Hôn Trộm 55 Lần

Chương 373: Chương 373: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?(3)




Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên còn chưa lên tiếng, Lục Cẩn Niên liền bất đắc dĩ thở dài một hơi, không báo trước vươn tay, kéo Kiều An Hảo vào lồng ngực của mình, giam cầm cô trong lồng ngực của anh không cho cô giãy giụa, nói: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”

Hoài bão của Lục Cẩn Niên, khiến cho trong lòng của Kiều An Hảo khó chịu, bình tĩnh lại, tuy rằng hai người cách nhau bởi quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm trên người anh, ánh sáng lay động không khí nhu hòa, cô gối lên cánh tay của anh, bên tai nghe tiếng đập của tim anh, trong nháy mắt cảm thấy an tâm.

Trong đầu của cô, không kìm được nhớ lại những chuyện đã phát sinh, dù rằng anh cùng quá khứ giống nhau, thoạt nhìn cả người rất lạnh lùng, nhưng cô có thể cảm giác được, rõ ràng anh quan tâm cô. Đêm nay dưới ánh nến lung linh, anh cầm tay cô. Còn cõng cô về nhà, tổ chức sinh nhật cho cô….Quá khứ anh chưa bao giờ làm những việc này cho cô.

Anh vì sao đột nhiên biến hóa nhiều như vậy?

Kiều An Hảo nhớ…..đến cuối cùng, trong đầu của cô hiện lên một cái giả thuyết to gan, có phải hay không là do anh ở bên cạnh cô một thời gian dài, nên anh có thiện cảm với cô?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của cô, càng nghĩ thần trí của Kiều An Hảo càng trở nên hỗn loạn, trong lòng không hiểu càng trở nên hồi hộp, nhịn không được mở to mắt, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.

Người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, như đang chuẩn bị ngủ.

Kiều An Hảo nhìn nhìn Lục Cẩn Niên, đáy lòng có một loại xúc động, hơn nữa cái xúc động kia, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, cô rốt cục không khống chế được gọi lên tên của anh: “Lục Cẩn Niên?”

Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt, nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo, phản ứng có điều kiện “Uh” một tiếng, sau đó mới mở mắt.

Vừa tiếp xúc với tầm mắt của anh, đáy lòng Kiều An Hảo liền có chút hoảng hốt, vốn đưa đến cửa miệng câu nói “Anh có phải thích tôi không” bỗng nhiên dừng lại ở cổ họng, đầu óc của cô hơi thanh tỉnh một ít, Lục Cẩn Niên từng nói qua, cả đời này mặc kệ người trong lòng anh là ai, cũng không có khả năng là cô, cho nên có phải là do cô suy nghĩ nhiều hay không?

Lục Cẩn Niên thấy một lúc lâu Kiều An Hảo cũng không có phản ứng, hơi cau mi lại, mở miệng nói: “Làm sao vậy?”

Kiều An Hảo hoàn hồn, nhìn Lục Cẩn Niên, nội tâm rối rắm một thời gian, liền uyển chuyển tìm một lý lo khác, mở miệng nói: “Anh hiện tại buồn ngủ hay không buồn ngủ?”

Trong lòng ôm một người phụ nữ, lại là người phụ nữ mình thích, chỉ cần là một người đàn ông bình thường, đều khó có khả năng ngủ, Lục Cẩn Niên hắng giọng một cái: “Không buồn ngủ.”

Sau đó lại hỏi lại: “Làm sao vậy?”

“Uh.” Trầm mặc một lát, Kiều An Hảo lại nói: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

“Em hỏi đi.” Lục Cẩn Niên sảng khoái đáp lại.

Kiều An Hảo có chút khẩn chương, tay yên lặng nắm chặt đệm chăn, sau đó mang theo tinh thần quyết hỏi đến cùng, hỏi lên vấn đề của chính mình: “Anh cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt?”

Vấn đề này của Kiều An Hảo, quả thực là hỏi lờ mờ đối với Lục Cẩn Niên, khiến cho anh không biết trả lời thế nào.

Ở trong lòng anh, cô là tốt nhất trên thế giới này.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên trầm mặc, bản thân càng trở nên hồi hộp, vì thế lại mở miệng, giống như để dịu đi không khí, giải thích vấn đề đột ngột vừa xong của mình: “Là như vầy, lúc trước, anh Gia Mộc nói với tôi, anh có người trong lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.