Vào lúc bình minh, bóng tối vẫn ngự trị. Bên trong đại trướng của Mã Dược tràn ngập âm thanh xuân sắc. Thân thể mềm mại của Trâu Ngọc Nương nửa nằm nửa quỳ trên tấm thảm lông cừu. hương đồn vừa cao vừa nảy vươn cao đang nhiệt tình hướng về phía Mã Dược lắc lư qua lại. Trong lúc này, hai khối tròn trịa mê người như đang kẹp chặt một quả đào đã chín tới, mật lộ trong suốt đang từ từ tràn ra từ trong khe, mang theo ánh sáng lóng lánh mê người.
“ Bép!”
Mã Dược vỗ mạnh lên hương đồn trắng như tuyết của Trâu Ngọc Nương, lập tức trên đó hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi, Trâu Ngọc Nương yêu kiều rên rỉ một tiếng, quay đầu gợi tình nhìn Mã Dược. Môi anh đào khẽ mở, đôi mắt đen lay láy toát ra nhu tình như nước, ánh lửa u ám chiếu vào càng làm nổi bật da thịt trắng trẻo trơn bóng của Trâu Ngọc Nương, trông như mỡ đông, trong suốt lóng lánh.
“ Nàng” Mã Dược vừa ra sức xoa bóp kiều đồn vểnh cao, mềm mại của Trâu Ngọc Nương, vừa quay đầu về phía Nguyệt thị nữ vương Nãi Chân Nhĩ Đóa, hắn ngoắc tay nói với nàng: “ Nàng cũng lại đây đi”.
Nãi Chân Nhĩ Đóa không dám trái lệnh Mã Dược. Nàng thướt tha đi tới trước mặt Mã Dược.
Mã Dược nghiêng đầu, không đợi nàng kháng cự đã to giọng quát: “ Quỳ xuống”.
Nãi Chân Nhĩ Đóa quỳ xuống trước mặt Mã Dược. Sắc mặt nàng không biểu lộ sắc thái gì, không buồn mà cũng chẳng phải cảm giác bị lặng nhục. Ở thời đại này nữ nhân không có địa vị gì. Các nàng chỉ là đồ chơi trong tay nam nhân, tài sản của nam nhân hoặc coi như là công cụ sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường mà thôi.
Nam nhân có quyền lực tối cao với nữ nhân. Nam nhân muốn nữ nhân thế nào thì nữ nhân phải thế đó. Duy có Lưu Bị, một đời ngụy quân tử thì mới nói một câu bất hủ: “ Nữ nhân là y phục, huynh đệ như tay, chân. Y phục rách có thể thay. Tay, chân bị chặt đứt thì còn nữa không?” Ở thời đại đó đấy mới chính là địa vị thực tế của nữ nhân.
Mặc dù Mã Dược đã từng là người của xã hội hiện đại, chịu ảnh hưởng của văn minh hiện đại. Nhưng bây giờ hắn đã sống ở thế giới này hơn hai năm. Một thế giới tràn ngập giết chóc, cướp bóc. Cuộc sống sinh tồn hàng ngày đã sớm làm trái tim hắn chai sạn, sắt đá và giá lạnh. Thú tính trong con người hắn đã bị khơi dậy. Ý thức về luân thường đạo lý trong con người hắn đã mất từ lâu.
“ Quỳ xuống!”.
Mã Dược tóm lấy vạt áo nàng, đem thân thể mềm mại của nàng kéo lại, cùng Trâu Ngọc Nương quỳ song song, sau đó ra lệnh cho nàng cởi bỏ y phục trên người, từng mảng y phục mỏng manh trên thân thể Nãi Chân Nhĩ Đóa từ rơi xuống. Trong chốc lát, hạ thể trắng như tuyết cùng với tuyết đồn tròn vành vạnh hiện lên trọn vẹn trước mắt Mã Dược.
" Tê ~~ "
Kiều đồn đầy đặn, trắng như tuyết sóng đôi trước mắt Mã Dược, gây cho hắn một cảm giác khắc thường. Dục hỏa từ sâu thẳm trong người hắn bỗng nhiên bùng cháy dữ dội.
...
Sau nửa canh giờ.
