Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 250: Q.2 - Chương 250: Ngàn dặm đánh cướp cũng chỉ vì lương thảo.




Giả Hủ đứng trên đỉnh thang người quan sát Bát Quái trận bên dưới, hắn phát hiện Bát Quái trận hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bát Quái đại trận lợi dụng một cách hoàn hảo địa hình của Nhị Thập Lý Pha. Ở tám hướng của Bát Quái trận có bố trí đường hào sâu ngăn cách, bên cạnh đó còn có chiến xa, tháp phá thành cùng khí giới hạng nặng, lại có cả thuẫn binh, cự nỗ binh, trường thương binh áp trận. Thông đạo ngăn giữa những hàng ngũ khổng lồ thay đổi thất thường, sát khí từ thông đạo bốc lên ngùn ngụt.

Hứa Chử và tám ngàn quân thiết kỵ đã hoàn toàn mất phương hướng, đang tấn công về chính trung tâm của Bát Quái đại trận.

Mã Siêu thấy sắc mặt Giả Hủ trầm tư, hồi lâu không thấy Giả Hủ nói gì, hắn lo lắng hỏi: "Quân sư, tình hình trong đó thế nào?"

"Hoàn toàn không ổn!" Giả Hủ ôm trán, hắn nghiêm giọng nói: "Trận thế này hoàn toàn không phải là một Bát Quái đại trận bình thường mà kết hợp với địa hình, khí giới cùng với đồ quân nhu quân dụng cùng cạm bẫy của tuyệt trận, phức tạp hơn, hung hiểm hơn rất nhiều so với Bát Quái đại trận trong binh thư. Nếu không cẩn thận quan sát thì thật sự không dễ dàng phát hiện ra sự lợi hại trong đó, thế nhưng…".

Mã Siêu tái mặt, hắn vội la lên: "Nhưng tại sao lại như vậy?"

Giả Hủ nói: "Thế nhưng tuỵêt trận kia cũng là một tử trận".

"Tử trận?"

"Đúng tử trận. Đó là do vị trí đứng của binh lính tạo thành đại trận đều là tử huyệt, chúng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trận thế biến ảo nhưng chúng không có cách nào thay đổi vị trí của mình" Giả Hủ nói liền một hơi, hắn nhếch mép cười, một nụ cười vui vẻ, có phần xảo trá rồi hắn đột nhiên nói tiếp: "Xem ra, thiên tài cũng có sai lầm của thiên tài, ha, ha".

Sắc mặt Mã Siêu nghiêm nghị, hắn nghiêm giọng hỏi: "Vậy quân sư đã nghĩ ra kế sách phá trận rồi sao?"

Giả Hủ khẽ mỉm cười, hắn gọi Mã Siêu tới trước mặt rồi dặn dò Mã Siêu cứ làm như thế, như thế. Mã Siêu hiểu ý, hắn giương cao Thiên Lang thương, gào lên như sói: "Trọng giáp thiết kỵ, chuẩn bị xuất kích".

Trong hơi thở phì phò của chiến mã, hơn một ngàn trọng giáp thiết kỵ dũng mãnh tiến lên lập trận ở trước mặt Mã Siêu.

"Đột kích!".

Mã Siêu chỉ thẳng Thiên Lang thương về phía trước, hắn giục ngựa xông lên trước. Trong tiếng reo hò như rời non lấp biển, hơn một ngàn trọng giáp thiết kỵ bắt đầu tăng tốc, từ từ hình thành một cơn sóng sắt mạnh mẽ không gì có thể ngăn cản, cuốn tới Bát Quái đại trận của liên quân. Cùng lúc đó bốn vạn quân thiết kỵ Tây Lương còn lại cũng chia làm hai cánh, bắt đầu triển khai vòng quanh Bát Quái đại trận của liên quân.

Vó ngựa quay cuồng, người ngựa di chuyển. Trong đất trời, khắp bãi chiến trường ngoại trừ âm thanh của vó ngựa bọc sắt thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

...

Trên đài cao ở trung quân Bát Quái trận.

"Hả?" Đột nhiên Tào Nhân thất thanh kêu lên, hắn hoảng hốt nói: "Hình như tặc binh Tây Lương muốn tấn công toàn lực".

Mọi người trên đài vội vàng quay nhìn. Quách Gia đang dùng tay phải vuốt râu cũng phải dừng lại. Hắn vội vàng chăm chú nhìn thì quả nhiên hơn bốn vạn quân thiết kỵ Tây Lương đã chia làm hai cánh, cắt theo hai hướng nam, bắc của Bát Quái đại trận xông tới, nhất là ở hướng chính tây có đông nghịt kỵ binh Tây Lương làm Quách Gia không khỏi cau mày lại.

