_Vào đây ngay cho anh! Hôm nay,em quá lắm rồi! Anh nhất định phải phạt em!
Bị lôi đi một mạch từ ngoài vào trong,Anny chỉ biết chấp nhận số phận,bao nhiêu sai trái điều đổ dồn vào người cô.Vì sau khi gọi nhầm số,cô liền tỉnh hơn so với hai đứa còn lại.Trông khi hay người kia được hai đấng mỹ nam cõng,thì Anny lại bị lôi như trẻ em bị bạo hành =_=! Lần trước là nó,bây giờ tới phiên ông anh yêu dấu của cô,nói thật,cuộc sống này không còn công lý nữa rồi =_=!
Cả đám mỹ nam ở phòng khách vừa nhìn thấy cả hai anh em nhà này,liền lắc đầu.
*Bên ngoài*
_Korean! Uống với tôi đi!
Bám chặt vào cổ anh,nó mơ hồ nói lảm nhảm,sao khi uống xong nó chỉ nhớ người đến đón nó là Korean,nên suốt dọc đường về,luôn lôi tên anh ra nói miết.Người con trai kia dù rất khó chịu nhưng vẫn không nói gì,vì anh có một quan niệm,không muốn nói chuyện với kẻ say!
_Korean,anh có nghe tôi nói hay không?
_Uống cái đầu của em! Vào phòng tôi nhất định sẽ cho em biết tay!
Câu nói này...
Nó khẽ cau mày,đưa tay nghịch tóc anh để trả thù,nói cách khác,anh cũng đang rất muốn quăng nó xuống,nhưng có vài lý do không thể.
_Korean! Tại sao anh lại tên Korean vậy hả?
Sức kiên nhẫn điều có hạn,anh cũng được coi là một người có kiên nhẫn hơn Ken rất nhiều lần,con bé này,khi say nhây kinh khủng!
_Korean! Anh đang khinh thường lời của tôi hả?Hỏi không trả lời gì hết trơn! Tôi không thèm nói chuyện với anh!
_Tốt nhất em im lặng từ bây giờ đến sáng mai cho tôi,nếu không..tôi nhất định khiến em phải hối hận!
*Im re*
Anh thở phào cưu mang nó vào trong,phải,cô bé này chỉ sợ khi đe dọa,nếu để anh nhìn thấy tình trạng này một lần nữa,có lẽ cũng không ngại giết chết con người này!
Đặt chân vào phòng khách,anh liền nhận ngay ánh mắt hình viên đạn từ mấy con người còn lại,nhất là Tiêu Nhiên!Em gái của người ta,mà cứ muốn đi đón cho bằng được =_=!
_Korean! Đưa con bé cho tôi!
_Phiền!
Anh cảm thán một chữ,rồi đi thẳng lên lầu,đưa mắt nhìn theo,K.O đanh mặt.
“Cái thằng này..???”
_EB! Em thất tình rồi! Huhuhu
Lại một cặp anh em khác..
Nghe đến hai chữ thất tình mặt cả đám méo xệch,họ cũng thất tình đấy thôi=_=!
_Được được! Đi ngủ là được chứ gì!
_Sao cũng được!
Cô đáp rồi gục mặt lên vai anh,nhìn sang Anny,đôi mày EB trau lại,anh đang cố gắng ra hiệu cho cô rời khỏi.
_Em cũng đi ngủ đây! Ở đây cũng không ai quan tâm em hết!
Nói xong ai kia nhanh chóng chạy vụt lên phòng,ở lại sẽ chỉ có con đường chết,thôi thì cứ chùn vậy!
_Con bé này...
____________________
*Phòng nó*
Đặt ai kia nằm ngay ngắn lên giường,anh khẽ thở dài đưa tay kéo chăn phủ kín lên người nó,cả ngày đã bận đến quên ăn uống,bây giờ lại có thêm một nỗi lo.Dù anh là superman thì cũng không thể không nghĩ ngơi được!
Ngồi xuống cạnh giừơng ai,anh khẽ khàng cúi người xuống cạnh khuôn mặt nó,kiss nhẹ!
_Korean! Đưa tôi đi gặp ba tôi đi,tôi rất nhớ ông ấy! Không phải,anh đã hứa rồi hay sao?Khi tôi khỏe lại,sẽ đưa tôi đi gặp ông mà!
Nhìn con người đang mê sảng,anh bất giác lắc đầu,đổi vị trí chỗ ngồi,anh đưa tay kéo nó vào lòng,rồi ậm ừ một tiếng.
Tựa lưng vào thành giường ai,anh ôm trọn cô gái nhỏ trong lòng,đôi mắt cũng ngày một khép chặt.
Trong phòng đèn vẫn sáng,vì cô gái anh biết cực kỳ sợ bóng tối,anh cũng biết điều này,cho nên luôn điều chỉnh lại đèn lúc nó không để ý!
Ừm! Là một sự quan tâm lặng lẽ!
_Khiết Như,tôi sẽ thay ông ấy ở bên cạnh em! Những gì người khác có được,em sẽ có nhiều hơn họ.Từ tình yêu và lòng nhẫn nại,sự chân thành cho đi cũng sẽ không đòi hỏi,vì tôi nợ em,cho nên..sẽ dùng cả đời còn lại để trả! Cô bé nhỏ,tôi..thích em!
Hôn nhẹ vào mái tóc buông dài,khóe môi Korean bất giác cười nhạt.
Ba từ tôi thích em so với anh rất khó khăn để nói,vì là con người kiêu ngạo,nên anh hiểu rõ xuất phát điểm là gì!
Trước giờ chưa từng phải mất công tìm kiếm và quan tâm một người,cãi nhau với người đó và thậm chí làm tổn thương họ.
Sau đó lại dùng sự uy quyền của mình để kéo người đó trở về,đơn giản không thể nói ra một lời xin lỗi.
Anh kiêu ngạo nhưng lại mong một con người ngoan ngoãn ở bên mình,nhưng hình như số phận không cho anh được vậy!
Người anh thích là một cô bé cực kỳ phức tạp,cả nội tâm và thân phận,là người đặc biệt nhưng đôi lúc lại rất đơn giản!
...
______________________
Sáng hôm sau
*Vườn hoa*
_Dì Phương à? Cho cháu một ít hoa hồng,có được không??
Bước đến cạnh người làm vườn,nó cười tươi,dì làm vườn nhìn cô bé trước mặt gật đầu,bà đưa tay lấy giỏ từ tay nó,rồi dặn khẽ.
_Tiểu thư muốn cắm hoa hay sao?Nếu vậy,cứ cho người làm là được rồi,nếu Hạo Tổng và chủ tịch biết được,chắc chắn sẽ rất không vui.Đôi tay này của cô,không thể để gai của hoa hồng đâm vào được,nếu không..sẽ có người đau lòng!
_Hả??
_Thì là...
*Khụ khụ*
Là tiếng ho nhẹ của ai đó..
Đưa mắt về phía sau,nó và dì bắt gặp ngay khuôn mặt khó coi của chàng Hạo Tổng!
_Hạo Tổng! Cậu đến thật đúng lúc,tiểu thư đang muốn cắm hoa,không biết..ý của cậu như thế nào?
Làn môi người đối diện khẽ nhếch lên,đưa tay giữ chặt cánh tay nó kéo về phía mình.
_Được rồi! Dì cứ đi làm những gì nên làm,tôi cũng sẽ làm những gì nên làm!
Trong câu nói này..
Nó như hiểu được một hàm ý khác,ở chung với mấy tên không bình thường,cho nên mỗi câu thốt ra điều đi đến nghĩa khác =_=!
Dì làm vườn nhìn nó và anh khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng quay đi,đưa mắt nhìn xung quanh,ai kia tìm kiếm người cầu cứu!
_Đồng Khiết Như! Đừng tìm nữa,ở đây không ai để ý nếu tôi làm gì với em đâu,ngoại trừ mấy tên không biết điều đang đi công tác!
Ặc,đi công tác hết rồi sao?Sao anh ta còn ở lại kia chứ? Nhưng..hình như vẫn còn vài người thì phải,để tính xem..
_K.O hình như cũng đi luôn rồi! Ở đây còn lại tôi,em và hai cô bạn thân của em! Nghĩ xem,nếu tôi làm gì em,họ có đến kịp không?-Để hai tay trước ngực,anh nhướng mày,ngay tức khắc,nó chết lặng_Gương mặt của em khi giận,đúng là rất khó coi-Anh tiếp tục đả kích,những người làm vườn lâu lâu lại ngó qua xem,sao đó lại quay về việc của mình.
