Kiều An Hảo nói câu “thực xin lỗi” hơi đột ngột khiến Lục Cẩn Niên nghe có chút mơ hồ, chân mày cau lại, nhìn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn đáy mắt Lục Cẩn Niên, bởi vì mắt ngân ngấn nước, nên ánh mắt hơi sáng lên: “Lục Cẩn Niên, thật sự thật có lỗi, lúc trước để anh đợi em lâu như vậy, ngày đó còn nói với anh như thế......”
Kiều An Hảo muốn nói lúc ở trong phòng làm việc Lục Cẩn Niên, vô tâm thốt ra những lời này.
Nhưng lọt vào tai Lục Cẩn Niên, lại khiến anh nghĩ đến đêm hôm đó, cô gửi tin nhắn cho mình.
Đáy mắt Lục Cẩn Niên mờ mịt, anh đột ngột nâng tay lên, đập mạnh bàn một cái, hơi thô bạo mở miệng cắt ngang lời của cô: “Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi , không cần theo anh nói chuyện đó!”
Kiều An Hảo bị khí thế của anh làm cho sợ tới mức đầu ngón tay run run, vội vàng ngậm miệng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng cúi đầu xuống.
Phản ứng của Lục Cẩn Niên hơi mãnh liệt, trong phòng ăn không ít người nhìn qua, Kiều An Hảo có thể nghe thấy mọi người dùng tiếng Anh trò chuyện với nhau, cô cùng Lục Cẩn Niên đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, tay anh nắm lại thành quyền, đầu càng cúi thấp.
Một cỗ cảm giác áp bách không ngừng phát ra từ người Lục Cẩn Niê, ngực kịch liệt phập phồng, Lục Cẩn Niên như vậy, khiến Kiều An Hảo có chút sợ hãi, bất chợt anh đứng lên, bỏ đi mất.
Tuy trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng vẫn vươn tay, nắm lấy cổ tay áo Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhận thấy hành động của Kiều An Hảo, anh hơi nghiêng đầu, thấy bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo trắng nõn tinh tế của mình, cảm giác tức giận trong lồng ngực từ từ bắt đầu tan đi, qua khoảng một phút, Lục Cẩn Niên hít vào một ngụm khí, vươn tay rút một đôi đũa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng nói bình thản: “Ăn cơm đi.”
Kiều An Hảo nâng lên mí mắt, lén lút đánh giá Lục Cẩn Niên, nhìn đến gương mặt tuấn tú đã không còn dáng vẻ dọa người, lúc này mới vươn tay nhận chiếc đũa, tay kia vẫn cầm chặt vạt áo của Lục Cẩn Niên như trước, cô cúi thấp đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Triệu Manh nói đúng...... Lục Cẩn Niên không muốn cùng cô nói về sự tình trước kia...... Nhưng cô lại có thể cảm giác được, trong lòng anh có cô, cho nên chẳng lẽ, muốn cô cùng anh bên nhau, thật sự chỉ còn biện pháp của Triệu Manh hay sao?
Kiều An Hảo dùng sức cầm chiếc đũa, vừa hướng về chén cơm của mình, vừa dùng trộm liếc Lục Cẩn Niên, phát hiện anh nhìn chằm chằm cửa sổ, không nhìn điều gì.
Kiều An Hảo nhìn quanh một vòng nhà ăn, thấy cách đó không xa đồ uống lạnh tự phục vụ, cô cắn cắn chiếc đũa, mở miệng nói với Lục Cẩn Niên: “Em muốn uống nước chanh.”
Lục Cẩn Niên đang nhìn hình dáng của cô phản chiếu trong cửa sổ, nghe được giọng nói của cô,anh dời tầm mắt, nhìn chằm chằm hai mắt cô, sau đó liền đứng lên, đi về phía bán đồ uống.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm bóng dáng của Lục Cẩn Niên, nhìn thấy anh lấy ra ví tiền, rút ra tờ tiền giấy mới tinh, rồi đi vào, sau đó anh nhìn chằm chằm từng loại đồ uống bên trong, như là nước chanh. Cô âm thầm cắn môi, buông đũa, nhanh chóng lấy viên thuốc được Triệu Manh đưa ở trong túi ra, đặt vào một chiếc ly rỗng.