"Trọng Giáp thiết kỵ!" Hạ Hầu Uyên đột nhiên kêu to, hắn giơ tay chỉ về toán quân kỵ binh Tây Lương ở hướng chính tây, toán quân đó tuy không đông nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ, hắn khàn khàn nói: "Chết tiệt, đó là trọng giáp thiết kỵ của Mã đồ phu. Quân sư, quân của chúng ta ở phía tây bắc Bát Quái trận không thể nào ngăn cản được lũ quái vật đó tấn công. Quân sư hãy cho phép mạt tướng dẫn quân xuất trận".

Ngay trong lúc đó quân trọng giáp thiết kỵ đã mang theo khí thế nghiền nát tất cả hung tợn tiến vào Bát Quái đại trận của liên quân. Ánh mắt Quách Gia thoáng trở nên giá lạnh, đám quân trong giáp thiết kỵ đã vô cùng xảo trá khi lựa chọn phương hướng nhập trận, chúng vừa có thể tránh được cạm bẫy của trận ở bên trái, vừa tránh được trận chiến xa bên phải sau đó chúng cắt vào hai góc của hai bộ Càn và Đoài ( tên hai bộ trong Bát Quái trận ). Một khối Bát Quái đại trận vốn vô cùng cứng rắn trong khoảnh khắc đã bị nghiền nát.

Trong giáp thiết kỵ lướt tới đâu, binh sĩ liên quân liền rẽ ra như nước. Thân thể làm bằng máu thịt của con người hoàn toàn không thể ngăn cản những con quái thú thiết giáp đó đột kích.

Hai góc Càn và Đoài nhanh chóng tan vỡ đã lập tức tạo nên một phản ứng dây chuyền. Cả toà Bát Quái đại trận nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương của Hứa Chử đang tả xung hữu đột trong trại nhưng không tài nào thoát khỏi trận lập tức cũng nhận ra thay đổi nhỏ bé này, tinh thần lập tức phấn khởi hẳn lên. Hứa Chử chỉ thẳng Lang Nha thiết chuỳ lên trời, hắn nghiêm giọng quát to: "Các huynh đệ, hiện tại Thiếu tướng quân và quân sư đã xuất kích giải vây cho chúng ta. Giết".

"Giết giết giết ~~ "

Tám ngàn thiết kỵ Tây Lương gào lên hưởng ứng ba lần, khí thế ngùn ngụt như cơn hồng thuỷ.

"Quả nhiên lợi hại, không hổ là Độc sĩ Giả Hủ" Ánh mắt Quách Gia đột nhiên trở nên long lanh, hắn kích động nói: "Quả thực là danh bất hư truyền, nhanh chóng phát hiện ra nhược điểm của Bát Quái đại trận của bản quân sư".

"Quân sư!" Hạ Hầu Uyên vội vàng la lên: "Nếu không nhanh nghĩ cách, Bát Quái đại trận sẽ bị đánh tan".

"Không còn kịp rồi!" Quách Gia lắc đầu, trầm giọng nói: "Cái này gọi là bứt dây động rừng, Bát Quái đại trận không còn cách nào có thể duy trì nữa rồi. Thế nhưng dù trận pháp đã bị phá, quân đội của chúng ta vẫn còn. Nếu đại quân Tây Lương nghĩ rằng chúng sẽ dễ dàng đánh bại liên quân thì chúng đang hy vọng hão huỳên. Trận quyết chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu".

Nói như thế nhưng trong giọng nói của Quách Gia vẫn có chút nuối tiếc. Hắn chỉ cần có thêm hai tháng nữa thôi là sẽ huấn luyện thành công toàn Bát Quái đại trận này, tới khi đó dù có đương đầu với trọng giáp thiết kỵ, liên quân hoàn toàn có để năng lực hoá giải. Nhưng vào lúc này, thời gian huấn luyện quá ngắn, hơn mười vạn đại quân rất khó có thể hoàn toàn lĩnh hội được điều tinh diệu của Bát Quái đại trận, đương nhiên cũng không thể nào kịp thời biến đổi một cách chính xác vị trí trong trận. Lúc này Bát Quái đại trận thậm chí chưa phát huy tới ba phần sức mạnh, nó bị Độc sĩ Giả Hủ phá giải cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu của Quách Gia.

