Hôn Trộm 55 Lần

Chương 337: Chương 337: Ba tiếng “thực xin lỗi”




Di đến một gốc cây, Lục Cẩn Niên mới ngừng lại được, sau đó cầm tổ yến trong tay, đưa cho trợ lý, đơn giản mở miệng nói: “Cậu cầm tổ yến này đi kiểm tra, nhớ tìm một bác sỹ có thể tin cậy được, đừng để người của Hứa gia phát hiện được gì, khi nào tra được kết quả, phải báo ngay cho tôi.

-

Khi Kiều An Hỏa đến kỳ kinh nguyệt, cũng cảm thấy cả người mất hết sức lực, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, rất nhiều khi thấy lực bất tòng tâm, như là gặp phải bệnh nặng.

Bởi vì cả người mệt mỏi, đại đa số Kiều An Hoe đều ngủ, mỗi lẫn tỉnh lại, Lục Cẩn Niên đều ở trong phòng ngủ, sau đó cho cô uống nước, hoặc là bảo cô ăn cơm.

Lúc đầu, cô thấy những hành động của anh tinh tế mà dịu dàng như vậy, có chút tay chân luống cuống, không quen thuộc lắm, nhưng mấy ngày này trôi qua, ngược lại dần dần trở thành thói quen.

P/s: bạn nào muốn đọc trước hơn 90 chương thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé :) ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé

Sau năm ngày nữa, cô phải quay về đoàn làm phim, kết quả đạo diễn lại gọi điện qua, nói là có việc bận, chậm lịch lại hai ngày.

Lượng máu cô mất đi hơi nhiều, về sau, càng ngày càng ít hơn, đợi đến ngày thứ sáu, đã không còn nhiều, thân thể cũng không suy yếu như trước, bắt đầu xuống giường đi lại, một ngày ba bữa cũng tự xuống ăn.

Lục Cẩn Niên giống như đang nghỉ ngơi, cả ngày đều không ra khỏi cửa, giống như cô vậy, luôn ở trong nhà, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao trong lòng Kiều An Hảo vẫn canh cánh trong lòng về sự việc xảy ra hôm sinh nhật anh, nhưng hai người ngày đêm đều thấy nhau, khó tránh khỏi phải tiếp xúc, cho nên Kiều An Hảo cũng đã bớt lạnh lùng với Lục Cẩn Niên hơn rất nhiều, dù không thân mật khăng khít như trước đây, nhưng bây giờ hai người cũng được coi là bình tĩnh và an ổn.

Ngày thứ bảy, Kiều An Hảo không còn ra máu nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn, thời gian ngủ trưa cũng không dài như mấy ngày trước, chỉ ngủ khoảng một giờ rưỡi, hoặc hai giờ là đã tỉnh lại, Kiều An Hảo mở to mắt, theo quán tính nhìn quanh phòng ngủ một vòng, kết quả lại không thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đáy lòng không nhịn được dâng lên cảm giác mất mác.

Lúc trước, mỗi khi cô ngủ dậy, đều thấy anh ở trong này…

Kiều An Hảo rầu rĩ không vui, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu, ánh mắt vẫn tìm kiếm một vòng trong phòng khách, như cũ lại không thấy bóng dáng của anh.

Má Trần đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy Kiều An Hảo đi xuống, lập tức đứng lên hỏi: “Cô chủ, cô tỉnh ngủ rồi à?”

“Ừhm.” Kiều An Hảo lơ mơ không rõ lên tiếng, đi đến trước bình nước, rót một chén nước, ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó lúc đặt chén xuống, mới hỏi: “Lục Cẩn Niên đâu?”

“Cậu chủ? Cậu ấy không ở trên lầu sao?” Má Trần kinh ngạc hỏi lại một câu, còn nói: “Ăn cơm xong, cậu chỉ liền lên lầu vẫn còn chưa xuống mà.”

“A…” Kiều An Hảo lên tiếng, dẫm dép lê lần nữa đi lên lầu, đến toilet trong phòng ngủ và phòng thay đồ nhìn một vòng, không thấy bóng dáng anh, sau đó liền đi vào thư phòng.

Thư phòng của anh, cửa cũng không khóa, Kiều An Hảo chỉ nhẹ nhàng kéo cầm cửa, cửa đã mở ra.

-

Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đã ngủ say, liền nhận được tin nhắn của trợ lý: “Lục tổng, thứ anh muốn tra đã có kết quả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.