Đại tướng Nghiêm Cương cùng Công Tôn Việt bào đệ của Công Tôn Toản đồng thời tiến lên, cao giọng nói: " Có mạt tướng".
Công Tôn Toản trầm giọng nói: " Lập tức chỉ huy hai vạn kỵ binh mạnh mẽ tấn công. Nhất định phải đoạt được lương thảo trước khi được vận chuyển vào đại doanh của Viên Thiệu".
" Tuân lệnh".
Nghiêm Cương, Công Tôn Việt trả lời rồi lĩnh mệnh rời đi.
…
Ngày hôm sau, Công Tôn Toản đang chờ đợi trong lo lắng, hắn sắp mất hết kiên nhẫn thì có một tên tiểu giáo bước vội vào trướng, hắn rung giọng nói: " Tướng quân, không hay rồi".
Công Tôn Toản chấn động, hắn trầm giọng hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?" T )
Tên tiểu giáo thở hổn hển nói: " Nhị tướng quân, tướng quân …".
" Nhị đệ làm sao?" Công Tôn Toản biến sắc hắn tiến lên túm ngực tên tiểu giáo, lạnh lùng hỏi: " Nói mau!".
Tên tiểu giáo hoảng sợ nói: " Nhị tướng quân bị Đại tướng Cúc Nghĩa của Viên Thiệu bắn chết".
" Cái gì?"
Công Tôn Toản hét to một tiếng lui lại hai bước, suýt nữa hắn ngã nhào xuống đất may mắn Triệu Vân nhanh tay nhanh mắt, hắn vội tiến lên đỡ Công Tôn Toản. Công Tôn Toản và Công Tôn Việt hai huynh đệ nghĩa nặng tình thâm, bất chợt nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, hắn thẫn thờ một hồi lâu.
" Cúc Nghĩa!" Rất lâu sau Công Tôn Toản mới hồi phục tinh thần, hắn nghiến răng nói: " Thù này không báo, ta thề không làm người".
Quan Tĩnh lo lắng nói: " Chúa công?"
Tâm trạng Công Tôn Toản chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn lạnh lùng nói: " Điền Giai đâu?"
Điền Giai ôm quyền đáp: "Có mạt tướng".
Công Tôn Toản nghiến răng nói: " Chỉ huy binh mã bản bộ, trợ giúp bảo vệ đại doanh".
" Tuân lệnh".
" Triệu Vân, Đan Kinh, Công Tôn Phạm".
" Có mạt tướng".
" Đem theo binh mã bản bộ theo bản tướng quân xuất quân, thề giết chết Cúc Nghĩa, thay nhị đệ báo mối thù huyết hận này".
Trạch Quốc, trung quân của Công Tôn Toản.
Quan Tĩnh xoa nhẹ hai bàn tay vào nhau, hắn vui mừng nhìn Công Tôn Toản nói: " Chúa công, Cúc Nghĩa thực không hổ là đại tướng số một dưới trướng Viên Thiệu. Hắn chẳng những chỉ huy rất bình tĩnh mà còn dụng binh như thần. Hơn nữa binh lính Tiên Đăng doanh ngoan cố, vững vàng như bàn thạch, thế nhưng hiện tại quân ta đã bao vây được chúng".
" Ừ".
Công Tôn Toản khẽ gật đầu, hắn tức giận vung tay, tựa hồ hắn muốn mượn cái vung tay này đập nát đám địch quân ở cách đó không xa, một đòn tiêu diệt Tiên Đăng doanh đang cụm lại như một con rắn khổng lồ đang khoanh tròn. Kể từ khi Đan Kinh, Công Tôn Phạm cướp lương thất bại, tiếp đến Công Tôn Việt bị Cúc Nghĩa bắn chết, Công Tôn Toản tự mình dẫn đại quân tới báo thù, thời gian đã trôi qua được ba ngày.
Ba ngày qua trên bình nguyên trống trải, trước sau Công Tôn Toản đã điều động mấy vạn kỵ binh U Yến thế nhưng thật bất ngờ vẫn không làm gì được tám ngàn quân Tiên Đăng doanh vận lương thế nhưng điều vui mừng duy nhất là biết được đội vận lương này là Tiên Đăng doanh uy danh hiển hách của Viên Thiệu. Hơn nữa khi tới Trạch Quốc thì rốt cuộc quân của Công Tôn Toản cũng bao vây thành công Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa.
" Chúa công, chỉ cần có thể tiêu diệt Tiên Đăng doanh, sự thất bại của Viên Thiệu là không thể tránh khỏi" Quan Tĩnh dừng lại một lát rồi hắn nghiêm nghị nói: " Vì thế trận đánh Trạch Quốc này, cho dù phải trả giá như nào đi nữa cũng phải tiêu diệt Cúc Nghĩa".
" Ừ" Công Tôn Toản lại gật đầu, hắn đột nhiên quay người nhìn Triệu Vân ở sau lưng nói: " Tử Long, ngươi cần phải xuất chiến".
Triệu Vân ôm quyền, nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".
" Hống".
" Ô ô ô ..."
" Đông đông đông ..."
Triệu Vân giơ thương chỉ thẳng lên trời và hét to một tiếng. Trong chốc lát tiếng kèn và tiếng trống trận vang lên liên hồi khắp nơi. Kỵ binh U Yến trước trận đại quân như sóng tách ra hai bên làm thành hai cánh. Trong trung quân lập tức xuất hiện một đạo quân kỵ cưỡi ngựa trắng. Đạo quân đó toàn một màu trắng, chiến bào màu trắng, áo giáp trắng. Nhìn thoáng qua tất cả là một màu trắng như tuyết.
" Ba ba ba ..."
Tiếng tinh kỳ bay phần phật trong gió. Hai cây đại kỳ tung bay trong gió. Trên mặt lá cờ lần lượt có dòng chữ to: " Bạch mã Nghĩa Tòng" và " Triệu".
Trung quân Tiên Đăng doanh.
Cúc Nghĩa nheo mắt, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia sáng làm người khác phải sợ hãi. Hắn nhếch miệng cười lãnh đạm rồi trầm giọng nói: " Bạch mã Nghĩa Tòng? Cũng hay đấy.”
Cúc Nghĩa đột nhiên quay đầu nhìn mấy trăm xe vận lương làm mồi nhử đã được kết thành thế trận phòng ngự hình tròn, ngăn cản quân binh bên ngoài tấn công cũng như ngăn cản kỵ binh địch quân đột kích. Phía sau xe trận sáu ngàn quân Tiên Đăng doanh còn sống sót đã lập thành thế trận nghiêm chỉnh chờ đợi, đao đã rút ra khỏi vỏ, cung đã lắp tên, trường thương sắc bén đã dựng lên như rừng. Trên chiến trường tràn ngập sát khí.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mây đen bao phủ.
Cúc Nghĩa thầm nghĩ quân sư tiên đoán có lẽ không sai, có lẽ là ngày mai mà cũng có thể là tối nay sẽ có một trận mưa to. Nghĩ vậy Cúc Nghĩa nở một cười cực kỳ dữ tợn, ngập sát khí. Hắn không nhịn được nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy khắp nơi đất trời mênh mông, vô cùng hỗn độn. Với kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm hắn căn bản cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Cúc Nghĩa biết dưới mặt đất của bình nguyên mênh mông đang ẩn giấu một vạn tinh binh mai phục.
Điền Phong không hổ là quân sư, mọi chuyện an bài rất chu đáo, không chút sơ hở.
Ba ngày trước, Điền Phong dùng kế lừa gạt, vô cùng khéo léo đã di chuyển một vạn đại quân ra khỏi đại doanh đến Trạch Quốc đào hầm bố trí quân mai phục. Công Tôn Toản thực sự không ngờ sau ba ngày nữa hắn sẽ quyết chiến với quân của Viên Thiệu ở Trạch Quốc vì thế hắn hầu như không phái ra một tên quân do thám nào trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Trạch Quốc.
Ba ngày sau Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa đã thành công trong việc lôi kéo bốn vạn kỵ binh của Công Tôn Toản tới Trạch Quốc. Thoạt nhìn thì mọi chuyện vô cùng thuận lợi với đại quân của Công Tôn Toản nhưng hắn không thể ngờ rằng hắn đang từng bước từng bước sa chân vào bẫy.