_Hạo Thy Nhật...
_Đúng rồi! Đó là tên của tôi,em muốn đổi thành bà Hạo hay sao?
_Anh..
Nó cứng họng đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh,phải,cái tên này đúng là không được bình thường mà,không xong,không có bệnh tim cũng sắp có rồi!
_Nếu em giận tôi,mặt của em,nhất định sẽ có nếp nhăn,như vậy...không tốt lắm!-Đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nó,anh trầm hẳn,dừng lại ở khóe môi ai,đôi mắt anh lại ánh lên một hào quang kỳ lạ,hôm đó ở trên sân thượng,cô bé này đã chạy khỏi anh rồi còn gì,kết quả nụ hôn đó vẫn chưa hoàn thành.Nhìn thấy Korean,gương mặt nó trắng bệch,nhanh chóng gạt tay anh ra_Khiết Như,em...
_Anh đừng có dở trò này với tôi,tôi không phải là hạng người đó,anh muốn hôn là có thể hôn! Tôi nói cho anh biết,anh ngủ thì ngủ,chứ đừng có nằm mơ!
Lườm anh một cái,nó chạy thục mạng vào trong,hướng mắt theo bóng dáng kia,khóe môi anh ẩn hiện một đường cong tà đạo!
_Rõ ràng là..em đang khiêu khích tôi!
*Bên trong*
Chạy nhanh vào phòng khách,con người kia cúi người thở dốc,không xong rồi,cả căn biệt thự trống không!
_Chị Henry! Hôm nay là chủ nhật,sao chỉ có một mình Korean ở nhà?Anh của em đâu rồi hả?Còn mọi người khác nữa?
Vừa thấy cô người hầu,nó đã hỏi tới tấp,nhìn cô bé trước mặt,chị người hầu cười tươi.
_Họ...
_Henry!-Một giọng trầm lãnh đạm nhấn mạnh tên cô người hầu,quay lại phía sau,nó đứng chôn chân tại chỗ,tên này không phải là người_Cô đi làm việc của mình đi,đừng nên nói nhiều với con nhóc này,chuyện ở đây,cứ để tôi giải quyết!
_Dạ thưa Hạo Tổng!
Cô cúi đầu,rồi nhanh chóng lui đi,bước lại cô bé đang nhìn mình chằm chằm,Korean cười nhếch,đưa hai tay giữ chặt lấy vai nó.
_Korean! Anh không được..
_Chuyện đó do em quyết định sao?Cô bé nhỏ,lúc ở trên sân thượng,là ai đã đẩy tôi ra,rồi chạy đi?Bây giờ..-Đôi mày kia khẽ nheo lại,bàn tay cũng đang lòn qua mái tóc bồng bềnh kéo nó sát về phía mình,tay còn lại xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn.Nghiêng đầu xuống cạnh môi ai,người con trai khẽ cười khì_Khiết Như,em đừng sợ..đây không phải là lần đầu tiên,tôi hôn em,nói cách khác,tôi đang tạo cơ hội để cho em thích nghi.Kĩ thuật hôn của em..thật sự quá kém!-Chạm nhẹ vào môi anh,nó đâm ra chết lặng,hai bàn tay ngay tức khắc không thể cử động,nước mắt cứ rơi trong vô thức,đây dường như là một sự sỉ nhục lớn,khi người biết rõ không nên chạm,lại chạm môi mình.
Cảm nhận được vị mặn của gì đó,người con trai khẽ dừng hẳn,bình thường cô bé này sẽ đẩy anh ra,nhưng hôm nay lại không như vậy!
Từ từ rời khỏi chiếc môi ai,anh đưa tay lau nhẹ nước mắt nó,ánh mắt có chút gì đó biến đổi,rõ ràng người anh không muốn tổn thương nhất là nó,nhưng không hiểu tại sao,luôn liên tục làm tổn thương.
_Đừng khóc nữa! Tôi đền cho em,có được không?
_Hức! Anh điên hay sao?Dù có đền,tôi cũng sẽ chịu thiệt,tôi không ngốc như vậy!
