Nói đến đây, ánh mắt lão vương chủ lóe lên sự nguy hiểm.
- Bản vương cho tiểu tử người 10 năm làm thời hạn, sao khi thời hạn kết thúc bản vương sẽ tự chọn phu quân cho cửu nhi.
- Lý Tinh xin ghi nhớ.
Đường Thiên Hành gật đầu.
- Từ khi bản vương kế vị thì tiểu tử ngươi chính là người đầu tiên được một mình diện kiến bản vương.
- Đa tạ vương chủ xem trọng.
- Tài của người bản vương không nhìn thấu nhưng khoảng cách giữa thiên tài với cường giả quả thật rất xa, đã rất nhiều thiên tài gục ngã, hi vọng tiểu tử ngươi không làm bản vương thất vọng.
- Lý Tinh đã nhớ rõ.
- Được rồi, ngươi đi đi đừng để nha đầu kia đợi lâu.
Lý Tinh vừa rời phòng thì nhìn thấy tiểu công chúa đứng ở một nơi gần đó đợi hắn, vẻ mặt ẩn chứa lo lắng.
Đường Hi nhìn thấy hắn lập tức chạy đến.
- Lý Tinh phụ vương có làm gì chàng không?
- Không có.
Trên đường đi Lý Tinh đem hết mọi chuyện kể cho Đường Hi nghe, vừa về đến phòng tiểu công chúa liền an ủi hắn.
- Chàng yên tâm, đừng nói là 10 năm cho dù là một 100 năm ta vẫn chờ đợi, chàng đừng dại dột mà làm chuyện mạo hiểm đó, hay là chút nữa ta sẽ đi nói với phụ vương.
- Thê tử ngốc, nhạc phụ đại nhân làm như vậy là vì tương lai của nàng, không phải vì làm khó ta.
Nếu hai lần trước lão vương chủ là muốn chiêu dụ hắn thì lần này lão chỉ nói đến chuyện của Đường Hi, đây chỉ đơn thuần là sự quan tâm của một người phụ thân dành cho nữ nhi.
Quảng Cáo
- 10 năm sao ta còn không làm nên trò thì sao xứng với nàng, nhạc phụ đại nhân làm như vậy là để ta vì nàng mà phấn đấu, trong lòng ta lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của nàng, sao này cho dù bên cạnh ta có thêm vài nữ nhân thì nàng mãi mãi vẫn là chính cung phu nhân của ta, là nữ nhân ta yêu thương nhất.
- Là vậy sao?
Đường Hi dựa vào lòng hắn, đôi mắt xinh đẹp ẩn lệ, nàng có được hai người đàn ông yêu thương mình như vậy ông trời đối với nàng thật tốt.
Lý Tinh dành nữa tháng còn lại ở bên Đường Hi, lần này cách xa không biết đến ngày tháng nào gặp lại chỉ đứng nhìn nhau ở hai gốc của chân trời, từ nay mỗi người một phương thầm mong gặp nhau trong giấc mộng.
Trước lúc chia ly Lý Tinh để lại một số thư tịch cùng với vài đầu địa thú cho Đường Hi, hắn chỉ mang theo vợ chồng tiểu Hắc cùng với đám Hắc sa hướng về Đế viện.
Buổi sáng nơi Vương thành, trời xanh nắng vàng chiếu gọi khắp nơi, một đoàn người tiến ra khỏi vương thành trong sự đưa tiễn của hàng vạn dân chúng, trên tường thành cao vời vợi, Huyết Nguyệt vương chủ cùng với thành viên hoàng tộc đều có mặt.
Lý Tinh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trên tường thành, hắn gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, 100 viện tử hoàng gia học viện do viện trưởng dẫn đầu đã đặt những bước chân đầu tiên lên đại lộ tu chân, nơi họ hướng đến là thiên đường Nam vực, Đế viện.
Sao khi rời vương thành, cả đám người chia thành 10 nhóm mỗi nhóm 10 người trong đó sẽ có một lão sư dẫn đầu cưỡi phi hành thú rời đi, nếu đúng theo dự tính thì hai tháng nữa bọn họ sẽ tới được Thất Tinh thành.
Từ khi rời Vương thành, Lý Tinh cứ ngẩn người, trong đầu hắn liên tục nhớ tới những ngày tháng có Đường Hi bên cạnh.