Lúc này đây, điều kiện phù hợp, địa điểm thực hiện cũng đã hoàn toàn phù hợp, chỉ còn phải chờ thời gian phù hợp nữa thôi. Cúc Nghĩa lại ngẩng đầu nhìn trời. Trong mắt hắn hiện lên sự lo lắng. Hôm nay quả thực trời sẽ đổ mưa to sao? Nếu như trời không mưa to như dự liệu thì cùng lắm cũng chỉ đánh tan quân của Công Tôn Toản chứ không thể tiêu diệt được chúng.
" Oanh oanh oanh ~ "
Đột nhiên âm thanh rầm rầm, rung chuyển cả đất trời từ trong không trung truyền tới kéo Cúc Nghĩa đang trong sự trầm tư về với thực tại. Hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn thì thấy kỵ binh U Yến như một cơn gió lốc màu trắng như tuyết đánh tới. Cúc Nghĩa hít một hơi thật sâu, trong mắt hắn hiện lên sức nóng kinh người. Hắn rút bảo kiếm ra chỉ thẳng lên trời.
" Loạt xoạt, lạot xoạt ..."
Thoáng chốc tiếng bước chân vang lên dồn dập, tiếng kim loại va chạm vào nhau. Một đội trường thương binh đã lạnh lùng tiến ra ngoài xe trận, lập thế trận ở bên ngoài. Bây giờ chưa phải là thời khắc cuối cùng, chưa tới lúc dùng tới thế trận phòng ngự của xe vận lương ngăn địch. Trên thực tế Cúc Nghĩa hoàn toàn tin tưởng thế trận phòng ngự ngoan cường của binh sĩ Tiên Đăng doanh sẽ đứng vững trước sự đột kích liên tục của kỵ binh địch quân.
Cách đó mấy trăm dặm. Trong đại doanh của Viên Thiệu.
Viên Thiệu đứng thẳng người trên đài quan sát, sắc mặt khẩn trương hắn nhìn bầu trời âm u, đứng phía sau hắn là mấy người Điền Phong, Hứa Du, Phùng Kỷ, Thẩm Phối. Sắc mặt Điền Phong thản nhiên, sắc mặt Hứa Du là lãnh đạm.
" Ba ba ba ..."
Gió đột nhiên thổi vù vù, tinh kỳ treo ở góc đài cao bay phần phật. Áo bào sau lưng của cũng bị gió thổi tung bay. Cát lẫn trong cuồng phong bay vào mặt mọi người, bay vào mắt mọi người.
Điền Phong tiến lên một bước khuyên nhủ Viên Thiệu: " Chúa công xin hãy quay về trướng. Ở đây gió lớn không có lợi cho thân thể".
" Ha, bản tướng quân không muốn ngồi đực mặt chờ ở trong đại trướng" Viên Thiệu đập mạnh tay vào thành đài quan sát bằng gỗ, hắn nghiêm giọng nói: " Hôm nay … rốt cục trời có mưa không?"
Điền Phong khẳng định nói: " Chúa công yên tâm, trước giờ tý đêm nay trời sẽ mưa như trút nước".
Hứa Du ở bên cạnh nhân cơ hội nói: " Đây chính là Nguyên Hạo nói đấy nhé. Nếu như qua giờ tý thì đã sang ngày thứ tư vậy lúc đó ngươi sẽ phải thực hiện quân lệnh trạng".
Điền Phong vuốt râu, gương mặt nho nhã vô cùng điềm tĩnh. Ba phần bình tĩnh, bảy phần tự tin. Hắn nhìn Hứa Du nói: " Nếu như trước giờ tý trời không mưa. Tử Xa tiên sinh cứ việc lấy đi cái đầu này'.
Trạch Quốc, trung quân của Công Tôn Toản.
Nghiêm Cương không khỏi thở dài nói khi nhìn thấy khí thế đột kích của quân Bạch mã Nghĩa Tòng: " Triệu Vân không hổ là dũng tướng. Bạch mã Nghĩa Tòng đột kích không giống như quân kỵ thông thường. Bái phục. Hôm nay mạt tướng đã hiểu ra. Khó trách trước đây chúa công đã lựa chọn Triệu Vân làm thống soái của Bạch mã Nghĩa Tòng. Chúa công thật anh minh".
