Theo lời Hoàng Trung đưa tin, giặc Khăn Vàng bỏ chạy theo hướng bắc, Tần Hiệt trong lòng nhẹ nhỏm hẵn. Từ Tinh Sơn đi theo hướng bắc sẽ tới Uyển Thành, Uyển thành có Chu Tuyển đại tướng quân đồn trú, lại có quân thiết kỵ của Tây Lương Đổng Trác, giặc Khăn Vàng mặc dù đột phá vòng vây một cách bất ngờ nhưng lần lại lại đâm đầu vào đường chết, thất bại là điều chắc chắn.
Tần Hiệt không hoảng hốt, cũng không vội vàng mà tập hợp quân đội, đến mãi giữa trưa toàn quân mới chạy đến phía bắc chân núi Tinh Sơn, phía trước đã truyền đến tin tức phục quân của Hoàng Trung bị đánh bại, Tần Hiệt giật mình, đám giặc Khăn Vàng chẳng lẻ ăn trúng xuân dược? Làm việc điều nào cũng ngoài dự tính, đầu tiên là thừa dịp đêm khuya phá vòng vây xuống núi, sau đó đánh bại cánh quân của Hoàng Trung, không biết tiếp theo còn làm chuyện bất ngờ gì đây?
Chỉ trong chốc lát, đám tàn binh của Hoàng Trung đã quay về, khôi giáp tả tơi, chật vật không chịu nỗi, đến Hoàng Trung mạnh nhất ba quân cũng bị trúng tên.
Tần Hiệt hướng Hoàng Trung đang trên lưng ngựa hỏi: “Hán Thăng, ngươi vốn tinh thông binh pháp, như thế nào lại bị tặc khấu mai phục ngược?”
Hoàng Trung mặt mày xấu hổ, không nói được gì.
Sái Mạo vốn đố kị với tài năng của Hoàng Trung, hả hê nói: “Ai da, ngay cả đám tặc khấu có hơn ngàn tên cũng không đánh thắng, huynh làm sao có thể điều binh đây.”
Hoàng Trung chỉ biết trợn mắt trả lời, Sái Mạo cười lạnh không nói.
Tần Hiệt trong lòng phiền muộn nói: “Hán Thăng bị phục kích ở đâu?”
Hoàng Trung thở dài, cúi đầu đáp: “Tại Lão Hà Câu. Cách đây 20 dặm về phía bắc.”
“Lão Hà Câu? Hán thăng ngươi!”
Tần Hiệt giận dữ, Lão Hà Câu không phải là nơi Hoàng Trung ngươi phục kích sao! Cùng một địa điểm, cùng thời gian, sao lại bị giặc Khăn Vàng phục kích ngược lại, thật có thể như vậy không! Tần Hiệt đang muốn trách mắng Hoàng Trung thì phía sau Trâu Tĩnh đột nhiên cỡi ngựa chạy đến, từ xa hướng Tần Hiệt hô to: “Đại nhân, không tốt, không tốt rồi!”
Tần Hiệt cau mày hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
Trâu Tĩnh đáp: “Mạt tướng vừa mới biết được, Mã Dược cũng nằm…trong đám giặc Khăn Vàng…kia, các mưu kế ta gặp phải có thể là do hắn bày ra.”
Tần Hiệt nghe vậy kinh hãi thất thanh nói: “Có thật thế không?”
Sự lợi hại của Mã Dược, Tần Hiệt biết rõ, có thể được Chu Tuyển coi là cái họa tâm phúc, có thể dễ dàng đối phó hay không? Khó trách tặc khấu làm nhiều việc ngoài dự đoán đến vậy, từ việc thừa dịp nữa đêm phá vòng vây, ở Lão Hà Câu đánh bại quân Hoàng Trung, nếu như…tất cả điều là kế của Mã Dược bày ra, vậy cũng không có gì là lạ.
Nhưng Tần Hiệt vẫn có chút không tin tưởng hỏi: “Tặc tướng Mã Dược không phải đã rời bỏ doanh trại tặc khấu rồi hay sao? Sao có thể xuất hiện trong đám tặc khấu này? Mà sao ngươi lại biết được?”
Trâu Tĩnh thở dài nói: “Việc nói đến thật vô cùng trùng hợp. Sáng sớm hôm qua Mã Dược chạy trốn đến Dục Huyền, không ngờ bị lính gác nhận ra, Xá muội mang theo 300 nghĩ dũng binh đi qua, thấy thế hổ trợ truy bắt. Xá muội võ nghệ tuy không kém, tên Mã Dược vốn không phải đối thủ, tuy nhiên vì hắn dùng quỷ đế chế trụ Xá muội, cướp ngựa chạy đến Tinh Sơn, ở đây lại cùng đám dư nghiệt Khăn Vàng hội hợp, mạt tướng vừa mới gặp gia tướng đang truy tung hắn mới biết được.”
