Editor: Xẩm Xẩm
Hiện tại, Kiều An Hảo hỏi anh, những tấm ảnh này chỉ có ít người biết, tại sao có thể phát tán được lên mạng?
Anh muốn trả lời thế nào đây?
Ban đầu ở tiệc từ thiện tối, mẹ anh hại chết một đứa bé, chuyện này đã truyền ra bên ngoài, bây giờ xuất hiện loại tình huống này, là ai làm, cực kỳ hiển nhiên.
Nhưng là, anh lại không biết nên mở miệng nói với cô như thế nào, có thể là mẹ anh làm.
Từ trong tiềm thức Hứa Gia Mộc đã muốn nói sang chuyện khác, anh nghĩ đến lúc mình đi giúp Kiều AN Hảo, cô bị ngã trên mặt đất, liền lên tiếng hỏi: “Kiều Kiều, em có bị thương không?”
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy một miếng da trên cánh tay của cô bị trầy ra, đã có tơ máu.
Anh vội vàng đặt cốc nước xuống, đứng lên, lấy hòm thuốc dưới bàn trà: “Em bị thương, để anh xử lý miệng vết thương cho.”
Kiều An Hảo biết, chắc là Hàn Như Sơ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, khẳng định sẽ làm chuyện gì đó.
Chỉ là cô không nghĩ tới, mọi chuyện lại tới nhanh như vậy
Cho dù là hiện giờ Hàn Như Sơ khiến cô mang tiếng xấu, bà ta cũng đừng mơ tưởng có thể ngồi im một chỗ nhìn cô chịu đựng thống khổ.
Kiều An Hảo biết, chính mình đã hơi quá đáng, Hứa Gia Mộc vừa mới không quản ngại giúp cô, đến giờ cô lại vẫn còn lợi dụng anh để đối phó với Hàn Như Sơ, nhưng cô không còn cách nào khác.
Hàn Như Sơ lấy anh ra để uy hiếp Lục Cẩn Niên, cô chỉ có thể gậy ông đập lưng ông, lấy sự uy hiếp của bà ta để đánh trả lại bà ta.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm dáng vẻ xử lý vết thương của Hứa Gia Mộc, mở miệng nói: “Anh Gia Mộc, anh rõ ràng đã biết, lúc trước em đồng ý đề nghị của mẹ anh, là vì coi anh là bạn bè, mà lúc ấy anh xảy ra tai nạn xe cô, lại hôn mê bất tỉnh, em chỉ muốn giúp anh.”
Động tác của Hứa Gia Mộc đang vặn cồn i-ot bỗng dưng ngừng lại.
Đúng vậy, lúc trước Kiều Kiều muốn giúp anh, nhưng là lòng tốt của cô, sau cùng lại khiến cô gặp phải tai nạn.
“Nhưng là, anh Gia Mộc, em thật sự không nghĩ đến, mọi chuyện lại biến thành như ngày hôm nay....” theo lời nói của cô, đáy mắt trở nên có chút ướt át, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống “Anh Gia Mộc, anh biết không? Hiện tại tất cả mọi người đều mắng em, em xong rồi, cả
đời em cũng xong rồi, lúc trước vì em muốn giúp anh, sau cùng lại hủy đi cả đời của mình, không đơn giản chỉ là hủy đi bản thân em, mà còn làm liên lụy đến Lục Cẩn Niên....”
Kiều An Hảo kể khổ với Hứa Gia Mộc... Nhưng là Hứa Gia Mộc lại cảm nhận được giống như cô đang chỉ trích, khiến anh ở trước mặt cô, hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên.
Anh gắt gao cầm lấy bình i-ot, hao phí sức lực rất lớn nhưng vẫn mở miệng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
“Anh Gia Mộc, anh xin lỗi em cái gì, cũng không phải lỗi của anh.”
Giờ khắc này, Hứa Gia Mộc càng hi vọng Kiều An Hảo đứng lên, phẫn nộ với anh, oán hận anh có người mẹ như vậy, mắng anh là đồ xấu xa.
Anh cảm thấy nếu được như vậy, anh có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.
Anh biết rõ ba chữ “thực xin lỗi” kia nghe buồn cười đến mức nào, đối với những trở ngại mà Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gặp phải, nó chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng là anh nghĩ tới nghĩ lui, ngoài ba chữ đó ra cũng không nói được gì khác: “Thực xin lỗi, Kiều Kiều, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi.”
Sau đó, đúng vào lúc này, cửa ra vào bị đẩy ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Cẩn Niên vang lên: “Kiều Kiều?”