“ Được rồi, ta không sao, ta sẽ cùng nàng đi gặp phụ mẫu nàng, dù họ có đồng ý hay không ta cũng sẽ đi...“.
Hắn lắc đầu ão não, nội tâm bất đắc dĩ không thôi, trong lòng rối như tơ vò, hắn thật không muốn đi chút nào. Thế nhưng thái độ cùng lời nói của hắn lại làm nàng động lòng, còn tưởng là hắn vì nàng mà hi sinh, dù có khó khăn cách mấy cũng sẽ vượt qua, nàng nhìn hắn cảm động suýt nữa thì khóc luôn rồi.
--” Huynh yên tâm, huynh có lòng với ta như dậy chắc chắn phụ mẫu ta sẽ không làm khó huynh đâu..“.
Nàng cầm lấy tay hắn, ánh mắt nhu tình tràn trề.
--” Ừm, ta cũng mong như dậy, được rồi nhà nàng ở đâu, àh mà ta còn chưa biết tên nàng là gì...“.
Hắn thở dài một cái lại quay sang hỏi nàng.
--” Ách, ta ta quên mất, ta tên là Hồ Nhạc Phi, còn huynh..“.
Nàng nghe hắn nói thì giật nẩy mình, chợt nhớ ra là nãy giờ chỉ lo đuổi đánh mà không để ý cái gì hết, cả tên hắn cũng không thèm hỏi. nghĩ lại trên mặt nàng thoáng qua nét ngại ngùng.
--” Nhạc Phi, tên thật đẹp..“.
Hắn gật gù khen ngợi một tiếng làm đôi má nàng ửng hồng kiều mị.
--” Nhà nàng ở đâu...“.
Hắn nở nụ cười điềm đạm hỏi.
--” Nhà mụi ở Thiên Sơn...“.
Nàng chỉ tay về phía ngọn núi cao ở gần đó mĩm cười nói.
--” Thiên Sơn, chẵng lẽ nhà mụi là ở Thiên Sơn môn...“.
Hắn hoài nghi nhìn nàng.
--” Ừm, mụi ở thiên sơn môn.. huynh cũng biết thiên sơn môn sao..“.
--” Ừm, ta có biết một chút, nghe nói đó là một đại môn phái ở Bàn Nguyên quốc này, được rất nhiều người khính nể..“.
Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ nữ nhân này lại có thân phận cao như dậy. Mấy ngày qua lưu lạc hắn cũng nghe ngóng được nhiều thông tin, đặc biệt là Thiên Sơn môn này danh tiếng vô cùng hiểm hách, được người người ca tụng là đại môn đại phái a.
--” Đúng rồi đó...“.
Nàng nhìn hắn nở một nụ cười tươi như hoa, mấy chuyện rượt đuổi lúc nãy đều bị nàng ném qua sau đầu, giống như chưa từng sãy ra.
--” Thế nàng là đệ tử Thiên Sơn môn àh...“.
--” Hong phải...“.
Nàng mĩm cười bộ dáng thần thần bí bí.
--” Thế thì nàng với Thiên Sơn môn có quan hệ gì“.
--” Cha mụi là môn chủ Thiên Sơn môn“.
Nàng nói bằng thái độ tự hào.
--” Cái gì...“.
Hắn Trợn mắt, há mồm, nét mặt thất thần. Bối cảnh của nàng không phải lớn mà là cực kỳ lớn a...
--” Ừm... Huynh ngạc nhiên lắm đúng không.. được rồi không còn sớm nữa mụi đưa huynh đi bái kiến phụ mẫn mụi...“.
Nó hết câu nàng liền không chờ hắn trả lời kéo tay hắn đi thẳng hướng thiên sơn môn. Hắn bị nàng lôi đi mà không nói được lời nào, mặt nhăn tít, sắc mặt đen lại, nội thâm thầm kêu.
--” Ca này chết chắc rồi...“.Trên con đường đá trải dài có hai thân ảnh một nam một nữ đang đi tới, cả hai đang hướng về phía thiên sơn. Nữ nhân thì bộ dáng vô cùng vui vẽ ngược lại nam nhân kia thì một mực âm trầm sắc mặt lộ ra một tia bối rối.
--” Lâm Hoài huynh xem, đã tới chân núi thiên sơn rồi...“.