“Nguyên lai là như vậy.” Tần Hiệt thở dài một tiếng, sắc mặt đại biến, thất thanh nói : "Không hay, Mã Dược nếu nằm trong đám tặc khấu ấy, chắc chắn sẽ có biến, chư tướng mau theo ta truy kích."
Rất tiếc là Tần Hiệt phản ứng quá chậm, chờ hắn điều quân chạy đến Lão Hà Câu thì gặp quân của Chu Tuyển từ phương nam đến, nhìn thấy bộ dáng quân Chu Tuyển vẫn chỉnh tề, không giống như đã từng giao tranh, hiển nhiên Mã Dược và đám giặc Khăn Vàng không tiếp tục chạy trốn theo hướng bắc, nhưng không rõ hắn đã đi đâu.
Tần Hiệt thúc ngựa chạy đến trước Chu Tuyển, lo lắng hỏi: “Tướng quân, người có chạm trán với đám giặc Khăn Vàng hay không?”
Chu Tuyển buồn bực nói: “Tần đại nhân không phải nói tàn quân của đám giặc Khăn Vàng đã bị ngươi lập kế giết tại Tinh Sơn sao, tại sao lại hỏi ta như vậy??”
Tần Hiệt lộ vẻ xấu hổ thở dài nói: “Do không biết Mã Dược cũng có ở trên núi, hạ quan nhất thời kinh thường, tạo cho đám tàn quân nhân cơ hội bỏ chạy, thật sự rất xấu hổ.”
Chu Tuyển ôn hòa nói: “Tần đại nhân không cần tự trách mình, nhờ vào kế của đại nhân mà Trương Mạn Thành, Triệu Hoằng, Hàn Trung, Tôn Hạ điều bị tiêu diệt, theo đó là hơn mười vạn quân Khăn Vàng ở Nam Dương, tuy có vài tên trốn thoát được, nay không rỏ tung tích, nhưng không đáng lo ngại, một tên Mã Dược nhỏ nhoi cũng không thể làm nên sóng gió gì. Phần công lao này không ai có thể cướp được, bổn tướng đã cho người hỏa tốc tám trăm dặm hướng triều đình bẩm báo rồi.”
Tần Hiệt trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Thật xấu hổ.”
Chu Tuyển ánh mắt từ từ ngưng trọng, trầm giọng nói: “Ta mới nhận được tin báo từ phương bắc, tình hình có chút bất lợi, có lẽ trong vài ngày tới ta sẽ đem quên lên phương bắc, chinh phạt đại thủ lĩnh Trương Giác của giặc Khăn Vàng, ổn định tình hình Nam Dương chỉ có thể nhờ cậy vào Tần đại nhân.”
Tần Hiệt biến sắc, thấp giọng hỏi: “Nghiễm tông có biến ư?”
Chu Tuyển thần sắc ngưng trọng gật đầu, thở dài nói: “Lão Lư Thực vô dụng, không thông quân sự, kinh định nên liên tiếp thất bại, giờ đang bị vây ở Khô Thành, thế giặc ngút trời, thành Ký Châu đang rất nguy kịch.”
Tần Hiệt nghiêm nghị nói: “Hạ quan chúc tướng quân thắng lợi, mau chóng tiêu diệt được giặc Khăn Vàng ở Ký Châu.”
Chu Tuyền ôm quyền nói: “Xin nhận lời chúc tốt đẹp của đại nhân, quân tình khẩn cấp không nên ở lâu, ta bây giờ phải điều quân cần chuẩn bị nhiều thứ, hẹn gặp lại.”
Tần Hiệt cũng ôm quyền nói: “Tướng quân bảo trọng.”
“Giá!”
Chu Tuyển quay đầu ngựa, quất roi, chiến mã bị đau, buông vó hí dài, phóng về hướng bắc . Phía sau Chu Tuyển ba quân cũng nhất tề quay đầu, hậu quân thì biến thành tiền quân chậm rãi di chuyển về hướng bắc, một trận âm thanh rầm rập vang lên, hình ảnh oai hùng ấy, in sâu vào tâm linh mấy ngàn binh lính Nam Dương, đây là cánh quân trong truyền thuyết của đại hán, quả nhiên là danh bất hư truyền.
