“ Hoàn tất !!!”
Uyển Nhu thay bộ đồng phục của trường rồi nhìn mình trước gương với vẻ mãn nguyện, đưa ngón tay lên khuôn mặt mình rồi đăm chiêu suy nghĩ.
“ Ừm..m thiếu thứ gì nhỉ ? Lắc tay? Bông tai?”
Không đúng, không đúng chỉ mới ở đây 1 ngày, không lý nào tài năng của cô lại tệ đến vậy, trước khi đến đây phụ kiện cho cô còn chưa bằng 1/10 số đồ đạc ở đây, việc gì cũng phối được cơ mà! Chợt 1 ý nghĩ xoẹt qua đầu, tay phải co thành nắm đấm đập trên bàn tay trái, có vậy mà cô không nghĩ ra, hóa ra cô cần 1 chiếc băng đô.
Hoàn tất mọi thứ cô vội vàng xuống nhà, trước mắt cô là khung cảnh gia đình hạnh phúc, người cha của cô đang đọc báo, mẹ thì đang giúp vú nuôi chuẩn bị thức ăn, anh trai cô đang cầm ipad lướt thông tin chứng khoáng. Đúng là sự hạnh phúc này cô phải giữ chặt nó, không thể đến lúc cô hồ đồ mưu mô, tính toán, Duật Tuấn nghe lời nữ chủ thì không hay cho lắm.
“ Uyển Nhu xuống rồi đấy à? Mau ngồi vào bàn đi con”
“ Vâng ạ!!!’’
Thành thật mà nói cũng lâu lắm rồi cô mới được ăn 1 bữa cơm gia đình, tính ra cũng đã hơn 1 năm kể từ khi cô rời Hàng Châu để đến Bắc Kinh học tập. Chắc ba mẹ của cô ở bên đó lo cho cô lắm, nghĩ rồi cô thở dài.
“ Tiểu Nhu em bị sao thế, hay là nghỉ 1 bữa nữa ?”
“ Không cần, mình đi học thôi anh !!”
Chậc, cô bây giờ lẽ ra là sinh viên năm nhất của học viện thiết kế, bây giờ lại phải đi học 2 năm cao trung rồi mới tiến tới, hầy.. mà cũng không sao, thời gian là lúc cô luyện tập nâng cao trình độ.
Thoáng chốc chiếc xe đang đến tới cổng trường, những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên.
Nữ sinh A: Ý chiếc xe đó là có phải là Bugatti Chiron không?
Nữ sinh B: Bugatti Chiron? Siêu xe của nước Pháp hiện tại vẫn chưa biết tốc độ thực sự ấy hả?
Nữ sinh C: Ai thế nhỉ? Chiếc xe có giá của 1 gia tài đấy?
Uyển Nhu từ trong xe bước ra khiến hàng vạn con mắt nhìn chằm chằm vào cô, không bận tâm mới đúng là phong cách của quý tộc (Tg: ha ha ha chị rất bận tâm đấy), vờ như không biết, cô ôm anh trai mình rồi cố tình nói lớn “ Lăng Duật Tuấn, anh hai yêu dấu tan học nhớ đón em”.
“ Mới sáng sớm mà cậu đã thế sao Uyển Nhu ?”
Quay người nhìn về phía mới phát ra giọng nói, đó là cô bạn thân của cô_ Dương Tư Phi. Cũng không hề bất ngờ lắm khi Tư Phi bước ra từ siêu xe 911 Turbo S Exclusive, loại giới hạn 500 chiếc trên thế giới. Không khó hiểu lắm khi Uyển Nhu lại biết nhiều như vậy, cô ngoài thiết kế ra cũng rất ưa chuộng việc tìm hiểu về siêu xe trên thế giới.
“ Tớ nhớ cậu quá!!!”
“ Tránh xa tớ ra.. Thật là...”
Uyển Nhu hất cánh tay vừa mới ôm cô ra ngoài, quay lại chào tạm biệt anh trai cô rồi bước đi trước, bỏ mặc cô bạn thân mặt xịu xuống lê theo sau.
Nam sinh E: Lăng Uyển Nhu đó sao?
Nữ sinh F: Là cô ta đó!!
Nữ sinh P : Oh? Nhìn khác thật, cứ tưởng cô ta sẽ đùng đùng tức giận khi Âu Dương Hạo bỏ mặt mình trong buổi tiệc để đuổi theo con nhỏ Thẩm Y Thanh ...
“ Buổi tiệc???” Uyển Nhu chợt thắc mắc khi nghe những người ngoài hành lang nói, bữa tiệc họ nhắc tới vừa rồi là bữa tiệc nào trong truyện cơ chứ, thật là bực mình mà.! Chợt nhớ đến Tư Phi cũng là tiểu thư quý tộc, con gái cưng của Dương tổng, có lẽ cô ấy biết.
“ Tư Phi, buổi tiệc họ nhắc đến là bữa tiệc nào vậy?”
“ Hửm..m? Ý cậu là bữa tiệc sinh nhật của nhỏ Lý Linh Linh ấy hả?”
“ ...” Chắc vậy đấy
“... Bữa tiệc đó nhắc lại tớ còn tức, không ngờ Âu Dương Hạo lại bỏ mặc cậu chạy theo Thẩm Y Thanh..Hừ...”
Giờ Uyển Nhu mới nhớ lại cô xuyên qua đúng lúc nào của câu chuyện, hóa ra vẫn chưa tới mức không thể kéo lại. Đây là lúc nam chủ Âu Dương Hạo mới bắt đầu thích thú với nữ chủ Y Thanh, cô ta căn bản vẫn chưa gặp anh trai cô_ nam chủ thứ 2 và thanh mai trúc mã của cô, Sở Minh vẫn chưa về. Thế này thì mọi chuyện cô nắm chắc phần thắng.