Đẩy mạnh anh ra,con người kia uất ức chạy đi,nhưng vừa mới quay đầu,đã bị ai kia kéo lại,xiết chặt vào lòng.
_Buông tôi ra!
_Đồng Khiết Như!-Vì tình trạng giẫy giụa kia,nên anh phải gắt lớn,kết quả làm nó sợ hãi,nên im bặt_Ngoan lắm,cô bé ngốc!-Đặt nụ hôn thật dài trên mái tóc ai,anh cũng không hiểu sao,sự dịu dàng của mình lại xuất hiện_Tôi sẽ đền cho em một gia đình hạnh phúc,một con người hoàn toàn để em thống lĩnh,một tương lai hoàn toàn mới mẻ,một phần tình thương nhiều hơn lúc trước,gấp ngàn lần,nơi đó có ba,có mẹ,và có..tất cả người yêu thương em,có được không?-Nó im lặng,đưa tay đặt lên hai bên eo anh,đẩy mạnh ra.
_Ý anh là sao hả?Tôi chỉ có ba thôi,mẹ tôi cũng có một gia đình khác rồi,bà ta làm gì mhớ đến tôi?Tôi không cần anh đền bù thứ gì hết,cách duy nhất,hãy để tôi bình yên,có được không?-Khóe môi kia run run,khi nhìn vào anh_Anh và những người liên quan đến nhà anh,đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!Sau khi,tôi gặp ba tôi,tôi sẽ cùng ông ấy và K.O trở về Pháp.Ở đó,mới là gia đình của tôi! Anh có hiểu hay không?
_Tôi hiểu thì đã sao?Em đang điên cái gì vậy hả?Ba em không trở lại,mãi mãi cũng không thể trở lại,em đừng ảo tưởng nữa?
Anh gắt,nhìn Korean,nó trợn tròn mắt như không tin vào tai mình.
_Korean! Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?
_Được! Để tôi nói cho em biết,ba em 9 năm trước đã...
_Korean!-Là giọng của Shyz,hướng mắt ra cửa chỉ thấy Shyz lắc đầu,trong bất giác,Korean im lặng,suýt nữa là anh,hại chết nó rồi_Khiết Như! Em đừng nghe những lời khi giận của Korean,ba em rất khỏe,chỉ là..bây giờ..ông ấy đang ở một nơi rất xa,nơi đó..chắc cũng đang nhớ đến em!-Bước đến cạnh nó,Shyz dỗ dành,anh biết nói dối là sai,nhưng đây sẽ là một lời nói dối thiện chí.
_Có thật không?Vậy khi nào ông ấy mới trở về thăm em vậy Shyz?Anh không được gạt em đâu đó!
_Khiết Như,anh..-Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của nó khi hỏi,khiến anh có chút đau lòng,bản năng mạnh mẽ lại phút chốc sắp khóc,giọng nói cũng khàn đi_Anh..nói thật mà,cả đời này,Hạo Duy Thần anh..sẽ không bao giờ gạt em,sẽ không bao giờ gạt em!-Shyz cười cười trấn an nó,nước mắt của anh cũng không hiểu khi nào,rơi vội xuống!
_Vậy..tại sao anh lại khóc?
Đưa tay kéo nó vào lòng,anh giữ chặt hơn bao giờ hết,sự dằn vặt và đau khổ,tình yêu cũng chia ra thành nhiều nỗi đau,khiến anh chẳng thể điều chế được cảm xúc.
Hiện tại anh như một con diều bị đứt dây,cũng có phần giống như bóng bay đang bay lơ lửng,khi bị người cầm vứt bỏ.
Anh rất muốn có thể tua ngược về quá khứ,bắt đầu lại tất cả thì có lẽ mọi thứ đã quá tốt,cô bé nhỏ mà anh yêu,cũng có thể trở về bên cạnh anh.
Một cách đường hoàng,chứ không phải sự tách trở từ nhiều con người khác!
_Khiết Như! Phải chi quá khứ,có thể lặp lại,anh nhất định,sẽ yêu em..bằng một cách khác! Không để em chịu đựng,và gặm nhấm tổn thương từ gia đình anh,sẽ cho em,một gia đình hoàn mỹ,chỉ..một mình em,là nữ chủ nhân,của..riêng anh!
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
T Miu's K:
Broken heart ????