Hoàng Tử Phong vỗ vai sư đệ.
- Đừng quá lo lắng, thật ra Đế viện cũng không có gì ghê gớm chỉ hơn hoàng gia học viện của chúng ta chút xíu mà thôi.
- Đệ không lo, chỉ là tâm tình có chút không tốt.
- Chuyện này cũng không khó giải quyết, đệ thử nhìn về phía trước xem không chừng tâm tình của đệ sẽ tốt hơn không ít.
Lý Tinh ngẩn đầu nhìn, thấy lão sư phụ đang ngồi cưỡi chim, hôm nay lão đầu tử ăn mặt vô cùng bảnh toản trông rất buồn cười.
- Không ngờ sư phụ cũng biết ăn diện.
Quảng Cáo
- Ta nói đệ nghe, lúc trước sư phụ ta từng nói Cao lão sư thầm mến một chấp sự ở Đế viện nên mỗi lần có chuyện liên quan đến Đế viện thì Cao lão sư đều xung phong đi đầu.
- Đây… đây chẳng phải là triệu chứng dại gái sao?
- XUỴT…
Đúng lúc này phi cầm đột nhiên lượn một vòng trên trời hù đám viện tử sợ hết hồn, tên nào cũng la toán lên.
- Hót cái giề, có một chút vậy mà cũng sợ, sao này làm sao đối đầu với yêu thú.
Cả đám im re nhìn bộ mặt đầy sát khí của Cao Cường, thầm nghĩ lão bây giờ còn kinh khủng hơn cả yêu thú.
Đoàn người cứ bay ba ngày sẽ đến một thành trì nghỉ chân để mấy tên viện tử thư giản gân cốt, nơi bọn họ ghé qua đều có thành chủ tiếp đón hơn nữa còn được an bài sẵn chỗ nghỉ.
Bên trong càn khôn giới chỉ, Tử Đài ngồi bên cạnh bờ hồ ngắm nhìn bách diệp hoàng kim thảo ở phía xa, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Trước khi rời đi Đường Hi có tới tìm nàng trò chuyện, hai nữ cùng ngồi trên một chiếc giường nhỏ.
- Tiểu Hi tìm ta có chuyện gì sao?
- Tử Đài tỷ tỷ có phải tỷ thích Lý Tinh không?
Mộng Tử Đài nhớ rất rõ cảm giác hoảng loạn khi nàng nhìn vào ánh mắt của Đường Hi, giống như bản thân đã phạm một sai lầm rất lớn.
- Ta…
- Muội biết tỷ có cảm tình với Lý Tinh, muội cũng là nữ nhân nên muội có thể cảm nhận được.
- Tiểu Hi xin lỗi.
Đường Hi nhẹ lắc đầu, nàng nắm lấy tay đối phương.
Quảng Cáo
- Lúc đầu muội đúng là rất giận tỷ nhưng bây giờ thì hết rồi.
- Thật sao?
- Thật vậy, từ nhỏ muội đã nhìn thấy phụ vương có rất nhiều nữ tử bên người, lúc đó muội đã hỏi mẫu hậu có giận phụ vương không? mẫu hậu đã lắc đầu, người nói bản thân không thích nam nhân hoa tâm lại càng không thích nam nhân bạc tình, lớn lên muội nhận ra các di nương đều rất yêu phụ vương nếu lúc trước phụ vương nhẫn tâm bỏ họ thì sao này phụ vương cũng sẽ bỏ rơi mẫu hậu.
Tiểu công chúa dừng lại một lúc, nàng dùng ánh mắt chân thành nhìn Tử Đài.
- Tỷ tỷ, muội yêu Lý Tinh muội hi vọng chàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ không phiền không lo cho nên mọi lựa chọn của chàng muội đều chấp nhận.
Nghe đến đây, Tử Đài đã không còn dũng khí đối diện Đường Hi.
- Tiểu Hi…
- Tử Đài tỷ tỷ sao này muội không còn ở bên cạnh Lý Tinh, tỷ nhất định phải thay muội chăm sóc chàng thật tốt.
- Được, ta hứa với muội.
- Tỷ đừng để chàng tu luyện quá sức.
- Ta biết.
- Đừng để chàng đi Vô Tận Hải.
- Được.
- …
- Này, người mà còn nhìn nữa thì linh dược của ta sẽ sợ đó.