"Sát!".
Theo bản năng, Mã Siêu chỉ kịp nghiêng đầu né tránh, suýt chút nữa một đao đứt lìa cổ họng, một thứ cảm giác tê tái, lành lạnh ở yết hầu. Sợi quai mũ dưới hàm đứt lìa làm chiếc mũ sư đầu quỷ diện rơi ra, đập xuống đất, phát ra tiếng kêu nhỏ. Gã nam nhân thấy vậy, biết mình đã thất bại, sợ hãi, quay đầu bỏ chạy đến con ngựa gần đấy, định cưỡi ngựa tẩu thoát.
“ Phụt”.
Vừa lúc ấy, một mũi tên lao vút từ sau bắn tới, xuyên qua hậu tâm gã nam nhân Tiên Ti, gã chỉ chạy thêm vài bước rồi đổ vật xuống đất, giật giật hai cái rồi nằm im bất động. Một dòng máu tươi từ thân thể hắn ào ạt chảy ra, nhanh chóng đông tụ lại làm thành một vũng máu đỏ trên nền đất.
Mã Siêu lúc này, khuôn mặt lúc này vẫn còn nét sợ hãi, đưa tay lên vuốt yết hầu một cái, tay đã dính đầy máu tươi. Một đao kia, tuy chưa cắt đứt yết hầu của hắn nhưng cũng khiến cho hắn bị thương, chảy máu.
“ Mã Siêu”.
Một âm thanh uy nghiêm vang lên bên tai Mã Siêu, Mã Siêu cuống quít nhặt chiếc giáp mũ rồi quay lại, chấp tay cung kính Mã Dược rồi nói: “ Đại ca”.
Mã Dược nhãn sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu, trầm giọng nói: “ Vừa rồi, ngươi có biết, ngươi phạm sai lầm gì không?”.
Mã Siêu im lặng. Hắn cũng không muốn giải thích hay là không biết giải thích cái gì.Mã Siêu mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng từ lâu đã được Mã Đằng, Mã Dược, lại thêm Giả Hủ, Quản Trữ, chỉ bảo, đám người ấy, từ lời nói tới việc làm đều mẫu mực, tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng dũng mãnh, hung hăng, gan dạ. Ngay từ những lúc ấy, những tập tính đó đã thấm sâu vào trong xương tủy của Mã Siêu, duy chỉ còn nhẫn tâm là điều mà Mã Siêu chưa có được.
“ Với kẻ thù, ngươi không nên động lòng trắc ẩn” Mã Dược điềm dạm nói: “ Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!”. Nếu tên nam nhân Tiên Ti ấy võ công cao cường hơn một chút, ngươi phản xạ chậm hơn một chút thì chắc giờ ngươi chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo như nó rồi”.
Mã Siêu im lặng hồi, ngẩng đầu, cất giọng nói: “ Dạ”.
“ Ngươi phải luôn nhớ, không được nhân từ với kẻ địch của mình!” Mã Dược đi đến đá lăn cái xác tên nam nhân Tiên Ti bên cạnh, rồi đặt một cước thật mạnh lên thi thể đó, hướng Mã Siêu mà dặn: “ Ở trên chiến trường, trừ bộ hạ, huynh đệ của ngươi, bất kể là ai, hễ kẻ nào mặc giáp, tay cầm đao kiếm thì đều là địch nhân cả, dẫu là người Hán, người Hồ, cũng phải giết không tha!”.
“ …”
“ Ngươi không giết chúng thì chúng sẽ giết ngươi!”.
“ Dạ hiểu”.
“ Ngươi phải nhớ, muốn trở thành một vị tướng vĩ đại thì trước tiên phải là một tên lính ưu tú!” Mã Dược lại nói: “ Ngay cả tính mạng của ngươi cũng không giữ nổi, thì làm sao có thể suất lĩnh binh lính giành thắng lợi được? Nếu thế, ai dám cùng ngươi xông pha chiến trường chứ?”
…
Tại U châu, trong dinh Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản cho kẻ đưa thư do Viên Thiệu phải tới lui ra ngoài, hướng Quan Tĩnh và Đại tướng Nghiêm Cương nói: “ Đây là mật thư do Viên Thiệu phái người đưa tới, trong thư có nói, Chinh Bắc tướng quân Ký châu mục Hàn Phức ức hiếp nhân dân, gây nhiều oán hận, xin ta dẫn quân xuôi nam đánh Nghiệp thành. Còn nói, sẽ cho ta đứng đầu Ký châu.”
Nghiêm Cương nghe xong nói: “ Đây là kế mượn đao giết người, xin chúa công cẩn thận!”.
Quan Tĩnh lại nói: “ Bất quá, không nên để lỡ cơ hội tốt này”.
“ Sao?”Công Tôn Toản hỏi: “ Sĩ Khởi ( tên chữ của Quan Tĩnh ) có gì chỉ giáo?”
Quan Tĩnh nói: “ Từ sau khi Đổng Trác mất, nhà Hán cũng chỉ còn trên danh nghĩa, thiên hạ quần hùng khắp nơi nổi dậy, tranh giành. Lần này, là cơ hội tốt để công thành chiếm đất khuếch trương lực lượng. Đất Ký châu, dân cư đông đúc, lúc gạo đầy đồng, là châu phủ giàu có nhất trong mười ba châu của đại Hán, chúa công mà lấy được đất Ký châu, sao phải lo nghiệp lớn không thành?”
Công Tôn Toản hỏi lại: “ Theo ý Sĩ Khởi, lần này ta nên xuất binh chăng?”.
“ Đúng vậy”. Quan Tĩnh gật đầu nói: “ Chúa công nhân cơ hội này, lấy đất Ký châu, sau đó quay lại chiếm Tịnh châu cũng chưa muộn, như thế có thể bình định được phương Bắc ”.
…
Dưới chân núi Kê Lạc, bên trong đại doanh của Mã Dược.
Chu Thương bước vào trung quân đại trướng của Mã Dược, nói: “ Chúa công, Thiếu tướng quân đã mang theo năm trăm kỵ đến Bắc Hải rồi”.
“ Bắc Hải?”, thần sắc Mã Dược ngưng động, tựa hồ đang suy nghĩ, rồi nói: “ Đến bản doanh tộc Kiến Lạc La à?”.
“ Vâng” Chu Thương gật đầu, rồi lo lắng nói: “ Năm trăm kỵ binh cùng Thiếu tướng quân xuất chinh toàn bọn choai choai, trẻ tuổi, bất quá đứa lớn nhất cũng chỉ mười bẩy, mười tám tuổi, lại chưa xông pha, tham gia một trận chiến thật sự nào, e lần này đi lành ít dữ nhiều, hay ta nên cho phải người đi triệu trở về?”.
Mã Dược có thể nói là rất tận tâm tận lực đào tạo Mã Siêu. Chẳng những mời Điển Vi, Hứa Trữ truyền thụ võ nghệ, cho Thư Thụ, Giả Hủ truyền thụ binh pháp, mà còn tuyển chọn một đội kỵ binh gồm năm trăm thiếu niên dũng mãnh, cùng Mã Siêu chuyên tâm luyện tập trận pháp, chiến thuật. Lần này Mã Siêu dẫn quân xuất chinh, đội kỵ binh kia cũng đi theo cùng.
“ Không thể!”Mã Dược quả quyết cự tuyệt mà nói: “ Giả như cho người gọi năm trăm kỵ binh kia trở về, e danh tiếng Mã Siêu sẽ bị hủy hoại!”.
Chu Thương lo lắng nói: “ Nhưng để như vậy, một đội kỵ binh đơn độc xâm nhập sâu vào lãnh thổ của người Tiên Ti e hậu quả khó lường ạ”.
“ Không sao” Mã Dược chậm rãi nói: “ Mã Siêu dù tuổi còn nhỏ, nhưng chăm chỉ đọc binh thư, tinh thông binh pháp, năm trăm kỵ binh thiếu niên kia cũng được nghiêm chỉnh rèn luyện, chỉ cần không gặp phải đại đội kỵ binh Tiên Ti, chắc cũng sẽ không có gì ngoài ý muốn đâu! Trước mắt, quân ta xâm nhập vào Tiên Ti phúc địa hơn một ngàn dặm, các bộ ở Tiên Ti nhất định sẽ kinh động mà dồn toàn lực, chú ý đến quân chủ lực của ta, lúc ấy không khéo chừng, đội kỵ binh kia có thể lấy bất ngờ làm lợi thế, mà giành chiến thắng ấy chứ”.
Bắc Hải. tây bộ Tiên Ti quân doanh bộ lạc Trí Kiến Lạc La.
Cùng với một tiếng ngựa hí, Đại Vương trí Kiến Lạc La, Nhật Trục Vương nhảy xuống ngựa, ngay lập tức có một tên người hầu tiến lên kính cẩn dắt cương ngựa. Nhật Trục Vương đi thẳng vào đại trướng, trong lúc nữ nô đang cởi áo giáp, Nhật Trục Vương hỏi đội trưởng tuỳ tòng: " A Hồ Nhi, thủ lĩnh các bộ lạc đã đến đông đủ chưa?"
A Hồ Nhi nói: " Hồi bẩm Đại Vương, trừ Hắc Lang bộ lạc và Bạch Dương bộ lạc, hai mươi chín thủ lĩnh của các bộ lạc lớn nhỏ đều đã đến, ở trong đại trướng chờ Đại Vương".
" Ừ" Nhật Trục Vương gật đầu hỏi: " Quân đội của Mã đồ phu ở đâu? Chúng đã tiến tới đâu?"
A Hồ Nhi nói: " Thám mã mới phi báo, đại quân của Mã đồ phu vẫn còn ở chân núi Kê Lạc".
Nhật Trục Vương vuốt râu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: " Đi, đi ra đại trướng".
Một lát sau trong đại trướng của Trí Kiến Lạc La Vương Đình.
Nhật Trục Vương tay cầm quyền trượng, ngồi ở ngôi cao theo Vương Vị, các thủ lĩnh bộ lạc còn lại chia nhau ngồi hai bên theo hình tròn.
Ánh mắt sắc bén của Nhật Trục Vương nhìn lướt qua từng thủ lĩnh bộ lạc, hắn trầm giọng nói: " Trong thời gian hai năm qua, Mã đồ phu đã thâu tóm toàn bộ thảo nguyên bao la, trên một trăm bộ lạc Tiên Ti lớn nhỏ, hơn mười vạn người Tiên Ti làm nô lệ. Nợ máu này chúng ta vẫn chưa đòi được, chúng ta chờ đợi Mã đồ phu tới lấy mạng chúng ta sao?'
" Không thể, đương nhiên không thể"
Các thủ lĩnh bộ lạc ầm ầm đáp lại.
Nhật Trục Vương nói tiếp: " Người Tiên Ti chúng ta là lang sói trên thảo nguyên. Người Hán chỉ là dê cừu bị nhốt trong lồng. Nhưng hiện tại lũ dê cừu đó lại thoát khỏi cái chuồng của mình và chạy tới thảo nguyên bao la của chúng ta. Hơn nữa chúng còn muốn ăn tươi nuốt sống hết loài lang sói chúng ta. Thế giới này đã đủ lộn xộn chưa?"
" Ha, ha, ha".
Các thủ lĩnh cười ầm ầm.
" Các vị …".
Nhật Trục Vương đột nhiên đứng lên đi ra ngoài trướng, các thủ lĩnh bộ lạc rối rít đứng dậy đi ra theo. Nhật Trục Vương chỉ quyền trượng về phương nam xa xa, hắn quay đầu nói với các thủ lĩnh bộ lạc: " Trong vòng ba ngày, các bộ kỵ binh phải tiến tới, tập kết ở vùng đồng cỏ Ngũ Thập Lý phía nam Vương Đình. Nếu ai quá thời hạn trên sẽ chết".
" Đồng ý".
Các thủ lĩnh bộ lạc ầm ầm trả lời.
" Báo…".
Nhật Trục Vương đang định nói tiếp thì phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một âm thanh thê lương vang lên, vang động khắp trời xanh, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy một con khoái mã đang phi tới như gió cuốn. Đội trưởng đội tuỳ tùng của Nhật Trục Vương, A Hầu Nhi chỉ huy mười kỵ binh phóng tới nghênh đón.
" Xảy ra chuyện gì?" A Hồ Nhi ghìm cương ngựa trước kỵ mã, hắn lớn tiếng quát: " Xảy ra chuyện gì?"
" Đại vương!" Người kỵ mã không để ý tới A Hồ Nhi, hắn hướng Nhật Trục Vương hô lớn: " Một toán quân kỵ binh Hán quân khoảng bốn, năm trăm quân đột nhiên xuất hiện ở phía bắc Vương Đình. Chúng chỉ còn cách Vương Đình hai mươi dặm".
" Cái gì?"
" Kỵ binh Hán quân?"
" Chỉ còn cách Vương Đình hai mươi dặm?"
" Vậy nguy rồi".
Ngay lập tức các thủ lĩnh bộ lạc phía sau Nhật Trục Vương trở nên hỗn loạn.
" Hoảng hốt cái gì?" Nhật Trục Vương quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn các thủ lĩnh bộ lạc đang bối rối, hoảng hốt. Đợi tất cả bình tĩnh trở lại, hắn mới trầm giọng quát to: " Chỉ có bốn, năm trăm kỵ binh Hán quân mà các ngươi đã hoảng sợ như vậy. Các ngươi có còn là con cháu của thần Thiên Lang không? Các ngươi đã làm mất thể diện của đại dân tộc Tiên Ti".
" Nhưng đây là quân đội của Mã đồ phu" Một thủ lĩnh bộ lạc khẽ nhắc nhở: " Không giống như quân Hán bình thường".
" Quân đội của Mã đồ phu thì sao này? Quân đội của Mã đồ phu có phải do cha sinh mẹ dưỡng không? Thân thể chúng có phải làm bằng máu thịt không? Mã xoa và loan đao của đại dũng sĩ Tiên Ti không thể giết chết bọn chúng sao?" Mắt Nhật Trục Vương hiện lên sát khí khủng khiếp, hắn lớn tiếng quát: " Có tám trăm Thiết Vệ ở đây, sợ cái gì?"
Các thủ lĩnh sợ hãi không dám lên tiếng.
Nhật Trục Vương đột nhiên quay đầu nhìn đội trưởng tuỳ tùng A Hồ Nhi nói: " A Hồ Nhi".
A Hồ Nhi giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói: " Có tiểu nhân".
Nhật Trục Vương nói: " Lập tức chỉ huy tám trăm Thiết Vệ Vương Đình tấn công, tiêu diệt đám kỵ binh Hán quân kia".
“ Vâng.”
A Hồ Nhi trả lời rồi lĩnh mệnh rời đi.
Nhật Trục Vương đột nhiên quay đầu nhìn các thủ lĩnh nói: " Chư vị thủ lĩnh, hãy theo bản Vương ra phía trước quan sát cuộc chiến. Hãy xem tám trăm Thiết Vệ của bản Vương tiêu diệt năm trăm kỵ binh Hán quân của Mã đồ phu như thế nào. Người đâu, mau chuẩn bị ngựa cho các thủ lĩnh".
…
Gió tây thổi mạnh, trên bầu trời cao vang lên tiếng nhạn kêu ai oán.
Tiếng vó ngựa lộp cộp, loan đao hàng hàng lạnh như lẽo như sương tuyết.
" Báo…'.
Âm thanh thê lương vang lên, một con khoái mã từ phía trước phi như bay quay lại.
" Hu …".
Mã Siêu nhẹ nhàng ghìm cương ngựa.
Cuồng phong gào thét, chiến bào trắng sau lưng Mã Siêu tung bay, khi áo bào của Mã Siêu bay lên, sau yên ngựa hiện ra mấy chuỗi " dây chuyền” dài. Những chuỗi dây chuyền này không phải dùng đá, hay xương kết thành mà chúng được kết thành từ những cái tai người còn đọng máu.
Năm trăm kỵ binh phía sau Mã Siêu tản ra thành hình chữ nhất.
Đây vốn chỉ là năm trăm thiếu niên ngông cuồng, trên gương mặt chúng vẫn còn đọng lại những nét con trẻ nhưng đôi mắt đen của chúng lúc này vốn phải trong veo như nước lại trở nên vô cùng hung tàn, chúng còn dữ tợn hơn so với cả loài dã lang hung bạo nhất. Gần như tất cả phía sau yên ngựa của các kỵ binh đều treo " dây chuyền', một " dây chuyền" làm bằng tai người.
Ban đầu năm trăm kỵ binh của Mã Siêu đi về hướng bắc, sau đổi sang hướng tây, cuối cùng đi về hướng nam ( đây là nguyên nhân quan trong nhất để vượt qua con mắt theo dõi của quân Xích hầu Tiên Ti, đột nhiên xuất hiện cách Vương Đình hai mươi dặm về phía bắc ), một mình xâm nhập hơn một ngàn dặm, san bằng hơn một trăm bộ lạc Tiên Ti lớn nhỏ trên đường đi. Từng chuỗi dây chuyền “ tai người" đọng máu chính là nhân chứng cho thấy hàng ngàn, vạn nam nhân Tiên Ti đã chết dưới lưỡi đao của toán kỵ binh thiếu niên này.
Khí chất của toán thiếu niên kia đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại bọn chúng không phải là những thiếu niên ngây thơ, chúng đã trở thành một bầy sói hung dữ, một bầy dã thú, một toán binh lính ý chí kiên cường, say máu giết người. Chiến tranh và giết chóc đã biến đổi toán thiếu niên đó và cả Mã Siêu chỉ trong một thời gian rất ngắn.
" Tướng quân, phía trước hai dặm phát hiện có một cái lều mái vòm lớn của bộ lạc Tiên Ti, hơn ba mươi cái lều da trâu lớn.
Một cái lều mái vòm lớn, hơn ba mươi cái lều da trâu lớn? Mấy trăm cái lều vải?
Sát khí dữ tợn hiên lên trên mặt Mã Siêu, Mã Siêu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc của năm trăm kỵ binh chăm chú nhìn hắn, giống như một bầy dã lang ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt chờ mong của chúng đang nhìn chằm chằm vào dã lang đầu đàn, chỉ cần con dã lang đầu đàn hú lên một tiếng, bọn chúng sẽ xông tới, xé con mồi thành từng mảnh nhỏ.
“ Két ..”
Trong tiếng va chạm vào nhau của kim loại, Mã Siêu chậm rãi kéo mặt nạ quỷ xuống, khuôn mặt trẻ tuổi của hắn lập tức bị chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn hoàn toàn che lấp, chỉ còn hai hố mắt nhỏ vẫn toát ra ánh mắt nóng rực. Chòm lông sư tử màu bạc đính trên đỉnh mũ trụ bay phất phơ, hiện ra ba phần đường hoàng, bảy phần hoang dã.
Âm thanh kim loại cọ sát vào nhau vang lên liên miên không dứt, năm trăm kỵ binh sau lưng Mã Siêu cũng bắt đầu kéo mặt nạ quỷ trên mũ giáp xuống che mặt. Ngay lập tức từng gương mặt ngây thơ biến mất, thay vào đó là những cái mặt quỷ dữ tợn, đáng sợ cùng với những ánh mắt lạnh lùng, ngập sát khí toát ra từ các lỗ mắt.
" Thiết kỵ Đại Hán".
Mã Siêu giục ngựa quay đầu lại, Ngân thương trong tay hắn chỉ lên trời.
" Thiên hạ vô địch!".
Năm trăm kỵ binh đều giơ cao Mã đao, ầm ầm trả lời.
Đột nhiên Ngân thương trong tay Mã Siêu hạ xuống chỉ thẳng về phía trước, chiến mã của Mã Siêu như có linh tính, hí lên một tràng dài rồi tung vó chạy đi. Năm trăm kỵ binh phía sau giống như hồng thuỷ tràn qua đê, cuốn về phía trước, móng sắt quay cuồng, bùn nhão bắn tung toé. Tiếng võ ngựa ầm ầm như muốn phá tung mặt đất, vang tận trời cao.
…
Núi Kê Lạc, đại doanh của Mã Dược.
Chu Thương nặng nề đi vào đại trướng, hắn nghiêm mặt nói: " Chúa công, đã hơn mười ngày trời mà vẫn không có tin tức của Thiếu tướng quân và năm trăm kỵ binh, chúa công xem liệu chúng ta có phải …..?'
" Chu Thương!" Mã Dược đột nhiên vung tay cắt ngang lời Chu Thương, hắn nói: " Hãy bình tĩnh! Chỉ cần đại quân của ta chưa có động tĩnh gì, Nhật Trục Vương và bộ lạc Trí Kiến Lạc La sẽ một mực tập trung chú ý vào núi Kê lạc. Mã Siêu và năm trăm kỵ binh của hắn nhất định an toàn. Dù coi như năm trăm kỵ binh của Mã Siêu gặp một đại đội quân kỵ binh Tiên Ti, đánh không lại, chẳng lẽ còn không trốn thoát được sao?'
Chu Thương gãi gãi đầu, hàm hồ nói: " Cái này .. cũng là …".
…
Bắc Hải, Vương Đình của bộ lạc Trí Kiến La.
A Hồ Nhi và tám trăm Thiết Vệ đã lập trận nghiêm chỉnh đón đợi địch quân. Nhật Trục Vương và toàn bộ các thủ lĩnh xếp thành hàng chữ nhất trước trận.
Quân Hán tập kích chỉ có bốn năm trăm quân kỵ binh, Nhật Truc Vương hoàn toàn không coi toán quân này ra gì. Trong suy nghĩ của Nhật Trục Vương chỉ cần tám trăm Thiết Vệ Vương Đình cũng đủ sức đánh bại toán kỵ binh Hán quân kia. Nhưng để đề phòng vạn nhất, Nhật Trục Vương vẫn dùng lệnh Vương Đình ra lệnh cho ba ngàn kỵ binh bộ lạc Hữu Cốt Đoá ở cách tám mươi dặm về phía tây hoả tốc tới cứu viện.
" Đại Vương, quân Hán!".
A Hồ Nhi đột nhiên giơ tay chỉ về phía trước kêu lên, Nhật Trục Vương và các thủ lĩnh bộ lạc nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thì thấy ở chân trời phía trước của bình nguyên bao la đã xuất hiện một toán kỵ binh đông nghịt màu đen. Phần lớn kỵ binh Tiên Ti mặc áo giáp màu xám, chỉ có áo giáp của kỵ binh quân Hán mới có màu đen, đặc biệt nổi bật trên nền xanh ngắt như một tấm thảm của thảo nguyên.
Quyền trượng của Nhật Trục Vương chỉ thẳng về phía trước, hắn quát lớn: " Tấn công, đánh tan địch quân".
A Hồ Nhi rút loan đao ra, chỉ thẳng lên trời, hắn ngửa mặt lên trời hét to: “ Các dũng sĩ đại Tiên Ti, giết!".
" Giết, giết, giết".
Tám trăm dũng sĩ Tiên Ti giống như dã lang điên cuồng reo hò, loan đao chỉ về phía trước, tất cả nhao nhao giục nhựa theo sau A Hồ Nhi tiến lên, phóng như bay, ùn ùn kéo tới trước trận của quân Hán.
…
Trước trận quân Hán.
Mã Siêu chỉ Ngân thương lên trời, hắn ngửa mặt lên trời rống lên: " Thế trận hình truỳ, chuẩn bị phi thương".
Mệnh lệnh của Mã Siêu vừa phát ra, năm trăm kỵ binh đang tản mát trên thảo nguyên lập tức bày trận, thoáng chốc đã lập thành thế trận hình truỳ, thế trận đột kích mạnh mẽ nhất. Mã Siêu ở vào vị trí hàng đầu của thế trận hình truỳ. Trường thương, Trảm mã đao đã đút vào vỏ. Những cây lao dài vung lên.
Dân du mục phương bắc có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, năm trăm thiếu niên người Tần Hồ thủ hạ của Mã Siêu cũng có sở trường cưỡi ngựa bắn cung. Thế nhưng khi khinh kỵ binh giao chiến cùng khinh kỵ binh, công phu cưỡi ngựa bắn cung sẽ không có đất dụng võ bởi vì chiến mã của hai bên cùng xông vào nhau với tốc độ cao. Cho dù là binh lính lớn lên trên lưng ngựa như người Hồ cũng khó có thể bắn trúng mục tiêu ở cự ly xa.
Chỉ có một số rất ít cung thủ giỏi mới có thể vừa cưỡi ngựa phi nước kiệu vừa có thể bắn trúng địch nhân ở khoảng cách hàng chục bộ.
Mà khi địch nhân đã tiến tới sát mình, còn ai dám tiếp tục sử dụng cung tên đây? Như thế chẳng khác nào tự sát vì thế trong lúc kỵ binh hỗn chiến trên thảo nguyên của người Hồ, cưỡi ngựa bắn cung chưa bao giờ là phương pháp giết địch chủ yếu, phần lớn là sử dụng loan đao, mã xoa, mã đao giết địch khi cận chiến.
…
" Cáp!".
A Hồ Nhi hét lớn, hai chân hắn hung hăng thúc vào hông chiến mã, cuối cùng chiến mã bước vào giai đoạn tăng tốc.
Sau lưng A Hồ Nhi, tám trăm Thiết Vệ đã triển khai thế trận đột kích " Bầy sói" mẫu mực của các dân tộc trên thảo nguyên ( thực tế thì không phải là trận thế gì cả, tất cả kỵ mã đều xông lên phía trước như ong vỡ tổ. Các dân tộc trên thảo nguyên không có chữ viết, không có sách, đương nhiên càng không thể có binh thư, trận pháp. Những người như Kha Bỉ Năng có may mắn theo học tập binh thư trận pháp chỉ có rất ít ).
" Hưu!".
Khi hai đạo quân còn cách nhau hơn một trăm bước, A Hồ Nhi giương cung lắp tên, một mũi vũ tiễn sắc bén to bằng ngón tay cái bắn ra, bay thẳng tới cổ họng Mã Siêu, Mã Siêu nghiêng người né tránh, mũi tên lướt qua vai hắn bay ra phía sau, phía sau vang lên một tiếng hét thảm thiết, không cần quay đầu nhìn lại Mã Siêu cũng biết có một tên lính trúng tên ngã ngựa.
Gió rít bên tai, mặt đất bên dưới rung lên như cơn triều xuống, trong lúc đó hai đạo kỵ binh chỉ còn cách nhau hơn mười bước.
" Giết!".
" Ông, ông, ông".
Mã Siêu hét lớn một tiếng, cánh tay phải hắn đang giơ cao vung mạnh về phía trước, khi cánh tay vung, khi cánh tay duỗi thẳng ra, năm ngón tay đột nhiên mở ra, cây lao đang nắm chặt trong tay rời khỏi tay lao đi, dải lụa dính vào phần đuôi lao bắt đầu lay động, phát ra tiếng rít thê lương.
" Giết giết".
Trong tiêng sát phạt vang lên liên tiếp, năm trăm kỵ binh phía sau Mã Siêu đồng thời hét lên, chúng cố sức ném cây lao trong tay về phía trước, thoáng chốc gần năm trăm mũi lao đan thành một rừng lao dầy đặc, chết chóc trên không trung làm kẻ khác không dám hít thở, nhằm thẳng quân kỵ binh Tiên Ti phóng nhanh tới như bão táp.
" Hừ".
Nhìn thấy một đạo hàn mang bắn nhanh tới trước mặt mình, A Hồ Nhi biến sắc, hắn vội vàng khoác cung vào người rồi nhanh chóng rút thanh loan đao cầm tay, đạo hàn mang đã tiến tới trước mặt hắn. A Hồ Nhi vội vung loan đao gạt đi, bên tai A Hồ Nhi vang lên một tiếng " phốc" nhỏ, thanh loan đao trong tay hắn chấn động.
Một lát sau một luồng khí lạnh nhanh chóng lan khắp người hắn giống như tơ nhện. A Hồ Nhi đột nhiên cảm thấy thanh loan đao trong tay hắn nặng tựa núi, hắn không thể nào nâng cao lên được. A Hồ Nhi chậm rãi cúi đầu nhìn. Ánh mắt A Hồ Nhi nhìn chằm chằm vào ngực mình, một cây gậy trúc đã xuyên qua ngực hắn.
" Phịch!".
Thân thể A Hồ Nhi nghiêng ngả rồi nặng nề ngã phịch xuống đất, ngay lập tức bị vó ngựa chạy sau giẫm nát bét.
" Phịch, phịch, phịch'.
Cùng lúc với thân thể A Hồ Nhi ngã xuống đất, hơn trăm kỵ Thiết Vệ Tiên Ti cũng trúng lao ngã ngựa. Hàng loạt người ngựa lập tức ngã xuống trong trận của quân Tiên Ti. Tiếng hí khàn, bi thương của chiến mã cùng tiếng kêu rên của binh lính ngay lập tức vang lên khắp nơi. Mã Siêu cầm giáo trong tay, hắn ngửa mặt lên trời hú lên nói: " Các huynh đệ, chúng ta nhất định phải giết sạch lũ thổ cẩu Tiên Ti này'.
" Ngao, ngao, ngao".
Năm trăm kỵ binh vung đao, ầm ầm đáp lại.
Vó sắt lao nhanh, cỏ bị cắt đứt bay khắp nơi, trong lúc đó đội hình đột kích hình truỳ của quân Hán đã tiếp xúc với thế trận quần lang của Thiết Vệ Tiên Ti. Thế trận quần lang của Thiết Vệ Tiên Ti vốn đã rất hỗn loạn giống như một cái cày sắt đang kéo lê trên ruộng bùn nhão, từ giữa trận bị tách ra làm hai cánh, khi bị thế trận đột kích hình truỳ của quan Hán đánh vào vết nứt đó càng mở rộng ra.
…
" Cái … gì? Sao có thể như vậy chứ?'
Mắt Nhật Trục Vương mở to, hắn trừng trừng nhìn cảnh chiến trường hỗn loạn phía trước, hắn quả thực không dám tin vào mắt mình.
Quân hai bên vừa mới giao nhau, thế trận của tám trăm Thiết Vệ Vương Đình đã hoàn toàn rối loạn, năm trăm kỵ binh quân Hán vẫn duy trì thế trận đột kích chặt chẽ, kết quả đó khiến Nhật Trục Vương nổi điên lên. Nhật Trục Vương và các thủ lĩnh bộ lạc ở cách xa nên không thấy trước đó kỵ binh quân Hán đã phóng lao, chúng còn tưởng rằng thế trận của Thiết Vệ Vương Đình bị rối loạn là do quân Hán kiên cường xông tới gây ra.
Nhất là viên võ tướng khoác áo bào trắng dẫn đầu kỵ binh quân Hán. Hắn xông vào trận loạn quân Tiên Ti như vào chỗ không người, thanh Ngân thương trong tay hắn quay cuồng như Bạch long nhảy múa. Kỵ binh Tiên Ti lập tức dạt ra hai bên như rẽ nước, không ai có thể địch lại hắn, chỉ trong chốc lát, kỵ trận của tám trăm Thiết Vệ Vương Đình đã bị kỵ binh quân Hán xuyên thủng.
…
" Ngao, cáp".
Mã Siêu giơ Ngân thương chỉ thẳng lên trời, hắn ngửa mặt gào lên, sát khí điên cuồng như cơn sóng dữ bốc lên từ lồng ngực hắn. Mã Siêu đang định giục ngựa quay lại, một lần nữa xông vào trận của đám loạn quân Tiên Ti đánh giết, đột nhiên hắn liếc mắt về thảo nguyên phía trước gần đó, một đám người Tiên Ti quần áo lộng lẫy đang đứng nghiêm dưới một lá cờ lớn.
" Hả? Chẳng lẽ chúng là quý tộc Tiên Ti?'
Thoáng chốc Mã Siêu đã quay ngựa, chiến mã lập tức tung vó chạy tới, lập tức hình dáng của đám người Tiên Ti quần áo lộng lẫy trở nên rõ ràng.
…
" Đại Vương, kỵ binh quân Hán đã xuyên thủng kỵ trận của Thiết Vệ Vương Đình, chúng đang đánh giết tới đây".
" Đại Vương chạy mau".
" Bảo vệ Đại Vương!".
Các thủ lĩnh bộ lạc bên cạnh Nhật Trục Vương sợ hãi tay chân luống cuống, Nhật Trục Vương xoay người định bỏ chạy, chiến mã của Mã Siêu đã xông tới trước mặt, một người một ngựa đơn độc đánh giết, một thương vung lên đâm Nhật Trục vương ngã lăn xuống ngựa. Các thủ lĩnh bộ lạc còn lại thấy thế kinh hãi vội giục ngựa tới cứu. Hai mươi chín thủ lĩnh bộ lạc cùng với hơn trăm kỵ binh giống như ong vỡ tổ, liều chết tấn công Mã Siêu.
Mã Siêu không sợ hãi ngược lại hắn còn vui mừng, hắn ngửa đầu hét lớn một tiếng, hắn giục ngựa chạy vào trong trận quân Tiên Ti, Ngân thương trong tay như tia chớp bất thình lình đánh ra, bốn tên thủ lĩnh bộ lạc xông tới đầu tiên chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, rồi toàn thân rét run, toàn thân không thể cử động được. Sau một lát bóng đêm vô tình đã bao phu cả người chúng.
Nhật Trục Vương bị đâm ngã xuống ngựa nhưng hắn chưa chết ngay, lúc này bản thân hắn đang nhìn thấy kỵ mã Hán quân kia hiển thị thần uy. Một kỵ mã đơn đấu với hơn trăm dũng sĩ Tiên Ti mà vẫn chiếm ưu thế. Mỗi nhát thương đâm ra đều có một tên dũng sĩ Tiên Ti trúng thương ngã ngựa, tới khi năm trăm kỵ binh quân Hán đánh giết tới thì hơn trăm dũng sĩ Tiên Ti đã chết hơn phân nửa.
Nhật Trục Vương biết không còn hy vọng chạy trốn, hắn bình tĩnh trở lại rồi nghiêm nghị hỏi: " Ngươi là ai?'
Mã Siêu giục ngựa quay đầu lại, Ngân thương trong tay hắn chỉ xuống, máu tươi từ đầu mũi thương của Mã Siêu nhỏ xuống cổ họng Nhật Trục Vương.
Nhật Trục Vương không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào thiết khôi mặt nạt quỷ trên đầu của Mã Siêu, hố mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn nhìn thấu hình dáng Mã Siêu, hắn lại quát hỏi: " Rốt cuộc ngươi tên là gì?"
" Ta là Mã Siêu".
Sát khí lạnh như băng toát ra từ hố mắt nhỏ, hẹp trên thiết khôi đầu sư tử. Một âm thanh lạnh lùng vang lên sau chiếc mặt nạ quỷ. Sau đó mũi thương đang nhỏ máu đâm xuống không chút lưu tình, đâm xuyên qua cổ họng của Nhật Trục Vương, máu tươi bắn lên. Ánh mắt sắc bén của Nhật Trục Vương nhanh chóng mờ đi rồi hoàn toàn u ám.
Một thương của Mã Siêu đâm chết Nhật Trục Vương, Mã Siêu đang định xuống ngựa chặt đầu, cắt tai Nhật Trục Vương thì đám quân Vương Đình Thiết Vệ người Tiên Ti đã gào khóc đánh giết tới, sau khi Mã Siêu chỉ huy năm trăm thiết kỵ đánh tan Thiết Vệ Vương Đình quay trở lại chỗ thi thể Nhật Trục Vương thì thi thể Nhật Trục Vương đã không cánh mà bay.
Kẻ lén trộm đưa thi thể Nhật Trục Vương của bộ lạc Trí Kiến Lạc La đi là một thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ. Lúc trước hắn bị Mã Siêu đâm một thương ngã ngựa nhưng đó chỉ là một vết thương nhẹ vì thế hắn giả chết, may mắn tránh được tai kiếp. Cùng với việc viên thủ lĩnh này trốn thoát chuyên năm trăm kỵ binh quân Hán đánh đại bại tám trăm Thiết Vệ Vương Đình, và cả chuyện Mã Siêu một mình một ngựa đơn đấu với hơn một trăm dũng sĩ Tiên Ti đã nhanh chóng lan truyền khắp thảo nguyên Tây Bộ.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mũ sư tử, mặt nạ quỷ của Mã Siêu đã trở thành nỗi ám ảnh không ngừng trong tâm trí của người Tiên Ti.
…
Tháng chín năm Kiến An thứ hai thời Hán Hiến Đế ( năm một trăm tám mươi chín ), Mã Dược chỉ huy tám ngàn tinh binh tấn công người Tiên Ti.
Chân núi Kê Lạc.
Đầu tháng mười, Mã Siêu dẫn năm trăm khinh kỵ binh tránh hướng chính diện, vu hồi hành quân hơn hai ngàn dặm, tập kích đánh phá Vương Đình của bộ lạc Trí Kiến Lạc La, tám trăm Thiết Vệ Vương Đình bị đánh tan. Nhật Trục Vương, hai Vương đệ, ba Vương Tử và hai mươi tám thủ lĩnh bộ lạc tập trung ở Vương Đình cùng với hơn một trăm quý tộc Tiên Ti dưới trướng toàn bộ bi chém đầu.
Tới khi ba ngàn kỵ binh của bộ lạc Hữu Cốt Đoá chạy tới Vương Đình, chỉ thấy trên mặt đất đầy tử thi, tất cả các tử thi đều bị bêu đầu, trên thủ cấp cũng chỉ còn lại một tai, đám kỵ binh Hán quân như gió cũng đã chạy cách Vương Đình hơn mười dặm. Nóng vội báo thù ba ngàn kỵ binh Tiên Ti vội vã đuổi theo nhưng lại bị năm trăm kỵ binh quân Hán thừa dịp đêm tối tập kích đánh cho đại bại.
…
Trường An, phủ đệ của Lý Nho.
Lý Nho đang cùng mưu sĩ tâm phúc của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị, Giản Ung mật đàm.
Sau hơn nửa năm hỗn chiến, các lộ loạn quân Lương châu nhanh chóng suy giảm thực lực, thậm chí chúng còn suy vong nhanh hơn so với sự dự đoán của Giả Hủ.
Tới tháng mười, năm Kiến An thứ hai thời Hán Hiến Đế, Quách Dĩ chỉ còn hai vạn quân, tạm thời đóng quân ở Trường An, Lý Thôi còn thảm hại hơn, lúc này hắn chỉ còn hơn tám ngàn tàn quân tụ tập ở Thương huyện, lấy Vũ Quan làm nơi nương náu tạm thời. Cũng may Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên và Kinh Châu mục Lưu Biểu còn đang hỗn chiến nên tạm thời chưa quan tâm tới chuyện phương bắc.
Trước kia Dương Phụng và Lý Thôi liên kết với nhau, bị Quách Dĩ và Lý Nho đánh bại. Lý Thôi dẫn tàn quân bản bộ của mình chạy về phía nam tới Thương huyện, Dương Phụng dẫn quân bản bộ chạy trốn, nửa đường gặp quân Quách Dĩ mai phục, quân mã hỗn loạn, chỉ còn chưa tới hai ngàn tàn quân, hắn đành phải dẫn tàn quân chạy tới quận Vũ Đô, Lương châu nương náu nơi Đoàn Ổi.
Triệu Sầm không tham dự cuộc hỗn chiến giữa Quách Dĩ và Lý Thôi, hắn chỉ huy hai vạn loạn quân rút lui trở về Hàm Cốc quan. Thế nhưng đa số lương thảo, đồ quân nhu đều bị Quách Dĩ, Lý Thôi chia nhau hết sạch. Quân Triệu Sầm thiếu lưong thực trầm trọng, ngày nào cũng có binh lính bỏ trốn, tới tháng mười chỉ còn bảy, tám ngàn quân.
Loạn quân Lương châu thất bại là điều không thể tránh khỏi. Quách Dĩ, Lý Nho căn bản không thể lưu trú lâu dài ở Quan Trung, hiện tại chúng đang bầy mưu tính kế tìm con đường lui khác.
Một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng trong phòng yếu ớt.
Giản Ung ngồi ngay ngắn, hắn nhìn Lý Nho nói: " Dựa vào cơ trí, nhìn xa trông rộng của tiên sinh, không thể không thấy đại thế thiên hạ ngày nay. Ngày nay nhà Hán suy vong, quần hùng thiên hạ quật khởi. Bây giờ chính là lúc kẻ sĩ lựa chọn chủ nhân, tạo dựng đại nghiệp. Quách tướng quân cố thủ Quan Trung chính là tử lộ, con đường sáng trước mắt chính là dẫn quân về phía đông, theo chúa công của ta".
Lý Nho cười nhạt hỏi: " Nghe nói Lưu Bị đại nhân thường xuyên đan hài cỏ, không biết việc ấy có thật không?"
Giản Ung nghiêm mặt nói: " Đúng là có việc ấy".
Lý Nho cười sằng sặc nói: “ Người không có chí lớn như vậy, sao có thể làm nên đại sự. Quách tướng quân đầu nhập dưới trướng một chúa công như vậy mới chính thức là đi vào tử lộ".
Giản Ung mỉm cười nói: " Tiên sinh không nghe thấy chuyện giả si bất điên sao?"
" Hả?" Lý Nho vui vẻ hỏi: " Nói như vậy là Lưu Bị đại nhân đang giả điên sao?"
Giản Ung không đáp mà hỏi ngược lại: " Tiên sinh nghĩ sao?"
" Được" Lý Nho gật đầu hỏi tiếp: " Vừa rồi tiên sinh cũng nói ngày nay nhà Hán suy vong, quần hùng thiên hạ quật khởi. Đây đúng là lúc đại trượng phu tìm chủ nhân, kiến lập nghiệp lớn. Thế nhưng tiên sinh hãy cho tại hạ biết Lưu Bị đại nhân chỉ có mấy trăm binh lính thủ hạ, tướng chỉ có Quan, Trương, lúc này mà xưng minh chủ liệu có hợp không?"
Giản Ung nói: " Chúa công của tại hạ hiện nay dù chỉ có mấy trăm tinh binh, võ tướng cũng chỉ có Quan, Trương nhị tướng. Ai có thể dám khẳng định mấy năm sau không thể có mười vạn tinh binh, mấy ngàn viên đại tướng? Chỉ người đại nghĩa mới có thể dùng người, chúa công tại hạ hùng cứ Lạc Dương, nằm quyền điều khiển thiên hạ, các lộ anh hùng hào kiệt nghe tiếng sẽ tới đầu quân. Nghiệp lớn lúc đó còn phải lo lắng sao?"
" Ha, ha, ha" Lý Nho cười ầm nói: " Một Ti Đãi giáo uý nhỏ nhoi mà cũng dám nói nắm quyền điều khiển thiên hạ sao? Chẳng phải sẽ làm cho người ta cười rụng cả răng sao?"
" Lý Nho tiên sinh" Giản Ung đột nhiên đứng dậy, sắc mặt giận dữ nói: " Tiên sinh có thể không tin lời tại hạ nhưng xin tiên sinh không được vũ nhục chúa công tại hạ".
Lý Nho cũng tức giận tím mặt, hắn nói không chút khách khí: " Giản Ung tiên sinh, xin mời hãy quay về. Tướng quân nhà ta tuyệt không thể làm thuộc hạ kẻ dệt chiếu bán dép. Lời đã hết. Người đâu, tiễn khách!"
" Lý Nho, sau này ngươi sẽ hối hận với quyết định ngày hôm nay của ngươi" Sắc mặt Giản Ung vô cùng tức giận, hắn bừng bừng nói: " Còn nữa, nếu ngươi không thể tự quyết định, xin hãy đưa ta tới gặp Quách tướng quân".
" Tướng quân nhà ta việc quân bận rộn, không rảnh tiếp ngươi" Lý Nho cười lạnh lùng, trầm giọng nói: " Còn nữa tại hạ còn không biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Tiễn khách!".
" Hừ!".
Giảm Ung hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Giản Ung biến mất ngoài cửa. Lý Nho lúc này mới thay đổi quan phục, sắc mặt trở nên hoàn hoãn trở lại, hắn nhìn tên gia đình ngoài cửa nói: " Cho mời đặc sứ của Bình Tây tướng quân, Quách Đồ tiên sinh".
…
Chân núi Kê Lạc, bản doanh của Mã Dược.
Mã Dược đang gục xuống án ngủ say, bất chợt tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài trướng làm hắn giật mình bừng tỉnh, Chu Thương bước nhanh vào trướng, hắn vui mừng nhìn Mã Dược hét lớn: " Chúa công, tin vui! Tin vui!".
" Hả?" Mã Dược dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi: " Chuyện gì mà cao hứng thế?"
" Thiếu tướng quân đã quay về" Chu Thương kích động nói: " Năm trăm kỵ binh xuất chinh trở về hơn bốn trăm kỵ binh, hơn nữa còn mang về rất nhiều chiến lợi phẩm, thực sự không thể tin được".
" Hả?" Mã Dược choàng dậy hỏi: " Mang về chiến lợi phẩm gì?"
" Quyền trượng của Nhật Trục Vương bộ lạc Trí Kiến Lạc La, ngoài ra còn có ba ngàn cái tai của người Tiên Ti, tất cả đều là tai phải"
" Khá lắm, nói như vậy tiểu tử Mã Siêu đã san bằng Vương Đình của Nhật Trục Vương".
" Còn giết hơn ba ngàn người Tiên Ti nữa à?"
" Điển Vi" Mã Dược đột nhiên quay nhìn Điển Vi đang đứng hầu trong trướng, hắn lạnh lùng nói: “ Truyền lệnh, đại quân lập trận nghênh đón thiếu tướng quân thắng trận trở về".
" Tuân lệnh".
Điển Vi trả lời rồi rời đi.
Chân núi Lạc Sơn, đại doanh của Mã Dược.
Hiệu kèn lệnh dài vang lên, tám ngàn tinh kỵ như nước chảy cuồn cuộn kéo ra ngoài cổng doanh trại, chậm rãi triển khai trên thảo nguyên. Tinh kỳ bay phấp phới trước trận tiền, Mã Dược, Chu Thương và sáu hữu bộ Thiên Hộ, sáu trung bộ Thiên Hộ, sáu tả bộ Thiên Hộ cùng quan quân lớn nhỏ đứng nghiêm, ánh mắt nhìn về phía trước. Ở chân trời thảo nguyên bao la phía trước có một toán kỵ binh đang tiến đến.
" Ngao".
Mã Siêu uy phong lẫm liệt giơ giáo lên, hắn gào lên một tiếng dài.
Phía sau hắn hơn bốn trăm kỵ binh đang giục ngựa hùng dũng chạy tới cũng ghìm cương chạy chậm lại, chậm rãi triển khai thành hai cánh, dừng lại cách trận tiền của Mã Dược hơn một tầm tên. Khoảng cách này rất hợp lý vì nếu như hai đạo quân đang giao tranh với nhau, khoảng cách này có thể tránh cho bị cung thủ địch quân bắn chết, cũng vừa đủ để gây áp lực lên địch quân.
Mã Dược không khỏi thầm gật đầu tán thưởng. Kiến thức đơn giản nhất của quân đội chính là lập trận. Đây chính là điều thể hiện đúng nhất năng lực cầm quân của chủ tướng đạo quân đó. Dù Mã Siêu tuổi còn nhỏ nhưng hắn đã không hổ là cao đồ của Giả Hủ và Thư Thụ. Ít nhất ở phương diện này Mã Siêu hoàn toàn vượt qua thử thách.
Thế nhưng Mã Dược không chỉ hy vọng Mã Siêu vượt qua thử thách của người làm tướng mà hắn còn hy vọng Mã Siêu trở thành một thống soái vĩ đại.
Cùng với sự mở rộng thế lực và lãnh địa của bản thân, vào thời điểm này Mã Dược không ngừng suy nghĩ về tương lai của quân đội Mã gia.
Mã Dược hiểu rõ ràng rằng các chủ trương của hắn " đoạt tiền lương, đoạt nữ nhân" để chỉ huy binh lính, huấn luyện binh lính chỉ có thể sử dụng trong những tình huống đặc biệt ví dụ như tám trăm lưu khấu lúc trước ở vào tình cảnh tứ bề thộ địch, trong cảnh khốn khó ăn bữa hôm lo bữa mai, hay như vừa mới tới U Châu đã có cường địch rình rập tứ phía. Điều này chỉ hiệu quả trong những tháng ngày gian khó.
Thế nhưng hiện tại Mã Dược hiểu thời kỳ của phép trị quân này đã qua.
Hiện tại không còn là thời điểm của ăn bữa hôm lo bữa mai, vẫy vùng giành lại sự sống.
Mã Dược cũng rất tinh tường khi nhận ra điểm này vì thế hắn đang dần dần loại trừ dần quân đội cũ. Hắn đã đem ba ngàn thuộc hạ cũ đưa ra trấn thủ vùng biên giới của thảo nguyên. Đó chính là bước đầu tiên. Kế tiếp chính là lang kỵ Ô Hoàn, tòng kỵ Nguyệt thị dã tính của chúng không thuần phục nên cũng dần dần chuyển chúng ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của quân đội Mã gia.
Việc cuối cùng là dùng vũ lực tranh đoạt Trung Nguyên. Đương nhiên khi đó phải có một đội quân mới tác phong ngoan cường, kỷ luật nghiêm minh.