Công Tôn Toản cười nhạt, trong mắt hắn hiện ra vẻ đắc ý thế nhưng khi nghĩ tới cái chết thảm của bào đệ Công Tôn Việt, Công Tôn Toản lại thấy lòng quặn đau, hắn lại nghiến răng nghiến lợi.
" Ba ..."
Gió mạnh đột nhiên nổi lên, tinh kỳ bay phần phật táp cả vào mặt Quan Tĩnh. Ban đầu Quan Tĩnh ngạc nhiên nhưng hắn lập tức biến sắc, nhìn Công Tông Toản nói: " Chúa công. Hướng gió đã thay đổi. Gió Tây Bắc đột nhiên chuyển thành gió Đông Nam. Chắc chắn buổi tối hôm nay sẽ có mưa to".
" Hả?"
Công Tôn Toản cũng biến sắc khi nghe Quan Tĩnh nói vậy. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất bằng phẳng dưới chân hắn. Địa hình ở đây thuộc về địa hình đất mềm, trũng, một khi trời mưa to, mặt đất sẽ trở nên lầy lội, đọng nước. Nếu sa vào đó thậm chí sẽ không bước nổi nửa bước chân, hơn nữa cũng vô cùng bất lợi cho hành động của kỵ binh.
Quan Tĩnh cẩn thận nhắc nhở: " Chúa công, có nên hạ lệnh lui quân không?'
" Rút quân? Không được!" Công Tôn Toản nghiến răng nói: " Cứ cho là ông trời đổ mưa như lũ, mặt đất lầy lội khó di chuyển thì đã sao nào? Cho dù là phải lên trời xuống đất bản tướng quân cũng phải tự tay đâm chết Cúc Nghĩa, báo thù huyết hận cho nhị đệ".
" Ai!".
Quan Tĩnh khẽ thởi dài, hắn không lên tiếng khuyên nhủ nữa.
Thật ra trong lòng Quan Tĩnh cũng đã có tính toán. Dù sao dưới trướng Công Tôn Toản cũng có bốn vạn kỵ binh, cứ coi như đường lầy lội khó đi, bất lợi cho kỵ binh đột kích. Bốn vạn kỵ binh sẽ biến thành bốn vạn bộ binh. Sáu, bảy ngàn tàn binh bại tướng của Cúc Nghĩa cũng khó có thể chuyển bại thành thắng. Còn nếu như Viên Thiệu có tự mình dẫn đại quân tới đây thì ít nhất cũng phải mất hai ngày nữa, khi đó mọi chuyện đã được định đoạt. Lúc đó mặt đất cũng đã trở lại bình thường.
Tiên Đăng doanh
" Gió táp!"
Cúc Nghĩa hung hăng chỉ bảo kiếm trong tay lên trời. Hắn ngửa mặt hét to đến khản cả giọng.
" Gió táp!"
" Gió táp!"
" Gió táp!"
Hai ngàn tên cung thủ tịnh nhuệ từ trong trận nhanh chóng tiến lên, hô to hưởng ứng ba lần. Thanh thế rung trời.
Gió táp là biệt hiệu của hai ngàn quân cung thủ trong Tiên Đăng doanh. Khi Cúc Nghĩa hô to: " Gió táp" thì đó chính là lúc đội quân cung thủ xuất trận.
Trước trận hai bên.
Bạch Mã Ngân Thương Triệu Vân quát to: " Cúc Nghĩa, có dám đánh nhau với ta một trận không?"
" Ngu ngốc" Cúc Nghĩa mắng to: " Bản tướng quân không thích cái dũng của kẻ thất phu".
Triệu Vân giận tím mặt. Hắn giơ thương chỉ thẳng lên trời rồi hung hăng hạ xuống chỉ về phía trước. Phía sau hắn tám ngàn kỵ binh ầm ầm hưởng ứng. Thế trận bắt đầu biến đổi. Hai ngàn kỵ binh bạch mã đi theo sau Triệu Vân bắt đầu tăng tốc độ, nhằm thẳng hướng chính diện của quân Tiên Đăng doanh đánh tới. Sáu ngàn kỵ binh còn lại cũng chia làm hai đội, đánh vu hồi hai bên sườn quân Tiên Đăng doanh.
