Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Ngăn cơn sóng dữ




Khi đại binh quan quân áp sát, giặc Khăn Vàng thậm chí còn không kháng cự chút nào đã bỏ chạy tán loạn, người của cả Triệu Hoằng và Lưu Tích chen chúc lẫn nhau hỗn loạn chạy về phía nam Uyển thành, vừa lúc trước còn hò hét đòi liều chết với địch nhân nhưng lúc này lại rủ nhau chen lấn chạy trối chết

Cách Tây Ngạc 30 dặm về phía nam, Tây Lương thiết kỵ của Đổng Trác đã đánh tan 5000 Khăn Vàng của Chu Thương, tàn binh của Chu Thương rút về sau, mặc dù bản tính của Đổng Trác rất thích giết người nhưng hắn cũng không thèm tham công truy kích mà nhanh chóng chỉnh đốn lại quân đội , đại quân lại lần nữa sắp xếp lại đội chỉnh tề bắt đầu tiến về phương bắc.

Ở phía đông và tây Tây Ngạc, có một cánh quân tinh nhuệ của quan quân tiến vào phía nam phối hợp quân chủ lực của Chu Tuyển hình thành thế gọng kìm vậy chặt đường lui về phía đông và tây của giặc Khăn Vàng. Chu Tuyển thân kinh bách chiến đã tung sẵn lưới chỉ chờ bọn Khăn vàng mắc bẫy nữa thôi

Giặc trong cơn hoảng loạn giống như rắn mất đầu, cả đám rơi vào bẫy của quan quân

Từ Tây Ngạc tiến về phía nam 10 dặm, tại đây có một đoạn gấp khúc của sông Bạch, dân bản xứ gọi là Bạch Long Than, lúc tàn binh Khăn vàng rút chạy về đây cũng là lúc cái bẫy của quan quân đã thành công, tạo thành một cái vòng, vây chặt tàn binh Khăn vàng vào trong.

Đội quân dũng mãnh Tây Lương thiết kỵ Đổng Trác đã khóa chặt đường lui phía Nam, đại quân của Chu Tuyển từ phía bắc sẽ tiếp tục truy sát không ngừng nghỉ, Điển quân giáo úy Tào Tháo suất lĩnh 500 tinh binh xuất hiện tại phía tây lệnh binh sĩ lấy củi rơm quét qua quét lại để tạo thành khói bụi mịt mù nhắm đánh lạc hướng làm giặc tưởng rằng quan quân phía tây binh hùng tướng mạnh nên sẽ không dám phá vòng vây ở phía tây

Cánh quan quân phía đông thoạt nhìn như yếu ớt, dễ đột phá thế nhưng ở giữa có con sông Bạch, chiết trùng giáo úy Viên Thiệu suất 500 tinh binh đóng quân tại bờ bên kia sông Bạch. Mấy trăm tên giặc Khăn Vàng gào thét nhào xuống sông Bạch hà liều chết vượt qua sông, nhưng tiếc thay bọn chúng nếu không chết vì lạnh cóng thì cũng tử thương dưới tên của quan quân

Vô số giặc Khăn Vàng đang chen chúc nhau trên Bạch Long Than, hoảng sợ và lúng túng. Thoạt nhìn, bọn họ không thể làm gì được, bất lực chờ quan quân tàn sát

Mắt thấy giặc Khăn vàng đã sa vào tuyệt cảnh, không thể chạy trốn được nữa. Chu Tuyển hạ lệnh toàn quân dừng truy kích, dừng quân cách Bạch Long Than 1000 bộ và hạ trại, ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ

Lúc nãy quan quân toàn lực truy sát giặc Khăn vàng song cũng hao tổn không ít thể lực cùng nhuệ khí, nếu lúc này giống trống thúc quân truy sát, giặc Khăn Vàng tất nhiên là sẽ bị tiêu diệt, nhưng trước khi đến lúc đó thể lực của ba quân tướng sĩ sẽ giảm xuống rất nhanh dẫn đến thương vong rất lớn, thân là thống soái, Chu Tuyển tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra

Binh sĩ chính là sinh mệnh của hắn, hắn chịu trách nhiệm đối với mỗi binh lính đi theo hắn, đó chính là tác phong của thống soái Chu Tuyển

Trong đám loạn quân Khăn Vàng

Mã Dược thở dài, hắn biết quan quân ngừng truy kích chắc chắn không phải là hảo tâm, chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức, như vậy có thể tàn sát giặc Khăn Vàng một cách triệt để