Dù Bát Quái đại trận bị phá, gương mặt Quách Gia vẫn bình thản như thường, không buồn rầu, sợ sệt. Hắn khẽ phất tay áo rồi hạ lệnh: "Toàn quân rút về trung quân, dựa vào các cạm bẫy, hào sâu, chiến xa, tháp phá thành trong trung quân, theo thứ tự là Phong thỉ, Ngư lân, Huyền tương, Nhạn hành trận, chuẩn bị quyết chiến cùng đại quân Tây Lương".

Hạ Hầu Uyên nói: "Vậy tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương đang ở bên trong trận thì sao bây giờ?"

"Thả cho chúng xuất trận" Quách Gia lãnh đạm nói: "Hiệp… này, Độc sĩ Giả Hủ thắng, bản quân sư nhận thua".

Dựa vào cơ trí của Quách Gia hắn hiểu rằng nếu cứ tiếp tục vây tám ngàn quân thiết kỵ của Hứa Chử ở trong trận thì đó sẽ là mối đại hoạ vô cùng. Nếu trong thời gian ngắn nhất không thể nuốt gọn đám kỵ binh này, rất có thể sẽ bị Độc sĩ Giả Hủ chơi lại phản chiêu: Hợp vây tứ phía, nở hoa trong lòng. Một khi như vậy thì coi như mười mấy vạn quân Quan Đông coi như là sụp đổ.

Suy xét lợi ích sâu xa thì sẽ hiểu ngay chuyện này.

Quách Gia đương nhiên không thể mạo hiểm sự tồn vong của mười mấy vạn quân Quan Đông chỉ vì tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương.

Ô ô ô

Quách Gia vừa ra lệnh, bên trong trận liên quân lập tức không ngừng vang lên hiệu kèn lệnh trầm thấp. Mười mấy vạn tướng sĩ vốn phân tán ở Nhị Thập Lý Pha lập tức lợi dụng địa hình trợ giúp, dùng quân thuẫn binh, cự nỗ binh, chiến xa và tháp phá thành cản hậu tất cả lui về trung quân đại trận.

Dương Châu, cảng Hoành Giang.

Cẩm Phàm Tặc đang ác chiến với thuỷ quân Cửu Giang. Cả một vùng cảng sông đã chìm trong ngọn lửa bốc cháy hừng hực, trong ánh lửa bốc cao ngút trời, hiện ra hình ảnh thuỷ quân Cửu Giang đang chạy đi chạy lại hỗn loạn, thi thoảng có một tên lính không may mắn, người như một bó đuốc gào thét điên cuồng rồi nhảy loạn xuống sông. Một tiếng "Ùm" vang lên và lập tức chìm nghỉm trong dòng nước lạnh như băng.

Trên mặt sông, hơn mười chiếc mông trùng của Cẩm Phàm Tặc đang ở thế giao tranh giằng có với hơn một trăm chiếc đấu hạm của thuỷ quân Cửu Giang.

"Tăng tốc. Tăng tốc. Đâm, đâm chết lũ thuỷ tặc đáng chết này".

Đô uý thuỷ quân Cửu Giang Trương Anh vung thanh đại đao trong tay, hắn gào to tới khàn cả giọng, không ngừng thúc giục quân chèo thuyền nhanh tay chèo để tăng tốc độ xông tới. Dưới sự thúc ép của Trương Anh, chiếc đấu hạm hình dáng dài, hẹp lấy hết tốc độ lao vào thân một chiếc mông trùng của Cẩm Phàm Tặc. Đầu mũi đấu hạm của thuỷ quân Cửu Giang đều được bọc sắt dầy và cực kỳ cứng. Một khi để nó đâm vào, chỉ e chiếc mông trùng của Cầm Phầm Tặc sẽ bị gãy làm đôi.

Thế nhưng điều đáng tiếc là chiếc mông trùng đó lại là chiến thuyền chỉ huy của Cam Ninh.

"Thùng thùng!".

Trong tiếng bước chân nặng nề. Hai bàn chân to lớn như muốn giẫm nát boong thuyền xuất hiện. Trên dòng nước sông lanh như băng lập lờ trôi những đôi chân nhỏ, nước sông pha trộn màu máu nhàn nhạt. Trên boong thuyền nhanh chóng xuất hiện một dòng nước đỏ. Đó là máu của địch quân.

"Leng keng leng keng".