Mã Dược lõa thể toàn thân, hai tay hắn giang ra. Trâu Ngọc Nương và Nãi Chân Nhĩ Đóa đang mặc y phục cho hắn. Hai nàng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng bằng lụa tơ tằm, trong suốt, không thể che hết những xuân quang. Đôi bàn tay to, thô ráp của Mã Dược thi thoảng lại vuốt ve đôi nhũ phong đầy đặn, cao vút hoặc kiều đồn nở nang của các nàng.
“ Nãi Chân Nhĩ Đóa”.
Mã Dược đưa bàn tay thô ráp khẽ véo vào cặp nhũ phong trắng như tuyết của Nguyệt thị nữ vương.
“ Dạ!”.
Nguyệt thị nữ vương không để ý đến ma trảo của Mã Dược đang tự do trên người nàng. Nàng khẽ dạ một tiếng.
“ Bản tướng quân quyết định phân chia chín ngàn lạc ( lạc tương đương với gia đình ) của bộ tộc Nguyệt thị hồ thành ba ngàn bách hộ ( ba ngàn thuộc hạ cũ của Mã Dược sẽ cai quản ba ngàn bách hộ này ). Mỗi bách hộ quản lý ba lạc. Bình thường thì chăn thả gia súc. Khi có chiến sự thì cùng với bách hộ xuất chinh.
“ Dạ!”
Nãi Chân Nhĩ Đóa ừ một tiếng. Nàng biết rõ hoàn cảnh của người Nguyệt thị hồ hiện nay. Mã Dược nói với nàng không phải là hỏi ý kiến nàng, hắn chẳng qua là tuyên bố quyết định của mình mà thôi. Nãi Chân Nhĩ Đóa và người Nguyệt thị hồ có thể không tuân lệnh Mã Dược. Nhưng hậu quả của việc đó là người Nguyệt thị hồ sẽ bị Mã Dược diệt tộc.
Mã Dược có khả năng hỏa thiêu mười mấy vạn người trong thành Mỹ Tắc, hắn đương nhiên sẽ không thương xót năm, ba vạn người Nguyệt thị hồ. Điểm này thì Nãi Chân Nhĩ Đóa hiểu rất rõ nên nàng ngoan ngoãn phục tùng Mã đồ phu. Đối với thuộc hạ của mình Mã đồ phu vẫn đối đãi rất tử tế.
Ví dụ như người Ô Hoàn là người đầu hàng Mã Dược sớm nhất, tình cảnh của họ khá tốt. Trong tám vạn dân chúng bị thiêu chết trong thành Mỹ Tắc, không có một người Ô Hoàn nào. Tất cả đều là nữ nô của các bộ tộc bị cướp về, nữ nhân người Hung Nô. Tất cả chỉ là nữ nô chứ không phải bộ hạ của Mã Dược. Mã đồ phu đương nhiên sẽ không luyến tiếc tính mạng các nàng.
“ Nàng là một nữ nhân thông minh”.
Mã Dược đút một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn như đóa anh đào của Nãi Chân Nhĩ Đóa. Lúc trước ngón tay này vừa mới rút ra từ mật đào của nàng, trên ngón tay của hắn vẫn còn dính mật lộ trong suốt của nàng. Nãi Chân Nhĩ Đóa liếc nhìn Mã Dược đầy tình tứ rồi nàng ngậm lấy ngón tay của Mã Dược.
“ Thật là một …….”.
Mã Dược cười dâm đãng. Hắn rút ngón tay ra chuyển sang Trâu Ngọc Nương. Ngón tay vẫn còn dính mật lọ và nước bọt của Nãi Chân Nhĩ Đóa khẽ vuốt cái cổ trắng mịn của Trâu Ngọc Nương. Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của hắn hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn nhìn vào đôi mắt đen, xinh đẹp của nàng khẽ gọi: “ Ngọc Nương!”.
“ Dạ!”.
Trâu Ngọc Nương thoáng rung động, nàng ôn nhu dạ một tiếng.