Đáng tiếc thay giặc Khăn Vàng hiện giờ chỉ còn là một đám láo nháo trên bãi sông, ngươi chen ta, ta chen ngươi, thỉnh thoảng có vài tên không may bị đạp cho chìm dưới sông Bạch. Không có chủ soái ra cổ vũ sĩ khí, cũng không có võ tướng ra mặt chỉnh đốn lại đội ngũ, chỉ còn lại một đống bát nháo trên sông, không hề ra được một đội hình nào. Giặc Khăn Vàng chẳng qua chỉ là một đám nông dân cầm vũ khí mà thôi

Không đầy nửa canh giờ nữa, khi quan quân đã hồi phục thể lực thì cũng chính là giây phút cuối của bọn Khăn Vàng đáng thương này, đầu lâu và máu của bọn họ sẽ là minh chứng cho cuộc khởi nghĩa anh dũng này

Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời u ám, mây đen nặng nề trôi tới khiến cho lòng người như thở không nổi, khóe miệng Mã Dược thoáng hiện nụ cười khổ, đây đúng là loạn thế, bại vong của giặc Khăn vàng sớm hơn hắn nghĩ, hắn thậm chí còn chưa kịp nhờ vào kiến thức của 2 nghìn năm lịch sử mà thay đổi vận mệnh thế mà giặc Khăn vàng đã tiêu tùng trước rồi

Cứ như vầy thì hắn cùng bọn Khăn vàng ngu ngốc này cùng nhau trở thành cát bụi mất. Mã Dược không cam lòng, tuy nói rằng trong cái thời buổi loạn lạc này, sinh mệnh như cỏ rác nhưng hắn không muốn chết một cách hồ đồ như thế này! Hít một ngụm lãnh khí thật sâu, Mã Dược vác cây đao nặng nề lên vai, quay đầu nhìn đám người trên Bạch Long Than, chỉ thấy trên Bạch Long Than chật hẹp này đen nghịt một mảng toàn người với người, chí ít có hơn 5 vạn người, nếu như có thể vực dậy ý chí chiến đấu của 5 vạn người này thì vẫn còn có thể đem ra đánh cuộc được

Mã Dược nhặt một thanh cương đao vô chủ trên mặt đất, ra sức trảm lên sống đao của mình, hai đao chạm mạng vào nhau phát ra một tiếng kim loại vang xa, tức thì thu hút được sự chú ý của mấy trăm tên khăn vàng chung quanh, những tên Khăn Vàng này đều quay đầu lại nhìn Mã Dược, trong ánh mắt có vẻ hoảng sợ pha lẫn với sự nghi ngờ

Đón nhận những ánh mắt đầy ngờ vực, lo sợ của mấy trăm tên Khăn Vàng, Mã Dược nét mặt nghiêm nghị, cất cao giọng nói:" Từ trong ánh mắt tuyệt vọng của các ngươi, ta thấy các ngươi run sợ trước cái chết! Cũng như các ngươi, ta cũng sợ chết. Có lẽ sẽ có một ngày chúng ta sẽ đầu quân cho thần chết ở một nơi tối tăm lạnh lẽo nhưng ta đảm bảo tuyệt đối không phải là ngày hôm nay!"

Mấy trăm tên Khăn Vàng lộ ra vẻ tập trung chú ý lắng nghe, từ lúc gia nhập Khăn vàng tới nay, chưa từng có người nào phát biểu những lời tương tự như vậy trước mặt họ. Vẻ mặt chấn kinh của họ đã thu hút những tên Khăn Vàng xung quanh nên càng ngày càng nhiều người dỏng tai lên lắng nghe

"Có lẽ sẽ có một ngày, chúng ta sẽ bị ép nhảy vào con sông lạnh băng, bị quan quân trên bờ bắn thành con nhím, thế nhưng ta bảo đảm với các người rằng tuyệt đối không phải là ngày hôm nay"

"Cũng có thể có một ngày, chúng ta bị quan quân hung ác chém đứt đầu, treo trên tường thành để thị chúng, thế nhưng ta muốn nói với các ngươi rằng tuyệt đối không phải là ngày hôm nay!"

