Editor : Meitu
Một người giơ ly rượu lên, đang chuẩn bị cạn ly, Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh Hứa Gia Mộc, lại vươn tay lấy lại ly rượu trong tay anh, sau đó đổi một ly nước suối đặt ở trước mặt của anh, Kiều An Hảo dịu dàng giải thích với người mời rượu đang tức giận kia: "Hiện giờ anh Gia Mộc chưa thể uống rượu."
Tất cả mọi người cho là Hứa Gia Mộc mới làm phẫu thuật chữa trị gương mặt, cho nên không miễn cưỡng.
Ngược lại Kiều An Hạ cười sáng lạn giễu cợt Kiều An Hảo một câu: "Kiều Kiều, thật đúng là che chở cho Gia Mộc."
Hứa Gia Mộc cười không nói, lấy nước thay rượu, uống với mọi người.
Rượu cay lướt qua cổ họng Lục Cẩn Niên, anh lại cảm thấy một tia mát lạnh khổ sở.
Món ăn của Hứa Gia Mộc, nấu khá ngon, những người tham gia, cũng nghĩ Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo là vợ chồng, cho nên có người không nhịn được bắt đầu trêu chọc: "Tiểu Kiều, cô thật có lộc ăn, ngày ngày được thiếu gia làm món sơn hào hải vị cho ăn.”
Có người này giễu cợt, thì những người khác cũng bắt đầu nhao nhao: "Song đã nói qua, Gia Mộc, ban đầu hôn lễ của cậu và Tiểu Kiều cũng làm qua loa, mấy người chúng tôi cũng được mời, bây giờ cậu đã khôi phục dung nhan, có phải cũng nên tìm thời điểm tổ chức hôn lễ lớn?”
"Đúng vậy, Gia Mộc, ngay cả hôn lễ cũng không có, không phải cậu khiến... Tiểu Kiều thất vọng, làm ... mọi người chúng tôi thất vọng sao?"
Mặc dù Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo biết, không có khả năng tổ chức hôn lễ, nhưng hiện giờ chưa giải trừ hôn ước, hai người vẫn ăn ý không tiết lộ ra nửa điểm sơ hở, thậm chí Hứa Gia Mộc còn phụ họa theo đề tài của mọi người, cười nói: "Nhất định, nhất định sẽ đền bù cho Kiều Kiều một hôn lễ."
Từ đầu đến cuối Kiều An Hảo chỉ duy trì nụ cười yếu ớt, không nói gì, lúc Hứa Gia Mộc nói những lời này, khóe mắt cô sáng lên lại không nhịn được nhìn về phía Lục Cẩn Niên đang ngồi, vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, chẳng qua là im lặng uống rượu, giống như những người thảo luận đề tài này không hề liên quan đến anh, Kiều An Hảo không nhịn được nắm chặt đôi đũa trong tay, mặc dù nói không yêu anh nữa, nhưng lúc mọi người ồn ào bàn tán quan hệ giữa cô và người đàn ông khác, thấy anh thờ ơ như vậy, đáy lòng lại hơi khó chịu.
"Không chỉ đền bù hôn lễ, cũng phải có cả cầu hôn, Tiểu Kiều, tôi đã nói rồi, nếu thiếu gia không cầu hôn, cô không nên đồng ý."
"Này cũng đã kết hôn, không thể đáp ứng cái gì a!"
"Không thể đồng ý sinh con!"
"Đúng đúng đúng, không thể đồng ý sinh con!"
"Tiểu Kiều, đợi đến lúc cầu hôn, cô nhớ gọi mọi người, chúng tôi giúp cô giữ cửa, không đủ thành ý, kiên quyết không thể cho cho phép thiếu gia sinh con."
Sinh con... Con của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc... Trong nháy mắt Lục Cẩn Niên liền nghĩ đến đứa con còn chưa ra đời của mình, đã bị người bóp chết ở trong bụng... Anh nắm ly rượu trong tay, không nhịn được tăng thêm sức lực.
Anh nghe không hiểu rốt cuộc câu nói đó có gì vui, nhưng những người kia lại vui vẻ bàn tán, gương mặt anh bình tĩnh chờ mọi người chuyển đổi đề tài, sau đó thừa dịp không ai chú ý, tầm mắt lặng yên rơi vào trên người Kiều An Hảo, cô đang cúi đầu, im lặng gặm một cái đùi gà Hứa Gia Mộc gắp cho cô.
Lục Cẩn Niên mới nhìn năm giây, liền dời đi tầm mắt, sau đó nâng đầu uống một hơi cạn sạch, rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn.