Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 191: Q.2 - Chương 191: Quét sạch hoang mạc




Sau khi mọi người giải tán.

Viên Thiệu ra khỏi Ôn Minh viên trợn mắt nói với Tào Tháo: " Mạnh Đức, vừa rồi vì sao ngăn ta giết giặc?"

Tào Tháo nói: " Bản Sơ không thấy người đứng phía sau Đổng tặc sao?"

Viên Thiệu hỏi: " Đó là ai vậy?"

Tào Tháo đáp lời: " Mãnh tướng Tịnh châu Lã Bố, người này có sức địch muôn người! Bản Sơ nếu đứng lên kích động thì e là bị hại. Ta thực sự không đành lòng cho nên ra sức ngăn cản".

" Hừ." Viên Thiệu hầm hừ suy nghĩ một chút rồi nói: " Đổng Trác thế lớn, nếu cứ ở lại Lạc Dương sớm muộn ắt sẽ bị hại. Ngay hôm nay ta dẫn quân quay về Bột Hải, lại tập trung đại quân đến đây chinh phạt Đổng tặc."

" Lúc này Đổng tặc dã tâm chưa lộ, khởi binh thảo phạt e là không đúng lúc". Tào Tháo lắc đầu nói: " Tháo ngày mai lấy cớ hiến đao nhân cơ hội đến gần Đổng tặc đâm chết nó để chấm dứt hậu hoạ".

Lập tức hai người nhắc nhau bảo trọng rồi ai về phủ người ấy, truyện không đề cập nữa.

...

Lang Cư Tư sơn.

Trong tiếng tù và miên man kéo dài vang vọng không trung, kỵ binh Tiên Ti được nghỉ ngơi lấy lại sức đã lâu đông như kiến cỏ từ trong rừng rậm ào ra mãnh liệt rồi sắp thành kỵ trận dày đặc ở trên thảo nguyên. Kha Bỉ Năng cầm mã xoa trong tay hung hăng phất một cái về phía trước. Đám kỵ binh Tiên Ti liền giống như dã thú bắt đầu la hét nhằm phía quân Hán phát động đợt tấn công lay trời chuyển đất.

Trong trận quân Hán.

Chu Thương cũng lạnh sống lưng giục ngựa tới gần Phương Duyệt nghiêm nghị nói: " Tên hỗn đản Kha Bỉ Năng này thật đúng là xảo trá, lại ẩn dấu một vạn kỵ binh ở Lang Cư Tư sơn! Lúc này quân ta vừa mới đi chạy đoạn đường dài, người ngựa mệt mỏi, còn quân địch người đông thế mạnh lại thêm dùng dĩ dật đãi lao, không bằng lui binh tạm lánh mũi nhọn?"

" Lui binh?" Phương Duyệt không đồng tình hỏi: " Vì sao phải lui binh?"

Chu Thương ngạc nhiên nói: " Không ~~ không lui binh sao?"

" Quân ta người ngựa mệt mỏi không còn sức đánh nhau, còn kỵ binh Tiên Ti dĩ dật đãi lao, giống như mãnh hổ xuống núi. Thoạt nhìn thì quân ta dường như chỉ có lui binh để tạm lánh mũi nhọn. Kha Bỉ Năng e là cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ~~" Phương Duyệt nói liền một chặp ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo mà trầm giọng nói: " Bản tướng quân lại không làm như hắn mong muốn, càng muốn làm ngược lại".

" Sao?" Chu Thương hoang mang hỏi: " Làm ngược lại là sao?"

Phương Duyệt đáp lời: " Binh pháp vẫn nói, một hồi trống đầy khí thế, hồi thứ hai thì suy yếu, lần thứ ba là kiệt lực. Quân ta mặc dù vừa mới chạy đường trường người ngựa mệt mỏi, nhưng đúng là ba quân theo lệnh. Sĩ khí còn đang như triều dâng nên thừa dịp tận dụng để phá địch, làm sao có thể vừa lâm trận lại lui binh? Binh pháp Tôn Tử có nói, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị. Hiện nay người Tiên Ti không ngờ quân ta dám tấn công ngược lại thì tất nhiên ứng phó không kịp. Nếu như ta tấn công khi bọn chúng chưa chuẩn bị, có hai điều này thì phá Tiên Ti tất xong".

Chu Thương nói: " Nhưng kỵ binh Tiên Ti có chừng vạn người ngựa, gấp hai lần quân ta".

" Binh lực Tiên Ti tuy nhiều, nhưng lại có điểm yếu trí mạng". Phương Duyệt đưa tay chỉ về phía kỵ binh Tiên Ti đang cuồn cuộn lao đến, như đã có dự tính trước mà thong dong nói: " Đó chính là Đại vương của bọn họ~~ Kha Bỉ Năng!"

" Cái gì?" Chu Thương khó lòng tin nổi mà nói: " Kha Bỉ Năng có đúng là nhược điểm trí mạng của người Tiên Ti sao?"

" Không sai!" Phương Duyệt cao giọng nói: " Kha Bỉ Năng chinh chiến quyết đoán, vừa kiên quyết vừa thâm độc, có thể nói một đời kiêu hùng. Nhưng rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là hạng người man di, cũng chưa từng được đọc sách thánh hiền. Cũng không từng được tập binh thư trận pháp. Lần này cho toàn quân xuất kích xông lên một đợt, ý đồ là dựa vào ưu thế binh lực một đòn đánh phủ đầu quân ta. Bản tướng quân phá chúng dễ như trở bàn tay".

" Hả?"

Chu Thương đưa mắt nhìn ra phía trước, quả thực thấy hơn một vạn kỵ binh Tiên Ti đang tạo thành trận thế loạn xạ hình bán nguyệt mà xông đến.

Phương Duyệt chậm rãi nhấc thanh thương thép trong tay, giơ lên cao quá đầu mà nói: " Người Tiên Ti lập trận như thế thì quân ta chỉ cần lấy trùy hình trận đâm vào trận quân địch thẳng đến trung quân của Kha Bỉ Năng. Hai cánh của người Tiên Ti thấy trung quân nguy cấp tất dẫn quân về cứu. Do đó tất nhiên tự loạn thế trận, không đánh mà vỡ. Trận quyết chiến sinh tử mà Kha Bỉ Năng dồn tâm trí lo toan, tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị biến thành một trận truy kích chiến."

" Cuối cùng là quân ta đột phá phá trung quân của Kha Bỉ Năng trước, hay là hai cánh của người Tiên Ti đánh tan hai bên trùy hình trận của quân ta sẽ là quyết định cuối cùng đến thành bại của trận chiến này". Nói xong một hồi, Phương Duyệt quay đầu lại tiếp tục nói với Chu Thương: " Quân Tiên Ti đông ở cánh trái mà ít ở cánh phải. Ta đoán rằng Kha Bỉ Năng tất lấy đội quân tinh nhuệ trà trộn trong cánh phải. Xin tướng quân tự mình bảo vệ cánh phải trùy hình trận, có được không?"

Chu Thương nghiêm trang hỏi: " Vậy còn ngươi?"

" Mạt tướng đi đầu mũi trùy chỉ huy quân phá trận." Phương Duyệt cầm thương thép trong tay hung hăng vẫy về phía trước cao giọng hô lớn: " Toàn quân nghe lệnh, lập trùy hình trận ~~ giết!"

" Giết!"

" Giết!"

" Giết!"

Tất cả năm ngàn tướng sĩ kỵ binh Ô Hoàn vội vàng giơ mã đao trong tay lên mà gào thét tựa như sói hoang. Đúng như Phương Duyệt đã nói, năm ngàn tướng sĩ Ô Hoàn đó mặc dù người ngựa mệt mỏi, nhưng mà tinh thần đang lúc dâng trào. Từ trong đôi mắt đỏ ngầu đều vì trận đại chiến sắp đến mà bắt đầu bừng bừng lửa cháy.

Từ khi tiến quân vào thảo nguyên Mạc Bắc tới nay, liên tiếp đánh trận với vô số trận với quân Tiên Ti. Vô số thân thể mềm mại của đàn bà Tiên Ti đã khiến tính lang sói trong tinh thần quân Ô Hoàn lâm vào sự dũng mãnh cao độ đến cùng cực. Sự dũng mãnh sôi trào như thế đã khiến cho bọn hắn đã sớm quên mọi mệt nhọc.

...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trung quân Tiên Ti.

Một vạn kỵ binh Tiên Ti đã hoàn toàn triển khai theo trận hình bán nguyệt nhằm thẳng năm ngàn quân Hán ào ạt xông tới. Cho nên xung quanh Kha Bỉ Năng lúc này chỉ có hơn một ngàn kỵ binh Tiên Ti. Nhưng mà vượt ra ngoài dự tính của người Tiên Ti, nhất là suy đoán của Kha Bỉ Năng thì quân Hán chẳng những không chịu rút lui để tránh mũi nhọn mà ngược lại còn chĩa mũi dùi để xông thẳng đến!

" Sao?" Đại tướng Thoát Lý Thoát A kinh ngạc hô một tiếng, lắp bắp nói: " Đại vương, quân Hán lại không chạy trốn."

" Ừ."

Mặc dù lúc này thảo nguyên nóng bức như đổ lửa, tuy nhiên trên mặt Kha Bỉ Năng như bị màn sương quét qua. Quân Hán đột kích ngược lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán trước của hắn! Ở vào thế binh lực bị bao vây, hơn nữa lại trong tình huống mới vừa đường trường chạy đến. Vậy mà quân Hán lại còn dám phát động tấn công phản kích? Hay là quân Hán định tự sát?

" Đại vương." Thoát Lý Thoát A đột nhiên hoảng hốt kêu lên: " Quân Hán lại sử dụng trùy hình trận!"

" Trùy hình trận?" Ánh mắt Kha Bỉ Năng phát lạnh, trầm giọng nói: " Quân Hán muốn đột phá trung quân sao?"

Thoát Lý Thoát A vội la lên: " Đại vương, kỵ binh quân ta đã hoàn toàn triển khai, ở trong trung quân chỉ còn không đến hai ngàn kỵ binh rất là nguy hiểm! Liệu có nên để cánh phải của Ngột Lực Đột và cánh trái của Tiết Quy Nê quay về bảo vệ trung quân hay không? Nếu không, khi trung quân bị quân Hán đột phá thì quân ta rất có thể đại loạn thế trận".

" Hiện tại gọi kỵ binh hai cánh quay lại đây đã không còn kịp rồi, hơn nữa làm như vậy rất dễ dàng dẫn đến hỗn loạn." Kha Bỉ Năng nghiêm nghị đáp lời: " Lập tức dùng tù và đưa tin, để Ngột Lực Đột và Tiết Quy Nê nhằm vào hai bên trùy hình trận của quân Hán toàn lực phát động tấn công. Trùy hình trận của quân Hán mặc dù lợi hại, nhưng các dũng sĩ Đại Tiên Ti cũng không phải chưa từng phá được. Thiện Thạch Hòe Đại vương đã từng dùng phương thức đột phá hai bên để đại phá trùy hình trận của quân Hán".

Thoát Lý Thoát A nói: " Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng lập tức lệnh cho người thổi tù và đưa tin."

Kha Bi Năng giơ cao mã xoa, ánh mắt sắc bén như đao liếc qua gương mặt tướng sĩ bên cạnh rồi lớn tiếng hét to: " Các dũng sĩ Đại Tiên Ti con cháu của Thiên Lang thần, đã đến lúc chứng minh cho thiên thần dũng khí của các ngươi. Hãy giơ cao cung tên của các ngươi, hãy vung loan đao trong tay, giết ~~ ".

...

Trước trận quân Hán.

Ngay đầu mũi nhọn trên cùng của trùy hình trận, Phương Duyệt giục ngựa nâng thương tựa như một pho tượng sát thần xông vào trong trận mênh mông của kỵ binh Tiên Ti. Mũi thương thép như con rắn độc đâm ra. Hai tên Bách phu trưởng Tiên Ti ở gần nhất trong khoảnh khắc liền bị Phương Duyệt đâm xuyên qua cổ họng. Thi thể hai người chưa kịp rớt xuống ngựa thì Phương Duyệt đã giục ngựa chạy qua như điên.

Sau một khắc, thiết kỵ quân Hán như thủy triều đã đuổi theo sau Phương Duyệt ào ào xông tới hung hăng xuyên vào trong trận Tiên Ti. Hai bên lập tức người rơi ngựa ngã, ngựa hí người la. Âm thanh la thét liên tục không thôi thoáng chốc vang dội khắp không trung.

Trong loạn quân, Chu Thương che chắn góc ngoài cùng bên phải chém ra một nhát khiến cho một tên Thiên kỵ trưởng Tiên Ti cố gắng đánh lén đứt đôi thành hai đoạn. Trong khoảnh khắc, một luồng sát khí lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau ập tới. Chu Thương hét lên một tiếng theo bản năng khom lưng cúi đầu. Bên tai chỉ nghe thấy “ Cạch” một tiếng, một mũi tên nhọn hoắt to bằng ngón cái đã xỏ qua mũ sắt của hắn. Hơn thế mũi tên nhọn còn chưa hết đà đã nhấc cả mũ sắt của Chu Thương lôi đi. Mái tóc dài của Chu Thương trong khoảnh khắc bị xõa ra theo gió tung bay, hung ác như quỷ.

Chu Thương đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trong trận Tiên Ti có một viên tướng giương cung lắp tên, lại một mũi tên sắc bén đã lắp lên dây cung.

" Chết đi!"

Chu Thương đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, dùng trường đao trong tay làm ám khí nhằm võ tướng Tiên Ti nọ ném mạnh. Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, trường đao của Chu Thương đã như tia chớp bay tới trước ngực võ tướng Tiên Ti. Võ tướng Tiên Ti này không phải ai khác mà chính là đại tướng hàng đầu dưới trướng Kha Bỉ Năng, nổi danh thần tiễn thủ có tên là Ngột Lực Đột.

Tuy cương đao nhằm đến ngực, Ngột Lực Đột cũng không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng, bắn xong mũi tên mới vung cây cung trong tay đón đỡ thanh đao của Chu Thương mang đầy nỗi tức giận. Chỉ nghe một tiếng vang lên, Ngột Lực Đột cảm thấy hai cánh tay đột nhiên tê rần, sau đó đột nhiên ngực cũng lạnh lẽo. Ngột Lực Đột giật mình cúi đầu mới phát hiện cây cung trong tay đã bị cắt thành hai đoạn. Còn cương đao mà Hán tướng ném đi vẫn còn đà đã đâm thật sâu vào lồng ngực hắn.

" Ặc ~~ "

Ngột Lực Đột ngửa mặt lên trời thét dài thê lương. Theo tiếng tru như sói của hắn, những dòng máu tươi như suối phun ra từ miệng vết thương ~~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.