Càng lúc càng nhiều Khăn vàng chú ý tới dị biến ở bên này, bọn họ dần dần không còn nhao nhao nữa, không còn chen lấn nữa, bình tĩnh lại, bắt đầu yên lặng lắng nghe Mã Dược nói. Mặc dù chưa đến 10 phút, nhưng Mã Dược đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của giặc Khăn vàng, sự hỗn loạn trên Bạch Long Than rốt cuộc cũng được dẹp yên, chí ít tại thời khắc này, hầu như toàn bộ Khăn Vàng đã để ý tới lời nói của Mã Dược

Tại trận tiền của quan quân, Chu Tuyển lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn hai bên tả hữu mà nói : "Chuyện gì đã xảy ra? Tặc binh hình như đã hết rối loạn"

Lưu Bị thúc ngựa về phía trước, nói với Chu Tuyển: "Tướng quân, hình như có người trong trận tiền của địch ra sức kêu gọi, nâng cao sĩ khí của tặc binh."

Con mắt Chu Tuyển chợt lóe lên tinh mang, khóe miệng nổi lên một nụ cười nhạt, trầm giọng nói: "Có ý tứ, để xem hắn có thể làm được những gì?"

Tôn Kiên cưỡi ngựa đứng bên cạnh nghe vậy thần sắc khẽ động, tay nhổ lên cây cỏ bồng đang đón gió rồi nhìn về phía Bạch Long Than, chỉ thấy có một đại hán đang đứng tại trần tiền Khăn Vàng, vung tay thuyết giảng, dù ở cách xa nghìn bộ cũng có thể nghe được âm thanh vang vọng

Thấy đã thu hút được sự chú ý của toàn bộ giặc Khăn Vàng, Mã Dược xoay người nhảy lên cưỡi một chiến mã vô chủ, vung tay hô to: "Phía trước chính là sông Bạch, chúng ta đã hết đường lui! đầu hàng là chết, nhảy xuống sông cũng chết, tả hữu đều là chết, vậy sao chúng ta không quyết một trân tử chiến với quan quân?"

Bùi Nguyên Thiệu chén lấn ra phía trước đội ngũ, khuôn mặt đỏ bừng giống như ánh hoàng hôn, con ngươi toát lên sát khí, Mã Dược vừa nói xong thì tên này liền vùng lên hô to "Tử chiến đến cùng"

“Tử chiến đến cùng”

Đại hán mặt đen Quản Hợi không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt đội ngũ, cùng Bùi Nguyên Thiệu vùng lên rống lớn

“Tử chiến đến cùng”

Càng nhiều giặc Khăn Vàng tiếp nối rống to, tiếp đó càng lúc càng nhiều giặc Khăn Vàng tham gia đội ngũ gào thét, cuối cùng toàn bộ giặc Khăn Vàng nổi lên gào thét, đang lúc tuyệt vọng, ủ rủ thì bỗng chốc tìm được cớ để phát tiết,

Con người một khi vượt qua giới hạn sẽ phát ra uy lực kinh người

"Ngao ~~ "

Mã Dược thúc ngựa xoay lại hướng trận tiền của quan quân ở phía bắc ra sức vung cương đao trong tay, rống to đến khản cổ

"Ngao ~~ "

Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, cùng nhiều binh lính Khăn Vàng học theo bộ dạng của Mã Dược giơ cao vũ khí trong tay, điên cuồng vung lên , điên cuồng gào thét.... Mấy vạn người tập trung lại gào thét, tạo ra thế long trời lở đất, quan quân ở xa nghìn bộ đều bị chấn động màng tai cũng cảm thấy nhức nhối,

...

Tại trận tiền quan quân, Tôn Kiên hơi biến sắc, sự tình đột biến của giặc Khăn Vàng nằm ngoài dự liệu của hắn, đây mà là giặc Khăn Vàng mà hắn đã từng biết sao? Nếu đổi lại là hắn suất lĩnh tinh binh Giang Nam, lại đối mặt với tuyệt cảnh như thế, cũng biểu hiện xuất sắc hơn giặc Khăn vàng hiện giờ

Trong mắt Chu Tuyển chợt xẹt qua một tia dị sắc, nụ cười lạnh trên khóe miệng ngày càng rõ ràng, bình thản nói: "Thật sự là càng lúc càng cóhứng thú , trong bọn giặc lại có một nhân vật như vậy, như vậy mới đáng được xem là địch thủ chứ! chứ như gà bay chó chạy thì trận chiến này sẽ không còn thú vị nữa rồi, hừm"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.