Hồn Thiên

Chương 39: Chương 39: Cổ Môn




Lão đầu trò chuyện thêm vài câu thì rời đi, Lý Tinh cùng Tử Đài dạo bước vài vòng xung quanh, hắn dừng lại trước một thanh cổ kiếm chỉ còn lại một nữa.

- Ngươi biết đây là kiếm gì không?

- Trường kiếm địa cấp.

- Là kiếm hư, không ngờ một thanh kiếm hư lại có giá trị bằng hai năm tiền công của ngươi.

Mộng Tử Đài lạnh lùng quay đi, nàng biết hắn đang chọc tức nàng, nam nhân này vẫn còn chớ chuyện mấy hôm trước bị nàng chế nhạo.

Lý Tinh đi thêm vài bước thì dừng lại trước một cái vòng tay không còn nguyên vẹn.

- Ngươi biết đây là gì không?

Tử Đài không cần nhìn, giọng nói lạnh tanh.

- Vòng hư.

- Nghe nói Mộng Tử Đài là thiên tài luyện kim ngàn năm hiếm có sao lại không nhận ra được bảo vật của Thiên công cổ tộc? lời đồn đúng là không nên tin.

Nàng nghe hắn nói liền chú ý vào chiếc vòng tay, nhìn qua không có điểm nào liên quan đến Thiên công cổ tộc, ngay cả ký hiệu đặt trưng cũng không có.

Lý Tinh ném một túi trữ vật lên bàn.

- Lão bản ta lấy thứ này.

- Khách quan đúng là biết nhìn hàng, thứ này chính là đồ tốt.

- Lão bản biết không, ánh mắt của lão còn tốt hơn thiên tài ngàn năm của Trường Hà.

Lão bản tươi cười đáp lại, thật ra lão cũng không biết lai lịch của vòng tay nhưng ai khen thì cứ nhận.

Lý Tinh cầm vòng tay kiểm tra chợt cảm thấy sao lưng có một cơn hàn phong thổi tới.

- Ngươi muốn làm gì?

- Hừ.

Mộng Tử Đài lạnh lùng quay đi, nàng quyết định không để ý đến tên kia, mặt kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Lý Tinh đột nhiên bẻ đôi chiếc vòng sao đó gắn ngược lại lúc đầu, từng lớp rỉ bên ngoài rơi ra, chiếc vòng cũ đã biến thành một chiếc vòng mới trước sự kinh ngạc của mọi người xung quanh.

Bên trên vòng tay điêu khắc những hoa văn vô cùng sống động nổi bật nhất là biểu tượng của Thiên công cổ tộc.

- Thật sự là Thiên công cổ vật.

Mộng Tử Đài tất nhiên nhận biết được kí hiệu này, danh tiếng của Thiên công cổ tộc như Napoleon trong giới quân sự, người bình thường có thể không biết nhưng một thiên tài luyện kim mà cũng không biết thì là chuyện lạ hiếm gặp, nghĩ đến đây Tử Đài cảm giác gương mặt có chút nóng lên, ánh mắt tức giận nhìn nam nhân trước mặt, tất cả đều là tại hắn.

Lý Tinh đắt ý rời đi, hắn quyết định phải chọc cho khối băng phía sao đến khi nàng tan thành nước thì thôi.

- Nữ nhân phải ôn nhu nếu lạnh quá sẽ khó lấy chồng, lão tử là đang giúp nàng.

Bên trong hội triển lãm, cổ vật được phân thành từng khu, Lý Tinh đi tới khu vực đan đỉnh tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được một cái bảo đỉnh nhưng chỉ thấy đỉnh cũ, cuối cùng phải thất vọng rời đi.

Đúng lúc này xung quanh đột nhiên im lặng, một giọng nói hùng hồn vang lên.

- Các vị đạo hữu, hoang nghênh các vị hôm nay đã đến tham dự hội triển lãm cổ vật, các vị có thể tự do mua bán, trao đổi cổ vật ở đây nếu vị nào còn chưa tìm được thứ yêu thích thì mời tiến vào cổ môn.

Lý Tinh ở phía xa nhìn thấy chỉ có vài người tiến vào bên trong, phần lớn vẫn ở lại bên ngoài trong lòng có chút hiếu kì, hắn hướng phía cổ môn đi đến, vừa đến cổ môn thì bị mấy tên hộ vệ chặn lại.

- Khách quan muốn vào bên trong cần phải có giấy thông hành.

- Ta không có giấy.

- Ở đây chúng ta có bán giấy thông hành.

- Bao nhiêu?

- 5000 hồn thạch.

Lý Tinh đưa hồn thạch cho đám hộ vệ, thầm nghĩ mấy tên này đúng là biết cách làm ăn sao này phải học hỏi một chút.

Bên trong cổ môn là một căn phòng khá lớn đủ sức trưng bài mấy trăm cổ vật, hơn nữa nơi này lại có tới hai lầu, bên dưới bài bán binh khí, đan đỉnh… bên trên bài bán những thứ không rõ nguồn gốc, có thể xem là kì vật.

Lý Tinh nhìn qua mấy cái đan đỉnh đều có phẩm cấp cực cao nhưng đã không còn dùng được, hôm nay có lẽ nhân phẩm của hắn đã ngủ quên ở nhà rồi.

Đúng lúc Lý Tinh đang muốn rời đi thì nhìn thấy băng nữ dừng trước một món cổ vật, đó là một cái kim tỏa cổ xưa.

- Đây không phải là Thiên công cổ vật.

- Ta biết.

Nàng chỉ chìa khóa phía trước.

- Ngươi nhìn xem.

Lý Tinh nhíu mày.

- 100 vạn hồn thạch, gần 10 năm tiền công của ngươi.

- Ngươi…

- Đùa chút, chìa khóa này chắc là dùng để mở một thứ gì đó.

- Nhiều lời, ta từng thấy qua loại hồ điệp này.

Phía trên đầu chìa khóa có in hình một con hồ điệp cánh lớn, màu đỏ, trên đầu còn có một cái sừng nổi bật.

- Thượng cổ hỏa hồ điệp.

Mộng Tử Đài gật đầu.

- Ta từng thấy thứ này bên trong một cổ di tích ở Trường Hà, nơi đó có một hộp bảo đến giờ còn chưa ai mở ra được.

- Ngươi nghi ngờ đây là chìa khóa mở chiếc hộp đó?

- Đúng vậy.

- Ngươi muốn mang thứ này về để lập công sao?

Lý Tinh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng, ánh mắt không che giấu hận ý, đúng là không nên trêu vào nữ nhân, nhất là mỹ nữ.

- Tử Đài nè, nếu ngươi thấy mỗi tháng 1 vạn hồn thạch vẫn còn ít thì chúng ta có thể thương lượng, đừng manh động.

- Ta sẽ không thất hứa.

- À…

Mộng Tử Đài nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, tuy nàng biết nam nhân trước mặt đang diễn trò nhưng vẫn thu lại sát ý.

Lý Tinh vỗ ngực yên tâm, ánh mắt hắn chuyển tới chiếc chìa khóa kia, bây giờ trên người hắn lại không có đủ 100 vạn hồn thạch, hắn vẫy tay gọi tên nhân viên.

- Khách quan có chuyện gì sao?

- Ta muốn trao đổi thứ này có được không?

- Chuyện này tiểu nhân không thể làm chủ, phải xin ý kiến của lão bản.

- Ta ở đây đợi.

Nhân viên gật đầu rời đi, một lúc sao hắn dẫn theo một lão đầu đến gặp Lý Tinh.

- Chu quản lý là vị khách quan này đưa ra yêu cầu trao đổi.

Lão đầu nhìn Lý Tinh.

- Không biết khách quan muốn dùng thứ gì để trao đổi?

- Địa cấp yêu đan.

- Có thể cho lão phu nhìn qua không?

Lý Tinh lấy ra một viên yêu đan to như trứng ngỗng đưa cho lão, đây là thứ hắn tìm được bên trong động chương ngư. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.