Hôn Trộm 55 Lần

Chương 420: Chương 420: Anh âm thầm làm bạn (7)




Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên đang nhìn xem là ai mở cửa, hai đồng tử rõ ràng đã mở rộng ra, sau đó liền trở lại bình thường, nhìn Kiều An Hảo không rời mắt, chỉ là đáy mắt anh nhìn cô như kết một tầng băng, khiến cho người ta có cảm giác rất lạnh lùng.

Vừa vặn mới chỉ nửa tháng không gặp, Kiều An Hảo lại thấy như đã xa cách cả thế kỷ, khuôn mặt anh vẫn xuất sắc như cũ, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lùng hơn một chút, trên trán có một tầng mồ hơi mờ nhạt.

“Anh, anh đã đến rồi?”

Hứa Gia Mộc nói một câu, khiến Kiều An Hảo tỉnh táo lại hoàn toàn, lúc này cô mới phát hiện ra tầm mắt của Lục Cẩn Niên, chẳng biết từ lúc nào, đã chăm chú đặt lên trước ngực mình, cô đang mặc váy ngủ, một diện tích da thịt lớn hiện ra dưới xương quai xanh thanh tú, Kiều An Hảo xấu hổ, mất tự nhiên cúi đầu, nhanh chóng lui xuống mở miệng, nhẹ giọng nói một câu với Hứa Gia Mộc: “Em lên lầu thay đồ.”

Nói xong, Kiều An Hảo liền xoay người, đi về phía cầu thang.

Lục Cẩn Niên đứng ở chỗ cổng vòm, vẫn không hề nhúc nhích, mãi đến khi hình bóng của cô biến mất ở chỗ rẽ, tầm mắt của anh mới trở về, sau đó nhìn lướt qua chiếc hộp giấy trước mặt Hứa Gia Mộc, bên trong ngoại trừ rau dưa, hoa quả và một ít đồ ăn lặt vặt, còn có mấy hộp áo mưa, cả người giống như bị điện giật, thân thể liền mạnh mẽ lung lay một phen.

“Anh, sao vẫn đứng đó? Đi vào ngồi đi!” Hứa Gia Mộc nhìn thấy anh đứng lâu như vậy, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở một câu.

Lục Cẩn Niên giống như không hề nghe thấy Hứa Gia Mộc nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp rực rỡ kia.

Hứa Gia Mộc nhíu mày, lại hô một tiếng: “Anh?”

Lục Cẩn Niên haonf hồn, hạ mí mắt xuống, tay lặng yên không một tiếng động nắm thành quả đấm, dường như phải dùng hết sức lực, mới miễn cưỡng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, bước tiếp về phía trước, đi đến bên cạnh Hứa Gia Mộc, cũng chỉ gật gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Một căn phòng, nói cười có chút vui vẻ, Lục Cẩn Niên ngồi một bên, từ đầu đến cuối không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như là đang mất hồn, mãi đến lúc Kiều An Hảo thay xong đồ đi từ trên lầu xuống, anh mới giật giật tròng mắt, nhìn đến cô.

Lục Cẩn Niên ở phòng khách, Kiều An Hảo có chút không được tự nhiên, đơn giản nói chuyện hàn huyên với Kiều An Hạ và mọi người mấy câu, sau đó đi vào phòng bếp, nhìn xem Hứa Gia Mộc có gì cần giúp đỡ không.

Kiều An Hảo chỉ đi ra ngoài phòng khách đúng hai lần, một lần là đang bưng một bình trà nóng, một lần là bưng một cái mâm đựng trái cây.

Kiều An Hảo đều rót cho mỗi người một chén trà, lúc đưa cho Lục Cẩn Niên, anh liền nói một câu đầu tiên từ khi bước vào đây: “Cảm ơn.”

Kiều An Hảo rũ lông mi xuống, không hề nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, sau đó lại quay lại phòng bếp.

Tuy Hứa Gia Mộc là đại thiếu gia từ bé, nhưng lúc học đại học, có thể làm ra một bàn đồ ăn vô cùng ngon.

Tuy Kiều An Hảo ở trong bếp, nhưng vốn không cần giúp gì cả, nhiều nhất chỉ có bóc mấy nhánh tỏi, đưa cái khay, thi thoảng còn bị Hứa Gia Mộc nhiều lần ghét bỏ vì vướng víu chân tay.

Sau cùng Hứa Gia Mộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp nổi giận, nắm bả vai của cô, lôi tới cửa phòng bếp, vừa chuẩn bị đẩy cô ra ngoài, thì Lục Cẩn Niên đã đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.