Cửu Hoàn đại đao sắc bén không ngừng vung vẩy trong không trung. Chín thiết hoàn va chạm vào nhau phát ra những âm thanh vui tai, giống như chín chiếc chuông đồng đang lắc lư trong gió, phát ra những âm thanh lanh lảnh, êm tai. Chỉ có người nào quen thuộc với tiếng chuông này mới biết ẩn chứa trong những âm thanh vui tai đó là sát khí nồng nặc, thế nhưng điều đáng tiếc là tất cả những người quen thuộc với tiếng chuông đó đều đã gửi thân nơi đáy sông.

"Đưa trúc tới đây!".

Tay trái Cam Ninh cầm Cửu Hoàn đại đao, tay phải hắn giơ lên, lập tức có một tên tiểu tướng Cầm Phàm Tặc cầm một cành trúc dài nhỏ đặt vào tay Cam Ninh. Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn thẳng vào chiếc đấu hạm của thuỷ quân Cửu Giang đang xông tới, trong mắt hắn hiện lên hai ngọn lửa như muốn thiêu cháy chiếc đấu hạm. Cam Ninh chạy nhanh lên trước mấy bước, sau đó hắn nhẹ chống một đầu gậy trúc xuống boong thuỳên, người hắn cong lại nhảy lên.

"Cạch, két…"

Âm thanh chói tai vang lên, ngay lập tức chiếc gậy trúc dài nhỏ cong lại thành hình cánh cung. Trong khi những người nhìn thấy cành trúc cong lại tưởng sắp gẫy thì cành trúc lập tức thể hiện sự mềm dẻo cực kỳ của mình, nó bật ngược lại, thậm chí nó còn hất tung thân hình nặng nề của Cam Ninh lên cao, văng xa ra mấy trượng, Cam Ninh giống như một con chim khổng lồ bay lên hướng tới chiếc đấu hạm đang hung hăng lướt tới của thuỷ quân Cửu Giang.

"Toa ~~ "

Một bóng người vút ngang trời, Cam Ninh như một con chim nhảy sang chiếc đấu hạm của thuỷ quân Cửu Giang.

"Giết hắn!" Đô uý thuỷ quân cửu Giang xoay người nhìn thấy tên thuỷ tặc nổi tiếng ở trên đầu thuyền của mình, hắn giật mình hoảng sợ, vội vã la lên: "Các huynh đệ, mau giết hắn".

"Ha, ha!".

Cam Ninh cười nhạt hai tiếng, ánh mắt hiện ra vẻ đanh ác, nhìn Trương Anh giống như một loài dã lang.

"Hả?"

Trương Anh thoáng rùng mình một cái, theo bản năng hắn lùi lại hai bước rồi xoay người định bỏ chạy vào khoang thuyền.

"Muốn chạy sao? Còn lâu nhé!" Cam Ninh hét to, hắn phi thân vọt tới, hai tay hắn giang rộng như một cánh chim, vọt lên. Người vẫn đang ở trên không, Cam Ninh đã quát to: "Những người bị gia gia ta nhìn chòng chọc chưa từng có ai sống sót tới bình minh ngày hôm sau. Ngươi cũng nên biết điều chấp nhận số mệnh đi".

"Giết!"

Một tên thuỷ quân Cửu Giang tru lên như sói, hắn vung đao chém Cam Ninh.

Cam Ninh khẽ uốn thân hình, một đao của tên lính Cửu Giang bổ vào khoảng không. Ngay sau đó tên lính Cửu Giang cảm thấy áp lực nặng nề ép xuống đầu hắn, Cam Ninh đã tung chân đạp một cước như búa bổ xuống đầu hắn. "Bịch" một tiếng vang lên, đầu của tên lính Cửu Giang đã bị Cam Ninh dùng sức bình sinh đạp, vỡ toác như một quả dưa hấu. Một lát sau thân hình nặng nề, dũng mãnh của Cam Ninh lại bay lên, giống như con diều hâu chụp bắt gà con, bổ nhào xuống đầu Trương Anh.

"Cứu!".

Trương Anh gào lên như sói, hắn nhào cả người về phía trước.

"Thùng thùng!".

Hai bàn chân to lớn lập tức xuất hiện trước mặt Trương Anh một cách quỷ dị, giống như muốn giẫm nát boong của chiếc đấu hạm, Trương Anh không kịp dừng lại, đầu hắn va mạnh vào hai cái chân đó, Trương Anh lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, ong ong, trước mắt hiện ra rất nhiều sao trời. Cam Ninh vung chân đạp một cước đánh ngất Trương Anh, sau đó hắn dùng đao cắt đầu rồi Cam Ninh giơ cao thủ cấp của Trương Anh hét lớn: "Trương Anh đã chết. Hàng thì sống".

"Hàng thì không giết!".

"Hàng thì không giết!".

"Hàng thì không giết!".

Nghe tiếng hét của Cam Ninh, Cẩm Phàm Tặc hô to hưởng ứng ba lần. Thuỷ quân cửu Giang hồn bay phách tán, sau một hồi sững sờ, chúng lập tức cuống cuồng quỳ xuống boong, khí giới giơ quá đầu, hoảng sợ nói: "Xin hàng. Chúng ta xin hàng".

Hứa Chử giục ngựa tới trước mặt Giả Hủ, hắn cúi dầu ủ rũ nói: "Quân sư, mạt tướng đã để quân sư thất vọng".

"Hứa Chử tướng quân không được nản lòng" Giả Hủ bình thản nói: "Tất cả đều do bản quân sư chủ quan, suýt nữa làm liên luỵ tướng quân bị vây hãm trong trận địch quân. Khi chúa công quay lại, Hủ nhất định sẽ nhận tội với chúa công. Thiệt hại của quân bản bộ tướng quân thế nào?"

"Các huynh đệ không bị tổn thương gì lớn" Hứa Chử lúng túng nói: "Nhìn bên ngoài thì Bát Quái đại trận không có động tĩnh gì nhưng khi vào bên trong mới biết trong đó rất rộng lớn. Liên quân sợ gây thương tích cho chính quân mình nên không dám dùng cung tên, toàn dùng nỏ bắn chụm, di chuyển hết chỗ này tới chỗ khác vẫn không ra được, cuối cùng lại bị cạm bẫy dây gạt ngựa làm tổn hại mấy trăm huynh đệ".

"Lần này tổn hại mấy trăm huynh đệ cũng coi như không có gì" Mã Siêu trầm giọng nói: "Thế nhưng tiếp theo không cần phải dùng kế lừa gạt gì, cứ quyết chiến chính diện với liên quân. Bản tướng quân muốn xem lần này liên quân còn có thể giở trò gì nữa đây?"

"Thiếu tướng quân không được khinh địch" Giả Hủ trầm giọng nói: "Lần này quân ta chỉ ra oai ở Nhị Thập Lý Pha, làm cho tướng sĩ liên quân Quan Đông ghi dấu sự sợ hãi với thiết kỵ Tây Lương. Chúng ta thật sự không muốn một trận tử chiến với liên quân".

"Quân sư cứ yên tâm, bản tướng quân hiểu rất rõ" Mã Siêu nghiêm giọng nói: "Dù sao binh lực của liên quân cũng hơn mười vạn người, gấp hơn hai lần thiết kỵ Tây Lương chúng ta. Hơn nữa kỵ binh Tây lương phần lớn là khinh kỵ binh, hơn hẳn về tính cơ động nhưng lại không có sở trường về đánh công kiên. Nếu như chúng ta muốn quyết chiến cùng quân Quan Đông chính là lấy sở đoản tấn công sở trường của địch quân".

Giả Hủ không nói gì, hắn chỉ vui mừng gật đầu.

...

Dương Châu, cảng Hoành Giang.

Gió đêm sắc như dao, nơi hoàn dã chìm trong cảnh giá lạnh.

Một cây huyết sắc Thương Lang đại kỳ đang bay phần phật trong gió. Bên dưới cây đại kỳ, Mã Dược, toàn thân áo giáp vàng, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã đỏ rực, trông hắn giống như một pho tượng Chiến Thần đỏ rực, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí. Phía sau Mã Dược, Điển Vi, Cam Ninh đều mặc trong giáp. Các chấp thiết kích vác cương đao hộ vệ hai bên.

"Hô lỗ lỗ ~~ "

Trong tiếng thời phì phò, nặng nề của chiến mã, kiêu tướng Tây Lương Lý Mông giục ngựa lên trước, hắn nghiêm giọng hét lớn: "Chúa công có lệnh, lên ngựa".

"Rầm, ào".

Lý Mông vừa ra lệnh, sáu ngàn tướng sĩ Tây Lương nhất loạt nhảy lên ngựa.

Dưới bầu trời đêm, thiết kỵ Tây Lương đông nghịt giống như một đám các quỷ đông đảo đến từ Địa Ngục, toàn thân mặc áo giáp ngăm đen. Điều làm những kẻ yếu tim phải sợ hãi nhất là những kỵ binh này đều đeo mặt nạ quỷ hung ác, đáng sợ, hoàn toàn che phủ gương mặt của quân thiết kỵ Tây Lương, chỉ có mặt quỷ màu đen, dữ tợn, xấu xí, còn có lỗ mắt nhỏ, hẹp dài toát sát khí lạnh như băng giá.

Mã Dược gật đầu hài lòng, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt hắn lại thoáng hiện ra sự tiếc nuối.

Ngay lúc này khi mới bắt đầu đặt chân lên đất Dương Châu, bắt đầu xuất chinh thì trong tám ngàn tướng sĩ chỉ còn có sáu ngàn người. Trong số đã mất có gần một ngàn người không quen thuỷ thổ phương nam nên mắc bệnh nằm lại trên thuyền ( cũng may là vào mùa đông, ngoại trừ ẩm ướt hơn, khí trời phương nam cũng khá giống với phương bắc. Nếu như xuất chinh vào mùa hè thì tám ngàn đại quân xuất chinh của Mã Dược, chỉ e chưa tới Giang Đông toàn quân đã bị diệt ). Mã Dược hoàn toàn không có cách nào hắn đành phải để những tướng sĩ bị bệnh cho thuỷ quân của Cam Ninh.

Mặt khác hơn một ngàn tướng sĩ đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy sông Trường Giang quanh năm lạnh giá chỉ vì sự chủ quan của Mã Dược.

Mã Dược hít một hơi thật sau, hắn trầm giọng nói: "Vương Phương đâu?"

Vương Phương vội vã giục ngựa tiến lên, hắn nghiêm giọng nói: "Có mạt tướng".

Mã Dược rút trong người một phong thư, hắn đưa cho Vương Phương với vẻ trịnh trọng lạ thường, hắn trầm giọng nói: "Hãy cấp tốc mang phong thư này tới Lạc Dương, trình trước án của quân sư".

Vương Phương tiếp nhận phong thự hắn lạnh lùng nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh'.

Mã Dược không yên lòng, hắn dặn dò tiếp: "Thân mang trọng trách, tướng quân tuyệt đối không được mắc sai sót. Trên đường đi tướng quân hãy vô cùng cẩn thận".

Sắc mặt Vương Phương vô cùng nghiêm nghị, hắn kích động nói: "Xin chúa công yên tâm. Mạt tướng tuyệt đối sẽ không làm nhục mệnh".

Mã Dược gật đầu, hắn lạnh lùng nói: "Mau đi!".

Vương Phương ngồi trên ngựa, chắp tay thi lễ với Mã Dược rồi hắn xoay người giục ngựa phóng đi, chỉ trpng chốc lát cả người, ngựa đã biến mất trong bóng đêm.

Mã Dược lại nói: "Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo nghe lệnh".

Cam Ninh ba tướng vội vàng giục ngựa tiến lên dàn hàng ngang trước mặt Mã Dược, hùng hồn nói: "Có mạt tướng".

" Chỉ huy thuỷ quân Cẩm Phàm, thuỷ quân Giang Hạ ngược dòng sông Hoài tiến lên ( trên bản đồ cổ đại sông Hoài hình như là nhánh của sông Trường Giang, đổ vào sông Trường Giang ở cuối Khúc A ). Đây là địa đầu Giang Đông, ở xung quanh đây cũng không có thuỷ quân ( trước khi Tôn Kiên tiến vào đây, Giang Đông hoàn toàn không có thuỷ quân đúng nghĩa ), trong thời gian này phải giả quyết ổn thoả tù binh thuỷ quân Kinh Châu, thuỷ quân Dự Chương, còn cả thuỷ quân Cửu Giang nữa. Người nào thành tâm muốn đầu hàng thì cho nhập bọn, còn ngược lại thì……".

Nói xong, ánh mắt Mã Dược hiện ra sát khí ghê người.

Cam Ninh hiểu ý, hắn hung dữ nói: "Mạt tướng hiểu".

Mã Dược gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Thuỷ quân cần phải giữ liên lạc liên tục với đại quân đường bộ, có thể tiếp ứng lẫn nhau".

Cam Ninh thản nhiên nói: "Tuân lệnh".

Mã Dược khoát tay, lạnh lùng nói: "Lên đường".

Cam Ninh, Trương Báo, Trần Hổ ba tướng chắp tay thi lễ với Mã Dược rồi chỉ huy thuỷ quân Cầm Phàm, Giang Hạ lên đường.

Sau cùng Mã Dược quay người nhìn sáu ngàn qjuân thiết kỵ Tây Lương đang đứng nghiêm không một tiếng động. Mắt hắn hiện lên sự nanh ác như dã thú, hắn lạnh lùng nói: "Các huynh đệ. Chúng ta đánh cướp ngàn dặm cũng chỉ vì lương thực. Hiện tại cả vùng Giang Đông rộng lớn đã rộng mở trước mắt các ngươi. Giang Đông giống như một thiếu nữ xinh đẹp, toàn thân "trần truồng' đang nằm chờ đợi các ngươi leo lên người nàng ta và chơi đùa".