“ Nàng và Nãi Chân Nhĩ Đóa hãy họn lấy hai nghìn nữ nô trẻ tuổi, xinh đẹp, khỏe mạnh thành lập nữ doanh binh. Nàng làm thống lĩnh, Nãi Chân Nhĩ Đóa làm phó thống lĩnh. Nữ doanh binh do hai nàng chỉ huy”.
“ Hả?” Trâu Ngọc Nương ngạc nhiên hỏi: “ Nữ doanh binh?”
“ Ừ, nàng không muốn?”
“ Không phải” Trâu Ngọc Nương vội nói: “ Tiện thiếp nguyện ý”.
“ Tốt lắm!” Mã Dược thắt chặt bộ áo giáp trên người. Hắn nói: “ Lát nữa nàng đi tìm Quách Đồ tiên sinh. Hắn sẽ giúp nàng tuyển nữ binh. À, đúng rồi, những nữ binh được tuyển có thể bỏ đi thân phận nô lệ, khôi phục tự do”.
“ Dạ”.
Trâu Ngọc Nương khẽ dạ một tiếng. Nàng cầm áo choàng đưa cho Mã Dược.
Mã Dược cầm áo choàng , vung ra đằng sau, choàng lên vai rồi hắn đi ra khỏi trướng.
Ngay khi Mã Dược vừa ra khỏi lều, trong quân doanh vang lên tiếng kèn lệnh. Trong điệu kèn lệnh giục giã, quân doanh vốn đang yên tĩnh chìm trong giấc ngủ bắt đầu náo động hẳn lên, không khí khẩn trương tràn ngập khắp quân doanh. Một ngày mới lại đã bắt đầu.
…
Ba hồi kèn lệnh vang lên
Bốn ngàn binh sĩ người Hán và sáu ngàn dũng sĩ Ô Hoàn đã tụ tập trên giáo trường. Tinh kỳ phất phới, áo giáp san sát, trường thương dựng thẳng cao vút như rừng. sáng sớm tinh mơ, sương mù vẫn chưa tan hết, gió thảo nguyên thổi xào xạc. Võ đài trong giáo trường trông xơ xác, tiêu điều.
Hai bên giáo trường chín ngàn dũng sĩ Nguyệt thị đứng nghiêm trước gió. Chín ngàn dũng sĩ Nguyệt thị hồ không phải là bộ hạ của Mã Dược mà là bộ hạ của ba ngàn thuộc hạ cũ của Mã Dược.
Dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, Mã Dược ngạo nghễ đứng nghiêm điểm binh trên đài. Điển Vi, Hứa Chử, Cao Thuận, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Cú Đột, Giả Hủ, Quách Đồ, tất cả các văn quan, võ tướng xếp thành hình chữ nhật đứng sau lưng hắn. Sắc mặt tất cả đều trang nghiêm, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Mã Dược.
“ Các huynh đệ, mặc dù chúng ta thắng trong cuộc chiến Hà Sáo. Nhưng đối với chúng ta thắng lợi này cũng rất đau đớn. Chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắt, mất đi toàn bộ lương thảo, quân trang, quân dụng và mười vạn nô lệ”.
Nói đến đây Mã Dược ngừng lại, ánh mắt bộc lộ nỗi đau thương rồi hắn lạnh lùng nói: “ Nhưng những cái này không là gì cả. Lương thực mất đi vẫn còn sản xuất ra được. Đồ quân nhu, quân dụng mất đi có thể làm lại được. Nô lệ mất đi vẫn có thể cướp về được. Điều làm bản tướng quân đau đớn nhất chính là trong trận chiến này chúng ta tổn thất sáu ngàn huynh đệ anh dũng”.
Xúc động bởi giọng nói bi thương của Mã Dược, ánh mắt ba quân tướng sĩ hiện lên sự đau xót. Chỉ cần là binh lính của Mã Dược, không cần biết đó là người Hán hay người Ô Hoàn hắn sẽ tuyệt đối không vứt bỏ một ai. “ Vĩnh viễn không vứt bỏ” đã trở thành một câu danh ngôn, đã khắc sâu trong lòng mỗi tướng sĩ của Mã Dược.