…
Lại nói về Mã Dược dẫn hơn 800 tàn binh của giặc Khăn Vàng, từ Lão Hà Câu thẳng hướng đông mà chạy, chỉ trong một ngày nên đã chạy được hơn trăm dặm! Sớm đem quân Tần Hiệt ở hướng nam vứt xa phía sau. Từ Lão Hà Câu chạy đến hướng đông, tiến vào địa giới huyện Bỉ Dương, đây từng là địa phương gặp sự tàn phá dữ dội nhất của giặc Khăn Vàng, trên đường đi, đất đai hoang vu, thôn trang tiêu điều, đường đi còn có thể thấy nhiều xác chết, trên đường không thấy một bóng người nào qua lại.
Hơn trăm dặm phía trong, Mã Dược thậm chí không thể tìm được một chổ nào có thể cướp được chút ít lương thực, các tướng sĩ cũng chỉ có thể chịu đói tiếp tục đi. Bất quá trong cái rủi lại có cái may, vì trăm dặm bên trong không gặp một người nào còn sống, truy binh của Tần Hiệt trong thời gian ngắn muốn thăm dò động tỉnh của đám người Mã Dược không phải là dể, giúp cho Mã Dược rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Trong đêm tối, cuối cùng cũng xuất hiện ánh đèn leo lét, phía trước quả là có một trang viên.
Bùi Nguyên Thiệu hưng phấn hướng Mã Dược nói: “Bá tề, nhìn kìa, một trang viên thật to!”
Quản Hợi liếm đôi môi khô khốc, trong mắt toát ra ánh mắt lang sói, ngưng giọng nói: “Bên trong nhất định có lương thực, các huynh đệ rốt cục cũng có thể ăn no một bữa.”
Mã Dược hít một hơi trầm giọng nói: “Lão Quản, lão Bùi, bảo các huynh đệ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nói.”
Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đáp ứng rời đi nhanh chóng tập hợp đội ngũ.
“Các huynh đệ, mau tập trung lại đây, đại đầu lĩnh có chuyện muốn nói.”
“Con mẹ nó, mau xếp thành hàng, thẳng người lên, ngươi có phải đàn ông không đấy?”
“Mọi người nhanh một chút, ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Còn nằm đó hả?Ta rút gân nhà ngươi bây giờ. »
Dưới ánh nắng buổi chiều, tiếng Bùi Nguyên Thiệu và Quản Hợi quát tháo, nhưng hai lời nói cũng như hành động thì hoàn toàn khác nhau, có thể biểu hiện được phần nào cá tính.
Rất nhanh, Tám Trăm Lưu Khấu đã lục đục xếp hàng trước mặt Mã Dược, trước uy thế của Quản Hợi, mọi người điều nổ lực ưỡn ngực, thẳng người, tinh thần rất nghiêm túc.
Mã Dược nhảy lên một tảng đá to, hít một hơi buồn bực, quát: “Các huynh đệ, triều định miệt thị chung ta là giặc cướp, một số huynh đệ không vui. Nhưng ta cho các người biết, mang danh giặc cướp cũng chẳng sao cả, chỉ là cách xưng hô mà thôi. Chỉ cần có thể sống sót, là cướp thì đã sao nào?”
“Phận giặc cướp coi như đã định, nhưng ta muốn là đám giặc cướp làm triều đình đau đầu nhứt óc! Chúng ta tổng cộng còn 800 huynh đệ, cho nên sẽ gọi là Tám Trăm Lưu Khấu. Đợi lúc đánh xong trang viên phía dưới, ta sẽ cho người làm một lá cờ thật lớn, cho đề bốn chữ “Tám Trăm Lưu Khấu” thật to, từ nay về sau chúng ta không phải là giặc Khăn Vàng nữa, chúng ta là 800 tên cướp.”
“Tám Trăm Lưu Khấu!”
Quản Hợi là người đầu tiên hưởng ứng, cất giọng hô lớn.
“Tám Trăm Lưu Khấu!”
“Tám Trăm Lưu Khấu!”
Tám trăm tên lưu khấu sau khi phản ứng lại cùng đồng thanh hô lớn.
Mã Dược giơ cánh tay phải lên, tiếng reo hò nhanh chóng lặng xuống, chứng tỏ uy tín của Mã Dược đã phần nào hình thành.
“Chúng ta là kẻ cướp nhưng tuyệt không phải lưu manh! Chúng ta có thể cướp bóc, giết người, nhưng tuyệt không cho các ngươi đụng đến dân nghèo? Nếu ai dám không tuân theo lời ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.”