Bỗng nữ tử cất tiếng gọi. Lâm Hoài đang suy tư nghe tiếng nàng gọi ngẩn đầu lên nhì bất chợt thẩn thờ, trước mắt họ là một ngọn núi khổng lồ cao sừng sững, ước chừng vài vạn trượng, quanh sường núi là cây cối xanh ngắt một màu, phía xa xa trên đỉnh núi mây trắng vờn quanh còn lờ mờ nhìn thấy được đỉnh núi được bao phủ bởi tuyết trắng xoá, khó lam chiều càng làm cho ngọn thiên sơn này trở nên hùng vĩ, huyền diệu, lại có chút mơ màng như một đầu hung thú ngủ say. Hắn ngẩn đầu thật cao nhìn ngọn núi trán lệ trước mắt lòng cảm thán không thôi, hắn chưa từng nhìn thấy ngọn núi to lớn bực này, lớn đến nổi vừa nhìn thôi đã bị khí thế của nó làm cho ngộp thở.
--” Chúng ta đi...“.
Nhạc Phi vui vẻ nắm tay hắn đi về phía con đường mòn dưới chân núi, xuyên qua khu rừng già, hắn vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cánh rừng bạt ngàng với những cây cổ thụ to lớn hai ba người ôm mới xuể, không biết đã sống qua bao nhiên năm tháng, có những cây to đến mức làm người ta tưởng như là một ngọn núi nhỏ, thân cây cao vút vừa nhìn đã choáng ngợp. Trên cành cây, vài ba con vật nhỏ không biết là sóc hay chuột không ngừng ríu rít chạy qua chạy lại, có lúc lại dành nhau vài món trái cây chí choé vang động. Dọc đường hoa thơm cỏ lạ nhiều vô kể, cảnh vật làm cho con người ta quên đi nổi lo âu trong lòng, cả hai như chìm đắm vào khung cảnh nơi đây, họ cứ thế rão bước.
........
--” Đến rồi, chỉ cần đi hết dãy bật thang này là đến Thiên Sơn môn...“.
Đoạn đường càng đi càng dốc dần, cuối cùng đẫn đến một dãy bật thang, những bật thang được làm bằng đá xanh cứng chắc, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, rong rêu bám đầy, xa xa còn có chổ hư hỏng lồi lỏm không đều, những bật thang sếp chồng lên nhau nối dài như vô tận không thấy điểm cuối, như con đường dẫn lên tầng trời phía xa còn mơ hồ thấy sương khói lờ mờ che phủ lối đi. Nhạc Phi nắm tay hắn tươi cười kéo hắn đi lên, cô gái này cứ như trang giấy trắng, vô cùng ngây thơ, nhìn nàng hắn chợt cảm thấy bản thân có chút xấu xa khi đã làm bẩn sự thuần khiết kia, thế nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi vụt mất, nữ nhân dù cho có thuần khiết như nào thì cũng chỉ để dành cho nam nhân mà thôi, với lại hắn cũng là một nam nhân tốt, ít nhất không phải tiện nhân, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, đặc biệt có cái yy to dài, nàng cũng không bị thiệt thòi gì. Nghĩ dậy nội tâm hắn lại dâng lên một tràng tự sướng, bất chợt nở một nụ cười vô sĩ, và tất nhiên là nàng không thấy. Hắn rão bước nhanh hơn, đi đến sánh vai với nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Bị hắn bất chợt nắm tay nàng không cự tuyệt mà chỉ mĩm cười, ánh mắt nàng nhìn hắn đã khác trước, nàng đối với hắn đã không còn sự giận dữ hay xa lánh, trong lòng nàng người nam nhân trước mắt này không đến nỗi xấu, ít nhất cũng là một nam nhân tốt, cũng không vì hắn đã làm bậy với nàng mà chán gét, ngược lại cảm thấy gần gủi hơn, khiến nàng cảm thấy yêu thích hắn nhìu hơn.
Cả hai cứ thế sánh vai nhau đi qua những bật thang dẫn lên núi, càng đi càng xa dần dần khuất bóng dưới những tàn cây, ánh nắng theo những khe hở leo loét nhảy múa, những cơn gió rì rào trên những phiến lá như một khúc nhạc du dương.
_____________Lạc Kỳ Nam_____