Viên Thuật đưa ánh mắt về phía Khoái Lương, hỏi : “ Tử Nhu nghĩ thế nào ?”
Khoái Lương giỏi chính lược nhưng không giỏi mưu lược, ngưng mày khổ tư hồi lâu mới thở dài nói : “ Tướng quân, Mã Dược người này rất có mưu lược, dụng binh quỷ trá, hư thật khó lường, lấy tám trăm lưu khấu ít ỏi lại có thể công hãm được Uyển thành, từ đó đã có thể thấy được. Nay Trĩ huyện dù bại, lại bỏ Uyển thành mà đi, hành sự tuyệt không có sơ sót lộn xộn, có thể thấy được đảm phách của người này. Lấy 200 lưu khấu kỵ binh ít ỏi ngạnh đấu với 1000 Hán quân tinh kỵ, dù biết rõ không địch lại vẫn tử chiến không lùi, cho đến khi toàn quân phúc diệt, có thể thấy tài năng của người này, rất biết lung lạc nhân tâm, binh sĩ dưới trướng đều cam nguyện tử mệnh. Hạng người với đảm phách, tài năng, mưu lược vẹn toàn như vậy, xứng là kiêu hùng một thời, Lương thật không dám trông có thể thôi đoán được đạo dụng binh của người này.
Kim Thượng nhíu mày phản bác : “ Mã Dược có tài, nhưng lưu khấu dưới trướng cũng không quá ngàn người, có gì đang sợ chứ ?”
Lý Nghiêm nói : “ Tiền nhiệm Thái thú Tần Hiệt Tần đại nhân, thống lĩnh Nam Dương 5000 binh mã cùng chiến với hắn, tưởng rằng Tám Trăm Lưu Khấu không chịu nổi một kích, nhưng lại năm lần chiến năm lần bại, hao binh tổn tướng, thậm chí mất luôn cả ba tòa thành trì Phục Dương, Tùy Huyền, Uyển thành, tổn thất tài vật, tử thương không thể đếm xuể.”
Kim Thượng thừa cơ chế nhạo : “ Cuối cùng ngay cả túc hạ cùng Tử Nhu huynh cũng rơi vào tay giặc thôi .”
Lý Nghiêm tặc họng lại, nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Kim Thượng lại hướng Khoái Lương nói : “ Nếu như Mã Dược quả như lời Tử Nhu huynh nói, chính là kiêu hùng đương thời, mưu lược, đảm phách, tài năng vẹn toàn, tại sao lại thất bại ở Trĩ huyện ?”
Khoái Lương thản nhiên nói : “ Trận bại ở Trĩ huyện, không phải do tác chiến, sự thực chỉ là do lực lượng tính báo thiếu thốn mà thôi.”
Viên Thuật thần sắc âm trầm, đến bây giờ, Mã Dược không những không có làm hắn cảm thấy “ thất vọng”, mang cho hắn “ kinh hỉ” thậm chí vượt xa so với dự đoán của hắn, để cho hắn cảm thấy cục diện đã có chút mất kiểm soát ! Giết chiến mã, bỏ Uyển thành, Mã Dược hành sự ngoan lạt đã vượt ra ngoài dự liệu của Viên Thuật, 200 lưu khấu kỵ binh ít ỏi lại có thề kiềm chân 1000 Hán quân tinh kỵ đến mấy canh giờ, để cho lưu khấu ở Uyển thành thong dong độn tẩu, điều này đã là ngoài dự đoán, kế tiếp, sẽ còn có cái gì vượt ra ngoài dự đoán của hắn nữa đây ?
Mắt thấy Viên Thuật thần sắc âm trầm, Khoái Lương mi vũ khẽ động, nói : “ Tướng quân, Lương tài trí ngu độn, không dám vọng ngôn đạo dụng binh của Mã Dược, nhưng có một người, rất có tài trí, có thể làm quân mưu được.”
Viên Thuật vội vàng nói : “ Người nào ?”
Khoái Lương nói : “ Ngoại cử bất tị cừu, nội cử bất tị thân*, Lương có một người đệ, tên Việt, từ nhỏ đã đọc binh thư, rất có thao lược, tài trí hơn Lương gấp mười lần, nếu tướng quân không chê, Lương có thể viết một phong thư, thay tướng quân chiêu mộ đệ ấy vào quân trung.
* Đề cử bên ngoài không màng đến thù hận, đề cử bên trong không để ý thân thích ( nếu có sai thì lượng thứ )
Viên Thuật vui mừng nói : “ Thuật ở Lạc Dương thường nghe Kinh Tương Khoái thụ có song kiệt, Tử Nhu giỏi chính, Dị Độ giỏi mưu. Thuật có ý ấy đã lâu, chỉ là chưa dám mạo muội, nay lời của Tử Nhu rất hợp ý ta, vậy hãy nhanh viết thư chiêu mộ .”
Khoái Lương ung dung nói : “ Tuân mệnh .”
Kim Thượng cũng nhíu nhẹ mày, vội nói : “ Tướng quân, hạ quan cũng biết được một người, họ Kỷ tên Linh, biểu chữ Phục Nghĩa, người Sơn Đông, vì sinh kế mà lưu lạc đến Lỗ Dương, người này vũ dũng rất co hạng, giỏi dùng một thanh tam tiêm lưỡng nhận đao, nặng đến sáu mươi lăm cân, có thể vì tướng quân xung phong hãm trận.”
Viên Thuật vui mừng nói : “ Cũng mời đến, nhanh đi mời đến !”
Kim Thượng đáp : “ Tuân mệnh .”
Viên Thuật lại nói : “ Lý Nghiêm, mau truyền lệnh cho Viên Dận, Trương Huân, không được khinh cử vọng động, nhanh triệu hồi Dục Dương Ngụy Hòa, *** Dương Hoàng Trung đến Tây Ngạc nghị sự, cũng phái thật nhiều thám mã, mật thám ra, tăng cường giám thị động hướng của Tám Trăm Lưu Khấu, nếu có bất kỳ gió thổi cỏ động nào phải lập tức hồi báo.”
Lý Nghiêm cao giọng nói : “ Tuân mệnh .”
……………………………………
Sắc đêm như mực, 50 chiếc bè gỗ đang ngược dòng Bạch Thủy tiến lên phía bắc.
Trên chiếc bè gỗ đi cuối cùng, Quản Hợi biểu tình dữ tợn, hung hăng nói : “ Theo ý ta, cứ tử thủ Uyển thành, cùng Hán quân đánh một trận người chết ta sống, thay cho 200 huynh đệ đã chết báo thù .”
Mã Dược trừng Quản Hợi một cái, mắng : “ Báo thù ! Ngươi báo cách nào ? Tử thủ Uyển thành bất quá chỉ là bạch bạch chịu chết !”
Chu Thương trầm giọng nói : “ Đại đầu lĩnh nói rất đúng, đám Hán quân này đông đảo lại kiêu dũng dị thường, quân ta binh lực quá bạc nhược, ở Uyển thành khẳng định là thủ không nổi .”
Quản Hợi hậm hà hậm hực nói : “ Nhưng cứ như vậy chưa đánh trận nào đã bỏ Uyển thành, ta tâm lý có điểm khó chịu .”
Mã Dược trầm giọng nói : “ Không có gì là khó chịu cả, hôm nay đánh mất Uyển thành, ngày mai còn có thể đoạt lại, chỉ cần các huynh đệ còn sống sót, hết thảy đều còn có hi vọng ! Lần này bại trận Trĩ huyện, mặc dù tổn thất 200 huynh đệ, nhưng cũng để ta phát hiện nhược điểm trí mạng của Tám Trăm Lưu Khấu cũng không phải là không tốt .”
“ Nhược ...... nhược điểm gì ?”
“ Chúng ta thiếu sót hệ thống tình báo.” Mã Dược trầm giọng nói : “ Xác thực mà nói, là không có hệ thống tình bào nào, trừ việc dựa vào thám mã du kỵ tra xét những việc bên ngoài, chúng ta đối với động hướng của Hán quân không hề biết gì hết. Lần này là chúng ta vận khí tốt, lần sau nếu lần nữa rơi vào cạm bẫy của Hán quân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thoát ra khỏi trùng vây như bây giờ.”
“ Tình báo ?” Quản Hợi ngạc nhiên nói : “ Đi đâu mà tìm tình báo về Hán quân đây ?”
Mã Dược ánh mắt trở nên lạnh lùng, hướng mấy gã lưu khấu chèo bè nói : “ Các huynh đệ tăng thêm tí sức nữa, đuổi theo phía trước đi .”
Bè gỗ gia tốc tiến lên trước, dần vượt qua hậu trận, không bao lâu thì đã đuổi kịp chiếc bè gỗ mà Lưu Nghiên đang ngồi, Mã Dược ra lệnh cho hai bè tiếp xúc nhau, sau đó nhảy lên bè của Lưu Nghiên. Nương theo ánh sao ảm đạm, Mã Dược nhìn thấy Lưu Nghiên đang thần sắc u oán đứng ở giữa bè, bên trái nàng là thần tình không vui Trâu Ngọc Nương, bên phải là một nữ tử vóc người thon dài, dáng người yểu điệu, phong tư lả lướt rất đọng lòng người, chỉ tiếc là trên gò má trăng bóng như ngọc lại có một khối thai kí ( cái bớt) màu đen lớn, phá hoại rất lớn mĩ cảm của toàn chỉnh thể, nếu không, nhất định là một tuyệt thế mĩ nữ không thể nghi ngờ.
Mã Dược ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào nữ tử nọ, trầm giọng hỏi : “ Cô chính là vị tiểu thư nhà quan kia ?”
Nữ tử nọ đứng trên bè gỗ nhẹ nhàng cúi lạy, thanh thúy nói : “ Tiểu nữ là Điêu Thuyền, bái kiến Đại đầu lĩnh .”
“ Ặc ……” Mã Dược vừa nghe xong đột nhiên cả kinh, thất thanh nói : “ Điêu … Điêu Thuyền ! ?”
Điều Thuyền ! Đây chính là một trong tứ đại mỹ nữa của cổ đại a, lý nào lại có bộ dạng như vậy chứ ? Nếu như nữ tử này là Điêu Thuyền, vậy con mẹ nó cũng chọc cười quá mức rồi ! Mã Dược trong lòng kinh ngạc khó hiểu, nữ tử này phong tình tuy đủ, nhưng thai kí trên mặt quả thức quá mức ghê người, chẳng lẽ Đổng Trác cùng Lữ Bố đếu có sở thích đặc biệt ?
Nữ tử tự xưng là Điêu Thuyền kinh nghi nói : “ Đại thủ lĩnh vì sao lại như thế ?”
“ Khục …” Mã Dược ho khan một tiếng, vội vàng nói : “ Thường nghe nói trong cung có Điêu Thuyền quan, chẳng lẽ cô nương chính là cung nữ ?”
Điêu Thuyền nói : “ Đại thủ lĩnh không hổ là hậu nhân danh tướng, hiểu rõ lễ nghi trong cung thật, tiêu nữ tuy không phải là cung nữ, nhưng cùng cung nữ có quan hệ khá lớn .”
Mã Dược khoát tay lãnh khốc nói : “ Thôi đi, ta không có hưng thú nghe đời sống của cô, càng không muốn biết cô cùng cung nữ quan hệ như thế nào, ta chỉ muốn biết, cô làm sao biết được triều đính phái 5000 Hán quân tiến đến Nam Dương đối phó Tám Trăm Lưu Khấu, cô vì sao muốn tương trợ chúng ta ?”
Điêu Thuyền nói : “ Tiểu nữ không những biết triều đình phái 5000 Hán quân đến Nam Dương, mà còn biết thống soái Hán quân chính là thứ tử của đương kim Tư Không : Viên Thuật Viên nhị công tử .”
“ Cái gì ! ?” Mã Dược thiếu chút nữa la thổ huyết đương trưởng, thất thanh nói : “ Chính là tên ngu ngốc Viên Thuật sao ?”
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Viên Thuật quả thực là một tên mười phần ngu xuẩn, trận chiến Trĩ huyện không ngờ lại bại trong tay người này, đó quả thực là mất hết mặt mũi mà.
Điêu Thuyền nói : “ Không, Đại thủ lĩnh lời ấy không đúng rồi, theo tiểu nữ biết, Viên nhị công tử dù không có đại tài nhưng rất có dã tâm, lại biết lung lạc nhân tâm, cũng phải là loại người ngu ngốc .”
Mã Dược nghe thế không khỏi nhíu mày, nghĩ lại cũng thấy đúng, có thể trong loạn thế sang lập ra một phen cơ nghiệp như vậy, thậm chí là đăng cơ xưng đế, từ cổ chí kim thử hỏi được mấy người ? Đừng vội nói Viên gia tứ thế tam công, Viên Thuật dựa vào dư ấm của tổ thượng, nhưng Hán mạt thế gia rất nhiều, dạng thế gia đệ tử như Viên Thuật không biết đến bao nhiêu, vì sao chỉ thấy có mỗi Viên Thuật xưng đế ?
Mã Dược ngưng giọng nói : “ Điều này là cơ mật của triều đình, cô như thế nào biết được ?”
Điêu Thuyền mỉm cười nói : “ Tiểu nữ không những biết việc trong triều, còn biết cả việc trong doanh của Hán quân, việc của châu quân các nơi nữa.
Mã Dược lạnh lùng nói : “ Cô nương thần thông quảng đại như thế, không không tương trợ, thực làm người phải sinh nghi !”
Điêu Thuyền u oán thở dài, thấp giọng nói : “ Lời của tiểu nữ mỗi câu đều là sự thực, nhìn thì thần thông quảng đại đấy, nhưng chua xót trong đó có ai biết được đâu ? Đại thủ lĩnh có biết, tiểu nữ nguyên cớ làm sao mà biết những việc này không ?”
“ Vì sao ?”
Điêu Thuyền nói : “ Đông đô Lạc Dương có cung kỹ, châu trì, quận trì có quan kỹ, trong quân doanh thì có doanh kỹ, trong đó tỷ muội đều là nữ tử nhà quan, thế nhưng gia trang băng bại phải dấn thân làm kỹ nữ, hơn nữa đời đời làm nô, vĩnh viễn không được thoát tịch. Tuy là người vô sỉ, nhưng tiếp xúc phần lớn là đạt quan quý nhân trong triều, tướng giáo trong quân, mới biết được những điều ngươi khác không biết.
Mã Dược nói : “ Nói như thế, cô nương chính là thủ lĩnh của những cung kỹ, quan kỹ, doanh kỹ đó, lần này không ngại gian khổ đến đây trợ giúp cho Tám Trăm Lưu Khấu, ý muốn giúp cho các tỷ muội thoát tịch ?”
Điêu Thuyền nói : “ Đại thủ lĩnh quả nhiên anh minh nhuệ trí, đúng là như vậy .”
Mã Dược lạnh lùng nói : “ Nhưng ta chỉ có tám trăm người, không thể đủ sức rồi .”
Điêu Thuyền nói : “ Bất luận Đại thủ lĩnh tương lai thành tựu như thế nào, Tám Trăm Lưu Khấu có thể cuốn ngang thiên hạ hay không, chỉ cần đồng ý sau khi được thiên hạ giúp cho chúng tỷ muội thoát tịch, chúng tỷ muội liền nguyện hiệu mệnh, mọi động tĩnh trong triều, mọi hành động quân sự của quân đội nếu biết được nhất định sẽ tương cáo, lúc đó Đại thủ lĩnh sẽ không lập lại việc thất bại ở Trĩ huyện, lập lại việc mất quân mã nữa.