Bây giờ chỉ cần có dựa theo định vị có sẵn thì đám tiểu đệ có thể dễ dàng xâm nhập Tây hồ.
Một canh giờ sao bên dưới Tây hồ xuất hiện thêm một đàn cá kiếm vô cùng bá đạo, mấy thanh niên này chuyên đi phá làng phá sớm, đập phá cướp bóc khắp nơi, ngoại trừ hang ổ của yêu thú cấp cao ra thì chó gà cũng không tha.
Bảo vật của yêu thú cấp cao đều được bọn chúng đánh dấu, động vào là biết, không cẩn thận sẽ dẫn đến xung đột, lúc đó mấy tên chủ nợ kia kéo đến thì toang.
- Tài nguyên nơi này so với Vương thành cũng không kém.
Sâu bên trong cấm trận, nơi nhiệt độ cao có rất ít yêu thú tiến vào, yêu thú vào được đều là huyền cấp trở lên, hoàng dược đối với bọn này hầu như là vô dụng nên nơi đây còn nhiều vô cùng.
Lý Tinh nhìn một con ốc đang gặm một góc linh dược gần đó, trong lòng thầm kêu lãng phí, loài ốc này không phải yêu thú nhưng có lớp vỏ cứng có thể cách nhiệt rất tốt nên vào được nơi này.
- Gặp nhau là duyên, để ta độ người một đoạn.
Bầy kiếm ngư tản ra xung quanh bắt đầu thăm ngàn, Lý Tinh nhìn thủy vực phía xa nơi đó có một bức tường bằng bóng nước, hàng vạn bong bóng nước từ dưới đáy hồ nổi lên như một nồi nước đang sôi, giờ thì hắn đã hiểu ra lớp sương ở trên mặt hồ làm sao mà có được.
Mấy ngày sao học viên lần lượt quay trở lại chỉ còn 4 tên vẫn ở trong rừng thí luyện, Đường Vân đã bắn pháo hiệu ra lệnh cho bọn chúng trong vòng 1 ngày phải trở về điểm tập kết.
- Các ngươi ở đây nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ trở về.
Lý Tinh nhìn nhị công chúa rời đi, ánh mắt chuyển qua tiểu cổng chúa thấy nàng đang cười nói gì đó với Tử Nghiên.
- Lần này Đường Hi thật sự tức giận rồi.
Hắn vừa ngồi nướng ốc vừa suy ngẫm, mấy đêm nay thu hoạch được không ít thứ tốt nhưng trong lòng như thiếu đi một thứ gì đó làm cho hắn không thể vui vẻ như lúc trước.
Ở một nơi khác, Đường Hi trò chuyện cùng Tử Nghiên, vẻ mặt của tiểu công chúa không còn tươi vui như thường thấy, tay nàng cầm một chiếc gương nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn nó, bên trong gương phản chiếu hình ảnh của Lý Tinh ngồi phía sao nàng chỉ có nàng nhìn thấy hắn còn Tử Nghiên thì không.
Đột nhiên Tử Nghiên nhíu mũi, hai mắt đảo xung quanh.
- Đường Hi ngươi có người được mùi gì không?
- Mùi gì?
- Là ốc nướng… là ốc lam sơn nướng…
Ốc lam sơn là một trong những thủy sản nổi tiếng thơm ngon khó kiếm, loài này to như quả bóng, hình như ngọn núi, màu lam như biển, mấy hôm trước Lý Tinh vô tình hốt được mấy ổ bên dưới Tây hồ.
Tử Nghiên nhìn một lúc thì thấy được một tiêu, liền kéo Đường Hi chạy qua.
- Lý Tinh thúi có món ngon như vậy sao không gọi bọn ta qua ăn cùng.
- Liên quan gì ngươi…
Lý Tinh ngẩn đầu nhìn thấy Đường Hi đi phía sao Tử Nghiên vè mặt lập tức thay đổi.
- Hì hì… ta định nướng xong sẽ mời ngươi qua ăn… mời ngồi mời ngồi…
Tử Nghiên nhìn mấy con ốc to tướng trước mặt, đúng là ốc lam sơn, mũi nàng đã ngửi thì sẽ không sai được.
- Qua… ngươi kiếm mấy con ốc này ở đâu vậy?
- Là ta vô tình bắt được.
- Ngươi đúng là mai mắn, lúc trước ta kiếm khắp vương thành cũng không có được một con.
Tử Nghiên đảo mắt một vòng nhanh tay lấy một con vừa chín tới, Lý Tinh cũng lấy một con đưa cho Đường Hi.
- Ăn đi.
Đường Hi do dự một lúc cũng nhận lấy.
- Đa tạ.
Vẻ mặt tươi cười của Lý Tinh thoáng sựng lại.
- Lúc trước ngươi đâu có khách khí với ta như vậy.
- Không phải… ta… ta có chuyện cần giải quyết, ta đi trước.
Tử Nghiên nhìn Đường Hi rời đi lại nhìn qua Lý Tinh, đôi mắt to tròn mờ mịt.
- Hai ngươi bị làm sao vậy?
- Không có gì… ăn mau đi kẻo nguội.
- Có phải hai ngươi cải nhau không?
- Ngươi không ăn sẽ không còn đâu.
- Ta thấy Đường Hi không giống bình thường.
- Con cuối nè.
- Ê ê của ta mà…
Đêm xuống ai về phòng đó, Lý Tinh mở máy, đêm nay hắn phải làm một cú thật lớn để chào tạm biệt mấy thanh niên Tây hồ, một tiêu lần này là địa cấp chương ngư một con bạch tuộc dài hơn 100m.
Sao mấy ngày theo dõi Lý Tinh đã biết được thói quen sinh hoạt của tên này, bây giờ là lúc chương ngư ra ngoài tìm mồi trong vòng 3 canh giờ sẽ không trở lại, thời gian này dư sức để hắn đào một cái hang nối thẳng vào hang của chương ngư.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lý Tinh phải tạm hoảng kế hoạch, trước tiên phải xử tên phá hôi trước.
- Là ai vậy?
Đường Hi đứng bên ngoài đợi một lúc thì cửa mở, đối diện nàng là vẻ mặt dọa người của Lý Tinh.
- Xin lỗi… ta không biết ngươi đang bận.
- Đâu có… ta làm bận, ta đang rất quỡn đây này, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
- Ta có vài chuyện muốn nói, ngươi có thể đi ra ngoài với ta một chút không?
- Chuyện này…
Lý Tinh bày ra vẻ mặt khó xử, súng đã lên nồng rồi giờ mà không bắn thì tội quá.
Đường Hi nhìn bộ dáng khó xử của hắn, lòng khẽ run lên, từ khi hai người kết thân hắn chưa bao giờ từ chối yêu cầu của nàng, có lẽ hắn vẫn còn giận chuyện hôm trước, nghĩ đến đây vẻ mặt nàng nở một nụ cười miễn cưỡng.
- Ta…
- Vào đây.
Lý Tinh kéo Đường Hi vào phòng, lấy một cái điều khiển đưa cho nàng.
- Ta có chuyện cần ngươi giúp.
- Chuyện… chuyện gì?
- Mở máy lên trước đi, thời gian không còn nhiều.
Đường Hi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, liền làm theo. Đầu tiên Lý Tinh cho kiếm ngư đào một cái hang khác thông vào hang của chương ngư, vì cửa hang đã bị chương ngư phong ấn nếu phá phong ấn sẽ làm kinh động đến chủ nhà.
Đào một cái hang cũng không lâu lắm chỉ cần nữa giờ là xong, hai người để kiến thám tử ở bên ngoài quan sát còn bản thân thì tiến vào trong.
Hang của chương ngư tối đen như mực vừa vào đã không thể xác định được phương hướng.
- Bật đèn.
Hai mắt kiếm ngư biến thành hai bóng đèn chiếu sánh xung quanh, hang động dần hiện rõ, bên trong hang lớn như một cái địa đạo, khắp nơi là xương cốt.
Lý Tinh kiểm tra qua mấy khúc xương, chất lượng vẫn còn rất tốt nên thu hết toàn bộ, Đường Hi ngồi bên cạnh đã quen với bộ dáng của hắn nên cũng không ngạc nhiên mà đi nhặt xương giúp hắn.
Hai người đi được một lúc thì tới cuối hang, nơi này không u tối như bên ngoài mà được thắp sáng bởi một khối huyết minh châu to lớn. Huyết minh châu là một loại bà con xa với dạ minh châu, thứ này vô cùng quý hiếm không chỉ có bề ngoài lộng lẫy mà còn giúp cho hồn giả đã không khí huyết, lưu thông kinh mạch hạn chế các bệnh như máu dồn lên não, nhồi máu cơ tim, đột quỵ… Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.