Hôn Trộm 55 Lần

Chương 341: Chương 341: Ba tiếng “thực xin lỗi”(21)




Kiều An Hảo chưa từng thấy Lục Cẩn Niên phẫn nộ như vậy, sắc mặt có chút dữ tợn, giống như huyết hải thâm thù đại hận.

Kiều An Hảo bị ánh mắt của anh làm cho sợ đến mức khiếp đảm, vốn dĩ muốn tới gần anh, liền đột nhiên dừng lại, đề phòng nhìn anh một lúc, thấy anh không có hành động cực đoan gì kế tiếp, mới chậm rãi đến gần anh, huých một cái, sau đó rụt trở về, thấy anh không có phản ứng mãnh liệt như vừa nãy, lá gan mới lớn hơn một chút, thật cẩn thận tiến lên, nhẹ nhàng hô tên anh.

Tuy rằng lá gan to hơn, rốt cuộc vẫn lo lắng không dứt, âm điệu của cô đặc biệt mềm mại, như là gió xuân ấm áp vờn qua, từ từ thổi vào lỗ tai anh, mang theo một sức mạnh thần kỳ, kéo anh trở lại, đáy mắt đỏ bừng dần dần có tiêu điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vè phòng bị của Kiều An Hảo, cả người hòan toàn tỉnh lại.

Má Trần ở dưới lầu xem ti vi, nghe thấy tiếng thét chói tai của Kiều An Hảo, nghĩ đến đã xảy ra việc lớn gì, liền hô lên “Cô chủ”, kết quả không thấy đáp lại, vì thế liền vội vàng quýnh lên, đi lên lầu, chạy tới mở cửa thư phòng ra, nhìn thấy tình cảnh trong thư phòng, sợ đến mức hô lên một tiếng, sau đó nhìn thấy vết máu trên miệng Lục Cẩn Niên, lập tức ngạc nhiên reo lên: “Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy?”

Má Trần vừa nói, vừa đi đến gần, sau đó bị dọa sợ nói: “Cậu chủ, trên người cậu sao lại có nhiều vết thương như vậy? Để tôi đi gọi bác sĩ.”

“Không cần...” Bởi vì mẹ anh chết ở trong bệnh viện, Lục Cẩn Niên vẫn không thích gặp bác sĩ, cho nên ngay cả bác sĩ tư đều không có mời, tuy rằng trên người có nhiều vết thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, vì thế liền lên tiếng ngăn cản.

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

“Nhưng là...” Nhiều vết thương như vậy, lại đang là mùa hè, nhỡ đâu có chuyện gì thì làm sao bây giờ, nếu thủy tình ở lại trong người thì làm sao, má Trần vừa định nói tiếp, kết quả lại thấy cánh tay của Kiều An Hảo bị thường, liền nói: “Cô chủ, sao cô cũng bị thường? Nếu không xử lý, sẽ để lại sẹo.”

Má Trần nói một câu khiến tầm mắt của Lục Cẩn Niên lập tức kéo đến trên cánh tay bị thương của Kiều An Hảo, nhìn thấy miệng vết thương đang chảy máu, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, liền nhăn trán lại, không hề chần chừ nhìn má Trần mở miệng nói: “Còn ngây ngẩn gì nữa, chạy nhanh đi gọi bác sĩ đến đây.”

Má Trần đạt được mục đích, nghe thấy thế, lập tức “A” lên một tiếng, chạy ra khỏi thư phong, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.

Má Trần gọi bác sĩ ở một bệnh viện tư gần nhất, nhưng mười mấy phút sau mới đến nơi.

Lúc này, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên đã về phòng ngủ, má Trần dẫn bác sĩ lên lầu, gõ cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, mời bác sĩ đi vào.

So với vết thương của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo chỉ bị thương ngoài da, đừng nói mời bác sĩ, cho dù không cần uống thuốc, mấy ngày nữa cũng sẽ khỏi hắn, cho nên trước tiên má Trần chỉ Lục Cẩn Niên đang ngồi trên sofa, nhìn bác sĩ mở miệng nói: “Hãy xử lý miệng vết thương của cậu chủ trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.