“ Toàn bộ sáu ngàn tướng sĩ đó.” Ánh mắt Mã Dược càng lộ vẻ đau thương vô bờ bến, giọng nói càng ngẹn ngào: “ Sáu ngàn tướng sĩ đó vốn có thể không chết. Bọn họ vốn không phải chết. Tất cả chỉ bởi vì bản tướng quân trù tính không chu toàn, xử lý không đến nơi đến chốn, mạo hiểm khinh địch nên mới để thảm họa này xảy ra”.
Mã Dược nhấn mạnh từng chữ từng chữ một.
“ Thân là chủ tướng ba quân, bản tướng quân không thể trốn tránh trách nhiệm” Mã Dược đột nhiên quát lên đầy thê lương: “ Tới đây!”.
“ Có!”
Hai mươi tên thân binh hiên ngang tiến lên đài, xếp hàng trước mặt Mã Dược.
Mã Dược vung tay nói: “ Hãy mang khiêng đỉnh hồn lên đây!”
“ Tuân lệnh!”.
Hai mươi tên thân binh đồng thanh trả lời rồi chúng xoay người đi xuống, lát sau chúng khiêng lên đài một cái đỉnh hồn làm bằng gỗ. chúng trịnh trọng đặt cái đỉnh giữa đài. Mã Dược bước tới, quỳ xuống trước đỉnh hồn, cung kính khấu đầu lạy ba cái.
Phía sau Mã Dược, bên dưới đài, ba quân tướng sĩ ầm ầm quỳ xuống.
Sau khi bái lạy, Mã Dược đứng lên xoay người lại. Ánh mắt âm trầm, hắn trầm giọng nói: “ Điển Vi đâu?”
Điển Vi nhanh chóng đứng dậy, hắn tiến lên hai bước, hùng hồn nói: “ Có mạt tướng”.
Mã Dược giang hai tay ra, trầm giọng nói: “ Cởi giáp cho mạt tướng”.
Ba quân tướng sĩ bên dưới lễ đài nhao nhao đứng dậy, mặt lộ vẻ hoang mang không biết Mã Dược định làm gì?
“ Tuân lệnh”.
Điển Vi rống lên một tiếng, hắn tiến lên một bước cởi giáp của Mã Dược xuống. Trong lúc ba quân tướng sĩ đang chăm chú nhìn, Mã Dược đã cởi nốt chiến bào ra, để lộ trần nửa thân trên. Bên dưới vang lên những tiếng suýt soa, gần như tất cả tướng sĩ bên dưới đều tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng làm rung động lòng người.
Trên khắp thân trên của Mã Dược hiện ra vô số những vết thương đáng sợ của đao, kiếm và tên. Gần như không còn một phần thân thể nào còn nguyên vẹn. Thật khó tưởng tượng một người chịu nhiều vết thương như Mã Dược mà vẫn tràn đày sinh lực như hổ lang, như không bị mất một sợi tóc, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên. Mã Dược thật đúng là một người ngoan cường.
Thân thể tràn ngập vết thương đao, kiếm của Mã Dược cùng với gương mặt dữ dằn, lạnh lùng chính là phác thảo xác thực nhất của một chiến tướng bất khả chiến bại, một chiến tướng không nghi ngờ gì nữa đã trải qua vô số các trận đánh đẫm máu nhưng vô cùng oanh liệt.
" Bành ~~ "
Mã Dược quay xuống nhìn ba quân tướng sĩ ở bên dưới đài, hắn đột nhiên khụyu gối quỳ xuống. Miếng giáp sắt bao đầu gối hắn chạm vào làm lớp sàn gỗ khẽ rung lên. Trong lúc ba quân tướng sĩ đang kinh hoàng không biết chuyện gì Mã Dược lại tháo nốt mũ trụ trên đầu ra, cầm trong tay. Hắn trầm giọng nói: “ Bản tướng quân quyết định tự chịu phạt ba mươi roi để răn đe chính mình, làm gương cho người khác”.
“ Hả?”
“ A?”
Ba quân tướng sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc, từ cổ chí kim đến giờ cho bao giờ có chuyện chủ tướng tự mình chịu phạt roi trước mặt ba quân tướng sĩ.
Trong lúc ba quân tướng sĩ còn đang thì thào bàn tán, Mã Dược đã trịnh trọng đặt mũ trụ trước mặt. Sau đó hắn cúi đầu xuống, hai tay chống xuống sàn gỗ, trầm giọng gọi: “ Điển Vi!”
“ Có mạt tướng!”
" Gia hình!"
“ Tuân lệnh!”
“ Quách Đồ!”
“ Có hạ quan!”.
“ Giám hình!”.
“ Tuân lệnh!”.
Ánh mắt Điển Vi nghiêm nghị hẳn lên. Hắn rút roi ngựa, quật vào không khí. Roi ngựa xé gió, “ ba” một tiếng rít lên. Ba quân tướng sĩ đang đứng nghiêm dưới đài khẽ rùng mình, chỉ cần nghe âm thanh dị thường đó cũng biết nếu cái roi đó thực sự quất vào người thì mùi vị của nó sẽ như thế nào.
Quách Đồ đang đứng gần đài, khóe miệng hắn thoáng co rúm lại.
Điển Vi đi tới sau lưng Mã Dược. ngọn roi ngựa trong tay hắn vung lên, trước hơn một vạn ánh mắt đang chăm chú theo dõi, hung hăng hạ xuống, quất mạnh vào lưng Mã Dược. Chỉ nghe một tiếng “ Ba”, ngay lập tức lớp da ngăm đen trên lưng Mã Dược tróc ra, máu tươi bắt đầu rỉ ra.
“ Một!”.
Mặt Quách Đồ co giật dữ dội. Hắn nghiến răng đếm: “ Một”.
“ Bá!”
“ Hai!”
“ Bá!”
“ Ba!”.
…
Điển Vi quất mạnh roi ngựa xuống lưng Mã Dược. Chưa đến mười roi, lưng Mã Dược đã tướp ra, máu, thịt lẫn lộn. bên dưới đài vang lên suýt xoa. Đối với nam tử Hán chấp nhận hình phạt tàn khốc còn khó chịu hơn là chịu bị chém đầu.
Thế nhưng Mã Dược thậm chí không mảy may phản ứng gì, một cái nhíu mày cũng không. Hắn cứ thản nhiên như thể chiếc roi ngựa đó không đánh xuống lưng hắn vậy.
…
“ Bá!”.
Một âm thanh nữa vang lên.
“ Ba mươi!”.
Âm thanh thê lương của Quách Đồ vừa đếm xong, hắn thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi gánh nặng trong lòng, lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, giống như không phải Mã Dược là người chịu phạt mà là Quách Đồ hắn.
Mã Dược từ từ đứng dậy, hắn đưa tay kéo chiến bào quấn quanh thắt lưng mặc lại. Trên tấm sàn gỗ chỗ Mã Dược vừa chống tay để lại hai vũng mồ hôi lớn. Măc dù đám binh lính dưới đài không nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Mã Dược. Nhưng con người chung quy vẫn chỉ là con người. Làm sao không đau đớn khi phải gánh chịu những vết thương như thế?
“ Điển Vi, mặc giáp cho bản tướng quân!”.
“ Tuân lệnh!”.
Điển Vi bỏ roi ngựa, tiến lên ôm bộ trọng giáp của Mã Dược. Khi bộ trọng giáp nặng nề ôm chặt lấy thân thể Mã Dược, ba quân tướng sĩ bên dưới nhìn thấy Mã Dược khẽ cau mày lại. Điều này cũng dễ hiểu, khi bộ áo giáp nặng nề đó được mặc vào, chạm vào các vết thương đang rỉ máu, phản ứng đau đớn cũng là đương nhiên.
Mặt Mã Dược hơi tái đi, mồ hôi lạnh từ trán hắn chảy xuống nhưng hắn vẫn không hề kêu rên lấy nửa tiếng.
“ Tướng quân uy vũ!”.
“ Tướng quân uy vũ!”.
“ Tướng quân uy vũ!”.
Một tên lính không nhịn được vung tay hét lên. Thoáng chốc ba quân tướng sĩ dưới đài tựa như phát điên, điên cuồng hò hét. Chỉ có chín ngàn dũng sĩ Nguyệt thị hồ vẫn đứng yên không nhúc nhích hai bên võ đài. Nhưng trong mắt chúng hiện lên vẻ kính sợ.
