" Báo ~~ "
Tiến công lại bị nhục, Công Tôn Độ nổi giận hét lên như sấm, giết chết hai tên đội trưởng, đang muốn tự mình dẫn quân tấn công thì chợt một tên đội trưởng chạy lên thành lâu, máu tươi đầy trên thành lâu khiến cho tên đội trưởng này không khỏi thất sắc phát run, sợ hãi nhìn Công Tôn Độ không dám đứng gần, hắn bèn quỳ thật xa sát tường thành.
Công Tôn Độ đưa mắt lạnh lùng nhìn một cái rồi hỏi: “ Có chuyện gì?”
“ Thưa đại nhân, Xương Lê, Đồ Hà đã thất thủ.”
“ Ngươi nói sao?”
Công Tôn Độ biến sắc thốt lên, Xương Lê, Đồ Hà cùng thất thủ, vậy viện quân của Công Tôn Toản, Mã Dược sẽ nhanh chóng đến đây vậy cũng không sao nhưng tám ngàn quân trong phút chốc bị chặn mất đường lui thì không phải chuyện đùa. Chẳng lẽ cuộc chiến Kế huyền đã kết thúc? Liên quân Mã Dược, Công Tôn Toản lại chiến thắng được Lưu Ngu?
Công Tôn Độ thật không dám tin vào phán đoán của mình, nhưng nếu không phải Lưu Ngu chiến bại, Mã Dược hoặc Công Tôn Toản sao dám xuất quân đến Liêu Đông, chiếm lấy Xương Lê, Đồ Hà?
“ Báo ..” CôngTôn Độ đang nghi hoặc không thôi thì một tên đội trưởng lại vừa gào lên thê lương vừa chạy đến nói: “ Đại nhân, đông bắc Liễu thành phát hiện rất đông kỵ binh!”
Công Tôn Độ cả kinh nói: “ Có bao nhiêu nhân mã?”
Tên đội trưởng nói: “ Ước chừng hơn vạn kỵ binh!”
“ Cái gì! ?” Công Tôn Độ thất thanh hỏi: “ Hơn vạn kỵ sao? Còn cách Liễu thành xa lắm không?”
“ Khoảng hơn trăm dặm.”
“ Chỉ còn có hơn trăm dặm à! ?” Công Tôn Độ run rẩy, cả người như ngã vào hố băng, đột nhiên hét lên: “ Nhanh lên, toàn quân rút lui, rút khỏi Liễu thành, chạy theo hướng Cao Cú Lệ!”
Hiện nay, Xương Lê, Đồ Hà đã bị chiếm, đường về Liêu Đông đã bị cắt đứt, may là trời không tuyệt đường con người, Cao Cú Lệ Vương là bạn cũ của Công Tôn Độ, quan hệ khá tốt, còn có thể mượn đường Cao Cú Lệ để trở về Liêu Đông.
...
Lạc Dương, bắc cung, điện Đức Dương.
Đã năm ngày qua Hán Linh đế Lưu Hoành không lâm triều, nay lại lên triều trong tiếng huyên náo cãi nhau của bá quan văn võ. Lưu Hoành vừa xuất hiện bá quan trong điện tức khắc im lặng không một tiếng động.
Năm ngày vừa qua trong thành Lạc Dương xảy ra không ít chuyện, đầu tiên là lời đồn đại nổi lên khắp nơi, nói là thứ sử U châu Lưu Ngu cấu kết với rất nhiều quan lại đứng đầu các nơi và các đại thần trong triều, thuyết phục thái hậu chuẩn bị phế truất Hán Linh đế, rồi lên làm hoàng đế, rồi lại có tin Mã Dược với Lưu Ngu tranh chấp. Lưu Ngu thua trận bị giết.
Ngay sau đó lại có lời đồn Mã Dược giết Lưu Ngu, sợ thiên tử giáng tội, mới vu cho Lưu Ngu có mưu đồ phế lập, cuối cùng ai cũng không biết thế nào là đúng cả? Hán Linh đế cáo bệnh, liên tục năm ngày không lên triều, càng khiến dân chúng Lạc Dương và bá quan văn võ phải đoán già đoán non.