"Ha ha ha ~~ "

Sáu ngàn tướng sĩ cười rầm rầm.

Dù ngôn ngữ của Mã Dược dung tục nhưng đơn giản lại có tác dụng làm nổi lên thú tính của đám hổ lang này.

"Không được do dự, không được lùi bước, lại càng không thể nhân từ. Hãy ra tay cướp đoạt, đi chém giết, đi đốt phá" Mã Dược đột nhiên đổi giọng, hắn quát to: "Các ngươi cứ yên tâm cướp bóc sĩ tộc, quý tộc nhưng các ngươi tuyệt đối không được phép cướp bóc của dân chúng nghèo khổ. Nếu bất kỳ ai dám gây tai hoạ cho dân chúng nghèo khổ, mã đao trong tay bản tướng quân sẽ không tha cho người đó, cho dù người đó có là ông trời đi chăng nữa bản tướng quân quyết cũng chém rơi cái đầu chó của người đó".

Lúc này Mã đồ phu đã bất chấp tất cả.

Từ sau khi kinh biến Lạc Dương, Mã Dược đã gánh chịu đủ tiếng xấu là chém giết văn võ bá quan. Tuy Tào Tháo và Viên Thiệu biết vẫn còn ẩn tình trong đó nhưng cả hai đương nhiên không muốn giúp Mã Dược xoá bỏ cái danh tiếng xấu đó. May mắn vẫn còn Thái thoát chết trong tai hoạ đó nhưng ngay cả Thiên Tử cũng không muốn rửa cái tiếng xấu đó thay cho Mã Dược. Hiện tại Thiên Tử đã lưu lạc tới Hứa Xương. Thái lại bị Mã đồ phu giam cầm, lời nói của ông ta liệu có ai tin không?

Mà cho dù Mã Dược có làm gì đi nữa, giới sĩ tộc trong thiên hạ cũng không có cảm tình gì với hắn. Một khi đã như vậy thì cứ dứt khoát chém giết, giết cho thoải mái. Bên canh nguyên nhân lớn nhất lần này là dùng kỳ binh tập kích hậu phương của liên quân, hắn còn có một suy nghĩ đơn giản là lần thứ nhất ra tay cướp phá sạch sẽ cả vùng Từ, Dương cho tới Duyện, Dự ở Trung Nguyên, coi như là nhổ tận gốc toàn bộ các thế lực sĩ tộc, quý tộc ở vùng Trung Nguyên. Nói cách khác là làm tổn thương nặng nề nguyên khí.

...

Trường An, phủ quan của Mã Đằng.

Từ Hoảng, Pháp Chân, Phó Tiếp, Hồ Xích Nhi cùng văn quan, võ tướng đã tề tựu đông đủ trong đại sảnh.

Từ sau kh Mã Dược, Giả Hủ thống lĩnh đại quân xuất chinh, Mã Đằng đã giao quyền quản lý Lương Châu cho Thư Thụ, dẫn quân tới trấn thủ Trường An, trấn giữ Quan Trung. Hắn lại ra lệnh cho Từ Hoảng, Pháp Chân dẫn quân chiếm giữ Trần Thương, Tà Cốc cự lại Hán Trung. Phó Tiếp, Hồ Xích Nhi trấn thủ Vũ Quan cự lại Kinh Tương.

Cuối năm Kiến An thứ tư, Hán Hiến Đế, kỳ binh của Mã Dược tiến tới Vũ Quan đánh tan bốn lộ liên quân của Lưu Biểu, Trần Kỷ, Hứa Cống và Lý Thôi.

Tháng hai năm sau, Thái Thú Hán Trung Trương Lỗ sai bào đệ Trương Vệ dẫn tám ngàn quân ra Trần Thương, Ích Châu Mục Lưu Yên sai con trai trưởng Lưu Phạm, con thứ Lưu Đản dẫn ba vạn quân ra Tà Cốc cùng tiến đánh Quan Trung. Từ Hoảng ứng chiến mười trận thua cả mười dẫn dụ địch quân tiến sau vào rồi đại phá tây lộ liên quân ở Ngũ Trượng Nguyên, chém đầu tám ngàn quân, bắt sống hai vạn quân, con trai trưởng Lưu Phạm, con thứ Lưu Đản của Lưu Yên đều bị Từ Hoảng giết chết.

Tới lúc đó liên quân tây lộ và nam lộ đều bị phá, liên quân bắc lộ tiến chậm chạp, không có động tĩnh. Liên quân trung lộ đang đánh nhau giằng co với Mã Siêu và Giả Hủ ở Dĩnh Xuyên, nhất thời chưa thể phân thắng bại. Trong khi Mã Đằng đang chỉnh đốn quân mã Quan Trung, chuẩn bị ra Hàm Cốc quan tiếp ứng cho Lạc dương thì Giả Hủ phái người dùng tin cấp báo tám trăm dặm đưa tới cho Mã Đằng một phong thư.

Trong đại sảnh phủ quan, Mã Đằng ngồi sau án trên cao, mở phong thư đọc trước mặt mọi người, sắc mặt hắn dần dần trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Hồ Xích Nhi vốn nóng tính, hắn vội hỏi: "Tướng quân, quân sư nói gì trong thư".

Mã Đằng để phong thư lên án nói: "Quân sư muốn chúng ta thay đổi kế hoạch, tiến lên bắc Hà Sáo tiếp ứng Phương Duyệt tướng quân".

"Tiếp ứng Phương Duyệt tướng quân sao?" Hồ Xích Nhi buồn bực nói: "Phương Duyệt tướng quân chả vừa cho người mang tin tới báo liên quân bắc đường vẫn án binh bất động là gì? Hơn nữa mặt bắc Hà Sáo dựa vào Đại Mạc, có Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu nhị vị tướng quân cùng năm vạn thiết kỵ hậu thuẫn. Trương Tế, Trương Dương, vương Khuông, Khổng Dung bốn lộ liên quân kia có thể gây ra chuyện động trời gì chăng?"

Phó Tiếp lại nghĩ khác, hắn nói: "Bốn lộ liên quân chậm chạp hành động, vẫn án binh bất động mới là điều đáng lo ngại".

"Đây không phải chỉ vì nguyên bốn lộ liên quân phía bắc!" Mã Đằng trầm giọng nói: "Theo như tin quân sư đưa tới, Đại tướng quân Viên Thiệu, Thừa tướng Tào Tháo đều đã rời Dĩnh Xuyên, liên quân trung lộ hoàn toàn giao lại Phiêu Kỵ tướng quân Viên Thuật chỉ huy. Thừa tướng Tào Tháo đã bí mật dẫn quân tới Kinh Châu, cố gắng gây bất lợi cho Bá Tề nhưng đã bị Bá Tề đánh bại nhưng tung tích của Đại tướng quân Viên Thiệu thì vẫn chưa rõ".

Pháp Chân nghe vậy liền biến sắc, hắn trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy, rất có thể Viên Thiệu đã bí mật quay lại Ký Châu, âm thầm triệu tập đại quân tinh nhuệ sau đó hiệp đồng với lộ quân phía bắc bất ngờ đánh chiếm đại bản doanh Hà Sáo".

"Đây chính là điều Bá Tề và quân sư lo lắng" Mã Đằng trầm giọng nói: "Vì vậy cả hai muốn ta dẫn quân tiến lên bắc Hà Sáo tiếp ứng Phương Duyệt tướng quân. Trong thư quân sư còn nói thế cục Dĩnh Xuyên mặc dù không ổn định nhưng tuyệt đối không thể lâm vào tình trạng nguy hiểm như đèn dầu trước gió. Hơn nữa lúc này đại quân của Bá Tề cũng thoát khỏi sự chặn đường vây đánh của Tào Tháo, chuẩn bị xuôi dòng xuống Giang Đông, rất có thể sẽ nhanh chóng phát huy hiệu quả, chắc chắn chiến sự ở Trung Nguyên sẽ tạo ra đột biến lớn".

Từ Hoảng thản nhiên nói: "Vì đây đã là ý định của chúa công và quân sư, nói đi nói lại cũng vậy thôi. Chúng ta cứ làm theo, Thọ Thành tướng quân nghĩ sao?"

"Bản tướng quân cũng có ý này" Mã Đằng gật đầu nói: "Sau khi đại quân nhổ trại ra đi, vùng Quan Trung này sẽ phải trông cậy Công Minh tướng quân và Cao Khanh ( tên chữ của Pháp Chân ) tiên sinh".

Từ Hoảng, Pháp Chân đứng lên, ôm quyền nói: "Xin Thọ Thành tướng quân yên tâm, mạt tướng ( tại hạ ) tuyệt không làm nhục mệnh".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.