Mã Dược thản nhiên giơ cao tay phải. Ba quân tướng sĩ đang điên cuồng gào thét giống như bị một thanh đao chặt ngang đột nhiên ngừng lại.
Mã Dược hít một hơi thật sâu rồi hét lớn: “ Sáu ngàn huynh đệ đã bỏ mình. Bản tướng quân đương nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chúng ta phải luôn ghi nhớ bốn tên quân phiệt Đổng Trác, Đinh Nguyên, Cảnh Bỉ, Hàn Phức. Nếu như bọn chúng không dẫn quân xâm phạm Hà Sáo thì sẽ không có cuộc chiến Hà Sáo và sáu ngàn huynh đệ của chúng ta đã không tử trận sa trường”.
“ Kể từ khi chúng ta khởi binh ở Nam Dương đến nay. Chỉ có chúng ta đánh kẻ khác, thế mà bây giờ người khác ngang nhiên mang quân tiến đánh chúng ta.” Mã Dược hung hăng giơ cao tay. Hắn lạnh lùng hô hào: “ Các huynh đệ máu tươi không thể nhỏ xuống một cách vô ích. Việc này …… không thể để yên. Nợ máu phải trả bằng máu”.
“ Nợ máu phải trả bằng máu!”.
“ Nợ máu phải trả bằng máu!”.
“ Nợ máu phải trả bằng máu!”.
Cừu hận trong lòng ba quân tướng sĩ đang đứng nghiêm dưới đài thoáng chốc đã bị những lời nói mạnh mẽ, đầy cảm xúc của Mã Dược khơi dậy. Tất cả ba quân tướng sĩ nhao nhao giơ cao binh khí trong tay, điên cuồng gào thét. Mã Dược lại giơ cao tay phải, tiếng reo hò hào hùng như khai sơn phá thạch một lần nữa lại đột nhiên dừng lại.
“ Để đòi được món nợ máu này, chúng ta sẽ tính sổ với từng tên một. Lần này chúng ta sẽ khai đao với Thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên. Chúng ta hãy tiêu diệt Đinh Nguyên trước”. Mã Dược rút bội kiếm ra, chỉ thẳng lên bầu trời, lạnh lùng nói: “ San bằng Tấn Dương. Chính tay ta sẽ giết chết Đinh Nguyên”.
“ San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên”.
“ San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên”.
“ San bằng Tấn Dương. Giết chết Đinh Nguyên”.
Ba quân tướng sĩ hưởng ứng vang trời, âm thang vang động làm kích thích nhiệt huyết của người khác. Trong tiếng reo hò điên cuồng, liên miên không dứt đến ngạt thở, Mã Dược bắt đầu phân phái binh sĩ chuẩn bị xuất chinh.
“ Bùi Nguyên Thiệu nghe lệnh!”.
“ Có mạt tướng!”.
“ Thống lãnh ba ngàn lang kỵ, vượt qua Bắc độ Hà Thủy, đánh chiếm Nhạn môn”.
" Tuân lệnh."
“ Công Tắc!”
“ Có hạ quan!”.
“ Đi theo trung quân”
“ Tuân lệnh!”.
“ Chu Thương nghe lệnh!”.
" Có mạt tướng!"
“ Thống lãnh ba ngàn lang kỵ vượt qua Nam độ Hà Thủy, tấn công Thượng Đảng”.
“ Tuân lệnh!”.
“ Hứa Chử nghe lệnh!”.
" Có mạt tướng!"
“ Thống lãnh ba ngàn thiết kỵ, chín ngàn tòng kỵ Nguyệt thị theo bản tướng quân tiến binh vào Thái Nguyên, chiếm Tấn Dương”.
“ Tuân lệnh!”.
“ Cao Thuận nghe lệnh!”.
" Có mạt tướng!"
“ Thống lãnh tám trăm quân Hãm trận doanh và năm ngàn du kỵ Ô Hoàn phòng thủ đại bản doanh”.
" Tuân lệnh!"
…
Quận Thường Sơn. Đại doanh của Trương Cáp.
Một tên tiểu giáo chạy thẳng vào đại trướng, bẩm báo với Trương Cáp: “ Tướng quân, Hắc sơn tặc lại vừa hạ sơn”.
“ Hả?” Trương Cáp vội ngẩng đầu lên hỏi: “ Hắc sơn tặc không thể kiềm chế được ư? Chúng có bao nhiêu nhân mã?”
“ Ước chừng hai vạn người”.
“ Hai vạn người?” Mắt Trương Cáp hiện ra vẻ thâm trầm. Hắn trầm giọng nói: “ Lần này không thể để cho Hắc sơn tặc chạy thoát nữa. Mau tức tốc đi mời các Tư mã đến đại trướng nghị sự’.
" Tuân lệnh."
Tên tiểu giáo lĩnh mệnh, xoay người đi ra khỏi trướng.
Tên tiểu giáo vừa ra ngoài . Bên ngoài trướng lại vang lên tiếng bước chân. Một tên lính truyền tin dáng vẻ mệt mỏi bước nhanh vào trướng. Hắn quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển nói: “ Tướng…..quân, Nghiệp…..thành cấp báo”.
“ Hả?” Trương Cáp nhíu mày nói: “ Nói đí”.
Tên lính truyền tin thở dốc nói: “ Toàn quân của Phan Phượng tướng quân bị tiêu diệt. Phan Phượng tướng quân, Cảnh Vũ tướng quân, Quan Thuần tướng quân tất cả đều bỏ mình. Quân sư Thư Thụ bị Mã Dược bắt làm tù binh. Hàn Phức đại nhân truyền lệnh tướng quân mau rút quân quay về Nghiệp Thành, thương nghị kế hoạch”.
“ Cái gì?” Trương Cáp thất kinh: “ Toàn quân bị tiêu diệt?”
…
Dã Ngưu độ, đại trướng của Mã Dược. Mã Dược đang thương nghị cùng với Giả Hủ.
“ Văn Hòa, tình hình người Tiên Ti ở Mạc Bắc thế nào?”
“ Hầu Tam vừa gửi mật thư thông báo Khiên Mạn đã bị Bộ Độ Căn giết. Ngày nay địa khu Mặc Bắc đã hình thành thế chân vạc. Trong đó thực lực của Bộ Độ Căn là mạnh nhất”.
Mã Dược nói: “ Bản tướng quân cùng với Cảnh Bỉ, Đinh Nguyên, Hàn Phức đã ở thế đối mặt như nước với lửa, không thể dung hòa. Hơn nữa Thiên tử Đại Hán ở giữa đổ dầu vào lửa. Ta nghĩ trong vòng một, hai năm nữa quân ta rất khó xoay chuyển được tình thế thọ địch tứ bề. Trong tình huống này ta không thể quan tâm tới người Tiên Ti ở Mạc Bắc. Văn Hòa, ngươi có kế sách gì để ngăn cản sự lớn mạnh của người Tiên Ti?”
Giả Hủ nói: “ Hủ có thượng sách và hạ sách để chúa công lựa chọn”.
“ Thượng sách thì thế nào?”
“ Thượng sách là giảm đinh. Đem giết tất cả nam đinh của người Tiên Ti cao hơn một bánh xe”.
Mã Dược nói: “ Kế sách giảm đinh rất đúng, nhưng lúc này quân ta lâm vào tình trạng tứ bề thọ địch. Chúng ta không có đủ quân để tấn công Đại mạc. Hãy nói hạ sách”.
Giả Hủ nói: “ Hạ sách là dùng kế tuyệt hậu”.
“ Kế này như thế nào?”
“ Hỏa thiêu thảo nguyên”.
“ Hỏa thiêu thảo nguyên?” Mã Dược nghiêm giọng nói: “ Văn Hòa, ngươi rõ ràng muốn lấy mạng người Tiên Ti. Một khi thảo nguyên bị thiêu cháy, chẳng những cây cỏ không tồn tại được mà ngay cả những loài vật sinh sống trên thảo nguyên như chim, cá, dã thú, thậm chí cả trâu, bò gia súc cũng không thoát khỏi tử thần, chắc chắn tất cả sẽ không qua nổi mùa đông.