Trương thường thị Trương Nhượng tiến lên một bước hô lên the thé: “ Có việc thì nhanh tấu lên, không có việc gì thì bã triều.
“ Thần … có việc muốn tâu.”
Trương Nhượng vừa dứt lời, đại tướng quân Hà Tiến bước ra khỏi hàng quỳ xuống.
Lưu Hoành giọng không vui hỏi: “ Ái khanh có chuyện gì muốn tâu?”
Hà Tiến nói: “ Thái phó Viên Phùng, thái sư Viên Ngỗi, tư đồ Hoàng Uyển cùng thị trung Vương Doãn có mưu đồ phế lập, không hợp lẽ quân thần, xin giao cho phủ đình úy điều tra rõ ràng.”
Hà Tiến vừa dứt lời, Viên Phùng cả kinh biến sắc, bọn họ sớm biết phe hoạn quan sẽ mượn cớ làm khó dễ, nhưng lại không nghĩ được đại tướng quân Hà Tiến lại đi tiên phong cho Yêm đảng! Nhìn Hà Tiến hoàn toàn thần phục quyền thế của Yêm đảng, Viên Phùng nhè nhẹ lắc đầu, mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Lưu Hoành thần sắc không vui nhìn Viên Phùng hỏi: “ Viên Phùng, có việc này không?”
Viên Phùng bước ra khỏi hàng quỳ dưới điện không hoảng hốt, không vội vàng đáp: “ Bệ hạ, việc phế lập, hoàn toàn là giả dối, thật sự có người âm thầm ngụy tạo, ý đồ làm rối loạn dư luận.”
“ Thật sao?” Lưu Hoành lạnh lùng hỏi, “ Không biết là kẻ nào có ý đồ âm thầm ngụy tạo, làm rối loạn dư luận?”
Viên Phùng thong dong đáp: “ Là Đại Hán Phục Ba tướng quân, hộ Ô Hoàn trung lang tướng … Mã Dược!"
“ Mã Dược!?”
“ Không sai, Mã Dược đã sát hại thượng quan, là kẻ đại nghịch bất đạo, sợ thiên tử giáng tội, cho nên mới vu cáo Lưu hoàng thúc có ý đồ phế lập, việc làm lộ liễu đó làm sao có thể lừa gạt được người trong thiên hạ?”
Nghe Viên Phùng trình bày xong, Lưu Hoành cũng không lộ thái độ gì, suy nghĩ lát rồi nói: “ Đình úy đâu?”
Đình úy Chu Mật vộ bước ra quỳ dưới điện cao giọng đáp: “ Có thần.”
Lưu Hoành nói: “Vụ án lần này giao cho phủ Đình úy điều tra cẩn thận, trẫm trao cho ngươi thiên tử kiếm, nếu có ai dám to gan cản trở việc phá án của người thì cứ tiền trảm hậu tấu.”
Chu Mật phấn khích mặt hồng cả lên, nghiêm nghị nói: “ Thần tuân chỉ.”
Lưu Hoành phất áo đứng dậy nói: “ Đình nghị hôm nay kết thúc, bá quan văn võ bãi triều.”
Dứt lời cũng không để bá quan kịp tấu thêm gì, Lưu Hoành đã bỏ đi, nhìn bóng Lưu Hoành đang đi xa dần cả triều đều có cảm giác kỳ lạ, đây có phải là ông vua suốt ngày không màng đến chính sự, suốt ngày chỉ biết vui vẻ với phi tần mỹ nữ trong hậu cung không?
Hậu cung, tẩm cung của Hà hoàng hậu.
" Ai ~~ "
Lưu Hoành thở dài thườn thượt, mặt mày mỏi mệt ngồi phịch xuống, thái tử Lưu Biện khéo léo tiến lên, đôi tay non nớt đấm nhè nhẹ lên lưng Lưu Hoành, đứng sau lưng nũng nịu nói: “ Phụ hoàng để nhi thần đấm lưng cho người.”
Thấy thái tử hiếu thuận như vậy, Lưu Hoành trong lòng cũng đỡ buồn phiền, quay sang Hà Hoàng hậu ( con gái đại tướng quân Hà Tiến) nói: “ Thái tử đã trưởng thành, cũng đã hiểu biết hơn nhiều, ài, nhưng trẫm và hoàng hậu cũng già rồi, năm tháng thật sự không buông tha ai cả.”
Hà hoàng hậu nói: “ Bệ hạ đang lúc khỏe mạnh sao lại nói chuyện như người có tuổi vậy?”
Lưu Hoành thở dài nói: “ Từ năm Trung Bình thứ nhất đến nay thiên tai binh họa liên miên, hết nạn châu chấu lại đến loạn Khăn Vàng, bách tính quẫn bách, có thể cũng là điềm báo trước.
Hà hoàng hậu nói: " Bệ hạ ~~ "
Lưu Hoành khoát tay, ngăn không để Hà hoàng hậu ngắt lời rồi có chút cảm khái nói tiếp: “ Từ khi Mã Dược đem quân vào cướp Lạc Dương, trẫm bị kinh sợ đến bị bệnh nặng một thời gian, sau đó cẩn thận nghĩ lại, Mã Dược vốn là hậu nhân danh tướng sao lại đi làm giặc cỏ? Thực ra cũng không phải tại hắn muốn vậy, mà vì hắn buộc phải cầu sinh, bất đắc dĩ mà làm vậy.”
Hà hoàng hậu im lặng, đột nhiên thấy có một chút xa lạ.
Lưu Hoành ảm đạm nói: “ Hoàng hậu là người hiểu trẫm nhất chăc thây hôm nay trẩm có chút kỳ lạ phải không?”
Hà hoang hậu nói: “ Bệ hạ có ý thương xót dân chúng chính là phúc cho giang sơn , phúc cho toàn dân.”
Lưu Hoành lắc đầu, thở dài nói: “ Đời người cũng như một giấc mộng, dù là mộng đẹp nhưng cũng có lúc phải tỉnh lại, tiên hoàng đem giao sơn đại Hán giao vào tay trẫm, trẫm không thể để lại cho thái tử một đất nước tan nát được, trẫm phải giao cho thái tử một đất nước xứng với câu giang sơn cẩm tú mới được.
Lưu Biện nói: “ Phụ hoàng, nhi thần không cầm giang sơn cẩm tú, nhi thần chỉ cần phụ hoàng sống lâu trăm tuổi thôi.”
Lưu Hoành yêu thương vuốt đầu Lưu Biện cười nói: “ Con thật ngốc, ai cũng đều phải chết, một ngày nào đó phụ hoàng cũng phải rời xa con, đến lúc đó giang sơn cẩm tú đại Hán phải dựa vào sự chèo chống của con đấy.”
Lưu Biện nửa hiểu nửa không đáp: “ Nhi thần nhất định sẽ không để phụ hoàng thất vọng đâu.”
“ Tốt. “Lưu Hoành sảng khoái cười nói: “ Thế mới là con con cháu nhà họ Lưu ta.”
...
Liễu thành.
" Bịch."
Chu Thương hai tay ôm quyền quỳ phục xuống đất nói với Mã Dược: “ Chúa công, Chu Thương để ngài thất vọng rồi.”
“ Không bản tướng quân không thất vọng.” Mã Dược tiến lên một bước đặt bàn tay to lớn lên vai Chu Thương nghiêm túc nói: “ Chu Thương, ngươi là một anh hùng chân chính, thực sự là anh hùng!”
Ngẩng đầu lên, Mã Dược nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hơn hai trăm huynh đệ, nhất là mười mấy người bị thương nặng, làm cho người ta thực sự thấy tự hào, càng làm cho tâm can Mã Dược hừng hực khí thế … đây mới đúng là một đội hùng sư, hắn có thể trông cậy vào họ được, có đội quân tinh nhuệ như vậy hậu thuẫn thì khắp thiên hạ còn có ai có thể uy hiếp được sự sinh tồn của Mã Dược và các huynh đệ chứ?
Không, tuyệt đối không có kẻ nào!
Hít sâu một hơi Mã Dược lớn tiếng nói: “ Các huynh đệ, các ngươi đều là anh hùng!"
“ Cả các ngươi nữa!” Mã Dược đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nghiêm Cương cùng các tướng sĩ Liêu tây đứng phía sau Nghiêm Cương( đáng thương thay hai ngàn binh sĩ Liêu tây đi theo nghiêm Cương lúc này chỉ còn không đến một trăm người). lớn tiếng nói: “ Hỡi các dũng sĩ quận Liêu tây, các ngươi cũng là anh hùng, đay là một cuộc chiến không phải của các ngươi nhưng các ngươi đã đến đây với một bầu nhiệt huyết giúp đỡ cho chúng ta, bản tướng quân cảm tạ các ngươi!”
Đôi mắt Nghiêm Cương thoáng một tia thâm trầm, cuối cùng hắn đã biết Mã Dược làm thế nào có được một đội hổ lang chi sư! Thổi hồn vào quân sĩ Mã Dược đã làm cho đội hổ lang chi sư có một linh hồn, nhiều chủ tướng có rất nhiều binh sĩ, nhưng chỉ có Mã Dược mới có mùi của hổ lang, chỉ có hắn mới tạo được được đội hổ lang chi sư kia.
“ Báo.” Một thám mã phi nhanh lại, tiếng vó sắt phá tan sự yên tĩnh trên con đường, phi thẳng đến thành nội, tên thám mã chắp tay lớn tiếng nói: “ Tướng quân, đã phát hiện ra hành tung của quân Liêu Đông!”
“ Nói đi.”
“ Quân Liêu Đông đang đi theo hướng đông bắc, dọc theo dòng Liêu Thủy, đang chạy thẳng đến Cao Cú Ly.
" Tướng quân ~~ "
Thám mã vừa dứt lời thì một con đường đang phóng như bay từ xa lại, trên lưng ngựa là một dũng sĩ Ô Hoàn ánh mắt dữ tợn, ngọn lửa căm giận bừng bừng trong mắt hắn, phi tới trước mặt Mã Dược hắn nhảy xuống ngựa quỳ rạp xuống nền đá xanh lạnh như băng lạnh lùng nói: “ Tướng quân, xin hạ lệnh truy kích!”
Tên dũng sĩ Ô Hoàn này không phải ai khác chính là bách phu trưởng mới được Mã Dược phong chức Cú Đột.
Cú Đột vừa dứt lời lại có hơn mười bách phu trưởng giục ngựa phóng đến, họ đến trước mặt Mã Dược rồi nhất tề xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất kêu lớn: “ Tướng quân, xin hạ lệnh truy kích đi.”
" Xin hạ lệnh truy kích đi ~ "
“ Thật đáng thương cho già trẻ cả nhà mạt tướng tất cả đều bị hại, ngay cả đứa con chín tuổi cũng không may mắn sống sót, hu hu.”
" Tướng quân ~ "
" Tướng quân ~ "
" Tướng quân ~ "
Trong tiếng hối thúc của các tướng lĩnh Ô Hoàn thì hơn ngàn dũng sĩ Ô Hoàn đã ùn ùn kéo đến tập trung trước mảnh đất trống trước thành nội, hò hét phẫn nộ, tất cả đều cầu xin Mã Dược: “ Tướng quân, xin hạ lệnh đi.”
" Thương ~ "
Điển Vi “ Hừ” lạnh một tiếng, rút đôi kích sau lưng ra, đập mạnh haia cây kích vào nhau,tiếng kim loại va vào nhau khiến các binh sĩ Ô Hoàn yên lặng dần, đợi khi các binh sĩ Ô Hoàn im hẳn Điển Vi mới nghiêm trang hét lên: “ Các ngươi định làm gì, muốn làm phản phải không?”
Cú Đột dập mạnh đầu xuống nền đá xanh, phát ta những tiếng động rõ ràng, trán hắn đật xuống đất máu đã tràn ra rơi xuống nền đá, làm cho gướng mặt Cú Đột trông càng kinh khủng.
" Tướng quân, xin hạ lệnh đi ~~ "
Từ trong đám người hỗn loạn bước ra, Giả Hủ nhẹ nhàng vuối râu nói, miệng thoáng nét cười âm hiểm, đám người Ô Hoàn kia giống như đám củi đã khô giờ chỉ chờ chúa công thêm một mồi lửa nữa là hơn một vạn kỵ binh Ô Hoàn sẽ bùng cháy lên.
Lửa đỏ, chỉ có lửa đỏ chân chính mới có thể rèn được sắt tốt.
Mã Dược kéo Điển Vị lại, tiến lên đỡ Cú Đột lên vỗ vỗ lên bả vai Cú Đột, rồi không nói tiếng nào đi vào trong thành nội, chỉ lát sau, Mã Dược đã mặc giáp trụ đứng trên tường của thành nội, trong tiếng kim loại ma sát chói tai. Mã Dược chậm rãi rút kiếm.
Mấy ngàn ánh mắt của tướng sĩ Ô Hoàn nhanh chóng nhìn vào Mã Dược, tiếng reo hò như sấm đột nhiên dừng lại, khắp nơi im lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở của tướng sĩ Ô Hoàn.
“ Tên cẩu tặc Công Tôn Độ! Giết cả già trẻ trong thành, không bằng loài cầm thú! Bản tướng quân thề với trời đất, thề không đội trời chúng với tên cẩu tặc Công Tôn Độ! Dù chân trời góc biển cũng phải giết hắn! Bất kể ai giúp hắn cũng trở thành kẻ thù của bản tướng quân!” Mã Dược vung trường kiếm trong tay lên cao hét lớn: “ Không giết Công Tôn Độ thề không làm người.”
Mấy ngàn tướng sĩ Ô Hoàn phút chốc hò reo ầm ĩ như sấm nổ.
“ Thề thần phục tướng quân” Cúa Đột cảm kích rơi nước mắt, ngửa mặt lên trời hét: “ Vĩnh viễn không phản bội!”
Mã Dược vun trương kiếm lên trước khan giọng hét: “ Toàn quân xuất phát.”
" Ngao ~~ "
Hơn vạn chiến sĩ Ô Hoàn đều tru lên như sói, nhảy lên ngựa phóng ra khỏi thành.
...
Ánh chiều tà như màu máu, gió thổi rát mặt, cả hoang nguyên trông thật thê lương.
Phía sau bọn Mã Dược là khoảng trống, Mã Dược dẫn hơn vạn khinh kỵ Ô Hoàn từ từ bày trận, giống như một đám sói nghiêm trang đứng trong tuyết lạnh, đôi mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn ra xa.
Phía trước bọn họ mờ mờ có thể thấy được nội thành của vương quốc Cao Cú Lệ! Mã Dược quay đầu lại hung dữ cười một tiếng, ánh mặt trời phản chiếu trong con ngươi hắn như hai luồng sáng đỏ như máu, hơn vạn ánh mắt của chiến sĩ Ô Hoàn thoáng chốc nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Phá được thành trì, phóng túng ba ngàỳ! Dẫn đầu quân vào thành phong thiên hộ trưởng!”
" Ngao ô ~~ "
Mã Dược vừa dứt lời, một vạn khinh kỵ Ô Hoàn đã điên cuồng rống lên, tay vung đao, đôi mắt như cháy lên, giống như bầy sói đói ngửi thấy mùi máu tươi lộ ra cái miệng rộng với hàm răng lởm chởm.
Bộ binh " Tinh nhuệ" của Cao Cú Ly vương trang bị quá thô sơ, hơn nữa lại đánh đâu thua đó nên quân Liêu Đông bạc nhược căn bản là không cách nào ngăn cản đợt xung kích như dời non lấp biển của kỵ binh Ô Hoàn. Mắt thấy kỵ binh Ô Hoàn tựa như làn sóng cuồn cuộn tràn tới, binh lính liên quân hoàn toàn đánh mất ý chí chống cự liền quay người bỏ chạy.
Binh bại như núi lở.
" Đóng cửa thành, mau đóng cửa thành lại~~" Mắt thấy liên quân trước mặt đại bại đang chạy về, quốc vương Cao Cú Ly Bá Cố đứng ở trên lâu thành nhìn xem cuộc chiến giận dữ nghiến răng quát to đám tướng sĩ giữ thành: " Lũ ngu ngốc các người còn lo gì nữa, mau đóng cửa thành ~~ "
" Trình Đại vương, binh lính chúng ta còn chưa vào được thành!"
" Ngu xuẩn, nếu không đóng cửa thành thì không còn kịp rồi ~~ "
" Hưu ~~ "
" Ách ~ "
Bá Cố nói vừa dứt lời thì một tia sáng lạnh mang theo tiếng rít chói tai xé gió bay tới lạnh lùng đâm vào cổ họng của hắn. Thân hình cao gầy của Bá Cố giật mạnh, hai mắt bỗng trợn ngược chậm rãi cúi đầu xuống bỗng phát hiện cổ họng mình đã trúng một mũi tên nhọn hoắt. Chòm lông đuôi mũi tên đang run nhè nhẹ ~
"Á … ~ "
Thân hình Bá Cố giống như khúc gỗ bị chém lắc lư ngã xuống không một tiếng động. Có dòng máu đỏ sậm từ cổ của hắn chảy ra nhuộm đỏ những tảng đá xanh của tường thành.
" Không tốt ~~ Đại vương đã chết ~~ "
" Đại vương đã chết ~~ "
Tin Bá Cố trúng tên bỏ mình tựa như cơn lốc trong khoảnh khắc lan truyền khắp thành. Vương thành Cao Cú lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn xưa nay chưa từng có. Các đại thần rối loạn mất phương hướng, các tướng quân không ai phục ai, binh lính mất đi chỉ huy. Mọi thứ ~~ đều bao trùm trong sự rối loạn.
Ngoài thành, quân lính Cao Cú trốn về đang hò hét loạn xạ nhằm thẳng cửa thành dốc sức mà chạy. Theo sát đám quân Cao Cú Ly là kỵ binh Ô Hoàn như hổ lang đuổi theo. Không ngừng có binh lính Cao Cú Ly tụt lại ở phía sau kêu thảm ngã xuống dưới loan đao của kỵ binh Ô Hoàn. Sau đó bị vó ngựa mãnh liệt chạy qua mà bị dẫm nát thành bùn ~~
" Oanh ~~ "
Hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn giống như thủy triều tràn vào trong thành, chạy dọc theo đường lớn hẻm nhỏ tản mát ra, ánh đao nhoang nhoáng, tiếng rên liên miên. Người Cao Cú Ly tay không tấc sắt nhanh chóng kêu thảm ngã xuống. Ngã vào những vũng máu. Cuộc chém giết tàn nhẫn đẫm máu ~~ rốt cục đã bắt đầu ~~
...
Ban đêm, đại điện trong cung Cao Cú Ly vương.
Mã Dược toàn thân thiết giáp ngăm đen đang ngạo nghễ ngồi chễm trệ ở chỗ vốn thuộc Cao Cú Ly vương. Một nữ nhân Cao Cú Ly vóc người xinh đẹp khiến kẻ khác phải nín thở ngồi bồi tiếp bên cạnh Mã Dược. Nữ nhân này tên là Ly Cơ, là phi tần được sủng ái nhất của Cao Cú Ly quốc vương Bá Cố. Từ khi thành bị phá, Bá Cố mất mạng thì Ly Cơ và tất cả nữ nhân trong cung theo lẽ thường đều trở thành nữ nhân của Mã Dược.
Trong tiếng bước chân hỗn độn, hơn trăm tên tướng lãnh Ô Hoàn từ bên ngoài đại điện hò hét loạn xạ tràn vào. Đi ngay đằng trước không ngờ lại là Cú Đột. Cú Đột bởi vì bắn một mũi tên giết chết Bá Cố, lại bắt sống Công Tôn Độ nên được Mã Dược đề bạt làm Thiên phu trưởng. Trong hơn trăm tướng lãnh Ô Hoàn chỉ có duy nhất một Thiên phu trưởng!
" Tham kiến tướng quân ~~ "
Hơn trăm tướng lãnh Ô Hoàn vào đại điện, đều quỳ xuống làm lễ ra mắt Mã Dược.
" Đứng cả lên đi." Mã Dược gật đầu xem như đáp lễ, sau đó vung tay lên lớn tiếng nói: " Dẫn tới!"
Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, những bóng dáng duyên dáng lộn xộn xuất hiện. Hơn trăm nữ nhân Cao Cú Ly trẻ tuổi xinh đẹp đã bị áp giải tới, vừa xôn xao vừa đi vào đại điện, họ vừa dừng lại thì ánh mắt các tướng lĩnh Ô Hoàn đều nhìn chằm chằm vào họ! Cao Cú Ly so với Trung Nguyên văn minh thì đương nhiên ngu muội lạc hậu hơn nhiều. Cho dù đã là văn minh canh nông, nhưng về kiến trúc, hay quần áo thì so với mấy bộ tộc du mục như Ô Hoàn, Tiên Ti, Hung Nô vẫn còn tân tiến hơn nhiều.
Mã Dược nở một nụ cười tà ác lớn tiếng hỏi: " Các huynh đệ, đám nữ nhân này đẹp mắt không?"
Các tướng lĩnh Ô Hoàn rối rít trả lời: " Đẹp mắt, nhìn quá đẹp."
" Các ngươi thích không?"
"Thích ~~ "
" Muốn làm các nàng không?"
" Muốn!"
Tướng lãnh Ô Hoàn ầm ầm đáp lại, trong mắt toát ra sự chờ đợi nóng bỏng.
" Tốt ~" Mã Dược vung tay lên cao giọng nói: " Bản tướng quân phân chia, Thiên phu trưởng có thể chọn hai người xinh đẹp nhất. Đám nữ nhân còn lại, Bách phu trưởng công lớn thì chọn trước, mỗi người đều có phần ~~ "
" Ngao ~~ "
Hơn trăm tên tướng lãnh Ô Hoàn nhất thời tru lên như sói, trong con ngươi toát ra sự hưng phấn khó che đậy được.
Vốn bọn tướng lãnh Ô Hoàn bị buộc đến đại điện tham gia yến tiệc mừng công mà vẫn đầy bụng oán hận. Bởi vì chúng không thể cùng bọn lính thuộc hạ tiêu dao sung sướng. Nhưng bây giờ sự bất mãn này đã sớm tan thành mây khói. Ở trên đời này, còn có gì có thể so sánh với mỹ nữ, họ càng làm cho nam nhân điên cuồng hơn.
Chỉ chốc lát thời gian, hơn trăm nữ nhân Cao Cú xinh đẹp đã bị phân chia không sót người nào. Còn Cú Đột một người tự phân hai mỹ nữ, phải ôm trái ấp, trên dưới trong tay, hận không được đặt Cao Cú mỹ nữ xuống dưới người, ngay trong đại điện chinh chiến một phen. Nghĩ đến cảnh tuyệt vời đó mà mừng rỡ, mọi cơ thịt trên mặt đều cười rạng rỡ.