_Cuối cùng cũng chịu hạ sốt! Tất cả là tại mấy cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc đó!
Đặt tay lên trán nó,cô lẩm bẩm,lúc nãy cũng không biết là đang mắng ai,là cái tên giữa trưa nắng rắt tạt nước vào người ta,hay là cả đám tập đoàn mỹ nam dưới nhà.Hừ! Thật không thể chấp nhận được!
Kéo chăn phủ kín lên đứa bạn thân,mặt Anny ảo não thấy rõ,nếu sau khi nó tỉnh lại,nhìn thấy mình trở về nhà Korean,không biết nó sẽ phản ứng như thế nào?
_Vậy đi,tao sẽ bảo vệ mày bằng mọi giá!
*Cạch*
Nghe thấy tiếng động của cửa cô cau mày quay lại,khẽ thở phào khi người đó là Ji.Xém nữa,cô giết nhầm người tốt rồi!
_Nè Ji,mấy tên đó sao rồi hả?
Ji méo xệch miệng bước đến đặt cháo,thuốc và nước lên tủ đầu giường,rồi lấy ghế ngồi xuống đối diện Anny.
_Bọn họ muốn lên xem Angel ra sao,nhưng mà..tao không đồng ý!Một người còn được,đằng này..
Người con gái trước mặt Anny cười khổ,cả câu nói cũng không hoàn chỉnh,nhưng người đối diện lại hiểu rất rõ vấn đề.
“Cả tập đoàn chứ gì!”
Anny nghĩ thầm rồi tự thở dài.
Mơ màng xiết chặt lấy chăn,người con gái trên giường nhăn mặt,cả cơ thể nó hiện tại đau ê ẩm,đầu lại nhức đến vô cùng.
_Ji,Angel tỉnh lại rồi kìa!Mau thông báo với bọn họ!-Anny luống cuống_À mà không được,đừng nói thì tốt hơn-Người ở bên cạnh cô chết lặng,hiện tại Ji cũng không biết mình nên làm gì.
Đưa đôi mắt to nhìn vào hai cô bạn,khuôn mặt nó đanh lại,không đúng,ở đây là đâu?Sao nó lại ở đây kia chứ?
Khép chặt mắt rồi từ từ mở ra một lần nữa,cô gái nhỏ nhìn lại chung quanh mình,phải,là căn biệt thự của Korean.
_Angel,mày có muốn ăn gì không?
Ji hỏi han,nhìn cô nó lắc đầu,đưa hai tay chống xuống nệm cố ngồi dậy.Anny thấy vậy,cô cẩn thận đỡ nó rồi kê cao gối,để ai kia tựa lưng vào.
_Anny! Tại sao tao lại ở đây?
Người đối diện nó cười cười quay sang Ji nhướng mày,Ji hiểu ý đổi vị trí ngay với cô.
_Chuyện này không quan trọng,quan trọng là sức khỏe của mày,mày có biết mày ngủ bao lâu rồi không?-Ji cau có,cầm lấy ngay tô cháo thổi nguội_Mau lên! Há miệng ra!-Nhìn nó,cô nhướng mày.
Nó im lặng đưa tay đẩy nhẹ tô cháo trước mặt mình ra xa,tính cách cứng đầu lại vô tình bộc phát.
Quay sang Anny,Ji lắc đầu.Cô không thể nào nói lý lẽ với con người này,dù chỉ một.
_Tiêu Khiết Như! Mày muốn tao giết chết mày đúng không?
Anny hét lớn,tiếng hét này sẽ vang vọng đến phòng khách,như vậy mấy tên đó sẽ nhanh chóng lên dạy dỗ cô bạn thân kiêu ngạo này.
Và đúng như dự định..
Cả đám ở ngoài nhanh chóng đẩy mạnh cửa xông vào,nhìn những con người kia,đôi mắt nó đâm đâm căm phẫn.
Quay sang Anny,nó hận không thể bước xuống giường đến cắn chết cô.
_Có chuyện gì vậy?-Đồng thanh trừ EB,anh đang bước sang phía Anny cười cười.
_Phong Vũ Di,em cũng giỏi lắm!
Anh nháy mắt,nhìn anh cô cười thầm,không thể nào phát ra tiếng động,vì như thế kế hoạch sẽ thất bại.Ji nhìn sang Anny và EB cười khổ.