Cúc Nghĩa cười lạnh lùng, thanh bảo kiếm của hắn giơ lên cao rồi mạnh mẽ chém về phía trước một nhát sau đó hắn gào lên đầy thê lương: " Mưa rào".
" Mưa rào!"
" Mưa rào!"
" Mưa rào!"
Hai ngàn tên cung thủ ầm ầm đáp lại ba lần. Trong lúc âm thanh gào thét, kích động còn ngân vang trong không trung. Hai ngàn tên cung thủ đã hình thành thế trận xạ kích phía sau quân trường thương binh. Khi âm thanh " Mưa rào' cuối cùng vừa ngừng lại. Âm thanh dây cung bật kêu lên tanh tách không ngừng. Một màn mưa tên dày đặc nhanh chóng dựng lên trong không trung.
Lạc Dương, phủ quan của Lưu Bị.
Lưu Bị đang mở tiệc thiết đãi bộ tướng của Triệu Sầm, Khôi Cố. Lúc này rượu đã qua ba tuần. Sau khi đặt ly rượu bằng sừng trâu xuống, ánh mắt Khôi Cố lờ đờ nhìn đám ca kỹ đang đang hát múa như một đàn bướm. Hắn sớm đã mê đắm tửu sắc, không muốn quay về hắn chỉ muốn ở lại Lạc Dương, không muốn trở lại Hàm Cốc quan.
Lưu Bị làm người không có bản lãnh gì nhưng đôi mắt hắn cực kỳ sắc bén. Hắn nhìn người hiếm khi sai lầm. Chỉ cần nhìn nét mặt là biết Khôi Cố đã động tâm hắn liền cười ha hả nói: " Khôi Cố tướng quân, Lạc Dương thế nào?"
" Tốt, rất tốt" Khôi Cố liên tục gật đầu nói. " Rất tốt".
" Tướng quân có muốn ở lại Lạc Dương không?'
" Dĩ nhiên là có" Khôi Cố nói rồi ngừng lại sau đó hắn nói vẻ nuối tiếc: " Chỉ tiếc là bản thân không thể quyết định. Ngày mai sẽ phải quay lại Hàm Cốc quan'.
Lưu Bị nói: " Bản quan có một cách để tướng quân có thể lưu lại Lạc Dương, chẳng hay tướng quân có muốn nghe hay không?'
Khôi Cố nói: " Xin nguyện ý".
Lưu Bị liền ghé sát đầu vào tai Khôi Cố, thì thào nói. Khôi Cố lập tức biến sắc, hắn hoảng hốt nói: " Cái này … chỉ e là có điều không ổn".
" Có gì không ổn?" Lưu Bị lãnh đạm nói: " Triệu Sầm hung bạo, tàn ác. Trị quân không nghiêm. Từ lâu tướng sĩ ba quân đã sinh lòng oán hận. Điều này không phải tướng quân không biết. Bản quan tin tưởng. chỉ cần tướng quân dám đứng lên tiêu diệt Triệu Sầm, vừa đứng lên hô hào, tuyên cáo nguyên nhân cho các tướng sĩ, nhất định các tướng sĩ sẽ ủng hộ".
" Cái này …" Mặc dù Khôi Cố đã động tâm nhưng hắn vẫn e rè võ nghệ của Triệu Sầm, hắn do dự nói: " Triệu Sầm là người vũ dũng. Mạt tướng không bằng hắn. Vội vàng hành động e rất khó thành công".
" Điều này tướng quân cũng không cần quá lo lắng" Lưu bị nói: " Nghĩa đệ Dực Đức của bản quan sẽ cải trang thành thủ hạ thân tín của tướng quân cùng tới Hàm Cốc quan. Nếu tới gần được Triệu Sầm, chỉ cần tướng quân hô lên một tiếng, tự tay Dực Đức sẽ đâm chết Triệu Sầm như thế đại sự tất thành. Sau khi chuyện thành công, bản quan nhất định sẽ dâng sớ lên thiên tử xin sắc phong cho tướng quân làm Lệnh Doãn Hà Nam, dẫn quân trấn thủ Lạc Dương, được không?'
Sắc mặt Khôi Cố hiện lên sự đấu tranh dữ dội. Một lúc lâu sau hắn mới cắn răng nói: " Được, nhưng tuỳ theo sự sắp đặt của đại nhân".
Khôi Cố vừa đi khỏi Quan Vũ vội vã tới tìm Lưu Bị.
" Đại ca, Thứ Sử Từ Châu Đào Khiêm gửi cấp báo tám trăm dặm cầu viện triều đình".
" Cái gì?" Lưu Bị thất thanh hỏi: " Giặc Khăn Vàng lại nổi lên ở Từ Châu hả?"
" Không phải giặc Khăn Vàng. Đó là Duyện Châu Mục Tào Tháo" Quan Vũ thở hổn hển nói: " Tào Tháo tự phong mình làm Duyện Châu Mục. Hắn phái người đi đón phụ thân và gia quyến về Duyện Châu đoàn tụ. Đào Khiêm biết chuyện liền phái năm trăm binh lính đi hộ tống. Ai ngờ năm trăm binh lính đó xuất thân từ giặc Khăn Vàng. Trên đường đi chúng nổi lòng tham giết chết Tào lão gia cùng gia quyến rồi bỏ trốn về Thái Sơn làm thảo khấu. Tào Tháo nghe tin phụ thân bị giết liền hợp quân Thanh Châu, khởi binh đánh Từ Châu báo thù".
" Ai …" Lưu Bị nghe vậy không nhịn được sự vui mừng, hắn luôn miệng nói: " Tốt. Đó là một cơ hội tốt".
" Cơ hội tốt nào?" Quan Vũ không hiểu liền hỏi: " Đại ca, chúng ta có định xuất binh cứu viện không?"
" Xuất binh cứu viện?" Lưu Bị cau mày lắc đầu nói: " Năm ngàn tân binh của quân Ti Đãi mới chiêu mộ chưa tới nửa năm. Hơn nữa quân chúng ta thiếu hụt nghiêm trọng áo giáo và binh khí. Rất nhiều tướng sĩ của chúng ta thậm chí chỉ có thể cầm kiếm trúc và thương gỗ tác chiến. Một đội quân như vậy có thể miễn cưỡng đối địch được với sơn tặc nhưng để tác chiến với đám quân hổ lang của Tào Tháo, căn bản chúng ta sẽ không chịu nổi một đòn".
Quan Vũ nói: " Nói như vậy đại ca quyết định không cứu viện Từ Châu sao?'
" Không. Phải cứu Đào Khiêm" Lưu Bị lắc đầu, hắn cười gian xảo nói: " Bởi vì chức vị Duyện Châu Mục, Thái Thú Hà Đông Lữ Bố đã sớm vô cùng căm hận Tào Tháo. Lần này Tào Tháo hung hăng khởi quân bất nghĩa đòi thảo phạt Từ Châu Đào Khiêm, đây chính là dịp để Lữ Bố thừa dịp Tào Tháo không phòng bị đoạt lấy sào huyệt Duyện Châu của hắn. Ha, ha'.
Quan Vũ chợt nói: " Đại ca, đây chính là kế xua hổ nuốt sói. Hay, diệu kế'.
" Không chỉ có kế xua hổ nuốt sói" Ánh mắt Lưu Bị thâm trầm. Hắn trầm giọng nói: " Chỉ cần Lữ Bố xuất quân, xung quanh Lạc Dương không còn thế lực nào có thể tạo nên mối uy hiếp thực sự với chúng ta. Dù ở phía tây Mã đồ phu rất hùng mạnh nhưng chỉ cần chúng ta có thể phòng thủ được Hàm Cốc quan thì cho dù Mã đồ phu có mười vạn thiết kỵ hắn cũng không thể rời khỏi Lôi Trì nửa bước như vậy chúng ta có thể có cơ hội tốt ung dung phát triển thế lực".
Quan Vũ nói: " Tiểu đệ đã hiểu".
" À …" Lưu Bị suy nghĩ một lát rồi hắn nhìn Quan Vũ nói: " Lập tức đem tin cấp báo tám trăm dặm của Đào Khiêm chuyển tới Hà Đông".
Quan Vũ ôm quyền nói: " Tiểu đệ tuân mệnh'.
" Oanh ..."
Trong âm thanh vang động rung trời, hai ngàn quân Bạch mã Nghĩa Tòng đột kích chính diện đã tiến tới trước trận của quân Tiên Đăng doanh. Thế nhưng điều làm cho người ta cảm thấy nghẹn thở đó là quân bạch mã đã bị thương vong hơn một nửa. Dù Công Tôn Toản đã trang bị cho quân Bạch mã Nghĩa Tòng những bộ áo giáp tốt nhất và mỗi kỵ binh một tấm thuẫn bằng đồng nhưng trang bị đó cũng không thể giúp ngăn cản quân trường cung tinh nhuệ của Tiên Đăng Doanh bắn chụm.
Trên thực tế ngoại trừ quân Thiết kỵ doanh của Hứa Chử, lúc đó căn bản ở thời cổ đại không có đạo quân nào có thể chống đỡ với quân trường cung.
" Hí, hí, hí".
Tiếng ngựa hí vang lên khắp không trung. Triệu Vân thúc chân vào hông chiến mã. Bạch mã nhảy lên cao, giống như một khối cự thạch khổng lồ màu trắng, nặng nề bay tới trước hàng quân đầu tiên của quân Tiên Đăng doanh. Trên lưng ngựa, gương mặt Triệu Vân trắng trẻo mà lạnh lùng. Ngân Thương trong tay hắn đánh ra như một tia chớp, giống như cầu vồng quét ngang không trung.
" Khai!"
" Đương đương đương đương ..."
Trong tiếng hét réo rắt vang lên là âm thanh của binh khí gãy. Hơn mười thanh trường thương trong khoảnh khắc đã bị Ngân Thương trong tay Triệu Vân đánh trúng gãy làm hai đoạn. Ngay sau đó bạch mã của Triệu Vân từ trên không trung nặng nề hạ xuống. Hai tên lính Tiên Đăng doanh ở hành thứ nhất thậm chí còn không kịp giơ nửa cây trường thương còn lại chống đỡ đã bị vó ngựa của chiến mã đạp vỡ đầu.
Trong lúc đó trước trận hai bên hàng mảng người ngã, ngựa đổ xuống. Chiến mã hí lên những tiếng bi thương, tướng sĩ hai bên gào lên giận dữ, tiếng kêu la đau đớn vang vọng khắp bình nguyên. Trong nháy mắt quân hai bên chạm nhau, hơn một ngàn binh lính hai bên lập tức mất đi mạng sống quý giá của mình. Vào giờ khắc này mạng sống yếu ớt như cây cỏ. Những lão binh ngoan cường nhất cũng không chống đỡ được cuộc đột kích thứ nhất.
Thế trận phòng ngự dày đặc của bộ binh của quân Tiên Đăng doanh ở hướng chính diện trong khoảng khắc bị lõm vào nghiêm trọng. Trong khoảnh khắc thế trận phòng ngự hình chữ nhật dày đặc đã bị lõm vào theo hình cánh cung. Một khi thế trận phòng ngự hình chữ nhật dày đặc của quân Tiên Đăng doanh bị quân Bạch mã Nghĩa Tòng đột phá. Thế trận phòng ngự bộ binh của quân Tiên Đăng doanh sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Tới lúc đó không những hai ngàn quân tường thương sẽ trở thành những con cừu non để mặc cho quân kỵ binh mà hai ngàn quân trường cung tinh nhuệ ở phía sau sẽ bị giết hết vì không kịp rút lui.
Trung quân của Công Tôn Toản.
" Hay" Công Tôn Toản hung hăng nói: "Không hổ là Tử Long. Hãy xem Cúc Nghĩa có thể cầm cự tới lúc nào".
Nghiêm Cương cũng hưng phấn nói: " Chỉ cần Bạch mã Nghĩa Tòng của Tử Long có thể đột phá trận địa địch quân đánh bại Tiên Đăng doanh bách thắng. Chúng ta chắc chắn sẽ giành thắng lợi trong cuộc chiến này".
Ban đầu Quan Tĩnh gật đầu sau đó hắn vô tình ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hắn thấy sắc trời càng lúc càng xám xịt, trong khi cảnh chém giết điên cuồng đang diễn ra trên mặt đất, áp lức của thiên nhiên lại làm người ta phải phiền muộn. Đó là điềm báo của một cơn mưa như trút nước sắp xảy ra, xem ra cơn mưa này không có cách nào tránh khỏi. Điều hy vọng duy nhất là Bạch mã Nghĩa Tòng của Triệu Vân có thể đánh bại Tiên Đăng doanh của Cúc Nghĩa trước khi mưa kéo tới.
Trung quân Tiên Đăng doanh.
Trong mắt Cúc Nghĩa như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Gương mặt hắn vì cảnh chém giết điên cuồng trên chiến trường là cho méo mó, thoạt nhìn qua vô cùng dữ tợn. Nếu Tiên Đăng doanh có thể bị đánh bại thì đã không có cái tên Tiên Đăng doanh. đột nhiên Cúc Nghĩa ngửa mặt lên trời gào lên: " Đột phá".
" Đột phá!".
" Đột phá!".
" Đột phá!".
Tướng sĩ ngoan cường, anh dũng của quân Tiên Đăng doanh hô lên hưởng ứng ba lần. Thế trận phòng ngự vốn bị đâm lõm vào trong đột nhiên đẩy ngược trở ra như có kỳ tích, như một cây cung đã cong tới cực hạn, bắt đầu phát động thế tấn công mạn mẽ hướng về quân Bạch mã Nghĩa Tòng. Cũng trong lúc đó quân Bạch mã Nghĩa Tòng cảm nhận một áp lực mạnh mẽ chưa từng có trước đó. Bản thân Triệu Vân ở đỉnh mũi nhọn đó còn cảm nhận áp lực mạnh mẽ hơn nữa.
Tận dụng lúc tướng sĩ ngoan cường Tiên Đăng doanh phản kích địch quân, hai ngàn tên cung thủ trường cung tinh nhuệ nhanh chóng rút lui quay về trong xe trận.
" Chết!"
Âm thanh trong trẻo của Triệu Vân vang lên, Ngân thương trong tay hắn đâm ra như tia chớp, thoáng chốc đã đâm thủng cổ họng của một tên tiểu giáo quân Viên Thiệu. Sau một khắc thân hình cường tráng của tên tiểu giáo bị hất tung lên không, bay ngược về phía sau trận quân Tiên Đăng doanh, nặng nề rơi xuống. Hai tên trường thương binh nhất thời bị đẩy lui lại phía sau mấy bước.
Nhìn thấy Triệu Vân lộ thần uy. Ánh mắt một tên tiểu giáo khác như điên cuồng. Hắn gào lên như sói rồi cả thân người đánh tới Triệu Vân.
Triệu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ quyết liệt. Hắn nhìn thấy tên tiểu giáo đó cả người xông tới, cả phần ngực phía trước hoàn toàn để trống, không phòng bị, cương đao lại giấu sau lưng, hiển nhiên là hắn muốn lấy thân mình đổi mạng tìm cơ hội diệt địch. Cho dù đối phương là kẻ thù Triệu Vân cũng không thể không kính phục.
Tiên Đăng doanh đúng là một đội quân hổ lang, tinh nhuệ. Cúc Nghĩa là đối thủ làm người khác phải tôn kính.
Trung quân Tiên Đăng doanh.
Ánh mắt Cúc Nghĩa nóng rực như lửa. Lúc này trò hay mới bắt đầu. Một lát sau thanh bảo kiếm trong tay Cúc Nghĩa lại giơ lên rồi chỉ về phía trước. Hắn gào lên khản cả giọng: " Đột kích!".
" Đột kích!"
" Đột kích!"
" Đột kích!"
Âm thanh hưởng ứng vang lên không ngừng trên khắp thảo nguyên. Tướng sĩ Tiên Đăng doanh đang liều chết đột kích quân Bạch mã Nghĩa Tòng đột nhiên quay người, nhanh chóng tự động chia làm hai cánh rút về. Quân Bạch mã Nghĩa Tòng đang liều mạng đột kích về phía trước theo quán tính ầm ầm đánh tới, nhanh chóng vượt qua hướng chính diện quân Tiên Đăng doanh đã bỏ lại.
Trung quân Công Tôn Toản.
" Tốt" Gần như cùng lúc Công Tôn Toản và Nghiêm Cương kích động kêu lên: " Rốt cuộc đã đột phá được trận địa phòng ngự bộ binh của quân Tiên Đăng doanh. Thế cục của trận chiến này đã được định đoạt”.