Tờ mờ sáng ở thành phố Bắc Kinh, độ ẩm khá cao, hơi lành lạnh, trên đường vắng vẻ, lâu lâu mới có một chiếc xe đi ngang qua. Kiều An Hảo đứng bên đường, đợi đã lâu, mới bắt được một chiếc xe, lên xe bảo đi tới Cẩm Tú Viên.
Xe đến Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo thanh toán tiền, ngay cả tiền trả lại cũng không chờ lấy, chạy đi vào trong.
Mật mã cửa Cẩm Tú Viên không thay đổi, có vẻ hình như lâu lắm rồi không có người tới đây, trong sân hoa rơi thành bùn lá rụng khi còn non, giẫm lên đó phát ra tiếng kêu “Xào xạc.”
Kiều An Hảo đẩy cửa phòng, nhưng lại phát hiện cạnh tủ giày đặt hai đôi dép lê nằm lặng lẽ, một đôi kiểu con trai, một đôi kiểu con gái. Đôi dép kiểu con gái này là cô đi khi cô và anh đóng vai vợ chồng ở đây, sau đó lúc cô đi, dọn vào trong một chiếc túi, có nói với anh là quăng hết đi, nhưng mà bây giờ lại lần nữa đặt về chỗ cũ, giống như anh và cô vẫn còn đang ở trong ngôi nhà này.
Trong phòng trống rỗng, không một bóng người, vẫn y như trước, trên chiếc đồng hồ cũng bám một lớp bụi.
Kiều An Hảo giẫm xuống cầu thang chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối đen, cô hơi thất vọng bật đèn lên, đập vào mắt chính là giữa chiếc giường ngăn nắp, đặt một chú gấu bông to bằng người mà cô đã mua về. Trên bàn trang điểm, rõ ràng tất cả đồ trang điểm đã bị cô lấy đi hết, nhưng mà ở đây lại đều bày toàn thứ mới, những cái này là lúc trước cô từng dùng, ngay cả chì vẽ mắt cũng là cùng nhãn hiệu.
Người đàn ông này ấy mà, rõ ràng luôn có bộ dạng lạnh nhạt, chuyện gì cũng đều thờ ơ không quan tâm, nhưng từ khi nào, lại nhớ rõ những thứ đồ mà cô đã từng sử dụng đến thế.
Cho tới bây giờ Kiều An Hảo cũng không biết, hóa ra mình có thể dễ dàng khóc như vậy, hở ra là chảy nước mắt.
Giống như cô linh cảm được gì đó, lại vào phòng thay quần áo, nhìn thấy trong tủ âm tường có một nửa là đồ của anh, di3ndanlequydon.com, một nửa là quần áo mà cô đã từng đứng đây nói cô không mặc kêu anh vứt bỏ. Có thể là vì tủ đã đầy, cũng có thể là anh muốn mua cho cô, nhưng không có lý do gì tặng cô, nên trong một bên tủ âm tường, treo nhiều quần áo kiểu dáng mới nhất của nhãn hiệu mà cô thích mặc, mác còn chưa cắt.
Kiều An Hảo mím mạnh môi, bước vào phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm, sữa rửa mặt….. Những thứ cô dùng ở đây hơn nửa năm, đều được đặt về chỗ cũ.
Cô đi rồi, anh không nỡ, anh không cách nào mở miệng nói ở lại, nên anh cố chấp dùng cách thức như vậy, làm ra vẻ như cô vẫn còn đang ở đây.
Thì ra người cô yêu, là yêu cô như vậy, ngốc như vậy, yêu cô theo cách ngốc nghếch như vậy.
Lúc Kiều An Hảo từ Cẩm Tú Viên đi ra, sắc trời đã hơi sáng, lúc đó cô trực tiếp đón xe đi tới Truyền thông Hoàng Ảnh.
Lúc cô đến nơi, trong công ty còn chưa có ai đi làm, chỉ cho bảo vệ trực đêm ngồi ngáp, chào buổi sáng với cô.
Kiều An Hảo ngồi ngay đại sảnh đối diện với văn phòng của Lục Cẩn Niên trên tầng cao nhất, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Cô với anh ngây ngốc trong nửa năm này, cô biết, cách sống của anh rất đơn giản, thường ngâm mình trong công ty nhiều nhất.
Từ lúc chưa tới bảy giờ, đợi suốt đến tận mười giờ sáng, mọi người trong công ty đã tới hết, còn người Lục Cẩn Niên vẫn chưa thấy xuất hiện.
Kiều An Hảo hỏi thư ký của Lục Cẩn Niên, thư ký nói với cô, đã rất nhiều ngày tổng giám đốc Lục chưa xuất hiện ở công ty.
Kiều An Hảo hơi sững sốt, bỗng nhiên nghĩ tới biệt thự Nghi Sơn, nói tiếng cảm ơn với thư ký, rồi vội vàng đi xuống lầu đón xe chạy tới Nghi Sơn.