Không gian chìm đắm trong nguy hiểm,mười một cặp mắt nhìn nhau trừng trừng.
Để kết thúc mọi thứ,con người ở trên giường lạnh lùng kéo chăn chùm kín mít từ đầu đến chân.Trong chiếc chăn nó như muốn nghẹt thở,nếu cả đám không rời khỏi,nó cũng sẽ bị chết ngạt.
*Cộp*
*Cộp*
...
Tiếng bước chân của ai đó bất giác đi về phía nó,trong chiếc chăn với độ dày tầm cỡ này,nó cũng không đoán được là ai.
Dừng hẳn,phía bên trên chiếc giường,nó cảm nhận được một cơ thể đang ngồi xuống,sức nặng từ đâu áp sát xuống người nó.
Chiếc chăn bị kéo ngay xuống,khoảng cách giữa người đối diện và nó rất gần,chạm mặt Korean,con người kia chỉ muốn nghiền nát anh cho hả giận.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người,nhìn vào cô bé đang trừng trừng mắt nhìn mình,anh cũng rất tức giận.
Đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt,người con trai có chút vô hồn,ừm anh vừa giận cũng đồng nghĩa đau lòng.
Lần đầu tiên cảm nhận được một người có sức quan trọng đặt ở cõi lòng mình,cũng đồng thời nửa phần trách nhiệm và ray rứt đè nén.
Anh có lỗi với cô gái này,nhưng vì lòng kiêu ngạo kia,anh không thể nào nói lời xin lỗi.
So với anh,nó cũng cùng một con người đó,lòng tự trọng cao ngất ngưởng,dù có thê thảm vẫn luôn tỏ ra là mình ổn,thế nhưng phía sau từ ổn là muôn vặm vết thương.
_Tránh xa tôi ra,đừng dùng bàn tay này chạm vào người tôi.Anh có biết,anh như vậy rất bỉ ổi hay không?
Bàn tay kia dừng lại,đôi mắt anh trở nên đỏ rực,sự quan tâm này là sai hay sao?
_Làm sao đây?Tôi lại không muốn tránh xa em ra,ngược lại,rất muốn ở bên cạnh em là đằng khác!
Lời nói đầy nhỡn nhơ,nhưng trong thâm tâm,anh rất muốn nói một câu dịu dàng.
_Tại sao lại đưa tôi về đây?Tôi đã nói..
_Không muốn nhìn thấy chúng tôi,cả đời này cũng không muốn gặp lại,em muốn bắt đầu một cuộc sống mới,có ba của em,đúng vậy không?
Cắt ngang lời nó,Korean nói một mạch,nhìn anh nó cười khẩy,đúng thật,là những lời lẽ này.
_Phải,tại sao anh không để tôi tội nguyện chứ?Ba tôi ông ấy đang đợi tôi,anh như vậy không thấy bản thân mình ích kỷ hả?
Nó gắt,khóe mi ngấn nước,người con trai trước mặt nó cười nhạt.
_Đúng vậy,là tôi ích kỷ,không nở nhìn thấy em ngất ở ngoài đường,không muốn nhìn thấy em vì chúng tôi mà tự hành hạ bản thân,không muốn vì tìm ba mà trở nên như vậy,nếu đứa con gái ông ấy yêu quý nhất về nhà với bộ dạng này,ông ấy sẽ thấy vui sao?
Quay mặt sang phía khác nó im lặng,tại sao nó không nghĩ đến điều này?Nhưng..chỉ dài bước chân nữa,nó có thể bước vào gặp ba,tại sao anh ta lại đưa nó trở về?
_Anh..
_Phải,tôi có thể để em vào trong gặp ba em,nhưng tôi lại không làm vậy,như thế tôi sẽ hại chết em,nếu như Hạo Thy Nhật tôi,mất đi một đối thủ cãi nhau,thì cuộc đời này,sẽ không còn ý nghĩa nữa!
_Tại sao lại là hại chết tôi?Anh nói rõ đi!
Đưa tay bám chặt hai tay áo anh,nó chờ đợi câu trả lời,người con trai nhìn xuống hai bên tay áo mình cau mày.
Nếu lúc đầu tôi có thể xiết chặt em,như em đang xiết chặt tôi,thì đã không khiến em trở nên như ngày hôm nay đúng không?
_Đồ cứng đầu,tại sao nhất định luôn tìm hiểu một lý do không đáng trả lời vậy hả?
Anh cáu,nó càng xiết chặt tay áo anh chờ đợi,chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.
_Tôi cứng đầu thì sao?Anh nói rõ ràng đi chứ?Tại sao lại hại chết tôi?
Nó hét.
_Đồng Khiết Như,tôi nói cho em biết,đừng nghĩ em đang bị thương mà tôi không dám làm gì em,tôi không giỏi chịu đựng một đứa cứng đầu,suốt ngày chỉ muốn biết một câu trả lời vớ vẩn!
Người con trai này..
Khóe môi nó run run buông vội tay áo anh,nuốt trọn nước mắt quay sang phía khác.
_Anh đi đi,đừng quan tâm đến tôi nữa!-Người con gái thẩn thờ xua đuổi anh,con người ở bên cạnh nhìn thấy nước mắt nó,nhưng không thể làm gì khác,anh không muốn rời đi,cũng không muốn nói thêm một lời nào.Quay sang người đối diện,nó trừng mắt,bây giờ giận càng thêm giận_Hạo Thy Nhật,tôi nói là anh đi đi rồi mà,phải đó,tôi là một đứa cứng đầu,một đứa trẻ con,một đứa ngốc nghếch,một đứa không hiểu lý lẽ,anh vừa lòng chưa hả?Hức hức!-Tiếng hét nhỏ dần rồi từ từ biến thành tiếng nấc,hai bàn tay yếu ớt đang cố đẩy anh ra.Anh trừng mắt đưa tay kéo mạnh nó áp sát vào người mình,con người kia vẫn đánh vào lưng anh cho đến khi kiệt sức.
_Hức hức!
_Phải,em là một đứa cứng đầu,nếu như so với nhiều đứa trẻ khác,có lẽ em là đứa cứng đầu nhất trong lòng tôi,phải,em là một đứa trẻ con trong thâm tâm tôi rất ghét,phải,em là một đứa ngốc nghếch luôn làm những việc điên rồ nhất từ trước đến giờ.Phải,em là một con người không hiểu lý lẽ,lòng tự tôn của em,rất giống với tôi.Vậy nên,tôi càng phải đánh gục em.Đồng Khiết Như,tôi chưa từng muốn nhìn thấy em khóc,cũng chưa từng muốn em chịu tổn thương,những việc tôi làm,dù đúng hay sai điều là vì em,vì muốn tốt cho em.
Tự bao giờ,anh lại nói nhiều như vậy,trước giờ,anh ít khi phải nói hay giải thích bất cứ chuyện gì mà mình làm.
Nhưng sau cơn mưa lúc đó,cô gái phức tạp này đã khiến anh thay đổi,cãi nhau với nó nhiều hơn,tức giận khi không có nó nhiều hơn,đau khổ và dằn vặt nhiều hơn,cũng chính nó khiến con người anh hoàn toàn biến đổi.
Kiệt sức,cô gái nhỏ gục đầu vào người anh thiếp đi,nhìn lại tô cháo ở trước mặt,Korean cau mày.
Từ sáng đến giờ cả một bữa ăn nó cũng không ăn hoàn chỉnh,giận anh và sụp đổ đến mức quên cả bản thân chưa ăn gì luôn sao?
Phải,một cô bé ngốc!
Buông nhẹ nó ra,anh cẩn thận đặt ngay ngắn xuống giường,kéo chăn đắp lên người ai kia,làn môi anh chạm nhẹ vào mí mắt.
_Nếu em có thể không biết bản thân mình là ai...thì quá tốt!
_____________________
Tối đó...
*Kíttt*
Từ ban công hướng ra phía cổng,khóe môi Korean khẽ cong,biển số xe và những con người quen thuộc đây mà,tốc độ hành động cũng đáng nể thật.
Cười khẩy một tiếng,anh quay sang cô gái đang ngồi trên xe lăn khẽ khụy gối xuống.
_Gương mặt như thế là còn giận tôi sao?
Đưa nhẹ bàn tay chạm vào khuôn mặt nó anh nói móc,nhìn xuống bàn tay đang chạm vào mặt mình,nó nhanh chóng gạt ra.
_Tôi không giận anh,mà là tôi ghét anh,tôi hận anh,tôi căm thù anh,tôi muốn giết chết anh!Anh nghe rõ chưa hả?
