất tay áo đứng dậy, hắn nhìn Điền Phong, Hứa Du nói: " Tối nay Thiên tử thiết yến các chư hầu ở bên ngoài Ngọ Môn. Các võ tướng từ Giáo Uý trở lên. Quan văn từ Trưởng Sử trở lên đều có thể tham dự. Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta cũng nên khởi hành đi vào Hoàng cung'.



Lương châu.

Chiến sự đã kết thúc.

Ngoại trừ công chúa Đại Nguyệt Thị A Tư Cổ Lệ chỉ huy ba ngàn kỵ binh trốn thoát ra ngoài, kỵ binh Tây Vực còn lại không chết trận thì cũng bị bắt làm tù binh. Trưởng Sử Tây Vực Vương Uyên, Thiện quốc tướng quân A Lý Bố, Xa Sư Đại tướng quân Mục Tát Hãn và các tướng quân các tiểu quốc tất cả đều trở thành tù binh của Mã Dược.

Nhưng điều thực sự làm Mã Dược vui mừng là hắn đã thu được mấy vạn tuấn mã Tây Vực.

Điều duy nhất làm Mã Dược cảm thấy không hài lòng chính là tuấn mã của Tây Vực khó chăm sóc hơn so với ngựa của người Hung Nô. Ngựa Hung Nô không kiêng dè thức ăn gì. Hơn nữa chúng có khả năng đấu tranh sinh tồn vô cùng ngoan cường trong điều kiện tác chiến liên tục, hành quân gian khổ hàng tháng trời cũng không gầy đi nhưng tuấn mã Tây Vực không được như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.