Hôn Trộm 55 Lần

Chương 637: Chương 637: Đi đăng ký kết hôn [7]




Lục Cẩn Niên toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói đáng thương: “Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?”

Sân bay nhiều người, có thể ảnh hưởng đến giọng nói của cô, nhưng vẫn vững vàng truyền vào trong emi của anh.

Nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?

Những lời này ở trong đầu Lục Cẩn Niên, lặp lại quanh quẩn rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ còn lại bốn chữ: Em thích anh.

Kiều An Hảo nói, cô thích anh.

Lục Cẩn Niên cảm thấy nhất định mình xuất hiện ảo giác cùng dự đoán.

Tại sao Kiều An Hảo có thể sẽ thích anh? Nếu như thích, tại sao anh đợi cô lâu như vậy, trở về phá vỡ thế giới của anh, gửi cho anh tin nanh như tro tàn.

Nhất định là anh quá yêu cô , cho nên mới mơ giữa ban ngày như vậy.

Kiều An Hảo đợi thật lâu, đều không có được câu trả lời của Lục Cẩn Niên, bởi vì không biết anh nghĩ gì, cho nên cô bắt đầu trở nên lo lắng, cô ôm thắt lưng anh, tay nhịn không được tăng thêm lực, giọng nói phát ra run rẩy như khóc: “Lục Cẩn Niên, anh cũng không cần cố gắng quên em, cũng không thể tiếp tục thích em, cũng không thể đuổi em về nước, cũng không thể ở cùng với em......”

Kiều An Hảo liên tiếp nói rất nhiều “Cũng không thể”, nhưng Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía cô vẫn thủy chung không có phản ứng gì, nói xong lời cuối cùng, cô đã khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào , lặp lại: “Lục Cẩn Niên, em thích anh, thật sự thích anh, chúng em có thể bên nhau được không? Được không? Được không?”

Cô một câu rồi một câu “Được không”, hỏi Lục Cẩn Niên mà trong lòng run sợ.

Anh yên lặng, dùng sức nhéo đìu mình, cảm giác được đau đến thấu xương, mới ý thức được, mình thật không phải là đang nằm mơ.

Anh yêu cô 13 năm, bây giờ cô đã nói thích anh.

Tối hôm qua, bị cô hạ thuốc, cùng cô đã xảy ra quan hệ, lúc đó anh cũng rất muốn cùng cô tiếp tục dây dưa không ngớt, lại sợ cuối cùng đổi lấy kết cục không tốt, cho nên ngồi suốt một đêm, anh quyết định buông tay, làm cho hai người trở thành người lạ, làm cho anh tiếp tục duy trì bình tĩnh như bây giờ.

Nhưng hiện tại, cô nói yêu anh.

Anh cảm thấy vốn mình đã không mạnh mẽ, bây giờ thì hoàn toàn không có khí phách rồi.

Thậm chí, anh vậy mà bởi vì lời nói của cô, đáy lòng nổi lên hạnh phúc không kìm nén được.

Lục Cẩn Niên, rốt cuộc muốn hay không để cho cô cùng anh, trong tương lai có một cơ hội?

Lục Cẩn Niên trầm mặc, làm cho Kiều An Hảo tâm từng điểm từng điểm bị xé mở, lỗ hổng càng tê càng lớn, đáy lòng càng ngày càng khủng hoảng.

Mãi đến lúc Lục Cẩn Niên nâng tay lên, gỡ tay cô ra, lồng ngực Kiều An Hảo tràn đầy sợ hãi, Lục Cẩn Niên chậm rãi xoay người, không mở miệng nói gì, cô liền lập tức đứng lên, bổ nhào vào trong ngực của anh, giống như bạch tuộc, dùng cánh tay cùng chân hung hăng bao lấy thân thể anh.

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo làm vậy nên lùi về sau hai bước, mới đứng vững thân thể, anh còn không kịp mở miệng, Kiều An Hảo đã giương nanh múa vuốt ôm anh “Oa” cô lập tức khóc rống lên: “Em không cần về nước, em không cần về nước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.