Nó hét,rồi tự đẩy xe vào trong phòng,nhưng ai đó đã nhanh chóng kéo lại.
Đi đến trước mặt con người bướng bỉnh kia,anh nhếch môi rồi từ từ cúi người xuống.
_Được! Cứ cho là em muốn giết chết tôi,nhưng mà..em có thể ra tay khi bản thân đang bị thương như thế này hay không?-Anh nói khích_Nếu muốn giết chết tôi,thì phải mau chóng khỏe lại,tôi không muốn thừa cơ hội,ăn hiếp kẻ thù của mình-Mỗi lời anh thốt ra,hầu như điều khiêu khích nó,nhưng thực tế anh đang muốn nó cố gắng phấn chấn lại,chỉ có điều,cách này,anh phải đảm nhiệm vai phản diện.
_Tôi không muốn nói chuyện với anh!
Đưa hai tay đẩy anh ra,con người kia vô tình thất bại khi bị anh giữ lại.
_Không nói chuyện với tôi cũng được,nhưng..cũng phải ăn một bữa,đàng hoàng chứ?Hôm nay,chắc chắn sẽ rất đông vui!
Trừng mắt nhìn anh,nó đâm ra khó hiểu.
_Anh có thể cho người mang thức ăn lên cho tôi mà?
Điệu bộ đầy kênh kiệu,phải,nó phải mau chóng khỏe lại,nó muốn trở về tìm ba với một con người khỏe mạnh.
Người con trai trước mặt cười khẩy.
_Tôi không rảnh đến mức phải cho người mang thức ăn lên cho em,không phải,em rất mạnh mẽ hay sao?Chân bị thương mà vẫn cứng đầu chạy,tôi nghĩ trên đời này,chắc chỉ có em!-Korean nhướng mày_Nếu đói thì tự xuống mà ăn,tôi đường đường là Hạo Tổng,làm sao có thể bế em xuống dưới-Cười trêu chọc nó xong,anh nhanh chóng quay người bỏ đi,cắn chặt môi,nó quay sang phía khác hậm hực.
Anh ta thật vô tình mà!
_Nhỏ cứng đầu,có muốn đi ăn hay không?
“Nhỏ cứng đầu..??”
Quay lại nhìn anh,nó cau mày,đây cũng là một cái tên gọi hay sao?
Bước nhanh về phía nó,Korean im lặng cúi người xuống,xoay lưng về phía ai kia,anh tự đắc.
_Nhanh lên,muốn tôi cõng em xuống nhà hay để em lăn cầu thang xuống hả?
Nó cứng họng không nói nên lời,anh ta thật là khôi hài thì phải?
*Ọt Ọt*
_Nhanh lên,không thôi tôi sẽ đi đó!
_Tôi biết rồi mà!
Nó hằn học cho người xuống bám chặt vào cổ anh,người con trai kia cười khẩy giữ lấy hai bên chân nó đứng dậy xốc nhẹ.
_Nhỏ cứng đầu,nghe cũng không tồi nhỉ?
Quay sang đối diện khuôn mặt nó,ai kia nhướng mày,kèm theo một đường cong quyến rũ.
_Tôi không muốn nói chuyện với anh!
_Vậy sao?Vậy tôi sẽ để em lăn từ cầu thang xuống dưới phòng khách!
_Hạo Thy Nhật,anh...
_Tên của tôi không phải để em gọi,đừng có gọi lung tung.Nếu không muốn lăn cầu thang xuống,thì nên ngoan ngoãn một chút!
*Cạch*
Đưa tay đẩy mạnh cửa ra,con người kia từ từ bước xuống từng bậc thang với điệu bộ kiêu ngạo.
Gục đầu xuống vai Korean,làn môi kia khẽ cong,da thịt anh ta rất mềm mại,nếu cắn ở đây thì sẽ như thế nào?
“Anh từng cắn tôi,đến bây giờ vẫn còn đau,để xem..tôi trả thù anh thế nào?”
Cắn mạnh vào vùng vai anh,nó đâm ra thích thú,người con trai đúng lúc vừa bước xuống phòng khách cau mày.
Anh không đau vì nó cắn,mà là nước bọt của nó ướt đẫm áo anh,một con người chú trọng việc ăn mặc như Korean,thì tất nhiên là rất giận.
_ĐỒNG KHIẾT NHƯ! EM ĐANG LÀM CÁI TRÒ Gì VẬY???
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ !